Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1154 Mặt mũi biến dạng trông vô cùng thê thảm.
Cả hai thầy hàng đầu đều vô cùng sợ hãi.
Ở Nam Dương, có thể nói hai người bọn họ là một tồn tại bất khả chiến bại, bọn họ có rất ít đối thủ, đáng lẽ đối phó với một cao thủ võ đạo hơn ba mươi tuổi phải rất dễ dàng, thậm chí bọn họ còn có cảm giác như dùng dao mổ trâu để giết gà vậy.
Nhưng bọn họ hoàn toàn không ngờ một thằng nhóc chỉ hơn ba mươi vậy mà lại kinh khủng đến mức này!
Nếu cứ tiếp tục như thế, Tiêu Thanh càng ngày càng đến gần, ước chừng chỉ trong khoảng mười giây hai người bọn họ sẽ bị Tiêu Thanh đánh chết.
Cho nên nhất định phải ép anh dừng lại! “Nhanh nhanh nhanh!”.
Trương Tử Hào cũng ý thức được sự nghiêm trọng, sốt ruột hét lớn: “Bắt con của cậu ta làm con tin, mau bắt con của cậu ta làm con tin!”
Dứt lời. Một đám đàn em của Trương Tử Hào lao về phía bé Lạc và bé Doanh. Tiêu Thanh biến sắc.
Trong lúc ngăn cản một cái đầu bay tới, Tiêu Thanh bắt lấy một chiếc lá phóng ra.
Soạt soạt soạt! Mười mấy tên đàn em của Trương Tử Hào bị lá cây chém chết tại chỗ.
Ư'c!
Trương Tử Hào kinh ngạc đến mức suýt chút nữa nuốt cả lưỡi, toàn thân run lẩy bẩy, đột nhiên một cảm giác khủng hoảng trước nay chưa từng có bủa vây khắp cơ thể khiến ông ta rùng mình.
Vốn ông ta cho rằng gọi hai cao thủ của phân đội Đông Nam Á là Tát Mãn và Bào Nhĩ tới cũng đủ để giết chết Tiêu Thanh.
Kết quả không những không giết được mà ngược lại còn có nguy cơ bị giết.
Thậm chí ông ta còn cảm thấy hối hận vì hành động lần này.
Ngay khi Tiêu Thanh đến gần, lúc anh sắp đuổi tới một thầy hàng đầu, đột nhiên một cao thủ Hóa Kình ở bên cạnh Trương Tử Hào tóm lấy bé Lạc và bé Doanh nhanh như chớp. Người nọ xách hai đứa nhỏ lên và hét về phía Tiêu Thanh: “Mau dùng tay, nếu không tạo sẽ bóp chết hai đứa con của mày!”
Tiêu Thanh không dám lấy mạng sống của con mình ra đùa giỡn, anh dừng tay ngay lập tức.
Hai thầy hàng đầu cũng không dám tiếp tục tấn công Tiêu Thanh nữa, đành phải để hai cái đầu trở về cổ của mình.
Gương mặt của hai người này đã bị đánh cho máu thịt be bét, mặt mũi biến dạng trông vô cùng thê thảm..
“Thả con của tôi ra thì chuyện gì cũng dễ nói, dám cả gan không thả bọn trẻ thì đừng ai nghĩ đến chuyện sống sót rời khỏi ngọn núi này!” Sắc mặt Tiêu Thanh lạnh lùng, anh ném lại những lời này một cách khí phách.
“Ha ha!” Trương Tử Hào cười to: “Tên họ Tiêu kia, mày cho rằng bọn tao là đồ đần à? Nếu thả con mày ra thì chắc chắn bọn tao sẽ chết. Con của mày còn ở trong tay tao, mày mới không dám làm bậy”.
Tiêu Thanh lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ ông muốn bắt con tôi để bảo vệ ông suốt đời sao? Ngủ cũng không dám ngủ, cứ phải canh chừng bọn nó để đề phòng tôi đến giết ông à?”
“Cái này.”
Trương Tử Hào nghẹn lời.
Bọn họ chỉ có thể lợi dụng con tin trong một thời gian mà thôi, rõ ràng là không thể lợi dụng cả đời.
Vì vậy, ông ta nói: “Nếu không muốn con của mày chết thì đàng hoàng một chút, để bọn tao xuống núi, đợi đến khi bọn tao đến Đông Nam Á thì sẽ thả con mày ra. Nếu mày dám làm bậy, tao mà ra lệnh một tiếng, đầu của con mày cũng không còn trên cổ đâu!”.
Khóe mắt Tiêu Thanh giật giật, trên người anh cuộn trào sự phẫn nộ điên cuồng.
“Bố ơi, bố đánh những kẻ xấu xa này đi, Doanh với anh không sợ đau. Người xấu thật đáng ghét, dám bắt nạt dì Huyên với chú Hổ, lại còn đánh chị gái kia nữa. Bố mau đánh bọn họ đi” Bé Doanh còn nhỏ, bé không biết bản thân mình đang gặp nguy hiểm đến cỡ nào, chỉ muốn nhìn thấy bố mình đánh kẻ xấu.
“Đúng, bố đánh người xấu đi, Lạc cũng muốn xem bố đánh người xấu” Bé Lạc cũng hô lên.
Bộp!
Trương Tử Hào tát vào đầu hai đứa bé một cái, quát: “Còn nhao nhao nữa thì tao giết hai đứa mày!”.
“Con mẹ nó ông dám đánh con tôi, tôi giết cả nhà ông!”
Tiêu Thanh gào lên, hai mắt tưởng chừng như có thể phóng lửa, đáng sợ đến mức Trương Tử Hào rụt cổ lại.
Lúc này, Mục Thiên Lam thở hổn hển chạy tới.
Khi thấy bé Lạc và bé Doanh đang bị người ta xách lên như gà, cô không hề để ý bản thân đang còn thở gấp, hét lên: “Thả con tôi ra! Các người thả con tôi ra!”
Ở Nam Dương, có thể nói hai người bọn họ là một tồn tại bất khả chiến bại, bọn họ có rất ít đối thủ, đáng lẽ đối phó với một cao thủ võ đạo hơn ba mươi tuổi phải rất dễ dàng, thậm chí bọn họ còn có cảm giác như dùng dao mổ trâu để giết gà vậy.
Nhưng bọn họ hoàn toàn không ngờ một thằng nhóc chỉ hơn ba mươi vậy mà lại kinh khủng đến mức này!
Nếu cứ tiếp tục như thế, Tiêu Thanh càng ngày càng đến gần, ước chừng chỉ trong khoảng mười giây hai người bọn họ sẽ bị Tiêu Thanh đánh chết.
Cho nên nhất định phải ép anh dừng lại! “Nhanh nhanh nhanh!”.
Trương Tử Hào cũng ý thức được sự nghiêm trọng, sốt ruột hét lớn: “Bắt con của cậu ta làm con tin, mau bắt con của cậu ta làm con tin!”
Dứt lời. Một đám đàn em của Trương Tử Hào lao về phía bé Lạc và bé Doanh. Tiêu Thanh biến sắc.
Trong lúc ngăn cản một cái đầu bay tới, Tiêu Thanh bắt lấy một chiếc lá phóng ra.
Soạt soạt soạt! Mười mấy tên đàn em của Trương Tử Hào bị lá cây chém chết tại chỗ.
Ư'c!
Trương Tử Hào kinh ngạc đến mức suýt chút nữa nuốt cả lưỡi, toàn thân run lẩy bẩy, đột nhiên một cảm giác khủng hoảng trước nay chưa từng có bủa vây khắp cơ thể khiến ông ta rùng mình.
Vốn ông ta cho rằng gọi hai cao thủ của phân đội Đông Nam Á là Tát Mãn và Bào Nhĩ tới cũng đủ để giết chết Tiêu Thanh.
Kết quả không những không giết được mà ngược lại còn có nguy cơ bị giết.
Thậm chí ông ta còn cảm thấy hối hận vì hành động lần này.
Ngay khi Tiêu Thanh đến gần, lúc anh sắp đuổi tới một thầy hàng đầu, đột nhiên một cao thủ Hóa Kình ở bên cạnh Trương Tử Hào tóm lấy bé Lạc và bé Doanh nhanh như chớp. Người nọ xách hai đứa nhỏ lên và hét về phía Tiêu Thanh: “Mau dùng tay, nếu không tạo sẽ bóp chết hai đứa con của mày!”
Tiêu Thanh không dám lấy mạng sống của con mình ra đùa giỡn, anh dừng tay ngay lập tức.
Hai thầy hàng đầu cũng không dám tiếp tục tấn công Tiêu Thanh nữa, đành phải để hai cái đầu trở về cổ của mình.
Gương mặt của hai người này đã bị đánh cho máu thịt be bét, mặt mũi biến dạng trông vô cùng thê thảm..
“Thả con của tôi ra thì chuyện gì cũng dễ nói, dám cả gan không thả bọn trẻ thì đừng ai nghĩ đến chuyện sống sót rời khỏi ngọn núi này!” Sắc mặt Tiêu Thanh lạnh lùng, anh ném lại những lời này một cách khí phách.
“Ha ha!” Trương Tử Hào cười to: “Tên họ Tiêu kia, mày cho rằng bọn tao là đồ đần à? Nếu thả con mày ra thì chắc chắn bọn tao sẽ chết. Con của mày còn ở trong tay tao, mày mới không dám làm bậy”.
Tiêu Thanh lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ ông muốn bắt con tôi để bảo vệ ông suốt đời sao? Ngủ cũng không dám ngủ, cứ phải canh chừng bọn nó để đề phòng tôi đến giết ông à?”
“Cái này.”
Trương Tử Hào nghẹn lời.
Bọn họ chỉ có thể lợi dụng con tin trong một thời gian mà thôi, rõ ràng là không thể lợi dụng cả đời.
Vì vậy, ông ta nói: “Nếu không muốn con của mày chết thì đàng hoàng một chút, để bọn tao xuống núi, đợi đến khi bọn tao đến Đông Nam Á thì sẽ thả con mày ra. Nếu mày dám làm bậy, tao mà ra lệnh một tiếng, đầu của con mày cũng không còn trên cổ đâu!”.
Khóe mắt Tiêu Thanh giật giật, trên người anh cuộn trào sự phẫn nộ điên cuồng.
“Bố ơi, bố đánh những kẻ xấu xa này đi, Doanh với anh không sợ đau. Người xấu thật đáng ghét, dám bắt nạt dì Huyên với chú Hổ, lại còn đánh chị gái kia nữa. Bố mau đánh bọn họ đi” Bé Doanh còn nhỏ, bé không biết bản thân mình đang gặp nguy hiểm đến cỡ nào, chỉ muốn nhìn thấy bố mình đánh kẻ xấu.
“Đúng, bố đánh người xấu đi, Lạc cũng muốn xem bố đánh người xấu” Bé Lạc cũng hô lên.
Bộp!
Trương Tử Hào tát vào đầu hai đứa bé một cái, quát: “Còn nhao nhao nữa thì tao giết hai đứa mày!”.
“Con mẹ nó ông dám đánh con tôi, tôi giết cả nhà ông!”
Tiêu Thanh gào lên, hai mắt tưởng chừng như có thể phóng lửa, đáng sợ đến mức Trương Tử Hào rụt cổ lại.
Lúc này, Mục Thiên Lam thở hổn hển chạy tới.
Khi thấy bé Lạc và bé Doanh đang bị người ta xách lên như gà, cô không hề để ý bản thân đang còn thở gấp, hét lên: “Thả con tôi ra! Các người thả con tôi ra!”