Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1152 “Dám đánh em gái tôi thì tôi liền đánh chết ông!”
Đầu viên đạn nhanh như tia chớp hướng về phía Cố An Kỳ mà bay tới. “Boss cẩn thận!”. Có đàn em kéo được Cố An Kỳ. Nhưng vẫn còn chậm một bước, viên đạn găm vào vai của Cố An Kỳ. "A!"
Cố An Kỳ kêu đau một tiếng, giữ vai lại, máu ngay lập tức nhuộm đỏ đôi bàn tay ngọc ngà của cô.
Cô ta bực bội la lên: “Mau bắn cho tôi, bắn chết tên Trương Tử Hào đi!” Lời vừa dứt.
Bằng bằng bằng! Tiếng súng dồn dập vang lên.
Trương Tử Hào ở bên này bị đánh bất ngờ, trong chốc lát mười mấy tay súng bị bắn chết, ngay cả cánh tay của Trương Tử Hào cũng bị bắn cho một phát.
Nhưng rất nhanh, hai cao thủ Nam Dương là Tát Mãn và Bào Nhĩ nhanh chóng chắn trước mặt Trương Tử Hào và đàn em, tay của hai người nhanh chóng bắt lấy trong khoảng không, từng viên đạn được bọn họ nắm trong tay sau đó vứt đi.
Thật xúi quẩy!
Hai cao thủ Nam Dương này mạnh mẽ ném viên đạn đi còn xa hơn so với lực bắn ra từ súng của viên đạn, hướng về phía các vệ sĩ của Cố An Kỳ, từng người một bị bắn chết và bị thương ngã lăn trên mặt đất, gần trăm cao thủ vậy mà lại bị chết và bị thương hơn nửa, một nửa còn lại toán loạn chạy trốn.
Đám người ser cũng bị dọa đến mức tái mét mặt mũi. Hai người Nam Dương này cũng quá kinh khủng đi!
“Ser, mọi người có giải tán hay không? Nếu như không chịu giải tán thì Tát Mãn và Bào Nhĩ sẽ cho mấy người vài phát đó” Trương Tử Hào uy hiếp.
Ser đứng đầu bị dọa cho một trận lập tức vung tay hô to: “Mau rút lui!”
Rất nhanh, bọn người ser rời đi hết, nơi này chỉ còn lại Cố An Kỳ bị trúng đạn, Lưu Ngọc Huyên, Hồ bị trọng thương cùng với bé Lạc và bé Doanh.
"Ha ha!"
Trương Tử Hào điên cuồng cười lớn, nắm chặt lấy cánh tay bị bắn thương, giận dữ đi về phía Cố An Kỳ.
“Trương Tử Hào, bây giờ quay đầu vẫn còn kịp đấy, nếu không đợi anh Tiêu đến thì ông...”
“Con mẹ mày!”.
Không đợi Cố An Kỳ nói xong, Trương Tử Hào hung hăng tát vào mặt cô ta liên tiếp mấy cái, tức giận quát: “Đều do mày con tiện nhân đáng chết này, nếu như không phải mày gọi tên chó họ Tiêu kia đến thì kế hoạch của ông đây và đạo trưởng Mao cũng sẽ không thất bại, và ông đây cũng không kém chút mà mất mạng rồi.”
“Những thứ này đều do con tiện nhân là mày gây ra, hôm nay ông đây mà không giết chết mày là không được!”.
Lời vừa xong, ông ta đánh Cố An Kỳ một cách thô bạo khiến cô ta một mặt đầy máu me, còn hung hăng giẫm lên Cố An Kỳ, Hổ nghiến răng đi cứu cô ta nhưng bị Tát Mãn đá bay đi.
“Ông là người xấu xa, không được đánh chị gái!” Bé Doanh thở hồng hộc chạy qua, cắn lên chân của Trương Tử Hào. "Á!" Trương Tử Hào đau đớn hét lên, một chân đá văng bé Doanh. Bé Doanh ngã sang một bên, dụi mắt rồi khóc hu hu. “Bố, bố đang ở đâu, có người xấu đánh bé Doanh rồi này.” “Em gái, em không sao chứ?” Bé Lạc chạy lại đỡ bé Doanh đứng dậy. “Hu hu, anh ơi, em bị đá đau quá này.”
Bé Lạc vô cùng tức giận, chắn trước mặt bé Doanh rồi chạy tới Trương Tử Hào mà hét lên: “Dám đánh em gái tôi thì tôi liền đánh chết ông!”
Nói xong, cậu bé nhặt một cục đá lên hung hăng ném vào Trương Tử Hào,
“Con me no!"
Trương Tử Hào chĩa súng lại. “Còn dám hung hăng với ông đây, xem ông đây không bắn chết mày!” Dứt lời, ông ta bóp cò.
Bằng! Một đầu viên đạn nhanh như tia điện bắn về phía mi tâm của bé Lạc. “Bé Lạc!” Lưu Ngọc Huyên, Hổ, Cố An Kỳ đều kêu lên một cách đau lòng. Chính vào lúc ánh sáng vụt qua này.
Cố An Kỳ kêu đau một tiếng, giữ vai lại, máu ngay lập tức nhuộm đỏ đôi bàn tay ngọc ngà của cô.
Cô ta bực bội la lên: “Mau bắn cho tôi, bắn chết tên Trương Tử Hào đi!” Lời vừa dứt.
Bằng bằng bằng! Tiếng súng dồn dập vang lên.
Trương Tử Hào ở bên này bị đánh bất ngờ, trong chốc lát mười mấy tay súng bị bắn chết, ngay cả cánh tay của Trương Tử Hào cũng bị bắn cho một phát.
Nhưng rất nhanh, hai cao thủ Nam Dương là Tát Mãn và Bào Nhĩ nhanh chóng chắn trước mặt Trương Tử Hào và đàn em, tay của hai người nhanh chóng bắt lấy trong khoảng không, từng viên đạn được bọn họ nắm trong tay sau đó vứt đi.
Thật xúi quẩy!
Hai cao thủ Nam Dương này mạnh mẽ ném viên đạn đi còn xa hơn so với lực bắn ra từ súng của viên đạn, hướng về phía các vệ sĩ của Cố An Kỳ, từng người một bị bắn chết và bị thương ngã lăn trên mặt đất, gần trăm cao thủ vậy mà lại bị chết và bị thương hơn nửa, một nửa còn lại toán loạn chạy trốn.
Đám người ser cũng bị dọa đến mức tái mét mặt mũi. Hai người Nam Dương này cũng quá kinh khủng đi!
“Ser, mọi người có giải tán hay không? Nếu như không chịu giải tán thì Tát Mãn và Bào Nhĩ sẽ cho mấy người vài phát đó” Trương Tử Hào uy hiếp.
Ser đứng đầu bị dọa cho một trận lập tức vung tay hô to: “Mau rút lui!”
Rất nhanh, bọn người ser rời đi hết, nơi này chỉ còn lại Cố An Kỳ bị trúng đạn, Lưu Ngọc Huyên, Hồ bị trọng thương cùng với bé Lạc và bé Doanh.
"Ha ha!"
Trương Tử Hào điên cuồng cười lớn, nắm chặt lấy cánh tay bị bắn thương, giận dữ đi về phía Cố An Kỳ.
“Trương Tử Hào, bây giờ quay đầu vẫn còn kịp đấy, nếu không đợi anh Tiêu đến thì ông...”
“Con mẹ mày!”.
Không đợi Cố An Kỳ nói xong, Trương Tử Hào hung hăng tát vào mặt cô ta liên tiếp mấy cái, tức giận quát: “Đều do mày con tiện nhân đáng chết này, nếu như không phải mày gọi tên chó họ Tiêu kia đến thì kế hoạch của ông đây và đạo trưởng Mao cũng sẽ không thất bại, và ông đây cũng không kém chút mà mất mạng rồi.”
“Những thứ này đều do con tiện nhân là mày gây ra, hôm nay ông đây mà không giết chết mày là không được!”.
Lời vừa xong, ông ta đánh Cố An Kỳ một cách thô bạo khiến cô ta một mặt đầy máu me, còn hung hăng giẫm lên Cố An Kỳ, Hổ nghiến răng đi cứu cô ta nhưng bị Tát Mãn đá bay đi.
“Ông là người xấu xa, không được đánh chị gái!” Bé Doanh thở hồng hộc chạy qua, cắn lên chân của Trương Tử Hào. "Á!" Trương Tử Hào đau đớn hét lên, một chân đá văng bé Doanh. Bé Doanh ngã sang một bên, dụi mắt rồi khóc hu hu. “Bố, bố đang ở đâu, có người xấu đánh bé Doanh rồi này.” “Em gái, em không sao chứ?” Bé Lạc chạy lại đỡ bé Doanh đứng dậy. “Hu hu, anh ơi, em bị đá đau quá này.”
Bé Lạc vô cùng tức giận, chắn trước mặt bé Doanh rồi chạy tới Trương Tử Hào mà hét lên: “Dám đánh em gái tôi thì tôi liền đánh chết ông!”
Nói xong, cậu bé nhặt một cục đá lên hung hăng ném vào Trương Tử Hào,
“Con me no!"
Trương Tử Hào chĩa súng lại. “Còn dám hung hăng với ông đây, xem ông đây không bắn chết mày!” Dứt lời, ông ta bóp cò.
Bằng! Một đầu viên đạn nhanh như tia điện bắn về phía mi tâm của bé Lạc. “Bé Lạc!” Lưu Ngọc Huyên, Hổ, Cố An Kỳ đều kêu lên một cách đau lòng. Chính vào lúc ánh sáng vụt qua này.
Bình luận facebook