Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1173 "Thằng nhóc, não cậu có vấn đề sao?
Hoắc Cẩn Huy lại đi thẳng tới bên cạnh Tiêu Thanh, anh ta lấy ta chọt vai Tiêu Thanh, đắc ý nói: "Không phải anh rất lợi hại, dám nói sẽ ném tôi ra cửa sổ sao?"
"Có gan thì bây giờ anh lại bảo em trai anh ném tôi thử xem sao?"
Tiêu Thanh nói: "Đừng làm trò trước mặt tôi, diễn quá khiến tôi không vui, cẩn thận tôi bảo ông nội cậu ném cậu ra cửa sổ."
"Ha ha!" Đám người Hoắc Cẩn Huy cũng không nhịn được cười nghiêng ngả.
Lý Khải Phi cười đến đỏ mặt nói: "Thằng nhóc, não cậu có vấn đề sao? Ở Cẩm Châu, ông cụ Hoắc rất lợi hại, thêm vào đó lại có quan hệ rất tốt với Tiêu đại sư, ông ta hoàn toàn không để cậu vào mắt".
"Dám nói để ông cụ Hoắc ném cậu Hoắc ra cửa sổ, nếu cậu thật sự dám nói như vậy thì đảm bảo ông cụ Hoặc có thể đánh chết cậu!"
"Đúng vậy!" Diệp Hoan khinh bỉ nói: "Cái thứ gì không biết, cho rằng mình có chút kỹ năng thì có thể đánh khắp thế giới không gặp đối thủ, ai cũng phải nể mặt anh sao, ở trước mặt ông cụ Hoắc và Tiêu đại sự, anh cũng chỉ là con tép riu thôi"
"Có bản lĩnh thì anh vào hội sở đi, đảm bảo cậu Hoắc có thể bảo ông nội gọi Tiêu đại sư cho anh một phát sấm, đánh chết anh!"
Nghe vậy, Mục Thiên Lam sợ hãi nói: "Tiêu Thanh, không thì chúng ta đi chào hỏi ông cụ Có, đừng vào nữa, tránh bị bọn họ trả thù."
Cô lo rằng sẽ phát sinh chuyện không hay. Mấy người con nhà giàu có chuyện gì không làm được chứ?
Tiêu Thanh đắc tội với bọn họ ở hiện trường buổi họp báo điện ảnh, còn đánh gãy xương tay của Hoắc Cẩn Huy, nếu bọn họ trả thù lại, nhẹ nhất thì Tiêu Thanh cũng phải bị đánh cho gãy xương, cô rất sợ.
"Vợ, không sao đâu. Tiêu Thanh cười nói: "Ông cụ Cố có quan hệ tốt với ông cụ Hoắc, ông cụ Cô mời chúng tôi tới, ông cụ Hoắc sẽ nể mặt ông cụ Cố, bọn họ dám trả thù thì cũng giống tự chuốc họa vào thân"
Mục Thiên Lam cảm thấy có lý nên cũng yên tâm hơn nhiều.
Hoắc Cẩn Huy cũng biết rằng ở sự kiện quan trọng như này mà khiến ông nội xấu hổ, mất mặt thì chắc chắn ông nội sẽ xử lí mình.
Nhưng mà nhìn thấy Tiêu Thanh, anh ta cũng rất khó chịu, liền nói với bảo vệ ở cửa: "Canh chừng bọn họ cho kĩ, một người cũng đừng cho vào, hội sở Victoria của nhà họ Hoắc tôi không chào đón bọn họ, nghe rõ chưa?"
"Nghe rõ rồi cậu Hoắc!" Bảo vệ trả lời. "Hừ!" Hoắc Cẩn Huy hừ lạnh với Tiểu Thanh một tiếng: "Dám đi vào, tôi chặt đứt chân anh!"
Sau đó, anh ta vung tay lên: "Mấy anh, chúng ta đi vào, một lúc nữa ông nội tôi giới thiệu Tiêu đại sư cho tôi, tôi sẽ giới thiệu Tiêu đại sư cho các anh làm quen, đến lúc đó, chúng ta cùng bái Tiêu đại sự làm thầy, học bản lĩnh từ Tiêu đại sự, chờ chúng ta học được chiêu lối dẫn điện là có thể cua tất cả gái xinh trên đời rồi!"
Đám người Lý Khải Phi và Diệp Hoan vô cùng kích động. Bọn họ vừa nói vừa cười đi vào hội sở. "Đúng là một đám ngu ngốc" Tiêu Thanh bực dọc chửi. Vừa xưng anh thành thần, vừa đắc ý với anh, không phải ngu ngốc thì là gì?
"Vào thôi" Tiêu Thanh vừa nói xong, anh đưa Mục Thiên Lam, Hổ, Lưu Ngọc Huyên, đạo trưởng Mao đi đến cửa chính của hội sở.
Bảo vệ đứng đầu lập tức giơ tay lên chặn đường: "Hội sở Victoria không chào đón các anh đi vào, mời các anh lập tức rời khỏi, nếu không...".
Anh ta còn chưa nói hết thì có một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên.
"Mù rồi hay sao, ngay cả đường của bọn họ mà cũng dám chặn, chán sống rồi có phải hay không?"
"Có gan thì bây giờ anh lại bảo em trai anh ném tôi thử xem sao?"
Tiêu Thanh nói: "Đừng làm trò trước mặt tôi, diễn quá khiến tôi không vui, cẩn thận tôi bảo ông nội cậu ném cậu ra cửa sổ."
"Ha ha!" Đám người Hoắc Cẩn Huy cũng không nhịn được cười nghiêng ngả.
Lý Khải Phi cười đến đỏ mặt nói: "Thằng nhóc, não cậu có vấn đề sao? Ở Cẩm Châu, ông cụ Hoắc rất lợi hại, thêm vào đó lại có quan hệ rất tốt với Tiêu đại sư, ông ta hoàn toàn không để cậu vào mắt".
"Dám nói để ông cụ Hoắc ném cậu Hoắc ra cửa sổ, nếu cậu thật sự dám nói như vậy thì đảm bảo ông cụ Hoặc có thể đánh chết cậu!"
"Đúng vậy!" Diệp Hoan khinh bỉ nói: "Cái thứ gì không biết, cho rằng mình có chút kỹ năng thì có thể đánh khắp thế giới không gặp đối thủ, ai cũng phải nể mặt anh sao, ở trước mặt ông cụ Hoắc và Tiêu đại sự, anh cũng chỉ là con tép riu thôi"
"Có bản lĩnh thì anh vào hội sở đi, đảm bảo cậu Hoắc có thể bảo ông nội gọi Tiêu đại sư cho anh một phát sấm, đánh chết anh!"
Nghe vậy, Mục Thiên Lam sợ hãi nói: "Tiêu Thanh, không thì chúng ta đi chào hỏi ông cụ Có, đừng vào nữa, tránh bị bọn họ trả thù."
Cô lo rằng sẽ phát sinh chuyện không hay. Mấy người con nhà giàu có chuyện gì không làm được chứ?
Tiêu Thanh đắc tội với bọn họ ở hiện trường buổi họp báo điện ảnh, còn đánh gãy xương tay của Hoắc Cẩn Huy, nếu bọn họ trả thù lại, nhẹ nhất thì Tiêu Thanh cũng phải bị đánh cho gãy xương, cô rất sợ.
"Vợ, không sao đâu. Tiêu Thanh cười nói: "Ông cụ Cố có quan hệ tốt với ông cụ Hoắc, ông cụ Cô mời chúng tôi tới, ông cụ Hoắc sẽ nể mặt ông cụ Cố, bọn họ dám trả thù thì cũng giống tự chuốc họa vào thân"
Mục Thiên Lam cảm thấy có lý nên cũng yên tâm hơn nhiều.
Hoắc Cẩn Huy cũng biết rằng ở sự kiện quan trọng như này mà khiến ông nội xấu hổ, mất mặt thì chắc chắn ông nội sẽ xử lí mình.
Nhưng mà nhìn thấy Tiêu Thanh, anh ta cũng rất khó chịu, liền nói với bảo vệ ở cửa: "Canh chừng bọn họ cho kĩ, một người cũng đừng cho vào, hội sở Victoria của nhà họ Hoắc tôi không chào đón bọn họ, nghe rõ chưa?"
"Nghe rõ rồi cậu Hoắc!" Bảo vệ trả lời. "Hừ!" Hoắc Cẩn Huy hừ lạnh với Tiểu Thanh một tiếng: "Dám đi vào, tôi chặt đứt chân anh!"
Sau đó, anh ta vung tay lên: "Mấy anh, chúng ta đi vào, một lúc nữa ông nội tôi giới thiệu Tiêu đại sư cho tôi, tôi sẽ giới thiệu Tiêu đại sư cho các anh làm quen, đến lúc đó, chúng ta cùng bái Tiêu đại sự làm thầy, học bản lĩnh từ Tiêu đại sự, chờ chúng ta học được chiêu lối dẫn điện là có thể cua tất cả gái xinh trên đời rồi!"
Đám người Lý Khải Phi và Diệp Hoan vô cùng kích động. Bọn họ vừa nói vừa cười đi vào hội sở. "Đúng là một đám ngu ngốc" Tiêu Thanh bực dọc chửi. Vừa xưng anh thành thần, vừa đắc ý với anh, không phải ngu ngốc thì là gì?
"Vào thôi" Tiêu Thanh vừa nói xong, anh đưa Mục Thiên Lam, Hổ, Lưu Ngọc Huyên, đạo trưởng Mao đi đến cửa chính của hội sở.
Bảo vệ đứng đầu lập tức giơ tay lên chặn đường: "Hội sở Victoria không chào đón các anh đi vào, mời các anh lập tức rời khỏi, nếu không...".
Anh ta còn chưa nói hết thì có một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên.
"Mù rồi hay sao, ngay cả đường của bọn họ mà cũng dám chặn, chán sống rồi có phải hay không?"