• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh (4 Viewers)

  • Chương 286-295

Chương 286: Có thể bảo vệ cô

Trải qua một đêm suy nghĩ, Dương Lệ và Từ Tịnh Nhã cũng đã nghĩ thông rồi.

Trần Thanh không phải là người bình thường, tất nhiên là bọn họ không thể có cái nhìn về anh như một người bình thường được, nếu như thế thì kết quả duy nhất sẽ là Trần Thanh ngày một cách bọn họ xa hơn.

Lúc hân hoan tới gõ cửa phòng Trần Thanh, bọn họ phát hiện ra Trần Thanh không hề đáp lại một câu nào.

Sợ anh xảy ra chuyện gì nên bọn họ mở cửa ra luôn, chỉ có điều anh không có ở trong phòng.

"Chắc không phải cậu ấy tức giận nên tới nhà họ Phòng rồi đấy chứ?", Dương Lệ cảm thấy tự trách, cô ấy mở miệng nói.

"Chắc không đâu, Trần Thanh không phải người nhỏ nhen như thế", Từ Tịnh Nhã lắc đầu, rõ ràng là không tán thành câu nói của Dương Lệ cho lắm, dù sao cô ta cũng khá hiểu tính cách của Trần Thanh.

"Vậy cậu ấy đi đâu rồi?", Dương Lệ ngẫm nghĩ, đúng là Trần Thanh không giống kiểu người nhỏ nhen, bọn họ đã tiếp xúc với anh lâu rồi, biết anh là một người tùy tính, không thể có chuyện mang thù cô ấy được.

"Có lẽ là đi ra ngoài rồi, chúng ta chờ một lát đi", Từ Tịnh Nhã cũng chẳng có cách nào, dù sao điện thoại của Trần Thanh cũng vỡ rồi, còn chưa kịp mua cái mới.

"Cô có nghe thấy tiếng gì không?", sau khi hai người họ yên lặng xuống, Dương Lệ bỗng mở miệng hỏi.

"Cô cũng nghe thấy rồi à?", Từ Tịnh Nhã giật mình, bèn lên tiếng hỏi ngược lại.

"Là tiếng động từ bên ngoài, chúng ta ra ngoài xem sao", Dương Lệ đưa ra lời đề nghị.

"Đi".

Thế là cả hai cùng nhau đi ra ngoài, vừa bước chân ra là bọn họ lập tức nghe thấy những tiếng rên rỉ đau đớn.

"Trên mái nhà!", hai người đồng loạt ngẩng đầu lên, nhưng từ góc độ ấy của bọn họ thì chẳng thể nhìn thấy tình hình trên đó được.

"Trên mái nhà có người sao?", Từ Tịnh Nhã sợ tái mặt, cô ta cất tiếng hỏi.

"Cô có biết đường lên mái nhà không? Chúng ta lên đó xem sao", mặc dù Dương Lệ cũng sợ khiếp vía, nhưng cô ấy vẫn muốn lên đó xem thử.

"Không được, nhỡ là người xấu thì phải làm sao? Hai chúng ta không đánh lại được đâu", Từ Tịnh Nhã không dám lên, cô ta lắc đầu nói.

"Cô nghe cái âm thanh ấy đi, cho dù là người xấu thì e rằng cũng đang bị thương. Yên tâm, tôi biết đánh đấm một chút, có thể bảo vệ cô", Dương Lệ lại xúi giục Từ Tịnh Nhã lên mái.

"Thật hả?", trông Dương Lệ còn gầy yếu hơn cả cô ta, Từ Tịnh Nhã cực độ hoài nghi.

"Đi thôi, nếu người ở trên đó là Trần Thanh thì sao?", vì muốn Từ Tịnh Nhã đồng ý, Dương Lệ đưa ra một giả thiết.

"Được rồi, lên đó xem sao đã, nếu tình hình không ổn là chúng ta rút ngay", Dương Lệ thuyết phục thành công, Từ Tịnh Nhã đã chịu đồng ý rồi.

Hai cô gái rón rén đi tới cầu thang ở tầng một, đó là lối đi duy nhất thông lên mái nhà.

Bọn họ nhẹ nhàng mở hé cửa ra, sau đó lặng lẽ nhìn lên trên.

"Có người thật, nhưng trông thảm thiết quá, máu me khắp người", sau khi mở ra, Dương Lệ nhìn thấy trên đó có người, cô ấy lập tức ngạc nhiên thốt lên.

"Thật hả? Cho tôi xem với", Từ Tịnh Nhã cũng tới đó xem.

"Không đúng, đó là Trần Thanh, mau lên đó xem sao", sau khi nhìn thấy người trên mái nhà, Từ Tịnh Nhã cảm thấy quen quen, và rồi cô ta nhanh chóng nhớ ra.

Lúc trước, khi ở chỗ Nam Cung Yến, cô ta đã từng chứng kiến cảnh tượng Trần Thanh đổ máu khắp người, khi ấy cô ta còn tưởng anh bị người nhà họ Phòng đánh bị thương nên rất áy náy, bây giờ xem ra đó là do anh tự biến mình thành như thế.

"Thật sao?", nghe thấy Từ Tịnh Nhã nói vậy, Dương Lệ giật nảy mình, vội vàng mở cửa đi lên.

"Làm sao vậy? Trần Thanh, cậu đừng làm tôi sợ", tới gần và thấy đúng là Trần Thanh, Dương Lệ không thể dằn lòng nổi, định xông thẳng tới đó.

"Đừng, đợi một lát đi!", thấy Dương Lệ định lao tới, Từ Tịnh Nhã sợ hết hồn, vội vàng ngăn cản cô ấy.

"Chảy máu khắp người thế này thì chắc chắn là bị thương rồi! Không được, tôi phải băng bó cho cậu ấy, tôi phải gọi xe cứu thương", nhìn thấy Trần Thanh máu me be bét như vậy, Dương Lệ cuống cuồng cả lên, bắt đầu nói năng lộn xộn.

"Cô bình tĩnh lại một chút, tôi đã từng gặp anh ấy như vậy rồi, có lẽ không phải bị thương đâu, mà là đang tu luyện công pháp nào đó, nếu không thì đã chẳng như thế", Từ Tịnh Nhã tỉnh táo giải thích với Dương Lệ.

"Vậy sao? Nhưng làm gì có ai luyện công mà máu me khắp người thế này?", Dương Lệ hơi bất mãn, lập tức nói dồn dập.

"Cô nhìn xem, anh ấy vẫn luôn ở đây, mà nơi này thì không có dấu vết đánh nhau, hơn nữa quần áo vẫn còn nguyên vẹn, chứng tỏ không hề có chuyện đánh nhau với người khác, vậy nên tốt nhất là chúng ta đừng quấy rầy anh ấy".

"Phải biết rằng người luyện công sợ người khác quấy rầy nhất đấy".

Từ Tịnh Nhã bình tĩnh phân tích.

"Hơn nữa hơi thở của anh ấy rất ổn định, ngoài đổ máu và đau đớn ra thì không có triệu chứng nào khác, tôi nghĩ chắc không phải là bị thương, tốt nhất chúng ta nên chờ một lát".

Càng nói, Từ Tịnh Nhã càng cảm thấy có lý, bèn lùi về sau mấy bước, cách Trần Thanh một khoảng.

Nghe Từ Tịnh Nhã nói vậy, Dương Lệ mới bình tĩnh lại một chút. Từ Tịnh Nhã nói rất có lý, cô ấy nhìn Trần Thanh, phát hiện thấy hơi thở của Trần Thanh rất đều đặn, không phải triệu chứng của người bị thương nặng.

Nhìn đến đây, Dương Lệ mới yên tâm hơn một chút.

Tất nhiên là Trần Thanh không biết bọn họ đã phát hiện ra anh, suýt thì đưa anh tới bệnh viện.

Lúc này anh đang trong thời khắc then chốt, thân thể anh quá rắn chắc, vậy nên khi nứt ra cũng đau đớn không gì sánh bằng.

Tác dụng của Thiên Tinh Thúy là dùng hình thức tôi luyện để xé rách kinh mạch, cơ bắp và xương cốt trong cơ thể người, phạm vi xé rách ấy rất nhỏ, nhưng đau đớn thì lại vô cùng vô tận.

Lúc này Trần Thanh đã tôi luyện kinh mạch và cơ bắp xong rồi, đang đến phần tôi luyện xương cốt của anh.

Xương cốt của người bình thường là màu trắng ngà, nhưng lúc này xương của Trần Thanh lại tản ra ánh bạch kim trầm, không giống với màu xương của người bình thường cho lắm.

Có sự thôi thúc của thuốc Thiên Tinh Thúy, màu bạch kim trầm ấy ngày một rõ ràng, nhưng cơn đau thì lại gấp mấy lần nỗi đau tôi luyện cơ bắp và kinh mạch vừa rồi.

Tròn nửa tiếng sau, Trần Thanh mới hoàn thành công cuộc tôi luyện xương cốt.

Lúc này, xương cốt của Trần Thanh đã biến thành màu bạch kim hẳn rồi, nếu mang anh đi giải phẫu thì chắc chắn tất cả mọi người đều sẽ bàng hoàng sửng sốt.

Trần Thanh vẫn chưa dừng lại, anh tiếp tục tu luyện thêm một lát để khôi phục chân khí bị tiêu hao.

Sau vụ tôi luyện thân thể lần này, Trần Thanh phát hiện ra khả năng chứa đựng chân khí của anh tăng lên ít nhất là gấp đôi so với lúc trước, cũng có nghĩa là anh lại có thể dồn nén chân khí nữa rồi.

Chương 287: Say đắm

Trần Thanh vốn dĩ còn muốn tiếp tục hồi phục chân khí, nhưng sau khi anh cảm nhận bên cạnh có người thì trong lòng chợt hoảng, lập tức đứng phắt dậy, chuẩn bị tư thế phòng thủ và nhìn về phía người đang đi tới.

“Sao lại là các cô?”, sau khi anh mở mắt thì nhìn thấy lại là Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ.

“Trần Thanh, cậu có sao không? Sao cả người cậu đều là máu vậy?”, vẻ mặt Dương Lệ lo lắng nhìn Trần Thanh, bất cứ ai nhìn thấy một người toàn thân dính đầy máu cũng sẽ sợ hãi và lo lắng.

“Tôi không sao. Cái đó, trước hết cô có thể thả tay ra khỏi người tôi đã được không? Trên người tôi toàn là máu thôi”, nhìn Dương Lệ đang bám như một con gấu túi, Trần Thanh liền bất lực nói.

“A…”, lúc này, Dương Lệ mới phát hiện hai chân mình đang bám vào thắt lưng của Trần Thanh. Tư thế này quả thật quá mờ ám.

Cô ấy bèn đỏ mặt buông khỏi người Trần Thanh, không dám nhìn anh.

“Trần Thanh, hay là anh đi tắm rửa một chút đi?”, Từ Tịnh Nhã bất đắc dĩ nói, không ngờ bị cô gái kia chiếm dụng trước.

“Được”, Trần Thanh nhìn trên người mình rồi gật đầu, trực tiếp quay người nhảy từ trên cao xuống. Anh chạy nhanh tới nhà tắm và tắm rửa.

Lúc tắm, anh miễn cưỡng phát hiện, da dẻ của mình càng đẹp hơn trước, quả thật là hình tượng của chàng trai bao.

Còn nữa đường cơ bắp của anh vốn không phải kiểu cơ bắp của đàn ông tập gym, mà rất thon gọn và cân đối, nhưng anh có thể cảm nhận được sức mạnh bùng nổ từ đường cơ bắp đều đặn này.

Ngoại trừ không hài lòng về làn da, những thứ khác anh đều rất vừa ý.

Sau khi tắm xong, Trần Thanh mặc đồ chỉnh tề rồi mới đi ra.

“Woa, Trần Thanh, da dẻ của anh quả thật rất đẹp. Lẽ nào anh đang tập thể thao làm đẹp hả?”, sau khi Trần Thanh xuất hiện, Dương Lệ và Từ Tịnh Nhã nhất thời ganh tỵ. Đây là lần đầu Dương Lệ nhìn thấy sự thay đổi khủng khiếp của anh, trong đầu cô ấy lập tức chỉ có thể suy đoán được như vậy.

“Cô đang nghĩ gì vậy? Cách này không phải là cách hai người có thể chịu được đâu. Cứ yên phận làm cô gái xinh đẹp của hai người đi. Nếu cô thật sự muốn có làn da đẹp thì quay về tôi sẽ phối thuốc cho cô”, Trần Thanh không nhịn được muốn gõ vào đầu cô ấy.

“Thật à, tốt quá rồi”, Dương Lệ vui mừng khôn xiết.

Lúc này, Từ Tịnh Nhã bĩu môi. Cô ta sớm đã dùng thuốc làm đẹp này từ lâu, và hiệu quả thực sự khiến cô ta trở nên tươi tắn và xinh đẹp hơn.

“Trần Thanh, chắc anh không quên chiều nay phải tới nhà họ Phòng chứ? Anh định đi thật hả?”, lúc này Từ Tịnh Nhã lại vô cùng lo vấn đề này nên lên tiếng.

“Đương nhiên phải đi, đã đồng ý rồi. Nếu đồng ý quyết đấu mà không xuất hiện, vậy thì coi như lâm trận bỏ trốn. Tôi không muốn trở thành một người như vậy”, Trần Thanh đương nhiên hiểu chuyện.

Không chờ Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ nói xong, anh nói tiếp: “Huống hồ, chỉ là một nhà họ Phòng cỏn con thì có tư cách gì khiến tôi phải lâm trận bỏ trốn?”

Trong lời nói lại mang theo khí thế nhìn trời bằng nửa con mắt khiến hai cô gái tỏ ra say đắm.

Sau đó ba người ra ngoài ăn sáng rồi đi về hướng nhà họ Phòng.

Lúc này, nhà họ Phòng có thể nói là người đông như kiến, vì tối qua nhà họ Phòng đưa ra tin tức, đại trưởng lão xuất quan, muốn quyết một trận tử chiến với Trần Thanh.

Điều này khiến toàn bộ thành phố Vân Hải nháo nhào.

Phải biết là nhà họ Phòng ở thành phố Vân Hải tuyệt đối là một gia tộc tầm cỡ. Còn đại trưởng lão dĩ nhiên cũng là nhân vật trong truyền thuyết. Họ cũng không ngờ đại trưởng lão nhà họ Phòng lại còn khoẻ như thế.

Đại trưởng lão nhà họ Phòng, Phòng Nguyên Vũ không hổ là kỳ tài võ thuật. Ban đầu, nhà họ Phòng vốn là một gia tộc nhỏ không có gì nổi bật. Sau khi Phòng Nguyên Vũ thể hiện tài năng võ thuật của mình, quyền lực của nhà họ Phòng đã tăng vọt không ngừng.

Cuối cùng trở thành gia tộc lớn nhất nhì ở thành phố Vân Hải. Còn Phòng Nguyên Vũ không quan tâm đến chuyện gia tộc và tập trung bế quan tu hành.

Tròn mười mấy năm không nghe tin của Phòng Nguyên Vũ. Nhưng lúc này lại xuất quan thì càng là một tin chấn động.

Còn về Trần Thanh, có người biết, dĩ nhiên có người không biết.

Người biết thì dĩ nhiên hiểu đây là nhà họ Phòng báo thù Trần Thanh.

Còn người không biết thì lại đoán Trần Thanh là thần thánh phương nào lại có thể khiến đại trưởng lão nhà họ Phòng, Phòng Nguyên Vũ đích thân hạ thư quyết chiến, chắc là tiền bối có thực lực mạnh.

Dù nói thế nào thì mới sáng sớm nhà họ Phòng đã đón vô số người nhận được tin tức đến, nhưng nhà họ Phòng không hề từ chối, ai cũng được sắp xếp ổn thoả.

Vốn dĩ lần này chính là để thể hiện sức mạnh nhà họ Phòng. Dù sao thì họ đã chịu không ít lời chất vấn và nghi hoặc trong khoảng thời gian này, nhất là bữa tiệc đính hôn lần trước, càng khiến nhà họ Phòng mất mặt.

Nếu lần này nhà họ Phòng không cương quyết, e là một vài gia tộc ở thành phố Vân Hải sẽ tạo phản.

Tuy người tới rất đông, nhưng nhà họ Phòng có một võ đường chuyên dụng, giống như một sân vận động, xung quanh là khán đài, và ở giữa là một đấu trường khổng lồ bằng đá đen, dài rộng 50m.

Lúc này, khán đài đủ chỗ ngồi hơn 2000 người là gần như chật kín, phải biết là trận quyết đấu này, có thể nói gần như tất cả các gia tộc lớn nhỏ trong thành phố Vân Hải đều đến.

Cho dù không có quan hệ lợi ích, cũng tới xem náo nhiệt. Dù gì sau khi biết kết quả thì mới biết làm sao đối đãi với nhà họ Phòng.

Lúc Trần Thanh và hai người họ tới nhà họ Phòng thì phát hiện người tới xem quả thật không ít. Trận quyết đấu này càng khiến hai cô gái càng thêm lo lắng.

“Hay là chúng ta về đi. Dù sao mọi người cũng không biết anh, cho dù lâm trận bỏ trốn cũng không là gì”, Từ Tịnh Nhã không có lòng tin với Trần Thanh nên cô ta lên tiếng.

“Đúng. Chúng ta đi thôi, đừng ở đây nữa”, nhìn thấy những tên bảo vệ uy nghiêm lẫm liệt ở trước cửa nhà họ Phòng, Dương Lệ đột nhiên có chút kinh hãi.

“Yên tâm đi. Vào thôi”, Trần Thanh tỏ ra điềm tĩnh. Đương nhiên nếu anh không tiến hành tôi luyện thân thể ba lần, có lẽ anh cũng không có tự tin như vậy.

Nhưng bây giờ, Trần Thanh chỉ muốn đánh một trận sảng khoái. Anh cảm giác cả người tràn trề năng lượng, giống như trút được gánh nặng.

Cho nên đối với cuộc quyết đấu sắp tới, Trần Thanh vô cùng phấn khích.

Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ dĩ nhiên không biết suy nghĩ trong lòng anh. Nhưng lúc này, anh đã đi tới cửa, hai cô gái cũng không khuyên can nữa.

Chính ngay lúc này, lại có nhóm người tới, vừa hay là nhà họ Dương và nhà họ Từ.

Việc quan trọng này nhà họ Dương và nhà họ Từ dĩ nhiên sẽ không bỏ qua, nhất là nhà họ Dương. Dương Đức Trung còn ôm hận đối với Trần Thanh, đương nhiên không thể bỏ qua trận anh bị giết.

Nhưng ông ta không ngờ lại đụng phải anh ngay cửa. Lúc ông ta nhìn thấy con gái mình cũng đi theo anh thì sắc mặt ông ta chùng xuống.

“Tiểu Lệ, qua đây”, vẻ mặt của Dương Đức Trung tỏ ra khó coi và nói với con gái Dương Lệ của mình.

“Ông Dương, xin ông tự trọng, chúng ta đã không còn mối quan hệ bố con nữa rồi”, Dương Lệ nhìn thấy bố mình tới thì trong lòng thấy hoảng.

Nhưng nhớ tới chuyện bố đã gây ra với mình, trong lòng cô ấy chợt thấy ghê tởm.

Chương 288: Cùng cảnh ngộ

Một số người vừa đến sau khi nghe xong những lời này thì lập tức chỉ trỏ vào bố con Dương Đức Trung. Dù sao bị con gái nói cắt đứt quan hệ bố con, quả thật như một cái tát vào mặt.

Mọi người lập tức dừng lại và xem kịch.

“Đứa con gái bất hiếu này, đừng gây chuyện mất mặt ở đây, mau qua đây cho bố”, Dương Đức Trung cảm nhận được ánh mắt xung quanh thì đột nhiên tái mặt.

“Dương Đức Trung, nếu ông còn lộn xộn, ông có tin tôi ném ông ra ngoài không?”, Trần Thanh lập tức đứng ra và lạnh lùng nhìn Dương Đức Trung.

“Trần Thanh, cậu đừng ngạo mạn, chờ tới lúc quyết đấu thì cậu sẽ biết. Dựa vào trình độ của cậu, có thể so với đại trưởng lão nhà họ Phòng sao?”, Dương Đức Trung lạnh lùng nói.

“Vậy sao? Không phải còn chưa tới lúc quyết đấu sao, hay là tôi làm nóng người trước đã?”, Trần Thanh nhìn Dương Đức Trung với ánh mắt đe doạ.

“Hừ, thô lỗ”, Dương Đức Trung đột nhiên thấy hoảng sợ, nói ra hai chữ, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn con gái mình rồi đưa người họ Dương đi vào nhà họ Phòng.

Những người xung quanh sau khi nghe thấy thì nháo nhào cả lên.

Họ không ngờ người quyết đấu lại là một chàng thanh niên. Điều này khiến ánh mắt họ nhìn Trần Thanh thay đổi, chuyển sang nghi ngờ.

Một chàng trai trẻ hai mươi mấy tuổi đầu, lại có vẻ ngoài giống thư sinh sao có thể là đối thủ của đại trưởng lão nhà họ Phòng.

Điều khiến Trần Thanh bất ngờ chính là Từ Hồng Nho rõ ràng biết tình hình bây giờ không có lợi cho anh, ngược lại còn bước đến.

“Cậu Trần, sao cậu lại đồng ý quyết đấu với Phòng Nguyên Vũ, thực lực của ông ta vô cùng mạnh, nhắm không được thì đi khỏi đây đi, từ bỏ trận đấu này đi”.

Từ Hồng Nho hơi lo lắng nói với Trần Thanh.

Ông ta đúng là ngưỡng mộ Trần Thanh. Ở cái tuổi trẻ như anh mà đã đạt được mức này thì nếu cho anh thêm thời gian, chắc là sẽ còn lợi hại hơn cả Phòng Nguyên Vũ.

Xem ra bây giờ anh thi đấu với Phòng Nguyên Vũ thì quả thật không phải hành động sáng suốt.

“Gia chủ Từ, ông không cần khuyên. Tôi là một võ giả. Nếu ngay cả dũng khí đứng ra thi đấu cũng không có, vậy thì tâm trạng của tôi chắc sẽ bị ảnh hưởng. Sau này muốn tồn tại cũng khó”, Trần Thanh dĩ nhiên nhìn ra Từ Hồng Nho thật lòng khuyên mình.

Nhưng anh cũng không mù quáng mà đồng ý.

Huống hồ, với thực lực hiện tại của anh, cho dù thật sự đánh không lại, bản lĩnh bỏ chạy vẫn có.

“Cho nên, cuộc chiến này tôi nhất định sẽ không lùi bước”, Trần Thanh bèn đi vào nhà họ Phòng.

Còn người nhà họ Phòng dĩ nhiên nhìn thấy cảnh này, họ cũng sợ Trần Thanh đột nhiên bỏ đi thì cuộc quyết đấu hôm nay mất đi mục đích ban đầu.

Cho nên, sau khi Trần Thanh đi vào nhà họ Phòng, bọn họ lập tức chạy ra dẫn đường.

“Nhã Nhi, con đi theo chúng ta đi”, Từ Hồng Nho lắc đầu. Ông ta không ngờ Trần Thanh lại manh động như vậy.

Rốt cuộc cũng là tuổi trẻ, lẽ nào không biết không ăn trái bầu, lo gì không có gáo múc nước sao?

“Dạ được”, nghe lời bố mình, Từ Tịnh Nhã gật đầu. Cô ta biết, không thể khiến Trần Thanh phân tâm. Cho nên đi với bố cũng là lựa chọn tốt nhất.

“Tiểu Lệ, cô đi chung với tôi đi. Chúng ta không được liên lụy đến Trần Thanh. Nếu không thì nhà họ Phòng sẽ lấy chúng ta ra uy hiếp anh ấy, tới lúc đó không xong đâu”, Từ Tịnh Nhã lập tức nói với Dương Lệ.

Cô ta rất đồng tình với Dương Lệ. Vì Dương Lệ và cô ta là người cùng cảnh ngộ.

Nhưng bố của cô ta coi trọng Trần Thanh hơn, cho nên mới không ép mình.

Còn Dương Lệ thì đáng thương hơn cô ta.

“Ừm”, Dương Lệ gật đầu. Tuy cô ấy rất muốn đứng sau lưng Trần Thanh, cổ vũ cho anh.

Nhưng giống như Từ Tịnh Nhã nói lúc nãy, ai biết người nhà họ Phòng có lấy họ ra uy hiếp Trần Thanh hay không.

Trần Thanh tới võ đường của nhà họ Phòng, nhìn thấy võ đài ở giữa thì đột nhiên nheo mắt.

Trên viên Hắc Thạch của võ đài này có rất nhiều dấu vết, rõ ràng là nhà họ Phòng đang đấu với nhau. Nhà họ Phòng này quả nhiên khác với gia tộc bình thường, có vẻ chú ý thực chiến hơn.

Cảnh tượng xảy ra ở cửa, thông qua sự truyền miệng của những người trong cuộc thì rất nhanh sau đó mọi người đều biết được người đấu với đại trưởng lão nhà họ Phòng thật ra là một thanh niên mới ngoài hai mươi tuổi, tất cả mọi người đều bất ngờ.

Không thiếu võ giả ở đây, dĩ nhiên biết chàng thanh niên ngoài hai mươi tuổi cho dù tu luyện từ trong bụng mẹ, thực lực cũng không cao tới đâu.

Bây giờ không biết sống chết mà quyết đấu với Phòng Nguyên Vũ, đầu anh chắc bị lừa đá mất rồi.

Cơ bản không ai coi trọng Trần Thanh. Ngược lại, nhiều người còn ác ý vu khống Trần Thanh, dù cho họ không nói lời khó nghe thì cũng nói linh tinh gì đó.

Những lời này dĩ nhiên truyền tới tai của Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ. Hai cô tuy muốn phản bác nhưng đối diện với đám người dài dằng dặc, hai người thật sự không biết nên thanh minh cho Trần Thanh như thế nào.

Lúc này thần sắc của Từ Hồng Nho cũng thay đổi, không biết đang nghĩ gì?

Chính ngay lúc này, người nhà họ Phòng cuối cùng cũng đi ra.

Dĩ nhiên người đứng đầu là Phòng Vĩnh Tín. Nhưng lúc này ông ta cung kính nói gì đó với một ông lão. Còn thần sắc của ông lão kia lại kiêu căng, chỉ gật đầu rồi sau đó nhìn sang phía Trần Thanh đang đứng.

Trần Thanh dĩ nhiên cảm nhận được ánh mắt đó. Anh không do dự mà nhìn lại.

Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung. Mọi người lập tức cảm thấy một luồng không khí khủng khiếp toả ra từ trên người của cả hai.

“Trần Thanh, lên võ đài chịu chết đi”, Phòng Nguyên Vũ xuất hiện, tốc độ nhanh chóng vọt lên võ đài, nhìn sang Trần Thanh bên dưới với ánh mắt lạnh lùng.

Sau tiếng hét lớn của Phòng Nguyên Vũ, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Trần Thanh. Hiển nhiên là sau khi truyền tai nhau thì hầu như mọi người đều biết đây là Trần Thanh.

“Đại trưởng lão họ Phòng đúng là lợi hại. Khí thế này quả thật đáng sợ quá”.

“Quả nhiên không hổ là đại trưởng lão, quá kinh khủng”.

“Nếu ông ấy trẻ ra chục tuổi, tôi cũng muốn gả cho ông ấy”.

Người xung quanh bỗng dưng bàn tán xôn xao. Rõ ràng ai cũng coi trọng Phòng Nguyên Vũ chứ chẳng ai coi Trần Thanh ra gì.

“Haiz, đã già cả rồi, nay còn học người khác nhiệt tình thi đấu, trong lòng chưa có tính toán phải không?”, Trần Thanh bèn chậm rãi đi về phía võ đài.

Anh vừa đi vừa tiếp tục nói: “Ông nói nếu ông thắng, đó là thắng không cần võ thuật. Nhưng lỡ như ông thua, dù gì chân tay ông cũng già nua cả rồi, thua là cái chắc. Tới lúc đó thua không chỉ là tính mạng mà còn là tất cả mọi thứ của nhà họ Phòng các người”.

Giọng của Trần Thanh không lớn nhưng mọi người có mặt đều nghe rất rõ ràng, giống như ngay tại bên tai vậy.

“Đồ súc vật, lúc này dù có mồm năm miệng mười cũng vô ích. Cậu cũng không thể dựa vào cái miệng mà kết thúc cuộc đấu được”.

“Cậu yên tâm. Nếu đã nói vậy thì tôi sẽ để lại lưỡi cho cậu. Còn về những vật khác trên người thì tôi cũng không cần phải giữ”.

Phòng Nguyên Vũ tỏ ra bình tĩnh nhưng giọng điệu lạnh nhạt ẩn chứa đầy sát khí.

Rõ ràng ông ta cơ bản không nghĩ sẽ nương tay với Trần Thanh. Không những vậy, ông ta lại còn muốn chặt Trần Thanh thành một cây gậy, không để Trần Thanh chết mà khiến nửa đời sau của anh phải chịu đau đớn giày vò.

Chương 289: Cam kết sinh tử

“Ông nhiều lời quá đi mất, đúng thật là sau khi người ta già đi sẽ thích cằn nhằn mà”, Trần Thanh ngoáy ngoáy tai rồi tỏ ra bộ dạng ghét bỏ.

“Ký vào cam kết sinh tử này đi, sau khi bước lên võ đài thì mặc kệ sống chết”, ngay khi Trần Thanh vừa bước lên thì một người trọng tài bước đến, cầm trên tay một tờ giấy rồi chuyển qua cho anh.

Trần Thanh nhìn một cái, rồi ký tên mình lên cam kết sinh tử đó.

Bên còn lại là Phòng Nguyên Vũ cũng đang lăn tay.

“Ông già thối, dấu vân tay này chính là bùa đòi mạng của ông”, Trần Thanh lạnh lùng nhìn Phòng Nguyên Vũ rồi nói một cách khiêu khích.

“Tên súc vật, đừng có ở đó mà nói nhăng nói cuội nữa, mau qua đây để nhận cái chết đi”, Phòng Nguyên Vũ nghe thấy thế thì sắc mặt vô cùng khó coi, lập tức chỉ vào Trần Thanh mắng.

“Ông già thối, nếu ông muốn thì để tôi tiễn ông về với tổ tiên”, Trần Thanh nói, rồi thân người anh lóe lên một cái, lập tức lao lên võ đài, đứng đối diện với Phòng Nguyên Vũ.

“Chết đi”, Phòng Nguyên Vũ khịt mũi, lập tức nắm chặt hai tay, sức mạnh kinh hoàng quét qua, thân hình già nua của ông ta nhảy dựng lên, giáng một nắm đấm từ trên trời rơi xuống với sức mạnh kinh người, hung hăng đập vào đầu Trần Thanh.

“Cút ra!”

Trần Thanh hét lên một tiếng rồi đạp chân nhảy lên cao, cũng giáng một đòn như vậy xuống.

Nháy mắt, nắm đấm của hai người đã đụng vào nhau.

Oàng...

Một luồng không khí đáng sợ ào ra, chỉ nhìn thấy một bóng người bay ra, nhào lộn trong không trung trong vài vòng rồi mới dừng lại. Sau khi dừng lại rồi thì vẫn lùi lại 5-6 mét nữa rồi mới ngừng hẳn.

Mọi người mở to mắt nhìn kỹ mới thấy được người kia chính là Phòng Nguyên Vũ, điều này khiến bọn họ biến sắc.

Họ không ngờ đến, người bị đánh bay ra ngoài thế mà lại là Phòng Nguyên Vũ, phải biết rằng khi nãy lúc ông ta rơi từ trên trời xuống cũng kéo theo một nguồn lực vô cùng áp bức, người như thế này mà bị đánh bay ra ngoài thì thực lực của Trần Thanh khủng khiếp đến dường nào chứ.

Tầm mắt của đám đông ở đây đều đổ dồn vào Trần Thanh, mới phát hiện ra chỗ anh vừa đứng khi nãy đã xuất hiện một cái hố lớn, Hắc Thạch cực kì cứng rắn cũng bị vỡ tan tành.

Trần Thanh đứng trong cái hố đấy, nhìn qua có hơi nhếch nhác vì quần áo trên người bị luồng khí lực vừa rồi xé nát tan tành.

“Cái đệt, tính nhầm để cho ông già thối kia được lợi rồi”, Trần Thanh nhìn lướt qua quần áo của mình rồi nói một cách tức giận.

Một chưởng vừa rồi, nếu mà đánh một cách công bằng thì anh chắc chắn sẽ không bị nhếch nhác như thế này.

Nhưng mà, Phòng Nguyên Vũ rơi từ trên trời xuống thì chắc chắn sẽ chiếm được lợi thế, nếu không quần áo anh cũng không bị xé nát ra như vậy.

“Trần Thanh...”, nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của Trần Thanh đứng trong hố như thế thì Dương Lệ và Từ Tịnh Nhã lập tức hét lên một cách ngạc nhiên rồi lập tức lao đến.

“Hai người ngồi xuống cho tôi, đây là quyết đấu, nếu các người mà xông vào thì không những không giúp được gì mà còn giúp cho người nhà họ Phòng có cớ, đến lúc đó nhà họ chắc chắn sẽ mượn cớ đó để tấn công Trần Thanh”, Từ Hồng Nho giữ hai người lại rồi khuyên.

“Huống hồ, các người nhìn mà xem, Trần Thanh ngoại trừ quần áo bị rách vài chỗ ra thì trên người không có vết thương nào không? Vẻ mặt của cậu ấy vẫn rất bình tĩnh, điều này chứng tỏ là mọi thứ vẫn đang trong tầm kiểm soát”, Từ Hồng Nho lập tức nói tiếp.

Nghe được lời này của Từ Hồng Nho thì hai người cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhìn tình trạng của Trần Thanh đúng thật là không đến nỗi quá tệ.

“Ông già thối, tiếp tục!”, cảm nhận được sức mạnh mạnh mẽ trong cơ thể mình, Trần Thanh đột nhiên nở nụ cười rồi nhảy ra khỏi hố lớn, ngoắc ngón tay về phía Phòng Nguyên Vũ, khiêu khích nói.

Phòng Nguyên Vũ nhìn Trần Thanh không có bất kì một vết thương nào thì sắc mặt đột nhiên u ám.

Ông ta không thể nào hiểu được, tại sao ông ta là người chiếm được lợi thế mà Trần Thanh lại không hề bị thương chút nào?

Ông ta chắc chắn mình đã bị thương, chỉ là đang giả vờ không bị sao mà thôi.

“Tên xúc vật, có giả vờ nữa cũng không có tác dụng gì, Hắc Thạch đã thành như thế rồi làm sao mà cậu lại không sao được chứ? Lẽ nào người cậu còn cứng hơn Hắc Thạch hay sao?”

“Cậu chắc chắn đã bị nội thương, giả vờ cũng không để làm gì cả”.

Phòng Nguyên Vũ nghĩ mình đã tìm được chân tướng, rồi bắt đầu phân tích.

Đám người xung quanh nghe được lời này thì bỗng nhiên tỉnh ngộ.

“Hóa ra là giả vờ, làm ông đây cứ tưởng hắn ta mạnh lắm”.

“Tôi nói rồi mà, đại trưởng lão đã ra tay thì sao tên nhóc đó lại không có chuyện gì được chứ”.

“Người trẻ tuổi mà, đến chết rồi vẫn còn sĩ diện, lúc này mà nhận thua thì may ra còn được giữ lại mạng sống”.

“Sao có thể, đây là quyết đấu sinh tử, chỉ đến khi nào có một người chết thì mới dừng lại hơn nữa không ai được phép ra tay giúp đỡ”.

Đám người xung quanh đều nhao nhao nghị luận về lời nói của Phòng Nguyên Vũ, không có ai nhận ra khi Trần Thanh chống lại đòn tấn công của Phòng Nguyên Vũ thì không hề bị sao cả.

Đám người nhà họ Phòng đều hưng phấn hết cả, xem ra là không có chút nghi ngờ nào với lời nói của đại trưởng lão.

“Ông cố, giết hắn đi”, nét mặt Phòng Văn Diệu lúc này đầy sự điên cuồng, hắn ta hét to một tiếng, chỉ hận không thể lao lên võ đài thay ông cố giết chết Trần Thanh.

“Ồ, thế hả? Ông không đi làm biên kịch thật là đáng tiếc”, nghe được lời nói của Phòng Nguyên Vũ thì vẻ mặt của Trần Thanh khá kì lạ, rồi lắc đầu một cách bắt lực.

“Tên nhãi ranh, bây giờ rồi mà vẫn còn nói nhăng nói cuội, thật đúng là không sợ chết, vốn tôi còn muốn để cho cậu toàn thây, nếu đã như thế rồi vậy tôi sẽ khiến cậu tan xương nát thịt, hồn phi phách tán”, Phòng Nguyên Vũ nghe được lời này của Trần Thanh thì vô cùng tức giận, rồi cắn răng nói.

Một chưởng vừa rồi, ông ta đã cảm thấy hai cánh tay của mình vô cùng đau nhức, đã rất nhiều năm rồi ông chưa từng cảm thấy đau nhức như vậy, điều này khiến cho sát ý của Phòng Nguyên Vũ càng nặng hơn.

“Đừng có ở đó mà đe dọa nữa, nào, ra tay đi”, Trần Thanh khinh thường mà cười, rồi chỉ thẳng vào Phòng Nguyên Vũ rồi nói.

“Muốn chết mà”, Phòng Nguyên Vũ tức giận lao đến, rồi lật tay lại, trong tay ông ta lập tức xuất hiên hai con dao găm lóe ra tia sáng lạnh.

