Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1227 Tôi thật sự rất nhớ ông đấy!”
“Tiêu Thanh, con rể tốt của nhà họ Mục, bác cả không biết nên nói gì mới có thể biểu đạt tâm tình của bác cả”
Mục An Quốc thật sự đã bị cảm động.
Tiêu Thanh không màng nguy hiểm, vượt biển cả nghìn trùng đến cứu ông ta, sao ông ta có thể không cảm động cho được?
“Vậy thì không cần nói, để ở trong lòng là được rồi, cháu cứu bác không phải vì muốn bác cảm ơn đâu. Chẳng qua là cháu không muốn vợ và bố vợ của cháu phải khóc vì đau lòng thôi”
Nói xong, Tiêu Thanh đỡ Mục An Quốc dậy.
Năm đó, chính Mục An Quốc và thầy phong thủy đã đến công trường, bắt anh mang đến nhà của Mục Thiên Lam ép anh và cô lấy nhau. Mục An Quốc cũng được xem như người làm mai, ông ta vô tình mai mối ra cuộc hôn nhân hạnh phúc giữa anh và Mục Thiên Lam. Bây giờ tình cảm giữa anh và cô rất tốt, còn có với nhau hai đứa con ngoan ngoãn, vô cùng hạnh phúc, nói ra thì Mục An Quốc cũng được tính là người có công.
Cho dù trước kia Mục An Quốc đối xử với anh rất không thân thiện.
Nhưng mà đàn ông không nên hẹp hòi.
Xem như anh và Mục Thiên Lam đang đi lấy kinh, đám người Mục An Quốc là yêu quái ở trên đường, đặc biệt đưa ra những khó khăn cho hai người. Anh và Mục Thiên Lam đã trải qua nhiều khó khăn như vậy cũng tính là đã tu thành chính quả.
Đối với Mục An Quốc, con yêu quái không gây ra quá nhiều tổn thương cho anh và Mục Thiên Lam, anh sẽ không ghi thù.
Còn loại yêu quái như Mục Hải Long và Lý Nam Hương thì khác, nếu như rơi vào tay anh, chắc chắn bọn họ phải chết!
“Được, không nói, trong lòng bác cả nhớ rõ”
Mục An Quốc lau nước mắt, mỉm cười.
Lúc này, sau khi nhận một cuộc điện thoại, sắc mặt của Shinichi Shimizu thay đổi, anh ta vội vàng nói với Tiêu Thanh: “Anh Tiêu, tôi vừa nhận được tình báo, máy bay mà Seijin ngồi đã hạ cánh ở sân bay quốc tế Tokyo rồi. Hiroshi Miki đích thân đi đón. Có lẽ tin tức anh đến Nhật Bản sẽ nhanh chóng truyền đến tại Hiroshi Miki, chắc chắn ông ta
sẽ kêu Seijin đến giết anh đấy”
“Vì vậy, anh hãy nhanh chóng rời đi, muộn chút nữa là không kịp đâu!”
Đương nhiên là Tiêu Thanh biết Seijin Nhật Bản.
Đó là người mạnh nhất Nhật Bản, thực lực rất kinh khủng, từ mười năm trước ông ta đã là Thần Cảnh Đại Thành rồi, bây giờ không biết đang ở cảnh giới gì nhưng chắc chắn là mạnh hơn anh.
Đao vương Nhật Bản bị anh giết chính là học trò của Seijin.
Hơn nữa còn là học trò mà Seijin tâm đắc nhất.
Một khi ông ta biết anh đang ở Nhật Bản, chắc chắn sẽ giết anh bằng mọi giá!
“Tôi đi rồi thì mọi người làm thế nào?” Tiêu Thanh hỏi.
Chiba Taihe nói: “Anh yên tâm đi, chúng tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Seijin hy vọng võ sư Nhật Bản càng ngày càng mạnh. Trước đây có năm vị Thần Cảnh, bây giờ chỉ còn lại ba, nếu như ông ta giết tôi thì chỉ còn lại hai, ông ta sẽ không làm như vậy đâu.”
“Cùng lắm là ông ta khiển trách chúng tôi, anh không cần lo lắng cho chúng tôi, chúng tôi sẽ mang anh lên máy bay rời đi!”
“Được!”
Ngay sau đó, Chiba Taihe, Shinichi Shimizu và hội trưởng Trần đích thân mang Tiêu Thanh và Mục An Quốc tiến về phía sân bay Hokkaido.
Mà lúc này.
Tại sân bay quốc tế Tokyo.
“Seijin, những năm này ngài tu luyện ở sông bằng Bắc Cực, cảnh giới tu vị của ngài có tăng lên hay không?”
“Seijin, học trò của ngài là đạo vương đã bị giết, ngài đã biết chưa?”
“Seijin, lần này ngài xuất quan có phải là để báo thù cho học trò không?”
Ở trên lối đi, rất nhiều phóng viên Nhật Bản vây quanh Seijin đến mức nước chảy không lọt, bọn họ nhao nhao giờ micro phỏng vấn.
Seijin chắp hai tay sau lưng, vừa đi vừa trả lời câu hỏi của đám phóng viên: “Lần này bế quan tu luyện ở sống bằng Bắc Cực suốt tám năm, thực lực của tôi đã đạt đến Thần Cảnh đỉnh phong, hơn nữa tôi đã luyện thành Dẫn thiên đao. Tôi có thể vỗ ngực nói cho toàn thế giới biết, trong cùng một cảnh giới thì tôi là vô địch”
“Về chuyện học trò Seijin của tôi bị giết, tôi đã được biết và cũng rất tức giận. Tôi nhất định sẽ trả mối thù này. Còn vấn đề khi nào trả thù thì đây là bí mật, tôi sẽ không nói, mong rằng mọi người không tiếp tục hỏi tới, cảm ơn”
Lấy được câu trả lời này, các phóng viên đã rất hài lòng rồi, bọn họ rất biết đều tránh đường.
Rất nhanh sau đó, Seijin đi cùng với Genjiro Miki và đám học trò ra bên ngoài sân bay.
“Seijin! Ông đã trở về rồi!”.
Hiroshi Miki vui sướng nghênh đón ông ta.
“Miki-san, lâu rồi không gặp!”
“Đúng vậy Seijin, tám năm không gặp, tôi thật sự rất nhớ ông đấy!”
Mục An Quốc thật sự đã bị cảm động.
Tiêu Thanh không màng nguy hiểm, vượt biển cả nghìn trùng đến cứu ông ta, sao ông ta có thể không cảm động cho được?
“Vậy thì không cần nói, để ở trong lòng là được rồi, cháu cứu bác không phải vì muốn bác cảm ơn đâu. Chẳng qua là cháu không muốn vợ và bố vợ của cháu phải khóc vì đau lòng thôi”
Nói xong, Tiêu Thanh đỡ Mục An Quốc dậy.
Năm đó, chính Mục An Quốc và thầy phong thủy đã đến công trường, bắt anh mang đến nhà của Mục Thiên Lam ép anh và cô lấy nhau. Mục An Quốc cũng được xem như người làm mai, ông ta vô tình mai mối ra cuộc hôn nhân hạnh phúc giữa anh và Mục Thiên Lam. Bây giờ tình cảm giữa anh và cô rất tốt, còn có với nhau hai đứa con ngoan ngoãn, vô cùng hạnh phúc, nói ra thì Mục An Quốc cũng được tính là người có công.
Cho dù trước kia Mục An Quốc đối xử với anh rất không thân thiện.
Nhưng mà đàn ông không nên hẹp hòi.
Xem như anh và Mục Thiên Lam đang đi lấy kinh, đám người Mục An Quốc là yêu quái ở trên đường, đặc biệt đưa ra những khó khăn cho hai người. Anh và Mục Thiên Lam đã trải qua nhiều khó khăn như vậy cũng tính là đã tu thành chính quả.
Đối với Mục An Quốc, con yêu quái không gây ra quá nhiều tổn thương cho anh và Mục Thiên Lam, anh sẽ không ghi thù.
Còn loại yêu quái như Mục Hải Long và Lý Nam Hương thì khác, nếu như rơi vào tay anh, chắc chắn bọn họ phải chết!
“Được, không nói, trong lòng bác cả nhớ rõ”
Mục An Quốc lau nước mắt, mỉm cười.
Lúc này, sau khi nhận một cuộc điện thoại, sắc mặt của Shinichi Shimizu thay đổi, anh ta vội vàng nói với Tiêu Thanh: “Anh Tiêu, tôi vừa nhận được tình báo, máy bay mà Seijin ngồi đã hạ cánh ở sân bay quốc tế Tokyo rồi. Hiroshi Miki đích thân đi đón. Có lẽ tin tức anh đến Nhật Bản sẽ nhanh chóng truyền đến tại Hiroshi Miki, chắc chắn ông ta
sẽ kêu Seijin đến giết anh đấy”
“Vì vậy, anh hãy nhanh chóng rời đi, muộn chút nữa là không kịp đâu!”
Đương nhiên là Tiêu Thanh biết Seijin Nhật Bản.
Đó là người mạnh nhất Nhật Bản, thực lực rất kinh khủng, từ mười năm trước ông ta đã là Thần Cảnh Đại Thành rồi, bây giờ không biết đang ở cảnh giới gì nhưng chắc chắn là mạnh hơn anh.
Đao vương Nhật Bản bị anh giết chính là học trò của Seijin.
Hơn nữa còn là học trò mà Seijin tâm đắc nhất.
Một khi ông ta biết anh đang ở Nhật Bản, chắc chắn sẽ giết anh bằng mọi giá!
“Tôi đi rồi thì mọi người làm thế nào?” Tiêu Thanh hỏi.
Chiba Taihe nói: “Anh yên tâm đi, chúng tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Seijin hy vọng võ sư Nhật Bản càng ngày càng mạnh. Trước đây có năm vị Thần Cảnh, bây giờ chỉ còn lại ba, nếu như ông ta giết tôi thì chỉ còn lại hai, ông ta sẽ không làm như vậy đâu.”
“Cùng lắm là ông ta khiển trách chúng tôi, anh không cần lo lắng cho chúng tôi, chúng tôi sẽ mang anh lên máy bay rời đi!”
“Được!”
Ngay sau đó, Chiba Taihe, Shinichi Shimizu và hội trưởng Trần đích thân mang Tiêu Thanh và Mục An Quốc tiến về phía sân bay Hokkaido.
Mà lúc này.
Tại sân bay quốc tế Tokyo.
“Seijin, những năm này ngài tu luyện ở sông bằng Bắc Cực, cảnh giới tu vị của ngài có tăng lên hay không?”
“Seijin, học trò của ngài là đạo vương đã bị giết, ngài đã biết chưa?”
“Seijin, lần này ngài xuất quan có phải là để báo thù cho học trò không?”
Ở trên lối đi, rất nhiều phóng viên Nhật Bản vây quanh Seijin đến mức nước chảy không lọt, bọn họ nhao nhao giờ micro phỏng vấn.
Seijin chắp hai tay sau lưng, vừa đi vừa trả lời câu hỏi của đám phóng viên: “Lần này bế quan tu luyện ở sống bằng Bắc Cực suốt tám năm, thực lực của tôi đã đạt đến Thần Cảnh đỉnh phong, hơn nữa tôi đã luyện thành Dẫn thiên đao. Tôi có thể vỗ ngực nói cho toàn thế giới biết, trong cùng một cảnh giới thì tôi là vô địch”
“Về chuyện học trò Seijin của tôi bị giết, tôi đã được biết và cũng rất tức giận. Tôi nhất định sẽ trả mối thù này. Còn vấn đề khi nào trả thù thì đây là bí mật, tôi sẽ không nói, mong rằng mọi người không tiếp tục hỏi tới, cảm ơn”
Lấy được câu trả lời này, các phóng viên đã rất hài lòng rồi, bọn họ rất biết đều tránh đường.
Rất nhanh sau đó, Seijin đi cùng với Genjiro Miki và đám học trò ra bên ngoài sân bay.
“Seijin! Ông đã trở về rồi!”.
Hiroshi Miki vui sướng nghênh đón ông ta.
“Miki-san, lâu rồi không gặp!”
“Đúng vậy Seijin, tám năm không gặp, tôi thật sự rất nhớ ông đấy!”
Bình luận facebook