• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh (7 Viewers)

  • Chương 311-315

Chương 311: Những chuyện về anh
Trong lòng Nam Cung Yến vô cùng cảm động, nghĩ tới chuyện mình từng hiểu lầm Trần Thanh, ghen tuông, cáu giận, rồi còn chặn số điện thoại của anh, cô không khỏi cảm thấy áy náy.
"Được rồi, vợ à, chúng ta đi ăn cơm đi, ăn xong anh sẽ nói một số chuyện về anh cho em nghe", Trần Thanh vẫn nhớ lời hứa của mình với Nam Cung Yến, rằng tối nay anh sẽ kể một số chuyện về bản thân mình cho cô nghe.
Nghe thấy Trần Thanh nói vậy, Nam Cung Yến sốt sắng nói: "Chúng ta về nhà ăn cơm đi, tôi làm cơm, vừa ăn vừa nói".
Nhưng vừa dứt lời là Nam Cung Yến lập tức cảm thấy sai sai, nói về nhà như thế thật sự là xấu hổ.
"Ừ, về nhà ăn cơm", Trần Thanh cảm thấy kích động, xem ra Nam Cung Yến đang dần đón nhận anh rồi, mọi cố gắng của anh trong thời gian qua không uổng phí chút nào, tối nay phải uống chút rượu ngon mới được.
Thế là anh lẳng lặng gửi tin nhắn cho Hứa Thiệu Phong, bảo hắn chuẩn bị mấy chai rượu vang, rồi mua thêm một bó hoa tươi mang tới biệt thự.
Tiếp đó anh gửi tin nhắn cho Đường Võ, không thì Hứa Thiệu Phong sẽ không vào biệt thự được.
Vốn dĩ Trần Thanh định bảo Giang Tử Phong chuẩn bị, nhưng có thể bây giờ cậu ấy đang tu luyện, đọc được tin nhắn của anh thì chắc thức ăn cũng nguội hết rồi.
"Hai chị em các cô tới Hồ Lộc Minh tìm Giang Tử Phong trước đi, nơi này cứ để tôi", Trần Thanh nghĩ, tạm thời anh không cần đi đâu, nhiệm vụ bảo vệ vợ đương nhiên phải để anh làm rồi.
"Được", nghe thấy Trần Thanh nói vậy, Cận Băng gật đầu rồi đi luôn.
Sau khi ra ngoài, Cận Băng không khỏi cảm thấy khó chịu, không ngờ Trần Thanh lại kết hôn rồi, hơn nữa với dáng vẻ ấy thì e rằng bọn họ rất yêu nhau.
Cô ta còn đỡ, nhưng nghĩ tới em gái mình, cô ta không khỏi nhức đầu, không biết có nên nói ra hay không.
Đương nhiên Trần Thanh không thể biết chị em nhà họ Cận nghĩ gì rồi, hiện giờ anh cũng chẳng rảnh mà nghĩ tới.
Đây là bữa cơm chính thức đầu tiên giữa anh và Nam Cung Yến, vậy nên tâm trạng của anh khá là kích động.
Sau khi lên xe, Trần Thanh đang lái xe thì Nam Cung Yến bỗng mở miệng: "Chị em nhà họ Cận xinh đẹp đó nhỉ?"
"Hử...? Đẹp ở đâu? So với vợ anh thì bọn họ làm gì đủ tuổi", lúc đầu Trần Thanh định thuận miệng tán đồng, nhưng sau đó anh lập tức sực hiểu, vội vàng chuyển từ câu khẳng định thành câu nghi vấn.
"Vậy sao? Tôi cảm thấy chị em bọn họ rất xinh đẹp, hơn nữa một người nhiệt tình như lửa, một người lạnh lùng như sương, là một cặp chị em hiếm gặp, đã thế còn là sinh đôi nữa", Nam Cung Yến rất hài lòng về câu trả lời của Trần Thanh, nhưng vẫn chưa chịu bỏ qua cho anh.
"Vợ ơi, anh không có gì với bọn họ thật mà, chỉ đơn giản là cấp trên với cấp dưới thôi, em đừng nghĩ lung tung đấy nha", nghe thấy những gì vợ mình nói, Trần Thanh lạnh toát sống lưng, vội vàng lên tiếng chứng minh cho sự "trong sạch" của mình.
"Ừm, biết rồi, chuyên tâm lái xe đi", Nam Cung Yến rất hài lòng, lúc này mới dựa vào ghế, để lộ ra đường cong hoàn mỹ của mình.
Vốn dĩ Trần Thanh chỉ định nhìn lén biểu cảm của vợ mình thôi, kết quả lại nhìn thấy cảnh ấy, khiến con mắt anh không dứt ra được.
"Chú ý xe đằng trước kìa, đừng nhìn ngó lung tung, để xảy ra chuyện gì là tôi không tha cho anh đâu", Nam Cung Yến bỗng hô lên.
Trần Thanh vội vàng rút ánh mắt về rồi chuyên tâm lái xe, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhìn lén một cái.
Trong lòng Nam Cung Yến cảm thấy ngọt ngào. Ở bên ngoài anh luôn bày ra cái dáng vẻ "anh đây là thứ hai thì chả có ai là thứ nhất", còn ở trước mặt cô lại như thế, chứng tỏ Trần Thanh rất quan tâm tới cô.
Vốn dĩ Nam Cung Yến rất bất mãn với cuộc hôn nhân này, nhưng tiếp xúc dần với Trần Thanh, cô phát hiện ra Trần Thanh cũng rất tốt, có đôi khi anh rất có sức hút với phụ nữ, ấn tượng của cô về Trần Thanh đang dần thay đổi.
Đến khi Trần Thanh lái xe đưa Nam Cung Yến về biệt thự, anh bắt gặp ánh mắt mập mờ của Đường Võ, xem ra Hứa Thiệu Phong đã chuẩn bị xong xuôi cho anh rồi.
Sau khi mở cửa biệt thự ra, Nam Cung Yến lập tức sửng sốt, bởi vì lúc này tầng một đang bị bao phủ bởi đèn màu, bóng bay và hoa hồng, lối đi từ cửa đến bàn ăn được trải đầy cánh hoa hồng.
Ngoài ra thì bàn ăn cũng được bày biện rất lãng mạn, rượu vang đã được mở sẵn, thức ăn chế biến cầu kỳ, lại còn cả nến nữa, thực sự là vô cùng lãng mạn.
Trần Thanh cũng không ngờ là Hứa Thiệu Phong lại làm tốt như thế, chuẩn bị vô cùng đầy đủ, khiến anh cực kỳ hài lòng.
Nam Cung Yến cảm động vì sự lãng mạn này, đôi mắt trở nên mông lung.
Đây là cảnh tượng mà bất cứ cô gái nào cũng muốn nhìn thấy, bữa tối với ánh nến, hoa hồng, rượu vang, đèn màu và các món ăn ngon.
Chẳng lẽ tối nay Trần Thanh định...
Nghĩ tới đây, trong lòng Nam Cung Yến không khỏi cảm thấy thấp thỏm.
Mặc dù cô đang dần mở rộng cửa lòng với anh, nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, liệu có nhanh quá không?
Bởi vì suy nghĩ đang rối bời nên Nam Cung Yến đứng sững lại ở cửa, đến tận khi Trần Thanh mở miệng gọi cô, cô mới hoàn hồn lại.
"Vợ à, em không sao chứ? Đi nào, chúng ta đi ăn cơm thôi", Trần Thanh làm động tác mời.
Nam Cung Yến vừa thấp thỏm lại vừa mong chờ, cô kìm nén cảm xúc mâu thuẫn ấy, theo Trần Thanh tới trước bàn ăn.
Trần Thanh bước tới thật nhanh, kéo ghế ra để cô ngồi xuống rồi mới quay lại chỗ của mình.
"Tất cả đều do anh chuẩn bị hả?", ánh mắt của Nam Cung Yến hơi mâu thuẫn, cô mở miệng hỏi.
"Đúng thế, vợ anh làm việc vất vả cả một ngày rồi, sao anh có thể để vợ xuống bếp nữa cơ chứ", Trần Thanh nở nụ cười phong độ, đồng thời đáp lời cô.
Nghe thấy câu nói ấm áp ấy của anh, Nam Cung Yến cảm thấy trái tim mình như bị đánh trúng một cú thật mạnh, ánh mắt của cô khi nhìn về phía Trần Thanh cũng đong đầy sự dịu dàng.
"Vợ à, để anh rót rượu cho em", tiếc là Trần Thanh đang mải rót rượu nên không chú ý tới, nếu không với tính cách của anh, e rằng anh sẽ lâng lâng như đang ở trên chín tầng mây mất.
Sau đó, trong suốt thời gian ăn tối, Trần Thanh đã kể lại một số chuyện mà mình đã làm trong thời gian gần đây. Đương nhiên là anh chỉ lựa chuyện để nói thôi, dù sao cũng đang ăn cơm, không nên nhắc tới những chuyện bạo lực máu me, ảnh hưởng tới khẩu vị.
Nhưng cho dù như thế thì Nam Cung Yến vẫn rất sửng sốt, cứ như đang nghe kể chuyện cổ tích vậy.
Cô hoàn toàn không thể ngờ được rằng khoảng thời gian vừa qua Trần Thanh đã trải qua nhiều chuyện đến thế, tất cả đều do một mình anh gánh vác. Anh không nói với người làm vợ như cô là bởi vì sợ cô lo lắng sao?
Nghĩ tới đây, tình cảm của Nam Cung Yến với Trần Thanh càng sâu đậm hơn một chút.
Bầu không khí rất tốt đẹp, Trần Thanh kể chuyện, chỉ thỉnh thoảng Nam Cung Yến mới đặt câu hỏi, đại đa số thời gian đều lắng nghe anh nói.
"Trần Thanh, anh có hối hận vì đã cưới tôi không?", đột nhiên, Nam Cung Yến buột miệng hỏi một câu.
Nói xong, Nam Cung Yến hơi hối hận, hỏi thế này thì lộ liễu quá rồi.
"Hối hận!", Trần Thanh nói chắc như đinh đóng cột.
Chương 312: Nguy hiểm mới
Trái tim Nam Cung Yến run lên, sắc mặt cô thay đổi hẳn.
Đúng lúc này, Trần Thanh nói tiếp: "Anh hối hận vì không cho em một lần cầu hôn cả đời khó quên, hối hận vì không cho em một đám cưới hoành tráng, hối hận vì không quen biết em sớm hơn".
Vốn dĩ sắc mặt của Nam Cung Yến đang dần trở nên ảm đạm, nhưng sau khi nghe thấy lời giãi bày nặng tình ấy của anh, cô không khỏi cảm động, nỗi tủi hờn trong lòng như muốn trào ra.
Chẳng có cô gái nào không muốn có một tình yêu trọn vẹn, chẳng có cô gái nào không muốn có một lần cầu hôn khắc cốt ghi tâm, cũng chẳng có cô gái nào không muốn có một đám cưới long trọng.
Cô cứ thế gả cho Trần Thanh một cách qua loa, không có cầu hôn, không có đám cưới, không có áo cưới, càng không có tình yêu.
Cô từng trách bố mình và ông nội, vì sao bọn họ lại chi phối tình cảm của cô, tự tiện quyết định thay cô!
Nhưng sau khi nghe thấy lời bày tỏ nặng tình của Trần Thanh, mọi nỗi ấm ức đều tan thành mây khói.
Nhưng sự tủi hờn của cô trong những ngày qua lập tức bùng nổ.
"Hu hu...", Nam Cung Yến òa khóc, cô nhào vào lòng Trần Thanh.
Cô muốn xả hết những tủi hờn trong bao ngày qua ra ngoài, hôm nay là một cơ hội tốt.
Cảm nhận được nỗi tủi hờn của cô, Trần Thanh đau lòng tột độ, anh ôm lấy cô, vuốt nhẹ vào lưng cô.
Theo thời gian trôi qua, cuối cùng Nam Cung Yến cũng xả hết những bức bối trong lòng ra.
Ôm một người đẹp quyến rũ nóng bỏng như thế, chẳng thể có chuyện Trần Thanh không rung rinh cho được.
Nam Cung Yến khóc đỏ hoe đôi mắt, bờ môi cũng đỏ mọng ướt át, Trần Thanh không kìm nén được, anh kề sát vào bờ môi ấy.
Nam Cung Yến cũng cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh, đôi mắt trở nên mê ly.
Môi của hai người càng lúc càng gần, Trần Thanh kích động không thôi.
Vào lúc mà anh sắp đạt được ước muốn, trực giác mách bảo anh đang có nguy hiểm rình rập.
Theo bản năng, Trần Thanh ôm Nam Cung Yến ngả vật ra sô pha.
"Xì..."
Viên đạn đã được gắn thiết bị giảm thanh xẹt qua vị trí vừa rồi của Trần Thanh và Nam Cung Yến, dập tắt ngọn nến trên bàn.
Vốn Nam Cung Yến đang trong cơn mê tình, bị Trần Thanh ôm mạnh như thế, cô giật mình tỉnh táo lại. Cảm nhận thấy Trần Thanh đã ôm mình lên sô pha, Nam Cung Yến không khỏi bối rối.
Anh... Anh vội vàng như thế sao? Bây giờ anh định làm thế với cô hả?
Rốt cuộc cô có nên phản kháng không đây?
"Đừng nhúc nhích, có người đến", Trần Thanh ôm lấy Nam Cung Yến rồi nói khẽ vào tai cô.
Đồng thời, anh dùng mắt xuyên thấu nhìn xung quanh một lượt.
Có mấy người vừa nhảy qua tường vào biệt thự, còn tay súng bắn tỉa thì cách quá xa nên tạm thời anh chưa phát hiện ra.
"Cái gì?", nghe thấy anh nói vậy, Nam Cung Yến giật mình ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của anh, cô bất giác cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
"Mục tiêu của chúng là vợ mình", Trần Thanh tính toán góc độ bắn lén của viên đạn vừa rồi, phát hiện ra nó nhắm thẳng vào đầu của Nam Cung Yến.
Đối với tay súng bắn tỉa, mục tiêu mới là quan trọng nhất, vậy nên Trần Thanh dễ dàng đoán ra những kẻ đó đang nhằm vào Nam Cung Yến.
"Dám có ý đồ giết vợ tao, chán sống rồi!", trong lòng Trần Thanh dâng lên sát ý, anh hạ quyết tâm bất kể đối phương là ai thì anh cũng phải diệt trừ tận gốc.
"Vợ à, ôm lấy anh, tuyệt đối đừng buông tay ra, để anh tìm nơi nào đó an toàn cho em ẩn nấp", Trần Thanh nhẹ giọng nói với Nam Cung Yến. Dù sao Nam Cung Yến ở bên cạnh thì anh sẽ phân tâm, đến lúc đó mà làm cô bị thương thì sẽ không hay.
Không đợi Nam Cung Yến trả lời, Trần Thanh đã nhanh chóng ôm cô nhảy lên, đi tới trước tầng hầm cất đống đá cược ngọc và Phỉ Thúy lần trước. Tầng hầm ấy được xây dựng để phòng ngừa động đất, hiện tại có thể dùng để trốn tránh nguy hiểm.
"Vợ à, em núp ở đây, nếu anh không gọi thì em đừng lên tiếng. Bất kể bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng không được ra, nhớ chưa?", Trần Thanh đưa Nam Cung Yến tới tầng hầm rồi dịu dàng nói.
"Anh... Còn anh thì sao? Hay là chúng ta cùng trốn vào rồi gọi điện thoại cho đám Đường Võ?", trái tim Nam Cung Yến căng như dây đàn, cô sốt sắng nói.
"Không sao, mấy con chuột nhắt ấy mà, lát nữa anh sẽ đi giải quyết chúng. Anh sẽ quay lại tìm em nhanh thôi, nhớ những gì anh dặn đó", dứt lời, Trần Thanh đóng cửa tầng hầm lại, sau đó mang một vài thứ đồ rất nặng tới chặn trước cửa hầm. Cho dù đối phương tìm được cửa vào cửa tầng hầm thì cũng cần mấy người để khiêng đồ đi, không thể mở ra ngay được.
Sau khi làm xong, trong mắt Trần Thanh hiện lên sát ý điên cuồng. Lũ khốn ấy đã muốn chết thì anh sẽ cho chúng toại nguyện.
"Nhất định phải cẩn thận đó, tôi chờ anh", trong tầng hầm vọng ra giọng nói loáng thoáng của Nam Cung Yến, khiến Trần Thanh cảm thấy ấm áp.
"Vợ yên tâm đi, chồng em là siêu nhân đó, không sao đâu", Trần Thanh nhẹ giọng nói, sau đó nhanh chóng biến mất.
"Tổ một tổ hai nhanh chóng tìm kiếm, tìm ra mục tiêu thì giết chết rồi rút lui!", sau khi Trần Thanh ẩn núp, vài bóng người nhanh nhẹn xông vào biệt thự tìm kiếm.
Trần Thanh di chuyển nhanh như cắt, đám người ấy chẳng hề phát hiện ra anh.
"Rắc rắc..."
Anh nhanh chóng tìm được một người, đá một cú vào cổ tên đó. Tên đó còn chưa kịp rên thì xương cổ đã bị anh đấm nát rồi.
Tiếng động phía bên này nhanh chóng thu hút sự chú ý của những tên khác, đến khi bọn chúng chạy tới thì tên kia đã chết ngay đơ rồi.
"Chết tiệt, có cao thủ, tất cả cẩn thận!", vừa vào biệt thự, còn chưa kịp tìm ra mục tiêu mà đã hi sinh một người, sắc mặt của người đàn ông cầm đầu tái hẳn đi.
"Cẩn thận có tác dụng à?", đúng lúc này, giọng nói của Trần Thanh vọng tới, ngay sau đó, lại có một tên bị đánh gãy cổ, ngã vật xuống mặt đất.
Tổng cộng chỉ có năm người, vậy mà giờ đã bay màu hai người, sắc mặt của ba tên còn lại vô cùng khó coi, bởi vì đến lúc này bọn chúng vẫn chưa nhìn thấy ai hết.
Tiếp đó, chưa tới hai phút sau, ba tên chỉ còn lại một tên, kết cục của hai tên kia giống hệt mấy tên trước.
"Ra cho tao, mày là người hay ma?", thấy đồng bạn của mình đã bị giết sạch, chỉ còn lại một mình mình, người đàn ông cầm đầu trở nên điên cuồng.
"Tao ở ngay bên cạnh mày, chỉ có điều mày không nhìn thấy mà thôi", giọng nói củaTrần Thanh vang lên đằng sau tên cầm đầu, gã quay đầu lại, căn bản không hề biết Trần Thanh xuất hiện từ lúc nào.
"Chết đi!", thấy Trần Thanh xuất hiện, tên đó gào lên, chĩa súng về phía anh rồi lập tức bóp cò.
Chương 313: Giải quyết tất cả
Nhưng điều gã không ngờ được là tiếng súng không hề vang lên, khi nhìn lại thì cổ tay của gã đã bị gãy rồi, bàn tay đang cầm súng còn lắc lư nữa.
"Được rồi, nhiệm vụ của mày thất bại rồi đó. Bây giờ nghĩ đi, chết ở đây như đám anh em của mày, hay là mở mồm ra? Tao cho mày một cơ hội, khai ra kẻ đã sai sử chúng mày đi!", Trần Thanh thản nhiên nói.
"Mày đừng mơ, còn lâu tao mới nói cho mày, mày giết tao đi!", tên đó rất cương quyết, trực tiếp mở miệng nói.
"Mày không nói thì tao cũng không ép mày, tạm thời cứ chờ ở đây đi, đợi tao xử xong tay súng bắn tỉa rồi sẽ tới tìm mày", Trần Thanh đánh tên đó ngất xỉu rồi giấu gã đi.
Xong xuôi, anh lướt đi thật nhanh, lao về phía tay súng bắn tỉa vừa rồi.
Sau khi tìm ra vị trí của tay súng bắn tỉa, Trần Thanh phát hiện ra tên đó không còn ở đó nữa rồi.
"Không hay rồi!", Trần Thanh thay đổi sắc mặt, lao thật nhanh về phía biệt thự.
Đợi đến khi anh đi tới nơi vừa giấu tên kia, gã đã bị cắt cổ rồi, không thể sống được nữa.
"Mày nói xem tội gì phải như thế, tao không giết mày, nhưng đồng bạn của mày lại lấy mạng mày", vốn Trần Thanh còn muốn tra hỏi, nhưng không ngờ tên này lại bị diệt khẩu.
Anh không muốn để Nam Cung Yến chứng kiến cảnh tượng máu me này, bèn gọi điện thoại cho đám Đường Võ, bảo bọn họ lái một chiếc xe lớn tới.
Gọi điện thoại xong, Trần Thanh bắt đầu kiểm tra những tên này, nhưng chẳng có một manh mối nào cả, hiển nhiên tất cả những tên này đều đã chuẩn bị tinh thần một đi không trở lại rồi.
Sắc mặt của Trần Thanh cực kỳ khó coi, tình huống kẻ địch ẩn núp trong bóng tối còn phe ta lại đứng ngoài ánh sáng như thế này là phiền phức nhất, muốn giải quyết cũng không nghĩ ra được cách gì.
Xem ra khoảng thời gian tới anh nhất định phải kề kề bên cạnh Nam Cung Yến, bởi vì không biết những kẻ đó sẽ giở thủ đoạn gì nữa.
Không bao lâu sau, Đường Võ dẫn người tới. Nhìn thấy cảnh tượng bừa bộn ở đây, bọn họ thầm lấy làm giật mình.
"Anh Thanh, xin lỗi, tại bọn em không ở đây nên mới xảy ra chuyện như vậy", Đường Võ nói với vẻ tự trách.
Dù sao hắn cũng là đội trưởng đội vệ sĩ, biệt thự bị tập kích mà bọn họ lại không có mặt, đây là sự tắc trách của bọn họ.
"Không trách các cậu được, thu dọn cái đống này trước đi, có biết phải xử lý thế nào không?", Trần Thanh xua tay, sau đó bảo bọn họ xử lý mấy cái xác chết.
"Yên tâm đi, bọn em có cách xử lý riêng, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu", thấy Trần Thanh không có ý định báo cảnh sát, Đường Võ hiểu ý anh, bèn đứng ra đảm bảo.
"Tốt, bắt tay vào làm đi", Trần Thanh gật đầu, sau đó hỗ trợ đám Đường Võ cho mấy cái xác vào trong xe tải, sau đó dọn dẹp biệt thự để nó bớt máu me hơn.
Sau khi xử lý đâu ra đấy, Trần Thanh mới chuyển những vật nặng chặn ở cửa tầng hầm ra rồi gõ vào cửa.
"Vợ à, là anh đây, không sao nữa rồi", Trần Thanh mở miệng nói, đồng thời mở cửa ra.
"Em đang làm gì đấy vợ?", sau khi mở cửa ra, anh phát hiện ra Nam Cung Yến đang cầm chặt một cái chổi, dáng vẻ như chuẩn bị liều mạng.
"Hơ... Không sao rồi à?", thấy Trần Thanh vào hầm, rốt cuộc Nam Cung Yến cũng thở phào một hơi, sau đó lại lo lắng hỏi.
"Anh không sao, chỉ có điều biệt thư hơi nhếch nhác", Trần Thanh vươn tay ra, cầm lấy cái chổi trong tay Nam Cung Yến, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Rúc vào lòng Trần Thanh và cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh, rốt cuộc Nam Cung Yến cũng thấy an toàn hơn nhiều.
"Vợ à, chúng ta ra ngoài đi", dưới tầng hầm rất tối, không phải là nơi để mặn nồng bên nhau, Trần Thanh bế cô ra ngoài.
"Vợ nè, có phải chúng ta... nên tiếp tục chuyện dang dở vừa rồi không?", Trần Thanh bồn chồn nói.
"Hả? Tôi... Tôi buồn ngủ rồi, đi về ngủ đây", sau vụ việc đột ngột vừa rồi, Nam Cung Yến đâu còn tâm trạng đó nữa, cô chạy như bay lên tầng hai.
Nhìn theo bóng lưng như đang chạy trốn của Nam Cung Yến, Trần Thanh thở dài một hơi.
"Đừng để tao biết là ai, nếu không tao sẽ cho mày biết tay", chuyện tốt bị phá hỏng, Trần Thanh tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Vốn dĩ hôm nay sẽ có bước đột phá mang tính lịch sử, anh chờ mong ngày này lâu lắm rồi, nhưng bây giờ lại tan tành hết. Tất cả là tại mấy tên khốn ấy, tới lúc nào không tới, cố tình tới vào thời điểm quan trọng như thế này.
Trần Thanh không dám để Nam Cung Yến ở trên tầng hai một mình, dù sao tay súng bắn tỉa kia cũng trốn được rồi, bây giờ còn chưa biết ở đâu, nếu tên đó đột ngột quay lại thì Nam Cung Yến sẽ không trốn đi đâu được mất.
Vậy nên Trần Thanh lại đi vòng quanh biệt thự một vòng, cuối cùng quyết định tu luyện ở ban công ngoài phòng Nam Cung Yến để tiện bảo vệ cô.
Đồng thời, Trần Thanh còn gửi tin nhắn cho Tô Hồng Mị, bảo cô ta tìm kiếm những kẻ đặc biệt đã tới Nam Hải.
Với thế lực ngầm của Tô Hồng Mị, có lẽ cô ta sẽ điều tra ra nhanh thôi.
Lúc đầu Nam Cung Yến ngủ không ngon lắm, nhưng không biết vì sao về sau lại ngủ rất ngon.
Thức giấc với sự thư thái, Nam Cung Yến mở rèm cửa ra. Cô lập tức giật nảy mình, bởi vì Trần Thanh đang ngồi khoanh chân ngoài ban công, với dáng vẻ này thì có vẻ như anh đã ngồi đây cả đêm, sương làm tóc và quần áo anh ướt hết rồi.
Nam Cung Yến lập tức hiểu ra ngay, chắc chắn là Trần Thanh sợ chuyện tối qua lặp lại nên mới ở đây bảo vệ cô cả đêm.
Thảo nào lúc đầu cô ngủ không ngon, nhưng về sau lại rất yên tâm, thì ra là bởi vì có Trần Thanh ở đây canh chừng cho cô.
Ngay lúc Nam Cung Yến kéo rèm ra là Trần Thanh đã tỉnh rồi. Vốn anh không muốn để cô biết là mình đã canh chừng ở đây cả đêm, nhưng anh không đoán trước được rằng vừa dậy là Nam Cung Yến đã ra mở rèm cửa.
Huống chi đêm qua anh tu luyện rất thuận lợi, nơi này gần Nam Cung Yến, hiệu quả tu luyện rất cao, khiến anh không muốn đứng lên chút nào. Anh cảm thấy thiên tiên tiểu thành sắp không kìm hãm được nữa rồi, sẽ đột phá nhanh thôi.
"Anh... Tôi...", vẻ mặt của Nam Cung Yến có vẻ như rất cảm động, nhưng cô không biết phải nói gì cả.
"Vợ à, nếu em cảm động đến thế thì làm nốt chuyện hôm qua đi", Trần Thanh dướn người vào trong cửa sổ, hôn Nam Cung Yến một cái.
"Ha ha...", hôn xong, Trần Thanh nhảy từ ban công tầng hai xuống, như một chú mèo vừa ăn vụng xong.
"Anh... Cẩn thận một chút!", bị Trần Thanh "tập kích" thành công, khuôn mặt xinh đẹp của Nam Cung Yến đỏ bừng lên, nhưng trong lòng lại vô cùng ngọt ngào, không thấy phản cảm như trước kia nữa.
Cô vội vàng nhìn xuống thì thấy Trần Thanh đã chạy vào tầng một, không hề hấn gì cả, lúc này cô mới yên tâm.
Vì hôn trộm thành công nên Trần Thanh hớn hở ra mặt, vừa nhảy xuống tầng một là anh lập tức ngâm nga một điệu nhạc, phải nói là rất thích chí.
Chương 314: Bốn món ăn và một món canh
Đợi sau khi Nam Cung Yến trang điểm xong, Trần Thanh đã chuẩn bị xong bữa sáng.
“Ừm. Mùi vị không tệ”, Nam Cung Yến nếm thử, phát hiện mùi vị quả thật không tồi. Tuy chỉ có vài nguyên liệu đơn giản nhưng lại nấu ra được hương vị nguyên bản của nó.
“Vậy sao, em có muốn nếm lại không?”, Trần Thanh liếm môi, nhìn sang đôi môi đỏ mọng của cô, trong lòng không tránh khỏi có chút xao xuyến.
“Xì… Đang nghĩ lung tung cái gì vậy? Ý tôi nói là bữa sáng kìa”, thấy anh đang nhìn chăm chăm vào môi của mình, Nam Cung Yến liền giả bộ xì một cái rồi xấu hổ nói.
“Ây da, ý anh cũng nói là bữa sáng mà. Em phải biết là anh chưa bao giờ đích thân làm bữa sáng cho ai, ngoại trừ lão già kia”, Trần Thanh cười đùa nhưng ánh mắt lại chìm vào hồi ức.
Ông ấy chính là một lão già háu ăn, không phải đồ ăn ngon thì sẽ không ăn.
Ban đầu để làm ra được món ăn hợp ý của ông ấy mà Trần Thanh không biết phải ăn bao nhiêu trận đòn. Chỉ cần làm ra món không hợp khẩu vị của ông ấy, thì anh sẽ bị đánh một trận no nê.
“Lão già? Ông ấy là ai vậy?”, Nam Cung Yến vốn muốn nói cho ra lẽ với Trần Thanh. Nhưng nghe anh nhắc tới lão già thì cô không tránh khỏi tò mò mà hỏi anh.
“Ông ấy chính là một lão già lắm tật. Ngày nào cũng đòi trừ lương anh thì không nói, còn đánh anh nữa. Nếu không phải vì đánh không lại ông ấy thì anh đã sớm cho ông ấy một trận rồi”, nghe Nam Cung Yến nhắc tới lão già kia, Trần Thanh không nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi. Hiển nhiên là anh còn nhớ tới cảnh bị đánh khi đó, không từ nào có thể diễn tả được.
“Phì… Trên đời này còn có người có thể thuần phục được anh à. Ngày nào đó tôi thật sự phải làm quen với ông ấy mới được”, Nam Cung Yến liền phì cười trên nỗi đau của anh và nói.
Tuy anh nói với vẻ nhe răng trợn mắt, nhưng có thể nhìn ra được, anh đối với lão già này vô cùng tốt. Cho nên Nam Cung Yến không hề tỏ ra bất kính khi nhắc đến ông ấy.
“Thôi bỏ đi, lão già kia xấu tính lắm”, Trần Thanh xua tay, từ lúc quay về Hoa Hạ, anh cũng chưa nghe tin tức gì của ông ấy. Nhưng trước giờ anh cũng không hề lo lắng, thực lực của ông ấy mạnh như vậy, e rằng không có người nào có thể khiến ông ấy lâm vào cảnh nguy hiểm.
“Có một câu em đã nói sai rồi, có thể thuần phục anh không phải ông ấy mà là vợ anh”, Trần Thanh cười nham nhở, trêu chọc cô.
Vốn dĩ Nam Cung Yến còn thấy khó hiểu, sau đó nghe một hồi thì hiểu ra, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
“Vợ ơi, khoảng thời gian sắp tới đây anh sẽ theo sát bảo vệ em. Em hãy sắp xếp cho anh một vị trí không thể tách rời em ở công ty đi”, Trần Thanh nghĩ tới chuyện tấn công tối qua, anh nghiêm túc nói.
“Chuyện này… được, không thành vấn đề”, vẻ mặt của Nam Cung Yến cũng nghiêm chỉnh, không hề phản đối.
Dù gì bây giờ cô đã dần dần chấp nhận Trần Thanh, dĩ nhiên cũng không cần phải tỏ ra xa cách như vậy.
Bữa sáng ấm áp và ngọt ngào trôi qua. Sau khi ăn sáng xong, anh lái xe đưa cô tới công ty.
Trên đường đi, Trần Thanh suy nghĩ, có nên đổi sang xe chống đạn không. Nếu không, lần sau lại gặp phải một tay bắn tỉa, kính xe bình thường này chẳng có tác dụng gì cả.
Tới công ty, Trần Thanh vốn muốn đi đến bộ phận quan hệ xã hội xem sao, nhưng nhớ tới bọn sát thủ có thể làm mọi thứ, lỡ như ra tay với Nam Cung Yến tại công ty, mình lại không kịp thời xuất hiện thì tới lúc đó hối hận cũng dã muộn.
Sau khi tới văn phòng của Nam Cung Yến, anh ngồi trên ghế sofa nhìn cô làm việc. Thật ra anh đã dùng khả năng xuyên thấu quét qua một vòng, phát hiện máy nghe lén và webcam, điều này khiến ánh mắt Trần Thanh liền tập trung hơn.
Xem ra tên sát thủ này thật sự có ý định ra tay với cô ở phòng làm việc, cũng may là không phát hiện những thứ đại loại như bom nổ.
Trần Thanh nhanh chóng gỡ bỏ máy nghe lén và webcam, như vậy anh mới yên tâm.
Ban đầu, Nam Cung Yến cảm thấy khá bất tiện, dù sao cô cũng không quen bị người khác nhìn chằm chằm vào mình khi đang làm việc như thế. Nhưng lúc Trần Thanh gỡ bỏ hết mấy thứ đó, trong lòng cô liền thở phào nhẹ nhõm.
Cảm giác có anh bên cạnh thật tốt.
Sau đó, cô tiếp tục làm việc, cũng không có cảm giác khó chịu nữa.
Cả ngày, Trần Thanh như hình với bóng không rời khỏi Nam Cung Yến. Ngay cả đi vệ sinh, anh cũng quét mắt một lượt, xác định an toàn mới để cô vào. Sau đó đứng chờ cô ở cửa.
Lúc mới bắt đầu, Nam Cung Yến còn ngăn cản anh. Vì theo cô thấy, thật ra làm vậy cũng quá phô trương rồi. Sau đó, cô biết có ngăn cũng không được, nên dần làm quen rồi.
“Vợ ơi, em mệt chưa. Tối nay, chồng sẽ đích thân xuống bếp, nấu một bữa tối thịnh soạn để khao em một bữa nhé”, Trần Thanh nói với dáng vẻ rất muốn được thể hiện.
“Được thôi. Cũng vừa hay không biết phải đi ăn món gì”, nghe Trần Thanh nói vậy, Nam Cung Yến cũng không từ chối. Cô đã làm việc cả ngày, mệt lả người đến mức chẳng có tâm trạng nghĩ chuyện khác.
“Ok. Em cứ chờ xem”, nghe vợ nói vậy, Trần Thanh liền xoa tay, lập tức lái xe đưa Nam Cung Yến về biệt thự.
Nguyên liệu đã mua sẵn để trong biệt thự. Dĩ nhiên là kêu Đường Võ đi mua rồi. Dù sao từ khi mình về đây, cái tên đội trưởng đội vệ sĩ giống như không có ích gì, vừa hay kêu hắn vận động một chút để tránh bị mập lên.
Sau khi dọn dẹp, đến 7 giờ rưỡi tối, bốn món ăn và một món canh đã sẵn sàng, màu sắc và hương thơm tuyệt vời, nhìn vào có thể khiến người khác chảy cả nước bọt.
“Đói quá đi, tôi phải động đũa đây”, Nam Cung Yến không thể cưỡng lại món ăn mà Trần Thanh nấu. Ăn xong bữa sáng do anh nấu, buổi trưa order bên ngoài, gọi là cố nuốt cho có. Nhìn thấy mấy món ăn tạo hình tinh tế do Trần Thanh nấu, mùi thơm nức mũi, cô đã không kiềm được.
Nhìn thấy Nam Cung Yến không màng hình tượng nữ thần mà ăn ngấu nghiến, Trần Thanh cũng cảm thấy mãn nguyện.
“Ợ…”, chưa tới 10 phút cô đã ăn hết những món này không chừa lại gì, cũng do Trần Thanh làm ít, nhưng cũng đủ để thấy, các món ăn mà anh làm ngon đến chừng nào.
“Thật là ngại quá. Hình như em ăn hơi nhiều, ăn luôn cả phần của anh rồi”, Nam Cung Yến dẹp hết hình tượng mà ăn no nê, cô nhất thời xấu hổ đến đỏ cả mặt.
“Không sao, anh cũng không đói lắm”, Trần Thanh bưng một bát cơm lớn, húp canh rồi ăn hết cơm.
Nhìn thấy Trần Thanh đáng thương như vậy, cô cảm thấy rất có lỗi.
“Nếu không thì, tối nay anh ngủ ở phòng em đi”, đây là chuyện mà Nam Cung Yến suy nghĩ cả ngày. Cuối cùng cô cũng nói ra.
Sau khi nói xong, cô cảm thấy mình sắp điên rồi. Nay lại bảo một người đàn ông ở lại phòng mình. Tuy người đàn ông này trên danh nghĩa là chồng cô, nhưng lại không phải là vợ chồng thật sự.
“Cái gì?”, nghe Nam Cung Yến nói vậy, Trần Thanh đột nhiên trừng to mắt, nhìn cô với vẻ mặt không dám tin.
Chương 315: Đột phá thiên tiên đại thành
“Không nghe rõ thì thôi vậy”, Nam Cung Yến tức giận đùng đùng đi lên lầu, để lại Trần Thanh đang ngồi cười ngây ngô một mình.
“Hihi, cuối cùng thì sau cơn mưa trời lại sáng rồi. Ngày tháng tươi đẹp của mình đã đến”, Trần Thanh dĩ nhiên nghe được, chỉ là lúc nãy anh không dám tin vào những gì mình nghe thấy mà thôi.
Anh nhanh chóng chạy như bay theo, sau khi lên lầu thì phát hiện cửa phòng của Nam Cung Yến quả nhiên không khoá.
“Vợ ơi, anh vào đây”, Trần Thanh kiềm nén lại sự kích động trong lòng mình, nhanh chóng bước vào.
Vốn dĩ anh còn mong đợi sẽ ngắm vẻ đẹp của cô trong bộ đồ ngủ, không ngờ sau khi vào trong thì phòng trống không. Tuy anh có mắt xuyên thấu, muốn nhìn thì nhìn, nhưng những loại chuyện này, nếu không phải cần thiết thì Trần Thanh cũng không thèm làm.
“Vợ ơi, vòi hoa sen ở tầng dưới bị hỏng, anh tắm chỗ của em được không?”, Trần Thanh đảo mắt, lập tức nói với Nam Cung Yến.
“Không được, anh sang phòng khác tắm đi. Ở phòng khác còn có phòng tắm đó”, giọng của Nam Cung Yến từ trong truyền ra, nghiêm khắc từ chối.
Trần Thanh bất đắc dĩ, anh chỉ còn cách quay về phòng mình, nhanh chóng tắm rửa, thay đồ ngủ rồi lao lên tầng.
Sau khi quay lại thì Trần Thanh chợt ngây người ra.
Vì lúc này cô đã nằm trên giường, trùm chăn kín mít, anh không thể nhìn thấy gì cả.
Điều quan trọng nhất là dưới sàn có trải nệm, rất rõ ràng là trải cho mình đây mà.
“Vợ ơi, anh tới đây”, Trần Thanh giả bộ không nhìn thấy, anh đi tới bên giường.
“Anh ngủ dưới sàn. Nếu nửa đêm anh dám lên giường, cẩn thận em cứa một dao vào anh đó”, Nam Cung Yến hung hãn làm hành động cứa dao với Trần Thanh.
“Haiz…”, Trần Thanh chợt cảm thấy phía dưới thật lạnh lẽo, anh vội cười nham nhở: “Vợ ơi, chúng ta đã là vợ chồng rồi, như vậy không hay lắm đâu”.
“Hở...”, Nam Cung Yến trừng mắt rồi lạnh lùng lên tiếng: “Nếu không tin thì anh cứ thử xem”.
“Được rồi. Ngủ dưới đất thì ngủ dưới đất vậy, vợ anh nói thì nhất định phải nghe”, Trần Thanh bất lực, đành phải nằm dưới đất, nhưng vị trí này cũng cách rất xa giường của Nam Cung Yến.
“Vợ ơi, anh cảm thấy, anh cách em xa quá rồi. Chúng ta gần chút đi. Nếu không, có chuyện gì xảy ra anh không cách nào kịp thời tới bên cạnh em được”, Trần Thanh nói như thể có lý thì chẳng sợ.
“Nằm mơ đi, anh ngủ bên đó đi, tắt đèn”, Nam Cung Yến không hề dễ dãi, từ chối thẳng thừng.
“Haiz, được rồi, giấc mơ về vợ hiền con thơ đến khi nào mới thành hiện thực đây?”, Trần Thanh lắc đầu, bất lực đi tắt đèn.
Sau khi tắt đèn, anh dĩ nhiên không bỏ qua cơ hội này, trực tiếp tu luyện ngay.
Việc tu luyện lần này có thể nói là khoảng cách gần với Nam Cung Yến nhất, tốc độ hấp thu linh khí không biết nhanh gấp bao nhiêu lần so với lúc trước. Nếu không phải anh đã ba lần tôi luyện thân thể, e là lần này đan điền và kinh mạch của anh đã không chịu được rồi.
Nam Cung Yến nằm trên giường trằn trọc qua lại không ngủ được. Dù gì đây vẫn là lần đầu tiên có một người đàn ông ngủ trong phòng cô, có thể quen ngay mới lạ.
Cô không ngủ được, mở mắt nhìn thấy Trần Thanh không nằm ngủ, mà lại đang ngồi thiền, khiến cô cảm thấy có hơi kỳ lạ.
Nhưng thời gian trôi qua, cô cũng trở nên buồn ngủ rồi ngủ thiếp đi.
Lúc này, Trần Thanh chìm vào thời khắc quan trọng, anh không ngờ tối nay lại ngủ cùng phòng với Nam Cung Yến, lại khiến chân khí trong cơ thể anh không kiểm soát được, nhất định phải đột phá.
Anh vốn dĩ muốn tìm một chỗ không bị làm phiền mà đột phá, nhưng chân khí trong cơ thể anh lại mất kiểm soát, không ngừng tự động chuyển động, đồng thời linh khí từ bốn phương tám hướng cũng dâng trào lên, lao vào trong cơ thể anh một cách điên cuồng.
Trần Thanh chỉ có thể mạo hiểm đột phá tại đây, chỉ hy vọng Nam Cung Yến không quá tò mò. Nếu không, một khi chạm vào mình lúc sắp đột phá thì e là cô ấy và mình sẽ không có kết cục tốt gì.
Chân khí xông vào, Trần Thanh cũng không có thời gian suy nghĩ những chuyện này, bắt đầu dẫn chân khí tấn công vào lớp màn mỏng kia mà đột phá.
Với thực lực của Trần Thanh, sớm có thể đột phá rồi. Lần đột phá này có thể nói là chuyện đương nhiên, vốn không tốn chút sức lực nào.
Sau khi đột phá tới thiên tiên đại thành, anh đã có thể kiểm soát được chân khí trong cơ thể mình, nên nhanh chóng kiểm soát nó, sợ chân khí tỏa ra làm Nam Cung Yến bị thương.
Nam Cung Yến đúng là tướng vượng phu. Lúc mới tới thì đột phá thành thiên tiên tiểu thành. Chưa được bao lâu thì đã hoàn thành trạng thái đột phá tới thiên tiên đại thành.
Tốc độ tu luyện như vậy, cho dù là đám võ đạo thiên tài kia cũng không so được với mình.
Trần Thanh không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng ổn định cảnh giới.
Trần Thanh vốn tưởng sau khi bản thân đột phá tới thiên tiên đại thành, tốc độ hấp thu linh khí sẽ trở nên nhanh, lượng hấp thu cũng sẽ tăng lên, ưu thế mà Nam Cung Yến đem lại cho mình e là không còn nữa.
Nhưng sau khi anh đột phá anh mới phát hiện linh khí của Nam Cung Yến đem lại vượt sức tưởng tượng của mình, đột phá theo thực lực của bản thân, cũng tăng dần lên.
Trần Thanh đột nhiên nghi ngờ, rốt cuộc Nam Cung Yến có thể chất gì? Tại sao có thể sinh ra hiệu quả tuyệt vời như vậy?
Ban đầu anh cũng đã điều tra sức khoẻ của Nam Cung Yến, cơ bản không phát hiện có chỗ nào khác với những người khác.
Lão già kia chắc chắn biết được gì đó, nhưng lại không nói cho mình nghe.
Tuy hơi nghi ngờ, nhưng điều này có ích cho việc tu luyện của bản thân, Trần Thanh cũng không suy nghĩ tiếp, trước tiên cứ vậy đi, chờ tới khi gặp ông ấy rồi hỏi sau.
Một đêm rất nhanh đã trôi qua, Trần Thanh cuối cùng cũng ổn định lại cảnh giới vừa đột phá sau khi trải qua một đêm tu luyện.
Sau khi đột phá thành thiên tiên đại thành, Trần Thanh cảm giác thực lựa chiến đấu của bản thân lúc này chắc có thể dễ dàng đánh bại Phòng Nguyên Vũ lúc đó, xem ra, bản thân áp chế cảnh giới, cuối cùng lại đột phá được là đúng.
Anh mở mắt, nhìn thấy cô đang ngủ rất ngon lành, trong giấc ngủ hình như cô đang có một giấc mộng đẹp, miệng cười tươi như hoa, Trần Thanh không nhịn được mà nuốt nước bọt.
“Hôn một cái, hôn một cái thôi, chắc sẽ không có gì đâu”, Trần Thanh lập tức lấy hết can đảm, rón rén đến bên giường Nam Cung Yến, cẩn thận nghiêng người.
Lúc Trần Thanh sắp hôn được cô, lông mi của Nam Cung Yến đột nhiên nhúc nhích, rõ ràng là tư thế chuẩn bị tỉnh dậy.
Trần Thanh hoảng hốt, nhanh chóng quay về nệm của mình, không muốn làm Nam Cung Yến tức giận. Anh chỉ mới nếm trải lợi ích khi tu luyện bên cạnh Nam Cung Yến. Lỡ như chọc giận cô, tới lúc đó đuổi mình xuống lầu, vậy thì không tận hưởng được rồi.
Nam Cung Yến mơ hồ ngồi dậy, bộ đồ ngủ mát mẻ trực tiếp phơi bày trước mắt Trần Thanh, anh càng thấy kích thích mà trừng to hai mắt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ác Ma Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Thiết Soái Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Giang Long chiến thần
Giang Long chiến thần
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom