-
Chương 39-40
Chương 39 Năm mươi triệu tệ
"Em họ à, mang cái thứ này vào có gì tốt đẹp đâu mà, chỉ là hàng giả thôi, đã thế lại còn gây hại cho sức khỏe. Em nhìn viên kim cương này của chị đi, cực kỳ lấp lánh, trong suốt như pha lê. Mau vứt thứ đồ kia."
Doãn Hướng Tuyết đưa tay lên, ý chỉ chiếc nhẫn trên tay mình.
"Sao chị biết được đó là đồ giả?" Doãn Hân nghiến răng hỏi.
Chỉ cần Doãn Hướng Tuyết không có chứng cứ thì cô có thể cắn răng nói chiếc nhẫn này là thật, như vậy mới không khiến Tần Phong mất thể diện.
"Vừa hay, trong nhà hàng này có giám định viên thật đấy."
Lý Hạo hào hứng, chỉ chờ nghe được câu này từ mồm Doãn Hân, vẫy tay với nhân viên phục vụ, sắp xếp một lát. Một lúc sau, có một người mặc áo măng tô, mái tóc đã hơi điểm bạc, đeo một chiếc kính có gọng được làm bằng vàng đi tới, phong cách nho nhã lịch sử: "Chào mọi người, tôi là giám định viên trong nhà hàng này, cấp 8, chuyên nghiệp, sở trưởng là giám định kim cương."
Vì Pháp là một quốc gia luôn hướng đến sự lãng mạn, công ty LV lại đúng là công ty của Pháp, vậy nên trong mỗi nhà hàng tiêu chuẩn đều có một người giám định những mặt hàng cao cấp.
Đây là chuyện thường tình.
"Nhìn thử xem chiếc nhẫn này của tôi đáng giá bao nhiêu?"
Doãn Hướng Tuyết lập tức đưa viên kim cương trong suốt như pha lê trên tay ra.
"Để tôi xem thử."
Giám định viên cầm lấy chiếc nhẫn, chăm chú quan sát hình dáng chiếc nhẫn, nửa phút sau nhanh chóng trả lại cho Doãn Hướng Tuyết: "Đây là một sản phẩm của công ty LV, giá trị khoảng chừng ba trăm ngàn tệ."
"Đúng rồi, vị giám định viên đây chuyên nghiệp đấy."
Doãn Hướng Tuyết nhận lấy chiếc nhẫn, nụ cười trên mặt có chút khoa trương. Chiếc nhẫn này của cô vừa tròn ba trăm ngàn tệ, không thiếu cũng không thừa. Trước đó, bọn họ không hề nói chuyện trước với vị giám định viên nên chắc chắn người này hoàn toàn chuyên nghiệp.
"Làm phiền có thể xem giúp tôi viên kim cương hồng này được không?"
Doãn Hướng Tuyết ý muốn nói chiếc nhẫn của Doãn Hân, bốn chữ viên kim cương hồng gằn chặt từng chữ.
"Không cần."
Doãn Hân đầu vò tóc rối, cơ thể cứng ngắc, lúc trước không chịu thừa nhận, sợ rằng sẽ làm mất mặt Tần Phong. Nếu bây giờ đưa thứ này cho vị giám định viên kia thì chắc chắn Tần Phong sẽ càng mất mặt hơn.
Mua nhẫn kim cương giả tặng cho phụ nữ làm nhẫn cầu hôn, nếu chuyện này để cho người trong cả Giang Thành biết nhất định sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ mất.
"Em họ, không cần phải ngại ngùng thế đâu. Chúng ta đều biết viên kim cương này là thật mà, chỉ cần giám định lại một chút thôi, để cho giám định viên đánh giá giá trị thực của nó, như vậy mới khiến chúng ta được mở mang tầm mắt chứ."
Dưới sự cứng đầu của Doãn Hướng Tuyết, Doãn Hân đành phải đưa chiếc nhẫn ra.
Nhưng lần này không giống như suy nghĩ của đám người Lý Hạo, hiện tại vị giám định viên kia đã quan sát năm phút đồng hồ, áng chừng năm phút sau, đánh giá trên mọi phương diện, còn lấy hẳn một chiếc kính lúp ra, dáng vẻ cực kỳ chuyên nghiệp.
"Thấy không, chỉ có hàng giả mới cần phải giám định lâu như vậy. Hàng thật như chúng ta, căn bản không cần phải giám định quá lâu, chỉ cần mấy phút đã có thể giám định được rồi."
Doãn Hướng Tuyết mang theo vài phần ý cười, cô đang nghĩ đợi một lúc nữa không biết sắc mặt Doãn Hân sẽ khó coi đến mức nào đây.
Lúc này, vị giám định viên kia vừa hoàn tất quá trình giám định, đặt kính lúp xuống, Doãn Hướng Tuyết vội vàng nhìn sang rồi nói: "Giám định viên, cái này là giả, chỉ đáng năm mươi tệ thôi đúng không?"
Giám định viên lắc đầu.
Thở phào nhẹ nhõm, Doãn Hướng Tuyết nở nụ cười: "Thứ này thậm chí còn không đáng năm mươi tệ. Ha ha, cười chết mất thôi. Doãn Hân, em xem chồng em mua nhẫn cầu hôn cho em thế nào mà..."
Doãn Hân đặt tay dưới gầm bàn, một tay siết chặt lại.
Sau đó, Doãn Hướng Tuyết còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị vị giám định viên kia cắt ngang: "Chiếc nhẫn này không phải giá năm mươi tệ, mà trị giá năm mươi triệu tệ."
Chương 40
“Cái gì, năm ngàn vạn!”
Doãn Hướng Tuyết ngay lập tức đứng dậy, trên khuôn mặt vốn tràn ngập nụ cười giờ tràn đầy sự cứng ngắc không thể tin được, vội vàng hỏi: “Làm sao anh xác định được? Đây rõ ràng là hàng giả.”
“Viên kim cương đỏ này khoảng mười hai cara, theo giá thị trường, thấp nhất cũng là bốn ngàn vạn, đừng nói đây là bảo vật của công ty LV, trái tim nóng bỏng, ít nhất cũng phải năm ngàn vạn.” Người thẩm định trịnh trọng nói.
“Tôi không muốn anh xác định nó bao nhiêu tiền, tôi muốn anh xác định nó là giả.”
Doãn Hướng Tuyết thở hổn hển.
Năm ngàn vạn, nếu thật sự là năm ngàn vạn thì chiếc nhẫn hai cara trị giá ba mươi vạn trên tay cô ta là cái gì, vừa rồi cô ta còn khoe khoang trước mặt Doãn Hân, vẫn luôn thể hiện.
Nếu đó là sự thật, ngay bây giờ cô ta sẽ trở thành một chú hề.
“Đây là hàng thật, tôi đã giám định cả đời rồi, không thể sai, đây là hàng thật.”
Người thẩm định giơ tay lên, tỏ vẻ tự tin.
“Thôi được rồi, anh đi đi.”
Doãn Hướng Tuyết lập tức đuổi người thẩm định đi, sau đó ném viên kim cương đỏ cho Doãn Hân, nhanh chóng nói: “Người thẩm định đến từ nhà hàng này, không chuyên nghiệp cho lắm, đừng bận tâm.”
Nếu là thật thì cô ta sẽ rất xấu hổ, giống như cô ta chủ động vươn mặt ra trước mặt Doãn Hân, để Doãn Hân tát một cái thật mạnh, cho nên đó có phải là hàng thật hay không, hiện tại không thể giữ lời.
“Đúng vậy, đây chính là một người thẩm định nghiệp dư.”
Lý Hạo cũng ở bên cạnh hùa theo nói.
“Bởi vì trước đó người thẩm định đã giám định chiếc nhẫn của cô, các người đều lập lời thề, ra vẻ chắc chắn, sao bây giờ lại trở mặt từ chối?”
Tần Phong ngồi ở bên cạnh, nhướng mày nhìn hai người.
“...”
Sắc mặt hai người nhất thời trở nên khó coi, thật sự rất xấu hổ.
“Quên đi, hẳn là người thẩm định có vấn đề.”
Doãn Hân vẫy tay, chuyển sang chủ đề tiếp theo.
Nhưng sau khi ăn uống no nê, cô lại lặng lẽ hỏi Tần Phong: “Chiếc nhẫn này anh mua ở đâu vậy, rất dễ nhầm với hàng thật, cũng không rẻ đâu.”
Doãn Hân vẫn cho rằng đó là hàng giả, dù sao cũng là một chiếc nhẫn năm ngàn vạn, không phải ai cũng mua được, Tần Phong chỉ là một người bình thường, sao có thể mua được.
“Không đắt.”
Tần Phong cũng làm theo lời của Doãn Hân.
Trên thực tế, đối với Tần Phong mà nói năm ngàn vạn thật sự không đắt, đây đều là số tiền nhỏ, dù sao anh cũng là chi chủ của Đông Cảnh, có hàng trăm ngàn người dưới sự kiểm soát của Tần Phong, năm ngàn vạn thật sự là một số tiền rất nhỏ.
Sau bữa cơm, Doãn Hương Tuyết và Lý Hạo không thể ăn vô nữa, họ đến để gây rối và thể hiện, nhưng họ đã bị đè chết từ đầu đến cuối, đây là xảy ra chuyện gì vậy.
“Doãn Hân, ăn xong cũng đã gần đến lúc bọn chị ký hợp đồng với chủ tịch Phùng, hai người đi cùng bọn chị không?” Doãn Hướng Tuyết hỏi.
Đây là chuyện khiến Doãn Hân đau lòng nhất.
Cô ta muốn Doãn Hân tận mắt chứng kiến, hợp đồng đã nỗ lực rất nhiều để ký được lập tức bị lãng phí, trở thành thứ mà họ có thể dễ dàng có được, đây mới là con át chủ bài của cô ta, một nước đi như vậy có thể đánh Doãn Hân một cái thật mạnh.
Nhưng lúc này, Doãn Hân lại nhìn Tần Phong: “Đi không?”
“Đi thôi.”
Tần Phong gật đầu.
“Em họ, người chồng vô dụng này của em thật sự không có năng lực gì cả, em không cần thương lượng chuyện này với anh ta, dù sao người kiếm được tiền mới là người làm chủ trong nhà.”
"Em họ à, mang cái thứ này vào có gì tốt đẹp đâu mà, chỉ là hàng giả thôi, đã thế lại còn gây hại cho sức khỏe. Em nhìn viên kim cương này của chị đi, cực kỳ lấp lánh, trong suốt như pha lê. Mau vứt thứ đồ kia."
Doãn Hướng Tuyết đưa tay lên, ý chỉ chiếc nhẫn trên tay mình.
"Sao chị biết được đó là đồ giả?" Doãn Hân nghiến răng hỏi.
Chỉ cần Doãn Hướng Tuyết không có chứng cứ thì cô có thể cắn răng nói chiếc nhẫn này là thật, như vậy mới không khiến Tần Phong mất thể diện.
"Vừa hay, trong nhà hàng này có giám định viên thật đấy."
Lý Hạo hào hứng, chỉ chờ nghe được câu này từ mồm Doãn Hân, vẫy tay với nhân viên phục vụ, sắp xếp một lát. Một lúc sau, có một người mặc áo măng tô, mái tóc đã hơi điểm bạc, đeo một chiếc kính có gọng được làm bằng vàng đi tới, phong cách nho nhã lịch sử: "Chào mọi người, tôi là giám định viên trong nhà hàng này, cấp 8, chuyên nghiệp, sở trưởng là giám định kim cương."
Vì Pháp là một quốc gia luôn hướng đến sự lãng mạn, công ty LV lại đúng là công ty của Pháp, vậy nên trong mỗi nhà hàng tiêu chuẩn đều có một người giám định những mặt hàng cao cấp.
Đây là chuyện thường tình.
"Nhìn thử xem chiếc nhẫn này của tôi đáng giá bao nhiêu?"
Doãn Hướng Tuyết lập tức đưa viên kim cương trong suốt như pha lê trên tay ra.
"Để tôi xem thử."
Giám định viên cầm lấy chiếc nhẫn, chăm chú quan sát hình dáng chiếc nhẫn, nửa phút sau nhanh chóng trả lại cho Doãn Hướng Tuyết: "Đây là một sản phẩm của công ty LV, giá trị khoảng chừng ba trăm ngàn tệ."
"Đúng rồi, vị giám định viên đây chuyên nghiệp đấy."
Doãn Hướng Tuyết nhận lấy chiếc nhẫn, nụ cười trên mặt có chút khoa trương. Chiếc nhẫn này của cô vừa tròn ba trăm ngàn tệ, không thiếu cũng không thừa. Trước đó, bọn họ không hề nói chuyện trước với vị giám định viên nên chắc chắn người này hoàn toàn chuyên nghiệp.
"Làm phiền có thể xem giúp tôi viên kim cương hồng này được không?"
Doãn Hướng Tuyết ý muốn nói chiếc nhẫn của Doãn Hân, bốn chữ viên kim cương hồng gằn chặt từng chữ.
"Không cần."
Doãn Hân đầu vò tóc rối, cơ thể cứng ngắc, lúc trước không chịu thừa nhận, sợ rằng sẽ làm mất mặt Tần Phong. Nếu bây giờ đưa thứ này cho vị giám định viên kia thì chắc chắn Tần Phong sẽ càng mất mặt hơn.
Mua nhẫn kim cương giả tặng cho phụ nữ làm nhẫn cầu hôn, nếu chuyện này để cho người trong cả Giang Thành biết nhất định sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ mất.
"Em họ, không cần phải ngại ngùng thế đâu. Chúng ta đều biết viên kim cương này là thật mà, chỉ cần giám định lại một chút thôi, để cho giám định viên đánh giá giá trị thực của nó, như vậy mới khiến chúng ta được mở mang tầm mắt chứ."
Dưới sự cứng đầu của Doãn Hướng Tuyết, Doãn Hân đành phải đưa chiếc nhẫn ra.
Nhưng lần này không giống như suy nghĩ của đám người Lý Hạo, hiện tại vị giám định viên kia đã quan sát năm phút đồng hồ, áng chừng năm phút sau, đánh giá trên mọi phương diện, còn lấy hẳn một chiếc kính lúp ra, dáng vẻ cực kỳ chuyên nghiệp.
"Thấy không, chỉ có hàng giả mới cần phải giám định lâu như vậy. Hàng thật như chúng ta, căn bản không cần phải giám định quá lâu, chỉ cần mấy phút đã có thể giám định được rồi."
Doãn Hướng Tuyết mang theo vài phần ý cười, cô đang nghĩ đợi một lúc nữa không biết sắc mặt Doãn Hân sẽ khó coi đến mức nào đây.
Lúc này, vị giám định viên kia vừa hoàn tất quá trình giám định, đặt kính lúp xuống, Doãn Hướng Tuyết vội vàng nhìn sang rồi nói: "Giám định viên, cái này là giả, chỉ đáng năm mươi tệ thôi đúng không?"
Giám định viên lắc đầu.
Thở phào nhẹ nhõm, Doãn Hướng Tuyết nở nụ cười: "Thứ này thậm chí còn không đáng năm mươi tệ. Ha ha, cười chết mất thôi. Doãn Hân, em xem chồng em mua nhẫn cầu hôn cho em thế nào mà..."
Doãn Hân đặt tay dưới gầm bàn, một tay siết chặt lại.
Sau đó, Doãn Hướng Tuyết còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị vị giám định viên kia cắt ngang: "Chiếc nhẫn này không phải giá năm mươi tệ, mà trị giá năm mươi triệu tệ."
Chương 40
“Cái gì, năm ngàn vạn!”
Doãn Hướng Tuyết ngay lập tức đứng dậy, trên khuôn mặt vốn tràn ngập nụ cười giờ tràn đầy sự cứng ngắc không thể tin được, vội vàng hỏi: “Làm sao anh xác định được? Đây rõ ràng là hàng giả.”
“Viên kim cương đỏ này khoảng mười hai cara, theo giá thị trường, thấp nhất cũng là bốn ngàn vạn, đừng nói đây là bảo vật của công ty LV, trái tim nóng bỏng, ít nhất cũng phải năm ngàn vạn.” Người thẩm định trịnh trọng nói.
“Tôi không muốn anh xác định nó bao nhiêu tiền, tôi muốn anh xác định nó là giả.”
Doãn Hướng Tuyết thở hổn hển.
Năm ngàn vạn, nếu thật sự là năm ngàn vạn thì chiếc nhẫn hai cara trị giá ba mươi vạn trên tay cô ta là cái gì, vừa rồi cô ta còn khoe khoang trước mặt Doãn Hân, vẫn luôn thể hiện.
Nếu đó là sự thật, ngay bây giờ cô ta sẽ trở thành một chú hề.
“Đây là hàng thật, tôi đã giám định cả đời rồi, không thể sai, đây là hàng thật.”
Người thẩm định giơ tay lên, tỏ vẻ tự tin.
“Thôi được rồi, anh đi đi.”
Doãn Hướng Tuyết lập tức đuổi người thẩm định đi, sau đó ném viên kim cương đỏ cho Doãn Hân, nhanh chóng nói: “Người thẩm định đến từ nhà hàng này, không chuyên nghiệp cho lắm, đừng bận tâm.”
Nếu là thật thì cô ta sẽ rất xấu hổ, giống như cô ta chủ động vươn mặt ra trước mặt Doãn Hân, để Doãn Hân tát một cái thật mạnh, cho nên đó có phải là hàng thật hay không, hiện tại không thể giữ lời.
“Đúng vậy, đây chính là một người thẩm định nghiệp dư.”
Lý Hạo cũng ở bên cạnh hùa theo nói.
“Bởi vì trước đó người thẩm định đã giám định chiếc nhẫn của cô, các người đều lập lời thề, ra vẻ chắc chắn, sao bây giờ lại trở mặt từ chối?”
Tần Phong ngồi ở bên cạnh, nhướng mày nhìn hai người.
“...”
Sắc mặt hai người nhất thời trở nên khó coi, thật sự rất xấu hổ.
“Quên đi, hẳn là người thẩm định có vấn đề.”
Doãn Hân vẫy tay, chuyển sang chủ đề tiếp theo.
Nhưng sau khi ăn uống no nê, cô lại lặng lẽ hỏi Tần Phong: “Chiếc nhẫn này anh mua ở đâu vậy, rất dễ nhầm với hàng thật, cũng không rẻ đâu.”
Doãn Hân vẫn cho rằng đó là hàng giả, dù sao cũng là một chiếc nhẫn năm ngàn vạn, không phải ai cũng mua được, Tần Phong chỉ là một người bình thường, sao có thể mua được.
“Không đắt.”
Tần Phong cũng làm theo lời của Doãn Hân.
Trên thực tế, đối với Tần Phong mà nói năm ngàn vạn thật sự không đắt, đây đều là số tiền nhỏ, dù sao anh cũng là chi chủ của Đông Cảnh, có hàng trăm ngàn người dưới sự kiểm soát của Tần Phong, năm ngàn vạn thật sự là một số tiền rất nhỏ.
Sau bữa cơm, Doãn Hương Tuyết và Lý Hạo không thể ăn vô nữa, họ đến để gây rối và thể hiện, nhưng họ đã bị đè chết từ đầu đến cuối, đây là xảy ra chuyện gì vậy.
“Doãn Hân, ăn xong cũng đã gần đến lúc bọn chị ký hợp đồng với chủ tịch Phùng, hai người đi cùng bọn chị không?” Doãn Hướng Tuyết hỏi.
Đây là chuyện khiến Doãn Hân đau lòng nhất.
Cô ta muốn Doãn Hân tận mắt chứng kiến, hợp đồng đã nỗ lực rất nhiều để ký được lập tức bị lãng phí, trở thành thứ mà họ có thể dễ dàng có được, đây mới là con át chủ bài của cô ta, một nước đi như vậy có thể đánh Doãn Hân một cái thật mạnh.
Nhưng lúc này, Doãn Hân lại nhìn Tần Phong: “Đi không?”
“Đi thôi.”
Tần Phong gật đầu.
“Em họ, người chồng vô dụng này của em thật sự không có năng lực gì cả, em không cần thương lượng chuyện này với anh ta, dù sao người kiếm được tiền mới là người làm chủ trong nhà.”
Bình luận facebook