• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh (2 Viewers)

  • Chương 249-256

Chương 249: Bất chấp lý lẽ

"Cái gì?"

Nghe thấy câu nói của Trần Thanh, những người cầm quyền trong nhà họ Phòng đều cứng đờ mặt lại, hiển nhiên Bộ tộc Hắc Sơn là một bí mật mà người bình thường trong gia tộc không biết.

Dù sao thì Bộ tộc Hắc Sơn cũng là điều cấm kỵ ở Hoa Hạ, không ai dám nhắc đến, lại càng không có ai dám thu nhận Bộ tộc Hắc Sơn.

Những người cầm quyền trong nhà họ Phòng đều chắc chắn là mình không để lộ ra ngoài, nhưng bây giờ lại bị một tên xa lạ biết được, hơn nữa còn bô bô ra trước mặt mọi người.

Những khách khứa bình thường ở xung quanh cứ ngây ra, không biết Trần Thanh nói thế là sao.

Nhưng nhà họ Phòng thay đổi sắc mặt hẳn đi thế kia thì chắc hẳn Bộ tộc Hắc Sơn ấy là một bí mật không thể nói ra được.
Đọc thêm chương mới nhất tại zalo : https://zalo.me/g/zivpdz264
Nghĩ tới đây, vẻ mặt của một vài người thông minh trở nên khó coi, bọn họ sợ người nhà họ Phòng sẽ giết người diệt khẩu.

Nhưng ở đây có nhiều doanh nhân nổi tiếng của thành phố Vân Hải như thế, bọn họ cũng yên tâm hơn đôi chút.

Nếu nhiều người xảy ra chuyện cùng một lúc thì e rằng nhà họ Phòng cũng chẳng che giấu được.

"Kính thưa các vị khách quý, hôm nay đã xảy ra một vài chuyện, đành phải mời mọi người đi trước, lúc khác nhà họ Phòng chúng tôi sẽ bày tiệc để xin lỗi", Phòng Vĩnh Tín chắp tay xin lỗi khách khứa.

"Đương nhiên, tôi cũng mong là mọi người hãy kín miệng về chuyện ngày hôm nay, nếu không người nhà họ Phòng chúng tôi sẽ tới tận nhà xin lỗi!", khi nói đến hai chứ "xin lỗi", trong mắt Phòng Vĩnh Tín lóe lên nét tàn nhẫn.

Tất cả mọi người lập tức run lên, ai cũng hiểu ý của Phòng Vĩnh Tín. Ông ta đang công khai cảnh cáo mọi người đừng đi nói lung tung, nếu không người nhà họ Phòng sẽ tới tận nhà tính sổ.

Trần Thanh không ngăn cản, cứ thế nhìn bọn họ.

Làm thế cũng đúng ý anh, dù sao nhiều người quá thì có một số chuyện sẽ hơi khó giải quyết.

Sau đó khách khứa kéo nhau rời đi, nhà họ Dương cũng đi theo, người nhà họ Phòng không hề ngăn cản.

"Hừ!", người nhà họ Từ hừ lạnh một tiếng rồi đưa Từ Tịnh Nhã đi.

Trước khi đi, Từ Tịnh Nhã tỏ vẻ lo lắng, hiển nhiên là cô ta không nghĩ rằng mọi chuyện lại thành ra thế này.

Trần Thanh nháy mắt ý bảo cô ta cứ yên tâm.

Mặc dù rất lo lắng, nhưng Từ Tịnh Nhã chẳng thể làm được gì, chỉ đành đi theo người của gia tộc rời khỏi đó.

Trong phòng tiệc chỉ còn lại Trần Thanh và người nhà họ Phòng, bầu không khí trở nên nặng nề.

Phòng Vĩnh Tín đang định nói gì đó thì đằng sau vang lên tiếng bước chân và tiếng cười nói.

"Đại trưởng lão, đứa cháu bất tài của tôi đính hôn mà ông còn đích thân tới đây, thằng anh này xấu hổ quá", một giọng nói già cả nhưng sang sảng vang lên, một nhóm người bước ra từ phòng trong.

"Trưởng lão Phòng Vũ, chuyện gì đang xảy ra vậy?", một ông lão tóc bạc, vẻ mặt lại hồng hào đang định khách sáo thêm vài câu nữa, nhưng sau khi nhìn thấy tình hình trong hội trường lễ đính hôn, ông ta nghi ngờ hỏi.

"Vụ gì đây? Khách khứa đâu hết rồi? Đã xảy ra chuyện gì vậy hả?", người được gọi là trưởng lão Phòng Vũ bước tới, nói với vẻ mặt cáu giận.

Mà đám Ngụy Giang Hà đang đi theo sau đại trưởng lão Ngụy Đỉnh Phong thì thay đổi sắc mặt, bởi vì bọn họ nhìn thấy Trần Thanh, không ai có thể ngờ được rằng anh lại tới quậy phá trong lễ đính hôn của nhà họ Phòng.

Sau đó, đám Ngụy Giang Hà đồng loạt cười lạnh, Trần Thanh muốn chết thì cũng đỡ mất công bọn họ phải ra tay.

"Đại trưởng lão, tên kia chính là thằng Trần Thanh ngông cuồng, chúng ta cứ đứng xem một lát đã, đừng vội", sau khi Phòng Vũ đi tới khu vực mà người nhà họ Phòng đang đứng, Ngụy Giang Hà nhỏ giọng nói với Ngụy Đỉnh Phong.

"Ồ, chỉ là một thằng vắt mũi chưa sạch mà các người cũng bó tay, đúng là một lũ vô dụng", nghe Ngụy Giang Hà nói vậy, đại trưởng lão Ngụy Đỉnh Phong hừ lạnh một tiếng, có vẻ như rất bất mãn.

Đại trưởng lão nói vậy làm người nhà họ Ngụy cúi hết đầu xuống, bao gồm cả Ngụy Giang Hà, bởi vì bọn họ không thể phản bác được lời nhận xét của đại trưởng lão, cũng chẳng dám phản bác.

Trần Thanh cũng nhìn thấy người nhà họ Ngụy, nhưng bây giờ có người nhà họ Phòng, người nhà họ Ngụy không nhúng tay vào thì anh cũng chẳng để ý tới.

"Trưởng lão Phòng Vũ, thằng ranh đó tên là Trần Thanh, nhưng hắn biết chuyện về Bộ tộc Hắc Sơn, vậy nên...", Phòng Vĩnh Tín nhỏ giọng nói với Phòng Vũ.

Nghe thấy câu nói của Phòng Vĩnh Tín, đôi mắt của Phòng Vũ hơi dao động. Ông ta không nổi giận ngay, mà là quay đầu nhìn về phía nhà họ Ngụy, nói với Ngụy Đỉnh Phong:

"Chú em Đỉnh Phong, để chú phải chê cười rồi. Nhà họ Phòng chúng tôi có chút ân oán cần giải quyết, tôi không thể tiếp đón chú được nữa, lúc khác tôi sẽ mang loại bánh trà mà tôi đã cất kỹ mấy chục năm tới nhà, uống trà tâm sự với chú".

"Không sao, ông anh Phòng Vũ có việc thì chúng tôi xin phép đi trước", Ngụy Đỉnh Phong không để lộ ra ân oán với Trần Thanh, ông ta cũng nương đó đồng ý ngay.

Sau đó, người nhà họ Ngụy được Ngụy Đỉnh Phong tiễn đi, Trần Thanh không hề ngăn cản.

Bởi vì anh cảm nhận được rằng lão già tên là Ngụy Đỉnh Phong này không dễ chọc, hẳn là thực lực của ông ta đã vượt qua thiên tiên đại thành, ngang tầm với lão già Phòng Vũ.

Nếu chỉ đối phó với nhà họ Phòng thì anh chắc như bắp, nhưng nếu đối đầu với cả nhà họ Ngụy nữa thì khó nói lắm.

...

"Bố, sao vừa rồi bố lại nói như thế?", sau khi ra ngoài, Dương Lệ được thả ra, cô ấy phẫn nộ nhìn Dương Đức Trung.

"Hừ, chẳng lẽ con không biết nhà họ Phòng là gia tộc như thế nào sao? Chỉ một ngón tay thôi cũng đủ để dí chết nhà họ Dương rồi. Nếu vừa rồi chúng ta đứng về phía Trần Thanh thì e là thứ chờ đợi nhà họ Dương chúng ta chính là mối họa diệt tộc".

Dương Đức Trung hừ lạnh một tiếng, ông ta bắt đầu dạy đời.

"Nhưng nếu không có Trần Thanh thì làm gì còn nhà họ Dương, e là đã bị người khác thế chỗ rồi. Chúng ta làm như vậy là vong ân phụ nghĩa, sau này người khác phát hiện ra thì sẽ chỉ khinh thường nhà họ Dương mà thôi", Dương Lệ lấy lý lẽ ra tranh luận.

"Câm miệng, con thì biết cái gì? Bố làm thế cũng là vì gia tộc, Trần Thanh đã đắc tội với Kỳ Môn Sơn, bây giờ lại đắc tội với nhà họ Phòng, cậu ta chẳng còn nhởn nhơ được bao lâu nữa đâu. Một người đã chắc chắn là sẽ đi đời nhà ma, chúng ta về phe cậu ta thì được lợi gì?"

Dương Đức Trung chẳng hề quan tâm tới chuyện Trần Thanh cứu nhà họ Dương, ông ta chỉ nghĩ phải làm sao để vực dậy sau tai nạn ấy, đưa nhà họ Dương lên đỉnh vinh quang.

"Bố... Bố đúng là bất chấp lý lẽ!", Dương Lệ tái mặt đi, biết mình không thể làm dao động quyết định của bố được, chỉ đành đứng ở cổng nhìn vào khách sạn Thụy Hải xa hoa.

Chương 250: Kình Khí Ngoại Phóng

Bên kia, mặc dù nhà họ Từ cũng đã rút lui nhưng bọn họ cũng giống nhiều người khác, đều đứng bên ngoài hóng chuyện, bọn họ muốn xem thử đến cuối cùng ai có thể bước vào cánh cửa của khách sạn này.

Chỉ có điều, không ai trong người nhà họ Từ cho rằng Trần Thanh có thể bước vào trong, dù sao thì Trần Thanh cũng chỉ có một mình, còn nhà họ Ngụy lại là một thế lực lớn.

"Trần Thanh, anh nhất định không được để mình bị làm sao đâu đấy, nếu không tôi không biết phải ăn nói với Nam Cung Yến thế nào", lúc này, trong lòng của Từ Tịnh Nhã lại hối hận vô cùng, cô ta không ngờ được sự tình lại biến thành tình trạng không thể cứu vãn như thế này.

Thực lực của nhà họ Phòng vô cùng lớn mạnh, năng lực của Trần Thanh cũng mạnh không kém, nhưng sợ rằng anh vẫn không phải là đối thủ của nhà học Phòng.

Cô ta chỉ hy vọng nếu Trần Thanh không đánh lại được anh có thể chạy trốn được.

Tuy rằng người nhà họ Ngụy cũng đi ra khách sạn Thụy Hải, nhưng họ cũng giống những người khác, ngồi trong xe của mình, quan sát bên này.

"Đại trưởng lão, sao khi nãy chúng ta không ở lại, nếu như nhà họ Phòng không thể đối phó Trần Thanh, ông có thể trực tiếp ra tay, giết chết Trần Thanh, như vậy cũng có thể phô bày được sức mạnh của nhà họ Ngụy chúng ta", trên một chiếc xe, Ngụy Giang Hà nhìn Ngụy Đỉnh Phong với ánh mắt khó hiểu rồi hỏi.

"Giang Hà, anh ấy à, vẫn còn non lắm. Nếu như thật sự chỉ là mâu thuẫn bình thường, nhà họ Phòng nhất định sẽ không để khách khứa của mình rời đi hết đâu. Dù sao, đây cũng là cơ hội tốt để phô trương thực lực nhà họ Phòng".

"Nếu nhà họ Phòng để khách khứa ra về hết, vậy thì chứng tỏ họ có chuyện gì đó không muốn để người ngoài biết, đây có thể là bí mật nhà họ Phòng".

"Nếu như chúng ta không rời đi, ắt sẽ dẫn tới sự nghi kỵ của nhà họ Phòng, đến lúc đó lại bất lợi cho sự hòa hảo của hai gia tộc".

Ngụy Đỉnh Phong là người dày dặn kinh nghiệm, chỉ cần nhìn một cái đã có thể đại khái đoán được sự việc.

Nghe thấy lời đại trưởng lão, Ngụy Giang Hà cùng các lãnh đạo nhà họ Ngụy đều lộ ra vẻ mặt đã hiểu.

"Vậy... Đại trưởng lão, nếu như cuối cùng Trần Thanh... thắng thì chúng ta phải làm sao?", Ngụy Giang Hà hơi ngập ngừng nói với Ngụy Đỉnh Phong.

"Tuy rằng khả năng này vô cùng nhỏ nhưng nếu như thật sự xảy ra tình huống như anh nói thì chúng ta thay đổi kế sách đối với Trần Thanh, không thể cứng rắn được".

Nói xong, Ngụy Đỉnh Phong nhìn sâu vào mắt Ngụy Giang Hà.

Bị ánh mắt của đại trưởng lão quét qua, Ngụy Giang Hà lập tức thấy hốt hoảng trong lòng, ông ta biết, e là mọi tính toán của mình đã bị đại trưởng lão biết được, có vẻ đại trưởng lão không hài lòng đối với một vài quyết định của ông ta.

Nghĩ đến đây, sau lưng Ngụy Giang Hà chảy đầu mồ hôi, giữa hè nắng nóng mà ông ta lại cảm thấy ớn lạnh.

"Đương nhiên, Giang Hà, những đóng góp của anh cho gia tộc trong mấy năm nay, tất cả mọi người đều biết rõ như ban ngày, tôi chỉ muốn nhắc nhở anh một câu, tất cả đều phải đặt lợi ích của gia tộc lên hàng đầu, nếu những chuyện khác làm ảnh hưởng đến lợi ích gia tộc, anh biết phải làm gì rồi đấy", Ngụy Đỉnh Phong nói với vẻ mặt lạnh lùng.

"Vâng, đại trưởng lão, Giang Hà biết phải làm thế nào”, Ngụy Giang Hà lập tức thở một hơi nhẹ nhõm, nhìn thấy đại trưởng lão không hài lòng với cách làm lấy việc công để trả thù tư của mình, nhưng lại không nghĩ đến việc tước bỏ chức vị gia chủ của mình.

Đợi sau khi nhà họ Ngụy rút lui hết, đám người nhà họ Phòng đều nhìn Trần Thanh với ánh mắt chẳng mấy thiện ý.

Người bình thường trong gia tộc của nhà họ Phòng tuy không biết đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho người đứng đầu của gia tộc căng thẳng như vậy, nhưng đạo lý cùng chung mối thù thì vẫn hiểu được.

"Oắt con, cậu biết được tộc Hắc Sơn từ đâu hả?", lúc này Phòng Vũ đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh nhìn Trần Thanh.

"Lão già, tôi đây phải có nghĩa vụ trả lời câu hỏi của ông sao?", Trần Thanh nghe thấy mấy lời không khách khí kia của Phòng Vũ thì cũng thẳng thừng chửi lại chẳng hề muốn chịu thua thiệt.

Phòng Vũ nghe thấy cách xưng hô của Trần Thanh đối với mình thì lập tức sững người, ngay sau đó lại càng thêm giận dữ hơn.

Sống ở đời bao nhiêu năm nay, chưa có ai dám vô lễ với ông ta như vậy, ông ta đều có chút không quen, bây giờ bỗng nhiên lại nghe thấy vậy, cơn giận dữ trong lòng lại càng dâng cao thêm.

"Oắt con, cậu chết chắc rồi!", Phòng Vũ giận dữ, ngay lập tức cơ thể ông ta lắc một cái, đánh mạnh vào đầu Trần Thanh.

Ông ta căn bản không hề nương tay trong cú đánh này

"Tôi thấy ông chán sống rồi thì phải, lại dám ra tay với ông đây hả, hôm nay tôi mở lòng từ bi, tiễn ông về Tây Thiên", Trần Thanh hừ lạnh một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn, lập tức quơ tay nghênh chiến.

Kể từ sau khi cơ thể được rèn luyện hai lần, anh vẫn chưa được đánh nhau đã đời lần nào, lần này anh nhất định phải đánh thật đã, sức mạnh của lão già này cũng không hề kém, chỉ không biết có chống đỡ được không thôi.

Trong chớp mắt hai người đã va chạm nhau, một luồng sức mạnh lớn lan tỏa ra xung quanh, bàn ghế, băng ngồi xung quanh bọn họ đều bị luồng sức mạnh này đánh vỡ nát.

Đám người nhà họ Phòng nháo nhào lùi lại phía sau, không có ai dám lại gần chỗ hai người đánh nhau.

Đợi đến khi luồng sức mạnh kia tiêu tan, mọi người mới phát hiện hai người Trần Thanh và Phòng Vũ đều đã lùi ra sau hai bước, dễ thấy, trong cú đụng độ khi nãy, hai người đều ngang tài ngang sức.

Thấy cảnh tượng này, đám người Phòng Vĩnh Tín lập tức thay đổi sắc mặt.

Bọn họ không ngờ thực lực của Trần Thanh lại mạnh đến thế, phải biết rằng tuy Phòng Vũ không phải là người giỏi võ nhất của nhà họ Phòng bọn họ, nhưng ít nhiều cũng nằm trong top 3.

Mà trưởng lão Phòng Vũ đã tu luyện nhiều năm như vậy, tên Trần Thanh mới lớn chừng này, khoảng hai mươi tuổi mà lại có thể đánh ngang sức với Phòng Vũ, thật đúng là lật đổ những nhận thức của bọn họ.

"Hả? Chỉ là thiên tiên tiểu thành, mà lại có thực lực mạnh mẽ đến vậy!", sắc mặt Phòng Vũ bỗng thay đổi, một cú đánh khi nãy, tuy ông ta vẫn chưa dùng toàn bộ sức lực nhưng cũng đã dùng tới tám phần công lực.

Nhưng ngay cả như vậy, đối phương lại vẫn có thể cân sức với ông ta, hơn nữa, cánh tay ông ta lúc lại còn sưng lên đau đớn.

Nhìn lại Trần Thanh lại như chẳng có chút thương tổn gì, thậm chí còn chẳng thay đổi sắc mặt.

"Hừ, oắt con, lần này lão đây phải đánh nghiêm túc rồi!", bất phân thắng bại với một thằng nhóc nhỏ hơn mình cả hai thế hệ, đây chính là nỗi nhục của ông ta.

Xung quanh lại có nhiều người nhà họ Phòng như vậy, đây đúng là một cú đả kích lớn đến danh tiếng và uy nghiêm của Phòng Vũ.

Thế nên, ông ta nhất định phải ra tay tàn bạo, một đòn chém chết đối thủ.

"Ồ, hy vọng chiêu tiếp theo của ông sẽ khiến tôi kinh ngạc một chút, nếu không thì chẳng mấy chốc mà tôi ngủ mất!", Trần Thanh ngáp một cái, sau đó làm bộ lười biếng nói.

Vốn dĩ anh còn có chút hưng phấn, nhưng kết quả lại khiến anh hơi thất vọng.

"Oắt con, mày tìm chỗ chết đi!", nghe thấy Trần Thanh nói với giọng phách lối như vậy, Phòng Vũ bị chọc đến tức tối.

Lúc này, hai quyền của Phòng Vũ mạnh mẽ đan chéo nhau, một luồng khí nóng bỏng tỏa ra từ trong nắm đấm của mình, nhiệt độ xung quanh bỗng nhiên tăng lên.

"Kình Khí Ngoại Phóng? Không đúng, đây là chiêu thức võ thuật!", Trần Thanh cảm nhận được luồng khí nóng bỏng kia, lông mày khẽ nhíu lại, sau đó giãn ra.

Vốn dĩ, Trần Thanh còn cho rằng sức mạnh của Phòng Vũ này đã đạt đến tầng cực cao, nếu như thật sự như vậy thì anh chỉ có một con đường, chính là chạy trốn.

Nếu như chỉ là chiêu thức võ thuật được thi triển ở cảnh giới thiên tiên, vậy thì chẳng có gì, dù sao, dựa vào thực lực của anh hiện giờ thì căn bản không cần dùng đến chiêu thức võ thuật cũng đủ để ứng chiến rồi.

Chương 251: Thiêu thân lao vào lửa

“Wow, đây chính là Liệt Dương Chưởng của trưởng lão Phòng Vũ, tên nhãi nhép đó chết chắc rồi”.

“Không những chết chắc, mà còn bị nướng chín nữa là đằng khác”.

“Đây chính là hậu quả của việc chống đối lại nhà họ Phòng của chúng ta”.

“Nếu như người của những thế lực khác vừa rồi cũng có mặt thì tuyệt quá, vừa hay khiến cho bọn họ phải khiếp sợ một phen”.

Những đệ tử của nhà họ Phòng ở xung quanh đều rất phấn khích, ai nấy cứ như thể trưởng lão Phòng Vũ của bọn chúng đã chiến thắng rồi vậy.

“Cậu nhóc, tôi đánh một chưởng này, nếu cậu còn có thể đứng được thì tôi sẽ để cậu rời đi mà không gây khó dễ gì”, Phòng Vũ giơ hai tay lên với bộ dạng xem trời bằng vung nhìn Trần Thanh nói.

“Trưởng lão Phòng Vũ quá uy phong rồi”.

“Không hổ là trưởng lão Phòng Vũ, phong thái thật đĩnh đạc”.

“Đây chính là nhà họ Phòng của chúng ta, lấy đức báo oán”.

Lời nói của Phòng Vũ khiến cho những đệ tử nhà họ Phòng ở xung quanh càng thêm ngưỡng mộ không thôi, ánh mắt nhìn về phía ông ta tựa như những vì sao nhỏ đang sáng lấp lánh.

“Phì… Ông đừng có hài hước như vậy nữa được không, làm như mình có thể đánh được chưởng thứ hai không bằng, loại võ công này, không rút hết chân khí trong cơ thể ông ra đã coi như ông lợi hại rồi”.

Vốn dĩ Trần Thanh vẫn còn chút nghiêm túc, nhưng cảm nhận được chiêu thức của Phòng Vũ gần như tiêu tán hết chân khí trong cơ thể thì Trần Thanh lập tức thả lỏng.

Nghe Trần Thanh nói vậy, vẻ mặt của ông ta chợt thay đổi rõ rệt, bởi vì anh nói đúng. Chiêu này là tuyệt kỹ phòng thân của ông ta. Sau khi sử dụng nó, chân khí trong cơ thể ông ta sẽ bị tiêu hao sạch, nếu không phải người nhà họ Phòng đang ở xung quanh thì ông ta cũng không dám thi triển nó.

Nhưng làm sao Trần Thanh biết được điều này?

“Thằng nhãi con, câm mồm! Mau chết đi!”, Phòng Vũ biết rằng mình không thể để Trần Thanh nói tiếp, nếu không, tên nhãi này sẽ phá hủy hình tượng anh minh thần võ của ông ta mất.

Lập tức, bóng dáng của Phòng Vũ lóe lên, hai lòng bàn tay tách ra, đồng thời tấn công về phía Trần Thanh, với chiêu thức này, ông ta đã phong ấn tất cả không gian mà anh có thể né tránh.

Trần Thanh hiện lên vẻ hưng phấn, anh có một ý tưởng táo bạo, muốn thử thể xác của mình đạt đến mức độ nào.

Ngay lập tức, Trần Thanh trực tiếp dùng hai lòng bàn tay mình đón lấy.

“Tên nhãi nhép này chán sống rồi sao?”

“Quả là thiêu thân lao vào lửa”.

“Tôi đã thấy qua người ta cầu để được sống sót, nhưng chưa từng thấy ai cầu để được chết cả”.

Khi những người xung quanh nhìn thấy Trần Thanh muốn cứng chọi cứng cùng với trưởng lão Phòng Vũ thì không tránh khỏi kinh ngạc kêu lên, sau đó tất cả lộ ra vẻ chế giễu, hiển nhiên là không ai cho rằng Trần Thanh vẫn có thể sống sót được dưới một chưởng của trưởng lão Phòng Vũ.

Bùm...

Sau cú va chạm của hai người, hai bóng người bỗng lui về sau mấy bước.

“Nóng quá đi mất”, hai người tung chưởng vào nhau, Trần Thanh đột nhiên kêu lên một tiếng, nhanh chóng phủi phủi trên cơ thể mình.

Quần áo trên người đều bị Liệt Dương Chưởng của Phòng Vũ thiêu đốt, nếu không phải anh phủi kịp thời, sợ rằng quần áo của anh đã thành thời trang ăn mày rồi.

Nhưng dù vậy, quần áo trên người anh cũng bị đốt cháy đến mức lộ cả da thịt bên trong.

Nhìn thấy tình cảnh bi đát của Trần Thanh, cả nhà họ Phòng đều lộ ra vẻ mặt như mong đợi.

Mặt khác, sắc mặt của Phòng Vũ chợt bỏ bừng lên sau khi tiếp chưởng cùng với Trần Thanh, sau đó, ông ta cố hết sức kìm nén máu đang trào ra trong cơ thể mình, từng ngụm từng ngụm máu trào lên miệng đều bị ông ta ép nuốt xuống.

“Trưởng lão Phòng Vũ thật là uy phong”.

“Xem ra trưởng lão Phòng Vũ ra tay vẫn còn nhân từ, nếu không thằng nhãi này nhất định sẽ bị nướng chín rồi”.

“Haiz, ai bảo trưởng lão Phòng Vũ có một tấm lòng nhân ái chứ”.

Vốn dĩ Phòng Vũ đã bình tĩnh lại, nhưng khi nghe thấy những lời của đệ tử mình, sắc mặt của ông ta đột nhiên không được tốt lắm, đây đúng là xát muối vào vết thương của ông ta.

Tuy nhiên, ông ta cũng không thể nói bất cứ điều gì, nếu không sẽ không bị lộ.

“Lão già kia, ông đốt hỏng hết quần áo của tôi rồi. Điều này khiến tôi rất tức giận đấy”, vẻ mặt của Trần Thanh có chút khó chịu, giận dữ nhìn về phía Phong Vũ.

“Thằng ranh con, mày còn không biết tốt xấu, trưởng lão Phòng Vũ của bọn tao đã nhân từ lắm rồi”.

“Đúng vậy, nếu không, không chỉ quần áo của mày bị đốt, đến cả người của mày cũng bị nướng khét rồi”.

“Mày có tin là hôm nay, mày không thể bước ra khỏi đây không”.

Khi các đệ tử của nhà họ Phòng xung quanh nghe thấy Trần Thanh gào thét giận dữ vậy, bọn chúng đều trừng mắt nhìn anh, chỉ trích anh không ngừng.

“Được rồi! Đừng nói nữa, hãy nghe trưởng lão Phòng Vũ nói đi”, Phòng Vĩnh Tín là gia chủ của nhà họ Phòng, tất nhiên nhận ra trưởng lão Phòng Vũ có điều không ổn, lập tức hét lên với đám người đó.

“Chàng trai trẻ, nếu cậu đã đỡ được một chưởng này của tôi thì với tư cách là trưởng lão của nhà họ Phòng, tôi nhất định sẽ giữ lời hứa. Cậu có thể đi được rồi”, vừa nói Phòng Vũ vừa đưa hai tay ra phía sau lưng rồi phô ra dáng vẻ thương hại.

“Vậy thì không được. Hai lần vừa rồi đều là do ông ra tay, giờ đến lượt tôi”, Trần Thanh cười nhạt một tiếng, sau đó nói tiếp: “Thấy ông già vậy rồi nên tôi chấp ông, không ra tay nhiều, chỉ có một bạt tai, nếu ông có thể đứng vững, tôi cũng sẽ tha cho ông”.

Khuôn mặt của Phòng Vũ sa sầm lại khi nghe anh nói vậy, còn chưa kịp nói thì đám đệ tử của nhà họ Phòng ở xung quanh liền nháo nhào cả lên.

“Tên thối kia, mày đang nói cái gì vậy, mày không biết cảm kích trưởng lão Phòng Vũ đã tha cho mày thì thôi đi, lại còn ăn nói ngông cuồng”.

“Làm sao một đứa ngạo mạn như mày lại sống tới giờ được vậy? Bố mẹ mày cũng cừ thật đấy”.

“Đúng vậy, bố mẹ mày có thể nuôi mày lớn như vậy thật sự không dễ dàng”.

“Còn sống không tốt sao? Tại sao phải tìm cái chết mới được?”

Vốn dĩ Trần Thanh vẫn không bận tâm gì, nhưng sau khi nghe đám người này bàn luận về bố mẹ mình, sắc mặt của anh lập tức thay đổi.

Ngay lập tức, một luồng sát khí đáng sợ bùng phát lên từ người anh.

Sát khí này thực sự rất kinh khủng, giống như thực chất, ùn ùn kéo đến, phóng thẳng về phía đám người xung quanh.

Người trong toàn bộ đại sảnh đều bị sát khí này bao phủ lại, như thể rơi vào động băng, tất cả đều thay đổi sắc mặt.

Vẻ mặt của Phòng Vũ và các tiền bối khác trong nhà họ Phòng đều hoảng hốt, họ chưa bao giờ nhìn thấy sát khí nào đáng sợ đến như vậy.

Nhà họ Phòng bọn họ cũng được coi là một gia đình võ thuật gia truyền, cho dù đã là thời hòa bình nhưng nhà bọn họ cũng sẽ phái đệ tử tới biên giới để rèn luyện.

Có thể nói, ít ai trong nhà họ Phòng mà đôi tay chưa từng dính qua máu tươi, hầu như ai cũng từng lấy mạng của người khác.

Nhưng ngay cả những thủ lĩnh vũ trang trên tay dính đầy máu tanh đó cũng không có sát khí kinh khủng như vậy, đây quả là từ trong đống xác chui ra.

“Mày, vừa mới nói cái gì?”, Trần Thanh nhìn chằm chằm vào hai người đệ tử của nhà họ Phòng đang nói về bố mẹ của mình, lạnh lùng nói.

Hai người bị Trần Thanh nhìn chằm chằm, lập tức toát mồ hôi lạnh, không nói nên lời, hiển nhiên là bị sát khí của Trần Thanh công kích mà mất đi năng lực kiểm soát của mình.

“Bọn mày nói quá nhiều rồi, tao muốn bọn mày vĩnh viễn câm miệng lại”, Trần Thanh hứ lạnh một tiếng, sau đó thân hình lóe lên, tới trước mặt hai người họ.

Bỗng một bạt tai được giáng xuống, hai người đó còn không kịp phản kháng thì đã bị Trần Thanh tát thẳng vào mặt, đầu bọn họ xoay tròn trên cổ hai vòng, rồi rớt xuống đất.

Chương 252: Thế suy sức yếu

“Đây là...”

Nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu này, tất cả mọi người trong nhà họ Phòng đều run sợ, bọn họ không ngờ đến người thân của mình đang sống sờ sờ ra vậy lại bị chém chết trước mặt mình.

Sau khi giết hai người này, sát khí trên người Trần Thanh giống như thủy triều dần dần rút đi.

Mọi người trong đại sảnh liền thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn về phía Trần Thanh trở nên vô cùng kinh hãi.

Sát khí của người này vô cùng mãnh liệt, nói chuyện không hợp ý thì liền giết người, hơn nữa người này còn trẻ như vậy, đắc tội rồi, e rằng sau này hậu quả khôn lường.

“Được rồi, giờ đến ông rồi, lão già, nháo nhào cả ngày rồi. Yên tâm, tôi chỉ đánh một cái bạt tai thôi”, Trần Thanh hướng mắt nhìn về phía Phòng Võ, trong ánh mắt anh lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.

Vào lúc này, mọi người mới hiểu, một cái bạt tai mà Trần Thanh nói nghĩa là gì.

Khuôn mặt già nua của Phòng Võ chợt đỏ ửng, ông ta không muốn mất mặt, nhưng cũng không muốn chết.

Ông ta có thể nhìn ra rằng Trần Thanh vẫn còn tràn đầy sức lực, còn mình thì đã thế suy sức yếu.

Chân khí trong cơ thể đã bị tiêu hao gần hết rồi, phải biết là vừa rồi ông ta thi triển Liệt Dương Chưởng, cho dù là những kẻ mạnh mẽ ngang hàng với ông ta cũng không thể chống chọi lại được chưởng này, nên mức tiêu hao của nó đương nhiên là nghiêm trọng.

“Anh Trần xin khoan đã, anh và nhà họ Phòng chúng tôi thật ra không hề có thù sâu oán nặng gì, chỉ là một chút hiểu lầm nho nhỏ mà thôi, bây giờ anh Trần cũng đã xả giận rồi, chi bằng dừng tại đây đi, thế nào?”, Phòng Vĩnh Tín tất nhiên nhìn ra cục diện trước mặt, liền đứng dậy mở lời nói.

“Ồ? Bây giờ biết cầu hòa rồi à? Không còn rùm beng như lúc muốn giết tôi nữa hả? Nhưng tôi là một người rất thù dai. Nói một cái bạt tai thì là một cái bạt tai”, Trần Thanh lại trực tiếp châm biếm nói.

Sau khi bị anh chế nhạo vài câu, Phòng Vĩnh Tín lại không hề tức giận, bởi vì ông ta biết, giận dữ không hề có tác dụng gì, thực lực của Trần Thanh vượt xa sức tưởng tượng của ông ta.

Cho nên ông ta bắt buộc phải bình tĩnh.

“Anh Trần nói chí phải, lần này là do chúng tôi không biết tốt xấu rồi, hay là hôm nay bỏ qua đi, thế nào?”, Phòng Vĩnh Tín lại mở lời, giọng điệu vô cùng kiêng nể, khiến người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu.

“Được thôi, có điều, cái bạt tai này của tôi mà không đánh ra được thì cảm thất rất khó chịu, thế này đi, hay là ông bỏ tiền ra mua nó đi, như vậy tôi sẽ không đánh ra nữa”, Trần Thanh cười, đưa tay ra xoa ngón cái và ngón trỏ của mình.

Nghe thấy anh nói vậy, tất cả người nhà họ Phòng đều tức hộc máu mà không dám hó hé nửa lời, thậm chí là nhìn thôi cũng không dám nhìn anh bằng ánh mắt hung dữ.

“Như vậy đi anh Trần, tôi ra giá 100 triệu tệ mua cái bạt tai này của anh, được không?”, Phòng Vĩnh Tín không hề giận dữ mà nói với vẻ mặt vui vẻ.

“Tôi cảm thấy cái bạt tai này của tôi không rẻ như vậy, cho nên ông có thể tăng thêm một chút đi”, Trần Thanh chắp tay sau lưng, dáng đi chữ bát, vô cùng thong dong nói.

“200 triệu”, Phòng Vĩnh Tín lại nói.

Lần này, Trần Thanh không buồn nói nữa mà im lặng.

Sau đó, Phòng Vĩnh Tín tiếp tục tăng giá cho đến khi ông ta nói đến 1 tỷ, Trần Thanh mới gật đầu hài lòng với con số này.

Mà lúc này, trong lòng Phòng Vũ lại cảm thấy nhục nhã vô cùng, ông ta không ngờ ở cái tuổi già này rồi còn bị sỉ nhục như vây.

Gia tộc vì không để bản thân nhận lấy cái bạt tai này mà chấp nhận bỏ ra cái giá một tỷ khiến ông ta càng oán hận Trần Thanh sâu sắc hơn.

“Cảm ơn nha, lần sau nếu có việc làm ăn như này tôi sẽ lại đến tìm nhà họ Phòng”, sau khi Trần Thanh nhận được tin nhắn chuyển tiền đến, mặt cười rạng rỡ nói.

Dứt lời, anh liền xoay người đi ra ngoài, vừa tới cửa, Trần Thanh quay đầu lại nói: “Anh thật sự không thích hợp để kết hôn, bằng không, sau này không những không đứng dậy nổi, mà đến mạng cũng sẽ...”

Trần Thanh còn chưa nói hết câu, nhưng tất cả mọi người đều hiểu được ẩn ý trong câu nói đó, lúc này, ngay cả ánh mắt của đám người nhà họ Phòng đó nhìn Phòng Văn Diệu cũng trở nên kỳ quái.

Phòng Văn Diệu đỏ mặt tía tai, nhưng đối mặt với Trần Thanh hùng mạnh như vậy, hắn ta không dám mở miệng nói gì, chỉ có thể ngậm bồ hồn làm ngọt.

“Thôi bỏ đi, tôi nhiều chuyện rồi, đi đã”, Trần Thanh vội ngậm miệng lại, sau đó ra vẻ mặt bí hiểm rời đi.

“Bố, chúng ta cứ để như vậy sao?”, sau khi Trần Thanh rời đi, trong vòng hai phút đồng hồ cả đại sảnh không ai dám nhúc nhích gì, cuối cùng Phòng Văn Diệu cũng không nhịn được nữa, liền hỏi bố mình.

“Trưởng lão Vũ, ông không sao chứ”, Phương Vĩnh Tín bỏ ngoài tai lời của con trai mình, trực tiếp bước tới bên cạnh trưởng lão Phòng Võ.

“Tôi không sao, nhưng tên Trần Thanh này quá mạnh rồi, chân khí của cậu ta có chút cổ quái, hơn nữa thể chất của cậu ta cũng rất mạnh mẽ, tôi phải trở về thảo luận với anh cả và anh hai một chút”, trong mắt Phòng Vũ hiện lên một chút oán hận, lập tức nói.

“Vâng”, Phòng Vĩnh Tín gật đầu và bắt đầu thu dọn tàn cục này.

Những người đứng chờ bên ngoài rất lo lắng, không biết bên trong có chuyện gì.

Vừa đầy mười phút, một bóng người bước ra.

“Lại là Trần Thanh”, khi mọi người nhìn thấy Trần Thanh đi ra, đều ngạc nhiên kêu lên.

Chỉ là tình huống lúc này của Trần Thanh rất xấu hổ, nhất là quần áo của anh bị thủng lỗ chỗ, nhìn chẳng khác gì một tên ăn mày.

Mọi người đều rất tò mò, bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trần Thanh có thể ra ngoài an toàn, còn nhà họ Phòng thì sao?

Ngay lập tức, ánh mắt của một số tiền bối các gia tộc đều lóe lên, nếu nhà họ Phòng thực sự thua thì cục diện của thành phố Vân Hải e là phải thay đổi.

Khi mọi người trong nhà họ Ngụy nhìn thấy cảnh này, trong lòng đều không tránh khỏi chấn động.

“Đại trưởng lão, phải làm sao đây? Nhìn dáng vẻ hiện tại của Trần Thanh chắc là thế suy sức yếu rồi, chúng ta có nên ra tay không?”, Ngụy Giang Hà hào hùng nói khi nhìn thấy tình cảnh bi đát của Trần Thanh.

“Chúng ta hãy cứ quan sát thêm, xem nhà họ Phòng thế nào đã”, Ngụy Đỉnh Phong lắc đầu.

“Trần Thanh, anh không sao chứ?”

“Quá tốt rồi, cậu không sao cả”.

Ngay khi Trần Thanh bước ra, Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ đã vội vàng chạy tới và đồng thanh hỏi.

Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ tất nhiên đã nhìn thấy nhau, mặc dù bọn họ có duyên gặp trên máy bay một lần, nhưng bọn họ không ngờ rằng đối phương lại quan tâm đến anh đến như vậy.

“Tôi không sao, đi thôi!”, Trần Thanh lắc đầu, cũng không có nói gì liên quan tới sự việc đã xảy ra bên trong.

Mặc dù người của các gia tộc khác cũng muốn hỏi Trần Thanh, bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng họ cho rằng nhà họ Phòng vẫn chưa ra, nên tất cả đều chọn cách tiếp tục quan sát.

“Tiểu Lệ, quay lại mau!”, lúc này Dương Đức Trung đi tới, lạnh lùng nói.

Mặc dù không biết bên trong xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn bộ dạng của Trần Thanh, thê thảm như vậy, ông ta nghĩ chính là người nhà họ Phòng đã tha cho anh một mạng.

Bằng không, với thực lực của nhà họ Phòng, làm sao Trần Thanh có thể an toàn rời khỏi chứ?

Vì vậy, ông ta quyết định giữ khoảng cách với Trần Thanh, ít nhất là không để cho nhà họ Phòng cảm thấy nhà họ Dương và anh là cùng một thuyền.

Chương 253: Suýt nữa đã đột phá

“Bố, bây giờ Trần Thanh đã như vậy rồi, lẽ nào chúng ta thật sự ngoảnh mặt làm ngơ thế sao?”, Dương Lệ tức giận lên tiếng.

Nhưng cô ấy còn chưa nói xong thì đã bị Dương Đức Trung cắt ngang.

“Được rồi! Con đừng nói nữa, mau theo bố về! Nếu con không về thì sau này đừng về nhà họ Dương nữa… Gia tộc chúng ta không chịu được cơn phẫn nộ của nhà họ Phòng đâu, không thể tự chuốc hoạ vào thân”, Dương Đức Trung bất lực nói, sau đó quay lưng rời khỏi.

“Bố…”, Dương Lệ chợt rưng rưng nước mắt, cảm thấy bất bình khi nghe bố mình nói lời tuyệt tình như thế.

Trần Thanh vì cô ấy mới đắc tội với Kỳ Môn Sơn. Bây giờ, bố của mình lại vô tình như vậy.

“Đi đi, dù gì ông ấy cũng là bố của cô. Sau này, tôi không nhúng tay vào chuyện của nhà họ Dương nữa”, Trần Thanh nhàn nhạt lắc đầu. Anh không ra tay diệt nhà họ Dương coi như cũng may lắm rồi. Muốn anh lấy đức báo oán thì khó à!

Nghe Trần Thanh nói vậy, trong lòng của Dương Lệ nhất thời nhói đau. Nhưng cô ấy cũng biết, chuyện này không trách Trần Thanh được.

Nếu đổi lại là cô ấy thì chưa chắc sẽ rộng lượng được như Trần Thanh.

Tuy là thấy có lỗi với Trần Thanh nhưng cô ấy cũng không muốn gây rạn nứt tình bố con. Cô ấy quyết định quay về và thuyết phục bố mình lần nữa.

Chính ngay lúc này, người nhà họ Phòng cũng rời khỏi khách sạn. Sau khi đi ra, bọn họ vốn không hề dừng lại mà trực tiếp lái xe rời khỏi.

Còn đối với những người bên ngoài, tất nhiên là người nhà họ Phòng nhìn thấy. Nhưng có mặt của Trần Thanh ở đó, bọn họ đều không dám dừng lại.

Lỡ như Trần Thanh nuốt lời, ra tay trước mặt nhiều người ở thành phố Vân Hải, sợ rằng lúc đó người nhà họ Phòng sẽ vô cùng bẽ mặt.

“Cậu Trần, xem ra cậu và con gái tôi quen biết nhau. Nếu đã như vậy, chi bằng tới nhà chúng tôi ở vài ngày”, lúc Trần Thanh đang chuẩn bị đến khách sạn thì bố của Từ Tịnh Nhã là Từ Hồng Nho đi tới, nói với vẻ mặt rạng rỡ.

Từ Tịnh Nhã không ngờ rằng vào thời điểm này, bố mình lại lôi kéo Trần Thanh, nhưng đây lại là một chuyện tốt đối với cô ta.

Chí ít, cô ta có thể lợi dụng sức mạnh của gia tộc mình để giúp Trần Thanh.

“Nếu ông Từ đã mời, tôi nào dám không nghe theo”, Trần Thanh nhìn Từ Tịnh Nhã, sau đó anh đồng ý.

“Mời!”, Từ Hồng Nho vui như mở cờ trong bụng, bèn liền mời Trần Thanh lên xe.

Đoàn xe của nhà họ Từ phóng nhanh rời khỏi nơi này. Các gia tộc khác xem náo nhiệt đủ rồi nên cũng dần dần giải tán.

Còn Ngụy Đỉnh Phong vốn dĩ muốn ra tay, nhưng khi thấy Trần Thanh đi cùng nhà họ Từ, ông ta đành gác lại suy nghĩ này.

Mặc dù nhà họ Từ không phải là võ đạo thế gia, nhưng vì tài lực hùng hậu, có mối quan hệ tốt với các gia tộc có thực lực lớn. Có thể nói, nếu bọn họ thật sự muốn bảo vệ Trần Thanh thì nhà họ Ngụy khó mà đối phó được.

“Chết tiệt! Cái tên Trần Thanh này thật may mắn”, Nguỵ Giang Hà hung hăng đập xuống ghế xe, quát tháo với vẻ mặt vô cùng khó coi.

“Không cần vội. Chỉ cần tên Trần Thanh này còn ở thành phố Vân Hải thì nhất định sẽ có cơ hội khác”, Ngụy Đỉnh Phong cười lạnh, tự đắc nói.

Ông ta đã đạt được cấp bậc cao nhất của thiên tiên đại thành, tuy rằng cũng chỉ vừa đột phá thôi, nhưng cũng cảm thấy bản thân đáng tự hào.

Còn thực lực của Trần Thanh rất mạnh, nhưng cấp độ chân khí chỉ là thiên tiên tiểu thành. Thực lực như vậy, cho dù có mạnh đi nữa thì cũng có hạn chế.

Trần Thanh không biết người nhà họ Ngụy cũng ở bên ngoài, nếu không, với tính khí của anh, chắc chắn sẽ tìm nhà họ Ngụy doạ dẫm một phen.

Trải qua trận chiến với Phòng Vũ, anh đã biết được sức mạnh của bản thân.

Nếu chỉ dùng chân khí để chiến đấu, vậy thì anh nên giao đấu với người có cấp bậc cao nhất của thiên tiên đại thành. Nhưng nếu cộng thêm sức mạnh thân xác của mình thì chắc chắn anh sẽ đánh bại người đó.

Trần Thanh khá hài lòng với thực lực hiện giờ.

Bây giờ, anh luôn kiểm soát tốt chân khí trong cơ thể mình. Chờ tới lúc thật sự không thể áp chế nữa mà đột phá, lúc đó với thực lực thiên tiên đại thành của mình, căn bản không có địch thủ trong cảnh giới thiên tiên.

Nghĩ tới đây, Trần Thanh bỗng có một ý nghĩ vô cùng kích động chính là đột phá đến thiên tiên đại thành vào lúc này.

Xuôi theo suy nghĩ của mình, chân khí trong cơ thể anh lại bắt đầu xoay chuyển, hướng về thiên tiên đại thành mà bắt đầu bùng cháy lên.

“Chết tiệt! nén lại cho tao”, Trần Thanh biến sắc, lúc này anh cũng không muốn đột phá lên thiên tiên đại thành, nhất định phải áp chế lại.

“Lái xe tới nơi vắng vẻ đi, mau lên”, Trần Thanh mở to hai mắt, đôi mắt đỏ hoe, anh hét lên với tài xế.

Tài xế là người của nhà họ Từ, nghe Trần Thanh nói vậy thì bỗng ngớ ra, nhìn sang Từ Hồng Nho ở ghế phụ.

“Làm theo lời cậu Trần đi”, Từ Hồng Nho tuy không biết hiện tại Trần Thanh có chuyện gì, nhưng ông ta biết, Trần Thanh chắc chắn là xảy ra chuyện nên mới quát thẳng vào mặt của tài xế vậy.

Nay ông chủ đã nói vậy rồi, tài xế không nói nhiều, đạp ga điên cuồng, xe lao nhanh như tên lửa phóng ra, thoát khỏi đoàn xe của nhà họ Từ, hướng về phía ngoại ô.

Trần Thanh liều mình áp chế chân khí trong cơ thể. Vì anh biết, nếu để chân khí bên trong lọt ra ngoài, e là người trên chiếc xe này không một ai có thể trốn thoát.

Kỹ thuật lái của tài xế quả không tồi, chưa tới 5 phút đã tới một cái hồ ở ngoại ô.

Không chờ xe dừng, cả người Trần Thanh như muốn bùng nổ, trực tiếp đập vỡ cửa xe, lướt đi nhanh tới bên bờ hồ, sau đó khoanh chân ngồi xuống.

Hai bố con Từ Tịnh Nhã và Từ Hồng Nho cũng theo xuống xe. Bảo vệ và tài xế trong xe cũng nhanh chóng xuống xe.

Trần Thanh điên cuồng áp chế chân khí sắp đột phá trong cơ thể mình. Sức mạnh của bước đột phá này quá lớn, cho dù thể chất của Trần Thanh có cường tráng thì cũng cảm thấy kinh mạch và cơ thể mình vô cùng đau đớn.

Xuôi theo chân khí điên cuồng của Trần Thanh, hồ nước trước mặt và cỏ cây hoa lá xung quanh bắt đầu kịch liệt run rẩy.

“Ầm…”

Hồ nước trước mặt của Trần Thanh bắt đầu dâng trào điên cuồng dưới tác dụng của chân khí trong anh lộ ra ngoài, giống như cơn bão lớn nổi lên.

Còn tảng cỏ quanh anh cũng bị cuốn theo, sau đó trên người Trần Thanh chỉ còn lại đất bụi bám vào.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, trong mắt của Từ Hồng Nho hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Tuy ông ta sớm đã biết võ giả mạnh hơn người bình thường, người nhà họ Từ của bọn họ cũng nuôi dưỡng không ít võ giả có thực lực mạnh.

Nhưng trước giờ cũng không ngờ có thể nhìn thấy tình cảnh khủng khiếp như vậy trên người võ giả này, ông ta biết việc dựa vào con gái mình để lôi kéo Trần Thanh là đúng.

Hai người bảo vệ vốn dĩ rất tự tin về thực lực của bản thân. Nhưng khi bọn họ nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp mà Trần Thanh tạo ra, trong lòng hai người họ cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Sức mạnh như vậy, cơ bản không phải thứ mà bọn họ có thể nắm bắt được.

Khi chân khí trong cơ thể của Trần Thanh lại bị dồn nén lần nữa, hồ nước cuồng loạn xung quanh cũng bắt đầu từ từ yên tĩnh trở lại.

“Phù…”

Đợi tới lúc chân khí muốn đột phá trong cơ thể được áp chế, Trần Thanh đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Tuy tình huống này khá nguy hiểm, nhưng cũng không phải không có thu hoạch gì. Anh cảm thấy cơ thể mình lại mạnh lên vài phần.

Chương 254: Thật dễ gây ra hiểu nhầm

Trần Thanh đứng lên, nhìn về phía đám người Từ Hồng Nho.

“Cậu Trần, cậu có sao không?”, Từ Hồng Nho tiến lên, ánh mắt hiện lên vẻ kính nể.

Tuy trước đó, ông ta cũng kính trọng Trần Thanh, nhưng đó chỉ là theo lễ nghĩa. Còn bây giờ, trong lòng ông ta lại bắt đầu kính nể chàng trai trẻ trước mắt này.

Có lẽ chàng trai trẻ này sẽ khiến thực lực của nhà họ Từ tăng lên một bậc.

“Trần Thanh, anh có sao không?”, Từ Tịnh Nhã cũng đi tới, nhìn Trần Thanh với vẻ mặt lo lắng.

Với đôi mắt đỏ hoe vừa rồi của Trần Thanh, rõ ràng đã xảy ra chuyện. Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của anh, cô ta vẫn có chút lo lắng.

“Không sao. Lúc nãy, thực lực của tôi muốn đột phá, đã bị tôi áp chế lại rồi”, Trần Thanh lắc đầu. Anh thầm nghĩ, sau này có thể tôi luyện thân thể theo cách này.

Nhưng anh lại nhanh chóng phủ nhận nó, tuy nó có tác dụng trong việc tôi luyện nhưng mức độ nguy hiểm lại rất lớn.

Nghe Trần Thanh nói vậy, bố con nhà họ Từ thấy hơi khó hiểu.

Theo như họ biết, nếu như đột phá thì không phải thực lực của võ giả sẽ trở nên càng mạnh hay sao?

Tại sao phải áp chế chứ?

Nhưng Trần Thanh không nói gì, bọn họ cũng không hỏi thêm.

Lúc này, đoàn xe của nhà họ Từ cũng chạy tới, mọi người trong nhà họ Từ thấy gia chủ mình không sao thì mới yên tâm.

Ban đầu, bọn họ thấy xe của gia chủ rời khỏi một cách điên cuồng nên thấy lo lắng.

Nay đã không có chuyện gì, đoàn xe lại khởi hành đi về hướng nhà họ Từ.

Nhà họ Từ không ở khu đô thị thành phố Vân Hải, mà là ở ngoại ô, cách hồ nước lúc nãy Trần Thanh chạy tới không xa.

Nhìn thấy trang viên khổng lồ của nhà họ Từ, Trần Thanh càng hiểu rõ hơn về thực lực của nhà họ Từ.

Xem ra, thực lực của nhà họ Từ rất mạnh. Nhưng anh vốn không biết sức mạnh của bọn họ không phải ở phương diện võ thuật mà là về thương nghiệp.

“Cậu Trần, con gái tôi sẽ đưa cậu đến chỗ nghỉ ngơi trước. Tôi đã kêu đầu bếp chuẩn bị bữa trưa rồi”, sau khi đón Trần Thanh vào trang viên nhà họ Từ, Từ Hồng Nho bèn nói với anh.

“Gia chủ Từ khách sáo quá”, Trần Thanh gật đầu. Anh đi theo Từ Tịnh Nhã tới biệt thự gia đình ở cạnh trang viên.

“Tôi không biết nhà cô lại giàu như thế, đúng là biết hưởng thụ mà”, nhìn thấy cảnh đẹp của trang viên nhà họ Từ, Trần Thanh lên tiếng.

“Nếu thích thì anh có thể ở luôn đây cũng được”, Từ Tịnh Nhã không suy nghĩ nhiều mà buột miệng nói ra.

Sau khi nói xong thì cô ta có chút hối hận, lời này quả thật rất khiến người ta hiểu nhầm.

“Tôi… Tôi chỉ nói, nếu anh thích thì sau này có thể đưa Tiểu Yến tới chỗ chúng tôi ở”, không giải thích thì còn đỡ, càng giải thích thì càng giống như giấu đầu lòi đuôi.

“Được rồi. Con người tôi trời sinh mệnh hèn. Nếu ngày nào cũng để tôi ở trang viên xa hoa này, e là tôi sẽ không ngủ được mất”, Trần Thanh lại lắc đầu, như thể không hiểu ngụ ý trong câu nói của Từ Tịnh Nhã.

“Hừ! Anh tưởng tôi hy vọng anh ở đây à”, Từ Tịnh Nhã hơi bực bội nói. Sau khi nói xong, cô ta tức giận quay người đi vào biệt thự.

“Khoảng thời gian này, anh cứ ở lại đây trước đi. Anh có thể chọn bất kỳ phòng nào trong toàn bộ căn biệt thự này. Hôm sau sẽ có người làm tới quét dọn”, sau khi đưa Trần Thanh vào biệt thự, Từ Tịnh Nhã nói.

“Không tệ, cách bày trí rất hợp ý tôi”, Trần Thanh nhìn cách bày trí bên trong căn biệt thự ở trước mặt thì gật đầu hài lòng.

Cách trang trí ở đây không hề xa xỉ mà ngược lại rất nhẹ nhàng, lấy sự trang nhã làm chủ đạo, sau khi vào ở sẽ khiến tâm trạng người ta bình yên hẳn.

“Trần Thanh, cảm ơn anh”, Từ Tịnh Nhã chờ Trần Thanh đi tham quan một vòng quanh biệt thự rồi mới lên tiếng nói với anh.

“Cảm ơn tôi chuyện gì. Tôi vốn dĩ có chuyện muốn tìm nhà họ Phòng mà. Giúp cô chẳng qua chỉ là tiện tay thôi”, Trần Thanh thờ ơ lên tiếng.

“Nhưng hôm nay anh đắc tội với nhà họ Phòng. Thật sự không sao chứ?”, Từ Tịnh Nhã nghĩ tới thực lực của bọn họ nên cô ấy lo lắng.

“Yên tâm đi. Nhà họ Phòng tạm thời chắc sẽ không manh động đâu. Nếu bọn họ muốn tới đây gây chuyện thì đánh trả là được mà”, anh dửng dưng nói với dáng vẻ chẳng sao hết.

“Anh không biết thực lực của nhà họ Phòng đó thôi, anh vì tôi mà đắc tội với bọn họ. Nếu anh xảy ra chuyện thì tôi biết ăn nói với Tiểu Yến thế nào?”, Từ Tịnh Nhã nói, tâm trạng trở nên u ám.

“Ý tôi là, phụ nữ các cô cũng thật là, sao suốt ngày cứ nghĩ chuyện không hề xảy ra thế? Được rồi, tôi đói rồi, ra ngoài ăn cơm thôi”, Trần Thanh hơi bất lực khi thấy dáng vẻ của Từ Tịnh Nhã.

Anh lập tức đi ra ngoài biệt thự.

Từ Tịnh Nhã thấy Trần Thanh đi rồi thì dậm chân và lập tức đi theo.

Chuyện xảy ra ở khách sạn Thụy Hải nhanh chóng lan truyền giữa các thế lực cấp trên ở thành phố Vân Hải. Tuy người nhà họ Phòng không có vẻ là tổn thất nhiều, nhưng họ đã bị người khác quấy rầy bữa tiệc đính hôn. Cuối cùng tên đó lại bình yên rời khỏi. Điều này đủ khiến cho nhà họ Phòng bị các gia tộc và thế lực lớn cười nhạo.

Bầu không khí bên nhà họ Phòng cũng u ám, vì đại trưởng lão và nhị trưởng lão bế quan, vẫn chưa có ý xuất quan. Bọn họ cũng không muốn đi quấy rầy. Lỡ như hai vị trưởng lão bị làm phiền thì bọn họ chết ngàn lần cũng không hết tội.

“Bố, lẽ nào chúng ta cứ để mặc như vậy?”, lúc này, sự thù hận trong lòng Phòng Văn Diệu lại bùng phát lên.

Là một người đàn ông, hôm nay lại bị một trận đả kích lớn như vậy.

Lễ đính hôn bị xào xáo, trước mặt nhiều người còn bị người khác nói là dương hư, nói hắn ta không được.

Mặc dù đây là sự thật.

Nhưng không ai muốn người khác biết chuyện này.

“Gia chủ, trưởng lão Võ, vừa nhận được tin là Từ Hồng Nho đã đón Trần Thanh về nhà ông ta”, vào lúc này, một người nhà họ Phòng từ ngoài đi vào và nói với Phòng Vĩnh Tín và Phòng Vũ.

“Cái gì? Chết tiệt, thì ra đây là mưu tính từ trước của nhà họ Từ bọn họ. Chính là muốn dùng chuyện này để khiến nhà họ Phòng chúng ta mất hết thể diện. Bây giờ còn ngang nhiên công khai quan hệ giữa bọn họ, con nhất định phải giết chết con đĩ đó”.

Nghe người này nói xong thì Phòng Văn Diệu bộc phát, bỗng dưng nổi trận lôi đình.

“Khốn kiếp, con ngồi xuống cho bố”, Phòng Vĩnh Tín nhìn con trai vô dụng của mình, đột nhiên sắc mặt trầm xuống và bực tức.

Bị bố mình hét lên như vậy, Phòng Văn Diệu lập tức rụt cổ, không dám nói gì thêm.

“Thật ra Diệu Nhi nói không sai. Nhà họ Từ này muốn hủy hôn. Nếu không cũng không thể để xảy ra chuyện rồi, còn ngang nhiên đưa Trần Thanh về nhà họ”, Phòng Vũ ngăn Phòng Vĩnh Tín tiếp tục dạy dỗ con trai mình.

Nhìn thấy trưởng lão Phòng Vũ đứng về phía mình, trong lòng Phòng Văn Diệu vui mừng. Xem ra trưởng lão Phòng Vũ không từ bỏ ý định tìm Trần Thanh báo thù.

“Mặc kệ mọi hành vi của Trần Thanh hôm nay có liên quan tới nhà họ Từ hay không, Trần Thanh chắc chắn phải chết. Nếu không thì sau này nhà họ Phòng chúng ta sẽ thành một trò cười mất”.

Tiếp theo Phòng Vũ lên tiếng, khi nói thì trên người ông ta loé lên một vẻ nghiêm nghị.

Hiển nhiên, Trần Thanh sỉ nhục ông ta như vậy, nỗi hận trong lòng sớm đã không thể nén được nữa.

Nhưng ông ta biết, Trần Thanh không phải một mình ông ta có thể đối phó. Ông ta phải chờ sau khi anh cả và anh hai xuất quan mới biết cách xử lý.

Chương 255: Võ sư đứng đầu

Khi Trần Thanh và Từ Tịnh Nhã đến biệt thự chính của trang viên nhà họ Từ, lúc này trong đại sảnh đã bày sẵn sáu bàn tiệc, mọi người trong nhà họ Từ đều đã ngồi vào chỗ của mình.

“Cậu Trần, đến đây, mời ngồi”, Từ Hồng Nho thấy Trần Thanh tới liền tiến lên nghênh đón.

“Từ gia chủ, mời”, Trần Thanh khiêm nhường một lúc, sau đó cùng Từ Hồng Nho ngồi vào bàn chính trên cùng, còn về phần vị trí ngồi, anh ngồi cùng Từ Tịnh Nhã.

Từ Hồng Nho vốn muốn Trần Thanh ngồi lên vị trị cao nhất, nhưng anh lại không làm vậy, ngồi thẳng vào chỗ Từ Tịnh Nhã đang đứng.

Thấy động tác này của Trần Thanh, mặc dù Từ Hồng Nho ngoài miệng nói mình đón tiếp không được chu đáo nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ.

Nếu con gái ông ta có quan hệ tốt với Trần Thanh, vậy thì càng tốt, về phần nhà họ Phòng, nhà họ Từ bọn họ không cần phải sợ hãi, liên hôn lúc trước vì muốn gia tộc càng thêm lớn mạnh, hiện giờ nếu có thể buộc chặt lấy Trần Thanh, thì e rằng phải tính toán lại việc liên hôn với nhà họ Phòng.

Không sai, thân là một doanh nhân thành công, Từ Hồng Nho từ lâu đã từ bỏ mọi tình cảm cá nhân.

Cho dù là con gái ruột của ông ta, cũng chỉ là một con tốt thí liên hôn, có thể đổi lấy càng nhiều lợi ích cho gia tộc càng tốt, ông ta không hề quan tâm chút nào tới hạnh phúc của con gái mình.

“Từ gia chủ, tôi muốn biết, đây là ai? Tại sao lại cùng chúng ta ngồi chung một bàn tiệc?”, đúng lúc Trần Thanh định ngồi xuống, một người đàn ông râu cá trê lạnh lùng nhìn anh rồi hỏi Từ Hồng Nho.

Ông ta là võ sư đứng đầu mà nhà họ Từ mời tới, từ trước tới nay vẫn luôn được mọi người tôn trọng, nhưng hiện giờ Từ Hồng Nho lại cung kính chào mời một người thanh niên hơn hai mươi tuổi như vậy, ông ta tự nhiên có chút không thoải mái.

Đương nhiên, điều khiến ông ta khó chịu nhất là Từ Hồng Nho lại quá thân thiết với người thanh niên này.

Phải biết rằng, ông ta trở thành võ sư đứng đầu nhà họ Từ, một phần là do nhà họ Từ có thể cung cấp cho ông ta một vài tài nguyên tu luyện, nhưng một phần cũng là vì Từ Tịnh Nhã.

Sau đó khi biết Từ Tịnh Nhã đã bị nhà họ Phòng nhìn trúng, ông ta mới áp chế lại suy nghĩ trong lòng.

Tuy nhiên hôm nay ông ta nghe được những người nhà họ Từ trở lại nói, đính hôn giữa Từ Tịnh Nhã và Phòng Văn Diệu đã bị hủy bỏ, ông ta cảm thấy rằng cơ hội của mình đã đến.

Nhưng sự xuất hiện của Trần Thanh, lại khiến ông ta cảm nhận được nguy cơ, đặc biệt là thái độ của Từ Tịnh Nhã.

“Hồng đại sư, vị này là Trần Thanh, ừm, là bạn của con gái tôi”, Từ Hồng Nho là một doanh nhân thành công, tất nhiên cũng là một người khôn ngoan, trong nháy mắt liền hiểu được nguyên do trong đó.

Quả nhiên, nghe được lời này của ông ta, ánh mắt Hồng sư phụ lập tức khóa chặt vào Trần Thanh, trong mắt không hề che giấu lộ ra tia khinh bỉ vàkhó chịu.

“Nhóc con, tôi cảm thấy cậu không có tư cách ngồi ở đây”, Hồng Tinh Hải lạnh lùng quát một tiếng, trực tiếp nói.

“Ông là cái thá gì? Cút, đừng cản trở tôi dùng bữa?”, tâm trạng Trần Thanh vốn khá tốt khi nhìn thấy một bàn thức ăn tinh xảo này, nhưng sau khi nghe được lời kia của Hồng Tinh Hải, anh liền không vui.

“Cậu nói gì?”, nghe vậy, Hồng Tinh Hải tức khắc trợn trừng mắt, có chút không dám tin mà nhìn anh, ông ta còn tưởng rằng mình nghe lầm.

Dẫu sao theo như ông ta thấy, dáng vẻ người thanh niên trước mắt này quả thực quá giống một tên trai bao, chưa kể thân hình gầy yếu, ông ta cảm giác có thể đánh nát tên này chỉ với một nắm đấm.

“Tôi nói là, cút, nếu vẫn không nghe được, tôi đề nghị ông đi kiểm tra, xem xem có phải là tai có vấn đề hoặc học lại cấp một lớp phát âm tiếng Hán”, Trần Thanh cười lạnh, nói không hề nể nang.

Rồi anh lại thở dài: “Ôi, không có văn hóa đúng là đáng sợ mà”.

Mọi người trong nhà họ Phóng nghe được đối thoại này giữa Trần Thanh và Hồng Tinh Hải thì đều sững sờ.

Những người tham dự tiệc đính hôn kia không cảm thấy gì cả, nhưng những người ngồi cùng bàn thì đùng ánh mắt đồng cảm nhìn Trần Thanh.

Bọn họ đều biết tính khí của Hồng sư phụ này không tốt, bây giờ người thanh niên này lại to gan lớn mật xung đột với ông ta, sợ rằng sẽ bị ông ta đánh một trận thê thảm.

Hồng Tinh Hải bị Trần Thanh chế giễu như vậy, liền tức giận đùng đùng, lập tức vọt thẳng người ra ngoài cửa, chỉ vào Trần Thanh trong đại sảnh nói: “Nếu còn là đàn ông thì bước ra đây thi đấu, đừng ở đấy lề mề giống như đàn bà vậy”.

Nghe vậy, lớp con cháu nhà họ Từ có người không nhịn được mà bật cười, sau đó vội vàng kìm lại.

“Giống một đứa trẻ con, quá ấu trĩ”, Trần Thanh lắc đầu, đứng lên, chắp tay sau lưng chân bước chữ hình chữ bát ra ngoài.

Thấy náo nhiệt, người nhà họ Từ đều nhanh chóng chạy ra ngoài.

“Trẻ con không nghe lời, thì phải được dạy dỗ, nếu không sau này không tránh khỏi việc trèo mái lật ngói”, Trần Thanh đi tới trước mặt Hồng Tinh Hải, lắc đầu cảm thán.

“Muốn chết”, Hồng Tinh Hải cơn giận sôi trào, liền giẫm một chân, sàn đá cẩm thạch dưới chân lập tức bị lõm thành một cái hố, sau đó cả người ông ta giống như một quả đạn pháo, hung ác nện về phía Trần Thanh.

“Đây là thiết sơn hạo của Hồng đại sư, người bình thường nếu như bị đụng phải, sợ rằng sẽ bị đâm gãy xương”.

“Không ngờ Hồng đại sư vừa lên liền dùng chiêu đáng sợ như vậy, xem ra là thực sự bị chọc tức rồi”.

“Cuối cùng cũng có thể thấy Trần Thanh ra tay rồi”.

Hai nhóm thành viên nhà họ Từ đều có ý kiến riêng, những người không tham dự tiệc đính hôn tất nhiên là ủng hộ Hồng Tinh Hải, mà những người có mặt lúc đó lại ủng hộ Trần Thanh.

Đối mặt với công kích, Trần Thanh lại lắc đầu nói: “Quá chậm”.

Sau đó anh hơi xoay người, trực tiếp tránh được một kích này của Hồng Tinh Hải, đồng thời nhấc chân đạp tới .

Cú đá này trực tiếp đạp vào mông của Hồng Tinh Hải, Hồng Tinh Hải vốn lao tới với tốc độ cao, cộng thêm lực đẩy từ một đạp này của Trần Thanh, căn bản không kiểm soát được cơ thể nữa, mạnh mẽ nằm lăn ra mặt đất, vô cùng nhếch nhác.

Những người nhà họ Từ vốn còn đang vì Hồng Tinh Hải mà reo hò khen hay kia, toàn bộ động tác và biểu cảm trên mặt đều trở nên cứng ngắc, không dám tin vào một màn trước mặt này.

Mà những người ủng hộ Trần Thanh lại bắt đầu vỗ tay rầm rộ, quả nhiên, Trần Thanh không khiến họ phải thất vọng, một cước này, thật sự rất cool ngầu.

Từ Hồng Nho lập tức gật đầu, ông ta không hề hoài nghi về thực lực của Trần Thanh.

Từ Tịnh Nhã thấy động tác của Trần Thanh đôi mắt liền ánh lên tia sáng dị thường, mắt đẹp quyến luyến nhìn anh chăm chú.

“Đáng chết”, Hồng Tinh Hải bò dậy từ trên đất, bộ quần áo vốn sạch sẽ chỉnh tề nay đã bị dính bẩn.

Ông ta không nghĩ rằng vừa rồi mình đã thua Trần Thanh mà chỉ cảm thấy bản thân đã sơ ý.

Bởi vậy ông ta không hề do dự lại một lần nữa lao về phía Trần Thanh, tốc độ lần này càng nhanh hơn so với trước đó.

“Vẫn là quá chậm, cũng chỉ nhanh hơn rùa một chút”, Trần Thanh lắc đầu, một lần nữa mở miệng trào phúng.

Đợi Hồng Tinh Hải xông tới, anh lại như cũ, xoay người né tránh đồng thời vươn chân móc lấy một chân của Hồng Tinh Hải.

Hồng Tinh Hải căn bản không có cách nào giữ thăng bằng, liền đập mạnh xuống đất một lần nữa.

Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn ông ta lại thay đổi, thực sự là quá mất mặt.

Chương 256: Tự tìm rắc rối

“Chỉ biết ẩn nấp và đánh lén gọi gì là bản lĩnh, nếu giỏi thì ra đây!”, Hồng Tinh Hải nghĩ vừa rồi do mình bất cẩn, lập tức hét lên.

“Không sai, cứ né đi né lại như vậy gọi gì là anh hùng chứ?”

“Không thấy vóc dáng cường tráng của Hồng đại sư sao, thằng trai bao ốm yếu kia nếu đánh trực diện nhất định sẽ toi đời”.

“Hắn chắc chắn là không dám đánh với Hồng sư phụ rồi”.

Nghe những gì Hồng Tinh Hải nói, đám người ủng hộ ông ta dường như tìm được lí do, nhao nhao hét lên.

“Đánh trực diện?”, nghe thấy lời này của Hồng Tinh Hải, sắc mặt Trần Thanh lộ ra vẻ kì quái.

Nếu như vậy thì e rằng Hồng sư phụ sẽ không chỉ nhếch nhác như bây giờ vậy nữa, ít nhất cũng gãy xương rồi.

“Sao nào? Không dám à? Nếu không dám thì cút sang bàn khác mà ăn đi”, nhìn Trần Thanh ngây ngốc đứng đó, Hồng Tinh Hải lập tức đắc ý buông lời giễu cợt.

Vẻ mặt của Trần Thanh đột nhiên trở nên lạnh lùng, Hồng Tinh Hải này đúng là được đằng chân lân đằng đầu, anh chỉ chơi đùa với ông ta mà thôi, không ngờ ông ta lại không biết tốt xấu như vậy.

Nếu đã muốn, vậy cũng không cần thiết nể mặt ông ta làm gì nữa.

Thể diện ấy mà, chính là tự mình kiếm được, chứ không phải nhờ người khác ban phát.

“Đến đây nào đầu heo, để tôi xem ông giỏi cớ nào, không phải muốn đấu trực diện sao? Nếu tôi tiến một bước thì coi như tôi thua”, Trần Thanh đưa ngón tay ra làm động tác kêu gọi Hồng Tinh Hải, bộ dạng rất khiêu khích.

Đôi mắt Hồng Tinh Hải đột nhiên đỏ như máu, Trần Thanh thật sự dám gọi ông ta là đầu heo, quả thực ông ta rất cường tráng, nhưng ông ta ghét nhất bị người khác gọi như vậy!

Vả lại, Trần Thanh lại còn dùng giọng điệu khiêu khích nữa chứ, hoàn toàn không coi ông ta ra gì.

“Nếu mày đã muốn chết, tao sẽ làm cho mày thành tàn phế, đến lúc ấy đừng trách tao”, Hồng Tinh Hải gầm lên một tiếng, sau đó cả người giống như một con gấu mù, điên cuồng lao về phía Trần Thanh.

Trần Thanh đứng tấn sẵn chờ Hồng Tinh Hải đến đánh anh.

Khi mọi người tập trung nhìn, Hồng Tinh Hải và Trần Thanh đã đâm sầm vào nhau.

“A...”

Có một bóng người bay ngược về phía sau một cách dữ dội, người đó bay ra ngoài 5-6m trước khi rơi mạnh xuống đất.

Tất cả mọi người đều bàng hoàng trước cảnh trước mắt, bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng, Hồng Tinh Hải, người khỏe như một con gấu lại vừa bị đánh gục trong cú va chạm vừa rồi.

Lại nhìn về phía Trần Thanh, bước chân của anh vẫn không nhúc nhích, điều này khiến tất cả bọn họ há hốc miệng hít vào một hơi lạnh.

Thực lực phải mạnh đến cỡ nào mới đứng vững như núi Thái Sơn như vậy.

“Khụ khụ...”

Hồng Tinh Hải ho vài tiếng, máu tươi từ miệng ông ta trào ra.

Cú va chạm vừa rồi đã làm một số xương sườn của ông ta bị gãy, nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng.

“Việc gì phải thế, tôi cũng có trêu chọc gì ông đâu, sao cứ phải đâm đầu vào chỗ rắc rối?”, Trần Thanh lạnh lùng nhìn Hồng Tinh Hải nói.

“Đưa ông ta đến bệnh viện đi”, Trần Thanh hét lên với người nhà họ Từ, sau đó xoay người đi về phía Từ Hồng Nho.

“Từ gia chủ, tôi đánh thương người của ông, không trách tôi chứ?”, Trần Thanh nói với Từ Hồng Nho.

“Cậu Trần, sao có thể trách cậu được, là Hồng đại sư tự mình muốn vậy. Đi thôi, thức ăn nguội hết rồi, lát nữa ăn sẽ không ngon”, Từ Hồng Nho không quan tâm, thực lực của Hồng Tinh Hải rất khá, nhưng lại quá đỗi kiêu ngạo, dạy cho một bài học cũng tốt.

Sau đó mọi người trở lại đại sảnh dùng bữa, chỉ có điều không ai còn khinh thường Trần Thanh nữa, ánh mắt nhìn anh có chút khiếp sợ.

Từ Tịnh Nhã hờ hững nhìn Trần Thanh, trong lòng run lên, đột nhiên rất ghen tị với bạn thân của mình.

Mặc dù Nam Cung Yến bị bố mình ép cưới Trần Thanh, nhưng ít nhất anh là một người đáng tin tưởng.

Từ Tịnh Nhã cảm thấy hơi buồn khi nghĩ đến người bố lợi của mình.

Trần Thanh đương nhiên không biết suy nghĩ của Từ Tịnh Nhã, lúc sáng đánh nhau với nhà họ Phòng cả nửa ngày, đồ ăn trước đó đã tiêu hóa hết một nửa, sau đó lại áp chế chân khí trong cơ thể, lại thêm một trận đánh với Hồng Tinh Hải, bụng sớm đã réo rắt vì đói rồi.

Thế nên, đối mặt với những món ăn này, Trần Thanh hoàn toàn không khách sáo, trực tiếp ngồi xuống ăn.

Có thể nói, những người cùng bàn với anh hầu hết không ăn gì cả, Trần Thanh một mình ăn hết cả bàn đồ ăn đó.

“Ợ”, sau khi ăn xong, anh mới hài lòng ợ một cái và nhìn về những người khác.

“Ôi, thật xin lỗi, tại tôi đói quá, ăn hết mất rồi, làm sao bây giờ”, Trần Thanh đột nhiên cảm thấy xấu hổ khi bị mọi người nhìn chằm chằm vào mình.

“Anh còn biết ngại cơ à, cả bàn đồ ăn bị anh ăn hết rồi, cũng không sợ chết vì no nữa”, Từ Tịnh Nhãb bất lực nhìn anh châm chọc.

“Con bé này, nói linh tinh cái gì thế, cậu Trần đây là nhiệt tình, đói thì phải ăn chứ sao”, Từ Hồng Nho giả bộ mắng Từ Tịnh Nhã, sau đó nói với Trần Thanh: “Cậu Trần, tôi đã nói với đầu bếp làm thêm vài món mang lên rồi”.

“Không cần đâu, tôi ăn no rồi”, Trần Thanh nghe thấy Từ Hồng Nho nói thì vội vã xua tay.

“Anh ăn đủ rồi, no rồi nhưng chúng tôi còn chưa được ăn nè”, Từ Tịnh Nhã trợn mắt với Trần Thanh, cáu kỉnh nói.

“Ơ cái con bé này, ăn nói kiểu gì thế, cậu Trần đừng để ý nhé”, Từ Hồng Nho trừng mắt nhìn con gái mình, sau đó xin lỗi Trần Thanh.

“Cô ấy nói đúng đấy, thật xin lỗi”, Trần Thanh có chút bất lực nhìn Từ Tịnh Nhã, cô nàng này hôm nay ăn phải thuốc súng hay sao mà cáu kỉnh với anh vậy.

Sau khi ăn xong, Trần Thanh vốn dĩ muốn gọi điện cho Nam Cung Yến lại bị Từ Tịnh Nhã kéo đi.

“Cô đưa tôi đi đâu thế?”, Trần Thanh bị Từ Tịnh Nhã kéo lên xe, nghi ngờ hỏi.

“Đừng hỏi nữa, đi uống với tôi một ly”, Từ Tịnh Nhã mặc kệ Trần Thanh, trực tiếp lái xe về phía trong thành phố.

“Cô đường đường là đại tiểu thư nhà họ Từ, lại còn mượn rượu giải sầu, việc hôm nay chả phải kết thúc tốt đẹp rồi sao? Cô còn buồn bực gì nữa?”, Trần Thanh nhìn Từ Tịnh Nhã đậu xe ở cửa một quán bar hỏi.

Từ Tịnh Nhã không trả lời anh, đi thẳng vào bên trong, đến chỗ ngồi quen thuộc gọi người phục vụ mang rượu mà cô ta đã cất đi ở đây.

“Không nhận ra cô là khách quen ở đây đấy”, Trần Thanh thấy Từ Tịnh Nhã quen thuộc như vậy liền nói: “Một cô gái xinh đẹp như cô đến nơi như này có chút không an toàn đó”.

“Thế nên mới gọi anh đến bảo vệ tôi”, Từ Tịnh Nhã rót ra hai ly rượu, tự uống cạn ly của mình.

“Tôi không phải là người tốt đâu nhé, lẽ nào cô không sợ tôi làm gì cô à?”, Trần Thanh uống một ngụm, cười hi hi hỏi.

“Được, nếu anh có gan làm thì tùy anh đấy”, Từ Tịnh Nhã sau khi uống cạn một ly rượu thì khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lập tức trở nên hồng hào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ác Ma Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Thiết Soái Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Giang Long chiến thần
Giang Long chiến thần
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom