Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1226 Xin anh đừng giết bọn họ!”
Một đạo này chém xuống, không khí cũng bị cắt đứt. Đao khí rực rỡ chói mắt trút xuống giống như cầu vồng xẹt qua mặt trời, mang theo sức mạnh hủy diệt nhanh chóng đến gần Bắc Thần Koji.
“Không hay rồi!”
Bắc Thần Koji kinh hãi, anh ta bay lên cao lộn mèo định né tránh nhưng đã muộn một bước, đạo khí rơi thẳng vào người anh ta, giống như một đường cắt màu vàng, cơ thể anh ta bị cắt thành mấy mảnh, máu tươi bắn tung tóe.
Một giây sau!
Bup!
Đạo khí rơi xuống mặt đất, chém mặt đất tạo thành một cái rãnh sâu, kéo dài về phía
trước, phá hủy dãy tường bao xung quanh trang viên. Không biết nó kéo dài bao nhiêu nhưng chắc chắn phải hơn mấy trăm mét.
Về phía Bắc Thần Koji, ngay cả cơ hội kêu thảm cũng không có, anh ta đã bị một đao tàn nhẫn này cắt thành hai nửa, kết thúc cuộc đời huy hoàng của anh ta tại Nhật Bản.
Chưởng môn của Bắc Thần Nhất Đao Lưu là Bắc Thần Koji đã chết!
Tất cả mọi người kinh hãi!
Toàn bộ đều ngừng đánh nhau.
Ánh mắt của bọn họ tập trung trên người Bắc Thần Koji bị cắt làm hai nửa, trong mắt ngập tràn sợ hãi.
ực!
Yoshida Sukema nuốt một ngụm nước bọt, suýt chút nữa nuốt luôn cả lưỡi, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.
Còn ninja và samurai của phái Cừu Long, bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, tất cả đều hoảng sợ.
"Haiz!"
Chiba Taihe thở dài một tiếng.
“Tôi đã nói trước rồi, đừng hận Long Quốc, đừng hận Long Quốc. Hết người này đến người khác đều không nghe, còn tưởng rằng Long Quốc ngày nay vẫn là Long Quốc yếu
đuối của trăm năm trước sao? Các người cứ liên tục đối nghịch với Long Quốc, đầu tiên là đạo vương, bây giờ lại là chưởng môn của Bắc Thần Nhất Đao Lưu. Đế quốc có năm vị Thần Cảnh, chỉ vỏn vẹn mấy tháng đã chết mất hai người, thật là không nên mà!”
Cho dù lập trường khác nhau nhưng dù sao cũng là người Nhật, nhìn thấy Bắc Thần Koji bị giết, ít nhiều gì bọn họ cũng có chút đau lòng.
“Phải Cửu Long, tỉnh táo lại đi. Anh Tiêu chỉ là một vị Thần Cảnh của Long Quốc, còn chưa phải Thần Cảnh lợi hại nhất đầu. Mà chỉ vậy thôi là anh ấy đã có thể quét sạch giới võ đạo Nhật Bản chúng ta rồi. Các người vẫn còn tiếp tục hận Long Quốc, đối đầu với võ sự của Long Quốc sao?”
“Long Quốc có một câu nói cổ xưa rất hay, không có gì là quá muộn cả. Nếu không muốn bị giết như Bắc Thần Koji thì nhanh chóng hạ vũ khí, gia nhập vào phái Thân Long đi. Kể từ nay trở đi, hãy giao lưu võ đạo với võ sĩ của Long Quốc một cách hòa thuận, không xem nhau như kẻ thù nữa, như vậy thì mới có thể bảo toàn tính mạng. Còn nếu như vẫn cứ tiếp tục, thứ chờ đợi các người chính là cái chết”
Shinichi Shimizu hét lên
Keng! Keng! Keng!
Kiểm samurai bị ném xuống đất.
Rất nhanh sau đó, tất cả các võ sĩ của phái Cửu Long, bao gồm cả Yoshida Sukema đều ném kiếm samurai xuống, hô to: “Chúng tôi gia nhập phái Thân Long! Chúng tôi không hận Long Quốc nữa! Xin đừng giết chúng tôi!”
“Anh Tiêu, hãy cho bọn họ một cơ hội. Mặc dù tôi không dám bảo đảm tất cả những lời họ nói đều là thật nhưng chỉ cần có một nửa là thật thì cũng tốt rồi, xin anh đừng giết bọn họ!”
Shinichi Shimizu nói, khom người xin Tiêu Thanh.
“Anh Shinichi, anh khách sáo rồi”
Quang đao trong mắt Tiêu Thanh tan đi, anh đỡ Shinichi Shimizu lên nói: “Anh và hội trưởng Trần điều hành Hiệp hội hữu nghị võ đạo Long Đông rất tốt. Mấy năm này công cuộc giao lưu võ đạo giữa hai nước Long Đông ngày càng gắn kết. Rất nhiều phái Cừu Long cũng dần dần gia nhập phái Thần Long, việc làm của các anh rất đáng được ghi nhận. Đương nhiên là tôi sẽ cho mọi người cơ hội cải tạo những võ sĩ Cửu Long này”
“Chủ của Long Quốc chúng tôi vẫn luôn hướng đến chủ trương phát triển hòa bình. Với tư cách là một cấp dưới, đương nhiên tôi không thể chống đối ông ấy.”
“Tôi sẽ không giết những người thuộc phái Cừu Long này, tôi tin tưởng các anh sẽ cải
tạo được bọn họ, dẫn dắt bọn họ đi trên con đường phát triển hòa bình”
“Cảm ơn anh Tiêu!”
Shinichi Shimizu vô cùng vui mừng, anh ta cúi gập người xuống một lần nữa.
Sau đó, hội trưởng Trần, Chiba Taihe và những cấp cao của phái Thân Long lần lượt đến bắt tay Tiêu Thanh.
“Anh Tiêu, võ thuật của anh tiến bộ thật là thần tốc. Nhớ đến năm năm trước, lúc tôi
dẫn đoàn đại biểu đi so tài võ thuật với các anh, anh đại diện cho các võ sư trong quân đội tham gia. Lúc đó anh vẫn còn là Hóa Kình, thế mà bây giờ đã là Thần Cảnh Tiểu Thành sắp đạt Đại Thành rồi, còn tôi vẫn không tiến bộ, xem ra tôi đã già rồi, trở nên vô dụng rồi!” Chiba Taihe nói.
Tiêu Thanh cười ha ha, nói: “Ông Chiba Taihe có những đóng góp rất lớn và hữu ích đối với sự hữu nghị của võ đạo Long Đông, nhất định phải sống lâu. Tôi đặc biệt mang theo thuốc trường thọ do tôi tự luyện ra, mỗi ngày uống một viên sẽ giữ cho tinh thần của ông phấn chấn!”
Nói xong, Tiêu Thanh lấy một bình thuốc trường thọ đưa cho Chiba Taihe.
"Ô!"
Đôi mắt của Chiba Taihe sáng lên, xem đó như báu vật mà nhận lấy. Mặc kệ là có tác dụng hay không, ông ta vẫn cảm ơn Tiêu Thanh một hồi.
Sau khi hàn huyên vài câu, Tiêu Thanh đi về phía Mục An Quốc.
"Hu hu..."
Mục An Quốc cảm động quỳ xuống đất.
“Không hay rồi!”
Bắc Thần Koji kinh hãi, anh ta bay lên cao lộn mèo định né tránh nhưng đã muộn một bước, đạo khí rơi thẳng vào người anh ta, giống như một đường cắt màu vàng, cơ thể anh ta bị cắt thành mấy mảnh, máu tươi bắn tung tóe.
Một giây sau!
Bup!
Đạo khí rơi xuống mặt đất, chém mặt đất tạo thành một cái rãnh sâu, kéo dài về phía
trước, phá hủy dãy tường bao xung quanh trang viên. Không biết nó kéo dài bao nhiêu nhưng chắc chắn phải hơn mấy trăm mét.
Về phía Bắc Thần Koji, ngay cả cơ hội kêu thảm cũng không có, anh ta đã bị một đao tàn nhẫn này cắt thành hai nửa, kết thúc cuộc đời huy hoàng của anh ta tại Nhật Bản.
Chưởng môn của Bắc Thần Nhất Đao Lưu là Bắc Thần Koji đã chết!
Tất cả mọi người kinh hãi!
Toàn bộ đều ngừng đánh nhau.
Ánh mắt của bọn họ tập trung trên người Bắc Thần Koji bị cắt làm hai nửa, trong mắt ngập tràn sợ hãi.
ực!
Yoshida Sukema nuốt một ngụm nước bọt, suýt chút nữa nuốt luôn cả lưỡi, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.
Còn ninja và samurai của phái Cừu Long, bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, tất cả đều hoảng sợ.
"Haiz!"
Chiba Taihe thở dài một tiếng.
“Tôi đã nói trước rồi, đừng hận Long Quốc, đừng hận Long Quốc. Hết người này đến người khác đều không nghe, còn tưởng rằng Long Quốc ngày nay vẫn là Long Quốc yếu
đuối của trăm năm trước sao? Các người cứ liên tục đối nghịch với Long Quốc, đầu tiên là đạo vương, bây giờ lại là chưởng môn của Bắc Thần Nhất Đao Lưu. Đế quốc có năm vị Thần Cảnh, chỉ vỏn vẹn mấy tháng đã chết mất hai người, thật là không nên mà!”
Cho dù lập trường khác nhau nhưng dù sao cũng là người Nhật, nhìn thấy Bắc Thần Koji bị giết, ít nhiều gì bọn họ cũng có chút đau lòng.
“Phải Cửu Long, tỉnh táo lại đi. Anh Tiêu chỉ là một vị Thần Cảnh của Long Quốc, còn chưa phải Thần Cảnh lợi hại nhất đầu. Mà chỉ vậy thôi là anh ấy đã có thể quét sạch giới võ đạo Nhật Bản chúng ta rồi. Các người vẫn còn tiếp tục hận Long Quốc, đối đầu với võ sự của Long Quốc sao?”
“Long Quốc có một câu nói cổ xưa rất hay, không có gì là quá muộn cả. Nếu không muốn bị giết như Bắc Thần Koji thì nhanh chóng hạ vũ khí, gia nhập vào phái Thân Long đi. Kể từ nay trở đi, hãy giao lưu võ đạo với võ sĩ của Long Quốc một cách hòa thuận, không xem nhau như kẻ thù nữa, như vậy thì mới có thể bảo toàn tính mạng. Còn nếu như vẫn cứ tiếp tục, thứ chờ đợi các người chính là cái chết”
Shinichi Shimizu hét lên
Keng! Keng! Keng!
Kiểm samurai bị ném xuống đất.
Rất nhanh sau đó, tất cả các võ sĩ của phái Cửu Long, bao gồm cả Yoshida Sukema đều ném kiếm samurai xuống, hô to: “Chúng tôi gia nhập phái Thân Long! Chúng tôi không hận Long Quốc nữa! Xin đừng giết chúng tôi!”
“Anh Tiêu, hãy cho bọn họ một cơ hội. Mặc dù tôi không dám bảo đảm tất cả những lời họ nói đều là thật nhưng chỉ cần có một nửa là thật thì cũng tốt rồi, xin anh đừng giết bọn họ!”
Shinichi Shimizu nói, khom người xin Tiêu Thanh.
“Anh Shinichi, anh khách sáo rồi”
Quang đao trong mắt Tiêu Thanh tan đi, anh đỡ Shinichi Shimizu lên nói: “Anh và hội trưởng Trần điều hành Hiệp hội hữu nghị võ đạo Long Đông rất tốt. Mấy năm này công cuộc giao lưu võ đạo giữa hai nước Long Đông ngày càng gắn kết. Rất nhiều phái Cừu Long cũng dần dần gia nhập phái Thần Long, việc làm của các anh rất đáng được ghi nhận. Đương nhiên là tôi sẽ cho mọi người cơ hội cải tạo những võ sĩ Cửu Long này”
“Chủ của Long Quốc chúng tôi vẫn luôn hướng đến chủ trương phát triển hòa bình. Với tư cách là một cấp dưới, đương nhiên tôi không thể chống đối ông ấy.”
“Tôi sẽ không giết những người thuộc phái Cừu Long này, tôi tin tưởng các anh sẽ cải
tạo được bọn họ, dẫn dắt bọn họ đi trên con đường phát triển hòa bình”
“Cảm ơn anh Tiêu!”
Shinichi Shimizu vô cùng vui mừng, anh ta cúi gập người xuống một lần nữa.
Sau đó, hội trưởng Trần, Chiba Taihe và những cấp cao của phái Thân Long lần lượt đến bắt tay Tiêu Thanh.
“Anh Tiêu, võ thuật của anh tiến bộ thật là thần tốc. Nhớ đến năm năm trước, lúc tôi
dẫn đoàn đại biểu đi so tài võ thuật với các anh, anh đại diện cho các võ sư trong quân đội tham gia. Lúc đó anh vẫn còn là Hóa Kình, thế mà bây giờ đã là Thần Cảnh Tiểu Thành sắp đạt Đại Thành rồi, còn tôi vẫn không tiến bộ, xem ra tôi đã già rồi, trở nên vô dụng rồi!” Chiba Taihe nói.
Tiêu Thanh cười ha ha, nói: “Ông Chiba Taihe có những đóng góp rất lớn và hữu ích đối với sự hữu nghị của võ đạo Long Đông, nhất định phải sống lâu. Tôi đặc biệt mang theo thuốc trường thọ do tôi tự luyện ra, mỗi ngày uống một viên sẽ giữ cho tinh thần của ông phấn chấn!”
Nói xong, Tiêu Thanh lấy một bình thuốc trường thọ đưa cho Chiba Taihe.
"Ô!"
Đôi mắt của Chiba Taihe sáng lên, xem đó như báu vật mà nhận lấy. Mặc kệ là có tác dụng hay không, ông ta vẫn cảm ơn Tiêu Thanh một hồi.
Sau khi hàn huyên vài câu, Tiêu Thanh đi về phía Mục An Quốc.
"Hu hu..."
Mục An Quốc cảm động quỳ xuống đất.