Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1199 Cô đối với bác cả không có gì oán giận cả.
“Bác cả!”
Mục Thiên Lam cũng là quá sợ hãi mới kêu lên.
Chỗ này còn cao hơn nhiều so với nơi mà lần trước cô nghĩ quẩn muốn tự tử, khoảng cách cao hơn một trăm mét, một khi té đầu đâm vào đệm lưng, chắc chắn sẽ bị gãy cổ.
Trong lúc bà cụ Mục và Mục Thiên Lam không biết phải nên làm thế nào, Tiêu Thanh đã hành động.
Chỉ nhìn thấy anh bước ra, một luồng khí âm thầm lao tới, Mục An Quốc được luồng khí đó đỡ lấy, cảm nhận được khí kình đang giữ vững mình, thời gian như dừng lại khoảng hai giây, sau đó ông ta đã nằm gọn trên tấm đệm.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Cảnh sát và quần chúng có mặt tại đó đều sợ ngây người.
“Ai có thể cho tôi biết ông ta đã làm như thế nào, sao có thể dừng lại trên không trung một hai giây rồi mới ngã xuống được?”
Tất cả mọi người đều rất nghi ngờ.
Nhưng Mục Thiên Lam và bà cụ Mục hiểu rõ nhất, sở dĩ Mục An Quốc dừng lại trên không trung một hai giây, nhất định là một kiệt tác của Tiêu Thanh!
Đương nhiên, bọn họ cũng chẳng quan tâm mà nghĩ nhiều, dìu người đang nằm trên đệm hơi đứng dậy, Mục An Quốc ngơ ngác được hai người đỡ dậy, bà cụ Mục vô cùng đau đớn nói: "An Quốc, trên đời không có gì không thể vượt qua, con đừng dọa mẹ sợ có được không hả?”
“Đúng vậy đó bác cả, bà nội cũng đã già rồi, cần phải có con trai con gái như các bác bầu bạn, bác nói thử đi, nếu như bác mà có chuyện bất trắc, bà nội phải làm sao đây?” Mục Thiên Lam nói.
Cô đối với bác cả không có gì oán giận cả.
Cũng biết rằng mối quan hệ giữa gia đình bác cả và gia đình cô chuyển biến xấu đi đều là do Mục Hải Long và Lý Nam Hương thủ đoạn làm ra, không liên quan quá lớn đến bác cả.
“Thiên Lam, bác cả thật sự sống không nổi nữa rồi.”
Mục An Quốc cực kỳ bị thương nói: “Hải Long và Nam Hương, sau khi bị bắt, bà nội của cháu và bác đã nhiều lần thuyết phục chúng không được làm gì đắc tội với Tiêu Thanh và cháu nữa, nhưng chúng không nghe, còn mặt dày dám đi gây chuyện với các cháu”
“Con súc sinh Hải Long này, để cho Hải Linh kích động cậu Tần hứng thú với cháu, muốn lợi dụng cậu Tân hãm hại cháu, sau đó Tiêu Thanh giết cậu Tân trong cơn thịnh nộ, sẽ khiến Tiêu Thanh xúc phạm đến nhà họ Tần mà bị giết”
“Bà nội của cháu sợ các cháu bị rơi vào cái bẫy, nên đã gọi điện thông báo cho bố cháu. Sau khi Tiêu Thanh cứu cháu, cậu Tần bị Tiêu Thanh đánh tơi tả, cậu Tần liền nghi ngờ Hải Long với Hải Linh đã lừa mình, cho nên cậu Tần đã chạy đến nhà bác và đánh Hải Long một trận”
“Đánh chết Hải Long cũng không sao cả, dù sao thì tên súc sinh này đã tẩu hóa nhập ma hết cách cứu chữa.”
“Nhưng tên súc sinh đó vẫn chưa chết. Cháu trai của bác là bé Kiệt, nó chưa đầy bốn tuổi, đã bị cậu Tần đá bay một phát, đập đầu vào tường, chảy rất nhiều rất nhiều máu. Lúc đưa đến bệnh viện thì không cứu được nữa rồi.”
“Chính là lúc vừa nãy, bên bệnh viện thông báo bé Kiệt đã chết não rồi, không cứu được nữa, họ nói bác mau chóng chuẩn bị tang lễ cho nó. Bác..”
Nói đến lúc này, Mục An Quốc đau đớn đến mức rách tim rách phổi, ông ta khóc to mà không nói được nữa..
Mục Thiên Lam nghe thấy vậy, nước mắt tuôn ra.
Cô là mẹ của hai đứa trẻ, cô có thể hiểu rõ nhất khi con có sai lầm, thì trong lòng đau khổ thế nào.
“Bác cả à, bác phải mạnh mẽ lên, tuyệt đối đừng nghĩ lung tung, trước hết chúng ta hãy để bé Kiệt đầu thai kiếp sau, để bé Kiệt nằm xuống đất cũng yên tâm” Mục Thiên Lam lau đi nước mắt, đỡ Mục An Quốc đứng dậy.
Sau đó, Mục An Quốc được dìu lên lầu.
Trong nhà ngoài bé Kiệt đang nằm trên bàn, không có một bóng người, Mục Hải Long và Lý Nam Hương cũng không có ở đó.
“Em trai, em trai à, dậy đi, chị sẽ cho em ăn sô cô la nè” Bé Doanh cáu kỉnh kêu bé Kiệt.
“Bé Doanh, em trai của con không thể tỉnh lại nữa rồi” Mục Thiên Lam nói, tay run run sờ vào mặt bé Kiệt, kết quả là lúc bàn tay chạm vào, cô liền hốt hoảng lai lên: “Bé Kiệt vẫn còn nhiệt độ, hình như là chưa chết đâu!”
Nghe vậy, Tiêu Thanh đã lấy tay sờ vào thử.
Quả nhiên, mặc dù sắc mặt của bé Kiệt vô cùng tái nhợt, bộ dạng như đã chết, nhưng vẫn còn một chút nhiệt độ, không cảm thấy sự lạnh lẽo của một người đã chết.
Mục Thiên Lam cũng là quá sợ hãi mới kêu lên.
Chỗ này còn cao hơn nhiều so với nơi mà lần trước cô nghĩ quẩn muốn tự tử, khoảng cách cao hơn một trăm mét, một khi té đầu đâm vào đệm lưng, chắc chắn sẽ bị gãy cổ.
Trong lúc bà cụ Mục và Mục Thiên Lam không biết phải nên làm thế nào, Tiêu Thanh đã hành động.
Chỉ nhìn thấy anh bước ra, một luồng khí âm thầm lao tới, Mục An Quốc được luồng khí đó đỡ lấy, cảm nhận được khí kình đang giữ vững mình, thời gian như dừng lại khoảng hai giây, sau đó ông ta đã nằm gọn trên tấm đệm.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Cảnh sát và quần chúng có mặt tại đó đều sợ ngây người.
“Ai có thể cho tôi biết ông ta đã làm như thế nào, sao có thể dừng lại trên không trung một hai giây rồi mới ngã xuống được?”
Tất cả mọi người đều rất nghi ngờ.
Nhưng Mục Thiên Lam và bà cụ Mục hiểu rõ nhất, sở dĩ Mục An Quốc dừng lại trên không trung một hai giây, nhất định là một kiệt tác của Tiêu Thanh!
Đương nhiên, bọn họ cũng chẳng quan tâm mà nghĩ nhiều, dìu người đang nằm trên đệm hơi đứng dậy, Mục An Quốc ngơ ngác được hai người đỡ dậy, bà cụ Mục vô cùng đau đớn nói: "An Quốc, trên đời không có gì không thể vượt qua, con đừng dọa mẹ sợ có được không hả?”
“Đúng vậy đó bác cả, bà nội cũng đã già rồi, cần phải có con trai con gái như các bác bầu bạn, bác nói thử đi, nếu như bác mà có chuyện bất trắc, bà nội phải làm sao đây?” Mục Thiên Lam nói.
Cô đối với bác cả không có gì oán giận cả.
Cũng biết rằng mối quan hệ giữa gia đình bác cả và gia đình cô chuyển biến xấu đi đều là do Mục Hải Long và Lý Nam Hương thủ đoạn làm ra, không liên quan quá lớn đến bác cả.
“Thiên Lam, bác cả thật sự sống không nổi nữa rồi.”
Mục An Quốc cực kỳ bị thương nói: “Hải Long và Nam Hương, sau khi bị bắt, bà nội của cháu và bác đã nhiều lần thuyết phục chúng không được làm gì đắc tội với Tiêu Thanh và cháu nữa, nhưng chúng không nghe, còn mặt dày dám đi gây chuyện với các cháu”
“Con súc sinh Hải Long này, để cho Hải Linh kích động cậu Tần hứng thú với cháu, muốn lợi dụng cậu Tân hãm hại cháu, sau đó Tiêu Thanh giết cậu Tân trong cơn thịnh nộ, sẽ khiến Tiêu Thanh xúc phạm đến nhà họ Tần mà bị giết”
“Bà nội của cháu sợ các cháu bị rơi vào cái bẫy, nên đã gọi điện thông báo cho bố cháu. Sau khi Tiêu Thanh cứu cháu, cậu Tần bị Tiêu Thanh đánh tơi tả, cậu Tần liền nghi ngờ Hải Long với Hải Linh đã lừa mình, cho nên cậu Tần đã chạy đến nhà bác và đánh Hải Long một trận”
“Đánh chết Hải Long cũng không sao cả, dù sao thì tên súc sinh này đã tẩu hóa nhập ma hết cách cứu chữa.”
“Nhưng tên súc sinh đó vẫn chưa chết. Cháu trai của bác là bé Kiệt, nó chưa đầy bốn tuổi, đã bị cậu Tần đá bay một phát, đập đầu vào tường, chảy rất nhiều rất nhiều máu. Lúc đưa đến bệnh viện thì không cứu được nữa rồi.”
“Chính là lúc vừa nãy, bên bệnh viện thông báo bé Kiệt đã chết não rồi, không cứu được nữa, họ nói bác mau chóng chuẩn bị tang lễ cho nó. Bác..”
Nói đến lúc này, Mục An Quốc đau đớn đến mức rách tim rách phổi, ông ta khóc to mà không nói được nữa..
Mục Thiên Lam nghe thấy vậy, nước mắt tuôn ra.
Cô là mẹ của hai đứa trẻ, cô có thể hiểu rõ nhất khi con có sai lầm, thì trong lòng đau khổ thế nào.
“Bác cả à, bác phải mạnh mẽ lên, tuyệt đối đừng nghĩ lung tung, trước hết chúng ta hãy để bé Kiệt đầu thai kiếp sau, để bé Kiệt nằm xuống đất cũng yên tâm” Mục Thiên Lam lau đi nước mắt, đỡ Mục An Quốc đứng dậy.
Sau đó, Mục An Quốc được dìu lên lầu.
Trong nhà ngoài bé Kiệt đang nằm trên bàn, không có một bóng người, Mục Hải Long và Lý Nam Hương cũng không có ở đó.
“Em trai, em trai à, dậy đi, chị sẽ cho em ăn sô cô la nè” Bé Doanh cáu kỉnh kêu bé Kiệt.
“Bé Doanh, em trai của con không thể tỉnh lại nữa rồi” Mục Thiên Lam nói, tay run run sờ vào mặt bé Kiệt, kết quả là lúc bàn tay chạm vào, cô liền hốt hoảng lai lên: “Bé Kiệt vẫn còn nhiệt độ, hình như là chưa chết đâu!”
Nghe vậy, Tiêu Thanh đã lấy tay sờ vào thử.
Quả nhiên, mặc dù sắc mặt của bé Kiệt vô cùng tái nhợt, bộ dạng như đã chết, nhưng vẫn còn một chút nhiệt độ, không cảm thấy sự lạnh lẽo của một người đã chết.