-
Chương 21-25
Chương 21 Một anh hùng!!!
Lúc này, Lưu Lan Mộng đã tuyên bố buổi tặng quà bắt đầu.
“Tập đoàn Phương Thái gửi tặng, một đôi ngọc bội Nam Hải, trị giá hai triệu.”
“Tập đoàn Kiến Đạt gửi tặng, nhân sâm 120 tuổi, trị giá hai triệu hai.”
“Tập đoàn Khánh Dương gửi tặng, văn lũng đỉnh Tây Chu, trị giá ba triệu.”
…
Tiếng la hét xuất hiện ở hội trường, để mọi người biết quà tặng của các bên là như thế nào, phần lớn là hơn hai triệu, rất ít dưới hai triệu.
Đúng lúc này, từ trên sân khấu truyền đến một giọng nói: “Tập đoàn Phương thị gửi tặng, một dãy biệt thự trong trang viên Vân Đỉnh.”
“Biệt thự trong trang viên Vân Đỉnh, đó là khu biệt thự tốt nhất ở Giang Thành. Một căn biệt thự trị giá mấy ngàn vạn, tập đoàn Phương thị chi nhiều tiền thật, trời ạ.”
“Phương Tri Huân của tập đoàn Phương thị thật hào phóng, một ngàn vạn nói tiêu liền tiêu, không chút do dự nào.”
“Dự án này rất có thể sẽ do tập đoàn Phương thị đảm nhận.”
Mọi người đang thảo luận lần này chỉ đơn giản là tặng một món quà, không phải ai có giá cao nhất, dự án này sẽ về tay ai, điều đó phụ thuộc vào sự lựa chọn của tập đoàn Phong Hạnh, vì vậy giá khoảng hai đến ba trăm vạn.
Sự giàu có của tập đoàn Phương Thị khiến họ không nói nên lời.
“Chúng ta nhất định thắng.”
Phương Nham nhìn Doãn Hân, với một vẻ kiêu ngạo, như thể đang nói với Doãn Hân rằng tập đoàn Phương Thị của họ nhất định sẽ hợp tác với tập đoàn Phong Hạnh, Doãn Hân cô đã không chọn leo lên giường của anh ta, cô nhất định sẽ hối hận!
“Các người tiêu đời rồi.”
Doãn Bách nhìn thấy, cười khẩy.
“Đây là nhà cuối cùng.”
Người đọc danh sách quà tặng đang định cất danh sách đi, Lưu Lan Mộng trên đài đột nhiên ngăn lại: “Chờ một chút, còn có nhà khác.”
“Còn có nhà khác, đó là ai?”
“Doãn Hân của tập đoàn Tam Nguyên.”
Lưu Lan Mộng nhìn Doãn Hân, với tư cách là một người bạn thân, cô ấy sẽ giúp nếu có thể.
Lập tức mọi người nhìn về phía Doãn Hân trong đám người, sắc mặt Doãn Hân tái nhợt, Lưu Lan Mộng không biết cô không chuẩn bị quà tặng, nhưng chần chờ một chút, cô vẫn bước tới, lấy rượu trong tay ra đưa lên.
“Cái này… Rượu xái núi Ngưu Lan, trị giá… Bảy tệ.”
Người đọc danh sách cũng sửng sốt
Bảy tệ!
Trường hợp này?
Giọng nói này truyền khắp hội trường, mọi người phá lên cười: “Tôi buồn cười quá, Doãn Hân này lúc trước đã đến chỗ tôi, nhưng tôi đã đuổi cô ta đi, tôi chưa gặp mặt, tôi nói, nhân vật nhỏ này ngay cả tiền mua quà cũng không có.”
“Ngay từ đầu tôi đã nói rồi, Doãn Hân này không thể làm chủ của tập đoàn Tam Nguyên được, hợp tác với cô ta là mất máu.”
“Haha, tặng quà trị giá bảy tệ cũng không biết xấu hổ, Doãn Hân này đang suy nghĩ cái gì vậy? Tôi cười chết, chẳng lẽ đã nghèo đến mức này rồi sao?”
Tất cả các ông chủ của các tập đoàn nhìn Doãn Hân, lắc đầu.
“Doãn Hân, cô đang đẩy gia tộc của mình vào ngõ cụt đầy đấy. Lần này, Doãn Hân của nhà họ Doãn đã tặng một chai rượu bảy tệ, tại lễ cắt băng khánh thành của tập đoàn Phong Hạnh, sẽ lan rộng khắp Giang Thành. Nhưng nó thật sự khiến tôi buồn cười quá.”
Doãn Bách ở bên cạnh chế giễu.
Lưu Lan Mộng trên sân khấu cũng chết lặng. Tình hình này là thế nào? Rượu xái núi Ngưu Lan trị giá bảy tệ, giống như đây là một số quán ăn ven đường. Nhưng cô cũng là người khôn khéo, vội nói: “Tuy quà rẻ nhưng đầy ý nghĩa, đó là một lòng thành.”
Sau đó, cô ấy bí mật giấu chai rượu xái núi Ngưu Lan trong một góc của những món quà.
Chỉ để làm cho nó bớt xấu hổ.
Một lúc sau, Phùng Cương đi tới, nhìn xung quanh những món quà đó, đúng lúc nhìn thấy rượu xái núi Ngưu Lan, lập tức cong môi, có chút khinh thường nói: “Rượu xái bảy tệ cũng lấy, xem chỗ chúng ta là bãi rác à.”
Đây là chủ tịch, anh ta đã thể hiện thái độ của mình ngay khi đến.
Doãn Hân tiêu đời.
Ai cũng nghĩ đến bốn chữ này, không có cơ hội để xoay người.
“Chủ tịch đến rồi.”
Đột nhiên có người kêu lên, nhìn về phía cửa, đó là một vị chủ tịch bước vào, dáng người vạm vỡ, mặc âu phục rất có khí chất, sau khi đi tới, Phùng Cương tiến lên đón.
“Đây mới là chủ tịch sao, ngày đó nhất định là ảo giác. Sao có thể là Tần Phong? Sao có thể, thằng nhóc nghèo hèn đó lại là chủ tịch.”
Khi Lưu Lan Mộng nhìn thấy Tề Vân, cô ấy phủ nhận suy nghĩ ban đầu của mình một lần nữa.
Chắc lúc đầu nhìn nhầm, đó không thể nào là chủ tịch được.
“Chủ tịch, đây là quà tặng của các tập đoàn khác nhau, chúc mừng tập đoàn Phong Hạnh của chúng ta chính thức đóng đô tại Giang Thành.”
Lưu Lan Mộng cũng tiến lên chào đón, giới thiệu những món quà.
“Ừm.”
Tề Vân nhìn qua một lượt, mỗi lần nhìn đều khiến tâm tư người ta rung động, cho rằng mình có thể nhìn thấy đồ mình đưa, nhưng sau khi nhìn xong, Tề Vân quay đầu lại, sau đó Tề Vân nhìn thấy một mô hình biệt thự.
“Một biệt thự trị giá 13 triệu tệ, khá là hào phóng.”
Tề Vân lên tiếng.
Ngay lập tức, mọi người trong tập đoàn Phương Thị đều đứng dậy, Phương Nham cười vô cùng tự hào, tập đoàn Phương Thị vốn là một công ty xây dựng, xếp hạng rất cao ở Giang Thành, lần này là món quà đắt nhất.
Như vậy dự án này, chắc chắn thuộc về tập đoàn Phương Thị.
Nhưng khiến mọi người không ngờ tới chính là, Tề Vân đột nhiên chú ý tới một góc, từ góc đó lấy ra một chai rượu, vui mừng khôn xiết, mở ra uống một hơi.
Ừng ực ừng ực.
Anh ấy uống trong một ngụm.
“Ôi… Rượu xái núi Ngưu Lan bảy tệ… Chính là hương vị này. Trong quân đội tôi uống thứ này mỗi ngày, sau khi trở về không có thời gian để mua nó. Ai đã tặng vậy? Dự án đầu tiên của tập đoàn Phong Hạnh sẽ giao cho tập đoàn này.”
Sau khi Tề Vân uống xong, anh ấy cảm thấy vô cùng thoải mái, liền nói như vậy nói như vậy liền quyết định.
Không món quà nào trong số này có tên.
Anh ấy không biết tập đoàn Tam Nguyên là tập đoàn nào, nhưng anh ấy biết một điều, toàn bộ quân đội ở phía đông đều thật sự thích uống rượu xái bảy tệ này.
“...”
Toàn bộ hội trường kinh ngạc, có người há hốc mồm.
“Tập đoàn… Tam Nguyên… Doãn Hân tặng…”
Lưu Lan Mộng cũng hơi ngạc nhiên, không thể tin được nói.
“Được, vậy đối tác đầu tiên chính là họ.” Tề Vân lập tức nói.
“Làm sao có thể!”
Tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt, Doãn Bách, Phương Nham, Phương Tri Huân cũng sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được, bọn họ tặng một chai rượu xái bảy tệ, không ngờ đụng phải sở thích của chủ tịch.
“Con gái, con đã lấy được dự án này.”
Ba mẹ của Doãn Hân vui mừng khôn xiết nói với cô.
Lúc này, một đội cảnh sát từ bên ngoài tới, nói với Lưu Lan Mộng trên sân khấu: “Cô Lưu Lan Mộng, tối hôm qua chúng tôi bắt được năm tên tội phạm bị truy nã, theo lời khai của bọn chúng là muốn bắt cóc cô, nhưng đã bị một người đàn ông chặn lại, theo lời khai của người phục vụ bên cạnh tôi, người đàn ông đó đã đưa cô vào khách sạn, đưa cho cô ấy một khoản tiền, bảo cô ấy thay quần áo rồi rời đi.”
“Năm người đó đều là tội phạm bị truy nã khét tiếng, trong tay đều nắm giữ mấy mạng người. Chúng tôi muốn tìm ra người đàn ông đó, tiến hành ban thưởng và cảm ơn anh ấy. Anh ấy là một anh hùng, xin cô hãy hợp tác với chúng tôi.”
Chương 22 Đắc tội
“Anh ấy… Là… Anh hùng… Tôi…”
Lúc này, sắc mặt Lưu Lan Mộng đột nhiên tái nhợt, thân thể hơi lảo đảo, lui về phía sau hai bước, còn lẩm bẩm nói: “Tôi vu oan… Tần… Phong?”
“Vâng, thưa cô, tôi là người phục vụ đã thay quần áo cho cô tối hôm qua. Bởi vì tối hôm qua cô uống say, nôn mửa khắp người, nên người đàn ông đó đã đưa tôi năm trăm, nhờ tôi giặt quần áo cho cô, nhưng hôm sau tôi đến lấy quần áo cho cô thì người đó đã đi rồi.”
Bên cạnh cảnh sát, người phục vụ đứng dậy giải thích.
“Tôi uống say, nôn mửa khắp người, cô thay quần áo cho tôi?”
Như bị sét đánh ngang tai, Lưu Lan Mộng tỉnh lại phát hiện trên người mình không có quần áo, vẫn luôn cho rằng là tên khốn Tần Phong kia làm, lại không nghĩ tới là do chính mình.
Tần Phong cứu mình, nếu không phải Tần Phong, ngày đó cô nhất định sẽ mất đi sự trong trắng.
Nhưng mình lại vu oan cho Tần Phong!
Cô không những không cảm ơn mà còn mắng mỏ Tần Phong thậm tệ, thậm chí còn làm tan vỡ tình cảm giữa Doãn Hân và Tần Phong.
Tội nhân!
“Tiểu Hân, xin lỗi nhiều nhé.”
Lưu Lan Mộng chậm rãi nhìn Doãn Hân, có chút cứng ngắc, sắc mặt tái nhợt, trong mắt tràn đầy áy náy, vươn tay muốn chạm vào Doãn Hân, nhưng lại đột nhiên dừng lại: “Xin lỗi, tôi hiểu lầm Tần Phong, anh ấy là một anh hùng.”
“Ông xã…”
Hai mắt Doãn Hân thất thần, nắm chặt thẻ VIP trong tay, giây tiếp theo hai mắt đỏ hoe, hai hàng nước mắt chảy xuống: “Xin lỗi, xin lỗi, em không nên không tin anh, em thật sự không nên không tin anh.”
Một cái tát đó.
Cô đã phạm sai lầm.
Cô nên tự đánh mình.
Tần Phong không có phản bội cô, là cô hiểu lầm Tần Phong.
Lúc này, Doãn Hân tựa hồ đã phản ứng lại, lập tức lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số, gọi: “Alo, ông xã, em sai rồi, xin lỗi, anh ở đâu, em tới tìm anh…”
Một loạt từ nói rất nhanh, kèm theo tiếng khóc nức nở.
“Bà xã ngốc, đừng khóc, anh không trách em.”
Giọng nói của Tần Phong truyền đến từ trong điện thoại: “Anh ở sân thượng, em trực tiếp lên đi.”
“Được.”
Sau khi cúp điện thoại, Doãn Hân khịt mũi, không quan tâm chạy về phía thang máy.
“Này, con gái, ký hợp đồng, hợp đồng dự án giữa tập đoàn Tam Nguyên và tập đoàn Phong Hạnh, chỉ cần con ký vào con sẽ thắng cược, con có thể lấy lại vị trí chủ tịch tập đoàn Tam Nguyên, con gái.”
Thấy Doãn Hân bỏ chạy, Trương Lệ trở nên lo lắng: “Đã đến lúc ký hợp đồng rồi, cho dù có chuyện lớn, con cũng không thể rời đi vào lúc này.”
Nhưng Doãn Hân không quay đầu lại, giống như không nghe thấy, trực tiếp bước vào thang máy.
Không quan tâm.
Cảnh tượng này khiến mọi người sững sờ.
“Cứ như vậy chạy đi? Bỏ chủ tịch và chủ tịch tập đoàn Phong Hạnh sang một bên? Cái này quá ngang ngược rồi, xem đây là lễ cắt băng khánh thành của nhà bọn họ à, nói đến là đến, nói đi là đi.”
“Doãn Hân này, kẻ ty tiện đắc chí, thật may mắn. Cô ta tặng phải thứ mà chủ tịch tập đoàn Phong Hạnh thích, nhưng cô ta lại không hề trân trọng cơ hội này. Cô ta đã thật sự rời đi khi mà chưa ký hợp đồng. Thật là...”
“Người phụ nữ này không biết kinh doanh, bây giờ không có chuyện nào quan trọng bằng chuyện ký hợp đồng. Xem ra, cô ta nhất định đắc tội với chủ tịch tập đoàn Phong Hạnh, cô ta không thể lấy được dự án này.”
Mọi người cười nhạo trong lòng, để miếng thịt bay đi.
Thật là.
Cực kỳ ngu ngốc.
Chương 23 Cầu hôn
Vẻ mặt vốn dĩ đang chìm trong tuyệt vọng của Doãn Bách và Phương Nham đột nhiên bừng sáng như thể nhìn thấy một tia hy vọng, người con gái tên Doãn Hân kia vứt bỏ toàn bộ những gì bản thân có trong tay đi, đó đều đến từ những tập đoàn máu mặt trong kinh đô, là loại rất quan trọng thể diện. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn sẽ đắc tội chết.
"Tổng giám đốc Phùng, nếu Doãn Hân cứ thế mà đi thì sợ rằng không phù hợp lễ nghi cho lắm. Trong buổi lễ như vậy, cô ta chẳng nói chẳng rằng gì mà thẳng thừng bỏ đi như vậy, đây không phải là không thèm giữ chút thể diện nào cho tổng giám đốc Phùng hay sao. Nếu dự án đó... mà dâng lên cho cô ta, tôi khinh. Không bằng nhường dự án đó cho tập đoàn Phương Thị của chúng ta thì hơn. Tập đoàn Phương Thị của chúng ta vốn là công ty có quy mô lớn, lại còn thuộc chuyên ngành xây dựng..."
Phương Tri Huân là chủ tịch của tập đoàn Phương Thị đã lâu, đương nhiên có thể nhìn ra hiện tại chính là cơ hội hiếm có khó tìm, nhất định phải tinh mắt nhận ra điểm này. Ông tiến lên một bước, đứng trước mặt Phùng Cương mà liên tục phân tích.
Ông ta đương nhiên biết tất nhiên biết toàn bộ giám đốc ở kinh đô đều đến, nhất định phải giữ mặt mũi.
Vả lại, khoảng thời gian trước, Phùng Cương còn nhận của ông ta hai triệu tệ, nhất định sẽ giữ thể diện lần này cho ông ta.
Nhưng khi ông ta đang dương dương tự đắc thì Phùng Cương phẩy tay: "Cái này có lẽ phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa đi. Đợi bên Doãn Hân đồng ý rồi thì từ từ ký hợp đồng cũng được."
Mọi người đều sửng sốt.
Nụ cười trên mặt Phương Tri Huân đột nhiên trở nên cứng ngắc.
Đang đùa cái gì vậy?
Đợi đã?
Toàn bộ tập đoàn Phong Hạnh được mệnh danh là tập đoàn với quy mô khổng lồ ở Giang Thành. Hơn nữa nhiều người như vậy mà đều phải đợi một Doãn Hân kia đồng ý?
Nhỡ đâu cô ta không đồng ý thì phải làm sao?
Vẫn tiếp tục phải đợi?
"Tổng giám đốc Phùng, cậu không phải... đang nói đùa đấy chứ?"
Phương Tri Huân lại nở một nụ cười khác mà nói.
"Ông cảm thấy tôi đang đùa với ông hay sao? Tôi nói đợi cô ấy đồng ý thì phải đợi cô ấy đồng ý."
Sắc mặt Phùng Cương trở nên trầm xuống, nhíu mày, nhớ ra rằng các tập đoàn máu mặt ở kinh đô đều đang ở đây, Phương Tri Huân lập tức gật đầu: "Được, được, được. Bọn tôi đợi tin của cô ấy."
Nhưng trong lòng Phương Tri Huân đang nổi cơn cuồng phong.
Không phải các tổng giám đốc của các tập đoàn ở kinh đô đều đang ở đây sao. Cậu vốn dĩ là người ngạo mạn nhất nhì kinh đô, cái tính cách này của cậu đi đâu rồi? Cậu thản nhiên chào đón một người phụ nữ không danh không phận, không chút tiếng tăm. Người không biết còn tưởng rằng người phụ nữ kia chính là cấp trên trực tiếp của cậu đấy.
Hơn nữa, cậu không phải đã nhận của tôi hai triệu rồi hay sao? Tại sao đã nhận tiền của người khác rồi lại không làm việc cho người ta?
Nhưng Phương Tri Huân không hề hay biết, ở trên phương diện nào đó, Doãn Hân quả thật chính là chủ nhân trực tiếp của Phùng Cương, dù sao cô ấy cũng là bà chủ của anh ta. Hơn nữa, không ai biết rằng, phía sau lưng Phùng Cương đã thấm ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Cũng chính là vì chai rượu xái núi Ngưu Lan bảy tệ kia.
Trước đó khi vừa nhìn thấy, anh ta cũng không quan tâm là đồ ai tặng, trực tiếp đi tới nói thẳng một câu: "Tại sao có thể đem một bình rượu xái bảy tệ đến làm quà tặng người khác vậy, nghĩ chỗ này của chúng tôi là bãi phế thải hay gì?"
Nhưng anh ta thật sự không ngờ rằng đây lại chính là đồ Doãn Hân tặng, Tần Phong nói cô ấy chính là bà chủ của anh ta.
Chuyện này dọa anh ta một pha khiếp hồn khiếp vía.
Tần Phong và Tề Vân động một cái là lập tức đưa anh ta ra đòi chém đòi giết, thật biết cách hù dọa người khác. Vả lại, anh ta biết rằng Tần Phong thật sự dám giết mình.
Lúc này đây, Phùng Cương càng không dám đắc tội thêm nữa với Doãn Hân. Nếu không phải là mệnh lệnh của Tần Phong thì bây giờ Phùng Cương hận không thể lập ngay một cái bài vị cho Doãn Hân, mỗi ngày lạy mấy cái, cần xin được bình an.
"Này, mọi người mau nhìn kia, bên kia có máy bay chiến đấu đấy."
Đột nhiên, một tiếng hét kinh hãi thu hút sự chú ý của mọi người. Tất cả nhìn về phía bên kia, quả thật phát hiện ra có hai chiếc máy bay chiến đấu đang bay lượn trên bầu trời, sau đó từng mảnh cánh hoa hồng đỏ được rải từ trên chiếc máy bay chiến đấu xuống.
Cả bầu trời ngập tràn mảnh cánh hoa hồng đỏ rực rỡ, bay lượn khắp nơi.
Lưu Lan Mộng vẫn chưa rời đi mà đứng bên cạnh cửa sổ nhặt được một mảnh cánh hoa hồng đỏ. Ai ai cũng đều biết hoa hồng đỏ tượng trưng cho điều gì, đương nhiên là chuyên dùng để tỏ tình. Tiếp theo đó, cô phát hiện thấy ánh đèn neon bên tòa nhà đối diện phát sáng.
Hiện lên một hàng chữ.
"Quãng thời gian thanh xuân đã mất, để anh từ từ bù đắp lại cho em gấp ngàn lần, vạn lần, bà xã đại nhân của anh."
Chương 24 Em nuôi anh
"Ôi trời đất ơi, lãng mạn chết đi được. Cánh hoa hồng đỏ chậm rãi tung bay đầy trời, thật khiến người ta phải hâm mộ."
"Hơn nữa còn có cả đèn neon ở phía đối diện kìa. Chỗ này là tòa nhà lớn đấy, để đặt được dòng chữ đó lên kia phải tốn ít nhất hơn một triệu tệ, mà ông chủ tòa nhà đó cũng không phải người dễ dãi gì đâu, ôi trời đất ơi."
"Mất nhiều tiền hay ít tiền không quan trọng, mấy người không phát hiện ra trong câu nói kia có bốn chữ "bà xã đại nhân" à? A, không được rồi, lãng mạn quá đi mất. Nếu như có người có thể cầu hôn như vậy với tôi thì tôi nhất định sẽ can tâm tình nguyện gả cho người đó."
Nhiều người phụ nữ ở gần đó còn la hét ầm ĩ hết cả lên, bởi vì chuyện này đối với phụ nữ mà nói đây chính là lời tỏ tình trong mơ của bọn họ, là khao khát tột cùng của họ.
Bao gồm cả Lưu Lan Mộng cũng trưng ra gương mặt ngập tràn ước ao.
Nhưng cô còn xen lẫn cả một tia kinh ngạc: "Những lời này sao giống như Tần Phong đang nói với Doãn Hân vậy nhỉ?"
Lần đầu tiên khi thấy được dòng chữ kia, Lưu Lan Mộng lập tức nghĩ ngay đến Tần Phong và Doãn Hân, câu nói này thực sự trùng khớp với hai người họ. Nhưng giây tiếp theo, cô lập tức lắc đầu: "Sao có thể được chứ. Có thể làm được nhiều chuyện như thế này phải tốn rất nhiều tiền, tuy cô nghĩ rằng Tần Phong phải chịu oan, thế nhưng kẻ bần hàn vẫn hoài là kẻ bần hàn mà thôi. Điều này vĩnh viễn không bao giờ có thể thay đổi được."
Khoảnh khắc này, cô lập tức phủ nhận suy nghĩ là Tần Phong.
Khóe miệng còn mang thêm vài phần giễu cợt chính mình lúc nào cũng nghĩ đến những chuyện chẳng bao giờ có thể trở thành hiện thực.
Nhưng bây giờ ở trên sân thượng, Doãn Hân đang dùng tay che miệng, không thể tưởng tượng nổi bản thân mình có thể nhìn thấy cảnh tượng lúc này đây, chỉ nhìn thấy toàn bộ sân thượng rải đầy mảnh cánh hoa hồng đỏ, từng mảnh cánh hoa rơi xuống như thể một biển hoa vậy.
Tần Phong mặc trên người bộ quân trang, dáng người hơi gầy nhưng khi mặc quân trang vào lại có thân hình vững chãi lạ thường, chiều cao ngất trời, khuôn mặt góc cạnh bén nhọn sắc như dao vậy, trong mỗi cử chỉ hành động thành thục giống như đã được thanh tẩy qua từng trận đấu.
"Tiểu Hân, trước đây là anh nợ em. Anh tình nguyện dùng cả đời này của mình để bù đắp cho em. Cho anh một cơ hội có được không?"
Tần Phong bước đến, phong thái uy phong lừng lẫy như hổ, sau đó đột nhiên dừng lại, ánh mắt thâm tình, nửa quỳ xuống lấy ra một chiếc nhẫn bên trên có đính một viên kim cương nhỏ màu hồng khiến cho Doãn Hân cười khúc khích.
Sau đó, cô vươn người về phía trước, đưa bàn tay thanh tú của mình ra.
"Em đồng ý với anh, đeo lên cho em đi."
Sau khi Tần Phong đeo nhẫn lên cho cô, Doãn Hân lập tức tiến lên phía trước thật nhanh, ôm chầm lấy Tần Phong, đôi bàn tay ôm anh thật chặt như thể không muốn buông ra.
Một hồi sau, Doãn Hân khẽ buông lỏng đôi tay ra nhưng vẫn vòng qua cổ Tần Phong, đôi mắt đẹp đẽ vẫn chăm chú nhìn Tần Phong: "Chồng à, em xin lỗi, là trước đây em đổ oan cho anh, đã vậy còn tát anh một cái. Hay là anh đánh trả lại em đi."
Cô thật sự nghiêm túc.
Nhưng Tần Phong chỉ lắc đầu: "Anh không nỡ."
"Vậy... em..."
Sau đó chỉ nghe thấy một tiếng "chụt", Doãn Hân đặt một nụ hôn lên gò má Tần Phong, lưu lại một dấu son môi cực kỳ rõ ràng. Doãn Hân nhìn thấy dấu vết kia, khẽ nở nụ cười: "Anh đã lưu lại dấu vết của em rồi, vậy là người của em."
"Đúng rồi chồng ơi, bộ quân trang này của anh là đồng phục trong quân đội của anh à? Đẹp thật đấy nha. Nếu không phải nhìn thấy bên trên không có quân hàm thì em còn tưởng rằng anh là tướng quân trong đó rồi đấy. Nhưng quân trang của binh sĩ bình thường cũng vẫn đẹp trai, em cũng thích."
Doãn Hân quan sát quân trang của Tần Phong một hồi, càng nhìn lại càng thấy đẹp mắt, trong mắt ngập tràn tình ý.
Dù chỉ là một bộ quân trang rất bình thường.
Tần Phong mỉm cười dịu dàng.
Doãn Hân không biết rằng Tần Phong chỉ sợ mình nói ra sẽ dọa cô mà thôi. Dù sao anh cũng là thượng tướng vô song, đứng đầu Đông Kỳ, dưới trướng có cả mấy trăm ngàn quân đội. Cái vị trí này chỉ có mấy người mà thôi.
Có thể nói là một trong những người quyền cao chức trọng, khí thế ngất trời của Đại Hoa.
Doãn Hân chỉ dựa vào những thứ này, vẫn còn chút hờn dỗi nói rằng: "Tốn bao nhiêu là tiền. Có phải tiền kiếm được khi nhập ngũ của anh đều đã dùng hết vào việc này rồi hay không? Thật là, bao nhiêu tiền thế này... Quên đi, sau này để em nuôi anh là được nhưng anh không được sai sót, phải làm tấm gương tốt cho Quả Quả noi theo."
"Đúng rồi, anh giải thích cho em chuyện chiếc thẻ VIP cao quý kia là thế nào vậy?"
Chương 25 Anh dễ tính như vậy sao?
Doãn Hân lấy một tấm thẻ VIP cao quý từ trong người ra, đưa đến trước mặt Tần Phong.
"Mượn." Tần Phong nói.
"Mượn, mượn vị chủ tịch kia hay sao?"
"Ừ, trước đây anh đã từng nói với em có lần anh cứu một đại gia, chính là vị chủ tịch kia. Vậy nên khi biết hôm nay em muốn đến tập đoàn Phong Hạnh, hôm qua anh đã đi mượn người đó."
Tần Phong vừa nói như vậy, Doãn Hân đột nhiên nhớ ra nhưng lập tức hơi nhíu mày lại: "Từ nay về sau không được làm như vậy nữa. Lần trước coi như anh đã trả hết nợ cho vị đại gia kia rồi. Nhưng lần này là anh nợ ân tình người ta, nếu còn tiếp tục thêm mấy lần nữa thì người ta sẽ chán ghét chúng ta, làm người không thể như vậy được.
Lúc này Doãn Hân đã biết vì sao Tần Phong lại nói loại rượu cái núi Ngưu Lan kia nhất định sẽ được.
Cùng từ một chiến trường đi ra, đương nhiên sẽ tương đối hiểu nhau.
Chỉ có thể nói, hóa ra bản thân cô không tin tưởng Tần Phong đến như vậy.
"Anh cầu hôn xong coi như xong rồi, giờ em phải nhanh chóng xuống dưới kia ký hợp đồng đây. Nếu không ký ngay lúc này thì không biết tập đoàn Phong Hạnh sẽ nghĩ em là người như thế nào đây."
Doãn Hân ra dấu, ý bảo cô chuẩn bị đi xuống.
Lúc cô đi xuống, hai người tay trong tay cùng nhau bước xuống. Chính như những gì Doãn Hân đã nói, cô đã chấp nhận Tần Phong rồi, cho dù anh vừa nghèo lại vừa tầm thường, không có công việc ổn định thì cô cũng có thể nuôi Tần Phong.
Nhưng vẫn hi vọng Tần Phong có chút bản lĩnh.
Sau khi bước đến đại sảnh, Phương Nham vừa ngoảnh lại đã nhìn thấy hai người tay trong tay cùng nhau bước xuống, nhất thời từng chút đố kỵ dần dần dâng tràn hiệu hữu trong ánh mắt: "Giữa thanh thiên bạch nhật công khai nắm tay nhau. Mẹ kiếp, thằng khốn Bưu Tử ngu ngốc kia lại dám chơi tao một vố à."
Tối hôm qua anh ta đợi suốt cả một tối nhưng không nghe ngóng được chút tin tức mẹ nào từ hội chân tay của Bưu Tử, nhưng liên lạc trực tiếp với gã thì lại không được.
Khi nhìn thấy tư thế kia, anh ta đại khái đã đoán ra được chuyện gì.
Bị tóm cổ rồi.
Một lũ ngu xuẩn.
Cũng may anh ta đã có giao ước với Bưu Tử từ trước. Giả dụ nếu Bưu Tử bị kết án tử hình thì gã chắc chắn sẽ không vì lợi ích mà bán đứng anh ta.
"Tổng giám đốc Phùng, thật ngại quá."
Doãn Hân nói một câu áy náy với Phùng Cương, ý muốn nói vừa rồi bản thân có chút chuyện nên mới phải lập tức bỏ đi như vậy, có chút hơi thất lễ rồi.
Tề Vân không thích mấy nghi lễ như kiểu này, cũng đã sớm rời khỏi hiện trường. Bây giờ Phùng Cương trở thành chủ nhân của buổi lễ này, còn Lưu Lan Mộng cũng bị dẫn đi cùng để làm biên bản hợp đồng.
Phương Tri Huân ở bên cạnh cười lạnh một tiếng. Ông biết rõ tính cách của Phùng Cương là hạng thế nào, để anh ta phải chờ lâu như vậy, lúc này không biết đã tức giận đến mức nào rồi, lần này chắc chắn sẽ khiến cho Doãn Hân phải nếm mùi đau khổ.
Nhưng giây tiếp theo, gương mặt ông ta đột nhiên cứng đờ.
Bởi vì Phùng Cương vội vã khom lưng xuống, hơi khúm núm nói: "Không có gì đâu, không sao cả. Cô Doãn, chúng ta ký hợp đồng thôi."
Phương Tri Huân: "?"
Tôi ngất đây?
Xuất hiện ảo giác rồi?
Ai là ông chủ của tập đoàn Phong Hạnh. Tổng giám đốc Phùng tôi gặp lần trước không phải như vậy. Lần trước chỉ vì một chuyện bé xíu mà đã nổi cơn tam bành, bây giờ lại hạ mình như nhân viên cấp dưới với Doãn Hân.
"Tổng giám đốc Phùng, bên ngoài có tin đồn rằng tính tình của anh không tốt, không ngờ anh lại có thể ôn hòa, phóng khoáng như vậy." Doãn Hân hơi kinh ngạc nói.
Lúc này, Lưu Lan Mộng đã tuyên bố buổi tặng quà bắt đầu.
“Tập đoàn Phương Thái gửi tặng, một đôi ngọc bội Nam Hải, trị giá hai triệu.”
“Tập đoàn Kiến Đạt gửi tặng, nhân sâm 120 tuổi, trị giá hai triệu hai.”
“Tập đoàn Khánh Dương gửi tặng, văn lũng đỉnh Tây Chu, trị giá ba triệu.”
…
Tiếng la hét xuất hiện ở hội trường, để mọi người biết quà tặng của các bên là như thế nào, phần lớn là hơn hai triệu, rất ít dưới hai triệu.
Đúng lúc này, từ trên sân khấu truyền đến một giọng nói: “Tập đoàn Phương thị gửi tặng, một dãy biệt thự trong trang viên Vân Đỉnh.”
“Biệt thự trong trang viên Vân Đỉnh, đó là khu biệt thự tốt nhất ở Giang Thành. Một căn biệt thự trị giá mấy ngàn vạn, tập đoàn Phương thị chi nhiều tiền thật, trời ạ.”
“Phương Tri Huân của tập đoàn Phương thị thật hào phóng, một ngàn vạn nói tiêu liền tiêu, không chút do dự nào.”
“Dự án này rất có thể sẽ do tập đoàn Phương thị đảm nhận.”
Mọi người đang thảo luận lần này chỉ đơn giản là tặng một món quà, không phải ai có giá cao nhất, dự án này sẽ về tay ai, điều đó phụ thuộc vào sự lựa chọn của tập đoàn Phong Hạnh, vì vậy giá khoảng hai đến ba trăm vạn.
Sự giàu có của tập đoàn Phương Thị khiến họ không nói nên lời.
“Chúng ta nhất định thắng.”
Phương Nham nhìn Doãn Hân, với một vẻ kiêu ngạo, như thể đang nói với Doãn Hân rằng tập đoàn Phương Thị của họ nhất định sẽ hợp tác với tập đoàn Phong Hạnh, Doãn Hân cô đã không chọn leo lên giường của anh ta, cô nhất định sẽ hối hận!
“Các người tiêu đời rồi.”
Doãn Bách nhìn thấy, cười khẩy.
“Đây là nhà cuối cùng.”
Người đọc danh sách quà tặng đang định cất danh sách đi, Lưu Lan Mộng trên đài đột nhiên ngăn lại: “Chờ một chút, còn có nhà khác.”
“Còn có nhà khác, đó là ai?”
“Doãn Hân của tập đoàn Tam Nguyên.”
Lưu Lan Mộng nhìn Doãn Hân, với tư cách là một người bạn thân, cô ấy sẽ giúp nếu có thể.
Lập tức mọi người nhìn về phía Doãn Hân trong đám người, sắc mặt Doãn Hân tái nhợt, Lưu Lan Mộng không biết cô không chuẩn bị quà tặng, nhưng chần chờ một chút, cô vẫn bước tới, lấy rượu trong tay ra đưa lên.
“Cái này… Rượu xái núi Ngưu Lan, trị giá… Bảy tệ.”
Người đọc danh sách cũng sửng sốt
Bảy tệ!
Trường hợp này?
Giọng nói này truyền khắp hội trường, mọi người phá lên cười: “Tôi buồn cười quá, Doãn Hân này lúc trước đã đến chỗ tôi, nhưng tôi đã đuổi cô ta đi, tôi chưa gặp mặt, tôi nói, nhân vật nhỏ này ngay cả tiền mua quà cũng không có.”
“Ngay từ đầu tôi đã nói rồi, Doãn Hân này không thể làm chủ của tập đoàn Tam Nguyên được, hợp tác với cô ta là mất máu.”
“Haha, tặng quà trị giá bảy tệ cũng không biết xấu hổ, Doãn Hân này đang suy nghĩ cái gì vậy? Tôi cười chết, chẳng lẽ đã nghèo đến mức này rồi sao?”
Tất cả các ông chủ của các tập đoàn nhìn Doãn Hân, lắc đầu.
“Doãn Hân, cô đang đẩy gia tộc của mình vào ngõ cụt đầy đấy. Lần này, Doãn Hân của nhà họ Doãn đã tặng một chai rượu bảy tệ, tại lễ cắt băng khánh thành của tập đoàn Phong Hạnh, sẽ lan rộng khắp Giang Thành. Nhưng nó thật sự khiến tôi buồn cười quá.”
Doãn Bách ở bên cạnh chế giễu.
Lưu Lan Mộng trên sân khấu cũng chết lặng. Tình hình này là thế nào? Rượu xái núi Ngưu Lan trị giá bảy tệ, giống như đây là một số quán ăn ven đường. Nhưng cô cũng là người khôn khéo, vội nói: “Tuy quà rẻ nhưng đầy ý nghĩa, đó là một lòng thành.”
Sau đó, cô ấy bí mật giấu chai rượu xái núi Ngưu Lan trong một góc của những món quà.
Chỉ để làm cho nó bớt xấu hổ.
Một lúc sau, Phùng Cương đi tới, nhìn xung quanh những món quà đó, đúng lúc nhìn thấy rượu xái núi Ngưu Lan, lập tức cong môi, có chút khinh thường nói: “Rượu xái bảy tệ cũng lấy, xem chỗ chúng ta là bãi rác à.”
Đây là chủ tịch, anh ta đã thể hiện thái độ của mình ngay khi đến.
Doãn Hân tiêu đời.
Ai cũng nghĩ đến bốn chữ này, không có cơ hội để xoay người.
“Chủ tịch đến rồi.”
Đột nhiên có người kêu lên, nhìn về phía cửa, đó là một vị chủ tịch bước vào, dáng người vạm vỡ, mặc âu phục rất có khí chất, sau khi đi tới, Phùng Cương tiến lên đón.
“Đây mới là chủ tịch sao, ngày đó nhất định là ảo giác. Sao có thể là Tần Phong? Sao có thể, thằng nhóc nghèo hèn đó lại là chủ tịch.”
Khi Lưu Lan Mộng nhìn thấy Tề Vân, cô ấy phủ nhận suy nghĩ ban đầu của mình một lần nữa.
Chắc lúc đầu nhìn nhầm, đó không thể nào là chủ tịch được.
“Chủ tịch, đây là quà tặng của các tập đoàn khác nhau, chúc mừng tập đoàn Phong Hạnh của chúng ta chính thức đóng đô tại Giang Thành.”
Lưu Lan Mộng cũng tiến lên chào đón, giới thiệu những món quà.
“Ừm.”
Tề Vân nhìn qua một lượt, mỗi lần nhìn đều khiến tâm tư người ta rung động, cho rằng mình có thể nhìn thấy đồ mình đưa, nhưng sau khi nhìn xong, Tề Vân quay đầu lại, sau đó Tề Vân nhìn thấy một mô hình biệt thự.
“Một biệt thự trị giá 13 triệu tệ, khá là hào phóng.”
Tề Vân lên tiếng.
Ngay lập tức, mọi người trong tập đoàn Phương Thị đều đứng dậy, Phương Nham cười vô cùng tự hào, tập đoàn Phương Thị vốn là một công ty xây dựng, xếp hạng rất cao ở Giang Thành, lần này là món quà đắt nhất.
Như vậy dự án này, chắc chắn thuộc về tập đoàn Phương Thị.
Nhưng khiến mọi người không ngờ tới chính là, Tề Vân đột nhiên chú ý tới một góc, từ góc đó lấy ra một chai rượu, vui mừng khôn xiết, mở ra uống một hơi.
Ừng ực ừng ực.
Anh ấy uống trong một ngụm.
“Ôi… Rượu xái núi Ngưu Lan bảy tệ… Chính là hương vị này. Trong quân đội tôi uống thứ này mỗi ngày, sau khi trở về không có thời gian để mua nó. Ai đã tặng vậy? Dự án đầu tiên của tập đoàn Phong Hạnh sẽ giao cho tập đoàn này.”
Sau khi Tề Vân uống xong, anh ấy cảm thấy vô cùng thoải mái, liền nói như vậy nói như vậy liền quyết định.
Không món quà nào trong số này có tên.
Anh ấy không biết tập đoàn Tam Nguyên là tập đoàn nào, nhưng anh ấy biết một điều, toàn bộ quân đội ở phía đông đều thật sự thích uống rượu xái bảy tệ này.
“...”
Toàn bộ hội trường kinh ngạc, có người há hốc mồm.
“Tập đoàn… Tam Nguyên… Doãn Hân tặng…”
Lưu Lan Mộng cũng hơi ngạc nhiên, không thể tin được nói.
“Được, vậy đối tác đầu tiên chính là họ.” Tề Vân lập tức nói.
“Làm sao có thể!”
Tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt, Doãn Bách, Phương Nham, Phương Tri Huân cũng sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được, bọn họ tặng một chai rượu xái bảy tệ, không ngờ đụng phải sở thích của chủ tịch.
“Con gái, con đã lấy được dự án này.”
Ba mẹ của Doãn Hân vui mừng khôn xiết nói với cô.
Lúc này, một đội cảnh sát từ bên ngoài tới, nói với Lưu Lan Mộng trên sân khấu: “Cô Lưu Lan Mộng, tối hôm qua chúng tôi bắt được năm tên tội phạm bị truy nã, theo lời khai của bọn chúng là muốn bắt cóc cô, nhưng đã bị một người đàn ông chặn lại, theo lời khai của người phục vụ bên cạnh tôi, người đàn ông đó đã đưa cô vào khách sạn, đưa cho cô ấy một khoản tiền, bảo cô ấy thay quần áo rồi rời đi.”
“Năm người đó đều là tội phạm bị truy nã khét tiếng, trong tay đều nắm giữ mấy mạng người. Chúng tôi muốn tìm ra người đàn ông đó, tiến hành ban thưởng và cảm ơn anh ấy. Anh ấy là một anh hùng, xin cô hãy hợp tác với chúng tôi.”
Chương 22 Đắc tội
“Anh ấy… Là… Anh hùng… Tôi…”
Lúc này, sắc mặt Lưu Lan Mộng đột nhiên tái nhợt, thân thể hơi lảo đảo, lui về phía sau hai bước, còn lẩm bẩm nói: “Tôi vu oan… Tần… Phong?”
“Vâng, thưa cô, tôi là người phục vụ đã thay quần áo cho cô tối hôm qua. Bởi vì tối hôm qua cô uống say, nôn mửa khắp người, nên người đàn ông đó đã đưa tôi năm trăm, nhờ tôi giặt quần áo cho cô, nhưng hôm sau tôi đến lấy quần áo cho cô thì người đó đã đi rồi.”
Bên cạnh cảnh sát, người phục vụ đứng dậy giải thích.
“Tôi uống say, nôn mửa khắp người, cô thay quần áo cho tôi?”
Như bị sét đánh ngang tai, Lưu Lan Mộng tỉnh lại phát hiện trên người mình không có quần áo, vẫn luôn cho rằng là tên khốn Tần Phong kia làm, lại không nghĩ tới là do chính mình.
Tần Phong cứu mình, nếu không phải Tần Phong, ngày đó cô nhất định sẽ mất đi sự trong trắng.
Nhưng mình lại vu oan cho Tần Phong!
Cô không những không cảm ơn mà còn mắng mỏ Tần Phong thậm tệ, thậm chí còn làm tan vỡ tình cảm giữa Doãn Hân và Tần Phong.
Tội nhân!
“Tiểu Hân, xin lỗi nhiều nhé.”
Lưu Lan Mộng chậm rãi nhìn Doãn Hân, có chút cứng ngắc, sắc mặt tái nhợt, trong mắt tràn đầy áy náy, vươn tay muốn chạm vào Doãn Hân, nhưng lại đột nhiên dừng lại: “Xin lỗi, tôi hiểu lầm Tần Phong, anh ấy là một anh hùng.”
“Ông xã…”
Hai mắt Doãn Hân thất thần, nắm chặt thẻ VIP trong tay, giây tiếp theo hai mắt đỏ hoe, hai hàng nước mắt chảy xuống: “Xin lỗi, xin lỗi, em không nên không tin anh, em thật sự không nên không tin anh.”
Một cái tát đó.
Cô đã phạm sai lầm.
Cô nên tự đánh mình.
Tần Phong không có phản bội cô, là cô hiểu lầm Tần Phong.
Lúc này, Doãn Hân tựa hồ đã phản ứng lại, lập tức lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số, gọi: “Alo, ông xã, em sai rồi, xin lỗi, anh ở đâu, em tới tìm anh…”
Một loạt từ nói rất nhanh, kèm theo tiếng khóc nức nở.
“Bà xã ngốc, đừng khóc, anh không trách em.”
Giọng nói của Tần Phong truyền đến từ trong điện thoại: “Anh ở sân thượng, em trực tiếp lên đi.”
“Được.”
Sau khi cúp điện thoại, Doãn Hân khịt mũi, không quan tâm chạy về phía thang máy.
“Này, con gái, ký hợp đồng, hợp đồng dự án giữa tập đoàn Tam Nguyên và tập đoàn Phong Hạnh, chỉ cần con ký vào con sẽ thắng cược, con có thể lấy lại vị trí chủ tịch tập đoàn Tam Nguyên, con gái.”
Thấy Doãn Hân bỏ chạy, Trương Lệ trở nên lo lắng: “Đã đến lúc ký hợp đồng rồi, cho dù có chuyện lớn, con cũng không thể rời đi vào lúc này.”
Nhưng Doãn Hân không quay đầu lại, giống như không nghe thấy, trực tiếp bước vào thang máy.
Không quan tâm.
Cảnh tượng này khiến mọi người sững sờ.
“Cứ như vậy chạy đi? Bỏ chủ tịch và chủ tịch tập đoàn Phong Hạnh sang một bên? Cái này quá ngang ngược rồi, xem đây là lễ cắt băng khánh thành của nhà bọn họ à, nói đến là đến, nói đi là đi.”
“Doãn Hân này, kẻ ty tiện đắc chí, thật may mắn. Cô ta tặng phải thứ mà chủ tịch tập đoàn Phong Hạnh thích, nhưng cô ta lại không hề trân trọng cơ hội này. Cô ta đã thật sự rời đi khi mà chưa ký hợp đồng. Thật là...”
“Người phụ nữ này không biết kinh doanh, bây giờ không có chuyện nào quan trọng bằng chuyện ký hợp đồng. Xem ra, cô ta nhất định đắc tội với chủ tịch tập đoàn Phong Hạnh, cô ta không thể lấy được dự án này.”
Mọi người cười nhạo trong lòng, để miếng thịt bay đi.
Thật là.
Cực kỳ ngu ngốc.
Chương 23 Cầu hôn
Vẻ mặt vốn dĩ đang chìm trong tuyệt vọng của Doãn Bách và Phương Nham đột nhiên bừng sáng như thể nhìn thấy một tia hy vọng, người con gái tên Doãn Hân kia vứt bỏ toàn bộ những gì bản thân có trong tay đi, đó đều đến từ những tập đoàn máu mặt trong kinh đô, là loại rất quan trọng thể diện. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn sẽ đắc tội chết.
"Tổng giám đốc Phùng, nếu Doãn Hân cứ thế mà đi thì sợ rằng không phù hợp lễ nghi cho lắm. Trong buổi lễ như vậy, cô ta chẳng nói chẳng rằng gì mà thẳng thừng bỏ đi như vậy, đây không phải là không thèm giữ chút thể diện nào cho tổng giám đốc Phùng hay sao. Nếu dự án đó... mà dâng lên cho cô ta, tôi khinh. Không bằng nhường dự án đó cho tập đoàn Phương Thị của chúng ta thì hơn. Tập đoàn Phương Thị của chúng ta vốn là công ty có quy mô lớn, lại còn thuộc chuyên ngành xây dựng..."
Phương Tri Huân là chủ tịch của tập đoàn Phương Thị đã lâu, đương nhiên có thể nhìn ra hiện tại chính là cơ hội hiếm có khó tìm, nhất định phải tinh mắt nhận ra điểm này. Ông tiến lên một bước, đứng trước mặt Phùng Cương mà liên tục phân tích.
Ông ta đương nhiên biết tất nhiên biết toàn bộ giám đốc ở kinh đô đều đến, nhất định phải giữ mặt mũi.
Vả lại, khoảng thời gian trước, Phùng Cương còn nhận của ông ta hai triệu tệ, nhất định sẽ giữ thể diện lần này cho ông ta.
Nhưng khi ông ta đang dương dương tự đắc thì Phùng Cương phẩy tay: "Cái này có lẽ phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa đi. Đợi bên Doãn Hân đồng ý rồi thì từ từ ký hợp đồng cũng được."
Mọi người đều sửng sốt.
Nụ cười trên mặt Phương Tri Huân đột nhiên trở nên cứng ngắc.
Đang đùa cái gì vậy?
Đợi đã?
Toàn bộ tập đoàn Phong Hạnh được mệnh danh là tập đoàn với quy mô khổng lồ ở Giang Thành. Hơn nữa nhiều người như vậy mà đều phải đợi một Doãn Hân kia đồng ý?
Nhỡ đâu cô ta không đồng ý thì phải làm sao?
Vẫn tiếp tục phải đợi?
"Tổng giám đốc Phùng, cậu không phải... đang nói đùa đấy chứ?"
Phương Tri Huân lại nở một nụ cười khác mà nói.
"Ông cảm thấy tôi đang đùa với ông hay sao? Tôi nói đợi cô ấy đồng ý thì phải đợi cô ấy đồng ý."
Sắc mặt Phùng Cương trở nên trầm xuống, nhíu mày, nhớ ra rằng các tập đoàn máu mặt ở kinh đô đều đang ở đây, Phương Tri Huân lập tức gật đầu: "Được, được, được. Bọn tôi đợi tin của cô ấy."
Nhưng trong lòng Phương Tri Huân đang nổi cơn cuồng phong.
Không phải các tổng giám đốc của các tập đoàn ở kinh đô đều đang ở đây sao. Cậu vốn dĩ là người ngạo mạn nhất nhì kinh đô, cái tính cách này của cậu đi đâu rồi? Cậu thản nhiên chào đón một người phụ nữ không danh không phận, không chút tiếng tăm. Người không biết còn tưởng rằng người phụ nữ kia chính là cấp trên trực tiếp của cậu đấy.
Hơn nữa, cậu không phải đã nhận của tôi hai triệu rồi hay sao? Tại sao đã nhận tiền của người khác rồi lại không làm việc cho người ta?
Nhưng Phương Tri Huân không hề hay biết, ở trên phương diện nào đó, Doãn Hân quả thật chính là chủ nhân trực tiếp của Phùng Cương, dù sao cô ấy cũng là bà chủ của anh ta. Hơn nữa, không ai biết rằng, phía sau lưng Phùng Cương đã thấm ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Cũng chính là vì chai rượu xái núi Ngưu Lan bảy tệ kia.
Trước đó khi vừa nhìn thấy, anh ta cũng không quan tâm là đồ ai tặng, trực tiếp đi tới nói thẳng một câu: "Tại sao có thể đem một bình rượu xái bảy tệ đến làm quà tặng người khác vậy, nghĩ chỗ này của chúng tôi là bãi phế thải hay gì?"
Nhưng anh ta thật sự không ngờ rằng đây lại chính là đồ Doãn Hân tặng, Tần Phong nói cô ấy chính là bà chủ của anh ta.
Chuyện này dọa anh ta một pha khiếp hồn khiếp vía.
Tần Phong và Tề Vân động một cái là lập tức đưa anh ta ra đòi chém đòi giết, thật biết cách hù dọa người khác. Vả lại, anh ta biết rằng Tần Phong thật sự dám giết mình.
Lúc này đây, Phùng Cương càng không dám đắc tội thêm nữa với Doãn Hân. Nếu không phải là mệnh lệnh của Tần Phong thì bây giờ Phùng Cương hận không thể lập ngay một cái bài vị cho Doãn Hân, mỗi ngày lạy mấy cái, cần xin được bình an.
"Này, mọi người mau nhìn kia, bên kia có máy bay chiến đấu đấy."
Đột nhiên, một tiếng hét kinh hãi thu hút sự chú ý của mọi người. Tất cả nhìn về phía bên kia, quả thật phát hiện ra có hai chiếc máy bay chiến đấu đang bay lượn trên bầu trời, sau đó từng mảnh cánh hoa hồng đỏ được rải từ trên chiếc máy bay chiến đấu xuống.
Cả bầu trời ngập tràn mảnh cánh hoa hồng đỏ rực rỡ, bay lượn khắp nơi.
Lưu Lan Mộng vẫn chưa rời đi mà đứng bên cạnh cửa sổ nhặt được một mảnh cánh hoa hồng đỏ. Ai ai cũng đều biết hoa hồng đỏ tượng trưng cho điều gì, đương nhiên là chuyên dùng để tỏ tình. Tiếp theo đó, cô phát hiện thấy ánh đèn neon bên tòa nhà đối diện phát sáng.
Hiện lên một hàng chữ.
"Quãng thời gian thanh xuân đã mất, để anh từ từ bù đắp lại cho em gấp ngàn lần, vạn lần, bà xã đại nhân của anh."
Chương 24 Em nuôi anh
"Ôi trời đất ơi, lãng mạn chết đi được. Cánh hoa hồng đỏ chậm rãi tung bay đầy trời, thật khiến người ta phải hâm mộ."
"Hơn nữa còn có cả đèn neon ở phía đối diện kìa. Chỗ này là tòa nhà lớn đấy, để đặt được dòng chữ đó lên kia phải tốn ít nhất hơn một triệu tệ, mà ông chủ tòa nhà đó cũng không phải người dễ dãi gì đâu, ôi trời đất ơi."
"Mất nhiều tiền hay ít tiền không quan trọng, mấy người không phát hiện ra trong câu nói kia có bốn chữ "bà xã đại nhân" à? A, không được rồi, lãng mạn quá đi mất. Nếu như có người có thể cầu hôn như vậy với tôi thì tôi nhất định sẽ can tâm tình nguyện gả cho người đó."
Nhiều người phụ nữ ở gần đó còn la hét ầm ĩ hết cả lên, bởi vì chuyện này đối với phụ nữ mà nói đây chính là lời tỏ tình trong mơ của bọn họ, là khao khát tột cùng của họ.
Bao gồm cả Lưu Lan Mộng cũng trưng ra gương mặt ngập tràn ước ao.
Nhưng cô còn xen lẫn cả một tia kinh ngạc: "Những lời này sao giống như Tần Phong đang nói với Doãn Hân vậy nhỉ?"
Lần đầu tiên khi thấy được dòng chữ kia, Lưu Lan Mộng lập tức nghĩ ngay đến Tần Phong và Doãn Hân, câu nói này thực sự trùng khớp với hai người họ. Nhưng giây tiếp theo, cô lập tức lắc đầu: "Sao có thể được chứ. Có thể làm được nhiều chuyện như thế này phải tốn rất nhiều tiền, tuy cô nghĩ rằng Tần Phong phải chịu oan, thế nhưng kẻ bần hàn vẫn hoài là kẻ bần hàn mà thôi. Điều này vĩnh viễn không bao giờ có thể thay đổi được."
Khoảnh khắc này, cô lập tức phủ nhận suy nghĩ là Tần Phong.
Khóe miệng còn mang thêm vài phần giễu cợt chính mình lúc nào cũng nghĩ đến những chuyện chẳng bao giờ có thể trở thành hiện thực.
Nhưng bây giờ ở trên sân thượng, Doãn Hân đang dùng tay che miệng, không thể tưởng tượng nổi bản thân mình có thể nhìn thấy cảnh tượng lúc này đây, chỉ nhìn thấy toàn bộ sân thượng rải đầy mảnh cánh hoa hồng đỏ, từng mảnh cánh hoa rơi xuống như thể một biển hoa vậy.
Tần Phong mặc trên người bộ quân trang, dáng người hơi gầy nhưng khi mặc quân trang vào lại có thân hình vững chãi lạ thường, chiều cao ngất trời, khuôn mặt góc cạnh bén nhọn sắc như dao vậy, trong mỗi cử chỉ hành động thành thục giống như đã được thanh tẩy qua từng trận đấu.
"Tiểu Hân, trước đây là anh nợ em. Anh tình nguyện dùng cả đời này của mình để bù đắp cho em. Cho anh một cơ hội có được không?"
Tần Phong bước đến, phong thái uy phong lừng lẫy như hổ, sau đó đột nhiên dừng lại, ánh mắt thâm tình, nửa quỳ xuống lấy ra một chiếc nhẫn bên trên có đính một viên kim cương nhỏ màu hồng khiến cho Doãn Hân cười khúc khích.
Sau đó, cô vươn người về phía trước, đưa bàn tay thanh tú của mình ra.
"Em đồng ý với anh, đeo lên cho em đi."
Sau khi Tần Phong đeo nhẫn lên cho cô, Doãn Hân lập tức tiến lên phía trước thật nhanh, ôm chầm lấy Tần Phong, đôi bàn tay ôm anh thật chặt như thể không muốn buông ra.
Một hồi sau, Doãn Hân khẽ buông lỏng đôi tay ra nhưng vẫn vòng qua cổ Tần Phong, đôi mắt đẹp đẽ vẫn chăm chú nhìn Tần Phong: "Chồng à, em xin lỗi, là trước đây em đổ oan cho anh, đã vậy còn tát anh một cái. Hay là anh đánh trả lại em đi."
Cô thật sự nghiêm túc.
Nhưng Tần Phong chỉ lắc đầu: "Anh không nỡ."
"Vậy... em..."
Sau đó chỉ nghe thấy một tiếng "chụt", Doãn Hân đặt một nụ hôn lên gò má Tần Phong, lưu lại một dấu son môi cực kỳ rõ ràng. Doãn Hân nhìn thấy dấu vết kia, khẽ nở nụ cười: "Anh đã lưu lại dấu vết của em rồi, vậy là người của em."
"Đúng rồi chồng ơi, bộ quân trang này của anh là đồng phục trong quân đội của anh à? Đẹp thật đấy nha. Nếu không phải nhìn thấy bên trên không có quân hàm thì em còn tưởng rằng anh là tướng quân trong đó rồi đấy. Nhưng quân trang của binh sĩ bình thường cũng vẫn đẹp trai, em cũng thích."
Doãn Hân quan sát quân trang của Tần Phong một hồi, càng nhìn lại càng thấy đẹp mắt, trong mắt ngập tràn tình ý.
Dù chỉ là một bộ quân trang rất bình thường.
Tần Phong mỉm cười dịu dàng.
Doãn Hân không biết rằng Tần Phong chỉ sợ mình nói ra sẽ dọa cô mà thôi. Dù sao anh cũng là thượng tướng vô song, đứng đầu Đông Kỳ, dưới trướng có cả mấy trăm ngàn quân đội. Cái vị trí này chỉ có mấy người mà thôi.
Có thể nói là một trong những người quyền cao chức trọng, khí thế ngất trời của Đại Hoa.
Doãn Hân chỉ dựa vào những thứ này, vẫn còn chút hờn dỗi nói rằng: "Tốn bao nhiêu là tiền. Có phải tiền kiếm được khi nhập ngũ của anh đều đã dùng hết vào việc này rồi hay không? Thật là, bao nhiêu tiền thế này... Quên đi, sau này để em nuôi anh là được nhưng anh không được sai sót, phải làm tấm gương tốt cho Quả Quả noi theo."
"Đúng rồi, anh giải thích cho em chuyện chiếc thẻ VIP cao quý kia là thế nào vậy?"
Chương 25 Anh dễ tính như vậy sao?
Doãn Hân lấy một tấm thẻ VIP cao quý từ trong người ra, đưa đến trước mặt Tần Phong.
"Mượn." Tần Phong nói.
"Mượn, mượn vị chủ tịch kia hay sao?"
"Ừ, trước đây anh đã từng nói với em có lần anh cứu một đại gia, chính là vị chủ tịch kia. Vậy nên khi biết hôm nay em muốn đến tập đoàn Phong Hạnh, hôm qua anh đã đi mượn người đó."
Tần Phong vừa nói như vậy, Doãn Hân đột nhiên nhớ ra nhưng lập tức hơi nhíu mày lại: "Từ nay về sau không được làm như vậy nữa. Lần trước coi như anh đã trả hết nợ cho vị đại gia kia rồi. Nhưng lần này là anh nợ ân tình người ta, nếu còn tiếp tục thêm mấy lần nữa thì người ta sẽ chán ghét chúng ta, làm người không thể như vậy được.
Lúc này Doãn Hân đã biết vì sao Tần Phong lại nói loại rượu cái núi Ngưu Lan kia nhất định sẽ được.
Cùng từ một chiến trường đi ra, đương nhiên sẽ tương đối hiểu nhau.
Chỉ có thể nói, hóa ra bản thân cô không tin tưởng Tần Phong đến như vậy.
"Anh cầu hôn xong coi như xong rồi, giờ em phải nhanh chóng xuống dưới kia ký hợp đồng đây. Nếu không ký ngay lúc này thì không biết tập đoàn Phong Hạnh sẽ nghĩ em là người như thế nào đây."
Doãn Hân ra dấu, ý bảo cô chuẩn bị đi xuống.
Lúc cô đi xuống, hai người tay trong tay cùng nhau bước xuống. Chính như những gì Doãn Hân đã nói, cô đã chấp nhận Tần Phong rồi, cho dù anh vừa nghèo lại vừa tầm thường, không có công việc ổn định thì cô cũng có thể nuôi Tần Phong.
Nhưng vẫn hi vọng Tần Phong có chút bản lĩnh.
Sau khi bước đến đại sảnh, Phương Nham vừa ngoảnh lại đã nhìn thấy hai người tay trong tay cùng nhau bước xuống, nhất thời từng chút đố kỵ dần dần dâng tràn hiệu hữu trong ánh mắt: "Giữa thanh thiên bạch nhật công khai nắm tay nhau. Mẹ kiếp, thằng khốn Bưu Tử ngu ngốc kia lại dám chơi tao một vố à."
Tối hôm qua anh ta đợi suốt cả một tối nhưng không nghe ngóng được chút tin tức mẹ nào từ hội chân tay của Bưu Tử, nhưng liên lạc trực tiếp với gã thì lại không được.
Khi nhìn thấy tư thế kia, anh ta đại khái đã đoán ra được chuyện gì.
Bị tóm cổ rồi.
Một lũ ngu xuẩn.
Cũng may anh ta đã có giao ước với Bưu Tử từ trước. Giả dụ nếu Bưu Tử bị kết án tử hình thì gã chắc chắn sẽ không vì lợi ích mà bán đứng anh ta.
"Tổng giám đốc Phùng, thật ngại quá."
Doãn Hân nói một câu áy náy với Phùng Cương, ý muốn nói vừa rồi bản thân có chút chuyện nên mới phải lập tức bỏ đi như vậy, có chút hơi thất lễ rồi.
Tề Vân không thích mấy nghi lễ như kiểu này, cũng đã sớm rời khỏi hiện trường. Bây giờ Phùng Cương trở thành chủ nhân của buổi lễ này, còn Lưu Lan Mộng cũng bị dẫn đi cùng để làm biên bản hợp đồng.
Phương Tri Huân ở bên cạnh cười lạnh một tiếng. Ông biết rõ tính cách của Phùng Cương là hạng thế nào, để anh ta phải chờ lâu như vậy, lúc này không biết đã tức giận đến mức nào rồi, lần này chắc chắn sẽ khiến cho Doãn Hân phải nếm mùi đau khổ.
Nhưng giây tiếp theo, gương mặt ông ta đột nhiên cứng đờ.
Bởi vì Phùng Cương vội vã khom lưng xuống, hơi khúm núm nói: "Không có gì đâu, không sao cả. Cô Doãn, chúng ta ký hợp đồng thôi."
Phương Tri Huân: "?"
Tôi ngất đây?
Xuất hiện ảo giác rồi?
Ai là ông chủ của tập đoàn Phong Hạnh. Tổng giám đốc Phùng tôi gặp lần trước không phải như vậy. Lần trước chỉ vì một chuyện bé xíu mà đã nổi cơn tam bành, bây giờ lại hạ mình như nhân viên cấp dưới với Doãn Hân.
"Tổng giám đốc Phùng, bên ngoài có tin đồn rằng tính tình của anh không tốt, không ngờ anh lại có thể ôn hòa, phóng khoáng như vậy." Doãn Hân hơi kinh ngạc nói.
Bình luận facebook