Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1147 "Còn không mau kêu người tránh ra!"
"Hổ, anh phải cẩn thận đó!".
Lưu Ngọc Huyên hét lên một tiếng, rưng rưng nước mắt chạy theo Hoa Tử và Lạc Tử.
"Tay súng đuổi theo cho tôi! Hai vị đại sư Tát Mãn và Bào Nhĩ mau giết chết cái thằng nhóc muốn chết không muốn sống kia cho tôi!”
Trương Tử Hào vung tay quát to. "Vâng! Anh Hào!". Trương Tử Hào nhanh chóng dẫn tay súng đuổi theo. "Cản lại! Các vệ sĩ mau cản bọn họ lại!"
Đạo diễn Từ Khả hét lớn, sau khi các vệ sĩ mau lại những tay súng, đạo diễn Từ Khả nhìn Trương Tử Hào nói: "Anh Hào, tôi không biết giữa anh và tổng giám đốc Mục có ân oán gì nhưng bọn nhỏ là do tôi mời tới để quay phim cho mình, hơn nữa bố mẹ bọn nhỏ đều không ở đây, mong anh Hào có thể nể mặt đừng đối xử tàn nhẫn với bọn nhỏ vào lúc này, chúng vẫn còn rất nhỏ, anh không nên giết hai đứa nhỏ trong sáng đáng yêu kia".
Sắc mặt của Trương Tử Hào vẫn lạnh nhạt: "Từ Khả, ông đây rất nể mặt rồi đấy, bằng không tôi đã giết chết ông vì ông dám bảo bọn vệ sĩ chặn lại, ông có biết không hả?"
"Còn không mau kêu người tránh ra!"
Đạo diễn Từ Khả lắc đầu, cầu xin: "Anh Hào, đều cùng nhau lăn lộn trên đất Cẩm Châu này, bất cứ lúc nào cũng có thể đụng mặt, vì thế vẫn mong anh nể mặt tôi mà tha chết cho hai đứa nhỏ.".
"Anh cũng biết, thực lực của Từ Khi tôi tuy không bằng anh Hào, nhưng tôi cũng quen biết không ít đại ca ở Cẩm Châu này, vì vậy anh đừng để cho quan hệ giữa chúng ta trở nên căng thẳng, nếu không thì cả hai người chúng ta đều không có lợi!".
"Con me nó!"
Sắc mặt Trương Tử Hào tràn ngập vẻ giận dữ, một cước đạp khiển Từ Khả ngã lăn trên mặt đất, ông ta phẫn nộ quát: "Ông dám dở trò đe dọa ông đây sao, có tin tôi đập nát đầu ông không?"
Sau đó, ông ta hét lên:"Ngớ ra đây làm gì? Ai cản đường thì giết người đó, mau bắt hai tên súc sinh kia lại đây cho tôi, chính tay ông đây sẽ bắn chết bọn chúng, nếu không tôi không thể nào nuốt nổi cơn tức này"
Vừa dứt lời.
"Tránh ra!"
"Tránh ra!"
"Tránh ra!"
Đám vệ sĩ gào lên mắng chửi.
Những vệ sĩ của người nổi tiếng cũng không phải là hạng người hiền lành, bởi vì bọn họ đều trải qua đợt huấn luyện chuyên nghiệp nên gan ai nấy cũng đều rất lớn, không dễ bị dọa sợ.
Từ Khả kêu lên: "Ra tay cho tôi, cướp sóng của bọn họ lại!" Vừa nói xong thì bọn vệ sĩ liền hành động. Bằng Bằng Bằng! Tay súng lập tức la lên. Vệ sĩ và tay súng cùng đánh một trận. Tát Mãn, Bào Nhĩ là hai cao thủ Đông Nam Á cũng đã tấn công Hổ.
Nhìn bọn họ gầy yếu nhưng thực lực rất mạnh và cao hơn cả Hổ, nên rất nhanh đã đánh bay Hổ ra ngoài.
Hổ nhìn thấy tay súng đã đánh ngã vệ sĩ và còn đuổi theo bọn người Lưu Ngọc Huyên.
Anh nhất thời nóng nảy, cũng không cố chấp đánh hai người bọn họ nữa, vừa bỏ chạy vừa bắn đám tay súng.
"Đuổi theo! Đuổi theo cho tôi!" Trương Tử Hào căng cổ họng hét lớn. Lúc này. Tiêu Thanh và Mục Thiên Lam vừa làm xong việc của hai người.
Tiêu Thanh đang ôm Mục Thiên Lam, cưng chiều vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô, nói ra những lời trong lòng: "Cả đời này việc hạnh phúc nhất của anh đó chính là có được một người vợ tốt như em".
Mục Thiên Lam nhoẻn miệng cười: "Anh còn biết nói những lời ngọt ngào như này, em cũng thế, điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời này của em chính là lấy được người chồng tốt như anh, hì hì!" .
hôn lên đôi môi cô thêm một cái, sau đó mới lên tiếng: "Không phải em muốn ngủ thêm một giấc sao? Mau ngủ đi, anh đi đón bé Lạc, bé Doanh"
"Vâng!".
Mục Thiên Lam gật đầu. Sau đó Tiêu Thanh bước xuống giường, mặc quần áo vào. Đúng lúc này, điện thoại Mục Thiên Lam vang lên.
Cô cầm lấy chiếc điện thoại đang đặt trên đầu giường, kết nối được bên kia cô liền hỏi: "Ngọc Huyên có chuyện gì thế?"
"Cái gì!"
Vừa nghe được những lời Lưu Ngọc Huyên nói, sắc mặt cô liền biến đổi trong giây lát, cô vội vàng cúp máy, vừa mặc quần áo vào vừa khóc: "Tiêu Thanh không xong rồi, có người mang theo tay súng muốn giết bé Lạc và bé Doanh, chúng ta mau đi cứu con mình thôi!"
Lưu Ngọc Huyên hét lên một tiếng, rưng rưng nước mắt chạy theo Hoa Tử và Lạc Tử.
"Tay súng đuổi theo cho tôi! Hai vị đại sư Tát Mãn và Bào Nhĩ mau giết chết cái thằng nhóc muốn chết không muốn sống kia cho tôi!”
Trương Tử Hào vung tay quát to. "Vâng! Anh Hào!". Trương Tử Hào nhanh chóng dẫn tay súng đuổi theo. "Cản lại! Các vệ sĩ mau cản bọn họ lại!"
Đạo diễn Từ Khả hét lớn, sau khi các vệ sĩ mau lại những tay súng, đạo diễn Từ Khả nhìn Trương Tử Hào nói: "Anh Hào, tôi không biết giữa anh và tổng giám đốc Mục có ân oán gì nhưng bọn nhỏ là do tôi mời tới để quay phim cho mình, hơn nữa bố mẹ bọn nhỏ đều không ở đây, mong anh Hào có thể nể mặt đừng đối xử tàn nhẫn với bọn nhỏ vào lúc này, chúng vẫn còn rất nhỏ, anh không nên giết hai đứa nhỏ trong sáng đáng yêu kia".
Sắc mặt của Trương Tử Hào vẫn lạnh nhạt: "Từ Khả, ông đây rất nể mặt rồi đấy, bằng không tôi đã giết chết ông vì ông dám bảo bọn vệ sĩ chặn lại, ông có biết không hả?"
"Còn không mau kêu người tránh ra!"
Đạo diễn Từ Khả lắc đầu, cầu xin: "Anh Hào, đều cùng nhau lăn lộn trên đất Cẩm Châu này, bất cứ lúc nào cũng có thể đụng mặt, vì thế vẫn mong anh nể mặt tôi mà tha chết cho hai đứa nhỏ.".
"Anh cũng biết, thực lực của Từ Khi tôi tuy không bằng anh Hào, nhưng tôi cũng quen biết không ít đại ca ở Cẩm Châu này, vì vậy anh đừng để cho quan hệ giữa chúng ta trở nên căng thẳng, nếu không thì cả hai người chúng ta đều không có lợi!".
"Con me nó!"
Sắc mặt Trương Tử Hào tràn ngập vẻ giận dữ, một cước đạp khiển Từ Khả ngã lăn trên mặt đất, ông ta phẫn nộ quát: "Ông dám dở trò đe dọa ông đây sao, có tin tôi đập nát đầu ông không?"
Sau đó, ông ta hét lên:"Ngớ ra đây làm gì? Ai cản đường thì giết người đó, mau bắt hai tên súc sinh kia lại đây cho tôi, chính tay ông đây sẽ bắn chết bọn chúng, nếu không tôi không thể nào nuốt nổi cơn tức này"
Vừa dứt lời.
"Tránh ra!"
"Tránh ra!"
"Tránh ra!"
Đám vệ sĩ gào lên mắng chửi.
Những vệ sĩ của người nổi tiếng cũng không phải là hạng người hiền lành, bởi vì bọn họ đều trải qua đợt huấn luyện chuyên nghiệp nên gan ai nấy cũng đều rất lớn, không dễ bị dọa sợ.
Từ Khả kêu lên: "Ra tay cho tôi, cướp sóng của bọn họ lại!" Vừa nói xong thì bọn vệ sĩ liền hành động. Bằng Bằng Bằng! Tay súng lập tức la lên. Vệ sĩ và tay súng cùng đánh một trận. Tát Mãn, Bào Nhĩ là hai cao thủ Đông Nam Á cũng đã tấn công Hổ.
Nhìn bọn họ gầy yếu nhưng thực lực rất mạnh và cao hơn cả Hổ, nên rất nhanh đã đánh bay Hổ ra ngoài.
Hổ nhìn thấy tay súng đã đánh ngã vệ sĩ và còn đuổi theo bọn người Lưu Ngọc Huyên.
Anh nhất thời nóng nảy, cũng không cố chấp đánh hai người bọn họ nữa, vừa bỏ chạy vừa bắn đám tay súng.
"Đuổi theo! Đuổi theo cho tôi!" Trương Tử Hào căng cổ họng hét lớn. Lúc này. Tiêu Thanh và Mục Thiên Lam vừa làm xong việc của hai người.
Tiêu Thanh đang ôm Mục Thiên Lam, cưng chiều vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô, nói ra những lời trong lòng: "Cả đời này việc hạnh phúc nhất của anh đó chính là có được một người vợ tốt như em".
Mục Thiên Lam nhoẻn miệng cười: "Anh còn biết nói những lời ngọt ngào như này, em cũng thế, điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời này của em chính là lấy được người chồng tốt như anh, hì hì!" .
hôn lên đôi môi cô thêm một cái, sau đó mới lên tiếng: "Không phải em muốn ngủ thêm một giấc sao? Mau ngủ đi, anh đi đón bé Lạc, bé Doanh"
"Vâng!".
Mục Thiên Lam gật đầu. Sau đó Tiêu Thanh bước xuống giường, mặc quần áo vào. Đúng lúc này, điện thoại Mục Thiên Lam vang lên.
Cô cầm lấy chiếc điện thoại đang đặt trên đầu giường, kết nối được bên kia cô liền hỏi: "Ngọc Huyên có chuyện gì thế?"
"Cái gì!"
Vừa nghe được những lời Lưu Ngọc Huyên nói, sắc mặt cô liền biến đổi trong giây lát, cô vội vàng cúp máy, vừa mặc quần áo vào vừa khóc: "Tiêu Thanh không xong rồi, có người mang theo tay súng muốn giết bé Lạc và bé Doanh, chúng ta mau đi cứu con mình thôi!"