• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh (7 Viewers)

  • Chương 271-277

Chương 271: Khí nhược dương hư

"Ông già, ông làm tôi sợ hết hồn, nếu ông còn dọa tôi nữa, tôi không khống chế được lực là sẽ bóp gãy cổ hắn ta luôn đấy", Trần Thanh bỗng quay đầu sang, nói với vẻ kiêu ngạo.

"Mày...", nghe thấy lời uy hiếp của Trần Thanh, chú Du không dám hăm dọa anh nữa, nhưng ánh mắt nhìn anh càng thêm lạnh lùng.

Lão ta thề, chỉ cần cứu được cậu chủ ra, lão nhất định sẽ dùng cách tàn nhẫn nhất để giết tên khốn này.

Trần Thanh nới lỏng tay ra một chút, sau đó hai cây kim bạc xuất hiện trong tay anh, nhanh chóng đâm vào người tên cậu chủ Vân này.

"Mày làm gì cậu chủ của bọn tao thế hả?", nhìn thấy hành động ấy của Trần Thanh, chú Du không kịp ngăn cản, chỉ đành lớn tiếng quát hỏi.

"Không có gì, cậu chủ của các người khí nhược dương hư nên tôi châm cứu cho hắn ấy mà. Tôi là một thần y đó, người bình thường mời tôi châm cứu còn không được đâu, vậy nên cậu chủ của các người thật có phúc".

Trần Thanh nhếch môi cười khẩy, sau đó giễu cợt nói.

"Mày...", nghe Trần Thanh nói vậy, chú Du lập tức hít vào một hơi khí lạnh.

Nếu chuyện này mà là thật thì nó chẳng phải chuyện hay ho gì với Kỳ Môn Sơn.

Nếu môn chủ mà biết thì kiểu gì cũng nổi trận lôi đình, đến lúc đó lại bắt đầu bước vào xã hội.

Dù sao môn chủ của bọn họ cũng chỉ có một đứa con trai thôi mà.

"Mày muốn tuyên chiến với Kỳ Môn Sơn thật hả?", chú Du lạnh lùng nhìn Trần Thanh, nghiến rang nghiến lợi nói.

"Chẳng lẽ còn là giả được sao? Lão già, nếu đầu óc ông có vấn đề thì tới khoa thần kinh khám đi, không có tiền thì tôi có thể đăng ký giúp ông".

Trần Thanh nhìn lão Du như nhìn một thằng ngốc, nói chuyện không nể nang chút nào.

"Khốn kiếp!", nghe thấy những gì mà Trần Thanh nói với mình, chú Du lập tức nổi khùng lên, nhưng cũng chẳng thể làm gì được.

"Phải thế nào thì mày mới chịu thả cậu chủ của bọn tao ra?", chú Du hít sâu vài hơi, kìm nén cơn tức đang dâng trào của mình, nói bằng giọng âm u.

"Hừ, thằng khốn này suýt thì cưỡng hiếp người phụ nữ của tôi, ông cảm thấy là một thằng đàn ông thì phải làm thế nào?", Trần Thanh lạnh lùng nhìn lão Du.

Dương Lệ sửng sốt, sau đó cảm thấy ngượng ngùng.

Anh nói cô ấy là người phụ nữ của anh, thật sao?

"Tao sẽ bảo cậu chủ xin lỗi mày, mong mày có thể giải trừ hiệu quả châm cứu trên người cậu ấy", lúc này chú Du lên tiếng nói.

"Ồ? Lời xin lỗi của cậu chủ các người quý giá như thế cơ à? Xin lỗi thì dẹp, làm gì thực tế hơn một chút đi", Trần Thanh cười khinh khỉnh, xin lỗi gì đó toàn là giả tạo hết.

Chỉ cần anh thả thằng ranh này, e là lão già kia sẽ xông lên ngay mất.

Anh thì không sợ, chỉ sợ Dương Lệ bị thương thôi.

"Mày muốn thứ gì?", nhìn tình hình này là lão Du biết không đàm phán được.

"Tôi muốn mỏ khoáng sản ấy, cộng thêm hai tỷ, cùng hai mươi loại dược liệu từ năm trăm năm trở lên", nghe xong là Trần Thanh lập tức đưa ra điều kiện cắt cổ của mình.

"Cái gì? Đừng có mơ nữa, đó là điều không thể", tuy rằng lão Du rất ít xuống núi, nhưng nghe Trần Thanh nói vậy, lão ta cũng biết điều kiện ấy thực sự rất quá đáng.

Dương Đức Trung cũng không ngờ là Trần Thanh lại đưa ra điều kiện cắt cổ như thế. Nhưng càng cắt cổ thì càng tốt, nhưng vậy chắc chắn Kỳ Môn Sơn sẽ nổi giận, mâu thuẫn với Trần Thanh sẽ ngày một sâu hơn.

Đã đắc tội với Trần Thanh rồi thì tốt nhất là nên giẫm chết, nếu không thì sẽ là một mối họa.

"Ồ, thế à, nếu thế thì hết cách rồi, dám bắt nạt người phụ nữ của tôi, vậy thì để hắn làm thái giám trong thế kỷ hai mươi mốt đi", Trần Thanh cười lạnh một tiếng, sau đó cầm lấy một con dao trên đĩa hoa quả trong phòng, chém về phía dưới của cậu chủ Vân.

"A... Đừng, tao đồng ý, tao đồng ý", lúc này cậu chủ Vân mới tỉnh táo lại, không biết lấy sức đâu ra để gào thét lên. Hô xong câu đó là hắn mệt lả người, dù sao Trần Thanh vẫn đang bóp cổ hắn mà.

"Dừng tay, có gì cứ từ từ thương lượng", lúc này chú Du cũng sợ hết hồn, loại người gì thế này, nói một câu không hợp ý là ra tay luôn.

Đàm phán thì phải để người ta cò kè mặc cả chứ!

Đến nói còn không nói thì lấy đâu ra cơ sở để đàm phán.

"Thế mới đúng chứ, mặc dù mày bị dương hư, không thể làm chuyện đó được, nhưng có vẫn hơn không", Trần Thanh nở nụ cười nói.

Nghe thấy câu nói của Trần Thanh, sắc mặt của lão Du và cậu chủ Vân càng thêm khó coi.

"Ôi chao, tao vẫn đang bóp cổ mày à? Không sao chứ? Chắc là không chết được đâu nhỉ?", sau đó Trần Thanh vờ như luống cuống nói, tiện tay thả cậu chủ Vân ra.

"Được rồi, đồng ý với điều kiện đàm phán rồi thì bắt đầu đi", vừa nói, Trần Thanh vừa kéo ghế ra ngồi xuống, sau đó đá vào đầu gối của cậu chủ Vân, khiến hắn quỳ phịch xuống mặt đất.

"Thằng khốn, mày dám làm thế với cậu chủ của bọn tao", thấy cậu chủ của mình quỳ xuống, lão Du lập tức quát lên, đôi mắt của lão đỏ ngầu.

"Gào cái gì mà gào? Không biết cậu đây nhát gan à? Nếu làm tôi sợ, cẩn thận tôi thêm điều kiện đấy", Trần Thanh bỗng đạp cho lão Du một cái rồi uy hiếp.

"Mày...", nghe thấy câu nói của Trần Thanh, lão Du tức điên lên, nhưng chẳng thể làm gì được.

"Lấy hợp đồng chuyển nhượng mỏ khoáng sản tới đây trước đi, tiền thì mau chóng chuyển cho tôi, dược liệu mà ông đang mang theo đưa tôi trước, còn lại để lúc khác gửi tới cho tôi", vừa nói, Trần Thanh vừa rót cho mình một chén trà.

"Mỏ khoảng sản đó là của nhà họ Dương, không phải của Kỳ Môn Sơn, bọn tao không quyết định được", lão Du bỗng mở miệng nói.

"Chẳng lẽ lần này các ông tới để nghỉ mát à? Nếu không phải của các ông thì cướp lấy là được, đầu óc chẳng nhanh nhạy gì cả, già rồi, cẩn thận bị lú đó", Trần Thanh nói không hề khách khí chút nào.

Dương Đức Trung đang đứng xem kịch vui ở bên cạnh, nghe Trần Thanh nói thế, ông ta lập tức mắng thầm, đến lúc này mà thằng khốn này còn không quên chơi khăm ông ta.

"Dương Đức Trung, biết nên làm thế nào rồi chứ? Mang tới đây", lão Du chẳng thể làm gì được Trần Thanh, nhưng đối mặt với tên Dương Đức Trung yếu thế, thái độ của lão ta chẳng tốt đẹp gì, cứ thế quát tháo ầm lên.

"Vâng!", tuy rằng đã biết trước là không thể giữ được mỏ khoảng sản này, nhưng lúc này phải đưa cho người ta, ông ta vẫn cảm thấy xót ruột.

Đã thế mỏ khoáng sản ấy còn rơi vào tay Trần Thanh, khiến ông ta càng cảm thấy không cam lòng.

Mặc dù không muốn, nhưng ông ta vẫn phải ký tên mình vào hợp đồng chuyển nhượng mỏ khoáng sản, đóng dấu vào rồi mới đưa ra.

"Xong rồi, hợp đồng chuyển nhượng ở đây, chỉ cần mày ký tên vào là mỏ khoáng sản ấy sẽ là của mày", lão Du nhìn Trần Thanh và nói với khuôn mặt tái xanh.

"Ừm, xong một điều kiện rồi, còn tiền và dược liệu thì sao?", Trần Thanh hơi híp mắt lại, anh mở miệng hỏi.

Chương 272: Giả vờ giả vịt

"Reng reng..."

Đúng lúc này, điện thoại của Trần Thanh vang lên âm báo tin nhắn, mở ra xem thì thấy hai tỷ được chuyển tới tài khoản của mình.

Lần này tới thành phố Vân Hải thu hoạch được khá nhiều, kiếm được bảy tỷ mốt tiền mặt, một mỏ khoáng sản, mười loại dược liệu, còn cả năm loại dược liệu của nhà họ Phùng nữa.

Những gia tộc này khấm khá thật đấy, anh có nên dành thời gian tới nhà họ Ngụy một chuyến không nhỉ? Đọc chương mới nhất tại nhóm zalo : https://zalo.me/g/zivpdz264

Trong lúc Trần Thanh ngẫm nghĩ xem có nên tới nhà họ Ngụy hay không, lão Du cũng đã mang hòm đựng ba loại dược liệu tới rồi.

"Đây là Mộc Linh Chi bảy trăm năm, đây là Nhân Sâm chín trăm năm, đây là Hà Thủ Ô sáu trăm năm, tất cả đều là những loại linh dược vô giá. Dược liệu từ năm trăm năm trở lên không thể gọi là dược liệu được nữa, phải gọi là linh dược", lão Du nộp ba loại linh dược này ra mà trái tim như rỉ máu.

"Được đó, những linh dược còn lại nhớ chuyển tới cho tôi đấy", Trần Thanh cười ha ha, bởi vì nhìn thấy ba cây linh dược này, anh cảm nhận được khát vọng truyền tới từ cơ thể mình, như thể đang cực độ muốn có được chúng vậy.

Xem ra mấy loại linh dược này có tác dụng với anh rồi.

Không biết nhà họ Phòng và nhà họ Ngụy có những loại linh dược này không, nếu có thì sao không nhân cơ hội này cướp lấy?

Nhưng hiện giờ không có cái cớ nào cả, tự nhiên tới đoạt thì hơi ngại.

"Viết giấy nợ đi, kẻo đến lúc đó các người lại quỵt", vừa nói, Trần Thanh vừa lấy một tờ giấy trắng tới, ép cậu chủ Vân ký tên mình vào, đồng thời rạch tay hắn ra, ấn dấu vân tay vào đó rồi mới hài lòng gật đầu.

"Được rồi, các người đi đi", Trần Thanh cười tủm tỉm thả Vân Phụng Thiên ra. Sau khi nhìn chữ ký, Trần Thanh mới biết tên thật của tên cậu chủ Vân này, tên của hắn rất kêu, hàm ý là phượng múa trên chín tầng mây, tiếc rằng lại là một tên vô dụng.

"Chú Du, giết hắn cho tôi, giết hắn!", được Trần Thanh thả ra, Vân Phụng Thiên lập tức sửng cồ lên, cứ điên cuồng gào thét.

Vân Phụng Thiên hắn đã bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như thế! Trong Kỳ Môn Sơn, hắn lộng hành quen rồi, không ngờ vừa xuống núi đã bị người ta bắt, suýt thì đi đời nhà ma.

Hơn nữa, hắn còn bị tên khốn này thi hành châm cứu, hiện giờ hắn không cảm nhận được gì từ phía dưới nữa rồi, vậy nên hắn nhất định phải giết thằng khốn ấy.

"Cậu chủ, chúng ta đi thôi", chú Du kéo Vân Phụng Thiên lại, ép hắn phải đi ra ngoài.

"Chú Du, hắn không phải đối thủ của chú đâu, sao chú phải sợ hắn?", lúc này, Vân Phụng Thiên đã phẫn nộ đến mức mất cả lý trí rồi, nói chuyện mà không dùng não.

"Cậu chủ, nếu giết hắn thì sau này cậu phải làm sao?", vốn dĩ chú Du không muốn nói toạc chuyện này ra, nhưng cậu chủ cần quấy như thế, lão ta đành phải nói ra.

"Vậy chú hãy bắt hắn lại, ép hắn chữa cho tôi", Vân Phụng Thiên hơi nghệt mặt ra, sau đó nói không mấy bận tâm.

"Chuyện này...", nghe Vân Phụng Thiên nói vậy, chú Du sửng sốt, sau đó nhìn về phía Trần Thanh.

Tất nhiên là Trần Thanh cũng nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ. Thấy bọn họ nhìn về phía mình, Trần Thanh hơi gật đầu, muốn bày tỏ sự thân thiện.

Dù sao hai người đó cũng cho anh cả đống đồ rồi, đâu thể có thái độ lồi lõm được nữa.

"Thằng ranh, dám uy hiếp cậu chủ của bọn tao, hôm nay ông già này sẽ bắt mày, ép mày quỳ xuống trước mặt cậu chủ và tạ tội với cậu ấy", chú Du gật đầu, ban nãy suýt thì ông ta hồ đồ rồi.

"Ông nhất định phải đánh với tôi hả? Nếu đánh thật thì e rằng cái giá phải trả không chỉ những thứ này thôi đâu", Trần Thanh chẳng hề để ý tới, anh vừa cười vừa nói.

"Hừ, bớt giả vờ giả vịt đi, vừa rồi mày lấy cậu đây làm con tin, nếu không chú Du chỉ cần dùng một ngón tay là có thể nghiền chết mày", Vân Phụng Thiên rất tin tưởng chú Du, hắn hừ lạnh nói.

Lão Du cũng ngạo mạn ra mặt, hiển nhiên lão ta rất thỏa mãn trước lời nói của cậu chủ mình.

"Haizz, con người ta đã muốn chết rồi thì đến thần tiên cũng khó mà cứu được, nếu các người muốn chết thì nhào vô đi", Trần Thanh lắc đầu, nói với vẻ bất đắc dĩ.

"Muốn chết!", nghe Trần Thanh nói vậy, lão Du lập tức nổi giận, đang khinh thường hay đang sỉ nhục ông ta đây?

Ngay lập tức, lão Du nổi giận hét lên, sau đó thân thể lão ta xẹt thẳng tới trước mặt Trần Thanh, bàn tay quặp lại, chộp thẳng vào điểm yếu hại của anh.

"Cút đi, lão già chết tiệt", Trần Thanh hừ lạnh một tiếng, sau đó mũi chân của anh đánh mạnh vào cổ tay lão ta.

Lão Du không ngờ là Trần Thanh lại phản ứng nhanh như thế, bèn vội vàng rút tay về.

Sau một chiêu giành được lợi thế, Trần Thanh không từ bỏ ưu thế ấy, anh lập tức công kích lão Du.

Lão Du liên tục hóa giải thế công của Trần Thanh, mặc dù lần nào cũng kịp thời, nhưng lão ta cảm thấy xương tay xương chân mình sắp gãy luôn rồi.

Tay chân của Trần Thanh cứng như sắt thép, đụng độ với anh thì tất nhiên là sẽ yếu thế hơn.

"Không hổ là cao thủ trong tông môn, khá đó", cảm nhận được sự kiên trì bền bỉ của lão Du, Trần Thanh cảm thấy hưng phấn.

Những lúc đánh với người khác, anh luôn giải quyết với tốc độ nhanh nhất, rất ít khi gặp được người có thể đỡ được công kích của anh, xem ra tông môn vẫn có điểm đặc biệt riêng của nó.

Thế là Trần Thanh bớt dùng lực đi một chút, bắt đầu so chiêu với lão ta. Càng đánh thì Trần Thanh càng ngộ ra được nhiều điều về chiến đấu hơn.

Lão Du khống chế chân khí rất chuẩn xác, có thể dùng một phần thì lão ta sẽ không dùng đến hai phần, làm như vậy sẽ tiết kiệm được chân khí, bởi vì chân khí mà cạn kiệt thì thực lực sẽ giảm đi nhiều.

Trần Thanh chẳng những được rèn luyện kỹ xảo chiến đấu với cao thủ, mà khả năng khống chế chân khí cũng ngày một tốt hơn.

Còn lão Du thì càng đánh càng kinh hãi. Vừa rồi Trần Thanh chỉ đơn giản là dùng sức để đánh với lão ta, nhưng mới đánh được một lát mà anh đã học được cách vận dụng hợp lý, tiến bộ nhanh đến chóng mặt.

Đương nhiên là Trần Thanh không thể biết được lão Du đang nghĩ gì, anh chỉ chăm chú tăng cường sức chiến đấu của mình mà thôi.

"Liệt Diễm Chưởng!", lão Du đụng độ một chiêu với Trần Thanh, sau đó hai tay lão ta bỗng toát ra dòng khí cuồn cuộn, đánh mạnh về phía Trần Thanh.

Lão ta tin rằng đánh bất ngờ như thế này, Trần Thanh nhất định sẽ trúng chiêu.

"Hử?", thế công của Trần Thanh hơi khựng lại. Sau đó anh dịch chuyển để né tránh chưởng ấy, thế nhưng Liệt Diễm Chưởng của lão Du vẫn ép sát theo anh.

Đây là là một tuyệt chiêu võ học, hơn nữa có vẻ như Liệt Diễm Chưởng của lão Du cũng thuộc dòng cao cấp.

"Có cả tính năng tự động đuổi theo cơ đấy, xem ra chỉ có thể đánh tan nó thôi", Trần Thanh đã thử nhiều cách nhưng vẫn không thể thoát được.

Trừ khi anh tăng tốc để chạy trốn, nhưng nếu trốn thì uổng phí mục đích khi tới đây mất, chắc chắn Dương Lệ sẽ lại rơi vào tay đối phương.

Hơn nữa nhiệt độ toát ra từ lòng bàn tay lão Du ngày một cao, nếu để lão ta dồn lực xong thì e rằng anh sẽ phải trả một cái giá đắt thì mới có thể đánh tan được.

Chương 273: Sức mạnh khủng khiếp

Lúc này, Trần Thanh đột nhiên lao ra ngoài sân, đến khi lão Du đuổi theo ra, anh trực tiếp xoay người lại, ngưng tụ chân khí vào đôi tay. Tuy rằng không thi triển tuyệt kỹ gì cả, nhưng chân khí của Trần Thanh là chân khí dồn nén, hơn hẳn những chân khí bình thường.

Tiếp đó, anh cứ thế xông lên.

Lão Du không ngờ là Trần Thanh lại dám chọi cứng với mình, vốn dĩ lão ta còn cảm thấy sốt ruột khi không đuổi kịp Trần Thanh nữa.

Dù sao Liệt Diễm Chưởng cũng không phải vô địch, năng lượng ngưng tụ trong hai bàn tay càng nhiều thì lão ta cũng càng tiêu hao nhiều chân khí, nếu Trần Thanh cứ trốn mãi thì lão ta cũng chẳng đủ chân khí mà tiếp tục. Đến lúc đó, e rằng năng lượng trên tay lão ta sẽ bị mất kiểm soát, lão ta cũng sẽ gặp vận rủi.

Tất nhiên là Trần Thanh không biết những điều đó, cho dù biết thì có lẽ anh cũng sẽ nghĩ tới chuyện đánh tan năng lượng trong tay lão ta, nhỡ lan đến gần Dương Lệ thì phải làm sao?

"Rầm..."

Hai bàn tay đụng độ vào nhau, bộc phát ra dòng khí rợn người, tạt hết ra bốn phía xung quanh.

Sau đó, cả Trần Thanh và lão Du đều bị đẩy lùi lại.

Bởi vì đứng ở trung tâm dòng khí nên áo của bọn họ bị dòng khí rạch nát.

Trần Thanh còn đỡ, cơ bắp cuồn cuộn trên người chứng tỏ sức mạnh khủng khiếp của anh, và điều quan trọng nhất là trên người anh không có một vết thương nào cả.

Nhưng lão Du thì thê thảm vô cùng, chẳng những rách tung áo, mà trên người còn chằng chịt vết thương. Đã thế sắc mặt lão ta còn hơi tái, rõ ràng đã bị thương khá nặng sau cú đụng độ vừa rồi.

"Sao mày đụng thẳng vào Liệt Diễm Chưởng của tao mà lại không bị thương? Không thể như thế được!", thấy Trần Thanh vẫn lành lặn, còn mình thì lại bị thương, lão Du cảm thấy khó chịu.

"Thì mạnh thế đó, haizz, tôi cũng bất đắc dĩ lắm chứ", Trần Thanh lắc đầu, sau đó anh không chần chừ gì cả, lập tức công kích ngay.

Dám ra tay với anh, vậy thì phải chuẩn bị sẵn sàng để hứng chịu mọi hậu quả.

Chính Trần Thanh cũng không ngờ là chân khí dồn nén của mình lại lợi hại như thế, xem ra những gì lão già nói khi xưa là đúng, anh không vội vàng đột phá, mà là dồn nén chân khí trong cơ thể, như vậy thì sức chiến đấu của anh sẽ mạnh hơn nhiều.

"Vừa rồi, nếu các người đi ngay thì có phải là yên thân không, cứ nhất quyết phải chọc tới tôi làm gì", Trần Thanh lắc đầu, sau đó lại tiếp tục tấn công lão Du.

"Lên cho tôi!", nhìn thấy hành động ấy của Trần Thanh, lão Du cảm thấy hoảng hốt, lập tức ra lệnh cho sáu người mà bọn họ dẫn tới đây xông về phía Trần Thanh.

Cùng lúc đó, lão Du túm lấy Vân Phụng Thiên, chạy thục mạng ra ngoài.

Hiển nhiên lão ta biết mình không phải đối thủ của Trần Thanh, vậy nên mới chạy trốn, nếu không thì hôm nay lão ta sẽ phải viết di chúc ở đây mấy.

"Lũ rác rưởi, cút đi!", đôi mắt của Trần Thanh trở nên lạnh lẽo, anh nhanh chân đá ra, sáu người kia vừa lao tới là đã bị Trần Thanh đá bay ra ngoài.

Xong xuôi, anh chẳng hề để ý tới sáu tên đó. Chính anh biết mình đã "nặng chân" thế nào, sáu tên này đã bị thương nặng lắm rồi, không thể đứng dậy ngay được.

Kế đó, Trần Thanh đuổi theo lão Du và Vân Phụng Thiên, một người đuổi hai người chạy, chẳng mấy chốc là cả ba đã biến mất khỏi tầm mắt của người nhà họ Dương.

Chứng kiến diễn biến câu chuyện, Dương Đức Trung muốn khóc luôn rồi.

Vốn ông ta tưởng là mình có thể dựa dẫm vào Kỳ Môn Sơn, nhưng bây giờ thì hết thật rồi.

Sáu người của Kỳ Môn Sơn đã bị đánh gục, cậu chủ Vân và lão Du đó thì không biết có chạy thoát được không, nếu không chạy thoát thì với sự tàn nhẫn của Trần Thanh, e là hai người đó cũng tiêu đời ấy chứ!

Cho dù nhà họ Dương không tham dự vào, nhưng mọi chuyện lại xảy ra ở nhà họ Dương, sợ rằng bọn họ cũng sẽ bị Kỳ Môn Sơn tấn công.

Hiện giờ, ông ta chỉ hi vọng là Trần Thanh không đuổi kịp hai người kia, nhưng tốc độ của anh anh nhanh hơn lão Du nhiều, hi vọng ấy thực sự rất nhỏ bé.

Trong lúc người nhà họ Dương cảm thấy thấp thỏm, Trần Thanh đang dần rút ngắn khoảng cách với hai người kia.

Vốn dĩ thực lực của Trần Thanh đã cao hơn lão Du rồi, lão ta còn phải dẫn theo một người nữa chạy trốn, vậy nên càng khó khăn hơn.

"Chạy đi, các người chạy đi chứ!", một lát sau, Trần Thanh chặn đường Vân Phụng Thiên và lão Du, nhìn bọn họ với vẻ mặt trêu ngươi.

"Cậu Trần, hận thù giữa chúng ta đâu lớn đến thế, huống chi chúng tôi đã bồi thường rồi, chi bằng xí xóa tại đây đi, cậu thấy thế nào?", thấy Trần Thanh chặn đường, lão Du thầm kêu khổ.

Lão ta không khỏi oán trách cậu chủ của mình, nếu không có tên ngu ngốc ấy thì lão ta đã chẳng ra tay, mà đưa hắn đi từ lâu rồi.

"Bồi thường là vì chuyện lúc trước, nhưng sau đó ông lại ra tay với tôi, nếu thực lực của tôi không đủ mạnh thì bây giờ đã bị bắt rồi, đến lúc đó các người có chịu tha cho tôi không?"

Nghe thấy câu nói không biết xấu hổ của lão Du, Trần Thanh cợt nhả nói.

Khuôn mặt già nua của lão Du đỏ bừng lên. Nếu tình thế đảo ngược thì với tính cách của cậu chủ, e rằng Trần Thanh muốn chết cũng chẳng được, tra tấn anh đến biến dạng cũng không giết anh.

Trần Thanh không để lão Du có cơ hội nói gì nữa, anh bước lên trước, đánh một chưởng vào đầu lão ta.

Lão Du muốn phản kháng, nhưng cuộc chiến vừa rồi đã khiến chân khí trong cơ thể lão ta hao hụt nghiêm trọng, chỉ miễn cưỡng đỡ được chưởng ấy của Trần Thanh.

Trần Thanh không muốn phát sinh thêm chuyện gì nữa, đối phó với loại người này là phải nhanh gọn dứt khoát.

Anh tung ra một cú dá, tốc độ nhanh đến mức lão Du chưa kịp phản ứng gì thì đã bị Trần Thanh đá vào đan điền rồi.

Xì...

Đan điền của lão Du lập tức vỡ tan, chân khí trong cơ thể xì ra như một quả bóng bay bị thủng.

"Mày... Mày dám phá hủy đan điền của tao!", sắc mặt của lão Du trở nên tái nhợt, lão ta không ngờ là Trần Thanh lại ác như thế, trực tiếp phá hủy đan điền của lão ta.

Đối với một võ giả, việc bị vỡ đan điền còn đáng sợ hơn cả cái chết.

"Ông phải nghĩ tới hậu quả này ngay từ khi ra tay với tôi mới phải, tôi không giết ông đã là một ân huệ rồi", Trần Thanh cười lạnh một tiếng, anh chẳng hề cảm thấy thương hại lão già này chút nào.

"Đến lượt mày rồi, cậu chủ Vân!", tiếp đó, Trần Thanh nhìn về phía Vân Phụng Thiên, anh cười lạnh nói.

"Mày... Mày không được giết tao, bố tao lợi hại lắm đó, mày giết tao thì sẽ chọc giận bố tao, đến lúc đó mày có chạy đến chân trời góc biển cũng không thoát được", Vân Phụng Thiên run lẩy bẩy, hắn đang sợ khiếp vía rồi.

Chú Du đã bị Trần Thanh phá hủy đan điền, không thể bảo vệ hắn được nữa, giờ đây hắn chẳng thể dựa dẫm vào ai được.

Hắn chỉ là một thằng vô dụng, suốt ngày ăn chơi rồi ngồi chờ chết, bình thường trêu đùa các sư muội, rượu chè gái gú đã làm kiệt quệ sức khỏe của hắn, tu luyện thì mới tới hậu thiên, bảo hắn là một thằng vô dụng cũng không quá.

"Bố ơi, bố mau tới cứu con đi, có kẻ muốn giết con", vừa nói, Vân Phụng Thiên vừa nhanh tay gọi điện cho bố mình, sau đó gào khóc vào trong điện thoại.

Chương 274: Bật loa lên đi!

Trần Thanh không hề ngăn cản chuyện này, dù gì cũng là một phế vật, ngược lại anh muốn xem thử, có thể dày vò đến mức nào?

“Bố tao muốn nói chuyện với mày”, Vân Phụng Thiên trao đổi vài câu với bố mình thì dũng khí của hắn cũng trở nên mạnh mẽ hơn, khi nói chuyện giọng rất bình tĩnh mà không hề nghẹn ngào nữa.

“Bật loa lên đi!”, Trần Thanh lười phải nghe điện thoại, ra hiệu cho hắn mở loa.

“Tôi là bố của Vân Phụng Thiên, Vân Hạn Lâm, thằng nhãi, tôi không quan tâm cậu là ai, mau thả con trai tôi ra, nếu không, tôi sẽ giết cả nhà cậu”, một giọng nói u ám mang đầy sự đe dọạ vang lên từ đầu dây bên kia điện thoại.

“Lão già thúi, ông có biết không? Ông đây ghét nhất là bị người khác uy hiếp, vậy ông phải vểnh tai lên mà nghe cho rõ đây”, Trần Thanh cười lạnh một tiếng, sau đó tiến về phía trước giẫm thật mạnh lên đôi chân của Vân Phụng Thiên.

Răng rắc...

Hai tiếng xương gãy truyền đến, tiếp theo là tiếng hét xuyên thấu đất trời của hắn.

Không hề dừng lại ở đó, Trần Thanh lại nhấc chân ra, rồi liền giẫm gãy hai cánh tay của Vân Phụng Thiên, cuối cùng là đến bộ phận dưới cơ thể của hắn, trực tiếp bị anh giẫm nát luôn rồi.

Nhưng lúc này, Vân Phụng Thiên không thể chịu đựng được cơn đau đớn này, hắn đã hoàn toàn ngất đi.

Lúc này, Lão Du chỉ bị nát vùng đan điền ngoài ra không bị thương gì đang ở bên cạnh cũng chết lặng, lão ta không ngờ rằng Trần Thanh lại dám ra tay tàn nhẫn như vậy.

Đây nhất định là muốn chiến đấu với Kỳ Môn Sơn của bọn họ đến chết mà, tên trẻ tuổi này điên thật rồi.

“Cho dù mày là ai nhưng mày chết chắc rồi. Tao không chỉ giết cả nhà mày, hễ là ai có liên quan đến mày, tao đều sẽ không bỏ qua”, lúc này, giọng nói của Vân Hạn Lâm như đang trong trạng thái điên cuồng, đầy mùi chết chóc.

“Được, tôi chờ ông”, Trần Thanh cười nhạt, trực tiếp giẫm nát điện thoại.

“Khiêng hắn đi đi”, Trần Thanh nhìn Lão Du lạnh lùng nói, nói xong, anh liền rời đi.

Nhìn theo bóng dáng Trần Thanh đang rời đi, Lão Du linh cảm được việc khiêu khích một người tàn nhẫn như vậy, nhất định không phải chuyện tốt đối với Kỳ Môn Sơn của bọn họ.

Mới hai mươi mấy tuổi đầu mà thực lực của Trần Thanh đã mạnh đến vậy, quan trọng nhất chính là quyết đoán, lòng dạ độc ác, không bao giờ nhân nhượng với đối phương.

Đương nhiên, Trần Thanh không hề biết chuyện này, anh đã trở về nhà họ Dương rồi.

Lúc này, không khí nhà họ Dương rất nghiêm trọng, khi người nhà họ Dương nhìn thấy Trần Thanh một mình trở về thì đều lộ ra vẻ hi vọng.

Lẽ nào Trần Thanh không đuổi kịp đám người cậu chủ Vân sao?

“Cậu không sao chứ?”, Dương Lệ nhanh chóng bổ nhào vào lòng của Trần Thanh, lo lắng hỏi.

“Yên tâm, tôi thì có thể xảy ra chuyện gì được? Bọn họ mới là người gặp rắc rối”, Trần Thanh cảm giác được sự yếu ớt của người con gái trong vòng tay mình, trong lòng đột nhiên có một tia gợn sóng.

“Bọn họ sao vậy?”, Dương Lệ ngẩng đầu lên khi nghe anh nói vậy, nghi hoặc hỏi.

“Không có chuyện gì, chỉ là khiến bọn họ tàn phế mà thôi”, Trần Thanh hời hợt nói.

“Chuyện này… Có khi nào cậu sẽ gặp rắc rối không?”, Dương Lệ lo lắng hỏi khi nghe Trần Thanh nói vậy.

“Đừng lo, không sao đâu”, Trần Thanh cười an ủi.

Sao có thể không có chuyện gì được chứ?

Nhưng mà, lẽ nào vì sợ rắc rối mà tha cho hai người họ đi sao?

Điều này không hợp với bản tính của Trần Thanh lắm, anh không muốn làm trái ý mình.

Khi Dương Đức Trung và những người họ Dương khác nghe thấy Trần Thanh nói vậy, hai chân của bọn họ sợ hãi đến mức suýt gục xuống đất.

“Xong rồi, cậu tiêu đời rồi, không chỉ vậy, cậu còn làm liên lụy đến cả nhà họ Dương chúng tôi”, Dương Đức Trung oán hận nhìn Trần Thanh, nếu không phải thực lực yếu, ông ta sớm đã xông lên trước liều mạng với Trần Thanh rồi.

“Hừm! Tốt hơn hết ông không nên chọc tức tôi, nếu không thì…”, Trần Thanh quay đầu lại liếc nhìn Dương Đức Trung đang than thở về mình, ánh mắt anh chợt lạnh lùng nói.

Nghe thấy vậy, Dương Đức Trung lập tức kinh hãi ngậm miệng lại.

Ông ta không cho rằng Trần Thanh là đang nói đùa, vừa mới phế đi cậu chủ của Kỳ Môn Sơn, cho dù có con gái ruột của mình ở đây, Trần Thanh cũng sẽ không kiêng nể mà động tay với mình.

“Cô sẽ trở về Nam Hải với tôi, hay là ở lại đây?”, Trần Thanh có chút thương xót, nhìn Dương Lệ hỏi.

Anh thực sự không muốn Dương Lệ ở trong một gia đình như vậy.

“Tôi sẽ quay lại Nam Hải với cậu”, Dương Lệ nói với Trần Thanh một cách rất chắc chắn, không chút đắn đo.

“Vậy thì đi thôi”, Trần Thanh chợt nở nụ cười, lập tức đưa tay ra kéo cô ấy cùng rời khỏi nhà họ Dương.

“Sao mà lâu như vậy, tôi đã ngủ thiếp đi rồi”, khi Trần Thanh và Dương Lệ xuất hiện trước mặt Từ Tịnh Nhã, cô ta đã ngủ thiếp trên bàn của quán cà phê bên cạnh.

“Hở? Đây là ý gì?”, Từ Tịnh Nhã đang mơ mơ màng màng thì nhìn thấy Dương Lệ, cô ta bỗng sửng sốt, bèn hỏi ngay lập tức.

“Lát nữa, cô ấy sẽ quay lại Nam Hải với chúng ta”, Trần Thanh giải thích.

Về phần những người khác, Trần Thanh không đề cập tới.

Lúc này, Dương Lệ nhìn Từ Tịnh Nhã cũng có chút thù địch, không ngờ cô gái đã hai lần chạm mặt này lại có quan hệ thân thiết với Trần Thanh như vậy, xem ra cô ta biết Trần Thanh là một người đàn ông tốt nên muốn tranh giành với mình đây mà.

Từ Tịnh Nhã cũng nhìn chằm chằm vào Dương Lệ với ánh mắt thù địch, lý do của cô ta đương nhiên rất vẹn toàn, đó là giúp cô bạn thân của mình trông chừng kỹ chồng của cô ấy, đảm bảo rằng sẽ không bị những người phụ nữ khác cướp đi.

“Không thể chậm trễ nữa, đi thôi”, Trần Thanh khởi động xe, hai cô trừng mắt nhìn nhau, đều muốn ngồi ở ghế phụ, cuối cùng Trần Thanh phải xoa dịu để cả hai cô đều ngồi ở phía sau.

Miễn cưỡng ngồi ở phía sau, hai người họ cũng lườm nguýt nhau không thôi, khí thế thù địch trở nên nặng hơn.

“Chị gái làm gì vậy? Nhìn làn da của chị bảo dưỡng tốt thật đấy, hoàn toàn không nhận ra rằng người đã gần 30 rồi”, tính cách Dương Lệ vốn đã rất đanh đá, lập tức đá xéo.

Khi nghe Dương Lệ nói vậy, Từ Tịnh Nhã cười quyến rũ, Trần Thanh ở trên hoàn toàn không nhận ra giọng nói của cô ta, nhưng nhìn qua kính chiếu hậu thấy ánh mắt Từ Tịnh Nhã rất dữ tợn, liền biết cô ta đã tức giận.

“Ây da, đừng bao giờ gọi như vậy. Trông cô còn lớn hơn tôi nhiều. Tôi nên gọi cô là chị mới đúng. Chị gái, chị nhìn chị kìa, không biết chăm sóc da mình cho tốt vào gì hết, nhỡ đâu nhăn nheo như bà già, không có ai cần thì biết làm sao chứ?”, cú phản kích của Từ Tịnh Nhã càng sắc bén hơn, không có bất kỳ lời nói bẩn thỉu nào, nhưng những gì cô ta nói khiến người ta cảm thấy như muốn giết người.

“Em nên gọi chị là chị mới đúng, em mới tốt nghiệp thôi. Chắc chị gái cũng đã tốt nghiệp mấy năm rồi nhỉ. Thời gian trôi nhanh lắm, chị gái nên chú ý nhé. Khi phụ nữ có tuổi rồi, rất dễ không có ai thèm à”, Dương Lệ bắn trả, rất sắc bén, không thua Từ Tịnh Nhã vừa rồi.

Nghe thấy hai người đẹp này ở hàng ghế sau đang đả kích nhau bằng những lời lẽ đanh thép, Trần Thanh vội rụt cổ lại, anh không muốn tham gia vào cuộc tranh đấu giữa hai người, đúng là giết người không thấy máu mà.

Mặc dù Trần Thanh luôn chú ý đến hai người họ, nhưng sự chú ý của anh đã được đặt ở phía sau.

Chương 275: Hốt hoảng tột độ

"Thắt chặt dây an toàn, bám chắc vào!", Trần Thanh bỗng hô lên với Dương Lệ và Từ Tịnh Nhã ở đằng sau, sau đó đạp chân ga, chiếc xe phóng về phía trước.

Dương Lệ và Từ Tịnh Nhã đang hằm hè nhau giật nảy mình, vội vàng bám thật chặt.

"Sao vậy?", cảm nhận được hành động đột ngột của Trần Thanh, bọn họ vội vàng hỏi.

"Có kẻ theo đuôi, đợi lát nữa chúng ta tìm một nơi vắng vẻ để xử lý cái đuôi ấy", Trần Thanh nhìn hai người họ qua gương chiếu hậu, trả lời với vẻ bình tĩnh.

"Ai thế?", nghe thấy câu nói của Trần Thanh, Dương Lệ hơi căng thẳng, kể từ khi xảy ra vụ việc lần trước, cô ấy cứ luôn thần hồn nát thần tính.

"Không biết, đợi lát nữa dụ chúng ra mới biết được", Trần Thanh lắc đầu, mặc dù mắt xuyên thấu giúp anh nhìn thấy đối phương, nhưng lại không biết là ai.

Xe của Trần Thanh là xe Jeep, tuy rằng tốc độ rất nhanh, nhưng trong thành phố thì lại không chạy nhanh nổi.

Quả nhiên, Trần Thanh vừa tăng tốc là chiếc xe đằng sau cũng tăng tốc theo.

Hai chiếc xe nối đuôi nhau, chạy tới vùng ngoại thành.

Chỉ chưa tới mười phút là đã tới ngoại thành rồi. Ở đó rất ít xe qua lại, xe của Trần Thanh cũng giảm tốc độ, cuối cùng rẽ vào một con đường đất, đi thêm hai trăm mét nữa.

Chiếc xe đằng sau cũng bám sát theo, sau đó dừng lại cách chiếc xe của Trần Thanh khoảng mấy chục mét. Tiếp đó, năm người đàn ông với khí thế mạnh mẽ xuống xe.

"Chúng mày là ai? Vì sao lại theo dõi bọn tao?", Trần Thanh nhìn năm tên đó rồi lạnh lùng hỏi.

"Nghe nói hôm nay anh Trần sẽ rời khỏi Vân Hải, năm anh em chúng tôi tới tiễn đưa anh Trần. Mong anh Trần lên đường bình an, chúng tôi sẽ đốt chút tiền giấy cho anh", người đàn ông mặt đen dẫn đầu nói với vẻ mặt âm trầm.

"Chỉ dựa vào mấy tên vô dụng chúng mày ấy hả? Xem ra chúng mày chuẩn bị tiền giấy chưa đủ rồi, dù sao chúng mày cũng có năm thằng cơ mà, xuống dưới đấy thì sẽ nghèo kiết xác mất", Trần Thanh bảo hai cô gái chờ trên xe, sau đó lạnh lùng nhìn năm tên đó.

"Ha ha, anh Trần biết nói đùa thật đấy. Tiền giấy là của anh hết, đảm bảo đủ dùng", người đàn ông cầm đầu cười lạnh, sau đó năm người xếp hành một hàng, trong tay tên nào cũng cầm súng.

Trần Thanh chẳng hề để ý tới mấy thứ đó. Anh chỉ sợ đạn làm bị thương Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ thôi, vậy nên ngay khi bọn chúng rút súng ra, Trần Thanh đã lướt tới trước mặt chúng, tung ra một chưởng đánh rơi súng của một tên.

Những tên còn lại phản ứng rất nhanh, họng súng nhắm vào Trần Thanh rồi xả đạn ra.

Trần Thanh di chuyển liên tục, những viên đạn ấy chẳng thể chạm nổi vào người anh.

Bốn tên cầm súng và người đàn ông vừa bị Trần Thanh đánh rơi súng hoảng sợ tột độ, không ai có thể ngờ rằng Trần Thanh có khả năng né tránh súng đạn.

Khoảng cách giữa đôi bên gần như thế, sao Trần Thanh lại né được đạn cơ chứ?

Trần Thanh chẳng cần biết đám người đó đang nghĩ gì, vừa né tránh, anh vừa di chuyển tới gần bọn họ. Đã áp sát rồi thì súng chẳng còn tác dụng gì nữa, nhỡ bắn trúng người phe mình thì sao?

Năm người nhanh chóng rút dao ra rồi xông về phía Trần Thanh, hiển nhiên là định đánh cận chiến.

"Một lũ ăn hại mà cũng học người khác cầm dao", Trần Thanh hừ lạnh một tiếng, sau đó lao thẳng về phía bọn họ. Hai tay anh vung ra liên tục, đánh tàn phế cánh tay của chúng.

Đám người đó chỉ là những tay súng với hình thể đô con hơn bình thường một chút mà thôi, không có súng thì chẳng có sức uy hiếp gì hết.

"Nói, kẻ nào đã cử chúng mày tới?", Trần Thanh đá dao của những kẻ đó đi rồi lạnh lùng hỏi.

"Dân chuyên nghiệp như bọn tao tuyệt đối sẽ không bán đứng chủ thuê, muốn chém muốn giết tùy mày", cơn hốt hoảng qua đi, bọn họ cũng nhận ra là lần này gặp hạn rồi.

Chẳng ai ngờ được rằng có người lại né được đạn cơ chứ, hơn nữa còn là súng tiểu liên.

"Ồ? Không nói chứ gì?", Trần Thanh không hề cảm thấy ngạc nhiên, anh định cho bọn chúng nếm mùi, để xem bọn chúng còn mạnh miệng được nữa không.

Nhưng đúng lúc này, anh bỗng cảm nhận được cơn nguy hiểm rình rập.

Năm đó, ở trên chiến trường, trực giác này đã từng cứu anh rất nhiều lần.

Mặc dù bây giờ thực lực của anh đã tăng lên nhiều rồi, nhưng đã khiến anh cảm thấy nguy hiểm thì nhất định phải là một chuyện gì đó cực kỳ khủng khiếp.

Thế là Trần Thanh lao thẳng sang bên cạnh, không hề do dự một chút nào.

Anh vừa rời khỏi vị trí đó là một tiếng nổ dữ dội vang lên. Khu vực mà Trần Thanh vừa đứng bị nổ thành một cái hố to, năm tay súng ăn nói hùng hổ vừa rồi đã bị chôn cất luôn rồi.

"Chết tiệt, là đạn cối!", Trần Thanh không ngờ là đối phương lại có vũ khí mạnh bạo thế này, mặc dù anh có thể né được đạn, nhưng lực sát thương của đạn cối quá lớn, anh không dám chắc là sẽ an toàn thoát được.

Trần Thanh bắt đầu dùng mắt xuyên thấu của mình lia khắp nơi, anh nhanh chóng phát hiện ra người đàn ông đang cầm súng cối trong tay, không ngờ tên đó vẫn luôn ẩn núp đằng sau cốp xe.

Hơn nữa gã ta chớp thời cơ rất tốt, đúng lúc Trần Thanh vừa đánh bại năm tên kia và nơi lỏng cảnh giác.

Nếu không có trực giác mách bảo thì e rằng lúc này anh cũng nổ tan xác rồi. Với sức công phá của đạn cối, Trần Thanh biết thân thể của mình không thể đỡ được.

"Lại nữa!"

Trần Thanh vừa phát hiện ra tên bắn đạn cối thì lại thấy gã ta nạp thêm một quả vào, đang chuẩn bị nhắm về phía anh.

"Thằng khốn, tao phải giết mày!", Trần Thanh quát lên rồi chạy thẳng ra xa.

Lúc này, súng cối trong tay tên kia cũng phụt ra ánh lửa dữ dội, đạn cối phóng thẳng về phía Trần Thanh vừa chạy đi.

Tên bắn súng cối này là một tên dày dặn kinh nghiệm, biết rằng nếu bắn ngay tại chỗ thì sẽ chẳng có tác dụng gì với cao thủ, vậy nên ngay khi Trần Thanh bắt đầu chạy, gã ta bắn đạn ra ngoài rồi.

"Chết tiệt!", sắc mặt của Trần Thanh trở nên khó coi, anh không hề chần chừ, lập tức thay đổi phương hướng.

"Đoàng..."

Đạn cối làm nổ tung khu vực mà Trần Thanh sắp chạy tới, may mà Trần Thanh đoán được nên mới kịp thay đổi phương hướng.

Nhưng lúc này, khí huyết trong người anh hơi sôi lên. Thay đổi phương hướng trong tình huống vừa rồi như vận chuyển chân khí ngược dòng, may mà thân thể anh từng được tôi luyện hai lần, nếu không thì chắc chắn sẽ bị nội thương sau vụ vừa rồi.

"Thằng khốn chết tiệt, tao không tin là mày lắm đạn cối đến thế", Trần Thanh chạy trốn một cách chật vật, bởi vì đối phương lại đang nhắm vào anh rồi.

Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ ở trong xe, nhìn thấy Trần Thanh đánh bại năm tên kia, bọn họ còn cảm thấy mừng rỡ, nhưng cảnh tượng xảy ra tiếp đó lại khiến trái tim bọn họ đập thình thịch, vẻ mặt vô cùng hốt hoảng.

Bọn họ không ngờ là có kẻ lại bất chấp sự sống chết của đồng đội, sẵn sàng bắn chết cả đồng đội chỉ để giết Trần Thanh.

Trần Thanh tuyệt đối không thể để kẻ độc ác như thế bắn trúng được!

Chương 276: Đầy rẫy nhân tài

Sau khi Trần Thanh vất vả né tránh được quả đạn cối thứ năm, anh biết là mình không thể tiếp tục như vậy được nữa. Vừa rồi anh đã dùng mắt xuyên thấu quan sát, tên khốn đó chuẩn bị rất nhiều đạn cối ở trong cốp xe.

Nếu bắn hết chỗ đó thì anh sẽ mệt chết mất.

Hơn nữa Trần Thanh cũng sợ rằng đối phương không bắn trúng mình thì sẽ trút giận vào Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ, chỉ cần bắn một quả đạn cối ra thôi là anh sẽ chẳng có cơ hội cứu bọn họ.

Thế là Trần Thanh lao thật nhanh về phía tên kia, dùng hết tốc lực của mình.

Tất nhiên là tên bắn súng cối cũng nhận ra mục đích của Trần Thanh, nhưng gã ta không hề luống cuống, mà là nhắm thẳng vào Trần Thanh rồi bóp cò súng.

Bàn tay còn lại của gã ta lại lấy thêm một quả đạn nữa để lắp vào thật nhanh, cả quá trình chưa tới hai giây, khiến người ta tức lộn ruột.

Sau đó, gã ta lại bắt đầu bắn đạn về phía Trần Thanh.

Trần Thanh không hề ngờ rằng vừa rồi đối phương vẫn chưa trổ hết tài năng, vẫn còn cả chiêu này nữa, rõ ràng là một người kỳ cựu trên chiến trường.

Thế nhưng Trần Thanh không có thời gian để tán thưởng gã ta, anh tăng hết tốc lực để dịch chuyển, đồng thời mấy viên đá xuất hiện trong tay, vừa rồi anh đã nhặt chúng trong lúc né tránh.

Trần Thanh quăng ra thật mạnh, những viên đá ấy còn nhanh hơn cả đạn, phát ra một loạt những tiếng xé gió, chỉ chớp mắt đã tới trước mặt tên kia.

Điều khiến Trần Thanh phải khiếp sợ là tên đó rút một con dao ra, mọi viên đá ập tới đều bị gã ta hất văng đi.

"Còn là một cao thủ võ cổ truyền nữa!", cảm nhận được tốc độ và sức lực của đối phương khi vung dao, Trần Thanh lập tức híp mắt lại.

Con dao đó là hàng xịn, anh ném đá còn nhanh hơn cả đạn, nhưng con dao ấy vẫn không bị sứt mẻ chút nào.

Trần Thanh di chuyển không theo một quy luật nào cả, có thêm ba quả đạn cối bắn tới, nhưng anh đều né được hết.

"Rút lui!", nhìn tình hình ấy, người kia biết không thể ám sát Trần Thanh được, bèn lấy một chiếc xe máy địa hình cỡ nhỏ trong cốp xe ra rồi trèo lên đó.

"Tặng mày một món quà nữa nè", trên mặt người đó hiện lên nụ cười âm trầm. Ngay sau đó, gã ta lấy một khẩu súng cối đã được cải tạo, nó có những ba nòng, nhắm thẳng vào Trần Thanh và bóp có.

Sau khi làm xong những chuyện đó, gã ta nổ máy chạy về phía xa.

"Mẹ kiếp!", ba quả đạn cối chặn đứng đường đi của Trần Thanh. Vào thời khắc nguy cấp, Trần Thanh giẫm mạnh xuống mặt đất, cả người bật lên trên cao.

Ba quả đạn cối sượt qua người Trần Thanh. Sau khi anh né được ba quả đạn ấy, chúng đụng thẳng xuống mặt đất, anh phải lộn một vòng để thoát ra khỏi khu vực tản ra sóng xung kích.

"Chết tiệt, thằng đó còn có cả trò này nữa!", Trần Thanh chật vật bò lên khỏi mặt đất, bên tai vang lên những tiếng nổ đùng đoàng, may mà anh tránh thoát.

Nhìn về phía tên kia, anh phát hiện ra gã ta đã đi được hơn hai trăm mét rồi, hơn nữa với tốc độ của gã ta, dù bây giờ anh đuổi theo thì cũng khó mà đuổi kịp được.

"Khốn kiếp, lần sau đừng để tao gặp lại mày", Trần Thanh tức lộn ruột, nếu biết trước thì anh đã không tìm khu vực trống trải như thế này để làm bia ngắm cho người ta.

Xem ra sau khi từ chiến trường về thành thị, mức độ cảnh giác của anh giảm đi nhiều rồi.

Vừa rồi, anh nên nhìn xuyên qua sau cốp xe mới đúng, ai có thể ngờ rằng có người núp đằng sau cốp xe cơ chứ, đã thế còn trang bị vũ khí chết chóc ấy nữa.

Trần Thanh hậm hực đi lên chiếc xe đó để tìm kiếm xem có tin tức gì có tác dụng không.

Kết quả anh vừa lên xe thì nghe thấy tiếng "tích tắc" quen thuộc của bom hẹn giờ.

"Đoàng..."

Trần Thanh phi thật nhanh ra xa, mới được khoảng hai mươi mét thì chiếc xe đã nổ tung.

Sóng xung kích khổng lồ hất văng Trần Thanh ra ngoài, sau đó rơi mạnh xuống đất.

"Trần Thanh..."

Dương Lệ và Từ Tịnh Nhã ngồi trên xe cũng nhìn thấy cảnh ấy, cả hai sợ hết hồn, lao thẳng về phía Trần Thanh.

"Khụ khụ..."

Trần Thanh chật vật nhổ một bãi bùn cỏ trong miệng ra. Uy lực của quả bom hẹn giờ vừa rồi rất mạnh, anh không kịp né tránh, nếu không có một cơ thể rắn chắc thì e rằng chỉ sóng xung kích vừa rồi thôi cũng đủ để làm anh bị thương nặng ấy chứ!

May mà chỉ hơi ù tai một chút, khó khăn lắm anh mới nhổ được hết mọi thứ trong miệng ra.

"Chết tiệt, chuẩn bị thật đầy đủ!", vẻ mặt của Trần Thanh rất khó coi, trước kia chỉ toàn là anh đặt bẫy người khác, đã bao giờ bị đặt bẫy thế này.

Anh thề rằng nhất định sẽ tìm ra tên khốn kiếp ấy, nếu không thì sao có thể xả được cơn giận này.

"Trần Thanh, anh không sao chứ?", hai cô gái đi tới trước mặt anh, lo lắng kiểm tra khắp người anh một lượt.

Trong lúc hoảng loạn, bọn họ sờ trúng vào vị trí không nên sờ, khiến Trần Thanh giật mình, suýt thì có phản ứng.

Anh vội vàng kìm nén, vẫy tay với bọn họ ý bảo mình không sao cả.

"Anh làm sao vậy?", sau khi kiểm tra xong cho Trần Thanh và chắc chắn rằng anh không bị thương, rốt cuộc bọn họ cũng thở phào một hơi.

Ngay sau đó, bọn họ lại nghĩ tới chuyện vừa rồi mình đã sờ mó khắp người Trần Thanh, thế là cả hai đỏ bừng mặt lên, không dám ngẩng đầu nhìn Trần Thanh nữa.

"Đi, về Vân Hải!", Trần Thanh không cam lòng bỏ đi như thế, dám gài bẫy anh thì phải chuẩn bị tinh thần mà gánh chịu hậu quả.

"Tôi đang ù tai nên không nghe thấy gì, các cô lái xe đi, để tôi nghỉ ngơi một lát", lên xe, Trần Thanh mở miệng nói.

Kế đó, anh bèn ngồi vào ghế sau, bắt đầu điều chỉnh lại hơi thở.

Sau trận chiến lần này, Trần Thanh nhận ra anh hơi khinh thường người đời rồi.

Khi xưa xông xáo trên trường quốc tế, sáng tạo ra tổ chức làm cả thế giới phải khiếp sợ, tự cho rằng mình đã vô địch.

Nhưng không ngờ mới quay lại thành thị một thời gian mà đã gặp được nhiều cao thủ như thế, lại còn có cả pháo thủ khủng khiếp ngày hôm nay nữa.

Xem ra Hoa Hạ đúng là một mảnh đất đầy rẫy nhân tài, chuyện ấy cũng là bởi vì người Hoa Hạ khiêm tốn không thích khoe khoang, nếu không, chỉ cần xông xáo ra quốc tế là hoàn toàn có thể gây dựng nên sự nghiệp.

Phương pháp chiến đấu của những người này vô cùng quen thuốc, anh nhớ lúc mới tới thành phố Vân Hải, chỗ ngủ của anh bị nổ tanh bành, còn gặp hàng loạt công kích nữa.

"Nhà họ Ngụy!"

Trần Thanh bỗng mở mắt ra, nói với Dương Lệ và Từ Tịnh Nhã.

Nghe thấy Trần Thanh nói vậy, hai cô gái quay sang nhìn nhau.

Nhưng bọn họ biết lúc này Trần Thanh đang tức anh ách, vì vậy không ai hỏi gì, lái thẳng xe tới nhà họ Ngụy.

Bọn họ đều là người thành phố Vân Hải, tất nhiên là biết vị trí của nhà họ Ngụy, chẳng bao lâu sau, chiếc xe đã gần tới đích.

"Bất kể có phải bọn họ hay không thì cũng cứ tới đó thăm dò là sẽ biết ngay thôi", nghĩ tới đây, Trần Thanh mở mắt ra, tiếp đó lập tức mở cửa xuống xe.

Chương 277: Cổng nhà họ Ngụy

Sau khi dặn Dương Lệ và Từ Tịnh Nhã đừng xuống xe, Trần Thanh đi thẳng tới nhà họ Ngụy.

"Haizz, khi nào mới mạnh được như Trần Thanh đây? Đến lúc đó sẽ không cần ngồi ru rú trong xe nữa", nhìn theo bóng lưng của Trần Thanh, Dương Lệ lẩm bẩm với vẻ lạc lõng.

Nghe thấy câu nói của Dương Lệ, Từ Tịnh Nhã cũng đồng cảm gật đầu.

Mỗi khi cần chiến đấu, Trần Thanh luôn dàn xếp chu đáo cho bọn họ, nếu chính bọn họ cũng có thực lực thì sẽ không phải như bây giờ.

Tất nhiên là Trần Thanh không biết bọn họ đang nghĩ gì, chỉ một lát là anh đã tới trước cổng nhà họ Ngụy.

"Dừng lại! Mày là ai? Không biết đây là nhà họ Ngụy sao? Cút đi mau lên", Trần Thanh đang chuẩn bị xông vào thì tiếng quát tháo vọng ra từ bên trong.

"Đúng nhà họ Ngụy là được rồi, tao đang tìm nhà họ Ngụy đây", Trần Thanh nhếch môi cười lạnh lùng, sau đó đi thẳng tới trước cổng.

"Biết là nhà họ Ngụy mà còn tới gây chuyện, xem ra mày không biết kết cục khi chọc giận nhà họ Ngụy rồi. Hiện giờ tao cho mày một cơ hội, cút đi mau lên, nếu không thì mày tiêu đời đấy", bảo vệ ở cổng vô cùng hách dịch, hiển nhiên ở thành phố Vân Hải, chưa từng có người dám xông thẳng vào nhà họ Ngụy như thế.

Trần Thanh không trả lời, anh đá thẳng một cú vào cánh cổng, khiến nó bay ra ngoài như một tờ giấy.

Bảo vệ ở cửa không thể ngờ được rằng lại có người dám đạp cổng, càng không ngờ người đó lại khỏe như thế, đạp một phát mà cổng bay đi luôn.

Thế là tên bảo vệ đó bị cổng văng trúng và bay ra ngoài, ngã văng xuống đất rồi ngất xỉu tại chỗ.

Tiếng động ở cổng lập tức thu hút người nhà họ Ngụy, một nhóm người chạy ra, thấy cánh cổng bị đạp đổ, ai nấy đều tức giận không thôi.

"Thằng ranh, mày là ai? Dám đến nhà họ Ngụy gây chuyện, chán sống rồi sao?"

"Hỏi làm cái gì? Giết luôn đi".

"Dám phá cổng nhà họ Ngụy chúng ta, giết hắn cũng không đủ để hả giận".

Đám đệ tử nhà họ Ngụy phẫn nộ gào lên, chỉ muốn xông lên xé xác Trần Thanh.

Chỉ có điều vẫn có một số người nhận ra đó là Trần Thanh, bèn lẳng lặng đi thông báo cho những người có quyền hành trong gia tộc.

"Hừ, tao bắt nạt chúng mày đấy, có giỏi thì lên giết tao đi!", Trần Thanh hừ lạnh một tiếng, sau đó anh chắp tay sau lưng rồi bước vào trong, thong thả như đang đi dạo phố.

"Ngông cuồng, chết đi!", lúc này, một người khá nóng tính hét to lên, giáng một đấm về phía Trần Thanh.

"Phục Hổ Quyền của anh Ngụy Nguyên lại tiến bộ rồi, lợi hại thật đó".

"Thằng kia sẽ bị đánh bể đầu mất".

"Anh Ngụy Nguyên, giết hắn!"

Thấy có người xông lên, đám đệ tử nhà họ Ngụy hưng phấn tột độ, gào thét đòi giết Trần Thanh, quả thực là không coi mạng người ra gì.

Vẻ mặt của Trần Thanh lập tức trở nên lạnh lùng, người nhà họ Ngụy nóng lòng muốn chết như thế thì anh nhất định phải cho bọn họ toại nguyện.

Thế là anh vung một cái tát vào mặt Ngụy Nguyên. Ngụy Nguyên cũng nhìn thấy hành động của Trần Thanh, nhưng ông ta chẳng thể trốn nổi, chỉ biết trơ mắt nhìn cái tát của Trần Thanh ập xuống.

Bốp...

Ngụy Nguyên chẳng hề có sức phản kháng, bị cái tát của Trần Thanh đánh bay ra ngoài.

Ông ta đụng mạnh đầu vào tường rồi mới ngừng lại.

Nhìn thấy cảnh ấy, tất cả mọi người trố mắt ra. Ai cũng đang đặt kỳ vọng vào Ngụy Nguyên, chẳng ai có thể ngờ rằng vừa đụng độ mà ông ta đã thất bại rồi.

"Còn ai không phục nữa? Lên tiếp đi!", Trần Thanh ngoắc tay khiêu khích bọn họ, nói một cách kiêu căng.

"Mày đừng có huênh hoang, đợi cao thủ nhà họ Ngụy chúng tao đến thì mày không chạy thoát được đâu".

Lúc này, có người giận dữ hét lên, nhưng nét sợ hãi nơi đáy mắt lại bán đứng tâm trạng của bọn họ.

"Lũ rác rưởi!", Trần Thanh cười lạnh một tiếng, sau đó cất bước đi về phía tòa nhà chính của nhà họ Ngụy.

Anh đi đến đâu là con cháu nhà họ Ngụy đều phải nhường đường, khiến bọn họ càng cảm thấy nhục nhã hơn nữa, cơn tức trong mắt như muốn trào ra ngoài.

"Trần Thanh, mày dừng bước lại cho tao!", đúng lúc này, mấy bóng người nhanh chóng xuất hiện, chặn đứng lối đi của Trần Thanh.

"Cuối cùng cũng có mấy con kiến to khỏe hơn một chút", Trần Thanh khinh thường cười nói, thực lực của mấy người này mới đạt tới cảnh giới thiên tiên, hơn nữa đại đa số đều lớn tuổi rồi, khí huyết không dồi dào, e rằng sức chiến đấu chỉ hơn bậc cao nhất của hậu thiên một chút mà thôi.

"Trần Thanh, vì sao mày lại xông vào nhà họ Ngụy bọn tao? Đã thế còn ra tay đánh người nữa!", lúc này, ông lão có râu đi đầu phẫn nộ hỏi.

"Hừ, các người dám làm mà không dám nhận hả? Nếu thực lực của tôi không đủ mạnh thì e rằng kế hoạch của các người đã thành công rồi", Trần Thanh hừ lạnh một tiếng, trên mặt mang theo sự tức giận.

Trần Thanh nói vậy khiến mấy ông lão ấy trở nên mất tự nhiên, tuy rằng chỉ thoáng qua rồi lập tức biến mất, nhưng Trần Thanh vẫn nhìn thấy.

Quả nhiên là bọn họ, xem ra anh không đoán sai chút nào, chuyện đó khiến Trần Thanh cảm thấy yên tâm hơn.

"Nói lung tung cái gì thế hả? Bọn tao sai người chặn giết mày bao giờ?", một ông lão vội vàng chối bỏ.

"Không hay rồi!", nghe thấy ông ta nói vậy, những người khác thay đổi sắc mặt, muốn ngăn cản nhưng cũng chẳng kịp.

"Ồ? Tôi nói là mình bị chặn giết khi nào? Đến lúc này mà còn không thừa nhận, xem ra không dạy cho các người một bài học ra trò thì các người sẽ không nhớ đời", Trần Thanh cười lạnh một tiếng, sau đó anh đột nhiên tiến về phía trước một bước, sát khí tuôn trào ra, ập thẳng vào những người xung quanh.

Thời khắc Trần Thanh phóng sát khí ra, người nhà họ Ngụy ở bốn phía xung quanh lập tức thay đổi sắc mặt, cảm thấy lạnh toát cả người, như vừa bị nước đá tạt vào.

Bọn họ như nhìn thấy thây chất thành núi, máu chảy thành sông, còn Trần Thanh thì chính là ác ma bước ra từ địa ngục, phải giết bao nhiêu người mới có sát khí khủng khiếp thế này được đây?

Trong thời đại hòa bình như bây giờ, sao lại có người ngưng tụ được sát khí rùng rợn như thế?

Mấy ông lão nhà họ Ngụy âm thầm kêu khổ, bởi vì sát khí của Trần Thanh chủ yếu dồn vào người bọn họ, khiến bọn họ cảm thấy tinh thần của mình sắp sụp đổ đến nơi rồi.

"A..."

Lúc này, một ông lão không chịu nổi được nữa, vừa gào thét vừa lao về phía Trần Thanh.

"Chết đi!", Trần Thanh không hề nương tay, anh tung ra một nắm đấm, đánh thẳng vào cổ họng của ông lão đó.

Ông ta hét lên rồi trợn to mắt, sau đó chậm rãi gục xuống.

Tiếp đó, Trần Thanh đá bay ông lão đó đi, khiến ông ta bị quẳng xuống đất như một con búp bê vải, không còn dấu hiệu của sự sống nữa.

"Mày..."

Nhìn thấy hành động tàn nhẫn của Trần Thanh, người nhà họ Ngụy đồng loạt hít sâu một hơi. Người này quá hung tàn, không hề cố kỵ điều gì hết.

"Lên hết đi!", sau khi chứng kiến thủ đoạn của Trần Thanh, bọn họ biết mình không có đường lui nữa, nếu quyết chiến đến cùng thì may ra còn có hi vọng sống sót.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ác Ma Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Thiết Soái Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Giang Long chiến thần
Giang Long chiến thần
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom