• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh (6 Viewers)

  • Chương 233-240

Chương 233: Nhà họ Dương
“Chúng ta không quen biết gì vì vậy không cần phải giới thiệu”, Từ Tịnh Nhã lạnh lùng nhìn Dương Lệ một cái, sau đó quay đầu đi, không muốn nhìn cô ấy nữa.
Trong phút chốc, bầu không khí của ba người có chút ngượng ngùng, lúc này máy bay đã chuẩn bị cất cánh.
Đột nhiên, trong lòng của Trần Thanh nảy lên một cái, nghĩ đến ánh mắt mà anh cảm nhận được ở cổng lên máy bay.
Nếu Từ Tịnh Nhã xuất hiện ở đây, hẳn là Nam Cung Yến đã tiễn cô ta đến, như vậy là lúc nãy Nam Cung Yến đã nhìn thấy cảnh tượng Dương Lệ kéo mình chạy vào cổng lên máy bay rồi.
Và ánh mắt anh cảm nhận được đó không phải là ảo giác mà là của cô ấy.
Nghĩ đến đây, Trần Thanh bất lực lắc đầu, bởi vì lúc này, máy bay đã cất cánh, cho dù muốn xuống máy bay cũng không thể được.
Xem ra, mình chỉ có thể giải thích cho Nam Cung Yến sau vậy.
Chỉ mất hai giờ bay từ thành phố Nam Hải đến thành phố Vân Hải, ngay sau đó máy bay đã hạ cánh xuống sân bay Vân Hải.
Sau khi Trần Thanh xuống máy bay, việc đầu tiên anh làm là lập tức gọi điện thoại cho Nam Cung Yến, nhiều lần gọi nhưng đều không có ai trả lời, khi anh gọi lại thì điện thoại đã tắt máy.
Trần Thanh thầm thở dài, xem ra cô ấy tức giận thật rồi.
Tuy nhiên, điều này cũng chứng tỏ rằng cô ấy có quan tâm đến anh, có vẻ như việc sống chung trong khoảng thời gian này vẫn có hiệu quả.
Vì không gọi được điện thoại nên Trần Thanh cũng không gọi lại, anh muốn kết thúc sự việc ở đây càng sớm càng tốt, bay về Nam Hải, tìm Nam Cung Yến giải thích rõ ràng.
“Trần Thanh, anh tự giải quyết cho ổn thỏa”, Từ Tịnh Nhã nhìn thấy Trần Thanh gọi điện thoại, liền đoán được, hẳn là gọi cho cô bạn thân của mình.
Có điều nhìn dáng vẻ anh ấy như vậy, e rằng là tiểu Yến không chịu nghe máy.
Sau khi nói xong, Từ Tịnh Nhã xoay người rời đi.
“Đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Có phải tôi gây phiền toái cho cậu rồi không?”, lúc này Dương Lệ có chút bất an, cô ấy hi vọng Trần Thanh có thể cùng mình trở về nhà một chuyến, nhưng cũng hi vọng không xảy ra chuyện gì.
“Không sao đâu, đi thôi”, Trần Thanh lắc đầu, anh không muốn công khai mối quan hệ của mình với Nam Cung Yến, dù sao thì cô ấy vẫn chưa công bố, chắc chắn cô ấy tự có cân nhắc.
“Ừm”, Dương Lệ nhìn thấy Trần Thanh không có ý muốn nói nên cũng không hỏi nhiều.
Cả hai bắt xe rồi đi về phía nội thành của thành phố Vân Hải.
Khi đến một khu vực tương đối yên tĩnh ở thành phố Vân Hải, hai người xuống xe, trước mắt là một căn biệt thự rộng lớn, đây chính là nhà họ Dương nơi Dương Lệ ở.
“Sao vậy? Đi vào thôi”, sau khi xuống xe, Trần Thanh đang chờ đi vào trong nhưng lại thấy Dương Lệ đứng ở cửa với dáng vẻ do dự.
“Đi thôi”, Dương Lệ hít sâu một hơi, lập tức đi vào trong.
Đến cổng, bảo vệ đã ngăn bọn họ lại.
“Hai vị muốn tìm ai?”, tên bảo vệ hỏi Trần Thanh và Dương Lệ.
“Tôi là Dương Lệ, con gái của Dương Đức Trung”, Dương Lệ không ngờ rằng mới nửa năm nay không về nhà, đến bảo vệ cũng đã đổi rồi, thậm chí còn không nhận ra mình.
“Là cô chủ sao, thực xin lỗi. Vừa rồi tôi không nhận ra. Cô chủ đợi một lát, tôi thông báo với ông chủ một tiếng”, khi tên bảo vệ nghe thấy Dương Lệ nói vậy, trong mắt đột nhiên lộ ra một nụ cười cân nhắc.
Lúc này, Trần Thanh mới nhìn về phía tên bảo vệ, tên này nhất định không phải bảo vệ bình thường, đây là một hậu thiên võ giả, tuy rằng chỉ mới là hậu thiên tiểu thành nhưng các võ giả đều rất kiêu ngạo, không thể nào đi làm bảo vệ được.
Trừ khi, có ai đó giống như hắn ta.
Trên đường đến đây, Trần Thanh đã biết được rằng nhà họ Dương nơi Dương Lệ đang ở chỉ là một gia tộc nhỏ làm kinh doanh, cũng chỉ mới phát đạt hơn trong hai năm qua.
Vì vậy, nhà họ Dương nhất định không thể mời nổi một võ giả làm bảo vệ được.
Tên bảo vệ này chắc chắn có vấn đề.
Tuy nhiên, Trần Thanh không vội vạch trần. Nhỡ như bứt dây động rừng vậy không hay rồi.
Gương mặt của Dương Lệ đột nhiên tái mét đi sau khi nghe những lời tên bảo vệ vừa nói.
Làm gì có chuyện trở về nhà của mình mà cũng cần phải đi xác nhận rồi mới có thể vào.
Đây quả nhiên là một sự xúc phạm mà.
“Không sao, để xem tình hình như thế nào đã”, Trần Thanh ngăn Dương Lệ đang sắp nổ tung lên, lắc đầu khẽ nói.
Tên bảo vệ không hề có ý gọi điện thoại, cứ như vậy mà nhìn Trần Thanh và Dương Lệ.
“Mau gọi đi, tôi muốn đi vào”, Dương Lệ kiên nhẫn nói với tên bảo vệ.
“Xin lỗi cô chủ, ông chủ đang bận, hiện tại không thể gặp người ngoài”, tên bảo vệ cười chế nhạo, sau đó tìm một cái cớ.
“Người ngoài? Anh nói tôi là người ngoài sao?”, lần này Dương Lệ không kìm được mà nổi giận đùng đùng.
Trần Thanh thở dài, vốn dĩ anh muốn vào xem chuyện gì đang xảy ra, nhưng bây giờ xem ra, nếu không ra tay thì e rằng sẽ không vào được rồi.
“Xin lỗi cô chủ, à không đúng, nên nói là cô chủ cũ, ông chủ đã hạ lệnh cắt đứt quan hệ với cô rồi, cho nên cô thật sự là người ngoài”, tên bảo vệ quan sát Dương Lệ từ trên xuống dưới với ánh mắt vô cùng thèm thuồng.
“Để tôi”, Trần Thanh kéo Dương Lệ sang bên cạnh, sau đó nhẹ giọng nói: “Xem ra chuyện của nhà cô không nhỏ rồi, nhưng có tôi ở đây, tôi nhất định sẽ giúp cô”.
Ban đầu, Dương Lệ còn có chút hoảng hốt, nhưng nghe được Trần Thanh nói vậy, cô nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Ngay tức khắc, Trần Thanh kéo Dương Lệ đi thẳng vào bên trong.
“Thằng nhãi, mày muốn làm gì? Mày muốn đột nhập vào nhà riêng sao?”, vốn dĩ tên bảo vệ đang đắc thắng, nhưng khi nhìn thấy tên nhãi này đang cầm một cái túi ni lông rách đựng quần áo lại kéo Dương Lệ xông vào trong đó, hắn ta vô cùng tức giận.
“Cút đi!”, Trần Thanh kéo Dương Lệ đến cổng chính, một cước đá bay tên bảo vệ đó.
Tên này không ngờ rằng thằng nhãi này lại động tay động chân, hắn ta muốn ra tay đánh anh, kết quả là tốc độ chân của anh quá nhanh, hắn ta chỉ cảm thấy phần bụng mình bị va đập mạnh, đợi đến khi cảm nhận được cơn đau thì cả người đã bay lên, sau đó rơi phịch xuống đất rồi ngất đi.
Trần Thanh cầm tay Dương Lệ, đi thẳng vào nhà họ Dương.
Trên đường đi, hai người không ít lần bị tấn công, những người này căn bản đều là võ giả, tuy rằng đều là hậu thiên võ giả, nhưng chứng tỏ rằng nhà họ Dương đã xảy ra chuyện.
“Dương Lệ, cháu đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi, lại dám đem người đến nhà họ Dương gây sự. Chú nghĩ cháu thật sự chán sống rồi”, khi Trần Thanh và Dương Lệ xông vào biệt thự họ Dương thì có một bóng người xuất hiện trước mặt họ.
“Chú Ba, chú cũng muốn ngăn cản cháu sao?”, Dương Lệ nhìn người chú xa lạ trước mặt, vẻ mặt buồn bực hỏi.
“Ông ta không phải chú ba của cô”, Trần Thanh đột nhiên tiến lên một bước, giáng cho tên đó một cái tát thật mạnh, vừa tát anh vừa dùng chân khí xoay một vòng trên mặt ông ta.
“Ông… Ông không phải là chú ba của tôi, ông rốt cuộc là ai?”, khi người đó từ dưới đất bò dậy muốn tấn công lại thì Dương Lệ đột nhiên hét lên.
Sau khi nghe thấy những gì Dương Lệ nói, ông ta liền biến sắc vội lấy tay sờ lên mặt mình.
“Nếu mày đã phát hiện ra rồi thì tao không cần phải giấu nữa. Đúng vậy, tao không phải là chú ba của mày, chú ba của mày đã chết từ lâu rồi”, sau khi biết mình đã bị bại lộ, tên này liền cười nhạo nói.
Chương 234: Thật tiếc là ông không làm diễn viên
“Nói như vậy là người tên Dương Đức Trung đang ở nhà họ Dương lúc này, không phải là bố của tôi. Vậy bố của tôi đâu?”
Dương Lệ bỗng trở nên thấp thỏm và lo lắng khi nghe ông ta thừa nhận điều đó.
“Ý cô nói là lão già tính tình ngoan cố đấy à? Haha, ông ta cũng chết rồi, giữ lại cũng vô dụng”, người đàn ông đó nghe thấy câu hỏi của Dương Lệ liền nói một cách đáng sợ.
“Không thể nào, ông nói dối, sao bố tôi có thể chết được chứ”, hai mắt Dương Lệ đột nhiên trở nên vô hồn, cô ấy không ngờ mình gấp gáp trở về nhà lại nhận được tin tức như vậy.
“Để tôi”, nhìn thấy bộ dạng của Dương Lệ, Trần Thanh biết e là cô ấy đã mất bình tĩnh, vì vậy anh lập tức vỗ nhẹ vào tay cô ấy rồi đứng ra.
“Nói đi, các ngươi là ai? Tại sao lại muốn chiếm đoạt nhà họ Dương?”, Trần Thanh liếc mắt nhìn người đàn ông đã bị xé rách mặt nạ da người, lập tức hỏi.
“Thằng ranh con, mày là người tình của Dương Lệ sao. Nếu đã đến rồi thì đừng hòng mà rời khỏi đây”, tên đó cười lạnh, sau đó vỗ tay một cái, một đám người khoảng mười mấy tên chạy ra khỏi biệt thự bao vây lấy Trần Thanh và Dương Lệ.
Dương Lệ bỗng nhiên lộ ra vẻ sợ hãi, tuy rằng có chút bản lĩnh nhưng cũng chỉ đối phó với người bình thường mà thôi, còn những tên này thân hình vạm vỡ, nhất định không hề tầm thường.
Trần Thanh kéo Dương Lệ ra phía sau, rồi nhìn đám người này một cách khinh thường.
Thực lực của những tên này phần lớn đều là hậu thiên võ giả, còn tên giả mạo chú ba của Dương Lệ này cũng mới chỉ là hậu thiên đại thành, đối với Trần Thanh mà nói, những người này vốn không có tý uy hiếp nào.
“Bây giờ, tôi cho ông một cơ hội. Nếu ông thả người nhà của Dương Lệ ra và lập tức rời khỏi đây, tôi sẽ tha cho các người”, Trần Thanh không muốn phải ra tay giết người liền nói.
“Haha... Thằng ranh con, hình như mày vẫn chưa nhìn rõ được tình hình. Hiện tại, chính bọn tao mới là người đang nắm quyền kiểm soát, mày còn dám ngông cuồng nói với tao như vậy ư”, tên đó cười há hốc mồm, sau đó nhìn về phía đám đàn em của mình nói: “Tóm lấy bọn nó, mặc xác tên đó sống hay chết, nhưng người phụ nữ kia phải bắt lại, đừng để cô ta bị thương, cậu chủ còn muốn thân xác của cô ta”.
Nghe tên này nói vậy, Dương Lệ sợ hãi nắm lấy cánh tay Trần Thanh.
Lúc này, cô ấy mới hối hận vì đã trở về, còn liên lụy đến Trần Thanh.
“Xin lỗi, tôi không biết là mọi chuyện sẽ như thế này”, Dương Lệ vô cùng hối hận nói với Trần Thanh .
“Đừng lo, những con sâu bọ này chỉ cần giẫm chết là được rồi”, anh vỗ vỗ cánh tay Dương Lệ, ôn nhu an ủi.
“Chỉ có một cơ hội duy nhất. Nếu ông đã không biết trân trọng, vậy tôi sẽ cho các người biết ai mới là người nắm quyền quyết định”, Trần Thanh lắc đầu, sau đó bóng dáng liền biến mất.
Rầm...
Lúc nhìn thấy anh trở lại trước mặt Dương Lệ thì đám người đó đều đang kêu gào thảm thiết và nằm lê lết trên mặt đất, nếu không phải Trần Thanh nương tay thì e là các tên này sớm đã mất mạng.
“Mày rốt cuộc là ai?”, tên đó không ngờ rằng đám đàn em của mình sẽ bị hạ gục chỉ trong một lần chạm trán, điều này khiến ông ta có chút khó tin.
Ông ta rõ ràng nhìn thấy người thanh niên này thân hình gầy gò, dường như là không có nhiều sức lực, làm sao có thể đánh bại đám hậu thiên võ giả của mình chứ?
“Tôi là ai, ông vẫn chưa đủ tư cách để biết. Nói cho tôi biết, người nhà của Dương Lệ ở đâu?”, Trần Thanh lắc đầu, sau đó hỏi.
“Thằng ranh con, mày đừng vội đắc ý, đợi đại ca của bọn tao ra rồi thì mày sẽ biết tay”, tên đó không tránh khỏi hoảng sợ liền đe dọa nói.
“Ồ? Hóa ra ông không phải là tên đầu sỏ, nếu đã vậy, tôi không cần phải giữ mạng chó của ông lại”, bóng dáng Trần Thanh lóe lên, trực tiếp tung cước đá bay ông ta ra ngoài.
Tên đó cảm nhận được động tác của Trần Thanh, muốn phản kháng hoặc né tránh, nhưng lập tức thấy đau nhói ở phần bụng, chân khí trong cơ thể lập tức giảm mạnh.
“Mày… Mày hủy bỏ tu luyện của tao”, cảm nhận được luồng khí ở đan điền của mình, tên đó lập tức nhìn Trần Thanh với đôi mắt đỏ ngầu, hiện rõ sự thù hằn.
Không có căn cơ tu luyện, e là ông ta khó có thể sống được như người bình thường.
Xét cho cùng, là một võ giả, thường đắc tội đến nhiều người, giờ không có căn cơ tu luyện, tính mạng chẳng khác như ngàn cân treo sợi tóc.
“Còn chưa chịu ra sao? Nếu còn không ra, vậy tôi đành phải thảm sát vào trong rồi”, Trần Thanh đột nhiên nhìn chằm chằm cửa biệt thự hét lớn.
Lạch cạch!
Anh vừa dứt lời thì có tiếng bước chân vang lên, chỉ thấy một người đàn ông trung niên có chút giống Dương Lệ đi ra, theo sau là bốn võ giả áo đen.
Trần Thanh nhìn người đàn ông này, quả nhiên là đang dùng thuật dịch dung, chắc chắn là người đóng giả bố của Dương Lệ.
“Tiểu Lệ, chuyện này là như thế nào?”, ông ta liếc mắt nhìn hiện trường một cái, ánh sáng lạnh lẽo trong mắt lóe lên, sau đó vẻ mặt trở lại ôn nhu hỏi Dương Lệ.
“Bố… Bố là bố của con thật sao?”, Dương Lệ nhìn ‘người bố’ dịu dàng đang đứng trước mặt, sắc mặt đột nhiên có chút bối rối.
“Đứa trẻ ngốc, tất nhiên bố là bố của con rồi, mau, mau lại đây với bố”, người đàn ông giả mạo Dương Đức Trung nở một nụ cười hiền từ của người bố và vẫy vẫy tay với Dương Lệ.
“Này, cô thật sự muốn qua đó à? Ông ta không phải bố của cô đâu”, nhìn thấy Dương Lệ thật sự đi về phía người đó, Trần Thanh lập tức nắm lấy cô ấy bất lực nói.
“Các người là ai? Tại sao lại giả mạo người nhà họ Dương? Còn những người khác của nhà họ Dương đâu?”, Trần Thanh quay đầu nhìn ông ta rồi nói.
“Cậu nhóc, cậu là ai? Sao cậu lại đứng gần con gái của tôi như vậy? Có phải cậu đang mê hoặc tiểu Lệ, cố ý muốn con bé xung đột với tôi đúng không?”, sau khi ông ta nghe thấy Trần Thanh nói vậy, ánh mắt chợt trở nên lạnh lẽo, lạnh lùng nói.
“Thật biết đóng kịch, thật tiếc là ông không làm diễn viên. Nếu ông đã không nói, vậy để tôi sẽ xé bỏ mặt nạ của ông ra”, Trần Thanh chế nhạo, rồi lao về phía tên đó.
“Chán sống rồi”, tên giả mạo thấy Trần Thanh ra tay, lập tức tung ra một chưởng.
Bùm...
Hai người tung chưởng vào nhau, Trần Thanh không nhúc nhích, nhưng tên này đã lùi về sau mấy bước.
Vốn dĩ Trần Thanh muốn tiếp tục ra chiêu khác, nhưng bốn võ giả phía sau tên đó đã lao về phía Dương Lệ, anh bèn phải quay lại để giúp đỡ.
“Cút mau!”, Trần Thanh trở lại bên cạnh Dương Lệ, tung cước đá vào tên võ giả áo đen đầu tiên tiến đến đó, sau đó thì đến một tên khác trong đó.
Hành động của Trần Thanh khiến hai tên võ giả còn lại kia lập tức khựng người lại, nhìn Trần Thanh bằng ánh mắt bất định.
Vốn dĩ nhìn thấy Trần Thanh đối phó với đám người bên ngoài này, bọn họ đã đánh giá thực lực của anh rất cao, nhưng không ngờ là thực lực thật sự của anh lại vượt xa dự liệu của bọn họ.
“Ông không phải là bố của tôi, bố tôi không phải là võ giả. Bố tôi rốt cuộc đang ở đâu?”, lúc này Dương Lệ mới bình tĩnh trở lại, nghiến răng nghiến lợi nhìn người đàn ông trông giống như bố của mình nói.
“Nếu các người đều đã biết, vậy tôi cũng sẽ không giấu diếm. Bố cô và những người còn lại trong nhà họ Dương của cô đều đã bị chúng tôi khống chế. Chỉ cần cô ngoan ngoãn mà gả cho cậu chủ của chúng tôi, thì cả nhà của cô vẫn sẽ bình an trở về”.
Sau khi bị lộ tẩy, ông ta cũng không cần phải đóng kịch nữa, mà ngay lập tức nói thẳng vào vấn đề.
Chương 235: Kỳ Môn Sơn
Trần Thanh thấy ánh mắt của người này có vẻ trốn tránh, mập mờ, anh lại cảm thấy người này vẫn chưa nói ra sự thật hoàn toàn.
“Đúng là phiền phức quá, bắt các người cũng chỉ vì muốn biết nhà họ Dương ở đâu thôi”, Trần Thanh không muốn trì hoãn thời gian, dù sao thì Nam Cung Yến vẫn đang đợi anh về giải thích.
“Chàng trai, chúng tôi không sợ nói cho cậu, nhưng cậu chủ nhà chúng tôi không phải người cậu có thể động vào được, tốt nhất cậu nên thức thời một chút đi, nếu không thì e rằng cậu sẽ không rời khỏi thành phố Vân Hải được đâu”, người này cười lạnh một tiếng, sau đó uy hiếp thách thức nói.
“Tôi ra khỏi được thành phố Vân Hải hay không cũng không phải do ông quyết định, nhưng mà các người có thể sống sót rời khỏi đây hay không, là do tôi quyết định”, Trần Thanh hừ lạnh một tiếng, sau đó nhào về phía người kia.
“Đáng chết!”, sức mạnh trong người dâng trào, toàn thân người này bộc phát ra khí tức kinh người, nắm đấm đánh mạnh vào đầu Trần Thanh.
Trần Thanh không trốn tránh chút nào, đụng mạnh vào nắm đấm của đối phương.
Lần này, Trần Thanh không hề nương tay, nắm đấm vừa va chạm, cánh tay của người kia lập tức bị phế bỏ, nắm đấm của Trần Thanh không dừng lại, lại tiếp tục đánh mạnh vào ngực của người này.
Bịch...
Người này giống như một con búp bê rách nát bị Trần Thanh đấm bay ra ngoài, đập vào bức tường của biệt thự mới dừng lại.
Sau đó, Trần Thanh ra tay liên tục, người đang đứng vững vàng đều bị Trần Thanh biến thành tàn tật.
Trần Thanh từng bước đi về phía người đàn ông, trong cú đấm cuối cùng anh cũng đã thu lại một phần sức lực, nếu không thì ông ta đã chết từ lâu rồi.
“Bây giờ có thể nói chưa?”, vẻ mặt của Trần Thanh bình tĩnh nhìn vào người nằm ở chân tường, lạnh lùng nói.
“Cậu... cậu rốt cuộc là ai? Tại sao lại muốn tham dự vào chuyện này?”, miệng người này phun ra máu tươi, sắc mặt nhợt nhạt.
“Dương Lệ là người của tôi, ông hại gia đình của cô ấy đến mức này, bây giờ lại muốn cô ấy gả cho cậu chủ nhà các người, ông nghĩ tôi có tư cách tham gia vào chuyện này không?”
Trần Thanh lập tức kéo Dương Lệ lại, thờ ơ nói.
“Dù là vậy, cậu cũng không nên trêu chọc chúng tôi! Tôi khuyên cậu một câu nữa, mau thoát ra khỏi chuyện này, nếu không thì sẽ khiến cậu và gia đình cậu gặp rắc rối lớn”, mặc dù người này nói như vậy, nhưng lời nói cũng tràn đầy tia uy hiếp.
“Xem ra ông chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nếu đã vậy thì ông hưởng thụ một chút đi”, Trần Thanh biết, nếu không nặng tay sẽ không được.
Trần Thanh một tay xốc ông ta lên, đi về phía biệt thự.
Bước vào trong sân, Trần Thanh nhặt vài viên đá lên, đập nát camera, sau đó mới nhìn về phía người đàn ông.
“Mong là miệng của ông có thể cứng một chút, nếu không thì sẽ rất nhàm chán”, Trần Thanh nói xong, lấy ra một gói kim châm màu bạc từ trong ngực, rút ra một cây châm cực kỳ mỏng, híp mắt cười nói.
Người kia vốn nghĩ Trần Thanh sẽ tra tấn ông ta như thế nào, nhưng sau khi nhìn thấy cây kim mỏng như lông bò này, ông ta phá lên cười.
Thứ đồ này mà có thể bức cung, khác nào trò đùa cơ chứ?
“Hi vọng chút nữa ông vẫn có thể cười được”, Trần Thanh thấy vẻ khinh thường trong nụ cười của người đàn ông, anh nói một cách ẩn ý.
Sau đó Trần Thanh đâm kim châm vào huyệt đạo của người này, đồng thời ấn vài lần vào tay ông ta.
“Cậu định dùng cách này sao?”, người kia cảm nhận được cả người râm ran, lập tức cười nhạo khinh thường.
“Đừng vội!”, Trần Thanh vươn tay, nhặt một cành cây trên mặt đất, nhẹ nhàng lướt qua trên cánh tay của ông ta.
“Á...”, người này vốn dĩ còn muốn cười nhạo Trần Thanh, nhưng khi cành cây lướt qua trên cánh tay, một cảm giác đau đớn tột cùng ập đến, ông ta suýt đã ngất đi.
Thật sự đau quá, cơn đau cấp mười có tính là gì?
Cái này còn đau gấp nhiều lần so với cơn đau cấp độ mười.
“Cảm giác không tệ chứ, từ từ hưởng thụ đi!”, Trần Thanh cười cười, sau đó cầm lấy cành cây, lướt qua lướt lại trên người ông ta.
“Á...”, người này hét lên một cách điên cuồng.
“Ông ồn quá, phải cho ông im miệng mới được”, Trần Thanh nói xong, chỉ tay vào huyệt câm, khiến ông ta câm miệng lại, đồng thời tháo khớp cằm của ông ta, tránh việc ông ta quá đau rồi cắn phải lưỡi của mình.
Không một tiếng động, người đàn ông đau đớn đến mức lăn lộn trên mặt đất, nhưng lăn lộn cũng ảnh hưởng đến dây thần kinh đau đớn trên người, lần này ông ta thậm chí không dám động đậy.
Chỉ nhìn thấy đôi mắt của ông ta mở to ra, bởi vì cằm bị tháo khớp, không thể phát ra một âm thanh nào, nhưng ông ta vẫn cố gắng kêu lên một tiếng, muốn cầu xin tha thứ.
“Trần Thanh, người này bị làm sao thế?”, Dương Lệ nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của người kia, không nhịn được hỏi, bởi vì bây giờ người kia vẫn giống với mình khiến trong lòng cô hơi không thoải mái.
“Không sao, chỉ là tăng độ nhạy cảm của dây thần kinh đau đớn của ông ta lên gấp mười lần mà thôi”, Trần Thanh nhìn thấy biểu cảm của Dương Lệ, lập tức xé mặt nạ trên mặt người này xuống.
“Ông chỉ có một cơ hội, ồ, đúng rồi, tôi là một bác sĩ, nếu như ông muốn chết, e rằng sẽ rất khó”, khóe miệng của Trần Thanh lộ ra nụ cười quỷ dị, sau đó nói tiếp: “Vì người khác mà chịu đựng sự đau đớn thế này, có đáng không?”
“Hu hu...”
Người kia sắp khóc rồi, cằm bị tháo khớp, ông ta muốn cắn lưỡi cũng không thể làm được.
Huống chi, ông ta không đủ can đảm để tự sát.
“Nói sớm một chút không phải xong rồi sao? Lại còn muốn tôi ra tuyệt chiêu!”, nhìn thấy dáng vẻ của ông ta, Trần Thanh bình tĩnh nói, nhưng cây gậy trong tay lại không dừng lại, còn lướt qua lướt lại thêm mấy lần.
Đôi mắt của người kia mở to, sắp hỏng rồi.
“Được rồi, mong rằng những gì ông nói là sự thật”, Trần Thanh thấy mọi chuyện gần xong rồi, lập tức đâm kim bạc vào chỗ trước đó, sau đó vỗ vài lần vào người ông ta.
Lúc này khuôn mặt ông ta lộ ra vẻ nhân sinh không còn gì luyến tiếc, nằm trên mặt đất, không hề có ý định cử động.
“Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”, Trần Thanh đá người kia một cái, sau đó lạnh lùng hỏi.
“Người nhà họ Dương đều bị giam giữ trong hầm ở sân sau nhà họ Dương”, người kia bị Trần Thanh tra tấn, nên không dám giấu giếm, hỏi gì đáp nấy, rất hợp tác.
Sau khi nghe hết những lời của người đàn ông này, Trần Thanh và Dương Lệ cuối cùng mới hiểu tại sao là nhà họ Dương lại phải gánh chịu kiếp nạn này.
Hóa ra, nhà họ Dương giành được một mỏ kim loại cực kỳ hiếm, nhưng nhà họ Dương lại không nghĩ đến việc bán nó, không biết bằng cách nào, người của Kỳ Môn Sơn lại biết được tin tức này.
Bởi vì Kỳ Môn Sơn thuộc về tông môn cổ võ, theo quy định của thế tục, không được tùy tiện nhập thế, cho nên bọn họ mới nghĩ đến cách này.
Còn cậu chủ của bọn họ vô tình biết đến dung mạo của Dương Lệ qua lời kể, trở nên hứng thú với Dương Lệ, nên mới có chuyện tặng Dương Lệ cho cậu chủ của bọn họ.
Dương Lệ không ngờ mọi chuyện lại phức tạp như vậy, vậy mà còn liên quan đến tông môn cổ võ như Kỳ Môn Sơn này.
Cô là cô cả của nhà họ Dương, đương nhiên biết vài chuyện liên quan đến thế gia võ đạo và tông môn cổ võ.
Mặc dù võ đạo thế gia rất lợi hại, nhưng cũng không thể ngang ngược như tông môn cổ võ, thế nhưng tông môn cổ võ đều xa lánh thế gian, cho nên thiên hạ chỉ biết võ đạo thế gia, rất ít người biết đến các tông môn cổ võ.
Chương 236: Cứu người nhà họ Dương
“Bây giờ tôi đã nói cho cậu những gì tôi biết rồi, cậu có thể tha cho tôi không?”, người của Kỳ Môn Sơn nhìn Trần Thanh với vẻ sợ hãi.
“Cũng không phải không thể tha cho ông được, nói cho tôi biết, Kỳ Môn Sơn của các người có cường giả cấp bậc nào, nói rõ ra, tôi có thể tha cho ông”, Trần Thanh mỉm cười, lập tức hỏi lại.
Anh vẫn tò mò một chút về Kỳ Môn Sơn, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên anh nghe nói đến cổ võ tông môn, muốn biết Kỳ Môn Sơn có sức mạnh gì.
“Để tôi nói cho cậu biết, Kỳ Môn Sơn chúng tôi có mười vị võ giả thiên tiên đại thành, hai mươi mấy vị võ giả thiên tiên, sơn chủ của chúng tôi là thiên tiên đại viên mãn, ngoài ra, còn có rất nhiều võ giả hậu thiên”, càng nói, giọng điệu của người kia càng trở nên kiêu ngạo.
Nhưng trong lòng Trần Thanh lại khẽ động, anh không ngờ Kỳ Môn Sơn này lại có nhiều võ giả thiên tiên đại thành như vậy, kể cả là vài võ đạo thế gia thông thường, cũng chỉ có 3 đến 5 võ giả thiên tiên đại thành.
Điều quan trọng nhất là, sơn chủ của Kỳ Môn Sơn này lại là cao thủ thiên tiên đại viên mãn, có thể đạt đến trình độ cao hơn bất cứ lúc nào.
“Bây giờ cậu đã biết sức mạnh của Kỳ Môn Sơn chúng tôi rồi, tôi khuyên cậu tốt nhất nên tha chúng tôi càng sớm càng tốt, sau đó giao cô gái này cho cậu chủ của chúng tôi, nếu không thì, cậu đợi Kỳ Môn Sơn chúng tôi báo thù đi”, người kia thấy sau khi mình nói xong, chàng trai trẻ này trở nên trầm lặng, lập tức hung hăng nói.
Hiện giờ ông ta chỉ muốn thoát ra ngoài càng sớm càng tốt, chỉ cần mình quay về được là có thể để cậu chủ phái võ giả đi tìm tên này báo thù.
“Ông nghĩ chỗ dựa của mình rất vững chắc đúng không? Nếu đã vậy, ngược lại tôi muốn xem bây giờ liệu Kỳ Môn Sơn có thể cứu được ông không”, Trần Thanh có được thông tin mà mình muốn, vỗ xuống dưới, lập tức đập nát đan điền của ông ta.
“Cậu...”, người kia mở to mắt, hoàn toàn không ngờ Trần Thanh sẽ đột ngột ra tay, phế bỏ tu vi của mình.
“Đúng rồi, tôi tên là Trần Thanh, nếu như Kỳ Môn Sơn các người muốn báo thù, có thể đến thành phố Nam Hải tìm tôi, đừng ra tay với người ở bên cạnh tôi, nếu không thì tôi sẽ khiến Kỳ Môn Sơn các người biết thế nào là tuyệt vọng”, Trần Thanh để lại tên của mình, vì anh sợ người của Kỳ Môn Sơn sẽ trút giận lên nhà họ Dương.
“Đi thôi, cứu người nhà của cô ra trước đã rồi nói”, Trần Thanh nói xong liền kéo Dương Lệ đi về phía sân sau của biệt thự.
Đối với những người của Kỳ Môn Sơn, anh không sợ những người này bỏ chạy, chạy thì càng tốt, để anh khỏi lo đối phó với bọn họ.
“Trần Thanh, tôi gây rắc rối cho cậu sao?”, Dương Lệ lo lắng nhìn Trần Thanh.
“Mặc kệ bọn họ, đi, cứu người nhà cô trước”, Trần Thanh lắc đầu, sắc mặt tỏ ra không quan tâm.
Trong khoảng thời gian này, Trần Thanh đã dùng Bách Linh Quả để luyện tập, thêm vào đó là chân khí anh kìm nén trong cơ thể, hiện giờ sức mạnh của anh không còn là thiên tiên tiểu thành mà anh thể hiện ra nữa rồi.
Cho dù là thiên tiên đại thành bình thường, anh cũng có thể trấn áp.
...
Trần Thanh đến phía sau biệt thự, đôi mắt xuyên thấu của anh liếc qua một cái liền phát hiện ra cửa hầm, thực ra chỉ là một cái nắp cống thoát nước.
Trần Thanh lập tức mở nắp cống thoát nước, trong đó lộ ra một bậc thang đi xuống.
Anh bật đèn pin điện thoại di động, cùng Dương Lệ đi vào hầm.
Căn hầm này cũng không lớn lắm, rộng chừng hai trăm mét vuông, có hai gian, người nhà họ Dương đều bị nhốt dưới đó.
Chỉ là do quá nhiều người, không khí không lưu thông, nên quá nặng mùi.
Cũng may căn hầm này không lưu thông, nhưng lại có nhà vệ sinh, nếu không thì khoảng thời gian nửa năm sẽ khiến người ta phát điên mất.
Cả hai gian phòng đều bị khóa bằng xích sắt, Trần Thanh đếm kỹ một chút, tổng cộng có 5 nam, 4 nữ.
“Bố, con là Lệ Lệ, con đến cứu mọi người đây”, đúng lúc này, Dương Lệ đột nhiên chạy đến một cánh cửa, quỳ xuống dưới đất, khóc nhìn người đàn ông xốc xếch trước mặt.
Râu của người đàn ông này cực kỳ dài, tóc cũng chấm vai, nhưng dưới ánh đèn pin điện thoại, vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng của Dương Lệ.
Người nhà họ Dương nghe thấy lời nói của Dương Lệ, mọi người đều kích động đứng lên.
Bọn họ bị nhốt ở nơi tối tăm này, không biết thời gian, ngày đêm không thay đổi, bọn họ còn tưởng đã mấy năm trôi qua rồi.
Bây giờ đột nhiên có người đến cứu, đương nhiên bọn họ mừng rỡ dường như phát điên.
Trần Thanh bẻ gãy hai sợi xích sắt lớn, giải cứu người nhà họ Dương.
Sau khi trở lại mặt đất, mọi người trong nhà họ Dương tắm rửa sạch sẽ rồi mới đến tiền sảnh của biệt thự họ Dương.
“Cậu Trần, thật sự rất cảm ơn cậu, nếu như không có cậu, sợ rằng nhà họ Dương chúng tôi sẽ thật sự bị diệt vong”, Dương Đức Trung tắm rửa xong, thay một bộ quần áo sạch sẽ, đến trước mặt Trần Thanh, cung kính nói.
Xem ra vừa rồi Dương Lệ đã kể tất cả mọi chuyện cho người nhà họ Dương rồi.
“Chú Dương không cần khách sáo, cháu và Dương Lệ là đồng nghiệp, gặp phải chuyện này đương nhiên sẽ không ngồi yên”, Trần Thanh nhẹ gật đầu.
Mặc dù nhà họ Dương là một gia tộc nhỏ, nhưng phong thái của Dương Đức Trung lại cực kỳ tốt, không hề nhìn ra sự sa sút như khi vừa được cứu ra.
Vốn dĩ Dương Đức Trung còn tưởng chàng trai tên Trần Thanh này là bạn trai của Dương Lệ nhà mình, không ngờ chỉ là quan hệ đồng nghiệp.
Mặc dù hơi thất vọng, nhưng Dương Đức Trung vẫn rất yêu quý chàng trai này.
“Chú Dương, nếu chuyện bên nhà mình đã xong, vậy thì cháu xin phép về trước”, Trần Thanh không muốn ở lại quá lâu, anh muốn tranh thủ thời gian đến nhà họ Ngụy một chuyến.
“Cậu Trần, cậu giúp gia đình chúng tôi chuyện lớn như vậy, ăn bữa cơm đã rồi đi”, Dương Đức Trung bỗng cuống quýt, lập tức nói.
“Cháu thật sự có việc, đúng rồi, không biết chú Dương có biết nhà họ Ngụy ở đâu không?”, Trần Thanh hỏi.
Nghe những lời của Trần Thanh, Dương Đức Trung và những người khác trong nhà họ Dương đều sững sờ.
“Cậu Trần, không biết cậu nghe ngóng về nhà họ Ngụy là vì chuyện gì?”, Dương Đức Trung do dự một chút, sau đó hỏi.
“Không có gì, cháu đi thu chút nợ thôi”, Trần Thanh lộ ra vẻ cực kỳ bình tĩnh.
Nhưng người nhà họ Dương lại bị dọa sợ, là cư dân của thành phố Vân Hải, đương nhiên biết nhà họ Ngụy ở Vân Hải đại diện cho cái gì?
“Nhà họ Dương chúng tôi là do cậu Trần cứu, nếu cậu Trần muốn đến nhà họ Ngụy một chuyến, vậy thì nhà họ Dương chúng tôi đương nhiên sẽ đi theo, chút nữa tôi sẽ đích thân đi cùng cậu Trần đến nhà họ Ngụy”, Dương Đức Trung dường như đã hạ quyết tâm.
“Nhà họ Ngụy cũng không phải đầm rồng hang hổ, cháu tự đi không phải là được rồi sao?”, sắc mặt của Trần Thanh không đổi nói: “Chú chỉ cần nói cho cháu biết địa điểm, những thứ khác cháu sẽ tự tìm”.
“Chút nữa tôi đi với cậu!”, Dương Lệ lúc này mới đứng lên, nói với Trần Thanh.
Cô đang lo lắng không biết nên trả ơn thế nào, bây giờ vừa may có cơ hội rồi.
Chương 237: Hay là để anh đâm vào phía sau cô em nhé!
Nghe Dương Lệ nói vậy, Trần Thanh gật đầu, đồng ý cho cô ấy đi cùng.
Dù sao thì ở thành phố Vân Hải, bọn họ cũng hoàn toàn không biết nên đi đâu để tìm người.
Dưới ánh mắt kính cẩn của người nhà họ Dương, Trần Thanh và Dương Lệ bước ra khỏi biệt thự.
Lần này, Dương Lệ lái xe mà không cần phải bắt taxi.
Vì mọi chuyện trong nhà đều đã được giải quyết ổn thỏa nên tâm trạng cô ấy vô cùng vui vẻ, đồng thời cũng rất tò mò về Trần Thanh, rốt cuộc anh là người đàn ông như thế nào?
Thực lực vô cùng dũng mãnh đến nỗi không thể tưởng tượng được, nhưng vẫn sẵn sàng làm một nhân viên bảo vệ nhỏ nhoi.
Với bản lĩnh của mình, anh có thể làm bất cứ công việc gì khác và kiếm được nhiều tiền hơn là bảo vệ.
“Cô tập trung lái xe đi, cứ nhìn chăm chăm vào tôi làm gì? Biết là tôi rất đẹp trai nhưng không phải lúc nào cô cũng có thể nhìn tôi à!”, từ lúc lên xe, Dương Lệ hết lần này đến lần khác cứ nhìn anh không thôi khiến anh bất lực lên tiếng.
“Hừ… Ai thèm nhìn cậu chứ, chỉ là tôi có chút tò mò, cậu rốt cuộc là người như thế nào?”, Dương Lệ trở lại dáng vẻ như lần đầu tiên gặp Trần Thanh, mắng mỏ.
“Tuyệt đối đừng, cô phải biết rằng khi một người phụ nữ tò mò về một người đàn ông, đó là lúc cô ấy bắt đầu yêu anh ta. Cô đừng có yêu tôi”, Trần Thanh nói với vẻ yếu ớt.
“Hừ! Tôi thà yêu phải con lợn còn hơn yêu cậu, yên tâm đi”, nhìn thấy dáng vẻ sợ sệt của anh, Dương Lệ nghiến răng nghiến lợi nói.
Tên khốn này! Bổn cô nương này có kém cỏi đến vậy không chứ?
Trong lòng vô cùng tức giận, Dương Lệ trực tiếp tăng tốc độ xe lên đến hơn 120km/h, xe lao nhanh về phía trước.
“Này, cô gái nhỏ, cô muốn làm gì? Tôi còn chưa hưởng thụ hết cuộc sống, không muốn chết đâu đấy”, Trần Thanh bị dọa một phen, không ngờ cô ấy lại phản ứng mãnh liệt như vậy.
Đây là trong thành phố, nếu cô lái xe như thế này, e là hóa đơn phạt tiền sẽ dài lắm đấy.
Nghe Trần Thanh nói vậy, Dương Lệ tưởng rằng anh sợ liền tăng tốc độ lên thêm một chút nữa.
Đúng lúc này, một chiếc siêu xe màu vàng tươi đuổi kịp bọn họ, hạ cửa sổ phía đối diện xuống, giơ ngón giữa về hướng xe của Dương Lệ, sau đó là một tràng cười sảng khoái vang lên từ trong xe.
Dương Lệ vốn đang bực mình Trần Thanh, nay lại bị người đối diện khiêu khích, cô ấy lập tức hạ cửa sổ xe xuống, giơ ngón tay cái cho đối phương, sau đó chốc xuống một cái thật mạnh.
“Wow! Hóa ra là một cô em xinh đẹp, lên nào, đuổi kịp anh đi, anh sẽ mua kẹo cho cô em”, đối phương mở mui xe ra, bên trong hiện ra hai cặp nam nữ trẻ tuổi, người thanh niên ngồi trên ghế lái ăn mặc theo phong cách Punk Rock, đeo khuyên tai nhìn về phía Dương Lệ gào lên.
Dứt lời, hắn ta liền đạp ga vượt qua Dương Lệ, lao về phía trước.
Dương Lệ không nói gì, liền nhấn ga, đuổi theo đối phương.
“Này, cô gái, không phải cô thực sự muốn đua với họ chứ? Chúng ta còn phải đến nhà họ Ngụy”, Trần Thanh nhắc nhở khi nhìn thấy bộ dạng tức giận của Dương Lệ.
“Đừng nói nhảm, tôi chắc chắn có thể giúp cậu câu dẫn nhà họ Ngụy ra ngoài. Thay vì cậu đi tìm người ta, chi bằng để đối phương tự tìm đến cậu. Như vậy chẳng phải gay cấn hơn sao”, trong mắt Dương Lệ lộ ra vẻ hoang dã, xoay vô lăng không ngừng, vượt mặt hết xe này đến xe khác.
Nghe Dương Lệ nói vậy, Trần Thanh gật đầu, cũng có lý, nhưng trong lòng anh lại cảm thấy có chút kỳ quái.
Vẫn may là khả năng lái xe của Dương Lệ cũng không tệ, mặc dù xe đang lái không phải là siêu xe, nhưng có là siêu xe đi chăng nữa thì căn bản vẫn không có lợi thế gì khi đang ở trong thành phố.
Vì vậy, xe của Dương Lệ nhanh chóng đuổi kịp đối phương.
“Không có kỹ thuật lái xe thì đừng có chơi siêu xe nhé, thật mất mặt quá đi”, Dương Lệ lái xe song song với đối phương, rồi khinh thường hét lên.
Sau đó Dương Lệ vượt hẳn qua xe của đối phương, chạy về phía trước.
Đương nhiên là đối phương không hài lòng, lập tức điên cuồng đuổi theo, Dương Lệ liên tục né tránh, nhưng đến cuối cùng cô ấy lại không né tránh mà để đối phương đâm vào đuôi xe.
Bất lực, hai bên đành dừng lại.
“Với kỹ thuật lái xe của cô, chuyện như vậy không thể xảy ra, cô cố ý sao?” Trần Thanh hỏi Dương Lệ.
“Đúng vậy, nhà họ Ngụy mà cậu muốn đến rồi đấy. Tên ngồi trên ghế lái là Ngụy Thân - đệ tử của nhà họ Ngụy. Tuy không phải là con cháu dòng chính nhưng cũng thật sự là người họ nhà Ngụy”, Dương Lệ cười nheo mắt nói với Trần Thanh.
Nghe cô ấy nói vậy, anh chợt hiểu ra rằng cô ấy thật sự không muốn mình đến nhà họ Ngụy, chính vì vậy cô ấy mới nghĩ ra chiêu này để nhà họ Ngụy đến tìm mình, bằng cách này mình sẽ không gặp phải nhiều nguy hiểm.
Cứ tưởng Dương Lệ là một cô gái không có trí tuệ, không ngờ lại nghĩ ra được chiêu như vậy.
“Các người mau xuống xe đi, va vào xe của tôi rồi đấy, biết không?”, Dương Lệ xuống xe với vẻ mặt đầy xót xa, bước về phía người lái chiếc siêu xe phía sau rồi mắng nhiếc.
Hai tên thanh niên đó lại coi như không có chuyện gì to tát, vẻ mặt đầy bất cần.
“Không phải vừa rồi chạy rất giỏi sao? Sao lại không chạy nữa, chạy nữa đi cho anh đây xem thử”, Ngụy Thân lập tức bước tới chỗ Dương Lệ, nhìn cô ấy với vẻ mặt ngả ngớn.
“Bây giờ chuyện chúng ta cần phải nói đến là vấn đề bồi thường, anh đã đâm vào phía sau chúng tôi, hiểu chưa?”, Dương Lệ ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Ngụy Thần, trong mắt lộ ra vẻ tức giận.
“Vậy sao? Anh không hiểu đâm vào phía sau là gì hết, hay là anh sẽ đâm vào phía sau cô em một chút”, dứt lời, Ngụy Thân nhìn chằm chằm vào phía sau Dương Lệ, trong mắt hiện lên một tia nóng bỏng.
Cảm nhận được ánh mắt đó của Ngụy Thân, Dương Lệ không khỏi có chút giận dữ, lập tức núp vào bên cạnh Trần Thanh.
“Thằng nhãi, ông đây rất hứng thú với cô gái của cậu, giá bao nhiêu, nói một con số đi”, sau đó Ngụy Thân nhìn về phía Trần Thanh, thấy dáng vẻ gầy gò cùng làn da trắng nõn của anh, ánh mắt hắn ta chợt lóe lên sự coi thường.
Đây chẳng phải là một điển hình của trai bao sao, Ngụy Thân này vốn là cậu chủ nhà họ Ngụy nên luôn cho rằng mình đẹp trai hơn những chàng trai trẻ bình thường.
Hắn ta tin rằng chỉ cần nói ra thân phận của mình, tên mặt búng ra sữa này nhất định sẽ cao chạy xa bay.
“Ồ, tôi nhìn trúng tài sản của nhà cậu rồi, cậu nói, có phải tôi nên cho cậu vài đấm thì cậu mới chịu giao tài sản của nhà mình cho tôi?”, vừa cười Trần Thanh vừa hỏi.
“Thằng nhãi, cậu đang nói cái gì? Cậu không biết tôi là ai sao?”, vẻ mặt Ngụy Thân chợt chùng xuống, lập tức hỏi.
“Tôi e là cậu cũng không biết tôi là ai?”, Trần Thanh cũng hỏi lại với vẻ rất kiêu ngạo.
“Phì...”, Dương Lệ ở bên cạnh nghe được cuộc đối thoại giữa hai người, liền phì cười.
Đồng thời lúc này, ba người bạn đồng hành của Ngụy Thân cũng nhìn bọn họ với vẻ mặt kỳ quái, hiển nhiên là bọn họ không ngờ rằng ở Vân Hải lại có người dám ngông cuồng với Nguy Thân như vậy.
Hắn ta tuy không phải là cậu chủ dòng chính của nhà họ Ngụy, nhưng chỉ cần có quan hệ với nhà họ Ngụy, thì không người bình thường nào có thể bì được.
“Tên khốn kiếp này làm tao tức chết đi được, ông đây là người của nhà họ Ngụy, mày còn làm bộ làm tịch với tao ở đây, có tin là tao cho mày quỳ gối rời khỏi đây không?”, đương nhiên là Ngụy Thân nhìn thấy cô gái mà hắn ta muốn lại đang cười nhạo mình nên tức giận đến nỗi máu như muốn dồn hết lên não.
Đều trách thằng nhãi nhép này, nếu không phải vì hắn, mình sẽ không bị cười nhạo như thế.
Chương 238: Sức lực mạnh mẽ
"Muốn chết!", trong cơn tức giận, Ngụy Thân tung thẳng một cú đấm về phía mặt Trần Thanh.
Tuy rằng Ngụy Thân thuộc chi phụ của nhà họ Ngụy, nhưng cũng là người luyện võ. Đang lúc tức giận nên cú đấm này chứa đựng sức lực mạnh mẽ, ba tên đồng bạn bên cạnh hưng phấn kêu ré lên, hiển nhiên là bọn họ hiểu biết rất rõ về sức chiến đấu của Ngụy Thân.
"Con người tôi không thích bạo lực cho lắm, cậu định đánh với tôi thật đấy à?", Trần Thanh nghiêng mình né tránh cú đấm ấy, đồng thời lắc đầu nói trong sự bất đắc dĩ.
Ngụy Thân không ngờ nắm đấm nhanh như tia chớp của mình lại không trúng mục tiêu.
Nhất định là trùng hợp thôi, thằng ranh này hên thật!
Nghĩ tới đây, Ngụy Thân lại tung ra một quyền nữa, tốc độ còn nhanh hơn lần trước.
"Xem ra cậu thật sự rất thích dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, vậy thì tôi đành nhập gia tùy tục thôi", Trần Thanh nở nụ cười, sau đó hành động như tia chớp. Anh chộp lấy nắm đấm của Ngụy Thân, đồng thời tung ra một cú đá.
"A..."
Ngụy Thân rên khẽ một tiếng. Trần Thanh đá trúng vào bụng hắn ta, khiến sắc mặt của hắn ta trở nên khó coi, không nói ra được câu gì nữa.
"Mày... Mày dám đánh người của nhà họ Ngụy bọn tao, mày nhất định phải chết", nhìn thấy cảnh này, người đàn ông còn lại sợ khiếp vía, phẫn nộ gào lên.
"Ồ, hình như vừa rồi cậu ta nói mình là người nhà họ Ngụy thì phải. Ôi, tôi đánh người nhà họ Ngụy mất rồi, làm sao bây giờ? Chắc chắn người nhà họ Ngụy sẽ tới đây trả thù tôi mất!", nghe thấy người kia nói vậy, Trần Thanh lập tức khuếch đại lên như thể sợ hãi lắm.
"Thằng oắt, mày biết mình gây họa rồi thì mau thả cậu chủ Ngụy Thân ra rồi quỳ xuống xin lỗi đi", thấy Trần Thanh sợ đến mức ấy, tên kia bày ra vẻ mặt ngạo mạn.
"Tôi... Tôi không muốn thằng đó xin lỗi, tôi muốn nó chết!", lúc này Ngụy Thân đã bớt đau một chút, hắn ta ngẩng đầu lên nhìn chòng chọc vào Trần Thanh rồi trầm giọng gào thét.
"Xời, chết thì chết, dù sao tao cũng chẳng có gì để mất nữa rồi. Trước khi người nhà họ Ngụy đến báo thù, có khi tao nên giết chúng mày trước nhỉ?", Trần Thanh gật đầu, sau đó nghiêm túc nói.
Ngoài Ngụy Thân ra thì còn ba tên nữa đang đắc ý gào lên, nhưng khi nghe thấy câu nói của Trần Thanh, đồng thời nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh, tên nào tên nấy đều phải rùng mình.
Bọn họ có thể cảm nhận được rằng chàng trai này không hề nói đùa, anh thật sự sẽ giết Ngụy Thân.
"Hơn nữa, để nhà họ Ngụy trả thù tao muộn một chút, có phải tao nên giết người diệt khẩu không?", mặc dù Trần Thanh chỉ đang lẩm bẩm một mình, nhưng câu nói của anh lại khiến bốn người Ngụy Thân run lên.
Đã thế giọng điệu của Trần Thanh còn vô cùng bình tĩnh, như thể đây chỉ là chuyện cơm bữa với anh. Thật là đáng sợ!
"Tôi không biết gì hết, tôi thề là sẽ không nói gì cả, đừng giết tôi", người đàn ông kia là tên quỳ xuống đầu tiên, sau đó gào khóc nói.
Hai cô gái bên cạnh cũng nhanh chóng quỳ xuống van xin.
Lúc này Ngụy Thân cũng trợn tròn mắt, hắn ta chỉ muốn tán gái thôi mà, sao lại chọc vào một tên đáng sợ như thế này?
"Đừng giết tôi, vừa rồi tôi chỉ bất cẩn vấp ngã thôi, tôi chưa bao giờ gặp các người", Ngụy Thân cũng là người gió chiều nào xoay chiều nấy, hắn ta mở miệng cầu xin.
Lần này đến lượt Trần Thanh trố mắt ra. Vốn dĩ anh tưởng rằng người nhà họ Ngụy phải có cốt khí lắm cơ, không ngờ anh mới hù dọa một tí mà đã thành thế này rồi, đúng là khiến người ta bó tay.
Bây giờ phải làm sao mới dụ được những người khác của nhà họ Ngụy ra đây?"
Nghĩ tới đây, Trần Thanh nhìn về phía Dương Lệ với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Dương Lệ cũng hơi ngơ ngác, Trần Thanh diễn sâu quá rồi.
"Chẳng phải mày là người nhà họ Ngụy sao? Muốn tao tha cho mày thì cũng được thôi, đưa một trăm triệu để đền bù những tổn thất của tao", vẻ mặt của Trần Thanh hơi khựng lại, sau đó anh hung hăng nói.
"Cái gì? Một trăm triệu? Sao mày không đi cướp giật ấy? Đừng mơ", nghe vậy, Ngụy Thân lập tức nhảy ngược lên, nổi giận nói.
Tuy rằng hắn ta là cậu chủ chi phụ của nhà họ Ngụy, nhưng một trăm triệu là một con số khổng lồ với hắn ta, đào đâu ra đây!
"Hử? Không có hả? Không có thì chết đi", nghe vậy, Trần Thanh giáng cho Ngụy Thân một cái tát thật mạnh, sau đó dữ dằn nói.
"Đừng, tôi có, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại ngay", nghe Trần Thanh nói vậy, Ngụy Thân sợ hết hồn, đến việc bị anh tát cũng chẳng quan tâm tới.
"Gọi mau lên, nói rõ là mày đang nợ bao nhiêu tiền", Trần Thanh đồng ý cho Ngụy Thân gọi điện.
Ngụy Thân nghe vậy thì lập tức thở phào một hơi, chỉ cần có cơ hội cầu cứu là hắn ta sẽ có cơ hội báo thù.
Lúc này, hắn ta lấy điện thoại ra, tìm mục hộp thư rồi nhanh chóng gửi đi một tin nhắn, ngay sau đó lại gọi vào một dãy số.
"Bác cả, cháu là Ngụy Thân, cháu ra ngoài đắc tội với người ta, họ muốn cháu trả một trăm triệu, nếu không sẽ lấy mạng cháu... Vâng, đúng thế, cháu đang ở đường Thanh Phong. Vâng ạ, cháu cảm ơn bác, bác mang tám mươi triệu tới là được rồi, trong thẻ của cháu có hai mươi triệu", Ngụy Thân nói chuyện điện thoại rất lớn, sợ Trần Thanh biết hắn ta đang cầu cứu.
Trần Thanh như cười như không nhìn Ngụy Thân, bởi vì sau khi nói ra vị trí của mình, hắn ta lập tức tắt máy ngay. Vì muốn anh tin rằng hắn ta đang gọi điện thoại lấy tiền thật, Ngụy Thân còn bịa ra câu đằng sau.
"Có hai mươi triệu thì chuyển cho tao trước đi", Trần Thanh không vạch trần Ngụy Thân mà là đòi lấy tiền ngay.
Nghe vậy, Ngụy Thân chỉ muốn tự tát mình hai cái, sao hắn ta lại bịa ra cái câu đằng sau cơ chứ!
Hắn ta đã phải tiết kiệm rất lâu mới có được khoản tiền này, mục đích là để mua chiếc siêu xe mà hắn ta rất thích.
Bây giờ xem ra kế hoạch ấy đi tong rồi.
Nhưng đợi đến khi bác cả dẫn người tới, thằng này ăn bao nhiêu của hắn ta thì cũng phải nôn ra hết ấy chứ.
Nghĩ tới đây, Ngụy Thân không lằng nhằng gì cả, chuyển thẳng tiền cho Trần Thanh.
Nhận được tin nhắn chuyển khoản, Trần Thanh mừng húm.
Cuối cùng trong túi anh cũng có tiền lẻ rồi.
Mặc dù tấm thẻ mà Tô Hồng Mị đưa cho anh có rất nhiều tiền, nhưng ngoài cái lần mua đất ra thì anh chưa từng động tới nó. Trước khi đi anh đã gửi tin nhắn bảo Giang Tử Phong tới nhà mình lấy, mang nó đưa cho Hứa Thiệu Phong.
Sau này anh định để Hứa Thiệu Phong quản lý tài sản của mình, đương nhiên là phải đưa tiền cho hắn rồi.
Một tấm thẻ khác anh đang có là thẻ mà Hứa Thiệu Phong đưa anh, chỉ có điều hiện giờ vẫn chưa nhận được tiền lãi.
Vậy nên hiện giờ anh đang rất nghèo.
Ngay cả tiền vé máy bay cũng là do Dương Lệ trả.
Dương Lệ trố mắt ra, không thể tin được là Trần Thanh lại lừa được tiền, đã thế còn là những hai mươi triệu nữa, đỉnh thật đó! Thảo nào hồi đầu ở công ty anh suốt ngày đến muộn hoặc là trốn việc, thì ra là bởi anh chẳng thèm để ý tới mấy đồng tiền vặt vãnh ấy.
Chương 239: Bác cả, bác đánh nhầm người rồi
Sau nhận được tiền, Trần Thanh không giày vò Ngụy Thân nữa mà ngồi lên mui xe của hắn ta thảnh thơi chờ đợi.
Bốn người Ngụy Thân vẫn đứng ở đó, không ai dám mở miệng, cũng không dám xin anh cho ngồi xuống.
Vị trí của bọn họ gần vùng ngoại thành nên rất ít xe cộ qua lại, cho dù có thì cũng chẳng mấy ai dừng lại xem.
"Vẫn chưa tới hả? Cho mày thêm năm phút nữa, nếu không có người mang tiền tới thì tao sẽ chặt một ngón tay của mày", Trần Thanh nói với vẻ lạnh lùng, giọng nói mang theo sự bực bội rõ rệt.
"Sắp rồi, cứ yên tâm đi, tiền sẽ được mang tới ngay thôi", nghe Trần Thanh nói vậy, Ngụy Thân sợ đến mức giật thót mình.
Đợi đến khi Trần Thanh nhìn sang phía khác, ánh mắt của Ngụy Thân dần trở nên âm độc.
"Thằng chó, dám sỉ nhục tao như thế, đợi bác cả của tao dẫn người tới, tao nhất định phải khiến mày sống không bằng chết. Còn cả con người yêu xinh đẹp của mày nữa, tao sẽ nếm thử giúp mày, để mày biết đắc tội với người nhà họ Ngụy thì sẽ có kết cục thế nào".
Lúc này, tuy rằng Trần Thanh không biết Ngụy Thân đang nghĩ gì, nhưng từ nét âm độc vụt qua trong đôi mắt hắn ta, anh dễ dàng đoán ra suy nghĩ của đối phương.
Nhưng anh không quan tâm, mục đích của anh là dụ người nhà họ Ngụy tới, chỉ cần người nhà họ Ngụy tới thì thù cũ nợ mới gì anh cũng sẽ tính sổ một lượt.
Theo thời gian trôi qua, Ngụy Thân ngày một bất an.
Chắc không phải bác cả định bỏ mặc hắn ta đấy chứ?
Nếu là thế thật thì hắn ta tiêu đời rồi.
Trong lúc Ngụy Thân suy nghĩ lung tung, hai chiếc xe dừng lại trước mặt bọn họ.
"Bác cả, cháu ở đây", sau khi nhìn thấy xe, đôi mắt của Ngụy Thân sáng rực lên. Hắn ta hưng phấn tột độ, định chạy về phía đó.
"Mày định đi đâu? Chưa giao tiền mà đã đòi chạy hả?", Trần Thanh giơ chân ra đạp Ngụy Thân rồi đè hắn ta xuống mặt đất, anh cười tủm tỉm nói.
"Thằng ranh, tao nói cho mày biết, mày tiêu đời rồi, người nhà họ Ngụy tới là mày sẽ chết chắc", thái độ của Ngụy Thân thay đổi hoàn toàn, lại bắt đầu vênh váo như trước.
Thậm chí hắn ta còn kiêu căng hơn cả vừa rồi nữa, bởi vì người nhà họ Ngụy tới cũng đồng nghĩa với việc hắn ta có người chống lưng.
"Ồ? Đây là lý do mà mày huênh hoang đến thế sao? Được, đã thế thì mở to đôi mắt ra mà nhìn, xem cái chỗ dựa mà mày luôn lấy làm tự hào sẽ mang đến bất ngờ gì cho mày".
Nhìn thấy dáng vẻ của Ngụy Thân, Trần Thanh bỗng sinh lòng đùa dai, anh đá văng hắn ta đi.
Sau khi được thả ra, Ngụy Thân mừng khấp khởi, hắn ta vừa lăn vừa bò tới trước hai chiếc xe của nhà họ Ngụy.
Ba người mà Ngụy Thân dẫn tới cũng lùi lại. Bọn họ không dám hống hách nữa, bất kể là nhà họ Ngụy hay người đàn ông trẻ tuổi trước mặt thì đều là những người mà bọn họ không thể dây vào được.
"Bác cả, rốt cuộc bác cũng đến rồi, thằng ranh này chẳng những đánh cháu một trận mà còn nói nhà họ Ngụy chúng ta toàn là rác rưởi, hắn muốn xử lý thế nào cũng được. Bác mau tới dạy cho cái thằng ngông cuồng ấy một bài học đi".
Ngụy Thân đi tới bên cạnh bác cả mình, thêm mắm thêm muối kể lại sự việc, như thể hắn ta đã phải chịu ấm ức gì lớn lắm vậy.
Nghe Ngụy Thân nói vậy, người kia trợn ngược mắt lên, hung tợn nói: "Hừ, đúng là chán sống rồi, tôi cũng muốn xem thử ở cái thành phố Vân Hải này, kẻ nào dám không nể mặt nhà họ Ngụy như thế".
Mặc dù người vừa tới thừa biết tính tình của Ngụy Thân, rất có thể bởi vì hắn ta quá phách lối kiêu ngạo nên mới gây ra chuyện này.
Nhưng trong cái nhìn của ông ta, chỉ cần người nhà họ Ngụy phải chịu ấm ức thì chính là lỗi của đối phương.
"Bác cả, chính là cái thằng đang nằm trên mui xe cháu ở đằng kia", nghe thấy bác cả nói vậy, Ngụy Thân mừng rỡ vô cùng, hắn chỉ vào Trần Thanh nói.
"Thằng nhóc, chính mày đã đánh cháu tao hả? Không mau tới đây rồi quỳ xuống xin lỗi đi!", người kia hùng hổ đi về phía Trần Thanh, còn chưa tới nơi mà ông ta đã cất tiếng nói.
"Con lừa đen, lâu rồi không gặp!", nghe thấy giọng nói ấy, Trần Thanh cảm thấy quen quen.
Sau khi đứng lên, anh không khỏi vui vẻ. Đây chẳng phải là một trong hai anh em nhà họ Ngụy đã bị anh và Giang Tử Phong chơi khăm trong buổi bán đấu giá sao?
Người đàn ông mặt đen còn chưa kịp nói gì thì Ngụy Thân đã mừng rỡ vênh mặt lên, hắn ta lập tức nói ngay: "Thằng ranh, bác cả tao tới rồi, mày kiêu ngạo cho tao xem nào! Tao nói cho mày biết, bác cả tao là người tu luyện, mười hay hai mươi thằng như mày cũng không phải đối thủ của bác cả tao. Biết điều thì quỳ xuống xin lỗi mau lên, nếu bác cả tao vui thì có thể sẽ tha cho cái mạng chó của mày".
Lúc này, ba người đi cùng Ngụy Thân cũng theo tới. Dù sao người nhà họ Ngụy cũng tới rồi, bọn họ cảm thấy kết cục đã quá rõ ràng, tất nhiêu là không ai muốn bỏ lỡ thời khắc đặc sắc này.
Nghe câu nói khí phách của Ngụy Thân, ba người vui như tết, dù sao thì vừa rồi bọn họ cũng sợ mất hồn mất vía luôn mà.
"Ồ? Vậy sao? Con lừa đen, ông muốn tôi quỳ xuống xin lỗi hả?", Trần Thanh như cười như không nhìn người đàn ông mặt đen kia và hỏi.
Người đàn ông mặt đen bên cạnh run lên. Ông ta bỗng xoay người lại tát mạnh vào mặt Ngụy Thân, khiến nửa khuôn mặt còn lại của hắn ta cũng sưng tều lên.
"Bác cả, bác đánh nhầm người rồi, phải đánh thằng kia mới đúng chứ", bị bác cả mình tát cho một cái, Ngụy Thân ngạc nhiên nhìn ông ta, nói với vẻ mặt nhăn nhó.
"Đánh mày đó! Cái thứ khốn kiếp, chọc ai không chọc, sao nhất định phải chọc tới cậu ta hả!", lúc này người đàn ông mặt đen muốn phát điên luôn rồi.
Trần Thanh làm chuyện gì cũng không hề cố kỵ, mặc dù ông ta dẫn khá nhiều người tới, nhưng với Trần Thanh thì chỉ là một đám nhãi nhép.
Tất cả là tại Ngụy Thân, nếu hắn ta nói rõ ra là mình đã chọc đến ai thì ông ta đã chẳng rơi vào thế bị động như vậy, đã thế còn là ở thành phố Vân Hải - địa bàn của nhà họ Ngụy, quả thực là một nỗi nhục nã.
"Vì sao ạ? Bác cả, thằng đó đã sỉ nhục nhà họ Ngụy chúng ta, bác không những không báo thù giúp cháu mà còn đánh cháu, bác có còn là người nhà họ Ngụy nữa không? Nếu bác là người nhà họ Ngụy thì hãy bắt thằng ranh đó đi, con nhỏ đó để lại cho cháu, cháu muốn cô ta", lúc này Ngụy Thân chẳng để ý tới những chuyện đó nữa, hắn ta nổi khùng lên.
"Cái loại láo toét, dám nói thêm câu nữa là tao sẽ đánh chết mày!", tuy rằng người đàn ông mặt đen là một kẻ lỗ mãng, nhưng vẫn khá khôn ngoan.
Lúc này mà đắc tội với Trần Thanh thì tuyệt đối không phải chuyện hay ho gì, nhỡ Trần Thanh giữ bọn họ ở lại thật thì tiêu mất thôi.
Cho dù sau đó nhà họ Ngụy báo thù giúp bọn họ thì cũng đã muộn rồi.
Vậy nên ông ta phải tránh chọc giận Trần Thanh, thế nhưng cái thằng ngu Ngụy Thân này lại ăn nói ngông cuồng như thế, đã thế còn buông lời sỉ nhục cô gái bên cạnh Trần Thanh nữa.
Phải biết rằng cậu chủ Ngụy Cường - con trai của gia chủ nhà bọn họ bị đánh tàn phế cũng là bởi vì dám có ý đồ với người phụ nữ của Trần Thanh.
Quả nhiên, nghe thấy câu nói của Ngụy Thân, sắc mặt của Trần Thanh trở nên khó coi.
Mặc dù Dương Lệ không phải người phụ nữ của anh, nhưng cô ấy đi cùng anh, không bảo vệ được người con gái mà mình dẫn tới thì thật là mất mặt.
Chương 240: Thầm run trong lòng
"Cậu Trần, là cậu sao, sao cậu lại đến Vân Hải thế?", sau khi người đàn ông mặt đen dạy dỗ Ngụy Thân xong, thì ngượng ngùng nói, vẻ mặt vô cùng kính cẩn.
Mọi người và Ngụy Thân vốn còn đang vô cùng phẫn nộ, nhìn thấy bác cả của mình lại cung kính Trần Thanh, nói chuyện cũng rất mực cẩn trọng như vậy thì nhất thời trợn tròn mắt.
Bọn họ hoàn toàn không thể hiểu nổi, một cậu thanh niên ăn mặc bình thường như vậy, rốt cuộc đặc biệt ở chỗ nào chứ?
Lúc này Dương Lệ cũng thấy hoang mang, tuy rằng cô biết Trần Thanh và nhà họ Ngụy có ân oán, nhưng lại không biết là ân oán gì.
Hiện giờ nhìn thấy thái độ của người nhà họ Ngụy đối với Trần Thanh, cô lại càng thêm phần tò mò, rốt cuộc chàng trai này đã làm gì mà có thể khiến người nhà họ Ngụy đối xử đặc biệt tới vậy?
"Nếu như tôi không đến Vân Hải thăm thú, thì nhà họ Ngụy các ông không phải cũng sẽ đến Nam Hải tìm tôi sao, nếu đã như vậy, chi bằng tôi đến nhà họ Ngụy các ông một chuyến, giải quyết một lần tất cả các vấn đề đi".
"Dù sao thì con người tôi cũng không thích phiền phức, thế nên, giải quyết ngọn nguồn với nhà họ Ngụy là cách lựa chọn tốt nhất".
Trần Thanh nói với giọng bình thản, anh đến thành phố Vân Hải này, chưa từng nghĩ tới việc sẽ dễ dàng bỏ qua cho nhà họ Ngụy.
Người đàn ông mặt đen sau khi nghe xong mấy lời của Trần Thanh thì thầm run rẩy trong lòng, ông ta biết, mấy người mà mình đem theo căn bản không phải là đối thủ của Trần Thanh, buộc phải gọi chi viện thôi.
"Cậu Trần, chắc chúng ta cũng chẳng có mâu thuẫn nào khác nhỉ? Nếu như là thằng oắt con khốn kiếp này đắc tội với cậu, vậy để tôi về chỉnh đốn trừng trị nó", người đàn ông mặt đen vội vàng cất tiếng nói, đồng thời trợn ánh mắt hung hăng nhìn Ngụy Thân một cái.
Thằng khốn này, lại có thể chơi mình một vố như vậy.
Nếu biết trước người mà Ngụy Thân đắc tội chính là Trần Thanh, có đánh chết ông ta cũng sẽ không nhúng tay vào vụ này.
"Được rồi, việc nào ra việc đấy, Ngụy Thân đắc tội với tôi, tôi muốn một trăm triệu, không đắt chứ", Trần Thanh cười híp mắt nhìn người đàn ông mặt đen kia, nói với giọng vô cùng bình tĩnh.
Ngụy Thân chửi thầm một tiếng, chỉ xúc phạm có một chút mà lại đòi bồi thường tới một trăm triệu, đây không phải là ức hiếp người quá đáng sao?
Nhưng hắn ta không dám nói ra, coi như của đi thay người, đợi đến khi hắn ta rời đi, nhất định phải báo lên dòng họ, để dòng họ phái người đến bắt Trần Thanh lại.
Có điều bây giờ chỉ có thể cúi đầu trước đã.
"Đúng, đúng, thằng quỷ khốn nạn này có lỗi với cậu, một trăm triệu không đắt", người đàn ông mặt đen gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng thì ngậm đắng nuốt cay.
"Được rồi, chuyển tiền vào số tài khoản tấm thẻ này cho tôi”, Trần Thanh gật đầu, trước hết, thu được một chút lợi lộc cũng tốt.
"Bác cả, tám chục triệu, cháu đã chuyển hai chục triệu rồi", Ngụy Thân đứng bên cạnh, khi nãy vừa bị bác của mình cho một cái bạt tai, rồi mắng cho một trận, tuy rằng trong lòng hắn ta còn buồn bực, nhưng hắn ta cũng không muốn bác cả mình bị thiệt mất hai mươi triệu.
"Biết rồi, cậu Trần là người thế nào chứ? Có thể lừa thêm của chúng ta hai mươi triệu sao? Cút sang một bên cho tao!", người đàn ông mặt đen vỗ vào đầu Ngụy Thân một cái, sau đó lại tức giận mắng hắn ta một trận.
Trần Thanh nhếch mép cười như không cười nhìn hai bác cháu Ngụy Thân, chỉ là hai mươi triệu, quả thật anh chẳng thèm để vào mắt.
Cái anh muốn là thanh toán rạch ròi đến nơi đến chốn với nhà họ Ngụy.
Chuyến đi của anh hôm nay, e là đám lãnh đạo nhà họ Ngụy đã biết anh đến Vân Hải rồi, hy vọng bọn họ có thể nhanh chóng tới tìm anh.
Đương nhiên, thứ anh cần không phải là tiền nhà họ Ngụy.
Nhà họ Ngụy là gia tộc vững mạnh hơn cả nhà họ Diệp, đoán chừng cũng cất giấu được không ít thiên tài địa bảo nhỉ?
Ban đầu, trái Bách Linh kia giúp anh kiếm được món lời không nhỏ, nếu như có thể lấy được mấy món thiên tài địa bảo nhà họ Ngụy, không chừng có thể khiến sức mạnh của anh lại được tăng vọt lên lần nữa.
Bọn họ đã nhanh chóng chuyển hết tiền qua cho Trần Thanh, anh cũng không làm khó hai người họ nữa, để bọn họ rời đi.
"Đi đi, tiền kiếm được, cô lấy đi sửa xe đi", Trần Thanh vui vẻ nhìn Dương Lệ rồi nói.
"Cậu kiếm được nhiều tiền như vậy, chỉ để cho tôi đi sửa xe thôi sao? Cứ trực tiếp đổi xe khác cho tôi là được rồi", Dương Lệ lại liếc mắt, vẻ mặt đầy xem thường nói.
"Được, đi, mua xe khác." Trần Thanh vung tay, vô cùng ngang tàng đi lên xe.
"Thế còn được!", Dương Lệ gật đầu hài lòng, sau đó ngồi lên ghế lái.
"Mà thôi, tiền này cậu kiếm được cũng không dễ gì, đắc tội với nhà họ Ngụy, không phải là chuyện tốt lành gì", sau khi khởi động xe xong, Dương Lệ lại nói.
"Hơn nữa, cậu giúp tôi nhiều như vậy, tôi còn chưa biết phải cảm ơn cậu như thế nào", Dương Lệ ngượng ngùng nói.
"Sao? Nghĩ thông suốt rồi à, muốn lấy thân báo đáp tôi hả? Ây da, tiếc rằng tôi là người đã có gia đình rồi, chỉ có thể phụ tấm lòng của cô đối với tôi mà thôi", Trần Thanh ra vẻ xót xa rầu rĩ, nói.
"Cút đi, ai thèm thích người như cậu chứ", Dương Lệ nghe thấy lời của Trần Thanh, vẻ ngượng ngùng tan biến, thay vào đó là sự tức giận.
"Ha ha ha...", Trần Thanh cười phá lên.
Trần Thanh biết, dựa vào thực lực nhà họ Ngụy, chắc sẽ nhanh chóng tìm được nơi trọ của anh mà thôi, để không làm liên lụy đến nhà họ Dương, Trần Thanh không ở nhà họ Dương mà tìm một khách sạn ở tạm.
Nhà họ Ngụy.
Hai người Ngụy Lương Bình và Ngụy Thân đã về đến nhà, và người nhà họ Ngụy lúc này cũng đã nhận được tin tức, đều tập hợp đông đủ tại đại sảnh nhà họ Ngụy.
"Lương Bình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có chắc là Trần Thanh không?", vừa thấy hai người Ngụy Lương Bình và Ngụy Thân bước vào, người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí cao nhất cất tiếng hỏi.
"Gia chủ, không còn nghi ngờ gì nữa chắc chắn là Trần Thanh", Ngụy Lương Bình có phần ấm ức nói.
Đây đã là lần thứ hai bị Trần Thanh chọc giận, lần nào cũng là cả quá trình nhục nhã ê chề.
"Gia chủ, nếu thằng Trần Thanh này đã đến Vân Hải, vậy chính là cơ hội của chúng ta rồi, tên phản bội nhà họ Ngụy chúng ta lần trước, tôi vẫn luôn cảm thấy là do Trần Thanh cài vào, tên đó muốn nhà họ Ngụy chúng ta chịu tổn thất nghiêm trọng, nếu như không nắm bắt lấy cơ hội này, đợi đến khi nó trở về Nam Hải, muốn tìm cơ hội khác e cũng khó".
Lúc này, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi đứng lên cất tiếng nói.
"Không sai, con người Trần Thanh này đã trở thành sự sỉ nhục của nhà họ Ngụy, nhất định phải nhổ bỏ tận gốc".
"Nếu như thằng đó ở Nam Hải thì chúng ta còn không làm gì được, giờ tên đó đến địa bàn chúng ta rồi, không phải là chúng ta muốn xử lý thế nào thì xử lý sao".
"Mọi người đừng phát biểu ý kiến gì nữa, nghe xem gia chủ nói thế nào trước đi!"
Người nhà họ Ngụy nghe thấy tin Trần Thanh đến đây, ai nấy đều sôi sục hận thù, chỉ tiếc không thể xông thẳng đến trước mặt Trần Thanh, tự tay đâm anh một nhát.
Nghe thấy người dưới nói vậy, Ngụy Giang Hà lập tức gật đầu hài lòng.
Không phải ông ta không muốn báo thù, ban đầu sau khi biết con mình bị đánh tàn phế, Ngụy Giang Hà đau khổ một thời gian dài, nhưng ông ta không dám tùy tiện đi báo thù, ông ta không muốn vì con trai mình mà khiến gia tộc chịu tổn thất.
Bây giờ nhìn thấy người trong gia tộc đoàn kết một lòng như vậy, ông ta cảm thấy vui vẻ vô cùng. Đọc thêm chương mới nhất tại nhóm zalo : https://zalo.me/g/zivpdz264
"Tên Trần Thanh này quả thật vô cùng đáng ghét, nhưng cũng không thể không thừa nhận, thực lực của hắn vô cùng mạnh".
"Nhưng nhà họ Ngụy chúng ta cũng không phải dạng dễ chọc đến, nếu Trần Thanh đã đến Vân Hải chúng ta, vậy thì phải cho hắn biết sự lợi hại của nhà họ Ngụy”, Ngụy Giang Hà nói với sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
"Không sai, hơn nữa, nếu như để mấy gia tộc khác ở Vân Hải biết được kẻ thù của nhà họ Ngụy đến Vân Hải mà nhà họ Ngụy chúng ta lại không có động tĩnh gì, thì đúng là một cú đả kích trí mạng tới danh tiếng của chúng ta".
Lúc này, một ông lão đột nhiên mở mắt lên tiếng.
Nghe thấy được ông lão này cũng đã mở lời, đương nhiên những người khác cũng chẳng có ai phản bác.
"Vậy thì cứ quyết định thế đi, tiếp theo chúng ta bắt đầu lên kế hoạch tác chiến", Ngụy Giang Hà vừa thấy vậy, lập tức gật đầu, bắt đầu lên kế hoạch nhiệm vụ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ác Ma Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Thiết Soái Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Giang Long chiến thần
Giang Long chiến thần
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom