• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh (1 Viewer)

  • Chương 306-310

Chương 306: Chặn ở ngoài cửa

Nhìn thấy đám bảo vệ được huấn luyện bài bản này, Trần Thanh mừng thầm trong bụng. Mặc dù đám người này không phải dân học võ nhưng rất có tính kỷ luật, có lẽ đều là người từng đi lính về.

“Mấy người định đuổi tôi đi đúng không, tôi cứ ở lỳ đây đấy thì sao? Mấy người thử động đến tôi xem, xem tôi có lột da mấy người không? Cho mấy người khỏi tìm được công việc ở thành phố Nam Hải này luôn”. Trần Thanh lập tức hóa thân thành tên nhà giàu ngang ngược, hống hách nói.

“Xem ra tên này đến đây gây chuyện thật rồi. Nếu đã vậy, chúng ta không cần khách sáo nữa”, nghe thấy Trần Thanh nói vậy, người đội trưởng của nhóm bảo vệ lập tức đanh mặt lại.

“Trói cậu ta lại sau đó dùng xe đưa xuống dưới núi”, đội trưởng đội bảo vệ lập tức để hai người cấp dưới ra tay.

Hai người họ nhận lệnh rồi đi về phía Trần Thanh.

Sau đó, bọn họ giơ tay lên, tóm lấy bả vai Trần Thanh.

“Thú vị đấy”, bả vai Trần Thanh hơi rung lên, bỗng hai bả vai trơn tuột, hai người bảo vệ vốn cứ nghĩ đã tóm chắc được anh nhưng lại trượt mất.

“Tới đi, bắt lấy tôi nè, nếu không bắt được thì tôi xông vào trong đấy!”, Trần Thanh lùi về sau vài bước, cười hà hà nói với mấy người bảo vệ.

“Đây không phải người tầm thường, thêm hai người nữa xông lên, chặn đứng đường lui của cậu ta. Không cần nhẹ tay nữa, cứ bắt được rồi tính tiếp”, đội trưởng đội bảo vệ vẩy tay một cái, bỗng có hai nhân viên xông ra, bao vây Trần Thanh.

“Muốn vây chặn tôi sao, xem mấy người có bản lĩnh đấy không đã”, Trần Thanh nở nụ cười, để mặc bọn họ vây quanh mình, sau đó làm một động tác tay khiêu khích bọn họ.

“Ngông cuồng, ngang ngược”, sắc mặt của mấy người bảo vệ bỗng trở nên khó coi vô cùng, lập tức tăng tốc nhào lên tấn công Trần Thanh. Bọn họ biết Trần Thanh không giống người bình thường, vậy nên dốc toàn bộ sức lực để ra tay.

Trần Thanh liên tục né tránh, không hề đánh trả.

Mấy người bảo vệ này đúng là có chút công phu. Nếu không phải Trần Thanh có được cơ thể đặc biệt, e rằng đã bị bọn họ đánh cho sấp mặt từ lâu rồi.

Hơn nữa mấy người bảo vệ này rất có sức lực, hoàn toàn có thể sánh với ám kình võ giả, cũng vì chưa được huấn luyện chuyên sâu nên chỉ biết dùng sức đánh nhau.

Có điều, cách tóm người và kỹ thuật cận chiến của mấy người bảo vệ này đều là chiêu thức trong quân đội. Đương nhiên còn pha trộn thêm mấy pha võ thuật khác. Chắc chắn bọn họ đều là người bình thường đi lính về.

Người bình thường sẽ không có thân thủ như này, hoặc cũng có thể là người từng làm cho đội đặc chiến.

Trần Thanh không còn dùng giọng điệu khinh rẻ, ánh mắt coi thường để nhìn bọn họ mà nghiêm túc để quan sát.

“Tránh hết ra cho tôi”, đội trưởng đội bảo vệ trông thấy cấp dưới của mình mãi vẫn không bắt được một thanh niên trẻ tuổi thì bỗng tức giận, lập tức xông tới.

Những người khác nghe đội trưởng nói vậy, cũng biết thực lực của anh ta nên đều nhanh chóng rút lui.

“Đội trưởng ra tay, chúng ta thắng chắc rồi!”

“Tên nhóc này như con lươn vậy, không tóm được”.

“Tên nhóc này rất mạnh, không biết đội trưởng phải mất bao lâu mới đánh bại được cậu ta”.

Khi nhìn thấy đội trưởng của mình tự động ra tay, hai mắt của mấy người bảo vệ bỗng phát sáng lên, nhìn không chớp mắt.

“Có chút bản lĩnh đấy, để anh đây thử solo một trận”, đội trưởng đội bảo vệ bỏ mũ xuống, đưa cho thành viên trong đội, sải bước đến trước mặt Trần Thanh, vừa chắp tay, vừa giõng dạc nói.

“Được!”, trông thấy dáng vẻ của anh ta, Trần Thanh biết ngay người này chắc cũng là kẻ học võ, chẳng trách anh ta có thể làm đội trưởng của đám người này.

Anh chẳng cần trốn đông trốn tây mà thẳng tay ra đòn, solo một trận với anh ta.

Trần Thanh không dùng toàn bộ sức lực của mình, anh chỉ dùng sức mạnh cơ bắp, hơn nữa cũng mới dùng có hai phần mười công lực.

“Thì ra là người học võ”, khi cảm nhận được sự linh hoạt của cơ thể và chiêu thức của đối phương, Trần Thanh bỗng tăng lên thành ba phần mười sức mạnh, vậy mới có thể giữ được thế cân bằng với đối phương.

“Rốt cuộc người này làm nghề gì vậy? Không ngờ cậu ta đỡ được nhiều chiêu của đội trưởng đến vậy”.

“Không phải là đỡ được nhiều chiêu của đội trưởng mà hoàn toàn chiếm thế thượng phong rồi”.

“Không sai, cậu xem, rõ ràng đội trưởng đã dốc toàn bộ sức lực để đánh nhưng tên nhóc kia lại có vẻ rất thư thái”.

Khi nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt mấy nhân viên bảo vệ bỗng trở nên căng thẳng.

“Được rồi, đừng đánh nữa, anh không phải đối thủ của tôi”, Trần Thanh đám đối phương lùi về phía sau, thản nhiên nói.

“Rốt cuộc cậu là ai? Đến đây có mục đích gì? Nếu cậu không chịu nói, cho dù biết chắc mình không thắng nổi tôi cũng sẽ dốc hết sức”, sau khi lùi về sau năm, sáu bước, đội trưởng đội bảo vệ mới đứng vững lại, rồi lên tiếng tỏ vẻ nghi ngờ.

Mặc dù nói là sẽ dốc hết sức nhưng đôi tay đang run rẩy đã nói cho anh ta biết, đối thủ có sức mạnh nghiền nát mình, e là do có mục đích gì đó nên mới không tung toàn bộ sức mạnh, nếu không anh ta thua từ lâu rồi.

“Tôi tên Trần Thanh, là chủ nơi này”, lúc này Trần Thanh không còn ý muốn tiếp tục mọi chuyện. Anh đã nắm được trình độ của những người bảo vệ này rồi, anh khá hài lòng.

“Cái gì? Cậu là cậu chủ Trần. Thật ngại quá, vừa rồi chúng tôi không biết là cậu, đắc tội rồi!”, nghr Trần Thanh nói xong, đội trưởng đội bảo vệ giật thót mình, lập tức nắm tay lại và nói.

“Không sao, anh cũng không biết tôi. Hơn nữa cho dù tôi nói mình là Trần Thanh thì các anh cũng chưa từng gặp mặt. Anh tên gì?”, Trần Thanh khoát khoát tay, không chút để bụng.

“Tôi tên Hứa Nghị, giữ chức đội trưởng đội bảo vệ”, Hứa Nghị thả lỏng người, nhanh miệng đáp.

Đãi ngộ ở nơi này rất tốt, anh ta không muốn vì sự bốc đồng của mình mà mất việc. Hơn nữa, không phải chỉ có mình anh ta ở đây mà còn có thêm mấy người anh em nữa.

“Tốt. Thành viên trong đội bảo vệ ai nấy đều rất tốt, đều là đàn ông đích thực”, Trần Thanh gật đầu khen ngợi.

Khi biết Trần Thanh là cậu chủ, thành viên đội bảo vệ vốn rất hoang mang nhưng nghe thấy Trần Thanh nói vậy, ai nấy đều thẳng lưng ưỡn ngực.

“Đúng rồi, Giang Tử Phong đâu? Sao tôi gọi điện mà cậu ta cũng không nghe máy?”, Trần Triệu Dươn bỗng nghi ngờ hỏi.

“Cậu Giang đang ở trong biệt thự, để tôi đi gọi cậu ấy”, Hứa Nghị nghe Trần Thanh nói vậy, anh ta thở phào nhẹ nhõm, sau đó sai người đi gọi Giang Tử Phong.

Trần Thanh rất hài lòng với cách làm việc của Hứa Nghị. Hứa Nghị là người rất tinh tế, lại vô cùng cẩn trọng, người như vậy rất hợp làm đội trưởng.

Vốn dĩ Hứa Nghị cho rằng Trần Thanh sẽ khó chịu, nhưng trông thấy anh không hề nổi giận, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Rất nhanh, Giang Tử Phong chạy tới cùng người bảo vệ kia.

“Đại ca, anh đến rồi, sao anh không vào trong?”, Giang Tử Phong đang tu luyện nhưng lại bị đánh thức, đương nhiên tâm trạng sẽ không được thoải mái cho lắm nhưng sau khi nhìn thấy Trần Thanh thì vui mừng chạy tới.

“Cậu còn hỏi hả? Cậu tìm người tới làm việc nhưng chẳng cho bọn họ nhìn hình của tôi nên tôi mới bị chặn ở ngoài cửa”, Trần Thanh chẳng chút khách sáo với Giang Tử Phong, nói thẳng mặt.

“Hả...em xin lỗi. Đại ca, là do em thất trách”, nghe trần Thanh nói vậy, Giang Tử Phong mới hiểu ngọn ngành câu chuyện, cảm thấy có chút ái ngại.

“Được rồi, không sao hết. Đi thôi, vào trong cái đã”, Trần Thanh không tức giận, anh vẩy tay với đám người Hứa Nghị sau đó đi vào trong với Giang Tử Phong.

Chương 307: Nhiều lời rồi

Đợi khi đến biệt thự rồi, Trần Thanh mới hỏi Giang Tử Phong, đám bảo vệ kia là thế nào.

“Đại ca, chỗ chúng ta trống vắng quá, nếu có người xông nhầm vào thì không ổn, thế nên từ đợt anh đi thành phố Vân Hải, em đã bắt đầu tuyển dụng bảo vệ và tiến hành huấn luyện”.

“Đại ca, anh yên tâm đi, những người này khá khẩm lắm, anh không cần lo lắng về mức độ trung thành. Vả lại, thực lực của họ cũng rất được”.

Giang Tử Phong lập tức báo cáo một lượt về quá trình của sự việc.

“Khá lắm, chuyện này cậu làm rất tốt. Có điều, thực lực của những người này vẫn hơi thấp, nếu cậu cảm thấy họ thực sự trung thành thì nói với tôi, tôi sẽ cung cấp phương pháp luyện công và nguồn lực để luyện công cho họ”, Trần Thanh nghĩ một lát rồi nói.

“Vâng, đại ca”, Giang Tử Phong gật gật đầu.

“Các cậu tu luyện thế nào rồi?”, Trần Thanh lập tức hỏi.

“Đại ca, hai chị dâu có thiên phú dị bẩm rất đáng kinh ngạc, khi em mới vận hành được tam châu thiên thì họ đã có thể vận hành ngũ châu thiên, em còn tưởng mình là kỳ tài bẩm sinh cơ”, nghe thấy Trần Thanh hỏi vậy, Giang Tử Phong bỗng chốc thấy nhụt chí như bị đả kích vậy.

“Ồ, để tôi xem xem”, nghe thấy lời nói của Giang Tử Phong, Trần Thanh bỗng thấy ngạc nhiên. Phải biết rằng tư chất võ đạo của Giang Tử Phong vốn không kém anh quá nhiều, thế mà tư chất Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ còn đáng sợ hơn Giang Tử Phong, há chẳng phải là còn tốt hơn tư chất của mình sao?

Giang Tử Phong vận hành vòng châu thiên, Trần Thanh lập tức kiểm tra cho cậu ta.

Quả nhiên, anh phát hiện ra Giang Tử Phong đã hoàn toàn nhập môn, trở thành một võ giả thực thụ, điều này khiến Trần Thanh cực kỳ chấn động, phải biết rằng mới qua một đêm thôi.

“Khá lắm, rất tốt, tiếp tục cố gắng. Đi nào, dẫn tôi đi xem hai người họ”, Trần Thanh gật gật đầu hài lòng.

Giang Tử Phong lập tức dẫn Trần Thanh lên tầng, vừa lên đến nơi, Trần Thanh cảm nhận được hai luồng linh khí từ bốn xung quanh tụ lại về đây, xông vào hai căn phòng.

Mới qua bao lâu mà hai người đã biểu hiện ra hiện tượng kỳ dị thế này, xem ra tư chất của hai cô gái thực sự rất khá.

“Đừng làm phiền họ”, biết hai cô gái đang tiến hành tu luyện, Trần Thanh ngăn động tác gõ cửa của Giang Tử Phong.

“Mức độ linh khí này thế này, hai người họ có chịu nổi không?”, cảm nhận được linh khí hội tụ về, Trần Thanh bỗng chốc nhíu mày.

“Cứ thế này không ổn, nền móng chưa vững thì làm sao đột phá lên cao hơn được?”, Trần Thanh biết rằng không thể để họ tiếp tục như thế này, nếu không thì cảnh giới của hai người này nâng cao quá nhanh, sẽ có tai họa ngầm rất lớn.

Trần Thanh lập tức vận động chân khí trong cơ thể, bắt đầu cướp lấy luồng linh khí hướng về phía hai người.

Với thực lực của Trần Thanh, khi anh dốc sức vận động, không còn một chút chân khí nào tiến vào phòng của hai cô gái nữa.

“Chuyện gì thế này? Sao tôi không cảm nhận được chân khí nâng cao nữa?”, đúng vào lúc này, Dương Lệ mở cửa phòng ra trước, mặt mũi lộ rõ vẻ mờ mịt.

“Tôi cũng thế”, Từ Tịnh Nhã cũng bước ra, nhưng khi nhìn thấy Trần Thanh có mặt ở đây, bỗng chốc hô lên đầy kinh ngạc.

“Hai người thay quần áo đàng hoàng đi rồi xuống tầng”, Trần Thanh nói với hai người này rồi lôi Giang Tử Phong đi xuống tầng.

Nghe thấy Trần Thanh nói vậy, bấy giờ hai người mới phát hiện ra mình đang mặc áo ngủ, tuy rằng không hở hang, nhưng để lộ cảnh chật vật như thế trước mặt người mình thích quả thực khiến họ hết sức lúng túng.

Sau khi xuống tầng, Trần Thanh mới nhớ ra hai người này tự mình tu luyện chứ không được anh dẫn dắt.

Quả nhiên, hai người này không chỉ có tư chất tốt mà còn cực kỳ thông minh, nếu không cũng không tự tu luyện, mà còn gây ra động tĩnh lớn như thế này.

Hai cô gái nhanh chóng xuống tầng.

Hai người mặc bộ quần áo đẹp đẽ nhất của mình, không quên dùng khoảng thời gian ít ỏi để trang điểm nhẹ nhàng, xem ra trong lòng họ, Trần Thanh thực sự rất quan trọng.

“Chúng tôi đã tu luyện nhập môn rồi, ban nãy không hiểu tại sao mà đột nhiên không cảm nhận được linh khí nữa, mới đành dừng lại”, Dương Lệ lên tiếng trước, như đang tự khen mình.

Tuy rằng Từ Tịnh Nhã không nói gì nhưng cũng tỏ ra rất vui vẻ, hiển nhiên vô cùng hài lòng với việc bản thân tu luyện nhanh như thế.

“Trước hết, chúc mừng các cô đã trở thành võ giả thực thụ”, Trần Thanh không hề phê bình họ, dù sao thì họ cũng chưa từng tu luyện bao giờ, đương nhiên không biết lợi và hại bên trong.

Nghe được câu chúc mừng của Trần Thanh, hai người lập tức mỉm cười vui vẻ.

“Tuy rằng cố gắng tu luyện là chuyện tốt, nhưng hôm nay tôi muốn nói với mọi người về một số chuyện liên quan đến tu luyện. Tử Phong, cậu cũng lắng nghe đi”, Trần Thanh nghiêm túc nói.

Nghe thấy câu nói nghiêm túc của Trần Thanh, hai cô gái và Giang Tử Phong lập tức thu lại nụ cười, ngồi ngay ngắn.

“Tu luyện trước nay coi trọng việc thuận theo tự nhiên, chăm chỉ tu luyện tuy rằng không sai, nhưng mọi người phải xem xem bản thân mình có chịu nổi không?”

“Với mức độ vững chắc của kinh mạch các cô ở thời điểm hiện tại, nếu tôi đến muộn hơn một chút, e là kinh mạch của các cô đã chịu tổn thương, đến lúc đó khôi phục kinh mạch là một chuyện cực kỳ phiền phức, cũng tăng thêm hiểm họa ngầm nếu đột phá về sau này”.

“Thế nên, để tăng thêm thú vui trong lúc tu luyện cho hai cô, tôi sẽ thiết lập một kế hoạch tu luyện cho hai người”.

Trước tiên Trần Thanh nói rõ một số lợi và hại của việc tu luyện, sau đó lấy giấy bút ra, bắt đầu viết viết vẽ vẽ.

Nghe Trần Thanh nói vậy, hai người bỗng chốc hiểu ra tại sao ban nãy họ đang tu luyện thì cơ thể có cảm giác như người ăn no.

“Đây là kế hoạch tu luyện của hai người, không được tham lam đòi nhanh, phải đặt nền móng thật vững chắc đã”, Trần Thanh đưa bảng biểu cho ba người xem.

Sau khi nhìn xong kế hoạch tu luyện trên bảng biểu, cả ba người đờ đẫn.

“Đại ca, mỗi sáng chạy năm ki-lô-mét sau bữa sáng, quay về rồi tu luyện, tu luyện ba tiếng đồng hồ rồi chạy thêm năm ki-lô-mét nữa, như thế một ngày phải chạy hai mươi ki-lô-mét à”, Giang Tử Phong lập tức kêu ầm lên, mặt mũi khổ sở.

Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ cũng lộ rõ vẻ suy sụp, kế hoạch huấn luyện này đúng là quá ác, với thể chất hiện tại của họ, căn bản không thể nào hoàn thành được.

Cho dù hoàn thành được, chắc cũng lột mất một lớp da.

“À, ngại quá, viết sai cho cậu rồi, kế hoạch của cậu hơi khác với họ một chút”, Trần Thanh vỗ đầu mình rồi nói với vẻ ảo não.

Nghe thấy câu nói của Trần Thanh, Giang Tử Phong bỗng nhìn anh với vẻ chờ mong.

Mà Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ thì buồn bực, lẽ nào không nên thay đổi kế hoạch cho họ sao?

“Mỗi ngày cậu vác phụ trọng mười ki-lô-gam rồi hẵng chạy”, Trần Thanh nói tiếp.

“Á... ối trời ơi, ai bảo mày lắm mồm”, Giang Tử Phong tát mình một cái, phiền muộn nói.

Nhìn thấy vẻ thảm thương của Giang Tử Phong, Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ bỗng chốc bật cười khi thấy cậu ta gặp họa.

“Nếu mọi người đã nhập môn tu luyện rồi, cũng đến lúc nói với mọi người về vấn đề cảnh giới”, Trần Thanh liếc mắt nhìn Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ, thấy họ không hề chê kế hoạch huấn luyện này quá nặng, điều này khiến Trần Thanh âm thầm gật đầu.

Chương 308: Con rắn nhỏ bảy màu sặc sỡ

“Bắt đầu từ lúc võ giả nhập môn, sau đó là hậu thiên võ giả, võ giả thiên tiên, võ đạo tông sư. Mỗi cảnh giới được chia thành ba cấp độ, lần lượt là tiểu thành, đại thành và đỉnh phong”.

“Hậu thiên võ giả là hoàn toàn dựa vào thực lực để chiến thắng, không cần quá nhiều kỹ năng, cho dù tu luyện võ kỹ thì cũng là những thế võ không mạnh cho lắm. Mà đạt đến cấp độ thiên tiên là có thể tu luyện được võ kỹ mạnh, sẽ tiếp xúc nhiều hơn với linh khí đất trời, ý thức sẽ càng nhạy cảm hơn”.

“Còn võ đạo tông sư, có thể phóng ra khí kình, tấn công từ xa, đạt đến cảnh giới võ đạo tông sư là có thể huy động một phần linh khí của đất trời để bản thân sử dụng”.

“Võ giả thiên tiên thăng cấp lên võ đạo tông sư sẽ có cơ hội tôi luyện thân thể, cho nên, sức bền của cơ thể võ đạo tông sư rất kinh người. Đạt đến cảnh giới võ đạo tông sư, dù là cơ thể hay sức mạnh thì đều có thể đè bẹp cảnh giới thiên tiên”.

“Mỗi một cấp bậc đều có những khoảng cách không thể vượt qua, có thể nói rằng, chỉ cần chênh lệch một cấp thì sẽ chênh lệch rất nhiều về sức chiến đấu”.

Trần Thanh lần lượt giải thích cho họ về sự phân chia của cảnh giới võ đạo, nhưng anh cũng chỉ giảng đến võ đạo tông sư, dù sao thì những cấp về sau đều còn cách anh rất xa, huống chi là họ.

“Đại ca, anh tới cảnh giới nào rồi? Chắc không phải là võ đạo tông sư đâu nhỉ?”, Giang Tử Phong chớp chớp mắt, tò mò hỏi.

“Hiện tại tôi là thiên tiên tiểu thành!”, Trần Thanh cười nói.

“Cái gì?”, nghe thấy những lời của Trần Thanh, không chỉ có Giang Tử Phong ngạc nhiên, mà Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ cũng cực kỳ kinh ngạc.

“Không đúng! Theo những gì anh nói, nếu khác cấp, mà mỗi cấp độ đều có khoảng cách rất lớn, ban đầu khi anh đấu với ông cụ Diệp, ông ấy là thiên tiên đại thành, sao anh có thể đánh thắng ông ấy được?”, Giang Tử Phong không khỏi nghi ngờ.

“Chuyện đó đã là gì? Cậu phải biết rằng, đại trưởng lão nhà họ Phòng là thiên tiên đỉnh phong, Trần Thanh cũng giết chết ông ta cơ mà”, hai cô gái đã từng chứng kiến Trần Thanh và Phòng Nguyên Vũ chiến đấu với nhau, nhưng họ cũng cảm thấy Trần Thanh không hề có chút khó khăn

“Đây chính là những gì tôi muốn nói với mọi người, tầm quan trọng của nền móng. Cấp độ chân khí của tôi thật ra đã tăng lên cấp thiên tiên đại thành, thậm chí là thiên tiên đỉnh phong từ lâu rồi, nhưng tôi luôn áp chế nó, không đột phá chính là vì tôi muốn củng cố nền móng của mình”.

“Đương nhiên, trừ chuyện này ra, còn lại chính là sức mạnh của thể chất, thể chất cường tráng mới là cơ sở để cải thiện sức mạnh lên bậc cao hơn.”

“Có thể nói như vậy, thể chất hiện tại của tôi, tương đương với thể chất đã tôi luyện của võ đạo tông sư, mọi người cho rằng tôi không thể đánh bại thiên tiên đỉnh phong sao?”

Trần Thanh không nhịn được lại giải thích thêm một chút, chính là vì để con đường võ thuật của bọn họ không cần phải lòng vòng.

“Hóa ra là vậy, chẳng trách!”, sau khi nghe Trần Thanh giải thích, ba người họ cuối cùng cũng biết tại sao Trần Thanh có thể chiến đấu với những người có cấp bậc cao hơn.

Đương nhiên, họ không biết, dù có người có thể chất, chân khí dồn nén giống Trần Thanh, nhưng lại không có đôi mắt xuyên thấu, e rằng cũng không thể chiến đấu với những người hơn cấp dễ dàng như vậy.

“Được rồi, đừng nghĩ đến những thứ đó nữa, mọi người tiến vào cảnh giới hậu thiên càng sớm càng tốt, tôi sẽ đưa cho mọi người linh dược để tôi luyện thân thể, như vậy thì thể chất của mọi người sẽ càng thêm mạnh mẽ hơn”.

“Bây giờ, ra ngoài chạy bộ, đừng lười biếng! Tôi sẽ để Hứa Nghị giám sát mọi người, nếu như mọi người lười biếng, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng”.

Vẻ mặt của Trần Thanh nghiêm nghị, không hề khách khí, cho dù Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ là hai cô gái yếu đuối nhưng chỉ cần đặt chân lên con đường này, họ chỉ có thể leo lên trước, nếu không thì kết cục sẽ càng thêm thê thảm.

Cho nên, Trần Thanh thà để bọn họ đổ mồ hôi trong lúc tập luyện bình thường, còn hơn là để sau này đổ máu hi sinh trong khi chiến đấu với người khác.

“Vâng”, vốn dĩ ba người nghĩ kế hoạch của Trần Thanh lập ra cho họ hơi khắc nghiệt, nhưng sau khi nghe Trần Thanh nói, họ không dám than thở nữa.

Thấy ba người họ chạy ra ngoài, Trần Thanh hơi ngây người ra, anh không biết liệu mình có đúng không khi kéo Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ vào thế giới võ đạo này.

Dù sao Trần Thanh cũng đã đến đây rồi, anh muốn đến giữa Hồ Lộc Minh một chuyến, xem xem bây giờ mộc thạch bảy màu như thế nào rồi.

Trần Thanh đến bờ Hồ Lộc Minh ngay lập tức, tình cờ nhìn thấy bên bờ hồ có một chiếc thuyền nhỏ, may có chiếc thuyền nhỏ này giúp anh đỡ phải chặt thân cây.

Trần Thanh bước lên thuyền, phóng ra khí kình, con thuyền nhỏ nhanh chóng đi về phía giữa hồ.

Đến giữa hồ, Trần Thanh cởi quần áo ra, nhảy xuống, lao thẳng về phía đáy hồ.

Trần Thanh nhìn thấy tình trạng của mộc thạch bảy màu thì lập tức hài lòng, nhiều nhất là tốn khoảng một hai tháng, mộc thạch bảy màu có thể chín muồi.

Khi Trần Thanh chuẩn bị rời đi, một luồng khí đột nhiên ập đến.

“Hửm?”, Trần Thanh không ngờ mình lại bị tấn công ở đây, anh nhanh chóng lùi lại, né tránh.

Lúc này, Trần Thanh mới phát hiện ra, đòn tấn công này đến từ một con rắn nhỏ bảy màu sặc sỡ, con rắn nhỏ chỉ bằng đầu đũa, dài hơn một thước, nhưng đỉnh đầu lại có một bướu thịt màu đỏ tươi, trông cực kỳ quái dị.

“Lần trước đến cũng không phát hiện ra, không ngờ nơi này cũng có thần thú hộ mệnh, xem ra mộc thạch bảy màu đúng là sắp bước vào giai đoạn chín muồi rồi”, Trần Thanh suy nghĩ một chút, còn con rắn sặc sỡ lại tấn công anh nhanh như chớp một lần nữa.

“Nhóc con, giữ chút thể diện cho tao được không?”, Trần Thanh cười lạnh một tiếng, sau đó đánh một chưởng. Chưởng này của Trần Thanh chỉ dùng 20 % sức mạnh, anh chỉ muốn thử xem con rắn nhỏ này mạnh cỡ nào.

Nếu như mộc thạch bảy màu này thật sự chín mười rồi, chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều dã thú mạnh mẽ, hoặc là yêu thú như thế này, nếu như con rắn bảy màu này đủ mạnh, có lẽ có thể răn đe không ít kẻ gây rối.

Dù sao thì cũng có vài loại không có trí tuệ, nếu mộc thạch bảy màu kia bị phá hủy khi chưa chín muồi, Trần Thanh chắc sẽ khóc mất.

“Xì...”

Trần Thanh va chạm với con rắn bảy màu, lập tức cảm giác tầng chân khí đang ở trong tay mình nhất thời bị phá vỡ, anh nhanh chóng lui về phía sau, con rắn nhỏ liền sượt qua người anh.

Nếu như không phải động tác của anh nhanh nhẹn, e rằng anh đã bị con rắn nhỏ này cắn vào tay.

Mặc dù anh không sợ độc, nhưng con rắn nhỏ này quá quái dị, từ trước đến nay Trần Thanh chưa từng gặp con rắn nào như vậy.

Màu sắc của rắn càng sặc sỡ thì nọc độc càng mạnh, anh không muốn mạo hiểm, nếu anh không thể nào chống cự được hoặc là không giải được độc thì coi như xong đời.

“Nếu đã có thể phá vỡ chân khí, thì đúng là khá thú vị!”, Trần Thanh không ngờ con rắn bảy màu này lại có tác dụng này, ngược lại còn khiến Trần Thanh cảm thấy khá hứng thú.

Con rắn nhỏ tấn công cả hai lần đều không thành công thì tức khắc nổi giận, điên cuồng vặn vẹo cơ thể, không ngờ hồ nước xung quanh cũng bắt đầu xoay chuyển mạnh mẽ, một vòi nước bao vây lấy thân thể Trần Thanh.

“Hửm? Thú vị đó!”, Trần Thanh đột nhiên cảm giác tay chân bị giam cầm, liền cảm thấy hưng phấn.

Con rắn nhỏ thần kỳ như vậy, nếu như có thể làm nó khuất phục mình thì đây đúng là chuyện tốt.

Chương 309: Giữa hồ

Con rắn nhỏ thấy người này bị nó giam cầm lại, lập tức rít lên một tiếng, nhanh chóng lao về phía Trần Thanh.

Trần Thanh không thoát khỏi sự giam cầm của xoáy nước, mà anh dùng đôi mắt xuyên thấu nhìn thẳng vào quỹ tích chuyển động của con rắn nhỏ.

Đợi đến khi nó đến trước mặt Trần Thanh, anh thoát khỏi sức mạnh của dòng nước nhanh như chớp, nhanh chóng vươn hai ngón tay ra, bóp lấy đầu con rắn nhỏ.

“Tốt nhất là mày đừng có giãy dụa, nếu tao chỉ cần dùng sức, bóp nát đầu của mày, thì mày xong đời!”, Trần Thanh cầm con rắn nhỏ nhanh chóng ngoi lên mặt nước, đáp xuống thuyền, sau đó đe dọa nó.

Điều khiến Trần Thanh không ngờ đến chính là, con rắn nhỏ này lại lộ ra ánh mắt như con người, tủi hờn, sợ hãi run lên.

“Ồ, nhóc con mày nghe hiểu tao nói gì sao?”, Trần Thanh không ngờ con rắn nhỏ lại có thể nghe hiểu được lời nói của mình, hơn nữa ánh mắt lại giống con người như vậy.

Có lẽ nó không thuộc về dã thú hoặc là mãnh thú, mà thuộc về yêu thú?

“Nhóc con, mày sợ tao sẽ cướp linh dược của mày sao?”, Trần Thanh nắm ngay bảy tấc của con rắn nhỏ, lập tức hỏi.

“Xì xì...”

Con rắn bảy màu lập tức thè lưỡi ra, dường như đang đồng ý với lời nói của Trần Thanh.

“Nếu như mày bảo vệ mộc thạch bảy màu kia tốt, đợi sau khi tao luyện ra đan dược, tao sẽ để lại cho mày một viên Phá Chướng Đan, mày bảo vệ hòn đá là vì tự đột phá, tiến hóa, đúng không?”, Trần Thanh lập tức hứa hẹn.

“Xì xì...”

Trần Thanh không ngờ, con rắn bảy màu nghe vậy thì lại đột nhiên tức giận, muốn cắn mình nhưng sao Trần Thanh có thể để nó thành công được, bàn tay đang nắm lấy đầu nó đột nhiên dùng sức.

Con rắn nhỏ nhanh chóng ỉu xìu, phẫn hận nhìn Trần Thanh.

“Nhóc con, mày đừng nhìn tao như vậy, mày được lợi mà, đan dược do tao luyện, ngoại trừ mộc thạch bảy màu này ra thì còn cho thêm vài linh dược nữa, chắc chắn hiệu quả còn mạnh hơn mộc thạch bảy màu, mày đừng tỏ vẻ chịu thiệt như vậy”, Trần Thanh thấy dáng vẻ ỉu xìu của con rắn nhỏ, lập tức tức giận giơ tay ra, đánh vào đầu nó.

Con rắn bảy màu nghe được lời của Trần Thanh đột nhiên trở nên hưng phấn, ra vẻ nịnh nọt, quấn lấy tay Trần Thanh, không hề để bụng chuyện vừa rồi bị Trần Thanh đánh vào đầu, không có chút tôn nghiêm nào của yêu thú.

“Nhóc con không chút liêm sỉ nào, đúng là mất mặt cả yêu thú!”, Trần Thanh thấy nhóc con này không có chút liêm sỉ nào, liền bất lực.

“Bé rắn nhỏ, mày ở đây tu luyện cho tốt, bảo vệ mộc thạch bảy màu, không được cho những sinh vật khác tới gần. Kể cả con người, chỉ cần có ai lại gần, lập tức giết không tha”, vẻ mặt của Trần Thanh tràn đầy sát khí, dặn dò con rắn bảy màu.

Cảm nhận được sát khí đáng sợ của Trần Thanh, con rắn bảy màu khẽ run lên, ánh mắt nhìn Trần Thanh tràn đầy vẻ sợ hãi.

Dã thú nhạy cảm nhất với sát ý, mà sát ý của Trần Thanh có được do chém giết quá nhiều, đương nhiên khiến con rắn bảy màu càng thêm sợ hãi.

“Rất tốt, đương nhiên mày cũng có thể tự nuốt mộc thạch bảy màu này, đến lúc đó tao sẽ không làm gì, nhưng, mày nên biết bây giờ, mộc thạch bảy màu là độc dược, không ai có thể chịu nổi”.

“Cho nên, nếu như mày ngoan ngoãn hợp tác, tao sẽ chia cho mày chút lợi ích, nếu không thì, dù mày có trốn đến chân trời góc biển, tao vẫn có thể truy sát mày”.

Ngữ khí nói chuyện của Trần Thanh cực kỳ bình tĩnh, nhưng những lời nói ra lại khiến tim con rắn nhỏ đập thình thịch, sau đó Trần Thanh buông bàn tay đang nắm con rắn nhỏ ra.

Con rắn nhỏ trông có vẻ nịnh nọt, không ngừng quấn lấy tay của Trần Thanh, sau đó, Trần Thanh chưa kịp phản ứng lại, liền cắn lên đầu ngón tay giữa của Trần Thanh.

“Nghiệt súc...”, Trần Thanh không ngờ con rắn nhỏ lại xảo quyệt như vậy, khi anh thu ngón tay lại, đầu ngón tay đã chảy một giọt máu, hơn nữa còn khiến anh có cảm giác kỳ lạ.

Trần Thanh cảm thấy cả người không còn sức lực, anh không ngờ độc tính của con rắn nhỏ này lại mạnh như vậy.

Khi Trần Thanh đang định dùng kim quang trong mắt để đánh tan những chất độc đó đi, muốn động đậy, nhưng anh lại nhận ra tinh thần của anh đã được liên kết với con rắn nhỏ này rồi.

“Chuyện này...”, Trần Thanh không ngờ lại có sự thay đổi này, anh cảm nhận lại cơ thể một chút, nhưng lại nhận ra không hề có chút độc tính nào, cảm giác bất lực vừa rồi chỉ xảy ra trong một khoảng thời gian cực kỳ ngắn ngủi.

Sau đó, con rắn bảy màu cực kỳ thân mật trườn lại, quấn quanh cánh tay của Trần Thanh hai lần.

“Chẳng lẽ là nhận mình làm chủ rồi sao?”, Trần Thanh hơi ngẩn ra nhưng anh cảm nhận được dường như bản thân đang nắm giữ mạng sống của con rắn nhỏ này, có thể dặn dò, ra lệnh cho nó qua tinh thần của mình.

“Tiểu Thải, thè lưỡi ra cho tao xem!”, Trần Thanh thử nghiệm ngay lập tức.

Quả nhiên đúng như suy nghĩ của Trần Thanh, con rắn nhỏ thật sự thè lưỡi ra.

“Quấn ba vòng quanh tay tao”, Trần Thanh giơ tay ra, con rắn nhỏ nhanh chóng trườn vào lòng bàn tay anh, quấn ba vòng, cuối cùng dừng lại, tựa hồ như muốn được khen ngợi.

“Tốt lắm, ha ha...”, lệnh đầu tiên là do Trần Thanh nói ra, còn lệnh thứ hai thì truyền tải bằng bằng tinh thần, không ngờ con rắn nhỏ lại thật sự làm theo mệnh lệnh của mình.

Lần này, anh thật sự nhặt được bảo bối rồi, cách chiến đấu của con rắn này cực kỳ quái dị, nhưng bây giờ nó vẫn chưa đủ mạnh, nếu như được bồi dưỡng thật tốt, chắc chắn sau này sẽ dùng được.

“Được rồi, mày ở đây bảo vệ mộc thạch bảy màu cho tốt, đợi sau khi mộc thạch bảy màu trưởng thành rồi, tao sẽ để lại cho mày một viên đan dược, chắc chắn mày sẽ tiến hóa thành công”, Trần Thanh đặt tay xuống dưới nước, dặn dò con rắn nhỏ.

Con rắn nhỏ rời khỏi lòng bàn tay Trần Thanh, dường như rất miễn cưỡng, nó bơi quanh thuyền ba vòng, mới chìm xuống dưới nước.

Trần Thanh lập tức quay mũi thuyền, hướng vào bờ.

Trước khi rời đi, Trần Thanh sợ sẽ vô tình khiến các nhân viên bảo vệ bị thương, lập tức ra lệnh cho con rắn nhỏ bằng tinh thần, bảo nó không được làm hại đến những người của anh.

Linh khí gần Hồ Lộc Minh nồng đậm như vậy, trong tay Trần Thanh lại có nhiều linh dược như vậy, có lẽ anh sẽ xem có thể bồi dưỡng được chút nào không, nếu như thật sự có thể làm được, thì có lẽ đây sẽ là tài sản lớn nhất của anh.

Hứa Nghị đang tuần tra, nhìn thấy Trần Thanh từ giữa hồ đi tới, hai mắt mở to, bởi vì anh ta phát hiện ông chủ của mình không dùng mái chèo, mà chiếc thuyền giống như bị đẩy về phía trước, cảnh tượng này khiến Hứa Nghị và những thành viên khác trong đội rất ngạc nhiên.

“Ông chủ, anh trở về rồi”, đợi sau khi Trần Thanh xuống thuyền, bọn họ vội vàng chạy đến, nhưng lần này, ánh mắt của bọn họ dành cho Trần Thanh không chỉ là kính nể mà còn có sự sùng bái với kẻ mạnh.

“Ừm, đúng rồi, mọi người mua một chiếc thuyền xung kích, bố trí hai người tuần tra trong hồ cho tôi, nếu như phát hiện ra bất thường gì trong hồ này, lập tức báo cho tôi”, Trần Thanh nghĩ mộc thạch bảy màu nhiều nhất là khoảng hai tháng nữa sẽ trưởng thành, nhưng thời gian cụ thể anh cũng không biết, nếu bỏ lỡ thì sẽ không hay.

“Vâng, ông chủ!”, mặc dù Hứa Nghị hơi nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu.

Chương 310: Ném ra ngoài

Trần Thanh liếc mắt nhìn ba người bọn họ, phát hiện lúc này ba người đã chạy xong năm km rồi, dù gì Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ cũng là con gái, hai người họ đều mệt rã rời, toàn thân ướt sũng vì hồ môi, còn Giang Tử Phong thì vác theo 10 kg ở phía sau, trông vẫn tốt hơn hai người họ.

Biết ba người bọn họ không có chuyện gì, Trần Thanh cũng không quấy rầy nữa, anh trực tiếp khởi động xe chạy về phía thành phố, đã đến giờ tan ca, là lúc đi đón vợ anh về rồi.

Khi đến công ty, Trần Thanh không lên lầu, mà đợi ở dưới vì đã đến giờ tan ca rồi.

Nhưng Trần Thanh đợi rất lâu vẫn không thấy Nam Cung Yến đi ra, điều này khiến anh không khỏi nhíu mày lại.

Trần Thanh lập tức gọi điện, nhưng không có ai trả lời.

“Lẽ nào đang họp sao?”, anh bất lực đứng dậy đi lên lầu.

Vào công ty, bên trong đã không còn bao nhiêu người, hơn nữa lại là những người mà Trần Thanh cũng không quen biết, hẳn là nhân viên vừa mới tuyển vào.

Khi đến tầng nơi Nam Cung Yến làm việc, anh phát hiện phòng họp không hề bật đèn, chỉ có phòng làm việc của Nam Cung Yến vẫn sáng đèn, Trần Thanh lập tức đi về phía đó.

“Tiểu Yến, nếu chúng ta hợp tác với nhau, chắc chắn sẽ là hai bên cùng có lợi. Cớ gì phải làm vẻ xa cách từ chối tuyệt tình đến thế chứ?”, Trần Thanh đứng ở cửa nghe thấy giọng nói đầy giễu cợt của một người đàn ông vọng ra từ bên trong, khiến anh giật mình.

“Đừng gọi tôi như thế, tôi không thân với anh như vậy. Hơn nữa, công ty chúng tôi quyết tâm sẽ giành được chiến thắng trong việc mở rộng kinh doanh ở thành phố Long Hải lần này. Nếu chúng tôi hợp tác với anh, thì có thể kiếm được lợi nhuận gì?”, giọng nói vô cùng lạnh lùng của Nam Cung Yến truyền ra.

“Hì hì… Nếu em đồng ý làm bạn gái của anh, việc hợp tác này đều do em làm chủ cả, nếu kiếm được lợi nhuận thì em có thể thu phần lớn”, trong giọng nói của người đàn ông xen lẫn nụ cười nham nhở, sau đó là âm thanh di chuyển của chiếc ghế.

“Chu Hán Khanh, anh đúng là mơ mộng hão huyền. Nói thật với anh, tôi đã kết hôn rồi, hơn nữa chồng tôi đối xử với tôi rất tốt, rất yêu tôi và tôi cũng rất yêu anh ấy. Vậy nên, anh đừng ở đó mà hoang tưởng”, Nam Cung Yến nói vô cùng kiên định, trong giọng nói của cô còn mang theo một sự tức giận.

Nghe những gì Nam Cung Yến nói, trong lòng Trần Thanh bỗng thấy vô cùng ngọt ngào, anh không ngờ cô sẽ thừa nhận rằng cô đã kết hôn, hơn nữa còn nói rằng cô rất yêu mình.

“Hả? Em đã kết hôn rồi!”, giọng Chu Hán Khanh mang theo vẻ tức giận xen lẫn sự kinh ngạc, sau đó tức giận nói: “Kết hôn rồi cũng không quan trọng, anh thích nhất là phụ nữ đã có chồng. Như vậy cũng tốt, anh sẽ không cảm thấy tội lỗi”.

Giọng nói của Chu Hán Khanh càng lúc càng không ở cố định một chỗ, vừa nói hắn vừa đi về phía Nam Cung Yến.

“Tên khốn, anh muốn làm gì?”, thấy hành động của Chu Hán Khanh như vậy, Nam Cung Yến đột nhiên hoảng sợ.

“Hả?”, Trần Thanh vốn dĩ muốn xông vào, nhưng ngay sau đó đã dừng lại, tại sao anh lại quên mất hai người bọn họ.

Lúc này, hai chị em họ Cận đang ở trong phòng trong của Nam Cung Yến, may mà có hai người họ ở đó, bằng không thì lúc anh không ở bên cạnh Nam Cung Yến kịp thời, nếu có chuyện gì xảy ra chắc anh sẽ vô cùng hối hận.

“Tiểu Liệt, Tiểu Băng, ném thứ rác rưởi này ra ngoài cho tôi”, Trần Thanh định đi vào. Dù sao đây cũng là cơ hội để anh thể hiện, nhưng sau đó anh lại nghe thấy giọng nói độc đoán của vợ mình truyền ra.

“Em sớm đã thấy gai mắt tên ngốc này lắm rồi, chị Yến, nhìn em đây”, giọng Cận Liệt phát ra từ bên trong, rất hợp với tính cách của cô ta.

“Ây da, thật là bất ngờ lại có cả một cặp chị em sinh đôi luôn à”, nhìn thấy hai chị em họ Cận mặc trang phục chuyên nghiệp, Chu Hán Khanh phấn khích thốt lên, trong mắt lộ ra vẻ thèm khát.

“Con cóc ghẻ này, suy nghĩ cũng nhiều quá rồi đó, cút khỏi đây cho tôi”, giọng nói của Cận Liệt đầy sự giận dữ, cô ta hung hăng đá vào bụng hắn một cái, sau đó nhấc bổng hắn đi về phía cửa.

“A… Anh Thanh, sao anh lại ở đây?”, Cận Liệt vừa mở cửa định ném Chu Hán Khanh ra ngoài, bỗng nhìn thấy Trần Thanh thì ngạc nhiên nói.

“Tôi đi đón vợ tan ca. Vứt đống rác này đi. Vứt ngoài cổng ấy, đừng làm bẩn sàn công ty”, Trần Thanh gật đầu, liền căn dặn.

“Các người buông tôi ra, biết tôi là ai không? Tôi chính là cậu chủ của tập đoàn Chu Thị ở thành phố Long Hải, các người dám đối xử với tôi như vậy, có tin là tôi sẽ khiến cho công ty của các người không bao giờ bước chân vào thành phố Long Hải được không?”, lúc này, Chu Hán Khanh rốt cục cũng nhận thức được, lập tức rống lên.

Từ nhỏ đến giờ, có khi nào hắn bị đánh thế này đâu chứ? Thật sự là xấu hổ khi bị một người phụ nữ nhỏ nhắn quyến rũ quật ngã và lôi kéo đi.

“Ném ra ngoài đi!”, Trần Thanh liền lạnh lùng nói khi Cận Liệt có chút do dự.

“Vâng, anh Thanh”, vốn dĩ Cận Liệt vẫn còn do dự, nhưng khi nghe Trần Thanh nói vậy, cô ta lập tức phấn khích lên, cảm thấy làm việc cho anh thật sự rất sảng khoái.

“Các người không thể làm điều này với tôi, tôi là...”, Chu Hán Khanh tức giận khi nghe những lời của Trần Thanh, lập tức cố gắng nói gì đó, nhưng đã bị Cận Liệt đấm vào miệng, những lời còn lại đều không thốt ra được.

Sau đó, cô ta kéo hắn vào thang máy như kéo một con chó chết.

Nhìn thấy Cận Liệt kéo Chu Hán Khanh đi, Trần Thanh quay đầu nhìn Nam Cung Yến và Cận Băng.

“Chị em cô vất vả rồi”, Trần Thanh nói với Cận Băng.

“Anh Thanh, anh đừng khách sáo, đây vốn là việc của chúng tôi nên làm”, Cận Băng luôn nói với dáng vẻ lạnh lùng, hoàn toàn trái ngược với tính cách của em gái Cận Liệt của mình.

“Vợ, anh xin lỗi, anh đến muộn rồi”, Trần Thanh có chút áy náy nói.

“Chị em họ là được anh phái đến à!”, Nam Cung Yến ngạc nhiên hỏi.

Bởi vì ban đầu chị em họ bảo vệ Nam Cung Yến một cách bí mật, nhưng sau khi nghĩ lại, Nam Cung Yến thường xuyên đi đến những nơi mà chị em họ không thể vào nên chỉ có thể đích thân bảo vệ, lúc đầu bọn họ chỉ nói rằng mình được giao nhiệm vụ bảo vệ Nam Cung Yến.

Nam Cung Yến vốn dĩ không muốn thu nhận, nhưng sau đó chị em họ đã đánh bại đám vệ sĩ Đường Võ của cô, cho nên cô mới thu nhận chị em họ.

Tuy nhiên, sau đó hai ngượi họ đã giúp cô giải quyết rất nhiều rắc rối, điều này khiến cho sự cảnh giác của Nam Cung Yến đối với chị em họ dần mất đi, nhưng cho đến hôm nay, cô mới biết là do Trần Thanh đã nhờ bọn họ bảo vệ mình.

“Ừm, khi ở thành phố Vân Hải, anh không thể bảo vệ em, nên anh chỉ có thể để chị em họ bảo vệ em. Dù sao mọi người cũng đều là con gái, như vậy càng tiện hơn”, anh cũng không giấu diếm mà thẳng thừng thừa nhận.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ác Ma Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Thiết Soái Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Giang Long chiến thần
Giang Long chiến thần
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom