Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1182 "Không được đánh bố tôi!"
Lời này vừa ra khỏi miệng, cả nhà Mục Hải Long đều run rẩy, trên trán phủ đầy những giọt mồ hôi to như hạt đậu.
Đặc biệt là Mục Hải Long và Mục Hải Linh, trên người giống như lắp động cơ chạy bằng điện, không ngừng run rẩy kịch liệt giống như nhìn thấy thần chết, trong lòng sợ hãi không thôi.
Nhưng Mục Hải Long đã nhanh chóng cưỡng ép bản thân mình bình tĩnh lại.
"O!"
Anh ta tỏ vẻ ngạc nhiên mà đi tới, tỏ vẻ cực kỳ tức giận nói: "Cậu Tần, người nào đánh cậu thành ra như thế này vậy? Mau nói cho người anh em tôi đây, tuy rằng ở Cẩm Châu tôi không có thể lực gì nhưng tôi có chút tiền, chỉ cần cầu Tần nói cho tôi biết là ai đánh cậu Tần thành ra thế này, con mẹ nó, dù có táng gia bại sản thì tôi cũng sẽ khiến cho người đánh cậu Tần chết không có chỗ chôn!"
Kết quả, anh ta vừa dứt lời.
Rām!
Tần Phong đạp anh ta một cú ngã lăn ra đất, gào lên với anh ta: "Mục Hải Long, đồ chó má nhà mày, còn dám giả vờ với tao à, con mẹ mày, mày chết chắc rồi!"
Vừa dứt lời, Tần Phong tức không chịu nổi, điên cuồng đạp lên người Mục Hải Long một cách hung ác.
Tuy rằng Tần Phong là cậu ấm siêu cấp thích đùa giỡn phụ nữ nhưng suy cho cùng cũng xuất thân từ thể gia võ đạo hàng đầu, từ nhỏ đã được nhận huấn luyện võ đạo chuyên môn, cho dù thiên phú tập võ không tốt lắm, tu vi võ đạo cũng không mạnh, nhưng xương cốt gì đó cũng được luyện rất tốt, vệ sĩ chuyên nghiệp bình thường cũng không phải là đối thủ của anh ta, cho nên một cước này có lực rất lớn, đạp cho Mục Hải Long đến nỗi muốn đi cũng không đi nổi, liên tục kêu thảm.
"Cậu Tần, có phải cậu tìm sai người rồi hay không? Tôi cũng không biết là ai đánh cậu, sao cậu lại đến báo thù tôi chứ cậu Tân?"
"Đừng có mà giả vờ với tao!" Tần Phong tức giận thở gấp: "Tao bị Tiêu Thanh đánh cho thảm thể này có liên quan tới mày hay không thì trong lòng mày tự hiểu, con mẹ nó, trong lòng tao cũng biết rõ".
"Mày đừng nghĩ tao là thằng ngu, hôm nay không giết chết cái đồ chó má như mày thì con mẹ nó, tao không phải họ Tần!"
Dứt lời, anh ta đạp Mục Hải Long càng tàn nhẫn hơn.
Còn đám người Mục Hải Linh thì chân đã mềm nhũn, đứng ở một bên run lẩy bẩy.
"Không được đánh bố tôi!" Con trai lớn của Mục Hải Long chạy tới.
Bịch! Bị Tần Phong sút một cái bay ra ngoài, nện vào tường rồi rơi xuống, trên đầu chảy máu đầm đìa, khóc cũng không ra tiếng.
"Kiệt!"
Mục An Quốc chạy tới, ôm đứa bé vào lòng, lắc đứa bé nhưng đưa bé không nhúc nhích, ông ta đau đớn đến nỗi khóc lên.
"Nghiệp chướng! Thật là nghiệp chướng! Một nhà đang tốt lành, sao phải tạo nghiệt chứ, lần này muốn tan cửa nát nhà à!".
Bà cụ ở trong phòng, nghe thấy tiếng khóc của Mục An Quốc cùng với tiếng kêu thảm thiết của Mục Hải Long thì biết có chuyện lớn xảy ra.
"Làm sao đây! Mình phải làm sao đây?" Bà cụ run lẩy bẩy.
"Nếu như thằng súc sinh Hải Long này bị đánh chết thì còn tốt, nếu như không bị đánh chết thì chắc chắn nó sẽ đánh chết mình, mình phải làm sao đây?"
Bà cụ sợ hãi, không biết phải làm sao.
Nhưng rất nhanh, bà ta đã buộc từng bộ quần áo lại với nhau, cột vào chân giường, sau đó vắt quần áo qua cửa sổ, nhìn xuống phía dưới cửa sổ cao hơn một trăm mét, chân bà cũng đang phát run.
"A di đà phật, nhất định phải phù hộ cho con chạy ra khỏi chỗ này, nhưng mà đừng để cho con bị ngã, nếu ngã xuống thì bà lão như con sẽ tan xương nát thịt."
Bà cụ chắp tay trước ngực cầu nguyện, sau đó bò lên mặt bàn, quăng dây thừng kết từ quần áo rồi trốn ra cửa sổ.
Hai chân bà ta lập tức lơ lửng giữa không trung, túm lấy quần áo, thật cẩn thận mà trượt xuống.
"Ối!" Đột nhiên tay của bà ta hơi trơn, cả người nhanh chóng rơi xuống.
Nói ra thì bà cụ cũng rất may mắn.
Đặc biệt là Mục Hải Long và Mục Hải Linh, trên người giống như lắp động cơ chạy bằng điện, không ngừng run rẩy kịch liệt giống như nhìn thấy thần chết, trong lòng sợ hãi không thôi.
Nhưng Mục Hải Long đã nhanh chóng cưỡng ép bản thân mình bình tĩnh lại.
"O!"
Anh ta tỏ vẻ ngạc nhiên mà đi tới, tỏ vẻ cực kỳ tức giận nói: "Cậu Tần, người nào đánh cậu thành ra như thế này vậy? Mau nói cho người anh em tôi đây, tuy rằng ở Cẩm Châu tôi không có thể lực gì nhưng tôi có chút tiền, chỉ cần cầu Tần nói cho tôi biết là ai đánh cậu Tần thành ra thế này, con mẹ nó, dù có táng gia bại sản thì tôi cũng sẽ khiến cho người đánh cậu Tần chết không có chỗ chôn!"
Kết quả, anh ta vừa dứt lời.
Rām!
Tần Phong đạp anh ta một cú ngã lăn ra đất, gào lên với anh ta: "Mục Hải Long, đồ chó má nhà mày, còn dám giả vờ với tao à, con mẹ mày, mày chết chắc rồi!"
Vừa dứt lời, Tần Phong tức không chịu nổi, điên cuồng đạp lên người Mục Hải Long một cách hung ác.
Tuy rằng Tần Phong là cậu ấm siêu cấp thích đùa giỡn phụ nữ nhưng suy cho cùng cũng xuất thân từ thể gia võ đạo hàng đầu, từ nhỏ đã được nhận huấn luyện võ đạo chuyên môn, cho dù thiên phú tập võ không tốt lắm, tu vi võ đạo cũng không mạnh, nhưng xương cốt gì đó cũng được luyện rất tốt, vệ sĩ chuyên nghiệp bình thường cũng không phải là đối thủ của anh ta, cho nên một cước này có lực rất lớn, đạp cho Mục Hải Long đến nỗi muốn đi cũng không đi nổi, liên tục kêu thảm.
"Cậu Tần, có phải cậu tìm sai người rồi hay không? Tôi cũng không biết là ai đánh cậu, sao cậu lại đến báo thù tôi chứ cậu Tân?"
"Đừng có mà giả vờ với tao!" Tần Phong tức giận thở gấp: "Tao bị Tiêu Thanh đánh cho thảm thể này có liên quan tới mày hay không thì trong lòng mày tự hiểu, con mẹ nó, trong lòng tao cũng biết rõ".
"Mày đừng nghĩ tao là thằng ngu, hôm nay không giết chết cái đồ chó má như mày thì con mẹ nó, tao không phải họ Tần!"
Dứt lời, anh ta đạp Mục Hải Long càng tàn nhẫn hơn.
Còn đám người Mục Hải Linh thì chân đã mềm nhũn, đứng ở một bên run lẩy bẩy.
"Không được đánh bố tôi!" Con trai lớn của Mục Hải Long chạy tới.
Bịch! Bị Tần Phong sút một cái bay ra ngoài, nện vào tường rồi rơi xuống, trên đầu chảy máu đầm đìa, khóc cũng không ra tiếng.
"Kiệt!"
Mục An Quốc chạy tới, ôm đứa bé vào lòng, lắc đứa bé nhưng đưa bé không nhúc nhích, ông ta đau đớn đến nỗi khóc lên.
"Nghiệp chướng! Thật là nghiệp chướng! Một nhà đang tốt lành, sao phải tạo nghiệt chứ, lần này muốn tan cửa nát nhà à!".
Bà cụ ở trong phòng, nghe thấy tiếng khóc của Mục An Quốc cùng với tiếng kêu thảm thiết của Mục Hải Long thì biết có chuyện lớn xảy ra.
"Làm sao đây! Mình phải làm sao đây?" Bà cụ run lẩy bẩy.
"Nếu như thằng súc sinh Hải Long này bị đánh chết thì còn tốt, nếu như không bị đánh chết thì chắc chắn nó sẽ đánh chết mình, mình phải làm sao đây?"
Bà cụ sợ hãi, không biết phải làm sao.
Nhưng rất nhanh, bà ta đã buộc từng bộ quần áo lại với nhau, cột vào chân giường, sau đó vắt quần áo qua cửa sổ, nhìn xuống phía dưới cửa sổ cao hơn một trăm mét, chân bà cũng đang phát run.
"A di đà phật, nhất định phải phù hộ cho con chạy ra khỏi chỗ này, nhưng mà đừng để cho con bị ngã, nếu ngã xuống thì bà lão như con sẽ tan xương nát thịt."
Bà cụ chắp tay trước ngực cầu nguyện, sau đó bò lên mặt bàn, quăng dây thừng kết từ quần áo rồi trốn ra cửa sổ.
Hai chân bà ta lập tức lơ lửng giữa không trung, túm lấy quần áo, thật cẩn thận mà trượt xuống.
"Ối!" Đột nhiên tay của bà ta hơi trơn, cả người nhanh chóng rơi xuống.
Nói ra thì bà cụ cũng rất may mắn.
Bình luận facebook