Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1175
"Hừ!" Đúng lúc đó, một giọng nói mang theo vẻ bất mãn vang lên: "Mấy người cũng vô liêm sỉ thật đấy! Một đồng thì xúc phạm tôi nhưng một đằng thì vẫn đến nhà tôi kiếm đồ ăn tối. Ai cho phép các người vào đây?"
Không biết đám người Hoắc Cẩn Huy phát hiện ra cả nhà Tiêu Thanh từ lúc nào.
"Nhóc kia, ăn đồ ăn nhà cậu là đã nể mặt nhà cậu lắm rồi đấy, đừng thấy người ta cho mình mặt mũi thì bắt đầu không biết xấu hổ. Mau cút sang một bên, còn quấy rầy chúng tôi ăn tối thì coi chừng ông nội cậu đánh gãy cái chân chó của cậu!" Mao Lập Phương vừa gặm chân gà, uống rượu trắng vừa nói, thậm chí còn không thèm quay đầu lại.
"Mẹ nó chứ!" Hoắc Cẩn Huy nghe vậy thì tức điên lên.
"Lão đạo sĩ đáng chết nhà ông, ăn đồ nhà tôi lại còn chửi mắng tôi, để xem tôi chỉnh đốn ông thể nào!" Nói xong, anh ta đập thẳng một cái vào gáy Mao Lập Phương.
"Con bà nó!" Mao Lập Phương đặt chén rượu xuống, đứng bật dậy rồi xoay người túm lấy Hoắc Cẩn Huy. Ông ta rút cái chân gà trong miệng mình ra rồi nhét thẳng vào miệng anh ta.
"Ưm ưm ưm..."
Hoắc Cẩn Huy ra sức giãy giụa, ngậm thật chặt miệng lại, bụng dạ thì không ngừng cuộn lên, đào cả mười tám đời tổ tiên nhà Mao Lập Phương ra mà mắng chửi một lần.
Lão đạo sĩ đáng chết này, đùi gà ông ta ăn dính đầy nước bọt mà lại đi nhét vào miệng mình, đúng là buồn nôn muốn chết!
Anh ta thực sự rất muốn mắng nhưng lại không dám mở miệng ra, vì nếu anh ta mở miệng thì cái chân gà đó sẽ chọc thẳng vào khiến anh ta đau đớn muốn chết.
Chẳng mấy chốc, môi Hoắc Cẩn Huy đã bị Mao Lập Phương dùng chân gà chọc đến mức máu chảy ròng ròng.
Bé Doanh và bé Lạc thấy thế thì cười khanh khách thành tiếng.
Còn mấy người Lý Khải Phi và Diệp Hoan thì vừa hô hào vừa mắng chửi, thu hút rất nhiều thương nhân giàu có và những nhân vật nổi tiếng của Cẩm Châu đến xem, tiếng bàn tán vang lên ồ ạt như nước thủy triều.
Mục Thiên Lam thấy thế thì luống cuống nên vội vàng nói: "Đạo trưởng Mao, ông mau dùng tay lại đi, nhiều người nhìn lắm rồi, nếu có thể thì không cần gây phiền phức mà"
Mao Lập Phương nghe cô nói vậy thì mới đẩy Hoắc Cẩn Huy ra, không quên hừ lạnh lùng một tiếng: "Nếu còn dám động thủ với bần đạo thì răng cậu không còn cái nào đâu!"
Nói xong, ông ta ngồi xuống rồi cầm một cái chân gà lên, tiếp tục ăn.
"Phì phì phì!" Sau khi thoát ra được thì Hoắc Cẩn Huy buồn nôn muốn chết, anh ta nhổ nước miếng, dùng khăn ướt lau miệng xong xuôi rồi mới tức giận mắng: "Bảo vệ đầu mau vào đây! Mau cút vào đây cho tao!"
Một đám nhân viên bảo vệ chạy tới rất nhanh. "Cậu Hoắc, có chuyện gì vậy ạ?" Đội trưởng đội bảo vệ hỏi.
Hoắc Cẩn Huy cho anh ta mấy cái bạt tai rồi hét lên: "Chẳng phải tạo đã nói là không được phép cho đám người này vào trong rồi hay sao? Ai cho mày để họ vào? Không sợ tao hỏi tội mày đúng không?"
Đội trưởng đội bảo vệ nói bằng giọng oan ức: "Cậu Hoắc, người mới họ vào trong là cô Hoắc, tôi cũng không dám ngăn cản."
"Mẹ nó!" Hoắc Cẩn Huy tức muốn nổ phổi, hai tay anh ta chống vào mạnh mà nói: "Cái con nhóc Hoắc Cẩn Đình đáng chết này, muốn gây khó dễ cho anh mày đúng không? Nó đang ở đâu? Gọi nó đến đây cho tao, mấy ngày nay không đánh là quá nhẹ nhàng cho nó rồi, thế mà lại có gan chống đối ông đây. Hôm nay tao phải quất chết nó mới được!"
Quét mắt một vòng mà không nhìn thấy Hoắc Cẩn Đình nên ngón tay của Hoắc Cẩn Huy chỉ về phía đám người Tiêu Thanh rồi nói trong sự tức giận: "Không cho phép mấy người vào mà mấy người vẫn cố tình đi vào, vậy thì đừng trách ông đây không khách sáo với mấy người nhé!".
"Toàn bộ đội bảo vệ tiến lên bắt đám người này lại rồi đánh cho ông!"
Đội trưởng đội bảo vệ nghe vậy thì nói bằng giọng khiếp sợ: "Nếu chúng ta ra tay với người này thì liệu ông cụ Hoặc có trách tội không?"
"Mày sợ cái gì?" Hoắc Cẩn Huy tỏ vẻ: "Ông nội đối xử với tao tốt nhất, có tạo gánh tội thì không có vấn đề gì cả. Cứ đánh đi, trời có sập xuống thì cũng có ông đây chống đỡ rồi."
"Vâng, thưa cậu Hoắc!"
Các nhân viên bảo vệ chuẩn bị ra tay thì đúng lúc đó, đột nhiên có người kêu lên: "Đến rồi đến rồi, ông cụ Hoắc và các nhân vật lớn đến rồi!"
Tất cả mọi người đều nhìn qua bên đó.
Hoắc Vạn Niên, Cố Trường Đình và một đám nhân vật lớn đang tiến vào hội trường, sắc mặt thì đỏ bừng hết cả lên.
"Dừng dừng dừng!"
Không biết đám người Hoắc Cẩn Huy phát hiện ra cả nhà Tiêu Thanh từ lúc nào.
"Nhóc kia, ăn đồ ăn nhà cậu là đã nể mặt nhà cậu lắm rồi đấy, đừng thấy người ta cho mình mặt mũi thì bắt đầu không biết xấu hổ. Mau cút sang một bên, còn quấy rầy chúng tôi ăn tối thì coi chừng ông nội cậu đánh gãy cái chân chó của cậu!" Mao Lập Phương vừa gặm chân gà, uống rượu trắng vừa nói, thậm chí còn không thèm quay đầu lại.
"Mẹ nó chứ!" Hoắc Cẩn Huy nghe vậy thì tức điên lên.
"Lão đạo sĩ đáng chết nhà ông, ăn đồ nhà tôi lại còn chửi mắng tôi, để xem tôi chỉnh đốn ông thể nào!" Nói xong, anh ta đập thẳng một cái vào gáy Mao Lập Phương.
"Con bà nó!" Mao Lập Phương đặt chén rượu xuống, đứng bật dậy rồi xoay người túm lấy Hoắc Cẩn Huy. Ông ta rút cái chân gà trong miệng mình ra rồi nhét thẳng vào miệng anh ta.
"Ưm ưm ưm..."
Hoắc Cẩn Huy ra sức giãy giụa, ngậm thật chặt miệng lại, bụng dạ thì không ngừng cuộn lên, đào cả mười tám đời tổ tiên nhà Mao Lập Phương ra mà mắng chửi một lần.
Lão đạo sĩ đáng chết này, đùi gà ông ta ăn dính đầy nước bọt mà lại đi nhét vào miệng mình, đúng là buồn nôn muốn chết!
Anh ta thực sự rất muốn mắng nhưng lại không dám mở miệng ra, vì nếu anh ta mở miệng thì cái chân gà đó sẽ chọc thẳng vào khiến anh ta đau đớn muốn chết.
Chẳng mấy chốc, môi Hoắc Cẩn Huy đã bị Mao Lập Phương dùng chân gà chọc đến mức máu chảy ròng ròng.
Bé Doanh và bé Lạc thấy thế thì cười khanh khách thành tiếng.
Còn mấy người Lý Khải Phi và Diệp Hoan thì vừa hô hào vừa mắng chửi, thu hút rất nhiều thương nhân giàu có và những nhân vật nổi tiếng của Cẩm Châu đến xem, tiếng bàn tán vang lên ồ ạt như nước thủy triều.
Mục Thiên Lam thấy thế thì luống cuống nên vội vàng nói: "Đạo trưởng Mao, ông mau dùng tay lại đi, nhiều người nhìn lắm rồi, nếu có thể thì không cần gây phiền phức mà"
Mao Lập Phương nghe cô nói vậy thì mới đẩy Hoắc Cẩn Huy ra, không quên hừ lạnh lùng một tiếng: "Nếu còn dám động thủ với bần đạo thì răng cậu không còn cái nào đâu!"
Nói xong, ông ta ngồi xuống rồi cầm một cái chân gà lên, tiếp tục ăn.
"Phì phì phì!" Sau khi thoát ra được thì Hoắc Cẩn Huy buồn nôn muốn chết, anh ta nhổ nước miếng, dùng khăn ướt lau miệng xong xuôi rồi mới tức giận mắng: "Bảo vệ đầu mau vào đây! Mau cút vào đây cho tao!"
Một đám nhân viên bảo vệ chạy tới rất nhanh. "Cậu Hoắc, có chuyện gì vậy ạ?" Đội trưởng đội bảo vệ hỏi.
Hoắc Cẩn Huy cho anh ta mấy cái bạt tai rồi hét lên: "Chẳng phải tạo đã nói là không được phép cho đám người này vào trong rồi hay sao? Ai cho mày để họ vào? Không sợ tao hỏi tội mày đúng không?"
Đội trưởng đội bảo vệ nói bằng giọng oan ức: "Cậu Hoắc, người mới họ vào trong là cô Hoắc, tôi cũng không dám ngăn cản."
"Mẹ nó!" Hoắc Cẩn Huy tức muốn nổ phổi, hai tay anh ta chống vào mạnh mà nói: "Cái con nhóc Hoắc Cẩn Đình đáng chết này, muốn gây khó dễ cho anh mày đúng không? Nó đang ở đâu? Gọi nó đến đây cho tao, mấy ngày nay không đánh là quá nhẹ nhàng cho nó rồi, thế mà lại có gan chống đối ông đây. Hôm nay tao phải quất chết nó mới được!"
Quét mắt một vòng mà không nhìn thấy Hoắc Cẩn Đình nên ngón tay của Hoắc Cẩn Huy chỉ về phía đám người Tiêu Thanh rồi nói trong sự tức giận: "Không cho phép mấy người vào mà mấy người vẫn cố tình đi vào, vậy thì đừng trách ông đây không khách sáo với mấy người nhé!".
"Toàn bộ đội bảo vệ tiến lên bắt đám người này lại rồi đánh cho ông!"
Đội trưởng đội bảo vệ nghe vậy thì nói bằng giọng khiếp sợ: "Nếu chúng ta ra tay với người này thì liệu ông cụ Hoặc có trách tội không?"
"Mày sợ cái gì?" Hoắc Cẩn Huy tỏ vẻ: "Ông nội đối xử với tao tốt nhất, có tạo gánh tội thì không có vấn đề gì cả. Cứ đánh đi, trời có sập xuống thì cũng có ông đây chống đỡ rồi."
"Vâng, thưa cậu Hoắc!"
Các nhân viên bảo vệ chuẩn bị ra tay thì đúng lúc đó, đột nhiên có người kêu lên: "Đến rồi đến rồi, ông cụ Hoắc và các nhân vật lớn đến rồi!"
Tất cả mọi người đều nhìn qua bên đó.
Hoắc Vạn Niên, Cố Trường Đình và một đám nhân vật lớn đang tiến vào hội trường, sắc mặt thì đỏ bừng hết cả lên.
"Dừng dừng dừng!"
Bình luận facebook