Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1145 "Sao hôm nay em về sớm thế?"
Vì vậy, anh ta muốn mượn tay Trương Tử Hào để trừ khử Mục Thiên Lam và hai đứa con của anh.
Chỉ cần Mục Thiên Lam và hai đứa con cô chết thì Tiêu Thanh có chết hay không cũng không quan trọng, khi không còn vợ con thì Tiêu Thanh nhất định sẽ rất đau khổ, đó lại là điều mà Mục Hải Long rất vui mừng.
Đương nhiên, nếu Tiêu Thanh cũng bị tiêu diệt thì anh ta sẽ càng vui mừng hơn. "Được thôi"
Trương Tử Hào nói: "Vậy tôi sẽ làm theo lời của cậu, không thể khiến cậu ta chết thì cũng phải cho cậu ta sống trong đau khổ, để cho cậu ta biết một khi đắc tội với Trương Tử Hào tôi thì sẽ không có một kết cục tốt"
Ngày hôm sau. Hơn một nghìn sáu trăm viên thuốc trường thọ đã được hoàn thành.
Tiêu Thanh đã nhanh chóng gọi cho Cố An Kỳ để cho cô ta tập trung các đại ca đến nhà họ Cố, sau đó anh liền mang những viên đan dược đến nhà họ Cố.
Khi đến nhà họ Cố thì có hơn ba mươi vị đại ca đã đến nơi. "Ha ha!"
Vừa thấy Tiêu Thanh đến đây, Cố Trường Đình liền nắm tay Tiêu Thanh lại cười ha hả nói: "Tiêu đại sư, những viên thuốc trường thọ của cậu rất hiệu quả, tuy rằng không biết cậu có thể trường thọ hay không, nhưng mỗi ngày tôi đều uống một viên, tổng cộng thì đã uống được bốn viên, cảm giác cả người như trẻ hơn mấy tuổi, tinh thần minh mẫn, ngủ ngon giấc hơn, mỗi ngày thức dậy đều tràn đầy sức sống, thật đúng là viên đan dược tốt đấy!" .
Hoắc Vạn Niên nghe thấy những lời này cười nói: "Những viên đan dược này thực sự hiệu quả, tôi đã uống một viên, còn viên kia tôi đã đưa cho ông cụ ở nhà uống, mới hai hôm mà đã thấy tinh thần phấn chấn hơn"
"Ông cụ nhà tôi nói viên đan dược này dù cho ba trăm tỷ một viên cũng không quá đắt, nếu tôi cần hai trăm viên thì Tiêu đại sư đây có thể chuẩn bị được không?"
Tiêu Thanh mỉm cười: "Chỉ cần các người cần, tôi đều có thể chuẩn bị" Sau đó, anh phân phát chai đan dược cho hơn ba mươi vị đại ca ở đây.
Ngay lập tức, các đại ca cũng đã chuyển tiền cho anh tổng cộng hơn bốn trăm tám mươi nghìn tỷ tiền Cẩm Châu.
"Đúng rồi, Tiêu đại sư"
Hoắc Vạn Niên nói: "Tôi dự định tổ chức một buổi gặp mặt ở hội sở Victoria để giới thiệu cậu với mọi người, như thế càng có nhiều người sẽ biết đến Tiêu đại sư, hơn nữa ông cụ nhà tôi cũng muốn gặp mặt cậu, không biết cậu đây có đồng ý tham gia buổi gặp mặt này không?"
"Được thôi"
Tiêu Thanh nói: "Hai ngày nữa, chúng tôi cũng phải quay về Dương Thành, vậy thì tối mai tôi sẽ tham gia buổi gặp mặt này của ông."
"Được, được!"
Hoắc Vạn Niên liên tục gật đầu và mỉm cười: "Nếu vậy tôi đây phải lập tức đi chuẩn bị buổi gặp mặt này!"
Sau đó Tiểu Thanh trở về khách sạn. Lúc trở về thì Mục Thiên Lam cũng đã về.
"Sao hôm nay em về sớm thế?" Tiêu Thanh cười hỏi.
Mục Thiên Lam mỉm cười nói: "Bên phía đại lý đều đã thương lượng xong rồi, hai ngày vừa rồi đều quá bận rộn đến mức không có thời gian nghỉ ngơi, bây giờ em định ngủ bù một giấc."
"Vợ vất vả rồi." Tiêu Thanh ôm eo thon nhỏ của cô. Mục Thiên Lam nhoẻn miệng cười: "Không cực gì cả". Tiêu Thanh mỉm cười, lại hỏi: "Còn bé Lạc, bé Doanh thì sao?"
"Quảng cáo chụp xong rồi có điều đạo diễn muốn thêm một phần hài hước cho bộ phim, nên bé Lạc và bé Doanh đã đi quay và còn có cả Ngọc Huyên và Hổ đi cùng, Ngọc Huyên vừa mới gọi nói rằng hai cục cưng chụp rất tốt, ngay cả đạo diễn Từ Khả cũng liên tục khen con của chúng ta"
"Thật không?"
Tiêu Thanh nhếch miệng cười: "Cục cưng ngoan như vậy sao, nếu như có nhiều đứa hơn nữa thì vui rồi."
Vừa dứt lời, anh liền ôm lấy Mục Thiên Lam. "Tiêu Thanh, anh. .. Muốn làm gì?" Mục Thiên Lam đỏ mặt hỏi.
Tiêu Thanh nhìn cô cười: "Cục cưng vẫn còn nhỏ, lúc nào cũng ngủ chung với chúng ta, cho nên chúng ta cũng không tiện cho lắm? Bây giờ cục cưng lại không có ở đây, sao lại không mượn cơ hội này để bồi đắp tình cảm của chúng ta?"
Chỉ cần Mục Thiên Lam và hai đứa con cô chết thì Tiêu Thanh có chết hay không cũng không quan trọng, khi không còn vợ con thì Tiêu Thanh nhất định sẽ rất đau khổ, đó lại là điều mà Mục Hải Long rất vui mừng.
Đương nhiên, nếu Tiêu Thanh cũng bị tiêu diệt thì anh ta sẽ càng vui mừng hơn. "Được thôi"
Trương Tử Hào nói: "Vậy tôi sẽ làm theo lời của cậu, không thể khiến cậu ta chết thì cũng phải cho cậu ta sống trong đau khổ, để cho cậu ta biết một khi đắc tội với Trương Tử Hào tôi thì sẽ không có một kết cục tốt"
Ngày hôm sau. Hơn một nghìn sáu trăm viên thuốc trường thọ đã được hoàn thành.
Tiêu Thanh đã nhanh chóng gọi cho Cố An Kỳ để cho cô ta tập trung các đại ca đến nhà họ Cố, sau đó anh liền mang những viên đan dược đến nhà họ Cố.
Khi đến nhà họ Cố thì có hơn ba mươi vị đại ca đã đến nơi. "Ha ha!"
Vừa thấy Tiêu Thanh đến đây, Cố Trường Đình liền nắm tay Tiêu Thanh lại cười ha hả nói: "Tiêu đại sư, những viên thuốc trường thọ của cậu rất hiệu quả, tuy rằng không biết cậu có thể trường thọ hay không, nhưng mỗi ngày tôi đều uống một viên, tổng cộng thì đã uống được bốn viên, cảm giác cả người như trẻ hơn mấy tuổi, tinh thần minh mẫn, ngủ ngon giấc hơn, mỗi ngày thức dậy đều tràn đầy sức sống, thật đúng là viên đan dược tốt đấy!" .
Hoắc Vạn Niên nghe thấy những lời này cười nói: "Những viên đan dược này thực sự hiệu quả, tôi đã uống một viên, còn viên kia tôi đã đưa cho ông cụ ở nhà uống, mới hai hôm mà đã thấy tinh thần phấn chấn hơn"
"Ông cụ nhà tôi nói viên đan dược này dù cho ba trăm tỷ một viên cũng không quá đắt, nếu tôi cần hai trăm viên thì Tiêu đại sư đây có thể chuẩn bị được không?"
Tiêu Thanh mỉm cười: "Chỉ cần các người cần, tôi đều có thể chuẩn bị" Sau đó, anh phân phát chai đan dược cho hơn ba mươi vị đại ca ở đây.
Ngay lập tức, các đại ca cũng đã chuyển tiền cho anh tổng cộng hơn bốn trăm tám mươi nghìn tỷ tiền Cẩm Châu.
"Đúng rồi, Tiêu đại sư"
Hoắc Vạn Niên nói: "Tôi dự định tổ chức một buổi gặp mặt ở hội sở Victoria để giới thiệu cậu với mọi người, như thế càng có nhiều người sẽ biết đến Tiêu đại sư, hơn nữa ông cụ nhà tôi cũng muốn gặp mặt cậu, không biết cậu đây có đồng ý tham gia buổi gặp mặt này không?"
"Được thôi"
Tiêu Thanh nói: "Hai ngày nữa, chúng tôi cũng phải quay về Dương Thành, vậy thì tối mai tôi sẽ tham gia buổi gặp mặt này của ông."
"Được, được!"
Hoắc Vạn Niên liên tục gật đầu và mỉm cười: "Nếu vậy tôi đây phải lập tức đi chuẩn bị buổi gặp mặt này!"
Sau đó Tiểu Thanh trở về khách sạn. Lúc trở về thì Mục Thiên Lam cũng đã về.
"Sao hôm nay em về sớm thế?" Tiêu Thanh cười hỏi.
Mục Thiên Lam mỉm cười nói: "Bên phía đại lý đều đã thương lượng xong rồi, hai ngày vừa rồi đều quá bận rộn đến mức không có thời gian nghỉ ngơi, bây giờ em định ngủ bù một giấc."
"Vợ vất vả rồi." Tiêu Thanh ôm eo thon nhỏ của cô. Mục Thiên Lam nhoẻn miệng cười: "Không cực gì cả". Tiêu Thanh mỉm cười, lại hỏi: "Còn bé Lạc, bé Doanh thì sao?"
"Quảng cáo chụp xong rồi có điều đạo diễn muốn thêm một phần hài hước cho bộ phim, nên bé Lạc và bé Doanh đã đi quay và còn có cả Ngọc Huyên và Hổ đi cùng, Ngọc Huyên vừa mới gọi nói rằng hai cục cưng chụp rất tốt, ngay cả đạo diễn Từ Khả cũng liên tục khen con của chúng ta"
"Thật không?"
Tiêu Thanh nhếch miệng cười: "Cục cưng ngoan như vậy sao, nếu như có nhiều đứa hơn nữa thì vui rồi."
Vừa dứt lời, anh liền ôm lấy Mục Thiên Lam. "Tiêu Thanh, anh. .. Muốn làm gì?" Mục Thiên Lam đỏ mặt hỏi.
Tiêu Thanh nhìn cô cười: "Cục cưng vẫn còn nhỏ, lúc nào cũng ngủ chung với chúng ta, cho nên chúng ta cũng không tiện cho lắm? Bây giờ cục cưng lại không có ở đây, sao lại không mượn cơ hội này để bồi đắp tình cảm của chúng ta?"
Bình luận facebook