-
Chương 3
Sau khi kết thúc, anh gọi tôi vào văn phòng để nói chuyện riêng.
Đại ý là mong tôi có thể việc nào ra việc đó, không nên vì chuyện cũ năm nào mà giở tính trẻ con đi từ chức.
Có thể đồng ý với tôi, giả vờ như là không quen biết nhau.
Sau đó, không kiên nhẫn mà mời tôi ra khỏi văn phòng.
Về chuyện này…
Tôi có thể nói gì được chứ.
Sau khi tan sở, về đến nhà, tôi gọi cho Trình Trình, kể lại chuyện xảy ra hôm nay.
Trình Trình sau khi nghe xong thì liền bật mode nghi hoặc: "Miên Miên, Bùi Phi cố ý đến công ty của cậu sao? Điều này cũng quá trùng hợp đi chứ. Đầu tiên là họp lớp, bây giờ lại là cùng một công ty."
"Sếp tớ nói rằng anh ấy thuê Bùi Phi lúc ở nước ngoài với mức lương cao, hơn nữa chúng tớ đã không liên lạc với nhau sau khi chia tay. Anh ấy… cũng không vui khi gặp tớ lắm. Thật sự chỉ là trùng hợp thôi...”, Tôi giả vờ thoải mái nhất có thể.
Điện thoại bên kia im lặng một lúc.
Một lúc sau, Trình Trình ngập ngừng nói: "Miên Miên, năm đó hai người vì sao lại chia tay? Hai cậu vẫn đang tốt đẹp nhưng đột nhiên lại đổ vỡ, mọi người đều rất shock."
Ừ, tại sao lại chia tay.
Tôi hít một hơi thật sâu, "Đều đã qua rồi."
Dừng một chút, tôi năn nỉ, "Trình Trình, đừng nói với anh trai tớ rằng Bùi Phi làm việc trong công ty tớ đang làm nhé."
...
Hơn một tuần đã trôi qua.
Mối quan hệ giữa tôi và Bùi Phi không khó xử như tưởng tượng.
Vì công việc quá mức bận rộn.
Đối tác ở Thượng Hải chần chừ không đồng ý ký hợp đồng mới.
Vì lý do này, chúng tôi đã có một cuộc họp nội bộ, đề xuất ra mấy phương án khả thi nhưng đều bị bên kia dùng đủ loại lý do để bắt bẻ.
Hôm nay cả nhóm phải tăng ca để lên lại kế hoạch.
Sau khi cuộc họp kết thúc, đầu óc của mọi người đều sắp nổ tung.
Bùi Phi nói muốn ra ngoài hút một điếu cho tỉnh táo, Miêu Miêu giúp mọi người lấy đồ ăn ship đến.
Lúc về, trên tay cô ấy xách thêm một túi đào, nói là một đồng nghiệp nào đó mang từ quê lên, chia cho mọi người ăn thử.
Khi cô ấy chuẩn bị mang đào đến chỗ của Bùi Phi, tôi như bị quỷ khiến mà thốt lên, "Giám đốc Bùi bị dị ứng với lông đào."
Phòng họp yên tĩnh đến đáng sợ.
Mọi người quay đầu lại nhìn tôi, Miêu Miêu hỏi thẳng: “Chị Miên Miên, làm sao chị biết giám đốc Bùi dị ứng với lông quả đào?”
Điều đáng sợ hơn nữa là lúc này người đàn ông ra ngoài hút thuốc đã quay trở lại.
Bùi Phi uể oải dựa vào cửa phòng họp, cười nửa miệng nhìn tôi, ngữ khí mơ hồ khó đoán: “Đúng vậy, tổ trưởng Hạ làm sao biết tôi dị ứng với lông đào?”
Dưới ánh nhìn của mọi người, hơi nóng từ tai tôi truyền đến toàn thân.
Tất nhiên tôi biết anh bị dị ứng với lông đào.
Anh rất thích ăn đào, nhưng lại bị dị ứng với lông đào, chỉ chạm vào một chút sẽ bị ngứa.
Khi chúng tôi ở bên nhau, tôi luôn rửa đào và gọt vỏ cho anh.
Có lúc tôi sẽ giả vờ buồn phiền mà nói, “Học trưởng Bùi, nếu rời xa em thì anh sẽ thế nào đây?”
Khi đó, anh ấy sẽ gục đầu vào vai tôi, dịu giọng, “Cho nên là bạn học Hạ, em đừng bao giờ rời xa anh nhé.”
Cho đến khi tôi không thể nhịn được cười, anh sẽ cúi xuống và hôn tôi, nụ hôn thơm hương vị đào.
Nhưng bây giờ, đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của mọi người, tôi không tài nào mở miệng.
May mắn thay, Bùi Phi rất nhanh đã trở nên nghiêm túc và chuyển chủ đề sang công việc, "Tôi vừa gọi điện thoại với đối tác Thượng Hải. Ngày mai, tôi và tổ trưởng Hạ sẽ đi công tác ở Thượng Hải và sẽ gặp mặt trực tiếp với họ."
“Dạ?” Tôi mở to mắt, toàn thân lộ ra sự phản kháng.
"Tổ trưởng Hạ theo sát dự án này lâu nhất, nắm rõ nhất tình hình dự án và đối tác, cô đi cùng tôi có vấn đề gì không?" - Bùi Phi nhìn thẳng vào tôi và hỏi.
Tôi lập tức đánh mất sự kiêu ngạo của mình, ngoan ngoãn cúi đầu.
Chúng tôi cùng nhau đến Thượng Hải.
Nghe có khác gì sét đánh ngang tai hay không?
4.
Ngồi trên chuyến tàu cao tốc đến Thượng Hải, cả người tôi bồn chồn không yên, hối hận vô cùng.
Bởi việc đến Thượng Hải đồng nghĩa là tôi phải ở cạnh Bùi Phi hơn 4 giờ.
Sau khi thông báo tin tức về chuyến công tác, anh tuyên bố kết thúc cuộc họp, rồi nhìn về phía này ý bảo tôi đi đặt vé.
Tôi muốn đặt vé máy bay, nhưng cậu ấy khăng khăng rằng mình bị say máy bay.
Khi tôi còn học đại học, tôi nhớ rằng anh luôn về nhà vào những ngày nghỉ bằng máy bay cơ mà.
Hơn nữa, anh cũng ngồi không ít các chuyến bay quốc tế, lần nào cũng ngất trên cành quất ở đó sao?
Nhưng tôi có dám phản bác không?
Đương nhiên là không...
Vì vậy, vào lúc này, trên đường sắt cao tốc, bên cạnh một người đàn ông ưu tú mặc âu phục, nho nhã tựa đầu vào ghế nghỉ ngơi, có một người phụ nữ đang cố giảm stress bằng việc chơi game trên điện thoại.
Mà người ấy không ai khác chính là tôi.
Trò chơi tôi đang chơi có tên là "Monument Valley 2", một trò chơi giải đố với giao diện tuyệt đẹp.
Nhưng tôi vẫn đang bị mắc kẹt ở một level trong gần nửa giờ và tôi không thể vượt qua được.
Ngay khi sự kiên nhẫn của tôi sắp chạm tới đỉnh điểm, bên tai chợt nghe thấy một giọng nói, "Xoay hình chỗ này thì con đường sẽ được nối lại."
Nói to một chút là được rồi, bày đặt sáp gần.
Còn nữa, mẹ anh không nói với anh là không được nhìn trộm điện thoại của người khác sao?
Tôi tức giận quay sang, ném điện thoại vào tay anh, "Có giỏi thì giúp tôi qua cửa đi."
Nhìn vẻ mặt ngây ngẩn của anh, tôi chợt nhận ra mối quan hệ giữa chúng tôi đã không còn như xưa nữa.
Tôi đã từng như thế mỗi khi chơi game thất bại, mắc ở đâu thì liền gõ đầu anh.
Anh không thích chơi game, nhưng chơi rất giỏi, có thể nói là thuộc dạng có năng khiếu.
Khi "Monument Valley 1" vừa mới ra mắt tôi đã bị mê hoặc, không qua cửa thì sẽ không ra khỏi ký túc xá.
Cấp độ cuối cùng cực kỳ khó khăn và tôi bị mắc kẹt cả đêm, tôi tủi thân, gửi cho anh một tin nhắn thoại cầu an ủi.
Nhưng qua một lúc lâu cũng không thấy anh trả lời.