Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1174 "Ngon thật đấy!"
Vừa dứt lời, các nhân viên bảo vệ cũng nhìn sang.
Hai người phụ nữ xinh đẹp như thần tiên khoác trên mình bộ váy dạ hội, chân đi đôi giày cao gót đang sải bước qua bên này bằng vẻ mặt lạnh lùng.
"Là cô Hoắc và cố Cổ!" Các nhân viên bảo vệ thấy thế thì run rẩy cả người, vội vàng cúi người chào.
"Chào buổi tối cô Hoắc, chào buổi tối cô Cố".
Hoắc Cẩn Đình nói bằng giọng lạnh lùng: "Sao lại ngăn cản nhà anh Tiêu ở bên ngoài mà không cho vào trong?".
Đội trưởng đội bảo vệ nghe vậy thì vội vàng giải thích: "Cô Hoắc, đây là yêu cầu của cậu chủ Hoắc Cẩn Huy, chúng tôi chỉ là người làm công ăn lương, không dám trái lời cậu chủ nên mới làm theo a"
"Người đàn ông này." Hoắc Cẩn Đình khẽ đảo mắt, ý nghĩ muốn bóp chết ông anh Hoắc Cẩn Huy của mình cũng bắt đầu dâng trào.
Ông nội mở bữa tiệc gặp mặt này là vì Tiêu Thanh nhưng Hoắc Cẩn Huy lại không cho Tiêu Thanh vào, nếu để ông nội biết được thì chắc chắn sẽ lột da anh, ta ra.
"Anh Tiêu, anh trai tôi là kiểu cậu ấm chỉ biết đến quần là áo lượt, cả ngày không lôi cái này thì kéo cái kia như thể bản thân không có thiên địch vậy, chẳng để ai vào mắt. Tính cách của anh tôi là như thế đấy, vậy nên anh đừng để bụng chuyện gì nhé." Hoắc Cẩn Đình cười mà nói.
Tiêu Thanh cũng cười cười: "Tôi cũng biết vậy nên mới không đánh anh ta, nếu không thì có khi anh ta đã bị tôi đánh đến mức nhập viện rồi ấy chứ."
Hoắc Cẩn Đình và Cố An Kỳ nghe vậy thì che miệng cười. Sau đó hai người mời cả nhà Tiêu Thanh vào trong.
"Ông nội tôi, bố An Kỳ và rất nhiều nhân vật lớn khác đều đang ở trên tầng, mời anh Tiêu lên" Hoắc Cẩn Đình nói bằng vẻ cung kính.
Tiêu Thanh đáp lời: "Tôi không lên đầu, hai người nói cho họ biết tôi vừa đến là được rồi."
"Thế cũng được. Anh Tiêu, cô Mục và hai bé, mọi người ăn uống vui vẻ nhé"
Hoắc Cẩn Đình và Cố An Kỳ mỉm cười vẫy tay với họ rồi dắt tay nhau đi vào thang máy.
"Tiêu Thanh, em có thể hiểu được lý do cô Cố khách sáo với anh nhưng sao cô Hoắc cũng cư xử với anh như thế vậy?" Mục Thiên Lam tò mò hỏi.
Lưu Ngọc Huyên đứng ở bên cạnh lên tiếng: "Tiêu Thanh chắc chắn là Tiêu Đại Sư rồi."
ON
Mục Thiên Lam nghe thế thì vội vàng che miệng Lưu Ngọc Huyên lại rồi hạ thấp giọng: "Ngọc Huyên, chuyện này không thể nói bừa như thế đâu, Tiêu Đại Sư không thể nào là Tiêu Thanh được vì anh ấy không biết cách thu hồi dẫn điện. Bây giờ cậu nói anh ấy là Tiêu Đại Sư thì sẽ khiển rất nhiều người hiểu lầm mà tôn sùng anh ấy, đến khi Tiêu Đại Sự thật xuất hiện, biết có người giả mạo mình thì chẳng phải sẽ giết chết Tiêu Thanh hay sao? Thế nên chúng ta không được nói lung tung như vậy nhé."
Lưu Ngọc Huyên nghe vậy thì gật đầu.
Còn Tiêu Thanh thì cảm thấy buồn cười, vợ mình đúng là ngốc nghếch một cách đáng yêu mà.
Vốn dĩ Mao Lập Phương muốn nói Tiêu Thanh chính là Tiêu Đại Sư nhưng thấy anh không tỏ thái độ gì nên ông ta cũng không dám nói lung tung.
Chẳng mấy chốc mà cả nhà họ Tiêu đã tiến vào trong hội trường. Bên trong được trang trí vô cùng nguy nga, vàng son lộng lẫy như cung điện.
Trong hội trường có khoảng hơn mười bàn tiệc theo kiểu tự chọn, rượu vang đỏ, rượu trắng, bia và đủ mọi loại đồ ăn thức uống đều có đủ, mà tất cả đều là hàng cao cấp..
Cả nhà Tiêu Thanh tìm một chỗ rồi ngồi xuống.
Hổ, Lưu Ngọc Huyên và Mao Lập Phương đi ăn buffet ngay lập tức. Chẳng mấy chốc mà họ đã lấy về rất nhiều thức ăn rồi đặt lên bàn, có đồ ngọt, có hải sản, bày biện la liệt, rực rỡ muôn màu.
"Bé Doanh, ăn một miếng bánh quế hoa đi con, ngon lắm đấy" Đạo trưởng Mao cũng là một người rất thích mấy bé Lolita, đặc biệt là những cô bé dễ thương như bé Doanh. Ông ta đeo găng tay vào rồi đưa một miếng bánh quế hoa lên. miệng cô bé.
"Cảm ơn đạo trưởng Mao" Bé Doanh ngoan ngoãn nói lời cảm ơn rồi tiếp tục ăn.
"Ngon thật đấy!" Cô nhóc ăn rất vui vẻ.
Tiêu Thanh và Mục Thiên Lam bóc tôm, cua cho bé Lạc và bé Doanh, cưng chiều hai con đến tận trời, để hai đứa bé ăn đến mức miệng bám đầy dầu mỡ.
Hai người phụ nữ xinh đẹp như thần tiên khoác trên mình bộ váy dạ hội, chân đi đôi giày cao gót đang sải bước qua bên này bằng vẻ mặt lạnh lùng.
"Là cô Hoắc và cố Cổ!" Các nhân viên bảo vệ thấy thế thì run rẩy cả người, vội vàng cúi người chào.
"Chào buổi tối cô Hoắc, chào buổi tối cô Cố".
Hoắc Cẩn Đình nói bằng giọng lạnh lùng: "Sao lại ngăn cản nhà anh Tiêu ở bên ngoài mà không cho vào trong?".
Đội trưởng đội bảo vệ nghe vậy thì vội vàng giải thích: "Cô Hoắc, đây là yêu cầu của cậu chủ Hoắc Cẩn Huy, chúng tôi chỉ là người làm công ăn lương, không dám trái lời cậu chủ nên mới làm theo a"
"Người đàn ông này." Hoắc Cẩn Đình khẽ đảo mắt, ý nghĩ muốn bóp chết ông anh Hoắc Cẩn Huy của mình cũng bắt đầu dâng trào.
Ông nội mở bữa tiệc gặp mặt này là vì Tiêu Thanh nhưng Hoắc Cẩn Huy lại không cho Tiêu Thanh vào, nếu để ông nội biết được thì chắc chắn sẽ lột da anh, ta ra.
"Anh Tiêu, anh trai tôi là kiểu cậu ấm chỉ biết đến quần là áo lượt, cả ngày không lôi cái này thì kéo cái kia như thể bản thân không có thiên địch vậy, chẳng để ai vào mắt. Tính cách của anh tôi là như thế đấy, vậy nên anh đừng để bụng chuyện gì nhé." Hoắc Cẩn Đình cười mà nói.
Tiêu Thanh cũng cười cười: "Tôi cũng biết vậy nên mới không đánh anh ta, nếu không thì có khi anh ta đã bị tôi đánh đến mức nhập viện rồi ấy chứ."
Hoắc Cẩn Đình và Cố An Kỳ nghe vậy thì che miệng cười. Sau đó hai người mời cả nhà Tiêu Thanh vào trong.
"Ông nội tôi, bố An Kỳ và rất nhiều nhân vật lớn khác đều đang ở trên tầng, mời anh Tiêu lên" Hoắc Cẩn Đình nói bằng vẻ cung kính.
Tiêu Thanh đáp lời: "Tôi không lên đầu, hai người nói cho họ biết tôi vừa đến là được rồi."
"Thế cũng được. Anh Tiêu, cô Mục và hai bé, mọi người ăn uống vui vẻ nhé"
Hoắc Cẩn Đình và Cố An Kỳ mỉm cười vẫy tay với họ rồi dắt tay nhau đi vào thang máy.
"Tiêu Thanh, em có thể hiểu được lý do cô Cố khách sáo với anh nhưng sao cô Hoắc cũng cư xử với anh như thế vậy?" Mục Thiên Lam tò mò hỏi.
Lưu Ngọc Huyên đứng ở bên cạnh lên tiếng: "Tiêu Thanh chắc chắn là Tiêu Đại Sư rồi."
ON
Mục Thiên Lam nghe thế thì vội vàng che miệng Lưu Ngọc Huyên lại rồi hạ thấp giọng: "Ngọc Huyên, chuyện này không thể nói bừa như thế đâu, Tiêu Đại Sư không thể nào là Tiêu Thanh được vì anh ấy không biết cách thu hồi dẫn điện. Bây giờ cậu nói anh ấy là Tiêu Đại Sư thì sẽ khiển rất nhiều người hiểu lầm mà tôn sùng anh ấy, đến khi Tiêu Đại Sự thật xuất hiện, biết có người giả mạo mình thì chẳng phải sẽ giết chết Tiêu Thanh hay sao? Thế nên chúng ta không được nói lung tung như vậy nhé."
Lưu Ngọc Huyên nghe vậy thì gật đầu.
Còn Tiêu Thanh thì cảm thấy buồn cười, vợ mình đúng là ngốc nghếch một cách đáng yêu mà.
Vốn dĩ Mao Lập Phương muốn nói Tiêu Thanh chính là Tiêu Đại Sư nhưng thấy anh không tỏ thái độ gì nên ông ta cũng không dám nói lung tung.
Chẳng mấy chốc mà cả nhà họ Tiêu đã tiến vào trong hội trường. Bên trong được trang trí vô cùng nguy nga, vàng son lộng lẫy như cung điện.
Trong hội trường có khoảng hơn mười bàn tiệc theo kiểu tự chọn, rượu vang đỏ, rượu trắng, bia và đủ mọi loại đồ ăn thức uống đều có đủ, mà tất cả đều là hàng cao cấp..
Cả nhà Tiêu Thanh tìm một chỗ rồi ngồi xuống.
Hổ, Lưu Ngọc Huyên và Mao Lập Phương đi ăn buffet ngay lập tức. Chẳng mấy chốc mà họ đã lấy về rất nhiều thức ăn rồi đặt lên bàn, có đồ ngọt, có hải sản, bày biện la liệt, rực rỡ muôn màu.
"Bé Doanh, ăn một miếng bánh quế hoa đi con, ngon lắm đấy" Đạo trưởng Mao cũng là một người rất thích mấy bé Lolita, đặc biệt là những cô bé dễ thương như bé Doanh. Ông ta đeo găng tay vào rồi đưa một miếng bánh quế hoa lên. miệng cô bé.
"Cảm ơn đạo trưởng Mao" Bé Doanh ngoan ngoãn nói lời cảm ơn rồi tiếp tục ăn.
"Ngon thật đấy!" Cô nhóc ăn rất vui vẻ.
Tiêu Thanh và Mục Thiên Lam bóc tôm, cua cho bé Lạc và bé Doanh, cưng chiều hai con đến tận trời, để hai đứa bé ăn đến mức miệng bám đầy dầu mỡ.