• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Chiến Long Trở Về (3 Viewers)

  • Chương 26-30

Chương 26 Điều tra Doãn Bách

"Đúng, đúng, đúng vậy."

Phùng Cương gật đầu liên tục, khẽ thở dài trong lòng. Nếu như lúc này tính cách của tôi không ôn hòa, phóng khoáng thì có lẽ ngày này năm sau, cỏ xanh trên mộ tôi sẽ cao bằng chính bản thân tôi rồi đấy.

Sau khi ký kết hợp đồng xong, Doãn Hân cầm hợp đồng đi đến trước mặt Doãn Bách, híp mắt lại: "Doãn Bách, thế nào?"

"Hừ, cô đừng có đắc ý."

Doãn Bách hừ lạnh một tiếng, lập tức bỏ đi, vốn dĩ trước đó còn nghĩ sẽ may mắn vớt vát được chút cơ hội nào đó có thể lật ngược tình thế nhưng bây giờ hắn không còn muốn tiếp tục ở lại cái tập đoàn Phong Hạnh này thêm một phút giây nào nữa rồi.

Hắn phải về tìm Doãn lão gia nghĩ cách khác thôi.

Muốn lấy lại vị trí chủ tịch kia không đơn giản như vậy đâu.

"Con gái, con lấy được dự án kia rồi sao. Nếu như vậy không chừng con có thể giành lại vị trí chủ tịch kia của con rồi. Sớm muộn gì sản nghiệp của nhà chúng ta sẽ trở về với chủ, lần này con lập được công lao lớn rồi."

Trương Lệ ở đầu dây bên kia nhắc đến sự kiện lần này, trên mặt nở một nụ cười đắc ý không thể che giấu được.

Bà đã dự liệu trước chuyện có thể quay lại cuộc sống giàu sang phú quý quyền lực của mình trước đây.

"Ơ, con gái à, chiếc nhẫn trên tay con là sao vậy?"

Lúc này, Trương Lệ mới chú ý đến chiếc nhẫn kết hôn nằm trên ngón áp út của Doãn Hân, nhất thời không khỏi nhíu mày.

"Là Tần Phong tặng cho con đấy ạ."

"Tần Phong tặng cho con sao? Đây là nhẫn kim cương thiết kế độc quyền đấy. Mẹ nhớ viên kim cương màu hồng còn đắt tiền hơn cả viên kim cương màu xanh nữa đấy, hơn nữa còn là đồ vô giá. Viên kim cương màu hồng to như thế kia chắc chắn là hàng giả rồi. Con gái à, nhẫn kim cương hàng gia công đeo vào không tốt, sợ rằng sẽ có người cười chê đấy, vẫn là nên tháo ra đi."

Nghe thấy là Tần Phong đưa, trong lòng Trương Lệ cảm thấy có vài phần chẳng đáng tin, lập tức bảo Doãn Hân tháo ra.

"Không cần đâu ạ..."

Doãn Hân lắc đầu.

"Tại sao con..."

Trương Lệ còn muốn nói thêm mấy câu nữa nhưng Doãn Nguyên ở bên cạnh đột nhiên đứng dậy, quát bà một câu: "Nói ít vài câu đi, lần này nếu không phải nhờ có Tần Phong thì chúng ta chưa chắc đã lấy được cái hợp đồng này về đâu."

"Chó ngáp phải ruồi thôi mà, giả vờ cái gì nữa. Phế vật vốn dĩ vẫn chỉ là loại phế vật mà thôi."

Trương Lệ hếch mặt về một bên, miệng lẩm bẩm những lời ngập tràn sự khinh thường.

Doãn Nguyên thở dài, đưa tay lên vỗ vào vai Tần Phong: "Lần này là chúng tôi trách nhầm cậu rồi, thật xin lỗi. Nhưng giao hẹn trước đây vẫn cứ như vậy đi, tôi sẽ không nhượng bộ cho cậu đâu. Tôi nói rồi, tôi không thể nào để một thằng phế vật vô dụng chung sống với con gái bảo bối của tôi được."

"Bố."

Doãn Hân hét lên một tiếng.

"Đừng nói nữa, chuyện này cứ như vậy đi."

Doãn Nguyên hất tay, cắt ngang những lời Doãn Hân định nói. Trong cái nhà này, ông là trụ cột của cả gia đình, lời nói cũng có trọng lượng nhất.

Sau khi bước ra khỏi tập đoàn Phong Hạnh, Doãn Nguyên nhìn về phía Tần Phong mà nói: "Tần Phong, đi đón Ngưng Vũ về đi, hôm nay con bé được nghỉ."

"Vâng."

Tần Phong lái chiếc xe Porsche của Doãn Hân rời đi.

Doãn Ngưng Vũ là em gái ruột của Doãn Hân, mười tám tuổi, bây giờ hiện đang học đại học năm thứ hai ở khoa Nghệ thuật của trường Đại học Giang Thành, từ nhỏ vốn đã mơ ước trở thành diễn viên. Đây là những gì trước đây Tần Phong biết. Nhưng có một điểm, cô em gái này vô cùng ghét bỏ Tần Phong.

Đang lái xe trên đường, Tần Phong gọi một cuộc điện thoại: "Tề Vân."

"Sếp ạ."

"Có hai chuyện. Thứ nhất, giúp tôi điều tra người đứng đằng sau tên tội phạm bị truy nã tối hôm qua là ai. Thứ hai, theo dõi Doãn Bách, điều tra cho tôi biết năm đó là ai đã hãm hại Doãn Hân."
"Tôi biết rồi."

Tề Vân bất giác vẫn hành động như khi còn trong quân đội.

Tuy rằng chuyện xảy ra năm đó khiến cho anh và Doãn Hân phát sinh quan hệ, mới tiến triển đến ngày hôm nay. Thế nhưng Tần Phong vẫn muốn điều tra đến cùng, muốn đòi lại công bằng cho Doãn Hân.

Về phần Doãn Hân, có thể giành lại vị trí chủ tịch kia hay không, phải xem ban giám đốc ngày mai thế nào đã.

Ngày hôm nay, anh còn phải đi đón cô em gái nhỏ ở trường kia nữa.

Sau khi đến Đại học Giang Thành, Tần Phong đứng đợi trước cổng. Anh đã thay bộ quân trang thành một bộ quần áo bình thường, rút một điếu thuốc, dựa vào một cây cột ở đó.

"Ngưng Vũ."

Sau khi gặp được Ngưng Vũ, Tần Phong vẫy tay gọi cô.

Doãn Ngưng Vũ tóc dài đến ngang vai, thân hình tương đối cao, khoảng một mét bảy, bên trên mặt áo phông đen có in chút hoa văn theo trào lưu, bên dưới mặc một chiếc quần soóc, lộ ra đôi chân trắng nõn cùng với bắp đùi vô cùng mịn màng, đang vừa đi vừa nói chuyện với bạn học.

Chỉ là sau khi nhìn thấy Tần Phong, gương mặt cô đột nhiên biến sắc: "Có lẽ có người đến đón mình rồi."

"Ơ, người đàn ông kia là bạn trai của cậu à? Ăn mặc có vẻ bình thường nhỉ."

Mấy bạn học ở bên đó cũng nhìn về phía Tần Phong, sôi nổi bàn tán.

"Anh ấy không phải bạn trai của mình, là anh rể mình đấy." Doãn Ngưng Vũ cắn răng giải thích.

"Anh rể của cậu? Chị gái cậu không phải Doãn Hân hay sao? Tại sao chồng Doãn Hân lại là tên ăn mày vậy. Mình nhớ ra chuyện này rồi, nghe nói bảy năm trước có một tên ăn mày lăn giường với Doãn Hân vốn đang là tổng giám đốc của Tam Nguyên lúc đó."

"Chuyện này mình cũng có nghe nói, hóa ra lại là người đó."

"Người đó không phải đã bỏ đi rồi sao, tại sao lại quay trở về rồi, lại còn đến đây đón Ngưng Vũ nữa chứ."

Những chị em bạn học đó lập tức bàn tán chuyện này, lời ra lời vào, tràn đầy sự khinh bỉ, cũng không hề né tránh Tần Phong. Doãn Ngưng Vũ vốn đã ghét cay ghét đắng Tần phong, đương nhiên cũng không có ý định ngăn cản.

"Cái tên ăn mày nhà anh đến đây làm gì?"

Doãn Ngưng Vũ đi đến, vốn đang là gương mặt xinh xắn đáng yêu nhưng khi nhìn về phía Tần Phong thì ánh mắt đầy chán ghét.

Ngày hôm qua cô đã nghe được thông tin từ trong nhà, nói Tần Phong đã quay trở lại rồi, bố mẹ cô còn cho anh vào cửa, ở trong phòng của chị gái cô, nhất thời khiến cô nổi trận lôi đình.

Người như vậy mà chị gái cô có thể tha thứ cho anh ta sao?

Đùa cái gì vậy?

Vốn dĩ nhân ngày nghỉ của mình, cô còn định đi tìm Doãn Hân nói một trận cho ra nhẽ nhưng không ngờ người đến đón cô lần này thế mà lại là Tần Phong, chị gái có thể yên tâm được à?

"Chị gái em bảo anh đến đón em."

"Tần Phong, anh vốn dĩ chỉ là một thằng ăn mày, năm đó may mắn nên mới có thể trèo vào nhà họ Doãn nhà chúng tôi. Nhưng cũng chính vì anh mà nhà họ Doãn nhà chúng tôi mới thành ra cái kết cục như bây giờ. Tôi không biết anh cho chị gái tôi ăn bùa mê thuốc lú gì mà lại có thể bảo anh đến đây đón tôi. Nhưng anh từ bỏ đi. Có đánh chết tôi thì tôi cũng không lên xe anh ngồi đâu. Bây giờ anh lập tức cút ngay đi cho tôi, về nhà nói cho chị tôi biết hôm nay tôi đi hát Karaoke với bạn đại học, tối nay mới về."

Nói xong, Doãn Ngưng Vũ lập tức bỏ đi, không cho Tần Phong cơ hội trả lời.

"Ngưng Vũ, cậu uy lực thật đấy."

Mấy em gái ở bên cạnh hết lời ca ngợi Doãn Ngưng Vũ, khiến cô có chút hơi đắc ý: "Đối phó với mấy tên ăn xin kiểu này phải dùng thái độ như vậy. Muốn bước vào cửa cái nhà này thì mình là người đầu tiên không đồng ý."

Đúng lúc này, một vài chiếc xe Hummer đột nhiên xuất hiện ở phía đối diện, chạy thẳng đến.

"Thôi xong rồi."

Thấy những chiếc xe này, mặt Doãn Ngưng Vũ đột nhiên biến sắc, lập tức xoay người báo cho những bạn học kia một câu: "Nhanh lên, mau lên xe đi."

Đám bạn học thấy vậy cũng sợ hãi, vội vàng leo lên xe Tần Phong, còn muốn giục anh: "Mau lái xe đi, nhanh lên."

Tần Phong lái xe đi, nhưng sau khi chạy được khoảng vài mét, giọng Tần Phong đột nhiên truyền ra phía sau: "Doãn Ngưng Vũ, không phải em nói có đánh chết em thì em cũng không lên xe của anh hay sao? Bây giờ em đang làm gì thế?"
Chương 27 Doãn Ngưng Vũ
Chương 28 Gọi anh rể

"Anh quản tôi! Hừ!"

Doãn Ngưng Vũ giống như một đứa trẻ, hếch đầu lên: "Đây là xe của chị gái tôi, tại sao tôi không thể lên? Liên quan gì tới anh? Anh mới là người không có tư cách lái chiếc xe này."

Lúc này, chiếc xe bỗng kít một tiếng. Tần Phong dừng xe lại, hỏi: “Cô có chắc không?”

"Anh… Dừng lại làm gì?"

Xe vừa dừng lại, Doãn Ngưng Vũ lập tức hoảng hốt, cô liếc nhìn phía sau, phát hiện có những chiếc Hummer đang đuổi theo, cô đành vội vàng nói: "Mau lái đi, họ đang đuổi theo kìa."

"Muốn tôi lái xe thì phải có thành ý một chút, tôi không phải là người làm công miễn phí." Tần Phong không hoang mang chút nào, cũng không có ý định lái xe.

"Đồ khốn nạn!"

Doãn Ngưng Vũ nghiến răng.

"Ngưng Vũ, họ đang đuổi theo kìa. ”

Mấy người bạn học của cô vội vàng liếc qua những chiếc xe phía sau có chút lo lắng nói.

"Anh!"

Bởi vì Doãn Ngưng Vũ tức giận, cho nên lồng ngực không ngừng phập phồng, lúc đó Tiểu Hà mới để lộ ra góc nhìn sắc bén của mình, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi sai rồi! Được rồi, lái xe đi!"

"Không được."

Tần Phong lắc đầu.

"Ngưng Vũ, họ đến rồi!"

Cô ấy nhìn thấy ở phía sau có một chiếc xe Hummer dẫn đầu, trực tiếp đâm về phía chiếc Porsche của mình, Hummer chính là một chiếc xe địa hình, xét về khả năng va chạm thì xe Porsche không thể so sánh được.

Doãn Ngưng Vũ cũng quay đầu lại, nhìn thấy chỉ cách có năm thước, một giây nữa sẽ đụng phải, lúc ấy nghiến răng nghiến lợi nói: "Được rồi, anh rể!"

"Được rồi!"

Ngay khi chiếc xe Hummer kia sắp va phải, Tần Phong liền khởi động chân ga lướt ngang chiếc xe, thân xe lập tức văng ra xa, chiếc Hummer kia vừa hay đụng phải một chiếc xe khác.

Sau đó, Tần Phong nghênh ngang rời đi.

"Bọn họ không thể đuổi kịp chúng ta."

Các bạn học của Doãn Ngưng Vũ nhìn những chiếc xe phía sau cách càng ngày càng xa, lặp tức thở phào nhẹ nhõm.

"Đồ khốn kiếp!"

Sau khi nguy hiểm qua đi, ánh mắt của Doãn Ngưng Vũ nhìn Tần Phong như bừng lửa đốt, vô cùng khinh bỉ, nếu như lúc này Tần Phong bắt cô phải xin lỗi, chắc chắn cô sẽ không chịu xin lỗi, vậy mà cô ấy còn gọi anh hai từ "Anh rể".

Vô cùng nhục nhã!

Thật sự là vô cùng nhục nhã!

Từ lúc nào mà Doãn Ngưng Vũ cô lại phải chịu thiệt thòi như vậy?

"Tần Phong, anh cố ý." Doãn Ngưng Vũ tức giận nhìn Tần Phong.

"Rõ ràng rồi."

Tần Phong nhíu mày.

"Không biết xấu hổ, khốn nạn, thủ đoạn hạ lưu..."

Doãn Ngưng Vũ mắng một lúc lâu.

Mà ở phía sau có người lại phát hiện ra một chuyện, lập tức nói với Doãn Ngưng Vũ: "Tài đua xe của anh rể cậu quả nhiên rất tuyệt, bọn họ trực tiếp đuổi không kịp luôn."

“Anh ấy không phải anh rể tôi.” Doãn Ngưng Vũ lập tức phản bác.

“Thế nhưng… cậu vừa mới gọi."

“Các cậu muốn tôi thêm phiền phải không?”

Doãn Ngưng Vũ trừng mắt nhìn mấy người bạn học kia vài lần lần, ngược lại còn khiến họ cười vang như chuông bạc, Doãn Ngưng Vũ trong nhận thức của họ là một người phụ nữ mạnh mẽ, khiến cô ấy kinh ngạc cũng không phải là điều mà người bình thường có thể làm được.

"Được rồi, mau xuống xe đi."

Thấy đề tài này còn chưa được giải quyết, sắc mặt của Doãn Ngưng Vũ lập tức tối sầm, vội vàng nói với Tần Phong.

"Được rồi.”

Tần Phong cũng không từ chối, anh tìm một chỗ dừng xe lại, để bọn họ đi xuống sau khi đám người Doãn Ngưng Vũ xuống xe, hung hăng nói với Tần Phong: “Chuyện hôm nay, không cho phép anh nói cho chị tôi biết, nếu không anh sẽ ăn không ngon đâu."
Chương 29 Nợ tiền

Nói xong cô lập tức rời đi, cũng không cho Tần Phong cơ hội trả lời.

"Cô gái nhỏ này."

Tần Phong lắc đầu, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại: "Tề Vân, tới đây giúp tôi ngăn cản mấy người."

"Vâng"

Tề Vân trả lời một tiếng

Sau khi cúp điện thoại, Tần Phong nhìn về phía sau, phát hiện những chiếc Hummer kia vẫn đang đuổi theo mình, có một cảm giác rằng họ sẽ không bỏ cuộc, vì vậy Tần Phong quyết định hút một điếu thuốc, đợi bọn họ một lúc.

"Chính là chiếc xe kia! Thôi nào, tức chết tôi rồi, mau đâm vào chúng cho tôi!"

Ở bên trong những chiếc Hummer phía sau, người đàn ông đầu trọc là tên dẫn đầu, hắn ngồi ở ghế lái phụ, vẻ mặt uy nghiêm nhìn chiếc Porsche phía trước, người lái xe ngồi bên cạnh hắn là một thanh niên.

"Được rồi"

Người thanh niên lập tức tăng tốc độ. Nhìn thấy chỉ còn một mét nữa là hai xe va vào nhau, tên đầu trọc và người thanh niên trẻ tỏ ra vui mừng khôn xiết, thế nhưng chỉ một giây sau, một tàn thuốc lá đã bị ném ra khỏi cửa sổ của chiếc Porsche kia và tàn thuốc đó đã bị dập tắt.

Một tiếng keng vang lên.

Vừa vặn ném nó vào trong thùng rác.

"Tàn thuốc lá?"

Cả thanh niên và người đàn ông đầu trọc đều chú ý đến mẩu thuốc lá, nhưng khi họ quay đầu lại, họ phát hiện ra rằng không thấy chiếc xe đâu?

"Trước mặt."

Người thanh niên chỉ về phía trước, có một chiếc Porsche vừa vặn bay ra ngoài. "Cậu cái này cũng đụng không được, thế mà vẫn chẫm chệ chiếm top 10 trong cuộc đua xe bất hợp pháp, cậu đúng là một phế vật, một phế vật, chết tiệt, tôi làm sao có thể tin cậu, còn không bằng tôi tự mình lái."

Tên đầu trọc lập tức vô cùng tức giận mắng xối xả vào mặt của người thanh niên.

"Tôi..."

Trong lòng người thanh niên cực kỳ đau khổ, anh ta là một tay đua chiến thắng mười trận liên tiếp và đứng đầu trong tốp 10 trường đua ngầm, lần này vì kiếm chút tiền nên anh ta đến xin làm tài xế cho người anh đại ca này.

Nhưng lại không ngờ tới lần đầu tiên đến, tràn đầy tự tin, quyết định bộc lộ tài năng, lại lập tức gặp phải cao thủ, hoàn toàn bị nghiền ép không còn chút sĩ khí nào.

Trong lòng anh ta cực kỳ ủy khuất.

Không phải anh ta quá yếu, mà là đối thủ thật sự quá mạnh, kỹ thuật này ngay cả chính anh ta cũng chưa từng thấy qua.

Nhưng anh ta cũng không giải thích, bởi vì anh ta biết mình có giải thích cùng tên đại ca này cũng chỉ vô dụng, tên này căn bản không nghe anh ta nói, chỉ biết dùng sức đạp thật mạnh chân ga, liều mạng đuổi theo.

Nhưng ở khu vực thành thị, anh ta không dám lái xe quá nhanh. Mười phút sau, bọn họ lái xe vào một vùng ngoại ô ít người hơn, cuối cùng cũng đuổi kịp Tần Phong, nhưng khi nhìn thấy Tần Phong, tài xế cùng tên đầu trọc đều có chút sửng sốt, bọn họ tựa hồ cảm thấy Tần Phong là người đặc biệt ở đây chờ bọn họ. Tên đầu trọc lập tức xuống xe, nhìn lướt qua vài lần cũng không phát hiện đám người Doãn Ngưng Vũ, khuôn mặt hung dữ run lên một cái: “Tiểu tử, Doãn Ngưng Vũ đâu rồi, cậu giấu cô ta ở đâu? "

Hắn vừa dứt câu, lập tức có một đám người đi ra đứng sau tên đầu trọc, tạo thành một mảng đen kịt, người nào cũng cao to mập mạp, thậm chí có người còn đeo trên cổ một sợi dây chuyền vàng, trông vô cùng gian xảo.

"Các anh tìm cô ấy làm gì?"

Tần Phong dựa vào bên cạnh xe hỏi một câu, sở dĩ anh dừng lại ở đây là để tìm hiểu chuyện này, một sinh viên đại học làm sao có thể dính dáng đến những người này.

"Cô ấy? Có chuyện gì sao? Hừ, người phụ nữ đó nợ tôi hơn ba triệu tệ, hiện tại chúng tôi đang tìm cô ta yêu cầu trả lại tiền, mau giao cô ta cho tôi, nếu không giao cô ta ra, vậy thì anh trả thay cũng được." Tên đại ca có vẻ mặt hung thần ác sát vừa nói vừa chỉ vào Tần Phong.

"Hơn ba triệu tệ, tại sao cô ấy nợ nhiều như vậy?"

Tần Phong xoa xoa trán, anh không hiểu vì sao một sinh viên đại học là con nhà trung lưu như cô, bình thường được cho rất nhiều tiền thì làm sao có thể nợ một số tiền lớn hơn ba triệu nhân dân tệ.

Làm cái gì?

"Làm sao tôi biết được, dù sao cô ta cũng nợ tôi hơn ba triệu nhân dân tệ, nếu cô ta không trả được thì anh phải trả." Đại Đao hằn học nói.

"Tôi phải trả thay? Cũng có thể, chẳng qua là phải xem bản lĩnh của các anh đến đâu.”

"Bản lĩnh của Đại Đao tôi, con phố thương mại bên trái đại học Giang Thành chính là của tôi, bên cạnh tôi còn có mấy trăm huynh đệ, chỗ này của anh chỉ có một mình anh, chẳng lẽ anh còn cho rằng anh có thể một mình đánh hơn trăm người chúng tôi sao?" Đại Đao cười lạnh một tiếng.

"Không, ai nói chỉ có mình tôi."

Tần Phong vừa dứt lời, ở phía sau truyền đến một tiếng ầm ầm kinh thiên, mọi người giật mình, vội vàng quay đầu lại, phát hiện một chiếc Land Rover màu đen đã đâm vào xe của bọn họ. Sau đó, một người đàn ông từ phía trên đi xuống, vừa đi vừa vặn vẹo cổ, trong mắt hiện lên một tia địch ý: "Tề Vân tiên sinh, anh đã bị tôi bao vây."
Chương 30 Năm mươi vạn

“Chúng tôi có hàng trăm người, bị một mình anh bao vây?”

Đám người Đại Đao hơi sửng sốt, sau khi nói ra lời này liền nở nụ cười, nhất là Đại Đao, cười đến ngả nghiêng: “Ha ha, cậu muốn cười chết tôi, cậu chỉ có một mình thế này còn tôi bây giờ đây có hơn trăm người, có phải mắt cậu có vấn đề hay không, nhìn không rõ tình thế hả, hiện tại là chúng tôi bao vây cậu chứ không phải cậu bao vây chúng tôi.“

“Từng có một trung đoàn lính đánh thuê một ngàn người, cũng nói như vậy, về sau bọn họ đều không còn.”

Tề Vân đi tới.

“Một ngàn người? Đùa cái quái gì, song quyền khó địch bốn tay, các anh em, lên cho tôi, hôm nay tôi nhất định phải để cho thằng nhóc con kiêu ngạo này trả giá đắt, tôi muốn cho hắn biết, người của Đại Đao tôi không phải dễ chọc. “

Trong mắt Đại Đao hiện lên một tia hung ác, phất phất tay, tức thời những tên đàn em phía sau tiến lên.

Một đống người, đen nghịt, mỗi người mang theo một thanh sắt.

“Thằng nhóc con, đi chết đi.”

Một đống người hướng Tề Vân đánh tới, bộ dáng nhất định phải đập gãy một đống xương cốt trên người Tề Vân, dù sao nơi này cũng không có giám sát, mà vừa vặn là Tần Phong cũng nghĩ như vậy.

“Tề Vân, thời gian một điếu thuốc, giải quyết bọn họ.”

Tần Phong tựa vào trên xe, lấy ra một gói thuốc lá, hút một điếu, thuốc khói lượn lờ, vẻ mặt thoải mái, cùng với hoàn cảnh đánh nhau giết chóc nơi này có một chút bất đồng.

“Hừ, một điếu thuốc, đùa cái gì chứ, cho dù là có thể đánh...”

Đại Đao cười lạnh một tiếng, nhưng ngay cả lời còn chưa nói xong đã bị từng tiếng kêu thảm thiết lấp lại, khiến cho Đại Đao ngây ngẩn cả người, quay đầu sang nhìn bóng người ngã xuống đất.

Rên rỉ khắp nơi.

Vốn có một đám người đông nghịt, hiện tại chỉ còn lại có năm sáu người.

Làm sao có thể!

Nhanh như vậy!

Người của mình là giấy?

“Thạch Đầu, chẻ hắn ta làm hai.”

Đại Đao nhìn về phía tên đàn ông có vóc người cực kỳ cường tráng ở trong đám người, trên tay đeo một quyền đâm, ánh mắt hung ác, mỗi một quyền xuất kích đều hướng tới chỗ yếu hại của Tề Vân.

Tên đàn em này mới đúng là đánh. Sinh ra từ Hắc Quyền.

Đấu vật thuật, người đánh cách đó phải dày công tôi luyện, là thuộc hạ tay đấm đệ nhất của Đại Đao.

“Rất tốt.”

Tốc độ vung quyền của Thạch Đầu nhanh hơn, một quyền lại một quyền vung ra, mơ hồ từng tiếng phá âm, khiến cho khóe miệng Tề Vân nhếch lên một nụ cười: “Vốn thấy cậu đánh được, còn muốn giữ lại cậu chơi đùa đến cùng, nhưng cậu cư nhiên chủ động tiến lên, nhường rồi! “

Bịch!

Tề Vân chủ động vung ra một quyền, cùng với nắm đấm của Thạch Đầu vừa vặn đánh vào nhau.

Hai bên đối diện nhau.

“A...”

Tề Vân một bước cũng không nhúc nhích, còn Thạch Đầu thì lại kêu thảm một tiếng, lùi lại vài bước, ôm cánh tay phải, khuôn mặt vặn vẹo, trên mặt toát ra vài giọt mồ hôi lạnh, quay đầu hướng về phía Đại Đao nói: “Lão đại, lúc tay đấm vào nhau, tay tôi đã gãy xương.“

“Cái gì?”

Đại Đao ngây ngẩn cả người, hai mắt trợn tròn.

Mà tiếp sau đó, Tề Vân lại di chuyển lần nữa, hai chân điểm một cái, một chân đá liên hoàn khiến năm sáu nam nhân nặng nề ngã xuống đất, tiếp đó lại thêm một quyền, Thạch Đầu cũng ngã trên mặt đất, vô lực đứng lên.

“Tiên sinh, 43 giây, nhiệm vụ hoàn thành.”

Tề Vân đi tới, giống như trình báo Tần Phong.

Sau đó Tần Phong đem ánh mắt hướng về phía Đại Đao, Đại Đao nhìn đàn em của mình kêu rên khắp nơi, lui về phía sau hai bước: “Ca, đại ca, oan có đầu nợ có chủ, có nợ phải trả tiền, đạo lý hiển nhiên có đúng hay không. Người phụ nữ đó nợ chúng tôi tiền nên chúng tôi mới tìm cô ấy.“

“Cụ thể nợ các người bao nhiêu? Nhiều thêm một đồng, tôi sẽ lấy một cánh tay của cậu.”

Tần Phong hỏi lại một lần nữa.

“Năm mươi vạn.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom