Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1184 "Mày được lắm."
Mục Hải Linh nghe vậy, từng giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu rơi từ trên trán xuống, cơ thể mềm mại run rẩy kịch liệt.
"Con trai, đừng phí lời với cô ta nữa, mẹ trực tiếp giết chết cô ta là được."
Dứt lời, vị phu nhân kia lấy một khẩu súng từ trong tay thuộc hạ, kéo chốt, nhắm về phía Mục Hải Linh.
0ẹ! Đột nhiên Mục Hải Linh nôn mửa.
"Hử?" Chân mày của vị phu nhân kia lập tức nhíu lại.
0ẹ! Mục Hải Linh vẫn tiếp tục nôn.
Lúc này, Trương Thanh Hoa vội vàng la to: "Đừng nổ súng! Cầu xin bà đừng nổ súng! Hải Linh nhà tôi có bầu rồi, chắc chắn là mang thai con của cậu Tần, giết nó tức là giết con của cậu Tần, bà là bà nội, tại sao có thể giết chết cháu trai của mình chứ?"
Dĩ nhiên vị phu nhân kia sẽ không giết cháu trai của mình. Bởi vì bà ta sinh hai cô con gái, một đứa con trai, Tần Phong là đứa con trai duy nhất của bà ta, hơn nữa bài ta còn chưa được bế cháu trai, nếu như Mục Hải Linh mang thai con của Tần Phong, đó chính là cháu trai đầu tiên của bà ta, bà ta là bà nội, làm sao có thể giết đứa cháu trai đầu tiên của mình được?
"Con trai, con ở chung với cô ta bao lâu rồi?" Vị phu nhân kia hỏi. Tần Phong nói: "Được hơn một tháng rồi."
"Vừa như in! Vô cùng phù hợp!" Trương Thanh Hoa kích động nói: "Thời gian hơn một tháng là đủ cho con gái tôi mang bầu rồi, điều này chứng minh đứa bé trong bụng con gái tôi là của cậu Tần!"
"Nhảm nhí!" Tần Phong nói: "Mỗi lần tôi đều dùng các biện pháp an toàn, không thể nào là của tôi được, chắc chắn là đồ thối tha này cắm sừng tôi, phát sinh quan hệ với thằng đàn ông khác, cái thai này là con của thằng đàn ông khác, chắc chắn không phải là của tôi!"
Mục Hải Linh vội nói: "Cậu Tần, là của anh, chắc chắn là của anh, trừ anh ra, em chưa từng phát sinh quan hệ với bất kỳ một người đàn ông nào, bây giờ em mang thai rồi, một trăm phần trăm đó là của anh!"
"Vậy mày nói cho tao biết, mỗi lần tạo đều làm các biện pháp an toàn, làm sao mày có thể có thai được?" Tần Phong hét lên.
Mục Hải Linh cúi đầu xuống, sợ hãi nói: "Em muốn làm vợ anh nhưng em biết, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày anh bỏ rơi em, hy vọng duy nhất để có thể làm vợ anh chính là mang thai con của anh."
"Mặc dù mỗi lần anh đều làm các biện pháp an toàn, nhưng lúc anh không biết, em đã làm hỏng nó nên mới có thai."
"Mày được lắm." Tần Phong suýt chút nữa thì phun một ngụm máu ra ngoài.
Con điếm kia, sao mày lại mưu mô như vậy!
Trương Thanh Hoa lại cười khà khà: "Bà Tần, con gái tôi có thai là cháu của bà, nể tình đứa bé trong bụng nó, đừng giết con gái tôi có được không?"
"Con gái tôi cũng rất ưu tú, là nghiên cứu sinh của trường đại học Hoa Đông ở Ưng Quốc, gen vô cùng tốt, sinh cục cưng ra, chắc chắn sẽ vô cùng thông minh!"
"Hơn nữa dáng dấp của con gái tôi cũng đẹp, nếu đứa bé là bé trai, khẳng định rất đẹp trai, nếu là bé gái, tuyệt đối xinh đẹp, nếu như sinh đôi hoặc sinh đôi cả trai cả gái, vậy thì càng thêm hoàn hảo rồi!"
"Cho nên xin bà Tần đừng nóng giận, tha cho chúng tôi, ai đánh cậu Tần thì đi trả thù người đó, đừng trả thù chúng tôi nữa, chúng tôi thật sự không tham dự vào, con gái tôi tìm đủ mọi cách muốn kết hôn với cậu Tần, làm vợ của cậu Tần, làm sao có thể hại chết cậu Tần chứ?"
"Hai người nghĩ thử mà xem, con gái tôi là nghiên cứu sinh của trường đại học Hoa Đông, sẽ ngu như vậy sao, đi hại chết người đàn ông mà mình thích sao? Nếu nó muốn hại chết cậu Tần, cần gì phải nghĩ đủ mọi cách để bản thân mang thai con của cậu Tần chứ?"
Vị phu nhân kia suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng có lý.
Lúc này, có người nhận một cuộc điện thoại, nói với phu nhân kia: "Người của chúng ta đã tra được tung tích của Tiêu Thanh rồi."
"Rất tốt!"
Lúc này, vị phu nhân kia cất súng, nói với Mục Hải Linh: "Đứng lên đi, nuôi dưỡng đứa bé trong bụng cô thật tốt, chờ đứa bé sinh ra, làm giám định ADN. Nếu như đứa bé là của con trai tôi, tôi sẽ tha cho cả nhà các cô, nếu như đứa bé là của người khác, đến lúc đó đừng trách tôi giết sạch cả nhà cô, có nghe thấy không?"
"Nghe thấy rồi, mẹ chồng, con nhất định sẽ nuôi con thật tốt, hơn nữa bảo đảm với mẹ, nếu đứa trẻ là của người khác, không cần mẹ chồng ra tay, con sẽ tự tự ở trước mặt mẹ!" Mục Hải Linh nói vô cùng lẫm liệt.
"Con trai, đừng phí lời với cô ta nữa, mẹ trực tiếp giết chết cô ta là được."
Dứt lời, vị phu nhân kia lấy một khẩu súng từ trong tay thuộc hạ, kéo chốt, nhắm về phía Mục Hải Linh.
0ẹ! Đột nhiên Mục Hải Linh nôn mửa.
"Hử?" Chân mày của vị phu nhân kia lập tức nhíu lại.
0ẹ! Mục Hải Linh vẫn tiếp tục nôn.
Lúc này, Trương Thanh Hoa vội vàng la to: "Đừng nổ súng! Cầu xin bà đừng nổ súng! Hải Linh nhà tôi có bầu rồi, chắc chắn là mang thai con của cậu Tần, giết nó tức là giết con của cậu Tần, bà là bà nội, tại sao có thể giết chết cháu trai của mình chứ?"
Dĩ nhiên vị phu nhân kia sẽ không giết cháu trai của mình. Bởi vì bà ta sinh hai cô con gái, một đứa con trai, Tần Phong là đứa con trai duy nhất của bà ta, hơn nữa bài ta còn chưa được bế cháu trai, nếu như Mục Hải Linh mang thai con của Tần Phong, đó chính là cháu trai đầu tiên của bà ta, bà ta là bà nội, làm sao có thể giết đứa cháu trai đầu tiên của mình được?
"Con trai, con ở chung với cô ta bao lâu rồi?" Vị phu nhân kia hỏi. Tần Phong nói: "Được hơn một tháng rồi."
"Vừa như in! Vô cùng phù hợp!" Trương Thanh Hoa kích động nói: "Thời gian hơn một tháng là đủ cho con gái tôi mang bầu rồi, điều này chứng minh đứa bé trong bụng con gái tôi là của cậu Tần!"
"Nhảm nhí!" Tần Phong nói: "Mỗi lần tôi đều dùng các biện pháp an toàn, không thể nào là của tôi được, chắc chắn là đồ thối tha này cắm sừng tôi, phát sinh quan hệ với thằng đàn ông khác, cái thai này là con của thằng đàn ông khác, chắc chắn không phải là của tôi!"
Mục Hải Linh vội nói: "Cậu Tần, là của anh, chắc chắn là của anh, trừ anh ra, em chưa từng phát sinh quan hệ với bất kỳ một người đàn ông nào, bây giờ em mang thai rồi, một trăm phần trăm đó là của anh!"
"Vậy mày nói cho tao biết, mỗi lần tạo đều làm các biện pháp an toàn, làm sao mày có thể có thai được?" Tần Phong hét lên.
Mục Hải Linh cúi đầu xuống, sợ hãi nói: "Em muốn làm vợ anh nhưng em biết, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày anh bỏ rơi em, hy vọng duy nhất để có thể làm vợ anh chính là mang thai con của anh."
"Mặc dù mỗi lần anh đều làm các biện pháp an toàn, nhưng lúc anh không biết, em đã làm hỏng nó nên mới có thai."
"Mày được lắm." Tần Phong suýt chút nữa thì phun một ngụm máu ra ngoài.
Con điếm kia, sao mày lại mưu mô như vậy!
Trương Thanh Hoa lại cười khà khà: "Bà Tần, con gái tôi có thai là cháu của bà, nể tình đứa bé trong bụng nó, đừng giết con gái tôi có được không?"
"Con gái tôi cũng rất ưu tú, là nghiên cứu sinh của trường đại học Hoa Đông ở Ưng Quốc, gen vô cùng tốt, sinh cục cưng ra, chắc chắn sẽ vô cùng thông minh!"
"Hơn nữa dáng dấp của con gái tôi cũng đẹp, nếu đứa bé là bé trai, khẳng định rất đẹp trai, nếu là bé gái, tuyệt đối xinh đẹp, nếu như sinh đôi hoặc sinh đôi cả trai cả gái, vậy thì càng thêm hoàn hảo rồi!"
"Cho nên xin bà Tần đừng nóng giận, tha cho chúng tôi, ai đánh cậu Tần thì đi trả thù người đó, đừng trả thù chúng tôi nữa, chúng tôi thật sự không tham dự vào, con gái tôi tìm đủ mọi cách muốn kết hôn với cậu Tần, làm vợ của cậu Tần, làm sao có thể hại chết cậu Tần chứ?"
"Hai người nghĩ thử mà xem, con gái tôi là nghiên cứu sinh của trường đại học Hoa Đông, sẽ ngu như vậy sao, đi hại chết người đàn ông mà mình thích sao? Nếu nó muốn hại chết cậu Tần, cần gì phải nghĩ đủ mọi cách để bản thân mang thai con của cậu Tần chứ?"
Vị phu nhân kia suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng có lý.
Lúc này, có người nhận một cuộc điện thoại, nói với phu nhân kia: "Người của chúng ta đã tra được tung tích của Tiêu Thanh rồi."
"Rất tốt!"
Lúc này, vị phu nhân kia cất súng, nói với Mục Hải Linh: "Đứng lên đi, nuôi dưỡng đứa bé trong bụng cô thật tốt, chờ đứa bé sinh ra, làm giám định ADN. Nếu như đứa bé là của con trai tôi, tôi sẽ tha cho cả nhà các cô, nếu như đứa bé là của người khác, đến lúc đó đừng trách tôi giết sạch cả nhà cô, có nghe thấy không?"
"Nghe thấy rồi, mẹ chồng, con nhất định sẽ nuôi con thật tốt, hơn nữa bảo đảm với mẹ, nếu đứa trẻ là của người khác, không cần mẹ chồng ra tay, con sẽ tự tự ở trước mặt mẹ!" Mục Hải Linh nói vô cùng lẫm liệt.