Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1197 “Sao Vợ lại hỏi như vậy?”
Tiêu Thanh xoa đầu vợ mình đầy cưng chiều, cười rồi an ủi nói: “Vợ của anh tại sao lại vô dụng được? Nếu như vô dụng thì sao có thể nuôi dưỡng hai em bé của anh ngoan ngoãn như vậy được chứ?”.
“Vậy nên em không cần tự trách mình, em là người vợ tuyệt vời nhất trên thế giới này rồi!”
Bé Doanh trèo lên ôm mẹ, cười hi hi nói: “Mẹ là người mẹ tuyệt nhất! Không phải là người vô dụng mà!”
Mục Thiên Lam bị lời của cô nhóc này chọc cười.
Có điều, cô vẫn trách bản thân và nói: “Tiêu Thanh, nếu như em xấu đi, anh vẫn sẽ yêu thương em như bây giờ có phải không?”
Tiêu Thanh chau mày: “Sao Vợ lại hỏi như vậy?”
Mục Thiên Lam chu miệng lên nói: “Em muốn hủy đi sắc đẹp, khiến bản thân xấu hơn một chút, như vậy mới không có nam nhân động chân động tay với em, cũng không gây thêm phiền phức cho anh” .
“Đừng mà!” Bé Doanh cũng chu cái miệng nhỏ lên: “Bé Doanh mới không muốn mẹ xấu đi đó, mẹ đẹp như vậy, xấu đi làm gì chứ, bé Doanh muốn mẹ mãi mãi đều đẹp như vậy, không muốn mẹ xấu đâu”.
“Đúng vậy á mẹ” Bé Lạc cũng nói theo: “Lúc trước mẹ bị người phụ nữ xấu xa giội axit trở nên xấu xí, có rất nhiều người chửi mẹ buồn nôn, nhổ nước bọt vào mẹ, bé Lạc và bé Doanh rất tức giận, không muốn mẹ bị người ta mắng chửi ghê tởm như thế, càng không muốn mẹ bị người khác phun nước bọt đâu”.
Tiêu Thanh cũng khuyên nhủ: “Em xem, hai bé nhà mình đều không đồng ý kìa, anh cũng không đồng ý, em đừng nên có cái suy nghĩ này nữa”
“Chồng của em không sợ phiền phức, cũng sẽ nỗ lực để bản thân trở nên hùng mạnh hơn, để khiến tất cả cánh đàn ông trên thế giới đều không dám động chân động tay với vợ anh”.
Bị ba người cùng nhau khuyên nhủ, Mục Thiên Lam mới bỏ đi cái ý nghĩ kia. Sau đó một nhà bốn người vui vẻ ôm nhau ngủ. Lúc này, tại Thâm Thành. Thiên Vương Điện.. “Thế nào rồi hai vị Thiên tướng Chu Lâm, giết chết Tiêu Thanh chưa?” Vương thấy hai người trở về liền hỏi.
“Vẫn chưa? Thiên tướng Chu nói: “Vốn dĩ sắp giết được anh ta rồi, kết quả lại xuất hiện một người mặc quần áo đen, người này nói toàn là tiếng anh, thực lực rất mạnh, hai chúng tôi không phải là đối thủ của ông ta, dẫn đến hành động thất bại”
“Người mặc quần áo đen?” Vương cau mày.
“Đúng rồi, thưa Vương” Thiên tướng Lâm nói: “Thuộc hạ cảm thấy, người áo đen này không phải người nước ngoài, mà chính là cố ý nói tiếng anh để dẫn dụ chúng ta, làm chúng ta hoài nghi ông ta là người nước ngoài, nhưng con mắt ông ta màu đen cho nên khả năng ông ta là người nước ngoài là rất thấp.”
“Thuộc hạ hoài nghi có phải là cụ của nhà họ Hoắc hay không?”
Vương lắc đầu: “Mặc dù cụ nhà họ Hoắc thực lực không tệ, so với hai người cũng không kém, nhưng mà không thể đánh bại được hai người, cho nên không thể là ông ta được”.
“Vậy có phải là bên phía chủ của Long quốc hay không?” Thiên tướng Chu đoán.
Vương cười lạnh: “Cao thủ bên cạnh ông ta đều đang ở núi Côn Luân trấn áp thái công của tôi, làm gì còn có cao thủ khác? Cho nên không thể là do người ông ta phải được”
“Vậy người mặc quần áo đen này rốt cục là ai?” Hai Thiên tướng vò đầu bứt tai, suy nghĩ đủ đường cũng không nghĩ ra. Lúc này.
Ding ding ding! Điện thoại cố định vang lên.
Sau khi có một ông già bắt máy, nói: “Vương, chủ của Long quốc muốn nói chuyện với ngài”.
Vương bước qua, điện thoại được kết nối: “Có việc gì?”
Chủ của Long quốc cười nói: “Vương, việc ông phái Thiên tướng đi giết Tiêu Thanh, trẫm đã nghe được rồi, trẫm muốn nói với ông rằng Tiêu Thanh là tướng yêu thích của trẫm, là Hộ quốc chiến soái, hi vọng vương có thể nể mặt trẫm, đừng phái người đi giết cậu ta, không biết vương có nể tình trẫm hay không?”
“Vậy nên em không cần tự trách mình, em là người vợ tuyệt vời nhất trên thế giới này rồi!”
Bé Doanh trèo lên ôm mẹ, cười hi hi nói: “Mẹ là người mẹ tuyệt nhất! Không phải là người vô dụng mà!”
Mục Thiên Lam bị lời của cô nhóc này chọc cười.
Có điều, cô vẫn trách bản thân và nói: “Tiêu Thanh, nếu như em xấu đi, anh vẫn sẽ yêu thương em như bây giờ có phải không?”
Tiêu Thanh chau mày: “Sao Vợ lại hỏi như vậy?”
Mục Thiên Lam chu miệng lên nói: “Em muốn hủy đi sắc đẹp, khiến bản thân xấu hơn một chút, như vậy mới không có nam nhân động chân động tay với em, cũng không gây thêm phiền phức cho anh” .
“Đừng mà!” Bé Doanh cũng chu cái miệng nhỏ lên: “Bé Doanh mới không muốn mẹ xấu đi đó, mẹ đẹp như vậy, xấu đi làm gì chứ, bé Doanh muốn mẹ mãi mãi đều đẹp như vậy, không muốn mẹ xấu đâu”.
“Đúng vậy á mẹ” Bé Lạc cũng nói theo: “Lúc trước mẹ bị người phụ nữ xấu xa giội axit trở nên xấu xí, có rất nhiều người chửi mẹ buồn nôn, nhổ nước bọt vào mẹ, bé Lạc và bé Doanh rất tức giận, không muốn mẹ bị người ta mắng chửi ghê tởm như thế, càng không muốn mẹ bị người khác phun nước bọt đâu”.
Tiêu Thanh cũng khuyên nhủ: “Em xem, hai bé nhà mình đều không đồng ý kìa, anh cũng không đồng ý, em đừng nên có cái suy nghĩ này nữa”
“Chồng của em không sợ phiền phức, cũng sẽ nỗ lực để bản thân trở nên hùng mạnh hơn, để khiến tất cả cánh đàn ông trên thế giới đều không dám động chân động tay với vợ anh”.
Bị ba người cùng nhau khuyên nhủ, Mục Thiên Lam mới bỏ đi cái ý nghĩ kia. Sau đó một nhà bốn người vui vẻ ôm nhau ngủ. Lúc này, tại Thâm Thành. Thiên Vương Điện.. “Thế nào rồi hai vị Thiên tướng Chu Lâm, giết chết Tiêu Thanh chưa?” Vương thấy hai người trở về liền hỏi.
“Vẫn chưa? Thiên tướng Chu nói: “Vốn dĩ sắp giết được anh ta rồi, kết quả lại xuất hiện một người mặc quần áo đen, người này nói toàn là tiếng anh, thực lực rất mạnh, hai chúng tôi không phải là đối thủ của ông ta, dẫn đến hành động thất bại”
“Người mặc quần áo đen?” Vương cau mày.
“Đúng rồi, thưa Vương” Thiên tướng Lâm nói: “Thuộc hạ cảm thấy, người áo đen này không phải người nước ngoài, mà chính là cố ý nói tiếng anh để dẫn dụ chúng ta, làm chúng ta hoài nghi ông ta là người nước ngoài, nhưng con mắt ông ta màu đen cho nên khả năng ông ta là người nước ngoài là rất thấp.”
“Thuộc hạ hoài nghi có phải là cụ của nhà họ Hoắc hay không?”
Vương lắc đầu: “Mặc dù cụ nhà họ Hoắc thực lực không tệ, so với hai người cũng không kém, nhưng mà không thể đánh bại được hai người, cho nên không thể là ông ta được”.
“Vậy có phải là bên phía chủ của Long quốc hay không?” Thiên tướng Chu đoán.
Vương cười lạnh: “Cao thủ bên cạnh ông ta đều đang ở núi Côn Luân trấn áp thái công của tôi, làm gì còn có cao thủ khác? Cho nên không thể là do người ông ta phải được”
“Vậy người mặc quần áo đen này rốt cục là ai?” Hai Thiên tướng vò đầu bứt tai, suy nghĩ đủ đường cũng không nghĩ ra. Lúc này.
Ding ding ding! Điện thoại cố định vang lên.
Sau khi có một ông già bắt máy, nói: “Vương, chủ của Long quốc muốn nói chuyện với ngài”.
Vương bước qua, điện thoại được kết nối: “Có việc gì?”
Chủ của Long quốc cười nói: “Vương, việc ông phái Thiên tướng đi giết Tiêu Thanh, trẫm đã nghe được rồi, trẫm muốn nói với ông rằng Tiêu Thanh là tướng yêu thích của trẫm, là Hộ quốc chiến soái, hi vọng vương có thể nể mặt trẫm, đừng phái người đi giết cậu ta, không biết vương có nể tình trẫm hay không?”
Bình luận facebook