• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh (1 Viewer)

  • Chương 241-248

Chương 241: Quá tam ba bận
Trần Thanh tất nhiên là không thể nào biết được những điều này, kể cả có biết thì anh cũng lười quan tâm.
Sau khi anh về đến khách sạn thì bắt đầu gọi điện thoại cho Nam Cung Yến nhưng gọi kiểu gì cũng không được.
Không còn cách nào nữa nên anh chỉ có thể gọi cho Đường Võ.
Nhận được tin cả ngày Nam Cung Yến đều không đến công ty, Trần Thanh bắt đầu cảm thấy lo lắng nhưng anh cũng không có cách nào, xem ra người hôm đó đúng là Nam Cung Yến rồi, điều này khiến Trần Thanh thực sự cảm thấy áy náy.
Sớm biết thế thì đã nói cho Nam Cung Yến biết chuyện từ sớm, tạo thành hiểu nhầm như thế này thực sự bất đắc dĩ.
Nhưng Nam Cung Yến không nghe máy, anh cũng không có cách nào để giải thích nên chỉ có thế để tạm như vậy.
Tối hôm đó, khi Trần Thanh đang ngồi trên giường tu luyện thì có một tiếng động vô cùng nhỏ truyền vào tai anh.
Anh lập tức mở to hai mắt, dùng thuật xuyên thấu nhìn qua thì phát hiện có 6 người đàn ông đang mặc trang phục màu đen đứng ở ngoài và đang cố gắng mở cửa phòng anh.
“Đến nhanh phết”, Trần Thanh cười một cái rồi lập tức xoay người leo xuống giường, bố trí lại giường ngủ rồi chui ra sau rèm cửa.
Khóa cửa của khách sạn này thực sự không phòng được người, Trần Thanh vừa trốn đến giây thứ ba thì cửa đã bị người ta mở ra rồi.
Lập tức có hai người bước vào bên trong phòng, những người còn lại thì nhẹ nhàng tiến vào.
“Xì...”
Những người này xốc giường Trần Thanh vừa ngủ lên, rồi chiếc súng tiểu liên có giảm thanh đập vào thành giường của anh.
“Chết tiệt, người không có trong khách sạn, tình báo sai rồi, rút”, người đàn ông đó vừa nói xong thì lập tức ra lệnh rút lui.
“Đến cũng đến rồi, không nhìn thấy tôi đây thì sao có thể đi?”, khi bọn họ chuẩn bị rời đi thì một tiếng nói trêu đùa truyền vào tai bọn họ. Ngay lập tức người vừa mở cửa bị một cỗ khí lực đánh bay ra ngoài.
Phản ứng của họ khá là nhanh, súng tiểu liên trong tay trực tiếp nhắm ngay Trần Thanh rồi bắt đầu nã đạn.
Chỉ là tốc độ của Trần Thanh lại càng nhanh hơn, viên đạn được bắn ra ngay cả quần áo của anh còn không chạm vào được.
“A...”
Một người đàn ông đứng gần Trần Thanh bị anh nhắm ngay vào đầu rồi bùm một tiếng, lập tức nằm lăn ra đất.
Năm người còn lại đều ngạc nhiên, trước đây họ cũng đoán được thực lực của Trần Thanh rồi nhưng sau khi thấy anh ra tay thì thực sự ngạc nhiên không khép nổi miệng.
Nhưng phản ứng của họ cũng rất nhanh, lập tức tản ra, đồng thời tiểu liên trong tay họ cũng nã đạn liên tục.
Đợi đến lúc số đạn trong súng đã hết, họ nhìn sang thì thấy Trần Thanh vẫn đứng im ở đó như từ nãy đến giờ chưa từng động đậy vậy.
“Sao... sao có thể?”, nhìn thấy cảnh này, tất cả bọn họ đều ngơ ra, trong khoảng cách gần như vậy mà muốn tránh khỏi những viên đạn này gần như là không có khả năng.
Mà vừa rồi là 5 khẩu chứ không phải một khẩu, là súng tiểu liên chứ không phải súng thường, tốc độ súng bắn ra và tốc độ đạn vô cùng kinh người, dù có như thế thì anh vẫn không bị tổn thương chút lông tóc nào.
Họ cũng có chút nghi ngờ, người bọn họ ám sát là người Trái Đất sao?
“Các người hết đạn rồi sao, thế thì đến lượt tôi rồi”, Trần Thanh dùng khả năng xuyên thấu của mình để nhìn, dù tần xuất bắn ra những viên đạn đó rất dày nhưng anh vẫn có thể tìm được kẽ hở mà né tránh.
Hơn nữa, từ sau lần trước tách cây thông Phỉ Thúy ra thì khả năng nhìn xuyên thấu của anh đã đến giới hạn, hôm sau hồi phục lại thì anh phát hiện nó lại mạnh hơn.
Bất kể là về khoảng cách hay là độ rõ nét thì đều có tiến bộ hơn trước rất nhiều.
Giới hạn này cũng được xem là một cách xúc tiến khả năng nhìn xuyên thấu mạnh mẽ hơn.
Nhưng cách này thực sự quá tra tấn, mắt của anh quá đau, não như muốn nổ tung ra vậy.
Cho nên, nếu không phải trường hợp cần thiết thì anh sẽ không dùng đến cách này.
Sau khi Trần Thanh nói xong thì thân hình lập tức biến mất tại chỗ cũ, rồi ngay lập tức xuất hiện trước mắt một người ở đó, anh tung một cước ra đá văng tên đó.
Người đó bị đạp cho thủng một hõm ở bụng, chắc chắn không thể nào sống được nữa.
Những người còn lại đã lấy ra vũ khí rồi lao về phía Trần Thanh.
Trần Thanh lười phải dài dòng với đám người này, dám quấy rối giấc ngủ của anh, lại làm cho phòng anh thành cái dạng này thật sự khiến cho anh tức giận không thôi.
Anh ra tay với tốc độ nhanh như chớp, bốn người còn lại không phải là đối thủ của anh.
Sau khi xử lý xong người cuối cùng, anh lại bắt đầu cảm thấy nghi ngờ, theo lý mà nói người nhà họ Ngụy biết được thực lực của anh như thế thì không thể nào chỉ phái mấy người như thế này đến được.
Không hợp lý, chắc chắc anh đã bỏ sót cái gì đó.
Nghĩ đến đây, anh dùng thuật xuyên thấu nhìn vào thi thể mấy người ở đây.
“Chết tiệt, mình biết chuyện không thể nào đơn giản như thế mà”, sau khi anh nhìn xong thì sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Sau đó, anh giậm hai chân một cái, cả người lập tức lao vào cửa kính rồi phá tan nó mà nhảy xuống tầng.
Bịch...
Ngay khi anh vừa lao ra ngoài thì một ngọn lửa dữ dội trực tiếp nuốt trọn lấy căn phòng anh vừa ở.
Áp lực kinh hoàng ập tới, tốc độ lao xuống dưới của anh càng nhanh.
Trần Thanh thi triển kỹ năng, dùng chân khí của mình, ngay khi anh sắp tiếp đất thì anh tăng cường khí lực để giảm đốc độ rơi xuống.
Cuối cùng anh lại tăng tốc rời xa vị trí ban đầu.
Ngay khi anh rời khỏi đó, mảnh vỡ bị phá hủy bởi ngọn lửa từ trên cao rơi xuống trực tiếp rơi trúng chỗ anh vừa tiếp đất.
Vốn anh còn nghĩ đến đây là xong rồi nhưng một cảm giác sắp có nguy hiểm lập tức ập đến.
Không ngừng lại chút nào mà anh lập tức biến mất khỏi mặt đất.
“Xùy...”
Một ánh lửa phát ra từ nơi anh vừa đứng, có lẽ là một viên đạn bắn tỉa.
Trần Thanh lại nhảy sang chỗ khác, một viên đạn khác lập tức bắn theo anh.
“Nhà họ Ngụy, quả nhiên thật nhiều mánh khoé mà”, nhà họ Ngụy này đúng là muốn giết chết anh bằng mọi giá.
“Cảm giác hơi quen, là cặp tay súng bắn tỉa đó”, Trần Thanh nhận thất cách thức bắn tỉa quen thuộc thì hiểu ra, hai người này chính là hai người ban đầu nhà họ Diệp sai đến đánh lén anh. Khi anh xử lý nhà họ Diệp thì không phát hiện ra họ, không ngờ bây giờ lại đi nương nhờ nhà họ Ngụy.
“Lần này nhất định không thể nào tha cho bọn họ”, mắt anh lóe ra một tia sáng lạnh, anh dùng khả năng nhìn xuyên thấu nhìn qua một cái lập tức biết được vị trí của hai tay bắn tỉa kia.
“Cái đệt, sao lại là con gái? Lại còn là sinh đôi”, ngay khi anh nhìn thấy hai tay bắn tỉa đó thì lập tức ngây người.
Vốn anh còn nghĩ là hai tay sát thủ tàn nhẫn, không ngờ lại là hai chị em sinh đôi.
Tất nhiên, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là hai chị em này rất xinh đẹp, không phải cái kiểu xinh đẹp dịu dàng mà lại mang theo một sự lạnh lùng anh khí.
Chỉ là, kể cả hai tay bắn tỉa này có xinh hơn nữa thì anh cũng không tính tha cho họ, đây đã là lần thứ 3 rồi.
Quá tam ba bận, nếu họ cứ trốn mãi thì anh cũng không biết đi đâu tìm họ.
Chương 242: Ngốc nghếch
Ngay lập tức, bóng dáng của Trần Thanh vụt lóe lên, tạo đòn né chữ S tránh sang một bên, những viên đạn bắn tỉa kia hoàn toàn không thể chạm vào anh.
Hai tay xạ thủ song sinh đó đều vô cùng sững sờ, vì bọn họ nhận ra rằng Trần Thanh đã sử dụng đòn né chữ S.
Tại sao bọn họ lại bị sốc đến như vậy?
Vì đòn né chữ S là một huyền thoại trên chiến trường, nó đặc biệt dùng để né đòn của các tay súng bắn tỉa.
Tương truyền, rất ít người có thể thành thục thao tác né đòn chữ S này. Ngay cả khi thành thục thì tỷ lệ thành công cũng rất thấp, không ai có thể né quá 5 lần liên tiếp.
Nhưng Trần Thanh đã có thể né đòn bắn tỉa của bọn họ mọi lúc, phải biết rằng hai người họ là chị em sinh đôi có thần giao cách cảm, dù một người trong hai xạ thủ đó có sai sót thì người còn lại cũng có thể kịp thời bổ sung.
Tên này quả là một tên biến thái, Trần Thanh nhận ra bọn họ, ngược lại bọn họ cũng nhận ra anh.
Thông qua phạm vi bắn tỉa, bọn chúng biết rằng Trần Thanh chính là mục tiêu mà mình đã tấn công ở thành phố Nam Hải.
Phải biết rằng, lúc lần đầu tiên anh bị bắn tỉa, bọn họ đã cảm thấy có chút kỳ quái khi anh né được đạn bắn tỉa, nhưng bọn họ đều không nghĩ tới điều này.
Bây giờ, nhìn thấy Trần Thanh triển khai nó ở chỗ trống trải này, bọn họ có thể nhìn thấy rất rõ ràng, sau khi biết mục tiêu không phải người mình có thể giết chết được nên liền muốn rút lui.
“Rút lui”, hai người họ nhanh chóng xác nhận qua tai nghe một lượt, rồi vội lui về phía xa.
“Hôm nay các cô đừng hòng chạy trốn”, Trần Thanh đương nhiên nhìn thấy hai người họ chuẩn bị chạy trốn, anh liền trực tiếp đuổi theo một trong hai người đó.
Hai người là chị em sinh đôi, đương nhiên là quan hệ giữa hai chị em sẽ rất tốt, chỉ cần bắt được một trong hai người thì không cần lo lắng về người kia, chắc chắn sẽ sa vào lưới.
Tốc độ của Trần Thanh rất nhanh, lần này không có tay súng nào khác yểm hộ, một người trong đó chỉ cách anh một trăm mét.
Khoảng cách này đối với xạ thủ mà nói, quả là ngàn cân treo sợi tóc.
“Cô đừng hòng chạy thoát, mau đứng lại! Yên tâm, tôi sẽ không giết cô”, Trần Thanh thấy cô ta vẫn đang liều mạng chạy trốn, anh lập tức truyền âm đến.
Trong lòng nữ xạ thủ chợt run lên, bởi vì giọng nói đó hiện lên trong đầu cô ta quá rõ ràng, cô ta còn tưởng rằng anh đã đuổi đến bên cạnh mình rồi.
Cô ta nhanh chóng rút một con dao găm từ bắp chân, quay đầu lại và phóng nó về phía sau.
Nhưng điều khiến cô kinh ngạc là nó đã được phóng đi một cách vô ích.
Trần Thanh hoàn toàn không ở phía sau, cũng không ở xung quanh cô ta, và khi cô ta đang chăm chú quan sát thì Trần Thanh đang từ xa vụt đến.
“Chết tiệt! Bị lừa rồi”, cô ta thầm nguyền rủa, mặc dù không biết Trần Thanh làm như thế nào, nhưng cô ta cũng không có thời gian để nghĩ tới nó, trước mắt phải bỏ chạy trước đã.
Chỉ là lúc cô ta định nhanh chóng chạy trốn một lần nữa thì đã quá muộn.
“Mau đứng lại!”, lần này, giọng nói của Trần Thanh vang lên bên tai của cô ta là thật, anh đã vượt lên phía trước chặn cô ta lại.
“Đi chết đi!”, ánh mắt cô ta vô cùng lạnh lùng, lập tức con dao găm trong tay cô ta xoẹt về phía cổ anh.
“Là con gái, đừng lúc nào cũng chỉ biết dùng dao với súng thế chứ, thật chẳng yểu điệu tý nào cả”, Trần Thanh lắc đầu, rồi dùng hai ngón tay trực tiếp kẹp con dao găm lại, sau đó vặn một cái, cô ta căn bản không thể chống cự được chút nào, sau đó anh nhanh chóng đoạt lấy con dao găm.
Trần Thanh không đợi cô ta động thủ lại, trực tiếp duỗi tay ra một chút, cô ta vốn không có cách nào để phản kháng được, liền bị anh vật xuống đất.
Trần Thanh sợ những người này sẽ tự sát, nhanh chóng kiểm tra răng của cô ta và tất cả mọi thứ có thể tự sát.
Nữ xạ thủ vừa xấu hổ vừa tức giận, vì Trần Thanh không chỉ sờ miệng mà còn lục lọi khắp người cô ta.
Vì trước giờ cô ta chưa từng để cho tên đàn ông nào đụng chạm vào người mình, bây giờ lại bị chính mục tiêu của mình làm cho nhục nhã như vậy.
Ngay lập tức, cô ta nhìn chằm chằm vào Trần Thanh với ánh mắt căm phẫn.
“Cô nhìn gì mà nhìn? Đây đã là lần thứ ba hai chị em nhà cô muốn lấy mạng của tôi rồi, lẽ nào tôi còn không được ra tay với các người sao?”, Trần Thanh nhìn thấy ánh mắt như muốn nuốt chửng mình của cô ta thì hừ lạnh một tiếng nói.
“Anh giết tôi đi, tôi sẽ không tiết lộ cho anh bất cứ điều gì đâu”, nữ xạ thủ nói với vẻ mặt vô cùng cương quyết.
“Có phải cô bị ngốc không? Tôi còn cần cô nói cho tôi biết cái gì sao? Nhà họ Ngụy cùng nhà họ Diệp phái hai người ngốc nghếch như các cô đi thực hiện nhiệm vụ cũng thật cạn lời. Chỉ số IQ này thật khiến người khác phải lo lắng”, Trần Thanh vươn tay ra, gõ nhẹ lên cái trán bóng loáng của cô ta rồi nói.
Cô ta càng xấu hổ hơn khi bị anh gõ vào trán một cách thân mật vậy, đây quả nhiên là một sự tra tấn về tâm hồn.
“Nếu cô chết rồi, vậy làm sao chị em gái đó của cô có thể tự mình sa vào bẫy được? Cho nên, cô vẫn còn có ích lắm”, Trần Thanh mỉm cười, sau đó bịt miệng của cô ta lại.
Bởi vì anh sợ rằng cô gái ngốc nghếch này sẽ tự sát sau khi nghe thấy những lời mình nói, như thế thì chị em gái kia của cô ta sẽ không phải vì cứu mình mà sa vào tù tội.
Sau khi bị Trần Thanh bịt chặt miệng lại, cô ta chợt cảm thấy bất lực, chỉ có thể nhìn anh bằng ánh mắt căm hận.
Sự việc ngày hôm nay đã dạy cho anh một bài học, chỉ một thời gian ngắn kể từ khi trở về thành phố, anh đã quên ngay cả sự cảnh giác cơ bản.
Hàng loạt vụ ám sát của nhà họ Ngụy ngày hôm nay, nhắc nhở anh rằng mình đã đắc tội rất nhiều người, những người này e là dùng vô số thủ đoạn khác nhau, anh không hi vọng bản thân rơi vào cách mà anh quen thuộc nhất.
Suy cho cùng, ban đầu khi ở đấu trường quốc tế, những thủ đoạn này anh sớm đã bỏ lại và đào thải đi rồi.
Nếu thực sự rơi vào hoàn cảnh đó thì quả là một trò cười.
Danh tiếng của anh với tư cách là Vua Sói cũng sẽ bị hủy hoại.
Quả nhiên, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, một thân hình mảnh khảnh xuất hiện trong tầm nhìn của anh, ăn mặc giống như nữ xạ thủ này, đều là áo da và quần da, cùng với một khẩu súng bắn tỉa trên lưng.
Có vẻ như cô ta biết rằng việc bắn tỉa không hề hấn gì tới mình nên cô ta không sử dụng nó nữa.
“Anh đã làm gì em gái tôi?”, giọng cô gái rất lanh lảnh, nếu không phải quá lạnh lùng, e rằng sẽ khiến người ta say như điếu đổ mất.
“Cô ta không sao, vẫn còn sống. Nói đi, các cô đã bắn tôi ba lần rồi. Chuyện này nên tính sao đây?”, Trần Thanh cười, đúng là chị em tình thâm.
“Anh nói đi, muốn cái gì ở chúng tôi?”, quả nhiên là cô chị bình tĩnh hơn cô em, liền nói thẳng vào vấn đề.
“Tôi cũng không biết. Nhìn các cô cũng chẳng có thứ gì có thể cho tôi. Bỏ đi, vẫn nên giết chết các cô thì hơn, như vậy sau này, tôi đỡ phải lo lắng mình có bị ăn phải một viên đạn nào không, à không, nên là hai viên mới đúng. Đến lúc đó, tôi sợ rằng mình sẽ không thể ngủ ngon được”.
Trần Thanh suy nghĩ một hồi rồi bất lực nói.
“Anh...”, khi nghe thấy giọng nói cực kỳ lạnh lùng của Trần Thanh, cả người cô chị lập tức run lên.
“Như thế này đi, nếu anh có thể để em gái tôi đi, tôi sẵn sàng đi cùng anh. Bất kể anh muốn làm gì tôi... Tôi đều sẽ không phản kháng”, cô chị khẽ cắn môi nói, trong ánh mắt hiện lên vẻ nhục nhã.
Chương 243: Nỗi niềm khó nói.
Cô em nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích, hai mắt rưng rưng, đương nhiên là cô ta nghe thấy được những lời mà chị mình nói, điều này khiến cho cô ta cảm thấy bản thân như một gánh nặng, thậm chí liên lụy đến cả chị của mình.
“Ôi trời! Cô là diễn viên sao? Nói như thể mình oan ức lắm, vậy oan ức của tôi thì tìm ai để nói đây?”, nhìn thấy dáng vẻ hai chị em họ, Trần Thanh lại càng thêm buồn bực.
“Tôi không hề gây hấn gì với hai cô nhé! Vậy mà các cô đã ám sát tôi ba lần rồi, tôi đi tìm ai kể khổ đây?”
“Còn nữa, các cô nghĩ rằng tôi thèm thuồng các cô chắc, lần đầu tiên ám sát tôi, các cô không có nhìn thấy sao? Vợ tôi xinh đẹp như vậy, làm sao tôi có thể hứng thú với phụ nữ khác được chứ!”
“Nếu vợ tôi mà biết tôi lăng nhăng ở bên ngoài, cô vợ xinh đẹp đấy của tôi nhất định sẽ ly hôn với tôi mất, vậy hai cô nói xem, có phải tôi càng thua thiệt hơn không?”
Trần Thanh nói một hồi, bản thân cũng cảm thấy mình quá ủy khuất rồi.
Hai chị em họ cũng ngây ngẩn cả người, nghĩ lại những gì Trần Thanh nói, quả thật có lý.
Việc này khiến hai người họ nhất thời có chút khó xử, ngoài cơ thể ra, bọn họ cũng chỉ còn mạng của mình mà thôi.
“Tôi sẽ dùng mạng của mình để đổi lấy mạng của em gái mình, anh thả em ấy đi đi”, lúc này, cô chị đột nhiên rút một con dao găm từ chân của mình ra, dí vào cổ của mình rồi nói với Trần Thanh.
“Này, tôi nói muốn mạng của hai cô lúc nào chứ? Đừng có động một tý là đòi sống đòi chết, mau bỏ con dao xuống cho tôi”, Trần Thanh bất lực nhìn cô chị nói.
“Vậy anh muốn chúng tôi làm gì?”, cô chị nghe vậy liền buông dao găm xuống, mở miệng hỏi.
“Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra, cô nói xem dáng dấp các cô cũng không tệ, tìm một gia đình tử tế rồi gả đi, có phải cuộc sống sẽ tốt hơn nhiều so với hiện tại không? Tại sao cứ nhất định phải làm công việc nguy hiểm như thế?”, Trần Thanh có chút quan tâm nói.
Nghe thấy Trần Thanh nói vậy, trong mắt hai người họ lộ ra vẻ đau khổ, chứng kiến ánh mắt đó của hai người, Trần Thanh biết, e là hai cô gái này là người có tâm sự, chắc chắn là có nỗi niềm gì khó nói.
“Được rồi, tôi không hỏi nữa, các cô đi đi, về sau đừng hở ra là chạy tới ám sát tôi nữa đấy”, anh cũng lười phải đùa giỡn với hai người họ nữa.
Gặp hai cô gái này, Trần Thanh lại nhớ tới trước đây khi anh mới bước chân vào con đường này, cũng đơn thuần như thế. Nếu cho anh một cơ hội để lựa chọn lại, có lẽ anh sẽ không chọn lại con đường tràn ngập máu tanh này.
Cho nên, anh cũng muốn hai người họ được lựa chọn một lần nữa.
Thế nhưng, mỗi người một chí, anh cũng chỉ nói đến đó mà thôi.
Lúc này, Trần Thanh liền thả cô em ra, rồi xoay người đi về phía xa.
“Đáng chết thật, muộn thế này rồi còn phải đi tìm chỗ ở mới nữa”, Trần Thanh có chút buồn bực, may là chỗ khách sạn anh ở kia không đông người, hai bên phòng cũng không có ai ở, nếu không, quả bom vừa rồi không biết sẽ gây ra thương vong lớn cỡ nào.
Trần Thanh không muốn vì mình mà khiến một số người vô tội khác bị thương.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, may mà lúc ở trong khách sạn, anh đã đăng ký thông tin giả.
Nếu không, cảnh sát chắc chắn đã tìm thấy anh rồi.
“Các cô đi theo tôi làm gì?”, Trần Thanh đi được một đoạn, bất lực quay đầu lại nhìn hai người họ.
Hai người đều cắn chặt môi, không nói gì.
“Các cô muốn theo thì cứ việc theo, nhưng có thể giấu khẩu súng đang đeo phía sau đi có được không? Thật sự quá bắt mắt rồi”, anh đột nhiên cảm thấy bất lực khi thấy hai người đều im lặng.
Nghe Trần Thanh nói vậy, hai người nhanh chóng lấy súng bắn tỉa trên vai xuống gấp lại, bỏ vào một cái túi vải.
“Thật tiện lợi”, anh thầm thở dài khi thấy hai người chỉ cần gấp khẩu súng rồi cất vào trong túi, điều này quả là khéo léo.
Trần Thanh đi bộ hơn mười phút cuối cùng cũng tìm thấy một khách sạn, hai người họ cũng nhắm mắt theo đuôi, cứ thế mà theo sau anh.
“Tôi muốn một… hai phòng lớn”, sau đó Trần Thanh lại lấy ra một thẻ căn cước khác, đưa cho người của khách sạn.
Nhân viên phục vụ khách sạn nhìn thấy anh đi cùng hai cô gái xinh đẹp như vậy đến thuê phòng thì nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ, nhưng khách sạn họ cũng không thể quản được mấy chuyện này.
Rất nhanh sau đó, Trần Thanh và hai nữ xạ thủ đã làm xong thủ nhận phòng. Cả ba đều đi thẳng lên lầu.
“Hai cô nói đi, rốt cuộc muốn thế nào? Tôi đã thuê phòng rồi, hai cô quay về phòng nghỉ đi, đừng đến quấy rầy tôi”, vào đến phòng, nhìn thấy hai người họ vẫn cứ đi theo mình, Trần Thanh có chút không kiên nhẫn nói.
“Bịch...”
Điều mà Trần Triệu Dường không ngờ tới là hai người họ trực tiếp quỳ xuống trước mặt anh.
“Này, hai cô muốn làm gì? Tôi không hề bắt nạt hai người”, nhìn bộ dạng hai người họ, Trần Thanh nhanh chóng né người sang một bên nói.
“Anh thực sự rất mạnh, chúng tôi muốn đi theo anh”, cô chị lên tiếng trước, dường như cô em biết mình không giỏi ăn nói nên cứ im lặng.
“Hở?”
Trần Thanh ngây người ra một hồi, anh không ngờ kết quả lại như thế này.
“Chị em cô chắc nhìn thấy tôi thực lực mạnh, muốn tôi giúp hai cô đối phó với tổ chức phía sau sao?”, anh chế nhạo và trực tiếp nói ra mục đích của bọn họ.
Lăn lộn trên đấu trường quốc tế nhiều năm như vậy, anh đương nhiên không phải là kẻ ngốc.
Có thể bồi dưỡng được kỹ thuật bắn tỉa mạnh mẽ như vậy, hơn nữa hai người họ còn là tay bắn tỉa song sinh, e rằng tổ chức của bọn họ cũng không hề kém cỏi.
Hai cô gái này muốn thoát khỏi tổ chức, nhưng lại muốn tìm mình để làm lá chắn.
Xem mình là kẻ ngốc chắc!
Quả nhiên khi nghe thấy những lời của anh nói, hai người liền biến sắc rồi cúi đầu xuống.
“Nếu như anh thật sự có thể thu nhận chúng tôi, sau này hai chị em tôi có thể trung thành với anh, sẽ không bao giờ phản bội… Vì sao anh không đồng ý, có phải anh cho rằng hai chúng tôi rất kém cỏi?”, lúc này, cô em không màng đến lời dặn của chị mình mà lên tiếng.
“Sao vậy, lẽ nào không phải sao? Ba lần đều không giết được tôi, lần thứ ba thì lại bị tôi bắt được”, Trần Thanh nhìn cô em với vẻ mặt giễu cợt hỏi.
“Tôi...”
Khi nghe anh nói vậy, cô em cứng họng không nói nên lời nhưng vẻ mặt cô ta có vẻ không phục.
“Nói cho tôi biết, lần đầu tiên hai cô ám sát tôi là người nhà họ Diệp thuê sao?”, Trần Thanh luôn có một thắc mắc, hai người này là thành viên của tổ chức sát thủ, nhưng mà khi bản thân vừa mới tách khỏi Diệp Sùng Minh, chưa đầy nửa tiếng, hai cô gái này đã đến ám sát mình rồi.
“Phải, nhưng cũng không hẳn là vậy, nhà họ Diệp có ân với chúng tôi, lúc đó chúng tôi cũng đang ở nhà họ Diệp, nên không thể không ra tay giúp đỡ”, đã đến bước này, không có gì phải giấu diếm cả.
Trần Thanh gật đầu, chẳng trách hai người họ ra tay nhanh như vậy là vì lý do này.
Chương 244: Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng
“Nếu các cô muốn rời khỏi tổ chức ban đầu thì chắc đã suy nghĩ kỹ rồi. Vậy tôi muốn biết chuyện gì, các cô đều phải trả lời tôi”, Trần Thanh nhìn thẳng vào hai người họ với ánh mắt thăm dò.
Vốn dĩ anh chỉ định quay về thành phố và sống một cuộc sống yên ổn.
Nhưng ngày càng xảy ra nhiều chuyện hơn, lại càng đắc tội với nhiều người, anh đã từ từ đi lệch khỏi quỹ đạo cuộc sống mà bản thân mong muốn rồi.
Trần Thanh cũng biết, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Bản thân càng không muốn quan tâm thì e là rắc rối cũng tự tìm đến.
Nếu đã như vậy thì hà tất gì phải ẩn nấp.
Cứ thuận theo tự nhiên là được.
“Tôi tên Cận Băng, em gái tôi là Cận Liệt. Chúng tôi đều thuộc tổ chức sát thủ Lưỡi Săn. Lần này tới Hoa Hạ, chúng tôi chỉ muốn tìm người”, người chị gái tên Cận Băng lập tức lên tiếng.
“Lưỡi Săn là tổ chức xếp hạng thứ 25. Được thôi, vậy sau này hai cô cứ đi theo tôi. Nhưng tôi nói trước nhé, con người tôi không thích nhất là bị phản bội, hai cô hiểu chứ?”, Trần Thanh suy nghĩ một hồi rồi mới nói.
Nghe Trần Thanh nói như vậy, hai người họ sửng sốt, không ngờ anh lại biết Lưỡi Săn. Chuyện này thì người bình thường không thể nào biết được.
Nhưng khi nhớ đến thân thủ của Trần Thanh thì hai người họ cũng đủ biết.
“Đã rõ!”, hai người đồng thanh trả lời.
“Được rồi, về nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai hai cô còn về thành phố Nam Hải. Tới hồ Lộc Minh tìm một người tên Giang Tử Phong. Cậu ta sẽ tự biết sắp xếp cho hai người ra sao”, Trần Thanh suy nghĩ một hồi rồi kêu hai người họ đi tìm Giang Tử Phong.
Hai người họ bèn rời khỏi.
Chờ sau khi hai người họ đi khỏi, trong mắt Trần Thanh lóe lên một tia lạnh lẽo. Nhà họ Ngụy đúng là có chút thủ đoạn.
Thời gian ngắn như vậy đã tìm ra nơi ở của anh, còn bố trí kế hoạch kỹ lưỡng như vậy, có thể nói là mưu tính không hề sai lệch.
Nếu không phải anh đã trải qua nhiều năm chinh chiến trên chiến trường, nếu không phải anh có mắt xuyên thấu thì e rằng lần này thật sự sẽ gặp nguy hiểm rồi.
Ban đầu, Trần Thanh còn muốn từ từ tính sổ với nhà họ Ngụy, nhưng giờ xem ra nhà họ Ngụy quả thật hơi nôn nóng rồi.
Nếu đã như vậy thì anh đành phải chủ động ra tay thôi, ngược lại anh muốn xem thử rốt cuộc nhà họ Ngụy có nội tình gì.
Lúc này, bầu không khí trong đại sảnh của nhà họ Ngụy khá căng thẳng. Vì người mà bọn họ phái đi, tới bây giờ vẫn chưa có tin tức gì, cũng đã quá giờ hẹn với bọn họ hai tiếng đồng hồ rồi.
“Reng reng...”
Chính ngay lúc này, điện thoại của Ngụy Lương Bình đột nhiên reo lên đinh tai nhức óc cả đại sảnh.
Sau khi Ngụy Lương Bình nghe máy, sắc mặt ông ta trở nên vô cùng khó coi.
“Ông chủ, nhiệm vụ thất bại rồi. Toàn bộ người của chúng ta đều bị đánh úp”, Ngụy Lương Bình ngẩng đầu lên nhìn về phía ông chủ Ngụy Giang Hà với vẻ khổ sở.
Nghe Ngụy Lương Bình nói vậy, tất cả người nhà họ Ngụy có mặt ở đó đều huyên náo cả lên.
Phải biết là kế hoạch của bọn họ vạch ra vô cùng chu toàn, có thể nói, theo như họ đã nghĩ thì đó là một kế hoạch không có chút sơ hở nào.
Cho dù là thiên tiên võ giả thì cũng rất khó tránh khỏi chiêu giết người hàng loạt của bọn họ.
Sắc mặt của Ngụy Giang Hà không được tốt cho lắm. Kế hoạch lần này thất bại, Trần Thanh chắc chắn sẽ không chịu để yên. Vậy làm sao nhà họ Ngụy bọn họ còn có thể sống ngày tháng tốt đẹp được.
“Xem ra phải mời đại trưởng lão ra rồi. Thực lực của Trần Thanh e là đã đạt đến mức thiên tiên đại thành. Với thực lực hiện giờ của chúng ta, khó mà giết chết hắn ta được”, Ngụy Giang Hà nói với vẻ mặt ảm đạm.
“Xem ra cũng chỉ còn cách này thôi. Nếu không khi hắn ta trở nên thành thục hơn thì chính là tai hoạ cho nhà họ Ngụy chúng ta”.
Những người khác của nhà họ Ngụy đều đồng ý. Dù gì bọn họ cũng tin vào thực lực của đại trưởng lão. Chỉ cần đại trưởng lão ra tay thì Trần Thanh chết là cái chắc.
“Vừa hay, ngày mai là lễ đính hôn của con trai nhà họ Phòng, Phòng Vĩnh Tín, đại trưởng lão chắc chắn sẽ tới để chúc mừng. Trước khi tới nhà họ Phòng, chúng ta mời đại trưởng lão giết tên Trần Thanh đó”, Ngụy Giang Hà nheo mắt nói.
“Có đại trưởng lão ra tay, Trần Thanh chết chắc!”, nghe Ngụy Giang Hà nói vậy, Ngụy Lương Bình vui mừng khôn xiết.
Còn người nhà họ Ngụy ai nấy cũng thở phào nhẹ nhõm. Sau đó bắt đầu bàn chuyện đính hôn của con trai nhà họ Phòng.
Một đêm yên bình.
Sáng ngày hôm sau, Trần Thanh bèn kêu hai chị em nhà họ Cận đi tới thành phố Nam Hải trước.
Hơn nữa còn kêu hai chị em họ âm thầm bảo vệ Nam Cung Yến. Đồng thời kêu Giang Tử Phong đi đón hai chị em họ. Dù gì bọn họ cũng chưa từng đặt chân tới Nam Hải.
Những ngày anh không có mặt, e là Nam Cung Yến sẽ gặp nguy hiểm. Dù sao ban đầu anh tới Nam Hải chính là vì bảo vệ cô ấy.
Tuy Trần Thanh đã nhờ Tô Hồng Mị bảo vệ cô ấy, nhưng thủ hạ dưới trướng của Tô Hồng Mị thì không có mấy người thật sự có thể dùng được.
Lúc này, Trần Thanh đột nhiên có nghĩ tới đám thanh niên kia, cũng không biết bọn họ thế nào rồi.
Lần trước bọn họ đột nhiên nói là muốn tới tìm anh, kết quả tới bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì.
Nhưng anh cũng không lo lắng gì nhiều, dù gì trong cuộc sống hằng ngày thì số người có thể gây uy hiếp cho đám người đó cũng rất ít.
Sau khi hoàn thành xong những chuyện này, vẻ mặt của Trần Thanh nghiêm túc trở lại, đã tới lúc tìm tới người nhà họ Nguỵ tính sổ rồi.
Nhưng trong lúc Trần Thanh chuẩn bị tới nhà họ Nguỵ, điện thoại của anh đột nhiên reo lên.
“Trần Thanh, anh có thể giúp tôi được không?”, là Từ Tịnh Nhã gọi điện đến.
“Được, cô nói đi”, anh khá bất ngờ, không ngờ Từ Tịnh Nhã lại nhờ anh giúp đỡ. Nhưng dĩ nhiên là anh sẽ không từ chối, dù sao cô ta cũng là bạn thân của Nam Cung Yến.
“Cái gì? Cô kêu tôi đóng giả làm bạn trai cô hả?”, nghe Từ Tịnh Nhã nói xong thì Trần Thanh lập tức há hốc mồm.
“Sao vậy? Chuyện này anh rốt cuộc có giúp hay không đây? Nếu anh không giúp thì có tin tôi sẽ nói xấu anh trước mặt của tiểu Yến không. Nói là anh với cô gái xinh đẹp kia...”, nghe giọng điệu Trần Thanh có vẻ kỳ lạ, Từ Tịnh Nhã đột nhiên tức giận.
“Xì, cô đang uy hiếp tôi ư? Tôi là kiểu người sợ bị uy hiếp như vậy sao? Cô nói xem, chuyện này thì tôi tất nhiên là giúp rồi... Nhưng mà, tôi và Dương Lệ thật sự không có gì, cô phải giúp tôi giải thích với tiểu Yến đấy”, nghe thấy Từ Tịnh Nhã nói vậy thì Trần Thanh nói không ngớt.
“Như vậy thì tạm được. Anh yên tâm đi. Chỉ cần anh và người phụ nữ kia không có gì, tôi chắc chắn sẽ giúp anh giải thích”.
“Trong vòng 10 phút, anh phải nhanh chóng tới khách sạn Thuỵ Hải. Hôm nay, tôi phải đính hôn với một người mà tôi không thích. Anh hãy đưa tôi rời khỏi bữa tiệc đính hôn, chỉ đơn giản vậy thôi”, Từ Tịnh Nhã nói.
“Ôi trời! Người đính hôn với cô chắc không phải là người nhà họ Phòng chứ?”, nghe Từ Tịnh Nhã nói xong thì Trần Thanh đột nhiên kêu lên một cách kỳ lạ.
Lúc đầu, các lão già của bộ tộc Hắc Sơn tự xưng là người nhà họ Phòng. Phải biết là người của bộ tộc Hắc Sơn đao thương bất nhập, trừ khi tìm được khuyết điểm của họ, nếu không thì đó chính là một con quái vật.
Có trời mới biết nhà họ Phòng có quái vật như vậy hay không.
“Đúng là người nhà họ Phòng. Nhưng anh yên tâm, chỉ cần anh giúp tôi làm loạn buổi đính hôn của người nhà họ Phòng. Tôi chắc chắn giúp anh thuyết phục bố tôi, bảo người nhà họ Phòng không truy cứu anh nữa”, Từ Tịnh Nhã nói với giọng điệu có phần không nắm chắc.
“Có thể thuyết phục bố của cô thì mới lạ”, nghe Từ Tịnh Nhã nói những câu không đáng tin thế này, Trần Thanh vỗ trán và chán nản nói.
Chương 245: Bảo tôi chắn đường?
"Trần Thanh, nếu gả vào nhà họ Phòng, tôi sẽ không được hạnh phúc. Tôi mà không hạnh phúc thì chắc chắn Tiểu Tuyết sẽ không vui, Tiểu Tuyết không vui thì anh cảm thấy cuộc sống của anh có tốt được không?", Từ Tịnh Nhã nhẹ giọng nói.
"Tôi sợ cô rồi, lát nữa tôi sẽ tới".
"Tốt quá rồi, tôi chờ xem màn biểu diễn của anh", thấy Trần Thanh đồng ý, Từ Tịnh Nhã lập tức vui vẻ.
Sau khi tắt máy, trên mặt cô ta chỉ toàn sự chua xót.
Tuy rằng cô ta biết kéo Trần Thanh vào vụ này không phải là một sự lựa chọn sáng suốt, nhưng lúc này, cô ta chẳng có cách nào cả.
Chỉ mong là Trần Thanh có thể cứu được cô ta.
Lúc này, Trần Thanh gọi taxi đi về phía khách sạn Thụy Hải.
...
Hôm nay, Phòng Văn Diệu cứ tươi roi rói, bởi vì hắn ta sắp kết hôn, cô dâu lại cực kỳ nổi tiếng ở thành phố Vân Hải, có thể nói là tình nhân trong mộng của đám cậu ấm ở thành phố Vân Hải.
Từ Tịnh Nhã được cả thành phố Vân Hải cộng nhận là người đẹp tài trí, IQ cao, đồng thời cũng có tài năng về phương diện kinh doanh.
Có thể nói, xét về mặt sắc đẹp thì có thể cô ta không phải số một, nhưng trong mắt bậc cha chú của các gia tộc trong thành phố Vân Hải, Từ Tịnh Nhã chính là hình mẫu con dâu lý tưởng nhất.
Một cậu ấm chỉ biết ăn chơi mà lấy được cô gái như Từ Tịnh Nhã thì quả thực là đã cống hiến cho gia tộc.
Ở thành phố Vân Hải, nhà họ Phòng là gia tộc thuộc top đầu, đương nhiên lễ đính hôn của con trai gia chủ sẽ xuất hiện rất nhiều người thuộc tầng lớp thượng lưu.
Còn chưa tới tám giờ, ở cổng khách sạn Thụy Hải đã đậu bao con xế hộp đủ mọi kiểu dáng, ai cũng mặc vest đi giày da, ăn mặc cực kỳ trang trọng.
Những người được mời tới tham dự lễ đính hôn thì đều rất vui mừng và phấn khởi.
Tuy rằng nhà họ Phòng có thực lực mạnh mẽ, nhưng khi đứng ra tổ chức tiệc, bọn họ không hề đánh mất lễ nghi.
Tất cả những người tới dự đều rất hài lòng về điểm này, cho rằng mình đã nhận được sự nể trọng.
Theo lý mà nói thì nhà họ Dương không nằm trong danh sách được nhà họ Phòng mời tới dự lễ đính hôn lần này, nhưng từ khi có Dương Đức Trung, mối quan hệ giữa nhà họ Dương và nhà họ Phòng rất tốt.
Dù sao những người mà Dương Đức Trung mang tới lúc trước có thực lực khá mạnh, rất dễ bắt chuyện với nhà họ Phòng.
"Lệ Lệ, bây giờ Trần Thanh đang ở đâu?", Dương Đức Trung và Dương Lệ ăn mặc long trọng tới dự lễ đính hôn, nhưng ông ta vẫn đang nghĩ về Trần Thanh.
Ông ta vô cùng hài lòng về Trần Thanh, nếu con gái mình giữ Trần Thanh ở lại được thì đây sẽ là một sự trợ giúp lớn với nhà họ Dương bọn họ.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất là bởi vì có Kỳ Sơn Môn, có một thế lực tông môn như vậy đè đầu nên bọn họ cứ có cảm giác sẽ bị diệt tộc bất cứ lúc nào.
Còn Trần Thanh thì chẳng hề sợ hãi khi biết đến thế lực Kỳ Môn Sơn, hiển nhiên con bài chưa lật của anh đủ để đương đầu với nó.
Đây mới thực sự là lý do mà Dương Đức Trung muốn lôi kéo Trần Thanh về phe mình.
"Con không biết nữa, để con gọi điện thoại hỏi xem sao", thực ra Dương Lệ cũng không muốn tham gia lễ đính hôn này, nghe bố mình nói vậy, cô chỉ muốn đi tìm Trần Thanh chơi ngay thôi.
Sau khi bắt taxi tới khách sạn Thụy Hải, Trần Thanh đi vào thẳng bên trong.
Chỉ có điều anh mới đi đến cửa thì đã bị chặn lại.
"Thưa anh, xin hỏi anh có thiệp mời không?", người ở cửa chính là nhân viên đón khách của nhà họ Phòng, vừa rồi anh ta nhìn thấy Trần Thanh bước xuống từ một chiếc taxi.
Hơn nữa cách ăn mặc của Trần Thanh quá quê mùa, nhà họ Phòng không thể mời người như thế tới tham dự lễ đính hôn được.
Vậy nên anh ta kết luận rằng cậu thanh niên này muốn làm thân với nhà họ Phòng, hoặc là tới đây ăn chực.
Anh ta không thể cho người như thế vào được, ngộ nhỡ lễ đính hôn xảy ra chuyện gì thì anh ta sẽ đi đời mất.
"Không có thiệp mời thì không được vào. Hiện giờ nhà họ Phòng đã bao trọn khách sạn Thụy Hải rồi, xin mời anh về cho", mặc dù trong mắt chỉ toàn nét khinh thường, nhưng những lời anh ta nói ra lại rất lịch sự.
"Tôi tới để chúc mừng, chẳng lẽ cũng không được vào sao?", nghe nhân viên đón khách nói thế, Trần Thanh cảm thấy bực bội.
Nếu biết trước là cần thiệp mời thì anh đã vào từ cửa sau rồi.
"Người này không có thiệp mà dám tới dự lễ đính hôn của nhà họ Phòng, đúng là ảo tưởng".
"Tôi đoán là muốn bấu víu vào nhà họ Phòng ấy mà".
Một số khách khứa tới tham dự lễ đính hôn nhìn thấy cảnh này, bọn họ bắt đầu chỉ trỏ về phía Trần Thanh, hiển nhiên ai cũng khinh thường hành động ấy của anh.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Trần Thanh đột nhiên vang lên.
"A lô, Lệ Lệ à, tôi đang ở cửa khách sạn Thụy Hải, ồ, các cô cũng ở đây sao? Tôi không có thiệp mời, cô ra ngoài đón tôi đi!", nghe điện thoại xong, Trần Thanh lập tức thở phào.
"Có người ra đón tôi!", lúc này Trần Thanh mới nói với nhân viên đón khách ở cửa.
"Vâng, thưa anh!", nhân viên đón khách cười rồi nói: "Nhưng làm phiền anh đứng sang bên cạnh, đừng chắn đường những vị khách khác".
Dứt lời, anh ta nở nụ cười không mấy tốt đẹp gì cả.
Những khách khứa qua lại cũng cười ha ha, hiển nhiên bọn họ rất thích xem những chuyện như vậy.
Đôi mắt của Trần Thanh trở nên lạnh lùng, chỉ là một nhân viên đón khách mà cũng dám có thái độ ấy với anh, đúng là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.
"Cậu nói cái gì hả?", Trần Thanh lạnh lùng nói, đôi mắt hơi u ám.
Bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào, nhân viên đón khách cảm thấy rùng mình, trong mắt hiện lên nét sợ hãi.
Trần Thanh đang định dạy cho tên nhân viên ấy một bài học thì Dương Lệ chạy chậm tới cửa.
"Trần Thanh!", cô ấy đi tới trước mặt Trần Thanh.
Bị Dương Lệ chen ngang, khí thế của Trần Thanh lập tức biến mất.
Nhân viên đón khách cảm thấy nhẹ cả người, suýt chút nữa thì quỳ xuống đất, anh ta nhìn Trần Thanh đầy căm hận.
Cả nhân viên đón khách và những vị khách khác đều không ngờ là lại có người ra đón Trần Thanh thật, hơn nữa còn xinh đẹp như thế.
Chuyện ấy khiến tên nhân viên càng thêm oán hận, vì sao một thằng chẳng có gì nổi bật như vậy lại được người đẹp ưu ái cơ chứ?
"Bây giờ tôi vào được chưa?", Trần Thanh đanh mặt nhìn nhân viên đón khách.
"Được rồi, xin mời!", tuy rằng tên nhân viên thực sự không muốn anh vào, muốn làm anh xấu mặt.
Nhưng anh ta không dám, lý do thì không chỉ là vì sự uy hiếp của Trần Thanh.
Dù sao nơi này cũng là địa bàn của nhà họ Phòng, cho dù Trần Thanh có to gan đến đâu thì cũng không dám đắc tội với nhà họ Phòng.
Điều mà anh ta quan tâm là cô gái vừa chạy tới đây. Được nhà họ Phòng mời tới dự lễ đính hôn thì chắc chắn là phải có thế lực không nhỏ, một nhân viên đón khách nhỏ bé như anh ta không thể đắc tội nội.
Lúc này, Trần Thanh mới quyết định tha cho nhân viên đón khách, nếu không với tính cách của anh, anh đã đá cho tên đó một cú rồi.
"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?", tất nhiên là Dương Lệ cũng phát hiện ra điều bất thường.
"Không có gì, tên nhân viên đó không cho tôi vào, còn bảo tôi chắn đường nữa", Trần Thanh nở nụ cười rồi thản nhiên nói.
Chương 246: Ăn chực
Dương Lệ sợ hết hồn, theo sự hiểu biết của cô ấy về Trần Thanh, cô ấy mà tới muộn mấy phút thì e rằng mọi chuyện sẽ rất bết bát.
May mà cô ấy chạy nhanh, nếu không thì chắc chắn Trần Thanh sẽ đắc tội nhà họ Phòng.
"May là tôi tới nhanh, nhà họ Phòng lợi hại lắm đấy, nếu phá hỏng lễ đính hôn của Phòng Văn Diệu thì e rằng nhà họ Phòng sẽ không tha cho cậu", Dương Lệ nói luôn miệng, dáng vẻ như chưa hết bàng hoàng.
"Bộ lễ phục này hợp với cô lắm đấy, đẹp hơn mặc đồng phục bảo vệ nhiều", Trần Thanh không để ý tới câu nói của Dương Lệ, mà là nhìn bộ lễ phục của cô ấy rồi nhận xét.
"Vậy sao?", nghe thấy lời khen của Trần Thanh, Dương Lệ bỗng cảm thấy ngượng ngùng.
Nghĩ tới những gì mà bố đã nói với mình tối qua, Dương Lệ lén nhìn Trần Thanh, nhưng điều khiến cô ấy tức tối là tên khốn ấy khen cô ấy xong là lập tức chạy đi ăn uống.
Hơn nữa cái dáng vẻ ăn uống của anh thật sự rất dễ thu hút sự chú ý của người khác.
"Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn thôi, ăn cho chết luôn đi", Dương Lệ đi tới cạnh Trần Thanh, cô ấy bực bội nói.
"Món này ngon lắm, cô cũng ăn thử đi", vừa nói, Trần Thanh vừa cho một miếng bánh kem vào miệng, sau đó cầm đĩa lên ăn như thuồng luồng.
Sáng nay anh chưa ăn sáng, nếu ăn không đủ no thì lát nữa làm sao mà quậy được?
"Tôi không ăn, mất mặt quá đấy", nghe Trần Thanh nói vậy, Dương Lệ cảm thấy cạn lời.
"Chuyện này có gì mà phải mất mặt, chẳng lẽ đồ ở đây không phải để ăn mà là để trưng bày à?", Trần Thanh không tán thành.
Khách khứa xung quanh đều đang nhã nhặn trò chuyện với nhau, hành động của Trần Thanh lập tức khiến anh trở thành tiêu điểm.
"Đó là ai thế? Sao lại tục tằng như vậy?"
"Không biết nữa, trông không giống khách được mời tới".
"Chắc mọi người không biết đâu, tên đó không có thiệp mời, cô gái bên cạnh cậu ta đã đưa cậu ta vào".
"Vậy là loại trai bao rồi, thảo nào lại trắng trẻo như thế".
Khách khứa xung quanh xì xào bàn tán. Sau khi nghe lời giải thích của những người đã chứng kiến vụ việc ở cửa, mọi người đều hiểu ra thân phận của Trần Thanh, những ánh mắt đang nhìn anh cũng lộ rõ nét khinh bỉ.
Với thính lực của Trần Thanh, tất nhiên là anh nghe thấy những lời bàn tán của bọn họ. Nhưng anh chẳng hề để ý tới, miệng là của người ta, chỉ cần bọn họ không nói trước mặt anh thì anh sẽ coi như không nghe thấy.
Theo thời gian trôi qua, khách khứa đã tới đông đủ, lúc này người nhà họ Phòng cũng xuất hiện.
"Cám ơn mọi người đã tới tham dự lễ đính hôn của con trai tôi, cảm phiền mọi người chờ đợi một lát, lễ đính hôn sắp bắt đầu rồi!", lúc này, gia chủ của nhà họ Phòng mở miệng nói.
"Chúc mừng Phòng gia chủ, đây đúng là một chuyện đáng mừng".
"Đúng thế, cũng chỉ có cậu cả nhà họ Phòng mới xứng với Từ Tịnh Nhã được thôi, thật sự là hâm mộ quá đi mất".
Khách khứa rối rít chúc mừng, ai ai cũng ra sức khen ngợi Phòng Văn Diệu.
Nghe những lời ấy, Phòng Vĩnh Tín cũng vô cùng vui vẻ.
Dù sao Từ Tịnh Nhã cũng là hình mẫu con dâu lý tưởng của ông ta, bây giờ con trai của ông ta đã cưới được người ta rồi.
Nhóm Trần Thanh chỉ chờ một lát là Từ Tịnh Nhã mặc bộ lễ phục dạ hội trắng noãn bước ra. Cô ta đi từ đằng sau tới, bên cạnh còn có một người đàn ông mặc vest trắng.
Chỉ có điều trông tên đó không hợp với bộ vest cao cấp ấy, dáng người gầy guộc, sắc mặt hơi tái, bước chân chao đảo.
Chỉ nhìn liếc qua là Trần Thanh biết tên đó bị suy kiệt vì rượu chè gái gú, tinh khí bị hao mòn nghiêm trọng.
Anh cảm thấy thương hại cho hắn ta, e là hôm nay hắn ta sẽ phải nhận một cú sốc lớn đây.
Nhưng đáng thương thì cũng có điểm đáng ghét, từ lúc xuất hiện đến giờ, Phòng Văn Diệu không hề dời mắt khỏi Từ Tịnh Nhã.
Trong ánh mắt ấy ngập tràn ham muốn chiếm hữu trắng trợn, hiển nhiên đối với hắn ta, Từ Tịnh Nhã chỉ là một cô gái mà anh ta dễ dàng có được, chẳng hề có tình cảm gì cả.
Sau khi xuất hiện, Từ Tịnh Nhã bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Trần Thanh khắp phòng, cô ta rất sợ Trần Thanh không tới.
Nhưng khi nhìn thấy Trần Thanh đang càn quét thức ăn trong đám đông, cô ta lập tức thở dài một hơi.
Trần Thanh nháy mắt ra dấu với cô ta, sau đó không để ý tới cô ta nữa, chỉ cắm đầu vào ăn.
Tiếp đó, khách khứa bắt đầu tặng quà đính hôn. Mặc dù chỉ là một buổi lễ đính hôn, nhưng không ai muốn mình bị vượt mặt, vậy nên tất cả đều rất cố gắng, muốn để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Phòng Vĩnh Tín.
Sau khi mọi người lần lượt tặng quà hết, một giọng nói không mấy hòa hợp vang lên.
"Có một số người tới chỉ để ăn chực chứ không chuẩn bị quà cáp gì thì phải", người vừa lên tiếng chính là Ngụy Thân.
Mặc dù Ngụy Thân bị Trần Thanh lừa mất hai mươi triệu, còn hại gia tộc tổn thất tám mươi triệu, nhưng bởi vì phát hiện ra Trần Thanh sớm nên hắn ta không bị phạt, ngược lại còn được tới tham dự lễ đính hôn của nhà họ Phòng cùng với người thuộc chi chính trong gia tộc.
Ngụy Thân là dân bản xứ của thành phố Vân Hải, hiểu biết rất rõ về thế lực của nhà họ Phòng.
Lúc đầu hắn ta còn tưởng là mình không tìm được cơ hội báo thù, không ngờ lại nhìn thấy Trần Thanh trong lễ đính hôn. Phát hiện ra Trần Thanh không tặng quà, hơn nữa từ lúc vào đến giờ anh chỉ cắm mặt ăn, chẳng khác nào một tên nhà quê.
Chuyện ấy khiến Ngụy Thân cảm thấy kích động. Hắn ta muốn mượn tay nhà họ Phòng để trả thù cho mối nhục ngày hôm qua.
Sau khi Ngụy Thân nói dứt lời, ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng đổ dồn về phía Trần Thanh.
Bởi vì trong này chỉ có một mình Trần Thanh là cứ ăn liên mồm, những người khác chỉ ăn hương ăn hoa, nào có ai ăn uống thả phanh như anh.
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Trần Thanh đặt miếng thịt gà đang cầm xuống, nghi hoặc nhìn mọi người.
Sau khi nhìn thấy Ngụy Thân, trong mắt anh hiện lên nét cợt nhả.
Không ngờ cái tên đó còn dám xỏ xiên anh, xem ra bài học ngày hôm qua vẫn còn nhẹ nhàng lắm.
Bị Trần Thanh liếc nhìn, Ngụy Thân giật thót mình.
Hiện giờ ở đây chỉ có một mình hắn ta là người nhà họ Ngụy, những người khác đã vào trong trò chuyện với trưởng lão của nhà họ Phòng rồi.
Nhưng nghĩ tới chuyện đây là địa bàn của nhà họ Phòng, hắn ta cảm thấy tự tin hơn nhiều.
"Tới đây thì đều là khách, cho dù không có quà thì cũng có thể chúc một câu để biểu đạt tấm lòng", Phòng Vĩnh Tín xua tay, rộng lượng nói.
"Gia chủ, anh ta không có thiệp mời", đúng lúc này, đôi mắt của tên nhân viên đón khách sáng rực lên. Anh ta bước nhanh tới bên cạnh Phòng Vĩnh Tín và nhỏ giọng nói.
"Anh này, theo trí nhớ của tôi thì trong danh sách khách mời không có tên anh thì phải, không biết anh là người của gia tộc nào?", Phòng Vĩnh Tín không mấy quan tâm tới quà cáp, nhưng có người lạ lẻn vào lễ đính hôn của con trai ông ta, còn không biết mục đích là gì, ông ta nhất định phải hỏi cho ra lẽ.
Chương 247: Nói nhăng nói cuội
“Thật là ngại quá gia chủ Phòng, cậu ấy là do tôi đưa tới. Tôi là Dương Lệ của nhà họ Dương”, Dương Lệ đứng bên cạnh sợ Trần Thanh gây chuyện nên vội lên tiếng.
Phòng Vĩnh Tín chau mày lại khi nghe Dương Lệ nói vậy.
Còn Ngụy Thân cũng tỏ ra bực bội, lẽ nào kế sách mượn dao giết người sẽ thất bại ư?
“Cho dù có người đưa cậu tới nhưng không chuẩn bị quà cáp gì thì cũng không lịch sự đâu. Làm gì có ai đi dự tiệc cưới mà không mang quà cáp chứ?”, Ngụy Thân tiếp tục muốn tìm chỗ chết đây mà.
“Ai nói tôi không chuẩn bị quà mừng. Dĩ nhiên phải có rồi”, Trần Thanh đang rầu vì lấy cớ gì để làm lý do gây sự, không ngờ được Ngụy Thân lại tự mình đưa tới cửa.
“Món quà mà tôi chuẩn bị có một không hai. Không ai ở đây có thể so bì được”, Trần Thanh lau vết dầu mỡ trên miệng rồi lên tiếng nói.
Nghe anh nói vậy, những vị khách có mặt đều tỏ ra không phục. Dù gì quà họ tặng đều được lựa chọn rất kỹ càng, làm sao có thể không bằng quà của một tên nghèo rớt mồng tơi như anh?
“Ồ? Cậu không ngại thì lấy ra thử xem”, Phòng Vĩnh Tín có vẻ tò mò, rốt cuộc là món quà gì mà lại có một không hai. Hơn nữa còn gây áp lực cho khách khứa có mặt tại hội trường.
“Cái này... Quà của tôi khá là bí mật, để nhiều người biết thì không hay lắm”, Trần Thanh tỏ ra khó xử. Anh lắc đầu và nói.
“Haha, tôi thấy chắc là không chuẩn bị gì nên mới thoái thác đây mà”, Ngụy Thân cười lớn tiếng, sau đó chế nhạo nói.
“Đúng vậy. Có bản lĩnh thì lấy ra cho mọi người xem thử”.
“Gì mà bí mật, tôi thấy chắc là không có rồi”.
“Một nhân vật nhỏ còn vọng tưởng thông qua cách này thu hút sự chú ý của nhà họ Phòng à”.
“Tôi thấy cậu ta muốn loè thiên hạ mà thôi”.
Những vị khách khác cũng tỏ ra bất bình, dựa vào cái gì mà món quà đắt tiền họ tặng, lại không thể có được sự chú ý của người nhà họ Phòng. Cái tên khoác lác này lại làm được.
“Thằng ranh, mau đem quà ra đi. Đừng có lải nhải nữa. Có thì mau đem ra, không có thì cút!”, lúc này Phòng Văn Diệu tỏ ra bực bội, chỉ là một tên hề mà muốn kéo dài thời gian. Hắn ta không chờ được, nôn nóng muốn hoàn thành lễ đính hôn với Từ Tịnh Nhã.
“Được rồi. Vốn dĩ tôi còn muốn lén đưa cho anh. Nếu anh muốn mọi người đều biết thì tôi nói ra vậy”, nghe Phòng Văn Diệu nói vậy thì vẻ mặt của Trần Thanh nhất thời lộ ra vẻ bất lực.
“Quà mừng của tôi chính là có thể giúp anh trị khỏi bệnh của mình”, Trần Thanh lập tức tiến lên một bước, vẻ mặt hờ hững nói.
Vốn là muốn chờ xem trò cười của Trần Thanh, họ cũng muốn xem thử anh đưa ra món quà như thế nào.
Nhưng khi nghe Trần Thanh nói vậy, tất cả mọi người đều ngớ ra, tên xấu xa này đúng là gì cũng dám nói.
Lúc này, sắc mặt của người của nhà họ Phòng đều rất khó coi, nhất là Phòng Văn Diệu, mặt mày tái nhợt, hung hăng trừng mắt nhìn Trần Thanh.
“Bảo vệ, mau qua đây đưa cái tên khốn kiếp này ra ngoài. Ông đây không có bệnh, mày trị bệnh gì cho tao chứ?”, lúc này Phòng Văn Diệu điên cuồng rống lên.
“Anh chắc chắn mình không có bệnh sao? Cơ thể suy nhược, thường ra mồ hôi. Mỗi ngày tới nửa đêm đều tỉnh giấc vì cơn đau. Mỗi lần như vậy, nếu không có thuốc thì tối đa là một phút, còn dùng thuốc thì tầm khoảng 3 đến 5 phút. Đây quả thật là bệnh. Người bình thường đâu có như vậy chứ”.
Trần Thanh ra vẻ muốn tốt cho người khác nên lên tiếng giải thích.
“Wow!”
Nghe Trần Thanh nói những lời này, mọi người đều nhìn sang Phòng Văn Diệu với ánh mắt dò xét.
Căn bệnh này e là không có người đàn ông nào muốn. Cho dù thật sự mắc bệnh thì cũng không muốn để người khác biết.
Dù gì chuyện này đối với bất kỳ người đàn ông nào cũng là một sự sỉ nhục.
Nhưng Trần Thanh lại nói thẳng thừng như thế, dù là giả thì cũng đã khiến người khác nảy sinh những suy nghĩ lung tung rồi.
“Mày…”, nghe Trần Thanh nói chi tiết như vậy, hai bố con Phòng Vĩnh Tín và Phòng Văn Diệu biến sắc, vì những gì anh nói đều là sự thật.
Hơn nữa, với thế lực của nhà họ Phòng, tìm không biết bao nhiêu bác sĩ nhưng vẫn không chữa khỏi cho hắn ta.
Điều đáng sợ là càng trị thì càng tệ, uống rất nhiều thuốc, cuối cùng dẫn đến nhờn thuốc. Thuốc bình thường cơ bản không có tác dụng gì cả.
Sắc mặt của người nhà họ Từ rất khó coi. Dù gì nhà họ Từ gả con gái nhưng người phải lấy lại là một tên phế vật thì đúng là cuộc sống goá phụ.
Nếu đúng thật là như vậy thì họ đã hại chính con gái mình rồi.
Tuy họ cần tạo mối quan hệ hợp tác với nhà họ Phòng, nhưng cũng không thể đẩy con gái của gia tộc mình vào hố lửa được.
Nếu họ thật sự làm như vậy, vậy thì danh tiếng của nhà họ Từ sẽ bị bôi nhọ.
Dù gì Từ Tịnh Nhã cũng là một cô gái. Cho dù không lấy chồng thì ở trong gia tộc cũng tốt hơn nhiều so với những tên cậu ấm ăn nằm chờ chết.
Vì vậy vẻ mặt của người nhà họ Từ lúc này rất khác thường, họ giao tiếp bằng ánh mắt với nhau.
“Chàng trai trẻ, cơm có thể ăn bừa nhưng nói thì không thể nói bậy. Nói nhiều dễ chuốc thị phi vào người”, vẻ mặt của Phòng Vĩnh Tín lúc này đã bình tĩnh lại. Dĩ nhiên ông ta nhìn thấy sự thay đổi sắc mặt của người nhà họ Từ, bọn họ còn giao tiếp bằng ánh mắt với nhau.
“Có phải là thật hay không, tôi tin trong lòng các người còn rõ hơn tôi. Tôi chỉ nói, tôi có cách trị cho anh ta”, Trần Thanh mỉm cười và tự tin nói.
“Bố, mau đuổi hắn ta ra ngoài”, lúc này Phòng Văn Diệu lại không chịu được ánh mắt của những người xung quanh, nhất là đám người thì thầm to nhỏ bên tai, vốn là rắc muối lên vết thương của hắn ta, khiến hắn ta đau nhói.
“Người đâu, mau chặt đứt tay chân, cắt lưỡi và ném cái tên nói nhảm nhí này ra ngoài!”, Phòng Vĩnh Tín biết nếu hôm nay không mạnh tay thì e là sau này nhà họ Phòng sẽ trở thành trò hề.
“Lời đàm tiếu về người nhà họ Phòng không phải ai cũng có thể nói. Nếu đã dám nói ra thì phải trả giá đắt”, Phòng Vĩnh Tín nhìn về những vị khách đang có mặt, sau đó lên tiếng nói với giọng đe doạ.
Hễ người nào bị Phòng Vĩnh Tín nhìn lướt qua thì hoặc là né tránh, hoặc là cúi đầu không dám nhìn thẳng.
Trần Thanh không hề tỏ ra sợ sệt, anh lại nói thêm: “Thật ra cũng không thể trách tôi. Tôi vốn muốn nói riêng với mấy người. Là cái tên này cứ bắt tôi phải nói thẳng ra, tôi cũng hết cách”.
Nói xong, Trần Thanh chỉ vào Ngụy Thân.
Mọi ánh mắt đều dồn về phía của Ngụy Thân. Nếu nói tới thủ phạm thì chính là Ngụy Thân rồi còn gì. Nếu không phải hắn ta thì chuyện này cũng sẽ không làm cho dư luận xôn xao đến vậy.
Bị Trần Thanh chỉ mặt, sắc mặt của Ngụy Thân đột nhiên trắng bệch.
Hắn ta biết, mình đã bị Trần Thanh cho vào tròng. Người nhà họ Phòng không dễ gì tha cho Trần Thanh. Nhưng bản thân làm ngòi nổ thì chắc cũng xong đời.
“Làm... Làm sao tôi biết rằng cậu ta sẽ nói những lời nhảm nhí như vậy. Những gì cậu ta nói chắc chắn là giả. Sao cậu chủ Văn Diệu có thể bị bệnh được chứ?”
Lúc này, Ngụy Thân đã có chút nói năng lộn xộn.
Nhưng hắn ta không nhận thức được, mỗi câu mình nói ra thì sắc mặt của người nhà họ Phòng càng trở nên khó coi hơn.
Chương 248: Không bằng cả rác rưởi
"Mày câm miệng lại ngay! Người đâu, lôi thằng khốn này ra ngoài cho tôi", Phòng Văn Diệu nổi khùng lên, hắn ta quát thật to.
Đám bảo vệ đang chờ sẵn bên cạnh cùng xông lên đè Ngụy Thân xuống mặt đất, kéo hắn ta quăng ra khỏi phòng tiệc như một con chó chết. Lúc đó, Ngụy Thân cũng muốn nói gì đó, nhưng nhân viên bảo vệ kia cực kỳ thông minh, đánh hắn ta ngất xỉu rồi lôi ra ngoài.
Nhìn thấy thủ đoạn của người nhà họ Phòng, mọi người đều cảm thấy sợ hãi, không dám nói lung tung nữa.
Dù sao lúc đầu Ngụy Thân cũng định lấy lòng người nhà họ Phòng, nhưng không ngờ lại chuốc họa vào thân.
"Gia chủ Phòng, xem ra ông không mấy quan tâm đến cuộc sống của con ông sau này nhỉ? Nếu thế thì tôi cũng hết cách rồi", Trần Thanh lắc đầu như thể bất đắc dĩ lắm.
"Thằng ranh, câm miệng lại! Cắt lưỡi nó cho tôi!", Phòng Vĩnh Tín quát lạnh một tiếng, đám bảo vệ lập tức lao về phía Trần Thanh.
Chỉ có điều Trần Thanh sẽ chẳng đứng yên để cho bọn họ động tới mình, bọn họ vừa tới gần là anh lập tức ra tay.
Bịch... Bịch...
Mấy bàn tay vung ra, đám bảo vệ bị đánh bay ra ngoài như mấy con búp bê vải.
"Gia chủ Phòng, bảo lũ ăn hại ấy tới đối phó với tôi, ông không cảm thấy buồn cười sao?", Trần Thanh đánh bay đám bảo vệ đi rồi phủi tay, nói bằng giọng ngả ngớn.
Thấy Trần Thanh ra tay, đôi mắt của Phòng Vĩnh Tín co rụt lại!
Ông ta biết cái tên ngông cuồng này tới đây để gây chuyện, nếu không thì đã chẳng sỉ nhục nhà họ Phòng một cách trắng trợn như thế.
"Rốt cuộc mày là ai?", Phòng Vĩnh Tín không thăm dò ra được thực lực của Trần Thanh, bèn mở miệng hỏi.
"Tôi tới để chúc mừng, các ông không cảm kích thì thôi, lại còn dùng bạo lực với tôi, tưởng tôi dễ bắt nạt lắm hả?", Trần Thanh bắt đầu đanh giọng lại, lạnh lùng nhìn về phía Phòng Vĩnh Tín.
"Mày không muốn tiết lộ thân phận thì tao cũng không hỏi nữa, đợi đến khi bắt được, nhà họ Phòng sẽ có cách để mày phải mở miệng. Đến lúc đó, mày có muốn chết cũng khó đấy. Đắc tội với nhà họ Phòng, kết cục sẽ rất thê thảm”, Phòng Vĩnh Tín thản nhiên nhìn Trần Thanh rồi liếc sang chỗ nhà họ Dương.
Sắc mặt của Dương Đức Trung và Dương Lệ biến đổi hẳn. Bọn họ là người thành phố Vân Hải, sinh ra và lớn lên ở đây, vậy nên cảm thấy kính sợ nhà họ Phòng từ tận đáy lòng.
Chính bọn họ đã đưa Trần Thanh vào, bây giờ Trần Thanh đắc tội với nhà họ Phòng, e rằng nhà họ Dương bọn họ cũng sẽ gặp rắc rối. Nhà họ Dương vừa trải qua một tai nạn lớn, mới bình thường trở lại chưa được bao lâu, không thể gặp vấn đề gì được nữa.
"Gia... Gia chủ Phòng, nhà họ Dương không có quan hệ gì với Trần Thanh cả, chỉ bởi vì cậu ta quen biết với con gái tôi nên con gái tôi mới định dẫn tới gặp tôi. Nhà họ Dương chúng tôi hoàn toàn không biết những gì mà cậu ta làm, cũng sẽ không đối đầu với nhà họ Phòng, mong Phòng gia chủ xem xét thật kỹ".
Dương Đức Trung cắn răng một cái rồi đứng lên nói.
Mặc dù nhờ Trần Thanh nên lúc trước nhà họ Dương mới thoát được một kiếp nạn, nhưng bây giờ đối mặt với nhà họ Phòng, Dương Đức Trung quyết đoán lựa chọn.
Nhà họ Phòng là một con quái vật khổng lồ, bọn họ không đắc tội nổi. Nếu hôm nay không phân rõ giới hạn với Trần Thanh thì e là nhà họ Dương sẽ không thể tồn tại được.
Nghe thấy câu nói của bố mình, sắc mặt của Dương Lệ biến đổi hẳn. Cô ấy không ngờ là bố mình lại chối bỏ quan hệ với Trần Thanh, như thế khác nào qua cầu rút ván.
Đám người nhà họ Dương nghe gia chủ nói vậy thì đều thở dài một hơi, hiển nhiên bọn họ cũng không muốn trở thành kẻ địch với nhà họ Phòng. Đối với bọn họ, nhà họ Phòng đáng sợ hơn Trần Thanh nhiều, đó là lòng kính sợ đã ăn sâu vào xương máu.
"Bố, sao bố lại thế...", Dương Lệ kéo bố mình lại rồi sốt sắng nói.
"Con đừng nói gì hết, chuyện đã đến nước này rồi thì bố chỉ có thể làm như vậy mà thôi", Dương Đức Trung nói ngay, sau đó bảo người nhà họ Dương ở đằng sau giữ Dương Lệ lại.
"Gia chủ Phòng, thật ngại quá, tôi dạy con không nghiêm, về nhà tôi sẽ bảo ban lại con bé", Dương Đức Trung nói với Phòng Vĩnh Tín.
Trong lúc nói, ông ta chẳng nhìn Trần Thanh cái nào, như thể người đã cứu nhà họ Dương không phải là anh.
Trần Thanh không hề cảm thấy ngạc nhiên về chuyện này, chỉ nhìn Dương Đức Trung một cái thật sâu.
Anh không trách Dương Lệ, dù sao cô ấy cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, không thể làm được gì trước quyết định của gia tộc.
"Tốt lắm, chú em Đức Trung là người hiểu chuyện, mong hãy lùi sang một bên, tôi sẽ xử lý thằng nhóc ngông cuồng này trước", Phòng Vĩnh Tín rất hài lòng trước hành động của Dương Đức Trung, xem ra nhà họ Phòng vẫn có sức uy hiếp với mọi người ở thành phố Vân Hải.
"Nếu mày muốn mạnh bạo hơn thì cũng được thôi. Người đâu, bắt lấy thằng đó!", Phòng Vĩnh Tín nhìn về phía Trần Thanh, trong mắt mang theo sự lạnh lẽo.
Phòng Vĩnh Tín vừa dứt lời, năm bóng người xuất hiện xung quanh Trần Thanh, bao vây anh kín mít.
Lúc này, khách khứa xung quanh đều đứng lùi ra xa, sợ gặp tai bay vạ gió.
"Vẫn chưa đủ đâu. Nếu lão già nhà ông muốn lũ phế vật này tới nộp mạng thì tôi đành lãng phí chút sức lực vậy", nhìn năm người này, Trần Thanh lắc đầu.
Đối với Trần Thanh, năm tên võ giả hậu thiên tiểu thành này chẳng khác đám bảo vệ vừa rồi là bao. Đọc thêm chương mới nhất tại nhóm zalo : https://zalo.me/g/zivpdz264
"Đánh xong đi rồi hãy nói", Phòng Vĩnh Tín cười lạnh một tiếng. Những võ giả này khác hẳn với bảo vệ bình thường, mong là sau khi đánh xong, thằng ranh này vẫn còn hăng hái như thế.
Nghe thấy lời nhận xét của Trần Thanh về mình, năm người kia lập tức nổi giận. Bọn họ là võ giả, bình thường đâu có ai dám ăn nói với bọn họ như vậy. Với người bình thường, bọn họ là những người kiểm soát tuyệt đối.
"Thằng ranh, mày yên tâm, lát nữa tao sẽ đánh vêu mồm mày lên", trong mắt của tên võ giả cầm đầu lóe lên sự độc ác, gã ta nhắm vào chân Trần Thanh.
Tốc độ của bốn người còn lại cũng không chậm, vừa ra tay là đã dùng ngay chiêu thức tàn nhẫn, không hề nghĩ tới chuyện Trần Thanh có chịu nổi hay không.
"Bảo chúng mày là lũ phế vật cũng có nghĩa là chúng mày còn không bằng cả rác rưởi nữa. Rác rưởi ít nhất còn tái chế được, còn chúng mày thì chỉ có nước tiêu hủy thôi", Trần Thanh lắc đầu, sau đó vung tay ra.
Tên võ giả cầm đầu còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì đã bị Trần Thanh đánh bay ra ngoài, đụng mạnh vào bàn ăn, khiến thức ăn và rượu trên bàn rơi hết xuống đất.
Không đợi những võ giả khác phản ứng gì, Trần Thanh đã xông thẳng về phía chúng và đánh đấm lia lịa. Đám võ giả kia căn bản không phải đối thủ của Trần Thanh, chỉ bốn chưởng thôi là tất cả đã bị đánh bay đi.
Sắc mặt của người nhà họ Phòng đen kịt lại, võ giả đã ra tay rồi mà vẫn không bắt được tên ngông cuồng ngày, đây là một sự ảnh hưởng lớn tới tiếng tăm của nhà họ Phòng.
Khách khứa ồ lên, không ngờ nhà họ Phòng vẫn luôn mạnh mẽ như thế mà cũng có ngày hôm nay, e rằng từ nay trở đi, sự kính sợ của bọn họ với nhà họ Phòng cũng sẽ giảm đi phần nào.
"Gia chủ Phòng, đừng cử lũ phế vật này ra làm lãng phí thời gian của nhau nữa. Bày hết sức mạnh của Bộ tộc Hắc Sơn các người ra đi, nếu không thì lũ người này sẽ chỉ là bao cát hết thôi", Trần Thanh phủi tay, nói với dáng vẻ nhởn nhơ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ác Ma Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Thiết Soái Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Giang Long chiến thần
Giang Long chiến thần
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom