• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh (4 Viewers)

  • Chương 321-324

Chương 321: Cho anh mượn xe
"Không thành vấn đề, chỉ cần mày thắng được Lạc Thần thì tất nhiên là mày thắng rồi", Chu Hán Khanh nhìn Trần Thanh với vẻ mặt khinh bỉ, chắc gì đã thắng nổi hắn mà đòi thắng Lạc Thu, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
"Nghe nói có kẻ muốn thắng tôi, ai dám mạnh miệng như thế? Nào, bước ra đi, để tôi xem thử mặt ngang mũi dọc ra sao", đúng lúc này, một giọng nói ngạo mạn vọng tới.
Sau đó, đám đông tách ra, một người đàn ông gầy gò mặc quần áo đua xe đi dáng chữ bát tới.
"Lạc Thần..."
"Lạc Thần, có người nói muốn thắng anh".
"Lạc Thần, anh cứ coi như đây là một câu chuyện tiếu lâm đi".
Thấy Lạc Thu tới, những người xung quanh nhao nhao chào hỏi Lạc Thu, cứ như nhìn thấy thần tượng.
"Xin chào mọi người, được mọi người nể trọng, Lạc Thu vô cùng cám ơn", hiển nhiên Lạc Thu mới làm việc xong, vẻ mặt rất thư thái, nhưng vừa ra khỏi xe là đã nghe thấy có người hỏi nếu thắng hắn ta thì thế nào.
Rõ ràng là đang sỉ nhục hắn ta mà, trước mặt nhiều người như thế, tuyệt đối không thể bỏ qua được.
"Sao? Mày là hỏa tiễn hay sao mà không thắng được?", nghe thấy câu nói huênh hoang ấy của Lạc Thu, Trần Thanh lạnh lùng quát.
"Đương nhiên là được, nếu vậy thì chúng ta cũng cược một ván đi", trên mặt Lạc Thu hiện lên nụ cười giễu cợt.
"Lạc Thần, một tên vô danh tiểu tốt như hắn sao đáng để anh ra tay?"
"Đúng thế, đến lúc vào trận đua, đoàn chừng hắn còn không nhìn thấy đuôi xe của anh đâu ấy chứ".
"Thằng oắt, cút đi mau lên, nơi này không chào đón mày".
"Đúng thế, nơi này không chào đón mày, cút đi!"
Những người xung quanh vừa nghe Lạc Thu nói muốn đánh cược với Trần Thanh là lập tức nháo nhào cả lên.
"Cám ơn mọi người đã coi trọng, nhưng con người tôi rất ngứa mắt khi thấy kẻ khác vênh váo trước mặt tôi, vậy nên tôi nhất định phải đánh cược ván này", Lạc Thu chắp tay với những người xung quanh và nói một cách kiên định.
Chu Hán Khanh ở bên cạnh mừng rơn, hắn không ngờ là Lạc Thu lại đứng ra, thế thì hắn nhàn đi bao nhiêu rồi.
"Được rồi, đừng nói nhảm nữa! Mau lên đi, không còn sớm nữa đâu, lát nữa tao còn phải về ăn cơm", Trần Thanh không so đo với những tên đó.
"Được, nếu mày đã đồng ý rồi thì có phải chúng ta nên đưa ra tiền cược rồi không?", Lạc Thu lập tức nổi cáu, hắn ta cắn răng nói.
"Được, mày nói đi, tao sẽ theo mày", Trần Thanh nói.
"Năm triệu, có dám không?", Lạc Thu lạnh lùng nói.
"Năm triệu? Ít quá, không vui, không đến trăm triệu thì đừng chơi với tao", thế nhưng Trần Thanh lại khinh thường cười một tiếng.
"Mày...", Lạc Thu chỉ là một tay đua, cho dù kiếm được nhiều tiền đến mấy thì gia tài của hắn ta cũng chẳng đáng bao nhiêu, sao có thể đánh cược hàng trăm triệu được.
"Lạc Thần, còn tôi nữa mà, cược một trăm triệu đúng không? Tôi bỏ tiền cược! Ngoài ra, tôi còn thêm một điều kiện nữa, kẻ nào thua phải quỳ xuống trước mặt người còn lại, gọi ba tiếng ông nội. Sao? Có dám chơi không?", tất nhiên là Chu Hán Khanh nhận ra được rằng Lạc Thu không đủ tiền, bèn đứng ra và nói.
Những người xung quanh đều biết gia đình Chu Hán Khanh rất giàu, nhưng không ngờ hắn lại dám lấy một trăm triệu ra làm tiền cược, đúng là giàu vãi chưởng.
Lạc Thu không nói gì nữa, tóm lại thì hắn ta cứ chuyên tâm đua xe là được rồi, có Chu Hán Khanh đứng ra đặt tiền cược cho mình, hắn ta vui còn chẳng kịp.
"Được, không thành vấn đề", Trần Thanh thản nhiên nói, sau đó lại tiếp lời: "Mày tăng thêm một điều kiện thì tao cũng phải thêm một điều kiện. Nếu tao thắng, khi Khuynh Thành Quốc Tế tới thành phố Long Hải, nhà họ Chu các người tuyệt đối không được cản trở, phải phối hợp hết sức, còn nếu tao thua thì Khuynh Thành Quốc Tế sẽ không tới thành phố Long Hải nữa".
"Được, tao đồng ý! Nhưng không biết mày có thể đại diện cho Khuynh Thành Quốc Tế được không?", nghe thấy câu ấy của Trần Thanh, Chu Hán Khanh vui mừng ra mặt, thằng ranh này thật tự đại.
"Chờ một lát", Trần Thanh gọi điện thoại cho Nam Cung Minh Đức, kể lại đầu đuôi câu chuyện cho ông ta nghe.
Nam Cung Minh Đức cực kỳ tin tưởng Trần Thanh, ông ta không nói hai lời, lập tức đồng ý ngay.
"Lại đây, chủ tịch Nam Cung muốn nói chuyện với mày", Trần Thanh đưa điện thoại cho Chu Hán Khanh.
Chu Hán Khanh nghe máy, khi đã chắc chắn là Nam Cung Minh Đức, hắn yên tâm hơn nhiều. Hắn đã gặp Nam Cung Minh Đức rồi, vậy nên cũng biết giọng của ông ta.
Chỉ có điều hắn không ngờ là một thằng bảo vệ quèn như Trần Thanh lại có thể gọi thẳng cho Nam Cung Minh Đức, có chút bản lĩnh đó.
"Lạc Thần đã đứng ra thi đấu rồi thì tao không đua nữa, Lạc Thần có thể đại diện cho tao", Chu Hán Khanh biết kỹ thuật đua xe của mình không sánh bằng Lạc Thu, bây giờ có Lạc Thu ở đây, tất nhiên là hắn không cần đua nữa.
"Không thành vấn đề, cậu Chu cứ chờ tin tốt đi", nghe thấy câu ấy của Chu Hán Khanh, Lạc Thu hưng phấn hẳn lên.
"Bây giờ đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi, không biết mày có một trăm tiệu tiền mặt không? Nếu không có thì không cần thi đấu gì nữa đâu, quỳ xuống nhận thua luôn đi", lúc này, Chu Hán Khanh bỗng mở miệng nói.
Những người xung quanh nghe vậy đều cảm thấy có lý, trông chàng trai này đâu giống người có một trăm triệu, đến lúc đó lại lòi ra là nói mồm thì thôi.
"Thế này đi, hai người chúng ta chuyển khoản cho Giang Uyển Quân, để cô ấy giữ số tiền cược ấy", ngay sau đó, Chu Hán Khanh lại mở miệng nói.
Hắn biết Giang Uyển Quân có mối quan hệ thân thiết với Trần Thanh, nhưng chắc chắn cô ấy sẽ công bằng trong chuyện này.
"Không thành vấn đề", Trần Thanh gật đầu đồng ý.
Sau đó, Chu Hán Khanh và Trần Thanh gửi một trăm triệu vào số thẻ của Giang Uyển Quân. Khi mọi người nhìn thấy điện thoại của Giang Uyển Quân hiển thị vừa nhận được hai trăm triệu, ai nấy đều nhìn Trần Thanh bằng con mắt khác.
Tuy rằng ở đây toàn là con nhà giàu, nhưng bọn họ không thể có nhiều tiền như thế được. Không ngờ một chàng trai trẻ không có tiếng tăm gì lại dễ dàng bỏ ra một trăm triệu như thế, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong được.
"Chốt rồi thì chúng ta bắt đầu đi", thấy mọi chuyện đã được quyết định, tâm trạng của Lạc Thu trở nên kích động.
Vừa rồi Chu Hán Khanh đã nói là nếu thắng cuộc đua này thì hắn ta sẽ có được hai mươi triệu tiền thù lao. Mặc dù so với một trăm tiệu thì hai mươi triệu hơi ít, nhưng đối với Lạc Thu, đó là một số tiền kếch xù rồi.
"Uyển Quân, cho anh mượn xe nhé", Trần Thanh quay đầu nói với Giang Uyển Quân.
"Hơ...", nghe thấy câu nói của Trần Thanh, Giang Uyển Quân sửng sốt, sau đó cô ấy vỗ trán một cái. Vừa rồi chỉ mải nghĩ tới chuyện đua xe, quên mất việc Trần Thanh còn chẳng có xe, chiếc xe này của cô ấy chỉ là xe thể thao được cải tiến sơ qua thôi.
Còn xe mà Lạc Thu dùng là chiếc siêu xe thể thao do chính hắn ta cải tiến. Mặc dù nó không thuộc quyền sở hữu của Lạc Thu, nhưng Lạc Thu được phép sử dụng chiếc xe ấy, xe này của cô ấy không thể nhanh hơn xe của Lạc Thu được.
"Không được, chiếc xe này của em không thắng nổi Lạc Thu đâu", Giang Uyển Quân biết chuyện này rất quan trọng, vội vàng mở miệng từ chối. Sau đó cô ấy lại nói tiếp: "Hay là đợi một lát nữa, để em goi người mang một chiếc xe thể thao tốt hơn tới?"
Chương 322: Để anh ta chạy trước một đoạn đi
“Không cần đâu, chiếc xe này của em là đủ rồi”, Trần Thanh trực tiếp để Giang Uyển Quân ngồi lên ghế phụ, còn anh ngồi vào ghế lái.
Có một quy tắc trong cuộc đua xe này, đó là nhất định phải có một người ngồi ở ghế phụ. Mọi người bình thường đều sẽ để một người đẹp ngồi ở đây. Dù gì có người đẹp ở bên thì hormone sẽ bùng phát.
“Sợ hả? Nếu em sợ thì để anh đua xe một mình cũng được”, Trần Thanh nói với Giang Uyển Quân.
“Em mới không thèm sợ, đua xe là chuyện em thích nhất. Em cũng muốn xem kỹ thuật đua xe của anh Thanh nữa”, Giang Uyển Quân lắc đầu, nói vô cùng chắc chắn.
“Được, vậy em thắt dây an toàn vào, bám chắc nhé”, Trần Thanh gật đầu, anh vô cùng tự tin với kỹ thuật lái của mình, dĩ nhiên không sợ Giang Uyển Quân sẽ gặp nguy hiểm.
“Tuân lệnh!”, lúc này Giang Uyển Quân không hề lo những chuyện khác, có thể tham gia đua xe thì cô ấy tin là kỹ thuật của anh chắc chắn sẽ không thua kém ai.
Rất nhanh sau đó, hai chiếc xe đã chạy đến vị trí xuất phát. Để cuộc đua thêm phần hấp dẫn, bọn họ đã dựng một màn hình rất lớn ở chính giữa sân, mỗi góc đường núi đều có hai camera để giám sát tất cả các chi tiết của cuộc đua này.
Một vài nhân viên kỹ thuật đang không ngừng vận hành thử, cố gắng tường thuật lại từng chi tiết của toàn bộ cuộc đua trên màn hình lớn.
Còn mọi người xung quanh đều biết rằng Lạc Thu sẽ cược đua xe với người ta. Có thể nói là một vụ cá cược lớn, tiền cược lên tới 100 triệu. Cho dù các cậu ấm này đã quá quen với những vụ cá cược như thế này nhưng lúc này cũng đều rất phấn khích.
Nhưng về phía Trần Thanh, không một ai xem trọng anh cả, dù gì xe của Giang Uyển Quân vốn không cùng đẳng cấp với xe thể thao của Lạc Thu.
Rất nhanh sau đó, một người đẹp mảnh mai trong bộ bikini xuất hiện trước hai chiếc xe thể thao, cô ta nắm chặt lấy chiếc áo đang che chắn ở phía trước của mình, sau đó bất ngờ kéo xuống, rồi ném mạnh nó xuống đất.
Trần Thanh không ngờ còn có màn trình diễn này, ngay lúc áo của người đẹp rơi xuống, xe thể thao đen của Lạc Thu nhanh như chớp phóng nhanh về phía trước như một mũi tên.
“Mau, bắt đầu rồi”, Giang Uyển Quân dĩ nhiên biết quy tắc này, lập tức giục Trần Thanh.
“Không vội, để anh ta chạy trước một đoạn đi”, Trần Thanh từ từ khởi động xe, rồi cũng lao khỏi điểm xuất phát.
Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh này thì đột nhiên phá lên cười.
“Tên này có phải chưa từng thấy phụ nữ không vậy?”
“Tôi thấy chắc là lo ngắm người đẹp nên quên mất chuyện thi thố luôn rồi”.
“Lẽ nào không ai nói cho cậu ta biết, quần áo rơi xuống là cuộc thi bắt đầu sao?”
Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao, hiển nhiên là đánh giá của họ về Trần Thanh càng thấp hơn rồi.
Vốn dĩ Chu Hán Khanh còn tưởng Trần Thanh sẽ lợi hại lắm. Kết quả không ngờ, thua ngay tại vạch xuất phát. Phải biết là chậm trễ mười mấy giây này đã đủ cho Lạc Thu chạy được một đoạn xa rồi, tính năng của xe đã kém hơn, nay xuất phát lại chậm, về kỹ thuật, hắn không tin Trần Thanh có thể bì lại với Lạc Thu, như vậy là thua chắc rồi.
“Được rồi, có thể bắt đầu đuổi theo rồi”, lúc xe của Lạc Thu đã vào vòng cua đầu tiên, tốc độ xe của Trần Thanh mới tăng lên. Nhưng tốc độ này rõ ràng không cách nào so sánh với xe của Lạc Thu.
Lúc này vẻ mặt của Giang Uyển Quân tỏ ra ủ rũ, hiển nhiên trong lòng cô ấy cho rằng cuộc đua này thật sự đã thua rồi.
Nhưng khi cô ấy ngẩng đầu lên, nhìn sang Trần Thanh thì mới phát hiện, vẻ mặt của anh rất bình tĩnh, tay chân vận hành xe vô cùng thuần thục.
“Sắp qua khúc cua đầu tiên rồi, giảm tốc độ thôi”, để một cô gái ngồi bên cạnh xe đua thật ra không phải chỉ vì đẹp, vì kích thích, mà cô gái này còn có một nhiệm vụ rất quan trọng, đó là nói tình hình khúc cua cho Trần Thanh biết, đồng thời giám sát tình trạng xe.
Trần Thanh gật đầu, sau đó lại sang số, nhấn ga, chiếc xe lao về phía góc cua như một con trâu điên.
“Cái này… mau giảm tốc độ”, sắc mặt của Giang Uyển Quân đột nhiên tái nhợt, cô ấy không ngờ Trần Thanh lại không hề giảm tốc độ khi vượt qua khúc cua, như vậy không phải sẽ lao xuống vách núi sao?
Một lan can ở cấp độ đó hoàn toàn không thể cản lại được chiếc xe có tốc độ như thế này.
“Em tin anh không?”, Trần Thanh thản nhiên quay đầu nhìn Giang Uyển Quân hỏi.
“Em… Em tin”, ngay lúc này, tâm trạng của Giang Uyển Quân vốn đang vô cùng hồi hộp, rất nhanh sau đó đã bình tĩnh trở lại, nhất là khi nghe giọng nói vừa bình tĩnh vừa tự tin của anh.
“Vậy anh dĩ nhiên sẽ không phụ lại sự tín nhiệm này của em rồi”, Trần Thanh bật cười. Vào lúc này mà còn dám tin vào mình thì đó mới là sự tin tưởng thật sự.
“Mọi người nhìn xem, xe của Trần Thanh muốn làm gì vậy? Sắp qua khúc cua đầu tiên rồi, tuy khúc cua này không phải khúc mạo hiểm nhất, nhưng anh ta lại không hề giảm tốc độ”, dưới màn hình lớn, có người đột nhiên chỉ vào hình ảnh rất nhỏ của Trần Thanh và kinh ngạc hét lên.
Lúc này, sự chú ý của mọi người từ xe của Lạc Thu chuyển sang bên phía xe của Trần Thanh. Lúc họ thấy hình ảnh bên này của Trần Thanh thì ai nấy đều thay đổi sắc mặt.
“Ôi trời, anh ta muốn tự sát sao?”
“Kỹ thuật, mau phóng to màn hình của Trần Thanh đi”.
“Nhân viên kỹ thuật đang làm gì vậy? Màn hình của Trần Thanh sao lại nhỏ thế?”
Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao, nhưng màn hình của Trần Thanh quá nhỏ, cơ bản không nhìn rõ chuyện gì đang diễn ra.
Nhân viên kỹ thuật thầm kêu oan, trước khi cuộc thi bắt đầu, vốn dĩ là hai màn hình như nhau, nhưng mọi người đều kêu gào làm màn hình bên Trần Thanh nhỏ lại. Dù gì đều là tới xem đại thần, sao có thể đi ngắm một tên không có chút danh tiếng chứ.
Tuy trong lòng bực bội, nhưng nhân viên kỹ thuật cơ bản không muốn đắc tội với đám cậu ấm này, nhanh chóng điều chỉnh hai màn hình cho ngang nhau.
Lúc mọi người quan sát, tốc độ xe của Trần Thanh vốn không hề giảm, như gào thét mà lao qua khúc cua đầu tiên. Kỹ thuật như vậy khiến mọi người đều há hốc mồm.
“Chuyện này sao có thể? Cho dù là những tay đua chuyên nghiệp cũng không có kỹ thuật như vậy”, lúc này sắc mặt của Chu Hán Khanh không được tốt lắm, hắn lẩm bẩm trong miệng một mình.
“Lạc Thu, anh tuyệt đối không được thua. Nếu không thì tôi sẽ cho anh đẹp mặt”, sau đó Chu Hán Khanh lạnh lùng nhìn sang màn hình của Trần Thanh.
Hắn vốn không ngờ được, cuộc thi lần này vốn dĩ là hắn muốn đích thân ra tay, nếu đổi lại là hắn thì e là thua sẽ càng khó coi.
“Mau xem đi, sắp tới cua thứ hai rồi, lẽ nào anh ta lại không giảm tốc độ nữa sao”.
“Không thể nào, tốc độ này đã đạt ngưỡng cao nhất cho dòng xe của anh ta. Nếu không giảm tốc độ thì không thể lao đi được”.
“Ừm, không sai. Khúc cua này còn nguy hiểm hơn cả khúc cua trước”.
Lúc Trần Thanh sắp tới khúc cua thứ hai, mọi người đều nín thở nhìn chằm chằm vào màn hình của anh, không ai còn để ý đến màn hình của Lạc Thu nữa.
Trong tầm nhìn của mọi người, xe của Trần Thanh không hề giảm tốc độ mà trực tiếp lao về trước.
Chương 323: Thao tác quá đẹp
“Wow! Thật không thể tin vào mắt mình mà”.
“Đúng là không phải người, qua khúc cua như vậy cũng không cần giảm tốc độ”.
“Đừng vội, các khúc cua phía sau sẽ càng khó hơn, anh ta chắc chắn sẽ giảm tốc độ thôi”.
“Mỗi người đều có ưu khuyết riêng, không nên so sánh, lúc trước thấy Lạc Thu đua xe còn cảm thấy rất lợi hại. Bây giờ cảm thấy không đủ kinh ngạc rồi”.
Những người xung quanh nhìn thấy cảnh này thì đều gào lên, bèn thay đổi lập trường.
Bọn họ đều cảm thấy vô cùng kinh hoàng, vẻ mặt của Giang Uyển Quân trên xe cũng thay đổi rõ rệt. Cô ấy không ngờ Trần Thanh lại qua được khúc cua như vậy. Đây là lần đầu tiên cô ấy thấy có người vượt qua khúc cua như thế này.
Tới lúc này, Giang Uyển Quân biết, không thể nói chuyện với anh. Như vậy thật sự quá nguy hiểm, tuyệt đối không thể để anh phân tâm.
Cuộc đua trôi qua rất nhanh, khoảng cách giữa hai chiếc xe chưa tới 200m. Nếu là bình thường, cũng chỉ là hơn thua ở chuyện đạp ga, nhưng trong cuộc đua xe kiểu này vẫn có rất nhiều chênh lệch.
“Còn hai khúc cua, không biết Lạc Thu có bị đuổi kịp hay không”.
“Nếu vẫn không giảm tốc độ ở các khúc cua như trước thì chắc chắn có thể đuổi kịp”.
“Nhưng hai khúc cua này là hẹp nhất, e là không thể không giảm tốc độ”.
Lúc này, những người xung quanh đều bắt đầu suy đoán.
“Chết tiệt. Sao kỹ thuật lái xe của tên Trần Thanh này lại lợi hại như vậy?”, vẻ mặt của Chu Hán Khanh tái mét đi. Nếu trước đó, xe của Trần Thanh cũng khởi động chạy như xe của Lạc Thu, e là lúc này Lạc Thu còn không thể nhìn thấy đèn ở đuôi xe của Trần Thanh.
“Anh Thanh, vẫn còn hai khúc cua nữa, cố lên!”, lúc này ánh mắt của Giang Uyển Quân nhìn anh tràn đầy sự ngưỡng mộ xen lẫn sự tôn sùng.
“Yên tâm đi!”, ánh mắt của Trần Thanh rất điềm tĩnh, tốc độ không hề giảm chút nào.
“Độ cong của hai khúc cua có hơi hẹp, phải cẩn thận”, Giang Uyển Quân lên tiếng.
“Không sao, chuyện nhỏ mà”, Trần Thanh gật đầu, anh dùng khả năng nhìn xuyên thấu nên sớm đã nhìn thấy, trong đầu không ngừng tính toán về khúc cua này.
Đối với anh mà nói thì độ cong của khúc cua này không hề khó chút nào.
Năm đó, khi chấp hành nhiệm vụ ở nước ngoài, bị người ta săn lùng, độ nguy hiểm còn nhiều hơn cả lúc này, nhưng anh cũng chưa từng giảm tốc độ, vì giảm tốc độ có nghĩa là kết thúc mạng sống.
Khúc cua đầu tiên sắp tới, xe của Lạc Thu quả nhiên bắt đầu giảm tốc độ ở khúc cua này. Còn tốc độ xe của Trần Thanh không hề thay đổi, anh phóng lên một cách điên cuồng.
Lạc Thu dĩ nhiên nhìn thấy xe của Trần Thanh, hắn ta trực tiếp lách vào góc trong cùng tại khúc cua. Nếu Trần Thanh muốn vượt thì e chỉ có một hậu quả, đó chính là lao xuống dưới vách núi.
“Không hay rồi”.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều hét lên lên.
Trong tầm mắt của mọi người, xe của Trần Thanh quả nhiên muốn vượt qua, còn xe của Lạc Thu cũng đã tới khu vực hẹp nhất của khúc cua, xe của Trần Thanh bất ngờ bẻ lái, hung hăng đâm vào xe của Lạc Thu. Vốn dĩ một trong những bánh xe của Trần Thanh có một bánh đã bị treo lơ lửng, nhưng lúc đâm vào xe của Lạc Thu thì xe của anh đã lao qua một cách thần kỳ.
“Mẹ ơi, thao tác quá đẹp”.
“Thao tác này đúng là xuất thần mà”.
“Quá lợi hại, đây mới là đại thần đua xe”.
“Vẫn còn một khúc cua, với thực lực của Trần Thanh, Lạc Thu không có cơ hội nào rồi”.
Những người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng ly kỳ và đầy mạo hiểm này, ai nấy đều hô toáng lên. Nếu không phải Trần Thanh đâm vào xe của Lạc Thu thì e đã rơi xuống vách núi rồi.
“Em sợ chết đi được”, lúc này sắc mặt của Giang Uyển Quân trắng bệch, rõ ràng cảnh lúc nãy đã khiến cô ấy sợ đến chết khiếp. Phải biết khúc đó không hề có lan can bảo vệ, cô ấy đã nhìn thấy khung cảnh bên dưới vách đá.
“Yên tâm đi, mọi chuyện nằm trong tầm kiểm soát của anh rồi”, Trần Thanh vô cùng tự tin, mọi chuyện lúc nãy đều nằm trong tính toán của anh, bao gồm chuyện va chạm.
Cho nên anh không có gì phải lo lắng cả.
Tốc độ xe của Trần Thanh chỉ có lúc va chạm vừa rồi mới hơi giảm đi, nhưng sau đó lại tăng trở lại, nhanh chóng lao về khúc cua cuối cùng.
Lạc Thu bị Trần Thanh va phải. Điều này khiến hắn ta vô thức đạp phanh. Chờ tới lúc hắn ta khởi động xe lại và đi về phía trước thì xe của anh đã đi mất hút rồi.
“Chết tiệt. Cái tên khốn này, không sợ rơi xuống vách núi sao”, sắc mặt của Lạc Thu vô cùng khó coi nhưng hắn ta không hề bỏ cuộc mà cố gắng đuổi theo Trần Thanh lần nữa.
Tới khúc cua cuối cùng, tuy là nguy hiểm nhất nhưng không có xe của Lạc Thu cản trở nên Trần Thanh đã vòng qua khúc cua một cách rất thuận lợi.
Vượt qua khúc cua cuối cùng, chỉ còn một đoạn đường dài 100m là lên đến đỉnh núi.
“Thắng rồi, thật sự thắng rồi”.
“Thực lực chênh lệch nhiều vậy, tuyệt đối là tay đua cấp đại thần”.
“Thật không ngờ ở thành phố Nam Hải còn có thể thấy được tay đua lợi hại như vậy”.
“Lần này, Lạc Thu tiêu rồi, khiến Chu Hán Khanh thua cuộc, không đơn giản là mất tiền mà còn cả thể diện nữa”.
Những người xung quanh sau khi thấy xe của Trần Thanh lên đến đỉnh núi, ai nấy đều điên cuồng vỗ tay. Tuy Trần Thanh không thể nghe thấy nhưng dù gì cũng có thể bày tỏ được tâm trạng kích động của họ.
“Cậu chủ, chúng tôi đã tới nơi rồi, giờ phải làm gì đây?”, sau khi Trần Thanh tới đỉnh núi, điện thoại của anh reo lên, Trần Thanh nghe máy, là Hứa Nghị gọi tới.
“Khống chế toàn bộ đám tay đua này đi, dám đến địa bàn của tôi đua xe thì phải để bố mẹ bọn chúng đem tiền tới mà chuộc người”, Trần Thanh thờ ơ nói, nói xong thì liền cúp máy.
“Anh Thanh, sao vậy?”, nghe cuộc nói chuyện điện thoại của Trần Thanh, Giang Uyển Quân ngạc nhiên và hỏi.
“Anh đã mua đấu giá hồ Lộc Minh này rồi, những người không mời mà đến, đương nhiên là phải được dạy dỗ cho một bài học”, Trần Thanh mỉm cười, cũng không có ý che giấu.
“Woa… Anh Thanh, anh đúng là đại gia mà. Thật không ngờ anh lại có nhiều tiền như vậy”, nghe Trần Thanh nói vậy, Giang Uyển Quân nhất thời ngây người, sau đó cô ấy kinh ngạc nói.
“Cũng tạm thôi. Đi, xuống núi xem thử”, Trần Thanh bèn khởi động xe và lái xuống núi. Cả quá trình vốn không thèm để ý đến tên Lạc Thu đó.
Giang Uyển Quân cũng không thèm quan tâm đến tên này, so với anh Thanh thì tên này đúng là kém cỏi, sao lúc đầu mình lại sùng bái tên này chứ.
Lúc xuống núi, xe của Trần Thanh không hề đi nhanh, mà đi dọc theo ven đường vừa tán gẫu vừa trò chuyện với Giang Uyển Quân.
Sau khi anh nói điện thoại xong, dưới chân núi liền hỗn loạn lên vì một đám người mặc đồ đen xông lên, trực tiếp bao vây lấy bọn họ.
Ban đầu, bọn họ còn ỷ vào thân phận của mình mà làm ra vẻ hống hách, nhưng khi bị đám người mặc áo đen đánh cho ngã lăn ra đất thì những người còn lại không dám phản kháng chút nào, đều vô cùng ngoan ngoan không dám nhúc nhích.
Lúc Trần Thanh lái xe từ trên núi xuống thì đúng lúc thấy Hứa Nghị cho người bao vây lấy bọn họ. Đám cậu ấm này ai nấy đều vô cùng kiêu ngạo, nhưng bây giờ đều đang co rúm lại, không ai còn dám nói nhảm nữa.
“Chu Hán Khanh, ra đây đi, thực hiện cá cược đi”, Trần Thanh xuống xe, trực tiếp đi tới trước mặt những người này, nhìn Chu Hán Khanh rồi lạnh lùng nói.
Chương 324: Thực hiện cá cược đi!
Chu Hán Khanh không ngờ rằng Trần Thanh lại dám làm to chuyện ở trước mặt nhiều người như vậy, vốn hắn còn nghĩ là đám người này muốn ngăn cản hành động của Trần Thanh nhưng không nghĩ đến họ lại không hề có một chút phản ứng nào.
“Mày còn không ra thì tao buộc phải kéo mày ra đấy”, Trần Thanh nhìn bộ dạng giả ngốc của Chu Hán Khanh thì lập tức vẫy tay, mấy tên bảo vệ của hồ Lộc Minh lập tức xông vào trong đám đông lôi hắn ra ngoài.
Vốn mấy tên bảo vệ này còn không biết Chu Hán Khanh là ai nhưng khi họ đi đến thì đám người xung quanh đã tự động dạt nhanh sang hai bên, chỉ còn lại Chu Hán Khanh với vẻ mặt oán giận đứng ở đó.
“Mày rốt cuộc là ai?”, Chu Hán Khanh nghe được lời nói của Trần Thanh thì tâm trạng trở nên buồn bực, lập tức hỏi.
“Mày quan tâm tao là ai để làm gì, chút nữa sẽ biết ngay thôi, bây giờ, quỳ xuống, gọi ông”, Trần Thanh đạp một nhát vào đầu gối Chu Hán Khanh, hắn không khống chế được cơ thể mình mà lập tức quỳ xuống.
Bị Trần Thanh làm nhục như vậy, mặt hắn lập tức đỏ hết cả lên rồi chật vật muốn đứng dậy.
“Mày dám đứng lên thì tao sẽ đánh gãy chân mày, khiến cho cả đời này mày chỉ có thể quỳ gối mà đi đường”, Trần Thanh lạnh giọng nói.
Nghe được lời này của Trần Thanh thì Chu Hán Khanh vốn còn muốn đứng dậy lập tức dừng lại, chỉ là ánh mắt nhìn Trần Thanh vẫn tràn ngập sự thù hằn.
“Tuy tao không biết mày là ai nhưng nhà họ Chu chúng tao ở đất Long Hải cũng là một tập đoàn lớn có máu mặt, mày tốt nhất mau thả tao ra, nếu không mày sẽ phải hối hận về tất cả những gì mày đã làm ngày hôm nay”, Chu Hán Khanh nhìn Trần Thanh rồi nói.
“Thật là một thằng đần”, Trần Thanh lắc đầu, đầu óc tên Chu Hán Khanh này đúng là bị chó gặm, lúc này rồi còn nhắc đến chống lưng của hắn để đe dọa anh, đây không phải tự tìm đường chết sao.
“Nếu mày không thực hiện cá cược thì tao nghĩ cái lưỡi của mày cũng không còn tác dụng gì nữa đâu, cắt đi”, sắc mặt của Trần Thanh vô cùng bình tĩnh, anh nói với hai tên bảo vệ đứng cạnh.
Hai tên đó lập tức đi lên giữ chặt lấy Chu Hán Khanh, một tên trong đó rút một con dao găm đen nhánh từ eo ra, tên còn lại thì giữ chặt lấy miệng Chu Hán Khanh.
“Đừng, tao gọi”, Chu Hán Khanh nhìn thấy vậy thì biết là đối phương dám làm thật, hắn không muốn chỉ vì một vài chữ đó mà bị cắt mất lưỡi.
“Gọi đi”, Trần Thanh vẫy tay làm ám hiệu cho hai tên bảo vệ đó lùi ra sau, rồi mới nói.
“Ông, ông, ông”, giọng Chu Hán Khanh ấm ức, hắn cắn chặt môi rồi nhả ra vài chữ từ kẽ răng.
“Không nghe thấy, nói to lên, lặp lại một lần nữa”, Trần Thanh lạnh giọng nói.
“Tên họ Trần kia, mày đừng có quá đáng, tao dù gì cũng là người của thành phố Long Hải đấy”, Chu Hán Khanh cắn răng hét lên một cách tức giận.
“Quá đáng đúng không, còn quá đáng hơn được nữa đấy”, Trần Thanh đấm thẳng một phát vào mặt Chu Hán Khanh khiến cho hắn lập tức rụng mất mấy cái răng, rồi đạp thêm một cước vào người hắn.
“Không phải mày là người có máu mặt sao? Nào, gọi to lên cho tao”, Trần Thanh lạnh giọng nói.
“Tao...”, bị Trần Thanh cho một đấm thì Chu Hán Khanh thực sự thành thực hơn, hắn run cầm cập gọi mấy tiếng “ông” thì Trần Thanh mới cho qua.
“Hồ Lộc Minh này là địa bàn của ông, ai cho chúng mày cái gan dám đến đây gây chuyện?”, Trần Thanh xử lý xong Chu Hán Khanh rồi mới nói với đám cậu ấm kia.
Nghe được lời này của Trần Thanh thì đám người đó đều vô cùng ngạc nhiên, khi họ vào đây đúng là có nhìn thấy biển cảnh báo, nhưng thứ đồ chơi đó không có tác dụng gì với đám họ cả, đúng là có mà như không, nên họ mới lập tức xông vào, lại còn đập bỏ luôn cái bảng đó.
Nhưng không ngờ đến rằng chủ nhân của hồ Lộc Minh lại ngang ngược và vô lý như vậy, lập tức bao vây họ.
“Tao cũng không làm khó bọn mày nữa, mỗi người trả 5 triệu tệ tiền chuộc, thiếu một xu cũng không được”, Trần Thanh nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của bọn họ thì nói.
Chuyện tiếp theo anh không nhúng tay vào nữa mà để cho Hứa Nghị đi thu tiền, người có tiền thì chỉ cần nộp ra là sẽ được đi, nếu không có thì bảo người nhà đem tiền đến.
“Anh Thanh, không ngờ là anh lại giỏi như thế, quả không hổ là người mà em thích”, Giang Uyển Quân hai mắt phát sáng, nói một cách hưng phấn.
“Được rồi, không còn sớm nữa, em cũng nên đi về rồi”, Trần Thanh nhìn Giang Uyển Quân một cái rồi không muốn dây dưa gì với cô nữa, dù gì Giang Sơn cũng là người đứng đầu ở thành phố.
“Sao chứ, em còn chưa được đi chơi ở hồ Lộc Minh bao giờ, nếu không anh đưa em đi một vòng, em đảm bảo đợi đến khi chơi xong em sẽ về luôn”, Giang Uyển Quân nghe thấy Trần Thanh muốn đuổi người thì lập tức không vui, bĩu môi nhỏ làm nũng.
“Ông chủ, đám người cậu chủ Giang không có ở đây, đều về thành phố cả rồi”, lúc này Hứa Nghị bước đến nói với Trần Thanh.
“Hả? Họ không ở yên trong núi mà chạy ra ngoài làm gì”, nghe được lời này của Hứa Nghị thì Trần Thanh lập tức cau mày.
“Cái này tôi cũng không rõ, họ chỉ nói là muốn cho cậu một bất ngờ”, Hứa Nghị lắc đầu nói.
“Được, các anh dẫn người về đi”, Trần Thanh gật đầu rồi lấy điện thoại ra gọi cho Giang Tử Phong.
“Đại ca, sao anh không ở trong biệt thự”, điện thoại vừa kết nối thì Giang Tử Phong đã nói một cách buồn bực.
“Các cậu không tu luyện cho tốt mà chạy đi đâu thế?”, Trần Thanh không vui hỏi.
“Đại ca, chúng em đều luyện đến hậu thiên võ giả rồi, không phải là muốn cho anh một sự bất ngờ sao, kết quả là không gặp được anh”, Giang Tử Phong ấm ức giải thích.
“Hả, nhanh thế sao, tốt lắm, các cậu ở trong biệt thự đợi tôi, chút nữa tôi qua liền”, nghe được ba người đã lên được đến hậu thiên võ giả rồi thì Trần Thanh có chút ngạc nhiên.
Phải biết rằng ban đầu khi anh luyện đến cảnh giới hậu thiên thì mất rất nhiều thời gian, nhưng ba người họ lại chỉ cần có mấy ngày đã đạt được rồi, sợ là trong quá trình tu luyện đã xảy ra chuyện gì, phải đi xem thử xem.
“Em gái Uyển Quân, anh có chút chuyện, sợ là không thể chơi cùng em được, nếu không em về trước, đợi anh xử lý xong công việc rồi thì chúng ta lại hẹn nhau đi chơi”, Trần Thanh nhìn Giang Uyển Quân rồi áy náy nói.
“Được rồi, chỉ là, mấy ngày nay em đều ở Nam Hải, đưa anh về trước đi”, Giang Uyển Quân có chút mất hứng nhưng cũng biết anh có việc nên không dám gây rối.
Sau đó, cô lái xe đưa anh về biệt thự rồi mang theo vẻ mặt không vui vẻ gì mà rời đi.
Ba người Giang Tử Phong đang đợi ở trong xe trước của biệt thự, nhìn thấy anh xuống thì vội vàng lên đón.
“Đi, vào trong rồi nói”, Trần Thanh nhìn thấy ba người đi qua thì không nói nhiều mà lập tức dẫn họ đi vào bên trong.
“Tôi kiểm tra ba người một chút”, vào trong biệt thự rồi thì anh lập tức kiểm tra họ, càng kiểm tra thì anh càng kinh ngạc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ác Ma Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Thiết Soái Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Giang Long chiến thần
Giang Long chiến thần
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom