Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1198 Cháu phải làm thịt tên súc sinh này!
Nếu không cầm chắc dây quần áo, một khi ngã xuống thì chắc chắn thịt nát xương tan!
Sau khi nghe xong trong lòng cô không ngừng run sợ. “Vợ à, có chuyện gì vậy em?” Tiêu Thanh hỏi. Mục Thiên Lam bèn kể lại mọi chuyện cho Tiêu Thanh nghe. Nghe xong Tiêu Thanh cũng cảm thấy vô cùng kinh sợ. Bà cụ Mục cũng quá liều mạng rồi! Gặp phải chuyện này mà vẫn có thể sống sót, đúng là kỳ tích mà!
“Tiêu Thanh, anh có muốn để bà nội đến nhà chúng ta ở không?” Mục Thiên Lam hỏi.
Tiêu Thanh cười nói: “Vợ à, nếu em đồng ý thì tất nhiên anh cũng sẽ đồng ý. Năm đó nếu không phải bà nội em bảo thầy bói lôi anh từ công trường đến nhà em, sau đó ép em kết hôn với anh thì anh cũng không có cơ hội quen biết em, càng không thể có được một người vợ tốt đẹp như em. Nếu không nhờ bà cụ thì anh cũng không có hai đứa trẻ ngoan ngoãn đáng yêu như bây giờ?
“Vì vậy anh cũng không trách là chuyện gì cả”.
Mục Thiên Lam nhoẻn miệng cười: “Chồng của em thật biết hiểu lý lẽ mà”
Sau đó, cô lấy địa chỉ bệnh viện của bà cụ Mục, rồi lập tức cùng Tiêu Thanh lên xe đi đến đó.
"Hu hu!"
Khi bà cụ Mục nhìn thấy Tiêu Thanh và Mục Thiên Lam đang dắt tay hai đứa bé tiến vào phòng thì lập tức ngồi dậy từ trên giường bệnh, sau đó bật khóc như một đứa trẻ vậy.
“Thiên Lam, Tiêu Thanh, các con đến đón bà về nhà đúng không?”
“Đúng vậy, bà nội.”
Mục Thiên Lam bước đến gần rồi lau nước mắt cho bà cụ. Nhìn thấy một bên mặt của bà cụ bị sưng trông vô cùng đáng thương khiến cô vô cùng tức giận nói: “Trái tim của Mục Hải Long đúng là bị vứt cho chó ăn mất rồi. Bà nội đối xử với anh ta tốt nhất thế mà anh ta lại đối xử với bà tệ bạc như vậy. Đúng là tên súc sinh ngay cả heo chó cũng không bằng!”.
Khuôn mặt của bà cụ nước mắt nước mũi giàn giụa, sau đó bà cụ đem mọi chuyện xảy ra lúc đó kể cho Mục Thiên Lam và Tiêu Thanh nghe.
Sau khi hai vợ chồng nghe xong đều cảm thấy lửa giận trong người đang không ngừng bốc lên.
“Bà nội, bà hãy đưa cháu đến nhà của Mục Hải Long, cháu phải làm thịt tên súc sinh này!” Tiêu Thanh tức giận nói.
Cái tên chết tiệt kia không phải là người nữa mà, Tiêu Thanh hận không thể bóp chết anh ta!
Ngay khi bà cụ dẫn Tiêu Thanh và Mục Thiên Lam đến khu cư xá mà Mục Hải Long đang ở thì lại thấy ở dưới sảnh của khu cư xá có rất nhiều người đang vây quanh đó, hơn nữa còn có rất nhiều cảnh sát đang cố gắng dựng lên giá đỡ, hét lên với người phía trên: “Ông à, bình tĩnh lại, xin ông hãy bình tĩnh một chút, trên đời này không có chuyện gì không thể vượt qua, ông đừng nghĩ quẩn mà nhảy lầu...”
Đám người Mục Thiên Lam nhìn thấy cảnh này lập tức ngẩng đầu nhìn lên phía trên.
Chỉ thấy một người đàn ông đang ngồi ở bên cạnh khung cửa sổ.
Vừa nhìn, trái tim của bà cụ Mục lập tức nhảy lên đến tận cổ, bà cụ dốc sức mà hét lên: “An Quốc, ôi con trai của tôi, con đang làm gì vậy hả? Con đừng nghĩ quẩn, xin con đừng làm chuyện gì dại dột, mẹ chỉ còn một bộ xương già này thôi, mẹ không muốn làm người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đâu. Con mau xuống đi, mau đi xuống đi, đừng ngồi lên khung cửa sổ nữa mà!”
Mục An Quốc nghe thấy vậy thì cúi đầu nhìn xuống phía dưới.
Nhìn thấy bà cụ Mục đang đứng cùng Mục Thiên Lam và Tiêu Thanh, trên mặt ông ta hiện lên nụ cười vui mừng, vừa khóc vừa hô lên: “Mẹ à, con trai bất hiếu sinh ra một thằng con súc sinh khiến mẹ phải chịu bao nhiêu đau khổ. Sau này mẹ hãy sống một cuộc sống thoải mái vui vẻ với nhà chú An Minh đi mẹ à. Bây giờ mẹ cũng lớn tuổi rồi, cứ coi mình như kẻ cầm người điếc đi, đừng phân cao thấp với Tuệ Lan nữa. Mặc dù Tuệ Lan có chút hung dữ, lời nói thì khó nghe nhưng tính cách của Tuệ Lan cũng không xấu. Mẹ đừng gây chuyện với Tuệ Lan thì Tuệ Lan cũng không đánh chửi mẹ đâu”.
“Còn về phần con, thật sự con không thể sống tiếp trên đời này nữa rồi. Cháu trai Kiệt bé nhỏ của con cũng đã bị Mục Hải Long cái tên súc sinh đó hại chết rồi”
“Bé Kiệt là một đứa trẻ ngoan ngoãn biết mấy, là do con một tay nuôi lớn. Cả ngày nó chỉ biết gọi ông nội ơi, ông nội à, mỗi ngày đều nằm ngủ trong vòng tay của con, thế nhưng bây giờ cháu nó mất rồi. Cháu nó không còn thì linh hồn của con cũng chẳng còn nữa”
“Con sợ cháu nó còn nhỏ như thế, một mình đi xuống dưới đó sẽ bị bọn quỷ ma kia bắt nạt. Con phải xuống đó để làm bạn với cháu nó, chăm sóc cho cháu nó mę à."
“Vốn dĩ con cũng rất lo lắng cho mẹ, nhưng bây giờ con thấy mẹ ở cùng với Thiên Lam và Tiêu Thanh thì con yên tâm rồi. Con cũng có thể yên lòng mà xuống dưới kia chăm sóc cho cháu Kiệt của con rồi.”
“Mẹ, mẹ hãy giữ gìn sức khỏe, nhất định phải sống lâu trăm tuổi nhé mẹ!” Nói đến đây, Mục An Quốc lập tức nhảy xuống từ tầng ba mươi. “An Quốc! Ôi con trai của tôi! Con đừng nhảy mà!”
Sau khi nghe xong trong lòng cô không ngừng run sợ. “Vợ à, có chuyện gì vậy em?” Tiêu Thanh hỏi. Mục Thiên Lam bèn kể lại mọi chuyện cho Tiêu Thanh nghe. Nghe xong Tiêu Thanh cũng cảm thấy vô cùng kinh sợ. Bà cụ Mục cũng quá liều mạng rồi! Gặp phải chuyện này mà vẫn có thể sống sót, đúng là kỳ tích mà!
“Tiêu Thanh, anh có muốn để bà nội đến nhà chúng ta ở không?” Mục Thiên Lam hỏi.
Tiêu Thanh cười nói: “Vợ à, nếu em đồng ý thì tất nhiên anh cũng sẽ đồng ý. Năm đó nếu không phải bà nội em bảo thầy bói lôi anh từ công trường đến nhà em, sau đó ép em kết hôn với anh thì anh cũng không có cơ hội quen biết em, càng không thể có được một người vợ tốt đẹp như em. Nếu không nhờ bà cụ thì anh cũng không có hai đứa trẻ ngoan ngoãn đáng yêu như bây giờ?
“Vì vậy anh cũng không trách là chuyện gì cả”.
Mục Thiên Lam nhoẻn miệng cười: “Chồng của em thật biết hiểu lý lẽ mà”
Sau đó, cô lấy địa chỉ bệnh viện của bà cụ Mục, rồi lập tức cùng Tiêu Thanh lên xe đi đến đó.
"Hu hu!"
Khi bà cụ Mục nhìn thấy Tiêu Thanh và Mục Thiên Lam đang dắt tay hai đứa bé tiến vào phòng thì lập tức ngồi dậy từ trên giường bệnh, sau đó bật khóc như một đứa trẻ vậy.
“Thiên Lam, Tiêu Thanh, các con đến đón bà về nhà đúng không?”
“Đúng vậy, bà nội.”
Mục Thiên Lam bước đến gần rồi lau nước mắt cho bà cụ. Nhìn thấy một bên mặt của bà cụ bị sưng trông vô cùng đáng thương khiến cô vô cùng tức giận nói: “Trái tim của Mục Hải Long đúng là bị vứt cho chó ăn mất rồi. Bà nội đối xử với anh ta tốt nhất thế mà anh ta lại đối xử với bà tệ bạc như vậy. Đúng là tên súc sinh ngay cả heo chó cũng không bằng!”.
Khuôn mặt của bà cụ nước mắt nước mũi giàn giụa, sau đó bà cụ đem mọi chuyện xảy ra lúc đó kể cho Mục Thiên Lam và Tiêu Thanh nghe.
Sau khi hai vợ chồng nghe xong đều cảm thấy lửa giận trong người đang không ngừng bốc lên.
“Bà nội, bà hãy đưa cháu đến nhà của Mục Hải Long, cháu phải làm thịt tên súc sinh này!” Tiêu Thanh tức giận nói.
Cái tên chết tiệt kia không phải là người nữa mà, Tiêu Thanh hận không thể bóp chết anh ta!
Ngay khi bà cụ dẫn Tiêu Thanh và Mục Thiên Lam đến khu cư xá mà Mục Hải Long đang ở thì lại thấy ở dưới sảnh của khu cư xá có rất nhiều người đang vây quanh đó, hơn nữa còn có rất nhiều cảnh sát đang cố gắng dựng lên giá đỡ, hét lên với người phía trên: “Ông à, bình tĩnh lại, xin ông hãy bình tĩnh một chút, trên đời này không có chuyện gì không thể vượt qua, ông đừng nghĩ quẩn mà nhảy lầu...”
Đám người Mục Thiên Lam nhìn thấy cảnh này lập tức ngẩng đầu nhìn lên phía trên.
Chỉ thấy một người đàn ông đang ngồi ở bên cạnh khung cửa sổ.
Vừa nhìn, trái tim của bà cụ Mục lập tức nhảy lên đến tận cổ, bà cụ dốc sức mà hét lên: “An Quốc, ôi con trai của tôi, con đang làm gì vậy hả? Con đừng nghĩ quẩn, xin con đừng làm chuyện gì dại dột, mẹ chỉ còn một bộ xương già này thôi, mẹ không muốn làm người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đâu. Con mau xuống đi, mau đi xuống đi, đừng ngồi lên khung cửa sổ nữa mà!”
Mục An Quốc nghe thấy vậy thì cúi đầu nhìn xuống phía dưới.
Nhìn thấy bà cụ Mục đang đứng cùng Mục Thiên Lam và Tiêu Thanh, trên mặt ông ta hiện lên nụ cười vui mừng, vừa khóc vừa hô lên: “Mẹ à, con trai bất hiếu sinh ra một thằng con súc sinh khiến mẹ phải chịu bao nhiêu đau khổ. Sau này mẹ hãy sống một cuộc sống thoải mái vui vẻ với nhà chú An Minh đi mẹ à. Bây giờ mẹ cũng lớn tuổi rồi, cứ coi mình như kẻ cầm người điếc đi, đừng phân cao thấp với Tuệ Lan nữa. Mặc dù Tuệ Lan có chút hung dữ, lời nói thì khó nghe nhưng tính cách của Tuệ Lan cũng không xấu. Mẹ đừng gây chuyện với Tuệ Lan thì Tuệ Lan cũng không đánh chửi mẹ đâu”.
“Còn về phần con, thật sự con không thể sống tiếp trên đời này nữa rồi. Cháu trai Kiệt bé nhỏ của con cũng đã bị Mục Hải Long cái tên súc sinh đó hại chết rồi”
“Bé Kiệt là một đứa trẻ ngoan ngoãn biết mấy, là do con một tay nuôi lớn. Cả ngày nó chỉ biết gọi ông nội ơi, ông nội à, mỗi ngày đều nằm ngủ trong vòng tay của con, thế nhưng bây giờ cháu nó mất rồi. Cháu nó không còn thì linh hồn của con cũng chẳng còn nữa”
“Con sợ cháu nó còn nhỏ như thế, một mình đi xuống dưới đó sẽ bị bọn quỷ ma kia bắt nạt. Con phải xuống đó để làm bạn với cháu nó, chăm sóc cho cháu nó mę à."
“Vốn dĩ con cũng rất lo lắng cho mẹ, nhưng bây giờ con thấy mẹ ở cùng với Thiên Lam và Tiêu Thanh thì con yên tâm rồi. Con cũng có thể yên lòng mà xuống dưới kia chăm sóc cho cháu Kiệt của con rồi.”
“Mẹ, mẹ hãy giữ gìn sức khỏe, nhất định phải sống lâu trăm tuổi nhé mẹ!” Nói đến đây, Mục An Quốc lập tức nhảy xuống từ tầng ba mươi. “An Quốc! Ôi con trai của tôi! Con đừng nhảy mà!”