Sau đó, dao găm bay lên hóa thành hai chiếc lông vũ, lao mạnh vào cổ Trần Hạo.

“Cái đệt, đại trưởng lão dùng vũ khí rồi, không muốn cho người ta sống nữa sao?”

“Quyết đấu sinh tử mà, chắc chắn phải dùng hết sức lực rồi, sư tử vồ thỏ thì cũng phải dùng hết sức lực thôi”.

“Có chút ức hiếp người ta quá, vốn thực lực đã rất mạnh rồi mà bây giờ lại còn dùng vũ khí, thực sự không để lại chút thể diện nào mà”.

Đám người xung quanh thấy Phòng Nguyên Vũ lấy vũ khí ra thì náo loạn lên hết, khen chê đủ cả.

“Ông cố, đừng có giết hắn một cách dễ dàng như thế, đánh nát hết tay chân của hắn đi, cháu muốn giày vò hắn đến chết”, Phòng Văn Diệu nhìn thấy ông cố mình lấy vũ khí ra thì hét lên một cách hưng phấn.

“Đi chết đi”, Trần Thanh tất nhiên cũng nghe được lời nói của Phòng Văn Diệu, chỉ là ngay lúc này Phòng Nguyên Vũ lại đánh qua nên anh chỉ có thể tránh trước.

Tuy rằng thân thể anh rất cứng như anh cũng không dám trực tiếp dùng nó để đỡ đòn từ chiếc dao găm sắc lẹm kia.

Ngay lập tức anh di chuyển một cách uyển chuyển để tránh những đòn công kích của Phòng Nguyên Vũ.

Chương 290: Song phi kiếm pháp

Trần Thanh giống như một con cá chạch, né tránh liên tục khiến cho Phòng Nguyên Vũ không thể nào chạm được vào người anh.

Nhìn thì có vẻ mỗi lần tấn công đoản kiếm đó đều sắp đâm vào người anh nhưng thật ra tất cả đều bị anh né được một cách linh hoạt.

“Song phi kiếm pháp!”

Phòng Nguyên Vũ hét lên một tiếng rồi tốc độ đoản kiếm trong tay lập tức nhanh hơn, chặn hết đường đi không cho Trần Thanh né tránh.

“Xem cậu còn trốn đi đâu”, Phòng Nguyên Vũ biết được sự lợi hại của song phi kiếm pháp nên ông ta lập tức cười một cách tự tin.

“Hử?”, nhìn thấy công kích một cách chặt chẽ như thế này thì Trần Thanh lập tức sử dụng khả năng nhìn xuyên thấu.

Sau khi sử dụng khả năng này thì tất cả phạm vi công kích của Phòng Nguyên Vũ đều hiện ra trong đầu anh.

Dưới tác dụng của thuật xuyên thấu, tốc độ tấn công vốn dĩ rất nhanh của Phòng Nguyên Vũ lập tức trở nên chậm chạp, hơn nữa, Trần Thanh cũng tìm được ít nhất 3 chỗ có thể tránh thoát được.

Trần Thanh khẽ chuyển động cơ thể, rồi làm ra một động tác vô cùng điêu luyện, anh lách mình qua khe hở của hai đoản kiếm, đám người xung quanh đều ngạc nhiên không thôi.

Mặc dù Trần Thanh biết rất rõ phương hướng mà mình chọn là vô cùng chính xác, nhưng ngay lúc hai thanh đoản kiếm lướt qua bên người thì anh cũng bị dọa một phen.

Chỉ là qua lần này, anh cũng yên tâm rồi.

“Sao có thể chứ?”, chiêu thức không có kẽ hở của mình thế mà lại bị Trần Thanh tránh được, Phòng Nguyên Vũ thực sự vô cùng ngạc nhiên.

Nhưng sự thật bày ra trước mắt ông ta, cái này không thể nào giả được.

“Ông già thối, đều là ông tấn công, hãy nhận lấy một chưởng của tôi đi”, Trần Thanh hét lên một tiếng rồi thân hình ngay lập tức biến mất, đến khi xuất hiện thì đã ở ngay sau lưng Phòng Nguyên Vũ, anh lập tức giáng một chưởng về phía ông ta.

Phòng Nguyên Vũ vốn là võ giả mạnh nhất của nhà họ Phòng, phản ứng của ông ta tất nhiên không chậm, ông ta quay người đón một chưởng này của anh.

Sau đó, hai người lao vào đánh nhau, tốc độ nhanh đến nỗi khiến người ta hoa hết cả mắt, một lúc sau thì võ đài cứng rắn này đã bị hư hỏng nặng nề, cứ như thể bị đại bác bắn phá vậy.

Đám người đứng xem bên ngoài đều vô cùng ngạc nhiên, trình độ này đã vượt xa người bình thường, thật sự khiến người ta cảm thấy hâm mộ.

Chẳng trách võ đạo thế gia luôn đứng ngoài cuộc, kể cả giàu nứt đố đổ vách thì cũng phải nể mặt võ giả ba phần, xem xem thực lực mạnh như vậy thì ai có thể chống đỡ được chứ.

“Chết tiệt, sao thực lực của Trần Thanh lại mạnh như thế? Không thể nào, ông cố là người mạnh nhất, không thể nào thất bại được, chắc chắn có thể giết chết được Trần Thanh”, Phòng Văn Diệu lập tức điên cuồng, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm hai người trên võ đài.

“Gia chủ, không phải là chúng ta chuẩn bị cả phương án thứ hai sao?”, lúc này, một người bên cạnh Phòng Vĩnh Tín nói.

“Cậu dám, tôi tin là anh cả nhất định sẽ không sao”, lúc này Phòng Vũ đột nhiên trừng lớn mắt, hung hăng quát người vừa lên tiếng.

“Trưởng lão Vũ, chúng ta cũng nên chuẩn bị, nếu như...”, người kia vẫn chưa nói hết nhưng ý tứ trong lời nói cũng rất rõ ràng.

“Câm miệng cho tôi, không có nếu như gì cả, cút đi”, Phòng Vũ tức giận rồi lập tức muốn ra tay đánh người kia.

“Được rồi, trưởng lão Vũ, đừng có tranh luận với hắn làm gì, để tôi bảo hắn đi”, Phòng Vĩnh Tín lập tức khuyên nhủ Phòng Vũ sau đó nghiêm khắc mắng mỏ người phụ trách, nhưng lại nháy mắt với anh ta.

Người phụ trách cũng là một người biết đoán ý, hắn ta tất nhiên là hiểu được suy nghĩ của gia chủ, vì thế lập tức rời đi.

Trần Thanh tất nhiên không biết những điều này, anh vẫn đang chiến đấu một cách hăng hái.

Anh cảm thấy thân thể hiện tại của mình rất cứng rắn, chỉ cần không bị hai thanh kiếm của Phòng Nguyên Vũ chạm vào thì mọi đòn tấn công của ông ta sẽ vô hiệu đối với anh.

“Buông ra cho tôi”.

Trần Thanh cố gắng tìm cách làm rơi hai vũ khí của Phòng Nguyên Vũ, cuối cùng nắm bắt được cơ hội, anh đã nắm lấy cổ tay của ông ta rồi vặn ngược lại.

Ông ta tất nhiên không thể nào nghĩ đến tình huống này cho nên tay lập tức bị vặn ra rồi đoản kiếm trong tay cũng lao về hướng Trần Thanh.

Trần Thanh bất đắc dĩ buông tay, nhưng trước khi đi anh vẫn đạp một phát vào ngực ông ta rồi mới lùi lại phía sau hai bước.

Bịch.

Sức mạnh của Trần Thanh lớn như thế nào anh cũng không biết, Phòng Nguyên Vũ bị anh dùng toàn bộ sức lực đạp một phát vào ngực thì bay ra ngoài, rồi hộc ra một ngụm máu.

“Cái này...”

Vốn mọi người vẫn đang xem một cách rất vui vẻ, dù gì trận đánh như thế này cũng rất hiếm có.

Nhưng ngay sau khi nhìn thấy một trong hai người ngang tài ngang sức đột nhiên lại bị hộc máu thì đám người chứng kiến một màn này đều hét lên một cách ngạc nhiên.

Đám người nhà họ Phòng đều bị dọa sợ, họ không ngờ rằng Phòng Nguyên Vũ - thần thánh không gì so được trong lòng họ lại bị người ta đánh đến hộc máu.

Phòng Văn Diệu tức giận nắm chặt tay, khớp xương đều trắng bệch, nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt.

Phòng Vĩnh Tín vốn không định thực hiện kế hoạch kia nhưng bây giờ nhìn thấy thực lực khủng bố như thế của Trần Thanh thì ông ta biết, sợ rằng thực sự phải thực hiện kế hoạch đó rồi.

“Haha, cảm ơn...”, vào lúc này, điều khiến mọi người khó hiểu hơn nữa chính là Phòng Nguyên Vũ lại đứng lên rồi hướng về phía Trần Thanh mà cười to.

“Haiz, thế mà lại giúp ông ta”, anh dùng thuật xuyên thấu nhìn qua một lượt thì phát hiện trước đây ông ta bị nội thương, đến tận bây giờ vẫn chưa chữa trị triệt để được.

Chỉ là một cước vừa rồi của anh đã giúp ông ta loại bỏ hết khí huyết tích tụ trong người, bây giờ ông ta so với trước đây lại càng thông suốt hơn, điều này chắc chắn không phải là thứ anh muốn.

“Ồ, nếu ông thích được tôi đá như thế thì tôi sẽ đá ông thêm vài phát nữa vậy”, Trần Thanh ghét nhất bộ dạng đạt được món hời còn khoe mẽ này của ông ta.

Anh lập tức hét lên một tiếng rồi xông về phía Phòng Nguyên Vũ.

Hai người lại quấn vào nhau một lần nữa, chỉ là người đã nhìn rõ được kiếm pháp của Phòng Nguyên Vũ là Trần Thanh cảm thấy không thoải mái.

Đánh đi đánh lại cũng chỉ có mấy chiêu, không có chút cảm giác mới mẻ nào cả, anh còn lười dùng đến thuật nhìn xuyên thấu của mình.

“Tôi nói này ông già thối, ông có thể đổi chiêu khác đi được không? Tôi sắp ngủ đến nơi rồi”, Trần Thanh cố ý chọc điên Phòng Nguyên Vũ.

“Hừ!”, đối với lời chế giễu của Trần Thanh, Phòng Nguyên Vũ chỉ hừ lạnh một tiếng.

Chỉ là, hai thanh đoản kiếm trong tay lại càng hung mãnh hơn.

“Chơi chán rồi, cút đi cho tôi”, Trần Thanh lắc đầu rồi tăng tốc ra tay, sức lực đôi tay càng mạnh mẽ hơn, chỉ trong một thời gian ngắn đã cướp được kiếm trong tay Phòng Nguyên Vũ.

“Đánh thì đánh, đừng có chơi cái trò này nữa”, Trần Thanh vừa động tay một cái thì hai thanh đoản kiếm đã bị cắm lên võ đài.

“Được rồi, thế này mới công bằng”, sau khi làm xong thì anh vỗ tay, rồi nói một cách bình tĩnh.

“Không thể không nói, Trần Thanh, cậu thực sự là võ giả có thiên phú nhất mà tôi từng gặp, nếu người như cậu mà chết trên võ đài thì quả là đáng tiếc”, Phòng Nguyên Vũ bị Trần Thanh cướp mất hai thanh đoản kiếm nhưng không lo lắng chút nào mà nói một cách thoải mái.

Chương 291: Võ đạo tông sư

“Ồ, tiếp tục nói nữa đi, tôi thích nhất là được người khác khen mình đấy”, Trần Thanh ngây người ra khi nghe Phòng Nguyên Vũ nói vậy, sau đó trên mặt anh lại lộ ra nụ cười tinh ranh, nói.

Lúc này, đám người xung quanh đều sững sờ, không ngờ rằng hai người họ đang đánh nhau không ngừng, sao lại đột ngột dừng lại rồi?

Bởi vì ở rất xa, cho nên chỉ có thể nhìn thấy hai người họ đang trò chuyện, không hề có chút nổi giận nào mà lại giống như là hai người bạn cũ đang tán gẫu cùng nhau.

“Tôi có một đề nghị này cho cậu, chi bằng cuộc thi đấu lần này, chúng ta kết thúc như thế này đi, cậu hãy làm trưởng lão của nhà họ Phòng chúng tôi, tôi chắc chắn sẽ cho cậu sự đãi ngộ tốt nhất, thế nào?”, Phòng Nguyên Vũ nói với vẻ mặt vô cùng tự hào.

Ông ta tin rằng Trần Thanh nhất định sẽ không từ chối.

Dù gì thì địa vị của nhà họ Phòng ở thành phố Vân Hải này vô cùng cao, có rất nhiều người muốn thiết lập mối quan hệ với bọn họ.

“Thành thật mà nói, cậu đúng là khiến tôi đây nhìn với ánh mắt khác đấy”, nghe Phòng Nguyên Vũ nói vậy, anh lộ ra vẻ khinh thường nói: “Ông quả là mặt dày, không hổ ở cấp bậc trưởng lão, chẳng trách nhà họ Phòng đã phát triển lớn mạnh như vậy, cảm giác như đạt được là nhờ vào độ dày của mặt ông vậy”.

Vốn dĩ Phòng Nguyên Vũ vô cùng tự tin, nghĩ rằng Trần Thanh sẽ vô cùng cao hứng, sau đó sẽ gia nhập vào nhà họ Phòng.

Nhưng khi nghe được những lời của anh nói, sắc mặt ông ta bỗng trở nên tái mét đi, đã già như vậy rồi, hôm nay có thể nói là ngày ông ta bị mắng nhiều nhất trong đời.

“Tốt lắm, nếu đã như vậy, đừng trách tôi không nương tay”, Phòng Nguyên Vũ cười nhạt một cái, chân khí trong cơ thể bộc phát ra, toàn thân tràn đầy màu lam quái dị.

Nhìn thấy cảnh này, Trần Thanh đột nhiên cảm thấy quen thuộc.

“Bộ tộc Hắc Sơn!”, anh không ngờ ông ta lại là người của bộ tộc Hắc Sơn, nói như vậy thì không phải cả nhà họ Phòng này đều là người của bộ tộc Hắc Sơn chứ?

Nếu đúng như vậy thì nhà họ Phòng này thật sự không thể không diệt trừ rồi.

“Chết đi!”, sau khi để lộ ra bí mật lớn nhất của mình, Phòng Nguyên Vũ biết rằng tuyệt đối không thể để Trần Thanh rời khỏi đây, nếu không, nhà họ Phòng nhất định sẽ bị tấn công tập thể.

“Sao vậy? Ông muốn giết người diệt khẩu sao? Được thôi, tôi chờ ông, chỉ sợ ông không có năng lực đó thôi”, Trần Thanh cười lạnh một tiếng, tiếp tục châm chọc ông ta.

“Nếu cậu đã biết bí mật của bộ tộc Hắc Sơn chúng tôi, vậy chỉ có thể để cậu chìm mãi vào giấc ngủ ngàn thu rồi”, vẻ mặt Phòng Nguyên Vũ lạnh tanh, cả người toát ra luồng khí lạnh lẽo, khiến người ta rất khó chịu.

“Tôi chỉ muốn hỏi, chỉ có một mình ông, hay toàn bộ nhà họ Phòng đều là bộ tộc Hắc Sơn?”, Trần Thanh lập tức hỏi.

“Chỉ có một mình tôi, còn những người khác đều là người bình thường”, Phòng Nguyên Vũ không cần phải che giấu chuyện này, dù sao loại chuyện này có muốn giấu cũng khó mà có thể che giấu được.

Cần phải có đủ sức mạnh để đạt đến cấp độ của ông ta, mới có thể che giấu luồng khí của mình.

“Được rồi, tôi đã hỏi xong rồi, ông có thể đến đây chịu chết đi”, Trần Thanh có được câu trả lời như ý muốn, liền khiêu khích Phòng Nguyên Vũ.

“Tốt lắm”, ông ta không còn kiên nhẫn nữa, lập tức tốc độ của toàn thân bộc phát ra ngoài.

Trước đó, tốc độ của ông ta đã đủ nhanh rồi, nhưng lần này còn nhanh hơn trước rất nhiều lần.

Trong nháy mắt, ông ta đã đến trước mặt Trần Thanh, đáng tiếc, làm sao anh có thể rơi xuống hai lần cùng một cái hố chứ.

Anh rất chú ý quan sát Phòng Nguyên Vũ, đợi khi chân khí trong cơ thể ông ta bắt đầu truyền đến, anh liền nhanh chóng di chuyển ra xa.

Ngay khi Trần Thanh rời khỏi vị trí ban đầu, đợt tấn công của ông ta liền ập đến, nhưng anh sớm đã rời khỏi đó.

Trong nhiều lần liên tiếp, đòn tấn công của Phòng Nguyên Vũ gần như sắp đánh trúng Trần Thanh thì anh luôn có thể né tránh được, khiến ông ta toàn đánh trượt.

“Nếu có bản lĩnh thì đừng né tránh, mau tiếp chiêu của tôi”, lúc này Phòng Nguyên Vũ vô cùng tức giận vì mỗi lần công kích đều bị Trần Thanh né tránh, làm sao có thể đánh được chứ?

“Ông bị ngốc sao? Trạng thái điên cuồng của ông không thể tồn tại lâu. Chỉ cần tôi kiên trì cho đến khi nó biến mất thì tôi sẽ thắng rồi”, Trần Thanh chế nhạo ông ta.

“Chết tiệt, quả nhiên là cậu biết điều đó”, Phòng Nguyên Vũ vô cùng tức giận khi nghe những lời nói của Trần Thanh.

Ông ta hiểu rất rõ, e là cả hai người của tộc mình đó đều đã bị Trần Thanh giết chết, hơn nữa hai người bọn họ chắc chắn đã thi triển trạng thái điên cuồng trước khi chết, nhưng dù vậy, họ vẫn bị anh đè bẹp một cách tàn nhẫn.

“Tuy nhiên, nếu cậu thực sự nghĩ rằng cậu có thể thoát khỏi bằng cách này, thì cậu đã quá ngây thơ rồi đấy”, ông ta nở một nụ cười kỳ quái trên mặt.

“Luồng khí này là ...”, vẻ mặt của Trần Thanh lập tức biến sắc khi anh cảm nhận được luồng khí từ cơ thể của ông ta, anh không ngờ rằng sức mạnh của ông ta đã đến được với võ đạo tông sư sau khi thi triển trạng thái điên cuồng.

Võ đạo tông sư trên cảnh giới thiên tiên tuy chỉ là đạt được một cách mờ mịt, nhưng thực lực lại tăng vọt lên không biết bao nhiêu lần.

Quan trọng nhất là đạt tới võ đạo tông sư, mới có thể phóng xuất ra chân khí, tức là có thể đả thương người trên không, thậm chí có thể giết người.

Vẻ mặt của Trần Thanh trở nên nghiêm túc, anh dùng đôi mắt xuyên thấu của mình trực tiếp quét lên trên người Phòng Nguyên Vũ, chỉ cần ông ta có chút biến hóa, anh sẽ chạy.

“Haha… Xem ra cậu vẫn chưa tới mức ngu ngốc, đúng vậy, với sự trợ giúp của trạng thái điên cuồng, tôi đã đạt tới võ đạo tông sư, cuối cùng cũng có thể thi triển được chiêu này”, Phòng Nguyên Vũ cười điên cuồng lên, giọng nói như đâm thủng cả bầu trời, hiển nhiên là sức mạnh của ông ta vô cùng phi thường.

Khi những người xung quanh nghe những lời của Phòng Nguyên Vũ, sắc mặt của họ đột nhiên thay đổi rõ rệt.

Nên biết rằng sức chiến đấu mạnh nhất ở thành phố Vân Hải là bậc cao nhất của thiên tiên tuy ở nó cũng có điểm mạnh và yếu, nhưng nó có mạnh đến đâu cũng không thể đánh bại được sức mạnh của võ đạo tông sư.

Điều đó không còn ở cùng một cấp độ nữa.

“Tôi khinh! Ông thật sự cho rằng mình là võ đạo tông sư sao? Ông chỉ qua mượn trạng thái điên cuồng để đạt được mà thôi. Ở trạng thái của ông như thế chỉ có thể duy trì nhiều nhất hai đòn công kích của võ đạo tông sư mà thôi”.

“Nhưng ông dám đảm bảo rằng trong hai lần này có thể đánh trúng tôi được một lần không? Nếu đánh không trúng tôi, e rằng chân khí trong cơ thể của ông sẽ không còn lại được bao nhiêu, đến lúc đó chỉ có thể để mặc người ta chia năm xẻ bảy”.

Trần Thanh đương nhiên biết thực lực của võ đạo tông sư, nhưng qua đôi mắt xuyên thấu, anh cũng có thể nhìn ra chân khí trong cơ thể ông ta đã có phần không đủ.

“Đừng phí lời, mau chết đi”, Phòng Nguyên Vũ không ngờ Trần Thanh lại nói chính xác như vậy, khiến ông ta đột nhiên vừa xấu hổ vừa tức giận.

Trần Thanh điên cuồng chạy trốn về phía xa, nhưng vừa cách xa được 20 mét, liền cảm thấy thân thể của mình bị va chạm mạnh, cả người trực tiếp bị đập xuống đất.

Hắc Thạch xung quanh hoàn toàn không cách nào đỡ lại được, anh làm vỡ cả Hắc Thạch, cả người đều rơi vào trong đó.

Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều kinh hoàng!

Rõ ràng vừa rồi Trần Thanh chiếm thế thượng phong, nhưng sau khi Phòng Nguyên Vũ điên cuồng lên, chỉ là mặt đối mặt, Trần Thanh thực sự đã bị đánh đến nổi lún vào lòng đất.

Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ gần như ngất xỉu. Vốn dĩ, cho đến thời điểm này bọn họ đều cảm thấy rằng anh chắc chắn sẽ thắng.

Nhưng không ngờ lại xuất hiện một cú đảo ngược tình thế lớn như vậy.

Chương 292: Hơi thở chập chờn

"Ha ha, nhóc con, cho dù thực lực của cậu mạnh đến mấy thì cũng vô dụng thôi, chúng ta không cùng một cấp bậc, cậu đừng phản kháng làm gì", tất nhiên là Phòng Nguyên Vũ cảm nhận được hơi thở chập chờn Trần Thanh, tuy rằng hơi ngạc nhiên, nhưng ông ta chẳng hề để ý tới.

"Lão già, cũng mạnh đó, nhưng tôi cũng muốn xem thử ông có bao nhiêu chân khí để dùng. Ông còn một cơ hội để tung ra đòn tấn công như vừa rồi nữa, nếu vẫn không giết được tôi thì ông tiêu đời rồi".

Trần Thanh nhảy bật từ dưới đất lên, tuy rằng quần áo rách nát hết rồi, nhưng hơi thở không hề yếu đi, ngược lại ý chí chiến đấu trên người anh càng thêm sục sôi.

Anh không ngờ lão Phòng Nguyên Vũ này chỉ tạm dùng sức mạnh cuồng bạo để đạt tới cảnh giới võ đạo tông sư mà cũng có uy lực khủng khiếp như thế.

Trần Thanh biết, nếu sáng nay anh không tôi luyện thân thể lần thứ ba thì e rằng đã ngỏm sau đòn tấn công ban nãy rồi.

Xem ra những người có sức chiến đấu mạnh nhất của mỗi gia tộc đều không dễ dây vào, gia tộc nào cũng có một vài con át chủ bài đáng sợ.

Khi nhìn thấy Trần Thanh ra khỏi cái hố lớn dưới lòng đất, Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ lập tức thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù quần áo của anh đã rách tả tơi rồi, nhưng ít nhất vẫn còn sống.

Người nhà họ Phòng ở xung quanh thì không thể chấp nhận nổi. Ngay cả đòn tấn công khủng bố như vậy còn không giết được Trần Thanh, anh là con gián hay sao mà đánh thế nào cũng không chết vậy?

Nhìn thấy cảnh ấy, đám thương nhân và các gia tộc ở đây bắt đầu đảo mắt vòng vòng, suy nghĩ xem sau cuộc chiến này nên giải quyết mối quan hệ với Trần Thanh thế nào.

Mặc dù nhà họ Phòng có thế lực lớn, nhưng nếu Phòng Nguyên Vũ thua trận thì e rằng thành phố Vân Hải sẽ không còn đất cho nhà họ Phòng sống yên nữa, hơn nữa chắc gì Trần Thanh đã chịu tha cho bọn họ.

Đến lúc đó một số sản nghiệp và thế lực do nhà họ Phòng cai quản cũng sẽ tan rã mất thôi, đó tuyệt đối là một miếng mồi thơm ngon.

Không ai muốn từ bỏ, vậy nên đám thương nhân và các gia tộc ở đây đều lén cầu nguyện cho Trần Thanh giành chiến thắng trong trận quyết đấu này.

Vào lúc này, suy nghĩ của bọn họ đã khác hẳn lúc trước.

Trước đó bọn họ cho rằng Phòng Nguyên Vũ nắm chắc phần thắng, nhưng bây giờ thì khó nói lắm.

Không ai biết những người xung quanh đang nghĩ thế nào, nhưng sắc mặt của Phòng Nguyên Vũ lại âm trầm tột độ, tất nhiên là ông ta biết tình hình hiện tại của mình rồi.

Mặc dù Trần Thanh không nói đúng hết, nhưng cũng không xê xích gì nhiều.

Hiện tại, chân khí trong cơ thể của ông ta chỉ đủ để tung ra một đợt tấn công như vừa rồi, đến lúc đó, ông ta chẳng khác nào nỏ mạnh hết đà.

Nghĩ tới đây, Phòng Nguyên Vũ bắt đầu nghĩ kế sách ứng đối.

Ông ta không muốn chết, con người ta sống càng lâu thì càng không muốn chết, ông ta cũng thế.

"Trần Thanh, cuộc chiến này dừng lại ở đây, được không?", Phòng Nguyên Vũ lên tiếng, nhưng giọng điệu vẫn vô cùng kiêu ngạo, như thể đang bố thí cho Trần Thanh.

"Khó đấy, tôi đánh thế vẫn chưa phê, nói nhảm ít thôi, xem chiêu đây!", thế nhưng Trần Thanh lại lắc đầu, sau đó bóng anh lóe lên, dịch chuyển tới trước mặt Phòng Nguyên Vũ rồi tung ra một quyền.

Vì biết lúc này thực lực của Phòng Nguyên Vũ rất mạnh nên vừa xông lên là Trần Thanh đã dùng hết sức lực, sức mạnh khủng khiếp vờn quanh nắm đấm, như muốn đánh tan không khí.

Tốc độ của anh được đẩy nhanh hết mức, chỉ giây lát đã giáng nắm đấm vào đầu Phòng Nguyên Vũ.

Nhìn thấy cảnh ấy, mọi người xung quanh hô ầm lên.

Vừa rồi Phòng Nguyên Vũ còn đang thắng thế, vậy nên bọn họ cũng không ngờ là ông ta lại bị đánh toang đầu ra như thế.

Sắc mặt của người nhà họ Phòng cũng vô cùng khó coi, đến cả đại trưởng lão mạnh như vậy mà cũng bị hạ gục trong giây lát.

Chỉ có Trần Thanh là sinh lòng cảnh giác, bởi vì vừa rồi anh đánh một quyền vào đầu Phòng Nguyên Vũ, nhưng cảm giác lại là trống không, rõ ràng là đã đánh hụt.

Trần Thanh nhanh chóng triển khai phòng ngự, nhanh chân lùi về phía sau.

Tất cả mọi người đều không ngờ là Trần Thanh lại bày ra tư thế phòng ngự như vậy.

"Không đúng, mọi người nhìn kìa, Phòng Nguyên Vũ đang ở đó, không hề hấn gì hết".

"Đù má, rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao tôi chẳng hiểu gì cả?"

Những người xung quanh sôi sục hết lên, ai cũng không ngờ là tình thế lại chuyển biến đột ngột đến vậy.

"Tôi nói rồi mà, sao đại trưởng lão lại bị hạ gục nhanh thế được!"

"Làm tôi hết hồn, chiêu này của đại trưởng lão ngầu quá!"

Cảm xúc của người nhà họ Phòng dâng trào lên, ánh mắt nhìn đại trưởng lão vô cùng cuồng nhiệt.

"Vô dụng thôi, cậu không đánh trúng tôi được đâu!", Phòng Nguyên Vũ bày ra dáng vẻ lạnh lùng, trông vô cùng ngạo mạn.

Chỉ có điều trong lòng ông ta đang ngầm sốt sắng, bởi vì sự cuồng bạo của ông ta có thời hạn nhất định, nếu không thể giết chết Trần Thanh trước lúc đó thì e rằng ông ta sẽ thua thật mất.

"Vậy sao? Ông tưởng ai cũng ngu như ông chắc? Tôi không đánh trúng ông được, nhưng ông chẳng còn nhiều thời gian nữa, có phải ông nên tung ra ngón đòn sở trường của ông rồi không, nếu không thì ông chết thật đó!"

Trần Thanh cười khẩy một tiếng, như thể đã nhìn thấu tất cả.

Nghe thấy câu nói của Trần Thanh, đôi mắt của Phòng Nguyên Vũ co rụt lại, ông ta nhìn chằm chằm vào Trần Thanh, đầu óc nhanh chóng vận chuyển.

"Chính cậu đã ép tôi đó! Nếu thi triển một chiêu này thì sau này thực lực của tôi sẽ không thể tăng tiến được nữa, nhưng cậu sẽ phải trả giá bằng mạng sống của cậu, cậu có chắc không hả?", tất nhiên là Phòng Nguyên Vũ không muốn liều mạng, nhưng nếu bị ép đến mức ấy thì ông ta chỉ có thể làm thế mà thôi.

"Ồ, thế sao? Vậy thì tôi cũng muốn mở rộng tầm mắt, xem thử tuyệt chiêu của ông hơn hay tuyệt chiêu của tôi hơn", trong mắt Trần Thanh hiện lên nét ngưng trọng.

Xem ra, đã đến lúc liều mạng thật rồi.

"Nếu thế thì chúng ta hãy cùng quyết định thắng thua bằng một chiêu này đi!", Phòng Nguyên Vũ lập tức sầm mặt xuống. Vốn dĩ ông ta còn muốn đột phá tới võ đạo tông sư để tăng tuổi thọ, nhưng bây giờ lại phải dừng lại ở đây, sao ông ta lại cam lòng cho được!

Trần Thanh hít sâu một hơi, chân khí trong cơ thể điên cuồng trào ra, luồng khí đáng sợ xuất hiện trên người anh.

Kể từ khi tu luyện đến nay, ngoài Hoàng Tuyền Chỉ ra thì anh chưa từng thi triển loại võ học nào khác, không phải bởi vì anh không có, mà là bởi vì uy lực quá lớn, ngay cả anh cũng không khống chế được.

Nhưng sau ba lần tôi luyện thân thể, anh cảm thấy hiện giờ mình có thể khống chế được rồi.

"Cuồng Thi Loạn Vũ!", Phòng Nguyên Vũ bỗng hét lớn tiếng, chân khí trong cơ thể vận chuyển ngược dòng, trên mặt ông ta lập tức hiện lên nét đau đớn.

Sau đó, khuôn mặt của ông ta trở nên trắng bệch, cộng thêm màu xanh lúc sử dụng cuồng bạo, khiến làn da Phòng Nguyên Vũ biến thành màu xanh trắng.

Đó là màu sắc mà chỉ xác chết mới có, hơn nữa trong mắt của Phòng Nguyên Vũ không còn là hai màu đen trắng nữa, mà là một màu trắng dã, trông vô cùng đáng sợ.

Mái tóc của ông ta xõa tung, không gió mà cứ tự bay, móng tay trở nên dài ngoằng, trên móng tay hiện lên những tia màu đen.

"Đây... Đây là người sao?"

"Thật đáng sợ, đó là võ học gì vậy? Biến một người thành dáng vẻ người không ra người, ngợm không ra ngợm như thế này".

"Chỉ mới liếc qua thôi mà tôi đã thấy lạnh toát người rồi, quả thực là một con quái vật".

Nhìn thấy sự thay đổi của Phòng Nguyên Vũ, những người xung quanh đều thay đổi sắc mặt, bắt đầu nhìn ông ta bằng ánh mắt khác thường.

Chương 293: Cắm rễ

Nhìn thấy sự thay đổi của Phòng Nguyên Vũ, tâm trạng của Trần Thanh cũng chùng xuống.

Bởi vì lúc này, Phòng Nguyên Vũ khiến anh cảm nhận được nguy hiểm, có thể nói là nguy hiểm lớn nhất kể từ khi anh vào trận đến giờ.

“Tới đây đi, tôi cũng muốn xem thử loại quái vật người không ra người, ngợm không ra ngợm như ông sẽ làm nên chuyện gì”, Trần Thanh hít sâu một hơi rồi lạnh lùng nói.

Chân khí trong cơ thể anh đang bắt đầu trào ra, trên đôi tay xuất hiện dòng khí hừng hực.

“Tuyệt Dương Chưởng!”

Trần Thanh khẽ quát một tiếng, đôi tay xoay múa, luồng khí khủng khiếp trong tay anh bộc phát ra.

Lúc này, Phòng Nguyên Vũ cũng đã lao tới, tốc độ còn nhanh hơn lúc trước, chỉ chớp mắt đã tới trước mặt Trần Thanh. Đôi tay ông ta tản ra luồng khí lạnh lẽo, giáng thẳng vào đầu Trần Thanh.

Trần Thanh giơ tay ra đỡ, chỉ nhoáng một cái là hai người đã đụng chưởng vào nhau, luồng khí kinh khủng trào ra từ người bọn họ, những tảng đá đen xung quanh trực tiếp sụp đổ, cát đá bay tứ tung.

May là võ đài cách khu vực quan sát một khoảng, nếu không chỉ riêng sóng xung kích của cuộc chiến này cũng đủ để khiến những người xung quanh bị thương nặng rồi.

Sau khi đụng độ một chiêu, hai người nhanh chóng lao vào đánh nhau.

Tốc độ công kích của Phòng Nguyên Vũ cực nhanh, tần suất công kích cũng rất cao, Cuồng Thi Loạn Vũ chú trọng vào sự đả kích tuyệt đối, dùng tốc độ và tần suất nhanh nhất để giết chết kẻ địch.

Chỉ có điều Trần Thanh có mắt xuyên thấu, bất cứ công kích gì cũng lọt rõ vào mắt anh, giúp anh nhanh chóng đưa ra phản ứng.

Mọi công kích của Phòng Nguyên Vũ đều bị chặn lại.

“Sao lại thế được!”, càng đánh thì Phòng Nguyên Vũ càng khiếp sợ, bởi vì Trần Thanh không những chặn được mọi công kích của ông ta, mà võ của anh còn thuộc hệ hỏa, Cuồng Thi Loạn Vũ của ông ta thì thuộc hệ âm, vừa hay khắc chế được ông ta.

Đôi tay của Phòng Nguyên Vũ bắt đầu trở nên nóng rực, thực lực không thể phát huy ra được, có thể nói là trận chiến này khiến ông ta cực độ ức chế.

“Chết đi!”, Trần Thanh thực sự không muốn đánh nữa, tuy rằng thực lực của Phòng Nguyên Vũ rất mạnh, nhưng thuộc tính Liệt Dương của anh lại khắc chế ông ta, đánh nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Thế là anh lại tung ra hai chưởng như chớp giật, nện thẳng vào người Phòng Nguyên Vũ.

Thời khắc ấy, Phòng Nguyên Vũ như một con thuyền lênh đênh trong gió, bị Trần Thanh đánh mà chẳng có sức đánh trả.

Thế cục thay đổi, khiến mọi người thay đổi sắc mặt. Dù sao vừa rồi hai người họ vẫn đang đánh ngang tay, bây giờ lại biến thành thế này rồi.

Người nhà họ Phòng thì sa sầm mặt mày lại, nhưng trước mặt bao người, bọn họ không thể lên giúp đỡ được, nếu không thì e rằng nhà họ Phòng sẽ trở thành trò cười của thành phố Vân Hải mất.

“Vẫn chưa chết cơ à? Bền bỉ đó nhỉ!”, Trần Thanh đánh một lúc, tuy rằng Phòng Nguyên Vũ bị anh hành cho ra bã, nhưng ông ta vẫn chưa ngã gục.

Lúc này, Phòng Nguyên Vũ đang âm thầm sốt ruột, bởi vì thời gian cuồng bạo của ông ta sắp kết thúc rồi, nếu thật sự không nghĩ ra cách gì thì lần này tiêu mất!

Nghĩ tới đây, Phòng Nguyên Vũ cất cao giọng nói với Trần Thanh: “Tôi nhận thua!”

Nghe thấy Phòng Nguyên Vũ nhận thua, mọi người xôn xao hết cả lên.

Bọn họ không ngờ đại trưởng lão lại mở miệng nhận thua, đây là một chuyện cực kỳ nhục nhã, sau này Phòng Nguyên Vũ phải cắm rễ ở thành phố Vân Hải thế nào đây?

Nhưng vẫn có người thông cảm cho ông ta.

Mất mạng rồi thì còn nói gì đến chuyện cắm rễ nữa.

“Đây là trận quyết đấu sinh tử, có cả chuyện nhận thua nữa sao? Nghĩ thì hay lắm, ông muốn đánh là đánh, muốn hàng là hàng, trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như thế”, nói đến đây, Trần Thanh lại ra tay, căn bản không để Phòng Nguyên Vũ có cơ hội lên tiếng.

“Dừng tay lại cho tôi, anh cả tôi đã nhận thua rồi, sao cậu vẫn đánh vậy hả?”, trong lúc Trần Thanh tiếp tục công kích, rốt cuộc Phòng Vũ cũng chớp được thời cơ, xông lên sàn đấu võ, tức tối nói với Trần Thanh.

“Cút!”, đối mặt với Phòng Vũ, thái độ của Trần Thanh còn tệ hơn, anh quát lạnh một tiếng rồi lại ra tay.

Chỉ có điều là trong tay Trần Thanh bỗng xuất hiện một thanh kiếm ngắn, nó chính là kiếm mà vừa rồi Phòng Nguyên Vũ để lại.

Vào lúc thực lực của Phòng Nguyên Vũ đang ở trạng thái tốt nhất, kể cả dùng vũ khí thì cũng chưa chắc đã giết được ông ta. Nhưng bây giờ, hơi thở của ông ta bắt đầu suy yếu đi rồi, trông kiệt quệ hẳn đi, tất nhiên là Trần Thanh sẽ không giữ lại mối hiểm họa này.

Thế là anh dịch chuyển tới trước mặt Phòng Nguyên Vũ, chém thẳng một kiếm vào cổ ông ta.

“Thằng súc sinh, mày dám…”, nhìn thấy hành động ấy của Trần Thanh, Phòng Vũ lập tức nổi giận, muốn xông lên ngăn cản.

Nhưng sao Phòng Vũ có thể ngăn cản được cơ chứ? Tốc độ của Trần Thanh nhanh như thế, ông ta còn chưa kịp phản ứng thì thanh kiếm ngắn trong tay anh đã cứa vào cổ Phòng Nguyên Vũ rồi.

Đôi mắt của Phòng Nguyên Vũ sung huyết, không dám tin nhìn dòng máu phụt ra từ cổ mình. Ông ta muốn nói gì đó, nhưng thanh quản đã bị cắt đứt, không thể nói thành lời, vừa há miệng là máu tươi lập tức tuôn ra.

Lúc này, Phòng Nguyên Vũ hối hận không thôi, sao ông ta phải đứng ra hẹn Trần Thanh quyết đấu sinh tử làm gì, để bây giờ đến mạng sống cũng chẳng còn.

Ông ta biết là mình chết thì nhà họ Phòng cũng tiêu rồi, nhưng ông ta chẳng thể thay đổi được điều gì, chỉ biết nhìn thế giới dần chuyển thành màu xám, đến tận khi không còn hay biết gì nữa.

Sau khi làm xong, Trần Thanh vung ngược kiếm lại, chém đứt hai tay của Phòng Vũ.

“Ông thân với lão già đó như thế thì cũng đi theo lão ta luôn đi”, trong mắt Trần Thanh hiện lên sát khí, thanh kiếm ngắn trong tay lại vung về phía cổ Phòng Vũ.

“Khoan đã”, thấy Trần Thanh giết chết đại trưởng lão, bây giờ còn định nhân cơ hội giết trưởng lão Phòng Vũ, Phòng Vĩnh Tín không thể ngồi yên được nữa, ông ta lao về phía võ đài.

“Không ai cứu được ông đâu!”, tất nhiên là Trần Thanh cũng nhìn thấy Phòng Vĩnh Tín, cơ thể anh lóe lên, dịch chuyển tới bên cạnh Phòng Vũ, thanh kiếm trong tay xẹt qua cổ ông ta.

Máu tươi phun trào, Phòng Vũ trợn mắt nhìn Trần Thanh, trong mắt mang theo sự không cam lòng.

Ông ta không thể ngờ được rằng mình chỉ đứng ra ngăn cản mà cũng đi đời nhà ma, cho dù không cam lòng, nhưng ý thức vẫn dần biến mất.

Mọi người xung quanh đồng loạt đứng bật dậy, nhìn cảnh tượng trước mặt với vẻ khiếp sợ.

Không ai có thể ngờ rằng cái chết lại tới nhanh như thế, hơn nữa còn là hai người, thực lực của Trần Thanh quá mạnh rồi!

Lúc này, đôi mắt của Phòng Vĩnh Tín đỏ ngầu, ông ta không thể chấp nhận được việc mất đi hai trưởng lão cùng một lúc như thế.

“Trần Thanh, vì sao anh lại giết người? Nếu hôm nay anh không giải thích rõ ràng với nhà họ Phòng thì e rằng anh không ra nổi nhà họ Phòng được đâu!", Phòng Vĩnh Tín trợn trừng mắt lên, hung tợn nói với Trần Thanh.

Mặc dù thực lực của Trần Thanh rất mạnh, nhưng là gia chủ nhà họ Phòng mà không có chút can đảm này thì sẽ khiến người ta xem thường mất.

“Hừ, đã là quyết đấu sinh tử thì tất nhiên là phải có người chết rồi. Còn cái lão già đen nhẻm này, đang tự nhiên ông ta lại chạy tới quấy rối cuộc quyết đấu của tôi, tất nhiên là tôi có quyền giết ông ta rồi”.

Trần Thanh nói một cách đương nhiên.

“Anh…”, nghe thấy câu nói ấy của Trần Thanh, Phòng Vĩnh Tín không biết phải phản bác lại thế nào.

Đây đúng là một trận quyết đấu sinh tử, trưởng lão Phòng Vũ lại muốn lên võ đài tấn công Trần Thanh, Trần Thanh phản kháng cũng là điều hợp tình hợp lý.

Chương 294: Vô duyên vô cớ

“Vô duyên vô cớ hẹn tôi tới quyết đấu, tôi cũng phải thu phí ra trận chứ nhỉ? Nói đi, nhà họ Phòng các người định làm thế nào đây?”, Trần Thanh bày ra vẻ đương nhiên, nói với Phòng Vĩnh Tín.

“Trần Thanh, anh đừng hiếp người quá đáng, nếu nhà họ Phòng quyết liều mạng, cho dù thực lực của anh mạnh đến đâu thì cũng chống lại được đâu!”, sắc mặt của Phòng Vĩnh Tín u ám vô cùng, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói.

“Hừ, các người không bồi thường cũng được thôi, tôi sẽ giết chết tất cả những võ giả từ cảnh giới thiên tiên trở lên trong nhà họ Phòng”, sắc mặt Trần Thanh cũng trầm xuống, anh hằm hè nhìn sang đám võ giả thiên tiên đang ngồi trên khán đài của nhà họ Phòng.

“Anh…”, trên mặt Phòng Vĩnh Tín hiện lên nét đắn đo, sau đó ông ta gật đầu nói: “Anh chờ một lát, tôi đi lấy bảo vật, đảm bảo sẽ làm anh hài lòng đến mức nổ tung”.

Dứt lời, Phòng Vĩnh Tín xoay người đi về phía khán đài.

Trần Thanh đứng im tại chỗ, anh cảm thấy kỳ lạ, sao tên Phòng Vĩnh Tín này lại nói năng kỳ lạ như thế?

Lại còn bảo anh sẽ hài lòng đến mức nổ tung nữa chứ.

“Mẹ kiếp, nổ tung…”

Trần Thanh lẩm bẩm hai câu, sau đó đôi mắt trợn ngược lên, bởi vì anh cảm nhận được nguy hiểm dâng lên từ dưới đáy lòng.

Bóng dáng của Trần Thanh lóe lên, anh vận hết tốc lực lao ra khỏi võ đài, đồng thời dùng mắt xuyên thấu nhìn xuống bên dưới võ đài.

Sau khi nhìn rõ thứ bên dưới, trong lòng anh thầm mắng một tiếng.

Bởi vì bên dưới võ đài này đặt một lượng thuốc nổ đủ để nổ tan một chiếc xe tăng, có lẽ vừa rồi Phòng Vĩnh Tín đi là để châm ngòi nổ.

Trần Thanh phóng như bay ra xa, nhưng lúc này, một tiếng nổ vang lên, ánh lửa văng khắp nơi, áp lực của vụ nổ tạt mạnh tới.

Trần Thanh đang dồn hết tốc lực để chạy, dòng khí khủng khiếp đằng sau ập vào lưng anh, khiến anh bị hất văng ra ngoài, đụng mạnh vào mặt đất, kéo lê thành một khe rãnh sâu nửa mét, dài mười mét.

Tiếng nổ vang lên khiến mọi người xung quanh nháo nhào cả lên. Không ai có thể ngờ rằng nhà họ Phòng lại chuẩn bị chiêu này, quả thực là một hành vi hèn hạ.

Uy lực của vụ nổ này thực sự quá lớn, võ đài bằng đá đen nổ tanh bành, đá vụn bay tới khiến không ít người ngồi ở hàng đầu bị thương, may mà khong có ai tử vong.

“Shhh…”

Trần Thanh rên lên một tiếng, phần lưng truyền tới cơn đau rát.

Kể từ khi tôi luyện thân thể đến giờ, anh chưa từng bị thương như thế này, vậy mà giờ đây lại bị thuốc nổ làm bị thương.

Xem ra thân thể anh vẫn chưa rắn chắc đến mức có thể đỡ được uy lực của thuốc nổ.

Thế nhưng vết thương của anh không mấy nghiêm trọng, trông hơi đáng sợ một chút mà thôi.

Vốn dĩ Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ còn rất mừng khi thấy Trần Thanh chiến thắng, nhưng sau khi tiếng nổ vang lên, sắc mặt của bọn họ lập tức trở nên tái nhợt.

Không cần nghĩ ngợi chút nào, hai cô gái chạy thẳng tới chỗ Trần Thanh.

“Hắn đã bị thương rồi, không còn sức nữa đâu, xông lên hết cho tôi!”, thấy Trần Thanh vẫn chưa bị nổ banh xác, Phòng Vĩnh Tín bảo đám võ giả trong gia tộc xông về phía anh.

Người nhà họ Phòng gầm thét vang trời, cầm đủ mọi loại vũ khí lao về phía Trần Thanh.

Trần Thanh chẳng có thời gian để băng bó vết thương, anh lập tức xoay người lại đánh với đám người đó.

Người nhà họ Phòng sử dụng thủ đoạn tởm lợm như vậy khiến Trần Thanh nổi giận, vậy nên anh chẳng hề nương tay, mỗi chưởng mỗi quyền của anh mà đánh trúng ai là người đó sẽ tàn phế luôn, thậm chí có người còn bị đánh nát sọ.

Nhìn cảnh tượng máu me ấy, những thương nhân và người của các gia tộc khác mặt cắt không còn một giọt máu, một số người yếu bóng vía còn nôn mửa tại chỗ.

Vốn dĩ Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ còn định tới đó, nhưng chứng kiến cảnh ấy, cả hai sợ đến mức đứng khựng lại.

“Tạm thời chúng ta đừng qua đó, qua đó chỉ làm vướng víu thêm thôi”, thấy Trần Thanh vẫn rất dũng mãnh, Từ Tịnh Nhã cố nén cảm giác buồn nôn để nói ra câu này.

“Ọe…”, Dương Lệ thay đổi sắc mặt, trực tiếp nôn ra đó.

Trần Thanh vẫn cứ ra tay tàn nhẫn, không hề nương tay chút nào, người nhà họ Phòng cứ xông tới là sẽ bị anh chém giết.

Những người chưa kịp tới gần lập tức dừng lại. Ai nấy đều hoảng sợ tột độ, khuôn mặt tái mét, không dám tiến lên nữa.

Trần Thanh chém giết tất cả những kẻ xung quanh mình, sau đó nhìn sang khu vực của nhà họ Phòng, đi tới chỗ ngồi của Phòng Vĩnh Tín.

Nhìn thấy cảnh ấy, những người cầm quyền trong nhà họ Phòng đều thay đổi sắc mặt. Nếu không xử lý ổn thỏa chuyện này thì e rằng nhà họ Phòng sẽ bị nhổ tận gốc mất.

“Thực ra vốn dĩ chúng ta cũng chẳng có hận thù gì cả, nhưng nhà họ Phòng các người không nên chọc tới tôi, còn đã chọc vào rồi thì phải trả giá”, vẻ mặt của Trần Thanh lạnh lẽo tột độ, anh chậm rãi bước về phía Phòng Vĩnh Tín.

Những người cầm quyền trong nhà họ Phòng cuống cuồng cả lên. Trần Thanh đã đánh với đại trưởng lão lâu như thế, lại còn bị nổ bay đi, ấy vậy mà sức chiến đấu vẫn mạnh đến thế, quả thực không phải người nữa rồi.

“Trần Thanh, đúng là giữa chúng ta chẳng có hận thù gì lớn lao cả, chi bằng dừng lại ở đây đi. Anh cần gì thì cứ việc nói với tôi, tôi nhất định sẽ thỏa mãn ý muốn của anh”, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Trần Thanh, Phòng Vĩnh Tín sợ thót tim.

Vừa rồi, Trần Thanh nói là phải giết tất cả những cao thủ từ cảnh giới thiên tiên trở lên của nhà họ Phòng, nếu là thế thật thì nhà họ Phòng cũng chẳng cần tồn tại nữa.

Với những hành vi thường ngày của nhà họ Phòng, bọn họ mà không có thực lực để áp chế những gia tộc khác trong thành phố Vân Hải thì e rằng những gia tộc ấy sẽ liều mạng và thậm chí là tiêu diệt nhà họ Phòng, Phòng Vĩnh Tín tuyệt đối không cho phép chuyện ấy xảy ra.

“Tôi nhớ ra rồi, những gia tộc lớn như các người đều là loại ngứa đòn, không đánh các người nhừ tử thì các người sẽ không chịu cúi đầu”, nghe thấy câu nói ấy của Phòng Vĩnh Tín, Trần Thanh cười lạnh rồi mỉa mai.

Nghe vậy, sắc mặt của những người cầm quyền trong nhà họ Phòng đều rất khó coi, nhưng bọn họ không dám nói gì cả. Lúc này Trần Thanh chẳng khác nào tử thần, nói thêm một câu mà đánh mất tính mạng thì khác nào chết oan.

“Vậy anh Trần định làm thế nào?”, Phòng Vĩnh Tín hít sâu một hơi, kìm nén cơn thịnh nộ đang sắp bùng lên.

“Không làm gì hết, chỉ thực hiện những gì tôi vừa nói thôi, xử hết đám võ giả từ thiên tiên trở lên của nhà họ Phòng”, dứt lời, Dương Đức Trung lại tiến lên, tư thế như chuẩn bị ra tay đến nơi rồi.

“Đừng kích động, anh có thể đưa ra điều kiện mà, anh muốn thứ gì? Chỉ cần nhà họ Phòng có thì chúng tôi nhất định sẽ cho anh”, nhìn thấy dáng vẻ ấy của Trần Thanh, Phòng Vĩnh Tín cảm thấy nhức óc, đành lên tiếng thỏa hiệp.

“Được thôi, hai mươi cây linh dược”, Trần Thanh nói với vẻ mặt cợt nhả, đưa ra một cái giá trên trời.

Nghe thấy câu ấy của Trần Thanh, Phòng Vĩnh Tín lập tức nhíu mày lại. Trần Thanh đã nhắc đến linh dược thì chứng tỏ là anh biết nhà họ Phòng bọn họ có linh dược, xem ra lần này nhất định phải bỏ vốn gốc rồi.

Chương 295: Tuổi thọ hơn 500 năm

Thật ra Trần Thanh làm gì biết nhà họ Phòng có linh dược gì. Anh chỉ nghĩ nhà họ Phùng có linh dược hơn trăm năm, mà thực lực của nhà họ Phòng cũng gần như nhà họ Phùng nên chắc cũng sẽ có.

“20 cây là quá nhiều rồi, nhiều nhất là 10 cây”, Phòng Vĩnh Tín đương nhiên không biết Trần Thanh là một con sư tử to mồm, cho nên liền tỏ vẻ bất mãn.

Nghe Phòng Vĩnh Tín nói vậy, Trần Thanh đột nhiên chau mày. Anh nhíu mày không phải là vì quá ít, mà trong lời nói của Phòng Vĩnh Tín để lộ ra tin tức.

Cũng chính là nói nhà họ Phòng không chỉ có 10 cây linh dược, xem ra mình cần 20 cây là ít rồi.

Nhưng sao nhà họ Phòng có thể có nhiều linh dược như thế?

Phải biết là chỉ có tuổi thọ hơn 500 năm mới có thể được gọi là linh dược. Với môi trường hiện tại của Trái Đất, đừng nói là 500 năm, ngay cả dược liệu trên 100 năm cũng đã là hiếm.

Xem ra, nhà họ Phòng này có bí mật khác mà anh không biết.

“Hừ, điều này không đến lượt ông mặc cả đâu. Nay ông muốn giảm một nửa, vậy được, tôi có thể tha mạng cho một nửa số thiên tiên võ giả của nhà họ Phòng ông”, Trần Thanh đương nhiên không chịu thua, anh lạnh lùng nói.

“Anh…”, nghe lời bá đạo của Trần Thanh như vậy, Phòng Vĩnh Tín đột nhiên tức giận, nhưng ông ta cũng không dám bộc phát, chỉ có thể kiềm nén trong lòng.

“Đương nhiên, nếu ông không muốn lấy ra nhiều linh dược như vậy cũng được thôi! Nhưng chỉ cần ông nói tôi nghe, linh dược mà nhà họ Phòng các người đang có là đến từ đâu, vậy thì tôi muốn 15 cây, để 5 cây cho các người, coi như rộng rãi với ông vậy”.

Trần Thanh cười híp mắt nhìn Phòng Vĩnh Tín nói.

Nghe anh nói thế, ông ta ngây người, sau đó vẻ mặt lộ ra nụ cười kỳ lạ.

“Được, tôi đồng ý”, Phòng Vĩnh Tín trực tiếp lên tiếng, đồng ý lời đề nghị của Trần Thanh.

Thấy Phòng Vĩnh Tín dễ dàng đồng ý như vậy, trong lòng Trần Thanh thầm khóc, chính anh đã hét giảm giá, sớm biết thì nên nâng giá cao lên một chút rồi.

Nhưng anh vẫn thấy kỳ lạ, lúc nãy Phòng Vĩnh Tín loé lên một vẻ mặt kỳ lạ.

Làm sao Trần Thanh biết, nếu là một gia tộc bình thường, đừng nói là 10 cây linh dược, có thể có một cây đã là chuyện hiếm có rồi. Anh hét giá như vậy không hề thấp?

“Được, ông đem linh dược ra, rồi nói bí mật đó cho tôi”, Trần Thanh hít một hơi thật sâu, kiềm nén sự cam chịu trong lòng mình, anh tức giận nói.

Nghe giọng điệu của Trần Thanh không được tốt lắm, Phòng Vĩnh Tín bỗng hồi hộp, sợ Trần Thanh sẽ nuốt lời.

Tuy 15 cây linh dược quả thật rất nhiều, nhưng cũng không quan trọng bằng người. Phải biết là thiên tiên võ giả rất khó bồi dưỡng, cho dù có linh dược cũng chỉ có thể bồi dưỡng được một phần nào đó. Dù gì không phải thiên phú của mỗi người đều đủ tốt.

Trần Thanh và Phòng Vĩnh Tín đi về phía sau vườn của nhà họ Phòng, anh bỗng dưng thấy kỳ lạ, gia tộc này thích đem giấu đồ tốt ở sau vườn sao?

Những người tới xem kịch thấy chuyện đã kết thúc thì cũng từ từ rời khỏi.

Nhưng cũng có vài người tuy đã đi khỏi, nhưng lại đứng chờ ở bên ngoài nhà họ Phòng. Dĩ nhiên họ muốn tìm chỗ dựa vững chắc hơn rồi.

Tuổi tác của Trần Thanh không lớn nhưng lại đánh bại trưởng lão nhà họ Phòng. Có thể tưởng tượng sau này, anh trưởng thành, thế lực kết bạn với anh tất nhiên sẽ nhận được sự ưu tiên.

Trần Thanh đi theo Phòng Vĩnh Tín vào kho báu của nhà họ Phòng. Ông ta không hề giấu diếm gì với anh, vì ông ta biết, nếu chàng thanh niên này thật sự diệt nhà họ Phòng thì kho báu gì đó đều là của người ta rồi.

Mà lúc này, nếu có thể bình tĩnh một chút, có lẽ vẫn đạt được một số kết quả tốt đẹp.

“Đây là kho báu của nhà họ Phòng các người sao?”, lúc Trần Thanh bước vào một nơi có kiến trúc vô cùng bình thường, nhưng bên trong có kho báu càn khôn, bèn cười to rồi lên tiếng hỏi.

“Anh Trần không cần thăm dò tôi nữa. Tôi cũng suy nghĩ kỹ rồi. Với năng lực của anh Trần, huỷ đi nhà họ Phòng chúng tôi là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhà họ Phòng bị diệt rồi, không phải những thứ này đều là của anh sao. Nếu cậu Trần có thể bỏ qua cho nhà họ Phòng chúng tôi, thì dĩ nhiên chúng tôi không thể gạt anh được”, Phòng Vĩnh Tín nói.

Nghe ông ta nói vậy, anh không nhịn được mà tán thưởng ông ta.

Tên Phòng Vĩnh Tín này không hổ là gia chủ, suy nghĩ mọi chuyện thông suốt rồi.

Đặt ngược vấn đề cho bản thân. Nếu mình lấy những thứ không nên lấy, thì thành tiểu nhân còn gì.

Làm như vậy càng cho thấy sự hào phóng của nhà họ Phòng.

“Đi thôi, vào trong xem thử đi. Nếu cậu Trần nhìn trúng cái gì thì có thể trực tiếp lấy”, Phòng Vĩnh Tín lên tiếng.

Ông ta lúc đi đường đã suy nghĩ kỹ, đối đầu với Trần Thanh thì chi bằng kết giao tốt với anh.

Là gia chủ của nhà họ Phòng, dĩ nhiên suy nghĩ về vấn đề không nên quá cố chấp, nhất định phải suy nghĩ vì gia tộc.

Trần Thanh là một tiềm năng lớn, điều này không cần phải nghi ngờ.

Nếu có quan hệ không tốt với Trần Thanh, trước tiên đừng nói có tài sản hay không, nhưng chắc chắn không phải là chuyện gì có lợi cả.

Trần Thanh bĩu môi. Mấy người gia chủ này không ai là không khôn khéo, nhìn những quả bom được đặt dưới võ đài là có thể nhìn thấy, vì gia tộc, đám người này không màng đến liêm sỉ.

Sau khi ông ta mở kho báu ra, cuối cùng cũng lộ ra đồ vật thật sự bên trong.

Lúc mới đi vào thì thấy một dãy kệ nơi đặt vũ khí. Mỗi vũ khí đều toát lên vẻ lạnh lẽo, vừa nhìn thì biết đó là vũ khí tốt hiếm có.

Trần Thanh bước vào thì như thể nhà quê lên tỉnh, nhìn cái này, sờ cái kia, rất giống dân hai lúa.

“Đáng tiếc, mình không dùng vũ khí. Vũ khí tốt nhất vẫn là cơ thể của mình”, nhìn đống vũ khí này đến hoa cả mắt, Trần Thanh lắc đầu, không hề có lòng tham với những thứ này.

Vốn dĩ thấy dáng vẻ tham lam của Trần Thanh, Phòng Vĩnh Tín cũng hơi lo lắng, lo anh sẽ dọn trống kho báu.

Nhưng nhìn thấy ánh mắt của anh nhanh chóng sáng bừng, Phòng Vĩnh Tín lại thầm thở dài. Ý chí của Trần Thanh này quá kiên định, như vậy mà cũng không dao động.

Trần Thanh không ngừng chọn đi chọn lại đồ trong kho báu, đáng tiếc là không có gì lọt vào mắt anh. Đọc thêm chương mới nhất tại Zalo : https://zalo.me/g/zivpdz264

“Chỗ để linh dược ở đâu? Chúng ta đi tìm cái đó trước đã!”, Trần Thanh lắc đầu, sau đó nói với Phòng Vĩnh Tín.

“Được thôi”, Phòng Vĩnh Tín gật đầu, bèn mở căn phòng ở bên trong cùng của kho báu.

Sau khi mở ra, bên trong vốn không có để linh dược gì, mà là một két sắt khổng lồ, Phòng Vĩnh Tín lại mở két bảo hiểm ra, lộ ra cái hộp ngọc đặt bên trong.

Nhìn thấy hộp ngọc này, Trần Thanh thầm gật đầu.

Xem ra nhà họ Phòng bảo vệ linh dược ở mức này, để bên trong hộp ngọc, có thể vẫn giữ được dược tính tối đa mà không để thất thoát.

“Mời! Nhà họ Phòng chúng tôi tổng cộng có 25 cây linh dược trên 500 năm, anh lấy đi!”, Phòng Vĩnh Tín thở dài, ông ta bèn quay người đi tới bên cạnh anh.

Trần Thanh đương nhiên không khách sáo với ông ta, anh mở phía trên cùng của cái hộp ngọc ra, phát hiện bên trong lại là trái Uẩn Linh.

Phải biết trái Uẩn Linh có thể chứa dược lực cho phép cơ thể trực tiếp hấp thu linh lực. Loại linh quả này chỉ có thể gặp mà không thể cầu, đơn giản chính là bảo vật.

Điều này khiến Trần Thanh mở to con mắt, không ngờ bên trong cái hộp ngọc lại có thứ chứa uy lực như vậy. Anh càng mong đợi thứ bên dưới là gì.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ác Ma Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Thiết Soái Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Giang Long chiến thần
Giang Long chiến thần
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom