• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh (3 Viewers)

  • Chương 257-264

Chương 257: Nể mặt nhau uống một ly

Trần Thanh không còn gì để nói, mặc dù Từ Tịnh Nhã cũng thuộc vào hàng người đẹp đỉnh cấp, nhưng Trần Thanh cũng chỉ dám trêu ghẹo cô ta, nếu muốn anh làm thật, anh thực sự không có lá gan đó.

Trong lúc Trần Thanh uống rượu, có hai thanh niên tóc vàng đi tới nghiêng ngả bước tới, có vẻ đã uống không ít rượu.

“Người đẹp, cậu chủ Tùng chúng tôi muốn mời cô qua đó uống ly rượu, nể mặt chút, đi thôi”, một người vừa nói trực tiếp đưa tay kéo Từ Tịnh Nhã đi.

“Cút...”, Từ Tịnh Nhã tâm trạng vốn dĩ không tốt, lại còn bị hai con ruồi đến làm phiền, lửa giận trong lòng được dịp bùng phát.

“Ôi, con ranh này cá tính phết, có biết cậu Tùng bọn tao là ai không? Đó thế nhưng là...”, người kéo tay cô ta ngừng lại, sau đó mở lời uy hiếp.

“Bảo chúng mày cút thì nhanh cút đi”, chỉ là lời của hắn còn chưa nói xong thì ly rượu trong tay Từ Tịnh Nhã đã hất đầy mặt hắn.

Trần Thanh nhìn cảnh này đầy thích thú, không ngờ Từ Tịnh Nhã vốn luôn điềm đạm lý trí lại có một mặt như vậy, thật sự khiến anh có chút bất ngờ.

Anh muốn xem Từ Tịnh Nhã sẽ xử lý chuyện này như thế nào?

“Được lắm, cứ chờ đấy”, hai tên tóc vàng để lại một câu, sau đó nhanh chóng rời đi.

“Bình thường cô đến quán bar đều mang theo vệ sĩ đúng không?”, Trần Thanh không nhịn được hỏi một câu.

“Không, tôi đem theo vệ sĩ làm gì? Anh tưởng ở thành phố Vân Hải này thật sự có người dám đụng vào tôi à?”, Từ Tịnh Nhã lườm Trần Thanh một cái, sau đó lại bình tĩnh tiếp tục uống rượu.

Một lúc sau, một thanh niên có vẻ ngoài ưa nhìn dẫn theo một đám đàn em đi tới, ngồi vây quanh Trần Thanh và Từ Tịnh Nhã.

Người thanh niên ăn mặc sặc sỡ này có lẽ là cậu Tùng mà hai người tóc vàng kia nhắc đến.

Những người xung quanh nhìn thấy cảnh này đều lùi về phía xa, căn bản không dám tới gần.

“Cô em, bảo cô tới uống với tôi một ly, đó là vinh hạnh của cô em đó, lại dám không biết điều, bây giờ tôi tự mình đến, vậy thì e rằng cô phải trả giá đấy”, cậu Tùng kia kiêu ngạo nhìn Từ Tịnh Nhã, ánh mắt không giấu được vẻ tham lam của mình.

“Âm thanh của anh khó nghe quá, người thì xấu, ánh mắt cũng không đẹp, nếu, anh không rời khỏi đây thì anh sẽ phải hối hận”, Từ Tịnh Nhã ngẩng đầu nhìn cậu Tùng, sau đó nhẹ giọng nói.

“Ha ha... con ranh này lại nói làm cho tao hối hận”, sau khi Từ Tịnh Nhã nói xong, cậu Tùng đột nhiên cười lớn, rồi nhìn chằm chằm vào Từ Tịnh Nhã: “Tôi ngược lại muốn xem xem cô sẽ khiến tôi hối hận kiểu gì?”

“Bắt cô ta lên phòng bao lầu hai cho tao”, cậu Tùng hừ lạnh một tiếng, phân phó đàn em động thủ.

Đám đàm em đương nhiên lập tức nghe lệnh, chỉ là bọn chúng vẫn chưa động tay thì người của quán bar đã đến.

“Ai dám gây rắc rối trong quán bar của Hầu Quân này quản lý, không muốn sống nữa hay sao?”, một người đàn ông vạm vỡ trong bộ đồ demi đính đá lạnh lùng hỏi.

“Anh Quân, em là Tiểu Tùng, hiểu lầm thôi, em chỉ muốn mời người đẹp này uống vài chén, cô ta không muốn thì thôi đi, lại dám chửi em, đây là muốn cô ta xin lỗi ấy mà”, cậu Tùng nhìn thấy người vừa đến thì lập tức nở nụ cười nịnh nọt.

Thật ra hắn ta nào phải cậu Tùng gì, chỉ là thiếu gia của một gia tộc nhỏ, nghe nói quán bar Blue Star rất cao cấp nên dẫn đàn em của mình đến thăm quan một chút.

Mặc dù đến lần đầu tiên nhưng trước đó đã nghe qua uy thế của Hầu Quân, cộng thêm việc vừa nãy người đó nói ra tên của mình, cậu Tùng này mới nhận ra.

“Ồ, thằng nhóc cậu cũng to gan thật, được rồi, đừng nhiều lời nữa, bắt đám côn đồ này mang ra phía sau cho tôi”, Hầu Quân nghe thấy lời cậu Tùng nói, lập tức nổi giận, lập tức cho đàn dẫn đám người này đi.

“Từ tiểu thư, thật xin lỗi, vừa rồi không để ý đến cô, làm cô kinh sợ rồi, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ dạy dỗ hắn một bài học”, Hầu Quân mặc dù uy phong nhưng khi đối mặt với Từ Tịnh Nhã vẫn rất cẩn thận và tôn trọng.

“Được rồi, anh đi đi”, Từ Tịnh Nhã căn bản không để ý tới chuyện này, tiếp tục uống rượu của mình.

“Vâng”, Hầu Quân gật đầu, sau đó đem người của mình rời đi.

Nhìn cảnh này, Trần Thanh lập tức sửng sốt, chẳng trách một cô gái yếu đuối như Từ Tịnh Nhã dám đến quán bar uống rượu, hóa ra là có chỗ dựa.

“Giỏi thật”, Trần Thanh giơ ngón tay cái lên.

“Đừng nhiều lời nữa, uống cùng tôi, một mình uống thật chán”, Từ Tịnh Nhã lại rót cho Trần Thanh thêm một ly, sau đó mờ mịt nhìn anh.

Cậu Tùng bị Hầu Quân đưa ra phía sau quán bar, hắn ta không biết chuyện gì đang xảy ra, lẽ nào còn không được tán gái trong quán bar sao?

“Anh Quân, xin anh tha cho em, sau này em không dám nữa”, cậu Tùng nhìn thấy Hầu Quân hung hãn đi vào, run sợ quỳ xuống đất không ngừng cầu xin.

“Cậu có biết vừa rồi suýt nữa đã gây ra bao nhiêu rắc rối cho tôi không? Lại còn dám xin tôi tha mạng?”, Hầu Quân nghe được lời này, trong lòng đột nhiên nổi giận, lập tức đã vào mặt cậu Tùng.

“Anh Quân, em không biết đã có chuyện gì? Nhưng dù thế nào đi nữa thì cũng là lỗi của em, anh đại nhân đại lượng tha cho em đi mà”, cậu Tùng mặc kệ cảm giác nóng rát trên mặt, cầu xin một lần nữa.

“Thằng nhóc, cậu nói gan cậu to cỡ nào, lại dám đi tán tỉnh Từ tiểu thư, chán sống rồi à?”, Hầu Quân nhìn dáng vẻ đáng thương của hắn, không nhịn được mà nói ra.

“Từ... từ đại tiểu thư, nhà họ Từ nào?”, nghe xong câu nói của Hầu Quân, cậu Tùng đột nhiên run lên, hi vọng trong lòng nghĩ không phải là sự thật, nếu...

“Đúng vậy, đúng là điều mà cậu đang nghĩ đấy? Vân Hải này có mấy nhà họ Từ?”, Hầu Quân trừng mắt, lạnh lùng nói.

“Cái gì?”, nghe được lời của Hầu Quân, cậu Tùng lập tức tuyệt vọng, sau đó ngã vật trên mặt đất, rõ ràng là bị ngất đi vì sock.

“Đúng là đô vô dụng, đã vậy còn dám tán tỉnh Từ tiểu thư”, nhìn thấy vẻ hèn nhát của tên này, Hầu Quân vẫy vẫy tay, yêu cầu cấp dưới bảo vệ tốt tiểu thư, còn anh ta đi chăm sóc cho tên họ Tùng.

Trần Thanh và Từ Tịnh Nhã không biết chuyện gì đã xả ra, có điều họ cũng llluowfi quan tâm, hai người anh một chén tôi một chén.

Rất nhanh, rượu mà Từ Tịnh Nhã cất ở đây đã bị hai người uyoongs hết, mà Từ Tịnh Nhã cũng có chút say, nhưng cô ta vẫn la hét đòi uống tiếp.

“Tịnh Nhã, không sao chứ?”, lúc này có một giọng nói đầy từ tính truyền đến.

Chương 258: Chuyện nhỏ ấy mà

Từ Tịnh Nhã chẳng hề nghe thấy, cô ta vẫn uống rượu ừng ực.

"Anh là ai? Chuốc say Tịnh Nhã làm gì?", thấy Từ Tịnh Nhã chẳng hề để ý tới mình, người kia nhìn về phía Trần Thanh rồi lạnh lùng quát.

"Liên quan gì tới cậu", Trần Thanh ngước mắt nhìn người kia, khóe môi nhếch lên trào phúng.

Đó là một thanh niên mặc vest rộng, đeo chiếc đồng hồ mà chỉ nhìn qua thôi cũng biết là nó có giá trị không nhỏ, một cặp kính gọng vàng khiến hắn ta trông vô cùng nhãn nhặn.

Nhưng từ nét âm độc thoáng qua trong mắt hắn ta, không khó để đoán ra rằng hắn ta chẳng phải người rộng lượng gì cho cam.

"Thằng ranh, tao cóc cần biết mục đích của mày là gì, bây giờ mày cút đi được rồi đấy, loại trai bao như mày còn lâu mới với được Từ Tịnh Nhã", người kia thay đổi sắc mặt, hắn ta lập tức quát lên.

"Ồ? Vậy sao? Thế thì vì sao cô ấy không uống rượu với mày mà lại uống với tao nhỉ?", Trần Thanh chẳng hề để ý tới sự tức giận của hắn ta, anh vươn tay ra khoác vai Từ Tịnh Nhã, nhìn người kia bằng ánh mắt khiêu khích.

"Được lắm, mày sẽ phải hối hận!", thấy Trần Thanh dám ôm nữ thần của mình, trong mắt người kia hiện lên nét độc địa, hắn ta lập tức xoay người rời khỏi đó.

"Đúng là một thằng dở hơi", Trần Thanh lắc đầu, anh chẳng hề để tâm tới tên đó, chỉ thảnh thơi uống rượu.

Lúc này Từ Tịnh Nhã đã say bí tỉ rồi, Trần Thanh cũng không vội, anh cũng muốn xem thử tên kia sẽ mang tới bất ngờ gì cho anh.

Nhưng đợi mấy phút mà không thấy ai đến, chẳng lẽ cứ để Từ Tịnh Nhã gục vào bàn ngủ thế này à?

Thế là Trần Thanh vươn tay ra, choàng tay Từ Tịnh Nhã lên vai mình, định đưa cô ta đi ra ngoài quán bar.

Nhưng anh còn chưa kịp đưa cô ấy đi thì cảnh sát đã tới chặn đường anh.

"Chính là tên đó, hắn chuốc say Từ Tịnh Nhã, có ý đồ xấu xa", người vừa rời đi lúc trước đi theo sau cảnh sát, chỉ vào Trần Thanh và quát.

"Đúng là con ruồi vướng víu", Trần Thanh không ngờ là tên đó lại dẫn cảnh sát tới, khiến anh cảm thấy nhức đầu.

Anh chẳng thích dính líu gì đến những người trong bộ máy chính quyền, nếu tên kia tìm mấy chục cao thủ tới anh còn không sợ, nhưng đám cảnh sát này thì hơi khó xử lý.

"Dẫn đi", cảnh sát dẫn đầu nghe vậy bèn vung tay lên, chẳng cần hỏi, cũng chẳng điều tra, cứ thế sai cấp dưới bắt người.

"Đợi đã, cho tôi gọi một cuộc điện thoại", Trần Thanh biết, nếu anh phản kháng thì đám cảnh sát này chẳng thể làm gì được anh, nhưng anh mà phản kháng thì tính chất vụ việc cũng sẽ thay đổi.

"Gọi đi", cảnh sát kia hơi do dự một lát, sau đó đồng ý cho anh gọi.

Tất nhiên người mà anh gọi chính là Từ Hồng Nho, trong cái thành phố Vân Hải này, anh chỉ biết một mình ông ta, hơn nữa chuyện này còn liên quan đến con gái ông ta nữa.

Sau khi tắt máy, Trần Thanh nói: "Đi thôi".

Dứt lời, Trần Thanh giao Từ Tịnh Nhã cho Hầu Quân ở bên cạnh. Anh tin rằng với thân phận của Từ Tịnh Nhã, Hầu Quân sẽ không dám làm gì cô ta, ngược lại còn phải chăm sóc cô ta thật tốt.

Huống chi, có lẽ chỉ một lát nữa là Từ Hồng Nho sẽ tới ngay.

Sau đó anh nhìn về phía tên đã báo cảnh sát: "Mày to gan đấy, dám chơi tao một vố, mong là mày sẽ không hối hận vì chuyện đã làm ngày hôm nay".

Trong lúc nói câu đó, Trần Thanh lẳng lặng bắn ra một cây kim bạc nhỏ, đâm thẳng vào người tên kia.

"Shhhh..."

Hắn ta lập tức cảm thấy tê rần ở phần bụng, vươn tay ra gãi nhưng không phát hiện ra cái gì.

"Hối hận? Thằng oắt con, kể từ lúc mày dám chạm vào Từ Tịnh Nhã, kết cục của mày đã được định sẵn là như thế rồi", lúc này, hắn ta đi về phía Trần Thanh và nói vào tai anh: "Tao chẳng sợ nói cho mày biết, tên tao là Phùng Tuấn Khải, nếu mày có bản lĩnh ra khỏi tù thì tao chờ mày tới trả thù".

Dứt lời, Phùng Tuấn Khải cười ha ha, lùi về sau hai bước.

"Được, thế thì đợi tao ra ngoài", Trần Thanh mỉm cười, sau đó bị cảnh sát đưa đi.

"Đương nhiên là tao sẽ chờ mày ra ngoài rồi. Đúng là một thằng ngu, tao chỉ dùng một đầu ngón tay thôi cũng đủ để xử đẹp mày, dám chống lại tao à!", nhìn Trần Thanh bị đưa đi, Phùng Tuấn Khải cười lạnh một tiếng.

Thấy Hầu Quân đưa Từ Tịnh Nhã đi, Phùng Tuấn Khải không làm gì hết. Hắn ta biết trong tình huống như thế này, cho dù hắn ta phô bày thân phận ra thì e rằng người ta cũng không giao Từ Tịnh Nhã cho mình.

Dù sao thế lực của nhà họ Từ cũng rất đáng gờm.

Nghĩ tới đây, Phùng Tuấn Khải không ở lại đó nữa mà xoay người đi luôn.

Mặc dù Hầu Quân không biết chuyện gì vừa xảy ra, nhưng anh ta chắc chắn một điều, đó là tuyệt đối không được để Từ Tịnh Nhã xảy ra chuyện gì trước khi người nhà họ Từ tới, nếu không thì những ngày tháng yên bình của anh ta cũng chấm dứt ở đây.

Quả nhiên, chưa tới năm phút sau, một loạt xe con dừng lại trước quán bar Lam Tinh, Từ Hồng Nho nôn nóng đi vào trong.

"Tôi là Từ Hồng Nho, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?", thấy con gái mình say không biết trời đâu đất đâu nữa, Từ Hồng Nho lập tức nổi giận.

"Gia chủ Từ, chuyện là thế này...", nghe thấy lời giới thiệu của Từ Hồng Nho, Hầu Quân sửng sốt, sau đó kể lại đầu đuôi câu chuyện.

"Đưa cô chủ về rồi giải rượu cho con bé", Từ Hồng Nho gật đầu rồi sai người đưa con gái mình đi.

"Anh Hầu, anh làm tốt lắm, anh có mong muốn gì không? Nói đi, chỉ cần trong phạm vi khả năng của tôi thì tôi sẽ đồng ý với anh", Từ Hồng Nho mở miệng nói.

"Gia chủ Từ cứ gọi tôi là Tiểu Hầu đi, chuyện nhỏ ấy mà, tôi không màng những thứ khác", Hầu Quân khiêm tốn nói.

"Ừm", Từ Hồng Nho gật đầu rồi dẫn người rời khỏi đó.

Thấy Từ Hồng Nho không ép anh ta phải nhận thứ gì, Hầu Quân mừng như mở cờ trong bụng.

Với các nhân vật tai to mặt lớn như thế này, bọn họ mà nhất quyết đòi cho anh thứ gì đó thì có nghĩa là chỉ có duy nhất một lần như thế, sau này sẽ không ai nợ ai nữa.

Nhưng nếu không cho thứ gì thì lại chính là lợi ích lớn nhất.

Điều đó chứng tỏ người ta đã chấp nhận anh, sau này anh có thể đi theo nhân vật có máu mặt ấy.

Trong lúc đang bị chở tới cục cảnh sát, Trần Thanh bỗng nhận được một cuộc điện thoại.

"Tôi có nghe được không?", Trần Thanh không vội vàng bắt máy, bởi vì cuộc gọi đó là của Giang Tử Phong, anh lên tiếng hỏi hai cảnh sát kia.

"Là tội phạm bị tình nghi mà cậu còn đòi nghe điện thoại, tưởng mình là cậu ấm nhà giàu chắc", người đang lái xe lạnh lùng nói, sau đó liếc mắt ra hiệu cho người còn lại.

Người cảnh sát kia giật lấy điện thoại của Trần Thanh, sau đó tắt máy luôn.

Đôi mắt của Trần Thanh trở nên lạnh lẽo, anh không hề né tránh, với thực lực của anh, anh mà muốn né thì làm sao đối phương có thể giật nổi.

"Không cần như thế đâu, tôi sẽ phối hợp với các anh", dứt lời, Trần Thanh không để ý tới hai người đó nữa, anh dựa vào ghế nghỉ ngơi.

Chương 259: Tao đùa thôi

Hai người kia chẳng hề để ý tới câu nói của Trần Thanh. Sau khi tới cục cảnh sát, Trần Thanh bị bọn đưa vào trong.

Anh bị đưa vào một nơi không phải phòng lấy lời khai, mà là phòng tra khảo. Trong đó bày không ít dụng cụ tra tấn, rõ ràng đây là nơi bọn họ giam giữ trọng phạm.

Đối diện với phòng tra khảo có một tấm kính, cũng có nghĩa là từ trong này không thể nhìn ra được bên ngoài, nhưng ở ngoài lại có thể quan sát được tình hình trong phòng.

Vừa vào phòng là Trần Thanh đã nhìn thấy Phùng Tuấn Khải và tên cảnh sát bắt mình đang ngồi trong căn phòng đằng sau tấm kính, cười cười nói nói với nhau.

Trần Thanh bị ấn xuống ghế, sau đó bị khóa xích và đeo còng tay lại, chẳng khác nào đang đối xử với trọng phạm.

"Cậu Phùng, không biết 'tiếp đón' hắn như thế có làm cậu vừa lòng không?"

Người dẫn đầu nịnh bợ Phùng Tuấn Khải.

"Cũng được đó, nhưng không biết các anh có kinh nghiệm trên các phương diện khác không, tôi đang mong chờ vào màn biểu diễn đặc sắc của các anh lắm đấy, có hiểu không?", Phùng Tuấn Khải cười rồi nhìn về phía Trần Thanh.

"Đương nhiên là không thành vấn đề rồi! Yên tâm đi, hai anh em chúng tôi không rành những thứ khác, nhưng vụ này thì tuyệt đối là sở trường", nghe thấy Phùng Tuấn Khải nói vậy, người kia vỗ ngực đảm bảo.

"Vậy là tốt rồi", Phùng Tuấn Khải gật đầu nói: "Thế thì bắt đầu đi, tôi háo hức lắm rồi".

Dám chống lại hắn ta, nếu không dạy cho Trần Thanh một bài học thì anh lại tưởng là hắn ta dễ tính.

Tất nhiên là Trần Thanh cũng "nhìn" thấy cuộc đối thoại của bọn họ, anh biết đọc khẩu hình mà.

Vốn dĩ Trần Thanh còn định đợi Từ Hồng Nho tới cứu mình, nhưng bây giờ xem ra anh nhất định phải phản kháng rồi, nếu không thì sẽ bị hai thằng đần này hành cho một trận, anh đâu có xu hướng thích bị hành hạ.

Tuy rằng hai người này mặc đồng phục cảnh sát, nhưng thẻ tên trước ngực bọn họ lại viết dòng chữ "cảnh sát thực tập", rõ ràng không phải cảnh sát chính thức.

Nghĩ tới đây, Trần Thanh nhìn Phùng Tuấn Khải rồi đột nhiên nở nụ cười.

Phùng Tuấn Khải đang hăng hái nhìn Trần Thanh qua tấm kính, kết quả lại nhìn thấy Trần Thanh đối mặt với mình, khiến hắn ta thót tim.

"Kính này của các anh là kính một mặt à? Rốt cuộc ở bên kia có nhìn thấy tôi không?", Phùng Tuấn Khải bất an hỏi người kia.

"Cậu Phùng cứ yên tâm, chỉ có chúng ta mới nhìn thấy hắn qua kính được thôi, hắn không nhìn thấy chúng ta", cảnh sát thực tập kia vội vàng giải thích.

"Vậy là tốt rồi, ánh mắt của thằng đó trông hơi đáng sợ", nhận được lời bảo đảm, Phùng Tuấn Khải lập tức thở phào một hơi, sau đó nhìn Trần Thanh bằng ánh mắt đầy ẩn ý.

"Tao sẽ tới tìm mày", Trần Thanh nói mấy chữ bằng khẩu hình, sau đó nở một nụ cười khát máu.

"Đây..."

Tuy rằng Phùng Tuấn Khải không biết đọc khẩu hình, nhưng hắn ta nhận ra rằng Trần Thanh đang nói chuyện với mình, khiến hắn ta rùng mình.

Đúng lúc này, cảnh sát thực tập kia phát tín hiệu cho hai cảnh sát trong phòng tra khảo.

"Thằng kia, đây là thông tin lời khai, ký tên rồi ấn dấu vân tay vào", hai cảnh sát thực tập kia lấy một bản ghi chép lời khai ra đặt trước mặt Trần Thanh.

"Lời khai? Tôi còn chưa nói gì thì lấy đâu ra lời khai?", Trần Thanh lập tức sinh lòng nghi ngờ, anh mở bản ghi chép lời khai ấy ra. Nhìn thấy tội danh ghi trong đó, sắc mặt của anh trở nên khó coi.

Anh không ngờ là hai tên cảnh sát thực tập này lại quá đáng như thế, gán ghép cho anh rất nhiều tội, nếu anh mà ký tên và ấn dấu vân tay thì đừng mơ thoát tội.

"Chính cậu nói mà bây giờ quên hết rồi sao? Ký tên mau lên, ký xong là bọn tôi còn phải tan ca nữa", hai cảnh sát thực tập kia mất kiên nhẫn.

"Ký xong là tôi sẽ được đi à?"

"Đương nhiên rồi, ký đi mau lên", nghe vậy, hai người kia mừng khấp khởi, lập tức gật đầu ngay.

"Được, vậy thì tôi sẽ tin các anh", vừa nói, Trần Thanh vừa cầm bút lên ký tên mình vào, còn về việc ấn dấu vân tay, anh có cách của riêng mình.

Thấy Trần Thanh ký tên và ấn dấu vân tay, tên Phùng Tuấn Khải đang hoảng sợ lập tức vui vẻ ra mặt.

"Tôi đi được chưa?", làm xong tất cả, Trần Thanh hỏi.

"Ha ha... Đi á? Mày muốn đi đâu?", nghe thấy câu hỏi của Trần Thanh, hai tên cảnh sát thực tập lập tức cười ha ha.

"Vừa rồi các anh đã nói rồi mà, tôi ký tên thì sẽ được đi", Trần Thanh nói với vẻ mặt khó hiểu.

"Đúng là một thằng ngu, mày ký vào bản ghi chép ấy cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận tội của mày, vậy nên mày cứ chờ ngồi tù mục xương đi", tên cảnh sát thực tập đang cầm bản ghi chép cười ha ha.

"Lại thêm một thành tích rồi, nếu làm cẩn thận thì chưa biết chừng lần này sẽ được chuyển sang chính thức ấy chứ", hai người kia liếc nhìn nhau rồi nhỏ giọng thì thầm.

"Ồ, vậy sao? Chi bằng anh xem thử chữ ký tôi vừa ký đi", Trần Thanh nhếch môi cười khẩy.

"Cái gì?", nghe Trần Thanh nói vậy, hai cảnh sát thực tập mở bản ghi chép lời khai ra. Nhìn thấy dòng chữ trên đó, sắc mặt của cả hai trở nên khó coi tột độ.

Bởi vì trên bản ghi chép lời khai ấy có ba chữ "tao đùa thôi", nếu không thèm nhìn mà mang nộp bản ghi chép này lên trên thì e là sẽ to chuyện mất.

Còn về dấu vân tay, cho dù nó là dấu vân tay thật mà chữ ký không đúng thì cũng không có hiệu lực pháp luật.

Cũng có nghĩa là bọn họ bị một tên phạm nhân chơi một vố.

Đối với bất cứ một cảnh sát nào, đây đều là một sự sỉ nhục. Tuy rằng bọn họ chỉ là hai cảnh sát thực tập, nhưng cả hai đều tự cho mình là cảnh sát rồi.

Lúc này, hai cảnh sát thực tập ấy nổi trận lôi đình, rút gậy điện bên hông ra, vụt về phía Trần Thanh.

Trần Thanh lập tức giang rộng hai tay ra, dây xích đang trói anh bị kéo đứt, đồng thời chiếc còng tay bằng thép cũng đứt đôi, chẳng khác nào một tờ giấy.

"Chuyện này..."

Nhìn cảnh tượng trước mắt, hai cảnh sát thực tập trố mắt ra, cây gây điện đã giơ lên rồi mà không biết có nên vụt xuống hay không.

"Lần sau muốn vu khống người khác thì nhớ phải dùng não đấy", Trần Thanh thản nhiên cầm lấy hai chiếc gậy điện trong tay họ, sau đó ném chúng đi, làm chiếc camera rơi vỡ tan tành.

Trần Thanh đi tới trước tấm kính, khởi động mắt xuyên thấu, nói với Phùng Tuấn Khải trong đó: "Mấy thứ mày chơi phèn quá, toàn là những thứ mà trước kia tao chơi chán rồi thôi. Lần sau mà muốn hại tao thì nhất định phải khiến tao không thể phản kháng nổi, nếu không thì kẻ gặp xui xẻo nhất định sẽ là mày".

Vừa nói, Trần Thanh vừa đấm mạnh vào tấm kính. Vốn dĩ tấm kính ấy cũng chẳng cứng cáp gì, Trần Thanh đấm một cú là cả tấm kính vỡ tan ra thành vô số mảnh vụn.

Phùng Tuấn Khải đang ngồi ngay trước tấm kính, thế là hắn ta bị mảnh thủy tinh quẹt vào mặt. Tên cảnh sát thực tập kia thì nhanh chóng núp xuống dưới mặt bàn, nhưng người hắn ta vẫn bị mảnh thủy tinh rạch ra mấy vết.

Chương 260: Lãnh đạo trực tiếp

“Mày...”, nhìn thấy Trần Thanh đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, sắc mặt Phùng Tuấn Khải bỗng trở nên khó coi vô cùng.

“Mày dám ra tay đánh người, lại còn phá hoạt tài sản công cộng, mày xong đời rồi”, tên cảnh sát thực tập chui ra khỏi gầm bàn, quát nạt Trần Thanh.

Mặc dù vô cùng sợ hãi, nhưng trong tình huống này hắn buộc phải ra mặt.

“Ồ, thì ra đây là đồn cảnh sát hả? Tao còn tưởng đây là nhà họ Phùng, còn mấy người đều là chó canh nhà cho bọn họ!”, Trần Thanh cố ý nói đầy khoa trương, sau đó bình thản ngồi xuống ghế sofa rồi đưa mắt nhìn tên cảnh sát thực tập và Phùng Tuấn Khải.

“Ranh con, mày nghĩ rằng bản thân biết được chút võ là chẳng ai động được đến mình hả? Mày đừng quên đây là đồn cảnh sát. Mày dám đánh cảnh sát, giờ còn muốn đả thương bọn tao, lẽ nào mày không sợ phải ngồi tù mọt gông?”, tuy Phùng Tuấn Khải vô cùng khiếp đảm sức mạnh của Trần Thanh nhưng hắn ta không hề tỏ ra hoảng loạn.

“Hờ, lúc mày hãm hại tao chắc cũng không nghĩ đến chuyện này nhỉ?”, Trần Thanh thản nhiên nhìn Phùng Tuấn Khải và nói.

“Mày chỉ là một thằng tép riu, mày nên cảm thấy vinh dự khi đích thân tao ra tay hãm hại mày mới đúng”, Phùng Tuấn Khải chẳng có chút gì gọi là ăn năn hối cải, hắn ta vẫn cứ ngông cuồng lên tiếng.

“Được đấy, xem ra mày vẫn chưa rõ tình huống hiện giờ cho lắm. Nếu đã vậy, cứ để tao giúp mày hiểu được mày đang rơi vào hoàn cảnh như nào”, Trần Thanh nhếch mép cười, sau đó đứng dậy khỏi ghế sofa, giáng một cú tát thật mạnh lên mặt Phùng Tuấn Khải.

“Bốp...”

Phùng Tuấn Khải bị Trần Thanh vả cho một cái ngã nhào lên bàn, cú va đập mạnh đến mức khiến chiếc bàn vỡ tan tành.

Lúc này, tay cảnh sát thực tập kia không dám ra mặt nữa, lúc này hắn nhìn ra được chàng trai trẻ kia là một người không sợ trời, không sợ đất.

Hắn phải đợi những đồng nghiệp khác tới thì mới có thể chế ngự được tên khốn kiếp này.

Trần Thanh tiến lên một bước, đạp chân lên ngực Phùng Tuấn Khải, lạnh lùng nói: “Bây giờ mày biết rõ tình hình như nào rồi chứ?”

“Khụ khụ...”, bị Trần Thanh giẫm lên ngực, Phùng Tuấn Khải bỗng cảm thấy bản thân không thể hít thở nổi, khi Trần Thanh giảm bớt lực, hắn ta mới thấy đỡ hơn một chút.

“Tên ranh kìa, tao thừa nhận là mình đã quá xem thường mày, nhưng mày biết tao là ai không?”, sau khi ổn định lại, Phùng Tuấn Khải lập tức tỏ vẻ cao ngạo, nói.

“Ồ! Xem ra mày cũng có máu mặt đấy nhỉ, nói ra nghe hết hồn cái nào. Tao là người nhát gan, chưa biết chừng mày dọa được tao, tao sẽ tha cho mày”, Trần Thanh nói mỉa.

“Mày...”

Phùng Tuấn Khải chưa bao giờ chịu nhục nhã như thế này, hắn ta vừa bị Trần Thanh đánh, lại còn bị giẫm lên người. điều này khiến Phùng Tuấn Khải muốn phát điên.

“Ông đây là cậu lớn nhà họ Phùng, mày dám đánh ông ra nông nỗi này thì cho dù mày có là ai đi nữa cũng chết chắc!”, Phùng Tuấn Khải nghiến răng nói, ánh mắt của hắn lóe lên tia nhìn oán giận điên cuồng.

“Ai da, bối cảnh ghê gớm thế, vậy chẳng phải tao chết là cái chắc rồi?”, sau khi nghe Phùng Tuấn Khải nói xong, Trần Thanh dùng giọng điệu hơi lố một tí để đáp lại hắn ta.

“Đúng vậy, mày dám nhục mạ tao, điều này cũng có nghĩa mày đã nhục mạ cả nhà họ Phùng, mày chắc chắn chỉ còn đường chết thôi”, Phùng Tuấn Khải mừng thầm trong bụng.

“Aiz, đúng là cậu ấm nhà giàu! Dù sao tao cũng chết chắc rồi, vậy trước khi chết, có lôi theo mày đi cũng chẳng sao đâu nhỉ. Nói gì đi nữa tao cũng chỉ là một tên tép riu, chân đất sợ đi giầy rách, mày nói có đúng không?”, Trần Thanh nở nụ cười đầy hiểm ác, sau đó ngày càng dồn sức giẫm mạnh hơn.

Nghe thấy lời nói của Trần Thanh, Phùng Tuấn Khải bỗng giật mình tỉnh táo trở lại. Hiện hắn ta đang rơi vào tình cảnh bị người khác khống chế, không thể chọc giận đối phương.

Ngay lúc Trần Thanh chuẩn bị nói gì đó, bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập, sau đó mười mấy viên cảnh sát xông vào đầy khí thế.

“Không được phản kháng, mau giơ hai tay lên”, một đội cảnh sát bao vây Trần Thanh, trong tay mỗi người đều cầm gậy điện với dùi cui, chắc chắn bọn họ nghe được động tĩnh bên trong nên mới xông vào giúp đỡ.

Thấy viện binh tới, tên cảnh sát thực tập đang ngồi trên đất thở phào nhẹ nhõm, sau đó đứng dậy, chỉ vào mặt Trần Thanh: “Anh kia, mau thả cậu Phùng ra, nếu không chẳng ai cứu được anh đâu”.

Nhìn thấy mọi chuyện đang diễn ra trước mắt, Phùng Tuấn Khải bỗng bình tĩnh trở lại, lập tức đứng dậy, vênh mặt nói

...

Trần Thanh bị bắt được một lúc, Cảnh sát trưởng của đồn cảnh sát là Giang Hải nhận được một cuộc điện thoại, nghe điện thoại xong ông ta sợ chết khiếp, vội vã chạy về phía khu vực sảnh của đồn cảnh sát.

“Tiểu Vương, có phải hôm nay bắt được một chàng trai trẻ không?”, Giang Hải vội vã hỏi một người cảnh sát ở trong sảnh.

“Cảnh sát trưởng, đúng là chúng tôi có bắt được một chàng trai trẻ, đội trưởng Triệu đang thẩm vấn hắn”, Tiểu Vương vừa nhìn thấy cảnh sát trưởng đích thân đi tới thì vội vã trả lời.

“Ở đâu? Ở phòng thẩm vấn sao?”, Giang Hải trong lòng còn ôm một tia hy vọng, vội hỏi.

“Không phải, bọn họ đang ở trong căn phòng ở tít cuối cùng”, Tiểu Vương lắc đầu.

“Cái gì?”

Nghe Tiểu Vương nói vậy, Giang Hải bỗng ngẩn người. Ông ta biết đám cấp dưới của mình cố ý dựng nên một phòng dùng hình ở phía trong cùng, chủ yếu là để đối phó với những tên hung thần ác bá.

Có điều, người cần phải được bảo vệ lại bị dẫn tới căn phòng dùng hình, cầu mong không xảy ra chuyện lớn.

Ngay lúc Giang Hải định đi tới phòng dùng hình xem xét, bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập, sau đó Giang Hải trông thấy người vừa mới gọi điện tới cho mình.

Người này chính là lãnh đạo trực tiếp của ông ta, lãnh đạo còn đang nói chuyện, cười chữa ngượng với một người đàn ông trung niên.

“Toi rồi, lần này toi thật rồi!”, Giang Hải bỗng cảm thấy người đàn ông trung niên đi cùng cấp trên của mình có chút quen mắt, sau khi nhớ ra được người này là ai, ông ta bỗng toát mồ hôi, ướt hết cả quần áo.

“Giang Hải, cậu mau thả người ra!”, cục trưởng Hoàng nhìn là biết ngay tình hình hiện giờ của cấp dưới.

“Dạ, cục trưởng đợi một lát, tôi đi dẫn người về ngay đây”, nghe thấy vậy, Giang Hải lập tức chạy vội tới phòng dùng hình.

Khi bọn họ tới phòng dùng hình, đập ngay vào mắt là cảnh tượng mười mấy viên cảnh sát nhìn Trần Thanh như kẻ thù khó nhằn, còn Trần Thanh thì vô cùng bình thản ngồi trên ghế sofa.

Chương 261: Mất việc

“Cậu Trần, cậu không sao chứ?”, Từ Hồng Nho vội vã đi đến chỗ Trần Thanh, lo lắng hỏi.

“Yên tâm đi, tôi không sao, bọn họ mới là người có sao”, Trần Thanh nhìn thấy Từ Hồng Nho đi tới thì lập tức chỉ vào hai người cảnh sát thực tập đang nằm bò dưới đất.

Thấy Trần Thanh không có vấn đề gì, Giang Hải thở phào nhẹ nhõm. Chàng trai trẻ này rốt cuộc có thân thế như nào mà đến cả Từ Hồng Nho và lãnh đạo trực tiếp của ông ta đều bảo vệ cậu ta.

May là không có chuyện gì.

Hai người bị đánh chỉ là cảnh sát thực tập, hơn nữa dạo thời gian gần đây ông ta nhận được không ít phản ánh nói hai tay cảnh sát thực tập này nhận hối lộ, Giang Hải còn đang chuẩn bị điều tra mọi chuyện.

Giờ thì hay rồi, chọc ngay vào mí mắt lãnh đạo cấp trên của ông ta, Giang Hải cũng chẳng cần động vào mấy tên cặn bã này nữa. Mặc dù bọn chúng là cảnh sát thực tập nhưng vẫn làm ô uế danh dự của đội cảnh sát. Toàn là đồ cặn bã của đội cảnh sát.

Người đàn ông đi cùng Từ Hồng Nho tới đây tên là Hoàng Hữu Đức, làm người ngay thẳng, có uy tín rất cao. Lúc này hai người bọn họ nhìn Trần Thanh đầy tò mò, thường sẽ có rất ít người có thể bình tĩnh khi bị một đám cảnh sát vây xung quanh.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ai mau nói cho tôi biết!”, mặc dù Hoàng Hữu Đức nhận lời của ông bạn thân Từ Hồng Nho tới đây để giúp đỡ người này, nhưng nếu anh là một tên hung thần ác bá thì ông ta sẽ không nhúng tay vào.

“Cục trưởng Hoàng, lần này do tôi dẫn đội tới vì có người báo cáo chàng trai trẻ này bỏ thuốc con gái nhà người ta, định giở trò lưu manh, vậy nên chúng tôi mới đưa về đồn để thẩm vấn”, lúc này, người cảnh sát dẫn đội lúc nãy đứng ra lên tiếng đầy nghi hoặc.

“Vậy chuyện ở đây là như nào?”, Hoàng Hữu Đức gật đầu, đều là quá trình bình thường. Nhưng hiện trường loạn như thế này mà không ai giải thích gì sao?

“Tôi bảo hai bọn họ dẫn người đến phòng thẩm vấn còn mình đi lên tầng nên mọi chuyện sau đó tôi không biết”, đối mặt với câu hỏi của Hoàng Hữu Đức, người cảnh sát kia không dám giấu giếm điều gì, vội vã lên tiếng.

“Để tôi nói cho”, Trần Thanh lập tức đứng dậy, kể hết mọi chuyện một lượt.

“Cái gì? trong đồn cảnh sát lại có loại cặn bã như vậy sao? Giỏi lắm, đúng là vô pháp vô thiên, không coi ai ra gì!”, nghe Trần Thanh kể xong, tuy Hoàng Hữu Đức không hoàn toàn tin tưởng nhưng khi thấy hai tay cảnh sát còn mặc cảnh phục đang nằm dưới đất không dám nhìn thẳng vào mắt mình, ông ta biết ngay e là mọi chuyện đúng như vậy rồi.

“Cục trưởng Hoàng, đừng nóng giận, hai tay này không phải nhân viên chính thức, chỉ là cảnh sát thực tập mà thôi, không thể đánh đồng hai tên cặn bã này với người trong đội cảnh sát được, nếu không sẽ là sự ô nhục cho đội cảnh sát đó”, Trần Thanh vội vã lên tiếng.

“Ồ, ra là vậy!”, Hoàng Hữu Đức nhìn Giang Hải, nói.

“Đúng vậy, cục trưởng, tôi đã thu thập đủ chứng cớ về chuyện nhận hối lộ, lợi dụng chức vụ của mình để vòi vĩnh của hai tay cảnh sát thực tập này rồi, chỉ là vẫn chưa kịp nộp lên, bây giờ vừa hay gặp được cơ hội”, Giang Hải lập tức đáp.

“Đây là do sự thất trách của anh, mau tóm cổ hai tên khốn khiếp này lại cho tôi!”, Hoàng Hữu Đức nổi trận lôi đình, chỉ vào hai tên cảnh sát thực tập và nói.

“Được, tôi làm ngay đây”, nghe thấy vậy, Giang Hải thở phào một hơi, nhanh chóng lệnh cho mấy viên cảnh sát đưa hai tay cảnh sát thực tập này ra ngoài, chẳng cần nghĩ cũng biết được kết cục của hai người bọn chúng.

Nhìn thấy cách làm việc của Hoàng Hữu Đức và đội cảnh sát làm việc, Trần Thanh gật gật đầu, xem ra người này đúng là rất ngay thẳng.

Lúc này, hai mắt Phùng Tuấn Khải giật giật, hắn ta quen ỷ vào gia thế của mình mà ngông cuồng ngang ngược khắp nơi, giờ trông thấy sự uy phong lẫm liệt của cảnh sát thì co rúm lại.

“Cục trưởng Hoàng, cậu Phùng đây cũng không nắm rõ mọi chuyện nên mới tố cáo, chỉ là hiểu lầm thôi”, Trần Thanh không muốn để Phùng Tuấn Khải rơi vào tay hội cảnh sát đầy lòng chính nghĩa này, nếu không mọi chuyện có thể đổi chiều thành hại khổ Hoàng Hữu Đức. Dù sao nhà họ Phùng cũng không dễ dây vào.

“Ừm, đi thôi”, Hoàng Hữu Đức không phải kẻ ngốc, mặc dù ông ta biết chắc giữa hai người này có vấn đề gì đó nhưng nếu người ta đã không có ý để cảnh sát nhúng tay vào thì ông ta cũng đành chịu.

Suy cho cùng, dân không báo thì quan không tra, mấy chuyện một bên ra tay, một bên chịu trận như này, cho dù có là cảnh sát cũng chẳng quản nối.

Mặc dù Phùng Tuấn Khải không biết Trần Thanh có ý đồ gì nhưng hắn ta không muốn rơi vào tay cục trưởng của cục cảnh sát này, đã được ra ngoài thì cứ đi ra rồi tính tiếp.

Sau đó, Trần Thanh cảm ơn Hoàng Hữu Đức một tiếng rồi mới đưa Phùng Tuấn Khải và Từ Hồng Nho ra khỏi đồn.

Sau khi rời khỏi sở cảnh sát và đến một nơi vắng vẻ, Trần Thanh nói Từ Hồng Nho dừng xe, sau đó quẳng Phùng Tuấn Khải ra xa xe.

“Nói đi, mày muốn chết thế nào?”, Trần Thanh tóm lấy cổ Phùng Tuấn Khải rồi nhấc hắn ta lên, lạnh lùng nói

Phùng Tuấn Khải cố gắng mở miệng hít thở, sau đó hắn bỗng tỉnh táo nhiều hơn.

Hắn ta hoàn toàn không phải đối thủ của Trần Thanh, Phùng Tuấn Khải buộc phải tìm người trong gia tộc tới cứu.

Trước mắt, hắn ta nên tém lại thì hơn, nếu không thì bản thân phải chịu thiệt rồi.

“Trần gia, tôi xin cậu, cậu tha cho tôi đi. Tôi sai rồi, tôi đúng là có mắt không tròng mới động tới cậu. Cậu mở lòng từ bi, cứ coi như tôi là cái rắm mà đánh là được rồi”, Phùng Tuấn Khải tỏ ra đáng thương vô cùng, nói với Trần Thanh.

Trần Thanh cũng vô cùng bất ngờ, Phùng Tuấn Khải trông ra bộ dạng cậu ấm nhà giàu nhưng lại đổi vai nhanh thế.

“Bỏ qua cho mày? Được thôi, không thành vấn đề. Có điều mày làm mất quá nhiều thời gian của tao, chúng ta có nên bàn chuyện bồi thường không nhỉ?”, Trần Thanh mỉm cười, nhìn Phùng Tuấn Khải.

“Được, Trần gia, cậu nói đi, cậu cần bao nhiêu tiền?”, nghe Trần Thanh nói vậy, Phùng Tuấn Khải gật đầu như bổ củi.

“Sáng hôm nay, gia chủ nhà họ Phòng là Phòng Vĩnh Tín cũng làm lỡ thời gian của tao, ông ta bồi thường cho tao bao nhiêu thì mày bồi thường cho tao bấy nhiêu, thế nào?”

Trong lòng Phùng Tuấn Khải đã có chút không cam tâm, vừa nghe thấy Trần Thanh nhắc đến nhà họ Phòng, lòng hắn ta run lên cầm cập.

Tên ranh này lợi hại đến vậy sao, đến nhà họ Phòng cũng không phải đối thủ của hắn. Nếu đúng là như vậy thì sao hắn thực hiện được giấc mộng báo thù của mình.

“Không biết là bao nhiêu tiền vậy?”, Phùng Tuấn Khải hỏi đầy nghi hoặc.

Suy cho cùng, tên ranh này vơ vét tài sản của gia chủ nhà họ Phòng, còn hắn ta chỉ là cậu ấm nhà họ Phùng, hai bên không cùng đẳng cấp.

“Không nhiều, chỉ khoảng một tỷ thôi”, Trần Thanh cười nói.

Dù sao anh cũng chẳng dại gì mà từ chối người mang tiền tới cho mình.

“Cái gì? một tỷ. Sao anh không đi cướp luôn đi?”, nghe thấy con số này, Phùng Tuấn Khải bỗng giãy đành đạch. Số tiền tiêu vặt một năm của hắn ta cũng mới chỉ có vài chục triệu, bây giờ còn muốn hắn ta bồi thường một tỷ, thế chẳng khác nào lấy mạng hắn ta.

“Đi cướp đâu sướng như này chứ. Nào, gọi điện đi”, Trần Thanh đưa số thẻ trong điện thoại của mình cho Phùng Tuấn Khải rồi nói.

Còn chiếc điện thoại bị tịch thu đương nhiên được trả lại.

Chương 262: Thế ngoại cao nhân

“Không thể nào, tôi không có nhiều tiền như thế, kể cả anh có giết chết tôi thì tôi cũng không thể nào có nhiều tiền như thế được đâu”, Phùng Tuấn Khải lắc đầu một cách điên cuồng.

“Ý của mày là không muốn trả tiền hay sao”, Trần Thanh cười như không cười nhìn Phùng Tuấn Khải rồi nói.

“Nếu tôi có nhiều tiền thế thì chắc chắn sẽ đưa anh, nhưng trong túi tôi không có nhiều tiền như vậy, Phùng Tuấn Khải lúc này vô cùng bất lực nhưng hắn ta chỉ có thể giải thích.

“Mày không có nhưng lẽ nào nhà mày cũng không có hay sao? Gọi điện cho người nhà mày bảo họ chuyển tiền đến cho tao”, Trần Thanh lập tức gợi ý cho hắn ta.

“Cái này...”, nghe được lời này của Trần Thanh, Phùng Tuấn Khải có chút kích động.

Nếu gọi điện thoại cho người nhà, vậy người nhà sẽ biết được tình huống của hắn ta, đến lúc đó ông nội chắc chắn sẽ cử người đến cứu mình.

“Gọi đi”, Trần Thanh giục hắn gọi điện thoại.

Lúc này Phùng Tuấn Khải vô cùng kích động nhưng vẻ mặt lại không hề thay đổi, rồi lập tức lấy điện thoại ra gọi cho người nhà.

“Bố, bây giờ con cần 1 tỷ tệ, bố có thể gửi qua cho con không?”, Phùng Tuấn Khải tất nhiên không thể nói là mình bị bắt chẹt được mà cứ nói thật, hắn tin là bố hắn sẽ hiểu được.

“Chú Quyền không ở cạnh con”, nghe được bố mình hỏi về chú Quyền, cũng là người mà gia tộc sắp xếp bảo hộ cho hắn ta thì hắn lập tức lúng túng.

Trước đây hắn vì đi thả thính gái mà bảo chú Quyền nghỉ ngơi ở khách sạn, sớm biết thế thì đã dẫn chú ấy đi theo rồi.

“Được, bây giờ bố chuyển tiền cho con, đợi con rời khỏi chỗ nguy hiểm đó rồi lập tức đi tìm chú Quyền”, nghe được lời này của bố mình từ trong điện thoại, Phùng Tuấn Khải lập tức cảm thấy yên tâm.

Sau khi hắn gửi số tài khoản của Trần Thanh cho bố mình xong, hắn nhận ra bố mình vẫn yêu thương mình lắm. Chưa đầy hai phút sau Trần Thanh đã nhận được thông tin chuyển khoản.

“Tốt lắm”, Trần Thanh gật đầu hài lòng.

“Cút đi, nếu sau này còn động đến tao nữa thì không chỉ như thế này là xong đâu”, Trần Thanh đạp một phát lên người hắn ta rồi mới lên xe của Từ Hồng Nho.

“Cậu Trần, tôi đã cho người điều tra lai lịch của Phùng Tuấn Khải, không đến một buổi sẽ nhận được thông tin thôi”, Từ Hồng Nho mở cửa xe rồi nói.

“Vậy làm phiền gia chủ Từ rồi”, Trần Thanh gật đầu, anh cũng thầm đoán được chỉ là không có bằng chứng mà thôi.

Trần Thanh lấy điện thoại ra thì phát hiện có hơn 10 cuộc gọi nhỡ của Giang Tử Phong, anh lập tức cảm thấy bất an.

Anh biết, nếu không xảy ra chuyện gì lớn thì cậu ấy đã không gọi cho anh nhiều thế.

Nhớ lại chuyện lần trước, Giang Tử Phong đã gọi cho anh một cuộc, lúc đó đáng lẽ ra anh nên nghe mới phải. Anh lập tức gọi lại cho cậu ấy nhưng điện thoại chờ rất lâu vẫn không có ai bắt máy.

Anh bắt đầu có dự cảm không hay, lẽ nào căn cứ của mình xảy ra chuyện rồi?

Anh lập tức gọi cho Hứa Thiệu Phong, may mà hắn ta nghe máy.

“Lão Hứa, nói cho tôi biết có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”, Trần Thanh cố gắng khiến giọng mình thật bình tĩnh.

“Cậu Trần, không sai, có người đến tìm cậu tính sổ, là người của Giang Môn”, Hứa Thiệu Phong trầm mặc một lúc rồi nói.

“Tình hình thế nào”, vẻ mặt của Trần Thanh lập tức thay đổi, anh biết thực lực của Giang Môn không yếu, ban đầu khi anh phế Thái Vinh thì cũng đã lường trước được người của Giang Môn chắc chắn sẽ đến báo thù rồi.

Thế nhưng lâu như vậy rồi mà không có tin tức gì của họ, nên anh cũng không để ý đến chuyện này nữa, không ngờ rằng mình mới rời khỏi Nam Hải thì người Giang Môn đã tìm đến cửa, đúng là biết chọn thời cơ mà.

“Cậu Trần, cũng không có tổn thất gì lớn, chỉ là một vài cửa căn cứ bị hủy, bây giờ các vùng đều không thể kinh doanh được, hơn nữa công ty chị dâu cũng loạn cả lên rồi, chỉ là cậu cứ yên tâm, tôi đã cho người bảo vệ chị dâu, chị ấy chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì”.

Nghe Hứa Thiệu Phong kể lại tình hình một lần thì anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là tổn thất một chút của cải, cũng không phải là chuyện gì lớn.

“Chỉ là, nếu cậu cứ không chịu xuất hiện thì sợ là...”, nói đến đây, Hứa Thiệu Phong dừng lại, hắn biết Trần Thanh sẽ nghe hiểu lời hắn nói.

“Gọi điện cho Giang Tử Phong để cậu ấy xử lý”, Trần Thanh vốn còn định tự mình xử lý nhưng anh lại nghĩ đến chuyện hai tay bắn tỉa song sinh kia đã đến thành phố Nam Hải rồi, cứ để cho họ ra tay.

Mặc dù ban đầu khi anh đối phó với hai chị em đó rất nhẹ nhàng nhưng anh hiểu rất rõ thực lực của hai người họ, người mà Giang Môn phái đến thực lực chắc cũng không quá mạnh, để hai người họ ra tay coi như luyện tay nghề một chút.

Tắt điện thoạt rồi anh lập tức gửi cho Giang Tử Phong một tin nhắn, để cậu ấy cử hai chị em họ Cận đi xử lý, nếu đối phương không có sát ý thì để chị em họ Cận cảnh cáo họ một chút rồi xem xét tình hình mà ra tay.

Sau khi phân phó xong hết mọi chuyện thì anh đảo mặt nhìn một cái, bởi vì anh phát hiện có một chiếc xe theo đuôi, anh lập tức dùng thuật xuyên thấu nhìn qua một lượt.

Đó là một chiếc xe rất bình thường, người cầm lái là một người đàn ông bình thường, khá cường tráng, còn ngồi phía sau là một ông lão, nhìn khắp một lượt thì có lẽ là một võ giả, nhưng ông ta không ra tay thì anh cũng không nhìn ra được là ở cấp độ nào.

“Dừng xe ở phía trước rồi ông đi lên 500m nữa đợi tôi”, Trần Thanh biết chắc là đối phương đến tìm mình.

Đợi đến khi dừng xe, anh đi xuống rồi Từ Hồng Nho lập tức lái xe rời đi.

Quả nhiên đợi đến khi Từ Hồng Nho vừa lái xe rời đi thì chiếc xe đi theo phía sau liền đỗ lại, ông lão đó bước từ trên xe xuống.

“Tính cảnh giác thật cao, không tồi đâu”, ông lão đó ngậm thuốc lá rồi nhìn Trần Thanh với tư thế người ở trên cao nhìn xuống.

“Ông là ai? Đi theo tôi làm gì?”, Trần Thanh không biết đối phương là địch hay là bạn nên cũng không hỏi một cách quá gay gắt.

“Để tôi tự giới thiệu, tôi là Triệu Quyền, chắc là cậu không biết tôi đâu, tôi còn một thân phận khác chính là người bảo hộ của Phùng Tuấn Khải, bây giờ thì hiểu rồi chứ”, Triệu Quyền cười rồi không gấp gáp ra tay mà nói như thể đang nói chuyện vụn vặt hàng ngày vậy.

“Ồ, hóa ra là vì Phùng Tuấn Khải, xem ra hắn ta vẫn không cam tâm”, Trần Thanh híp mắt, Phùng Tuấn Khải chỉ là một công tử bột không có tý năng lực gì, thế mà lại có người bảo hộ, chứng tỏ địa vị của hắn ta ở nhà họ Phùng cũng không thấp.

“Cậu chắc không biết đến sự tồn tại của nhà họ Phùng là như thế nào, cho nên mới dám động đến con cháu nhà họ Phùng đúng không”, Triệu Quyền không có chút tức giận nào mà chỉ cười rồi nói.

“Tôi không cần biết, tôi chỉ biết là làm sai thì ắt phải trả giá”, Trần Thanh buông tay xuống rồi cắt ngang lời Triệu Quyền chuẩn bị nói.

“Được thôi, người trẻ tuổi có khác, không có tý kiên nhẫn nào”, Triệu Quyền thở dài một cái, thu tay về như một ông lão rồi đi về phía Trần Thanh.

Chương 263: Chị em nhà họ Cận

“Vậy ông muốn thế nào?”, Trần Thanh hỏi.

“Chỉ cần cậu trở về, quỳ xuống trước mặt cậu chủ của chúng tôi và nhận lỗi với cậu ấy. Còn cậu chủ muốn xử lý cậu như thế nào thì không phải chuyện của tôi”, Triệu Quyền lạnh nhạt nói.

“Ông già thối, ông có biết thế nào gọi là bệnh hoang tưởng không? Thật không hiểu tại sao ông lại sống được đến tuổi này”, Trần Thanh nói thẳng thắn không chút khách khí.

Triệu Quyền vốn đang có vẻ mặt bình tĩnh nhưng sau khi nghe thấy lời này của anh thì lập tức biến sắc, ông ta nhìn Trần Thanh một cách tức giận.

“Thằng nhãi ranh đáng chết”, Triệu Quyền vốn cũng chỉ là thế hệ bảo hộ trẻ của nhà họ Phùng nhưng trước giờ đều được người ta tôn trọng, chưa bao giờ bị miệt thị như thế này.

“Ông già thối, không bình tĩnh nữa sao? Biết tức giận rồi, tốt lắm, điều này chứng tỏ ông đã không sống vô ích”, Trần Thanh nói với Triệu Quyền một cách vô cùng bình tĩnh.

Nhận lấy một chưởng mà Triệu Quyền vừa đánh qua, Trần Thanh nghiêng sang một bên rồi lập tức đá chân một phát vào eo ông ta.

“Bịch...”

Triệu Quyền bị Trần Thanh đá bay thẳng vào cửa sổ chiếc xe họ vừa đậu, khiến cho cửa kính xe vỡ tan tành.

“Già cả rồi, không ở nhà mà dưỡng lão đi mà cứ đi ra ngoài giả vờ giả vịt như thế không phải là tự tìm đường chết sao?”, Trần Thanh lắc đầu rồi nói với ngữ điệu giáo huấn.

Qua cuộc đấu tay đôi vừa rồi thì anh có chút thất vọng, thực lực của Triệu Quyền mới vừa đến hậu thiên đại viên mãn, ngay cả thiên tiên còn chưa đến mà lại còn dám ra ngoài làm loạn, thật đúng là không biết thế giới bên ngoài nguy hiểm như thế nào.

Triệu Quyền không ngờ đến thực lực của Trần Thanh lại mạnh như thế, lúc ông ta nhận được điện thoại của Phùng Tuấn Khải không hề nghe hắn ta nhắc đến thực lực của anh ra sao, ông ta biết, mình chắc chắn không phải đối thủ của anh.

“Được rồi, tôi không muốn chơi cùng mấy người nữa, nếu Phùng Tuấn Khải vẫn không phục thì đừng có trách tôi không nương tay”, Trần Thanh cười lạnh một cái rồi cảnh cáo Triệu Quyền.

Nói xong, anh cũng không muốn so đo với ông ta nữa mà lập tức đi về phía xe của Từ Hồng Nho.

Triệu Quyền lập tức thở dài, thực lực của Trần Thanh quá mạnh, hơn nữa, khi anh không ra tay thì không thể nào nhìn ra được thực lực như thế nào, mới vừa rồi một đòn đó của anh vô cùng ổn định chứng tỏ anh cũng phải là một thiên tiên vô cùng mạnh.

Mặc dù ông ta đã là hậu thiên đại viên mãn rồi nhưng so với thiên tiên thì vẫn cách biệt một trời một vực, thiên phú của ông ta không đủ nên cả đời này cũng không biết có cơ hội để đột phá lên thiên tiên hay không.

Nhưng thanh niên mới tầm 20 tuổi này thế mà lại đạt được cảnh giới thiên tiên, điều này khiến ông ta phải đỏ mắt ghen tỵ.

Đợi đến lúc Từ Hồng Nho lái xe quay lại nhà họ Từ thì vừa hay nhìn thấy Từ Tịnh Nhã đang đứng chờ ngoài cửa, trông cứ như một người vợ đang chờ chồng về vậy.

Nhìn thấy xe của bố mình thì cô ta vô cùng kích động mà lao nhanh đến.

Sau khi nhìn thấy Trần Thanh xuống xe, cô ta thở dài một hơi rồi lập tức kiềm chế lại sắc mặt, trở nên dè dặt hơn.

“Trần Thanh, anh không sao chứ?”, tuy rằng nhìn thấy anh không sao nhưng Từ Tịnh Nhã vẫn không kìm được mà hỏi.

“Tôi không sao, sao muộn thế này rồi mà cô vẫn chưa ngủ? Tỉnh rượu rồi?”, nhìn thấy bộ dạng này của Từ Tịnh Nhã thì anh lập tức hỏi lại.

“Không phải là tôi lo cho anh sao, anh sao rồi? Có bị thương ở đâu không?”, Từ Tịnh Nhã quan sát anh một lượt, phát hiện trên người anh không có vết thương nào thì mới yên tâm.

“Tôi thì có chuyện gì được chứ, được rồi, đi ngủ đi”, Trần Thanh vẫn đang lo về chuyện bên Nam Hải, xem ra mai phải quay lại một chuyến thôi.

Sau khi biết được tình hình của anh thì Từ Tịnh Nhã bắt đầu thấy mệt mỏi, dù gì cũng uống nhiều rượu như vậy, kể cả có uống canh giải rượu rồi thì đầu óc cũng vẫn mê mẩn như thế.

Trần Thanh vừa về đến biệt thự của mình thì Giang Tử Phong gọi đến.

“Đại ca, tình hình bên này chắc Hứa Thiệu Phong đã nói cho anh rồi chứ”, Giang Tử Phong hỏi trong điện thoại.

“Ừ, tôi nắm được tình hình rồi, hai chị em họ Cận tìm đến cậu rồi phải không?”, Trần Thanh hỏi.

“Đúng thế, đại ca, anh tìm được cặp chị em này ở đâu thế, thật là xinh đẹp, tính cách cũng tốt nữa”, Giang Tử Phong cười trêu.

Nghe đến đây thì Trần Thanh cũng cạn lời, nếu cậu ấy nhìn thấy cảnh cặp chị em đó dùng súng bắn tỉa giết người thì không biết sẽ có suy nghĩ gì.

“Đúng rồi, tìm ra chỗ ở của người Giang Môn chưa? Nếu tìm được rồi thì để hai chị em họ ra tay cảnh cáo người Giang Môn một chút đi”, Trần Thanh dặn dò.

“Đại ca, em cũng đang định nói với anh chuyện này, đã tìm được chỗ ở của người Giang Môn rồi. Bây giờ, tình hình của chị Mị không được tốt lắm, tuy rằng không có nhân viên nào chết nhưng lòng người cũng lo sợ không yên”, Giang Tử Phong lập tức giải thích.

“Nhưng mà đại ca, để hai chị em họ ra tay có phải không được ổn lắm không? Hai người họ trông yếu đuối thế, không phải là đưa dê vào miệng cọp hay sao?”, Giang Tử Phong nói một cách không hài lòng.

“Cậu là đại ca hay tôi là đại ca? Được rồi, mau làm theo những gì mà tôi căn dặn đi, nếu người Giang Môn không biết điều thì bảo chị em họ Cận giết chết cho tôi, đến khi rút khỏi Nam Hải thì thôi”, Trần Thanh lạnh giọng nói.

“Được thôi đại ca”, Giang Tử Phong thấy hơi bực bội, thực sự không hiểu sao đại ca lại muốn để hai chị em họ ra tay như thế, bọn họ làm được sao?

“Anh Phong, Trần gia nói thế nào?”, Giang Tử Phong vừa cúp điện thoại thì chị em nhà họ Cận đã đi từ tầng hai xuống rồi hỏi một cách tò mò.

“Đại ca muốn hai người ra tay, hai cô yên tâm, anh Phong sẽ không để hai người xảy ra chuyện gì, đợi chút nữa tôi tìm vài người bảo vệ cho hai cô, tôi đi cùng hai cô”, Giang Tử Phong vỗ ngực nói.

“Chị, Trần gia để chúng ta ra tay, đây chính là cơ hội để chúng ta thể hiện, phải để cho anh ấy thấy được thực lực của chúng ta”, Cận Liệt thẳng tính, không để ý đến Giang Tử Phong mà nói thẳng với chị mình.

“Không sai, tối nay chúng ta hành động, không thể làm ảnh hưởng đến thanh danh của Trần gia được”, Cận Băng gật đầu đồng ý với lời của em gái mình.

“Này, hai cô ơi, người của Giang Môn không dễ đối phó đâu, các cô đừng có trực tiếp đi đến đó”, nghe được lời của hai chị em thì Giang Tử Phong lập tức lo lắng.

“Yên tâm đi, chúng tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”, Cận Băng quay đầu lại nói với em gái: “Tiểu Liệt, lấy trang bị của chúng ta qua đây kiểm tra một chút, tối nay phải làm xong việc”.

“Được!”, nghe được lời của chị mình thì Cận Liệt cảm thấy vô cùng hưng phấn, lập tức sải đôi chân dài chạy lên tầng.

Chương 264: Chẳng có tác dụng gì cả

Giang Tử Phong còn muốn thuyết phục điều gì nữa, nhưng khi nhìn thấy Cận Liệt vác hai chiếc hộp dài xuống tầng, cậu ấy lập tức ngậm miệng lại. Cậu ấy cũng muốn xem thử hai chị em nhà này có tài cán gì.

Hai chị em nhà họ Cận biết Giang Tử Phong là người của Trần Thanh, vậy nên cũng không giữ bí mật với cậu ấy, kiểm tra các trang bị chiến đấu như súng đạn, dao găm một lượt ngay trước mặt Giang Tử Phong.

Sau khi nhìn thấy thứ đồ trong chiếc hộp dài của hai chị em nhà họ Cận, Giang Tử Phong trố mắt ra.

"Đây... Đây là hàng thật à?", Giang Tử Phong bước tới, hỏi với vẻ chần chừ.

"Súng đồ chơi có giết người được không?", Cận Liệt trợn trắng mắt, lập tức bật lại ngay.

"Giết... Giết người?", nghe thấy câu nói của Cận Liệt, Giang Tử Phong nuốt một ngụm nước bọt, đôi mắt hiện lên nét hoảng sợ, đồng thời lắp bắp nói.

"Đương nhiên rồi, anh nghĩ chúng tôi lấy súng ra chơi chắc?", mặc dù nói chuyện với Giang Tử Phong, nhưng Cận Liệt không hề dừng hành động đang làm lại.

Đôi tay cô ta nhanh nhẹn kiểm tra súng ống, nhoáng một cái mà cây súng bắn tỉa dài đã bị bọn họ tháo ra, sau đó thuần thục bảo dưỡng cho súng.

Dù sao, đối với một tay súng bắn tỉa, việc bảo dưỡng súng ống là một chuyện vô cùng quan trọng. Mỗi tay súng bắn tỉa sẽ căn cứ vào thói quen dùng súng của mình để điều chỉnh, chỉ cần một sai sót nhỏ thôi cũng có thể dẫn đến việc ngắm bắn không chuẩn.

Tay súng bắn tỉa mà không bắn chuẩn thì đã mất đi giá trị lớn nhất rồi.

Nhìn cách tháo gỡ, bảo dưỡng và lắp ráp thuần thục của bọn họ, Giang Tử Phong lập tức hiểu ra ý của đại ca mình.

Thảo nào anh lại bảo bọn họ làm, thì ra là có bản lĩnh hơn người.

Ngay lập tức, Giang Tử Phong cảm nhận được nguy cơ, dù sao những người được đi theo đại ca đều có sở trường riêng, ngay cả Hứa Thiệu Phong cũng có thể giúp đại ca quản lý tài sản, chị Mị thì có thể chia sẻ áp lực trong thế giới ngầm với đại ca.

Chỉ có cậu ấy là chẳng có tác dụng gì cả.

Không được! Không thể tiếp tục như thế được nữa, nhất định phải trở nên mạnh hơn mới được!

Nghĩ tới đây, cậu ấy sốt sắng trở về, muốn bảo đại ca dạy mình tu luyện.

Trần Thanh tu luyện một đêm, phát hiện ra linh khí ở thành phố Vân Hải dày đặc hơn ở thành phố Nam Hải, thảo nào võ giả ở thành phố Vân Hải lại mạnh hơn võ giả của thành phố Nam Hải một bậc.

Kết thúc cuộc tu luyện, Trần Thanh đứng lên, thấy trong điện thoại có một tin nhắn, mở ra xem thì thấy là tin nhắn của Giang Tử Phong.

"Cũng được đó, xem ra thực lực của hai chị em nhà này khá ổn", Trần Thanh hài lòng gật đầu.

Tin nhắn mà Giang Tử Phong gửi cho anh là thành quả chiến đấu của chị em nhà họ Cận vào tối qua.

Hai khẩu súng bắn tỉa của hai chị em nhà họ Cận khiến người của Giang Môn không dám thò đầu ra. Cuối cùng bọn họ để lại một bức thư, cảnh cáo người của Giang Môn nhanh chóng đi khỏi đây, nếu không lần sau đạn sẽ không sượt qua hoặc là bắn vào thứ trong tay bọn họ nữa.

Quả nhiên, sáng sớm ngày hôm nay, người của Giang Môn cụp đuôi bỏ đi.

Chắc chắn trong một thời gian tới đây, người của Giang Môn sẽ không quay lại, nhưng Trần Thanh biết bọn họ sẽ không chịu từ bỏ.

Chỉ có điều anh không phải là người không biết đánh trả, bọn họ dám tới địa bàn của anh gây chuyện thì anh cũng không ngại tới Giang Môn của bọn họ chơi, không biết bọn họ có chịu nổi sự giày vò của anh hay không thôi.

Mặc dù bên phía Nam Hải không sao, nhưng Trần Thanh vẫn muốn đi tìm Nam Cung Yến để giải thích với cô, dù sao đến bây giờ vẫn chưa thể liên lạc được với cô mà.

Vậy nên hôm nay Trần Thanh định trở về, bên Vân Hải cũng không còn chuyện gì nữa rồi.

Lúc này, Trần Thanh đi ra ngoài, nhìn thấy Từ Tịnh Nhã đang chờ anh ở cửa.

"Cô có chuyện gì à?", Trần Thanh nghi hoặc nhìn Từ Tịnh Nhã, mặt của cô nàng này đỏ bừng, rõ ràng là vẫn chưa hết men rượu tối qua.

"Tôi tới gọi anh ăn sáng, còn nữa, hôm nay anh có chuyện gì không?", Từ Tịnh Nhã chần chừ hỏi.

"Ăn sáng thì được, nhưng hôm nay tôi định về Nam Hải", Trần Thanh nói luôn dự định của mình ra.

"Hả... Nhanh thế sao?", nghe Trần Thanh nói vậy, Từ Tịnh Nhã cảm thấy hụt hẫng.

Mặc dù mới tiếp xúc với Trần Thanh chưa được bao lâu, nhưng anh đã để lại một dấu ấn sâu đậm trong lòng cô ta.

"Tôi gọi mãi cho Tiểu Yến mà không được, sợ cô ấy gặp chuyện gì, vậy nên phải về xem sao", Trần Thanh giải thích rồi hỏi: "Sao thế? Có chuyện gì à?"

"Không... Không có chuyện gì quan trọng cả, chúng ta đi ăn sáng thôi", thấy Trần Thanh nói muốn về tìm Nam Cung Yến, tâm trạng của Từ Tịnh Nhã hơi chùng xuống.

Dứt lời, Từ Tịnh Nhã đi trước dẫn đường.

Thấy cô ta như vậy, Trần Thanh cảm thấy hơi lạ, nhưng anh không nghĩ nhiều, cứ có đồ ăn là được rồi.

Trong phòng ăn, Từ Hồng Nho đang ngồi chờ trên sô pha, trên bàn ăn bày các món ăn thịnh soạn.

Hiển nhiên là sau bữa cơm hôm qua, Từ Hồng Nho đã hiểu rõ hơn về sức ăn của Trần Thanh, vậy nên mới có một bàn thức ăn lớn đến thế.

"Cậu Trần, tối qua cậu ngủ có ngon không?", nhìn thấy Trần Thanh tới, Từ Hồng Nho đứng lên nói.
Đọc truyện chương mới nhất cùng em yến nhé - nhóm Zalo : https://zalo.me/g/zivpdz264
"Thoải mái lắm, cám ơn gia chủ Từ đã tiếp đãi, nhưng hôm nay tôi định về Nam Hải, nếu sau này gia chủ Từ tới Nam Hải, tôi nhất định sẽ tiếp đón tận tình", Trần Thanh cười nói.

"Về nhanh thế sao? Cậu không ở lại Vân Hải chơi thêm mấy hôm à? Ở Vân Hải có nhiều địa điểm vui chơi và nhiều danh lam thắng cảnh lắm đấy, chi bằng ở thêm vài hôm để Tịnh Nhã đưa cậu đi thăm thú một lượt", Từ Hồng Nho hơi ngạc nhiên, ông ta vội vàng nói.

"E là không được rồi, nhà tôi có chút chuyện", Trần Thanh lắc đầu, lúc này anh chỉ muốn về nhà, vậy nên không có chuyện ở lại thêm nữa.

"Được rồi, nếu thế thì tôi cũng không miễn cưỡng cậu, ăn sáng đi nào", Từ Hồng Nho không nói gì thêm, những chuyện như thế này mà ép buộc người ta thì cũng không hay.

Trần Thanh không có sức miễn dịch với ăn, vì thế anh vui vẻ ăn uống thả ga.

Nhưng anh mới ăn được vài miếng thì bên ngoài đã vang lên những tiếng động mạnh, sau đó là tiếng đồ vật bị đụng đổ xuống mặt đất.

"Không hay rồi, gia chủ, bên ngoài có rất nhiều xe đến đây, cổng chính đã bị phá đổ", trong lúc nhóm Từ Hồng Nho cảm thấy nghi hoặc, một người nhà họ Từ chạy từ bên ngoài vào, đồng thời hoảng hốt nói.

"Cái gì? Đi, đi xem sao", Từ Hồng Nho lập tức nổi giận, ông ta đứng lên định ra ngoài.

"Cậu Trần, thật ngại quá, để cậu chê cười rồi, tôi sẽ đi đi giải quyết rồi trở lại ngay thôi", Từ Hồng Nho quay đầu nói với Trần Thanh.

"Để tôi đi với ông", chủ nhà gặp chuyện, anh đâu thể ở đây ăn uống hưởng thụ được.

Thế là Trần Thanh đi theo đám Từ Hồng Nho ra ngoài, tới cổng trang viên thì nhìn thấy đám vệ sĩ của nhà họ Từ đang giằng co với đối phương.

Lúc này, mấy vệ sĩ đã ngã lăn ra đất, hiển nhiên là bị đối phương đánh gục.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ác Ma Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Thiết Soái Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Giang Long chiến thần
Giang Long chiến thần
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom