-
Chương 1
Chia tay nhiều năm, tôi gặp lại bạn trai cũ trong một buổi họp lớp.
Lớp trưởng hỏi anh tại sao anh lại quyết định trở về Trung Quốc sau 7 năm.
Anh cười nhẹ: “Quay về để đòi nợ một người."
Mọi người đùa rằng có thể anh đang đòi nợ tình mới đúng, và tất cả đều đổ dồn sự chú ý vào tôi.
Bàn tay dưới gầm bàn của tôi siết chặt, nhớ lại lúc tôi đề nghị chia tay, anh rưng rưng nước mắt nói hận tôi.
1.
Sau khi xác nhận năm lần bảy lượt rằng người ấy không đến thì tôi mới nhận lời tham gia buổi họp lớp.
Còn người đàn ông đang đứng vô cảm ở trong thang máy kia không phải đang ở nước ngoài sao??
Tôi đã từng mơ thấy cảnh tượng tương phùng của hai đứa vô số lần trong những giấc mơ.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy anh, tim tôi đau nhói, trong đầu chỉ nảy ra được đúng một chữ: Chạy!
Thu bước chân đang chuẩn bị bước vào thang máy về, tôi chạy thật nhanh về phía cửa ra vào nhà hàng vừa rút điện thoại định gọi báo lớp trưởng rằng mình phải tăng ca không đến được.
"Hạ Miên", tiếng gọi cất lên từ phía sau lưng tôi nghe không có mấy sự vui vẻ.
Trước kia, mỗi lần chuẩn bị hôn tôi, anh đều dịu dàng gọi "Miên Miên".
Những lúc bị tôi quấy rầy không cho đọc sách, anh sẽ giả bộ tức giận mà gọi "Hạ Tiểu Miên".
Nhưng hiện tại, người mà anh gọi hình như chỉ là một người xa lạ mà thôi.
Tôi quay đầu lại, đối diện với người đứng trong thang máy.
Anh dùng một tay ấn giữ nút mở cửa thang máy, lặng im nhìn tôi.
Cuối cùng, tôi chỉ đành đặt điện thoại vào túi và bước vào.
Mọi thứ đều trống rỗng cho đến khi chúng tôi bước đến phòng VIP đã đặt trước.
Tiếng cười nói bên trong đột ngột dừng lại, mọi người đều biến sắc.
Nhưng điều này cũng không phải khó lý giải vì dù gì bọn họ cũng là những người chứng kiến câu chuyện tình yêu bắt đầu đẹp như mơ và kết thúc như một mớ hỗn độn của chúng tôi mà.
Lớp trưởng là người đầu tiên phản ứng lại, cậu nở nụ cười xoa dịu bầu không khí.
"Bùi Phi, Hạ Miên, hai cậu đến muộn rồi, một lát nữa phải chịu phạt nhé."
Vừa nói vừa kéo Bùi Phi về phía mình.
Mọi thứ trở lại như cũ, không ai hỏi chúng tôi vì sao lại cùng nhau xuất hiện.
Phải, tất cả đều đã lớn rồi...
Tôi ngồi bên cạnh cô bạn thân Trình Trình, con bé gắp cho tôi ít thức ăn và nháy mắt.
Nhưng tôi lắc đầu vì thú thật tôi không có tâm trạng nào cả.
Bùi Phi trước đây là một nhân vật nổi tiếng trong trường, thành tích học tập siêu tốt với gương mặt lạnh lùng, sắc nét của anh đã thành công đốn gục trái tim của biết bao thiếu nữ.
Tôi cũng không phải là ngoại lệ...
Chỉ có điều, tôi là người đã may mắn hái được bông hoa kiêu ngạo đó.
Sự trở lại lần này của anh đã trở thành tâm điểm của buổi tụ họp.
Lớp trưởng hỏi anh tại sao anh lại quyết định trở về Trung Quốc sau 7 năm, đi tiếp hay về hẳn.
Anh cười nhẹ: "Về để đòi nợ một người, không đi nữa."
Mọi người đùa rằng có thể anh đang đòi nợ tình mới đúng, và tất cả đều đổ dồn sự chú ý vào tôi.
Bàn tay dưới gầm bàn của tôi siết chặt, tôi cúi đầu không nói gì.
Lúc này, bí thư đột nhiên nhắc đến tôi.
"Hạ Miên tốt nghiệp xong thì như biến thành người khác vậy, mấy năm không gặp, cậu ấy đã trở thành một người phụ nữ trưởng thành, không còn bướng bỉnh như ngày xưa nữa."
Tôi ngẩng đầu cười gượng, vô tình va phải ánh mắt phức tạp của Bùi Phi.
Thấy sắc mặt tôi không được tốt, Trình Trình nhanh chóng đổi chủ đề.
Cuối cùng, buổi họp lớp sau 7 năm kết thúc bằng một tấm ảnh tập thể.
Trình Trình vào xe của bạn trai con bé, lo lắng nhìn tôi.
Tôi khéo léo từ chối lời đề nghị của nó, mở app đặt xe lên.
Vì là buổi tối thứ năm, phía trước vẫn còn khoảng 149 người đang đợi đến lượt.
Trong lúc cảm xúc hỗn độn, tôi rút một đ.iếu th.uốc loại dành cho phụ nữ, đến bên ven đường để châm lửa.
Khi nhìn rõ người đang đứng ở đó là ai, tôi đứng hình mất một lúc.
Bùi Phi? Sao anh còn chưa đi?
2.
Cả hai chúng tôi đều sửng sốt khi nhìn thấy điếu thuốc trên tay nhau.
Trước đây anh ấy không hút thuốc, tôi cũng vậy.
Tôi để thuốc lá trở lại trong túi của mình với sự tội lỗi khó hiểu và định rời đi nhưng lại bị anh gọi lại.
"Tôi đưa cậu về."
"Không cần đâu, tôi gọi xe rồi."
Anh hút thêm một hơi thật sâu rồi đặt điếu thuốc vào cái gạt tàn trên thùng rác.
"Cậu gh.ét tôi đến vậy sao?"
Không đợi tôi trả lời, anh kéo tôi sải bước về phía xe, nhét tôi vào ghế phụ rồi đóng sầm cửa lại.
Tôi cúi đầu nhìn cổ tay đỏ ửng của mình, suýt nữa thì bật khóc.
Trước kia mỗi lần anh nổi nóng, tôi sẽ không chút xấu hổ mà ghé sát vào tai anh, không ngừng thì thầm: "Tiểu Bùi à, đừng giận nữa mà, được khônggg~"
Mỗi lúc như thế anh sẽ ôm lấy tôi, bất lực thở dài.
Còn tôi cũng thuận thế mà dụi đầu vào vai anh, cười trộm.
Sau đó là một nụ hôn triền miên...