• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh (2 Viewers)

  • Chương 316-320

Chương 316: Thế lực mới nổi

Nam Cung Yến mới thức dậy, còn đang mơ màng nên chẳng hề nhớ rằng trong phòng mình còn một người khác. Cô vừa nhắm hờ mắt vừa vén chăn lên, để lộ ra cặp đùi thon dài thẳng tắp, sau đó đi xuống giường.

"A... Sao anh lại ở trong phòng em?", lúc này, Nam Cung Yến mới nhìn thấy Trần Thanh nằm trên sàn nhà, khiến cô lập tức tỉnh táo lại, sau đó hô lên thất thanh.

"Đừng hét lên mà, chẳng lẽ em quên rồi sao? Tối qua em đã bảo anh ở lại đây, còn trải thảm xuống đất cho anh nữa", Trần Thanh vội vàng lên tiếng ngăn cản tiếng thét của cô, sau đó lại biện giải cho mình: "Huống chi anh cũng có nhìn thấy gì đâu".

"Anh... Anh còn nói nữa, nhắm mắt lại mau", Nam Cung Yến giật mình, vội vàng dùng chăn bọc kín người mình, đồng thời gắt gỏng với Trần Thanh.

Trong mấy ngày sau đó, Trần Thanh và Nam Cung Yến cứ chung sống ngọt ngào và ấm áp bên nhau như thế.

Mà trong mấy ngày ấy, chuyện Trần Thanh bảo Tô Hồng Mị điều tra về tay súng bắn tỉa vẫn chưa có tin tức gì, khiến Trần Thanh vô cùng phẫn nộ.

Điều động cả thế giới ngầm của thành phố Nam Hải mà còn không tìm ra được một tay súng bắn tỉa, nếu đám anh em của anh ở đây thì đâu đến mức như thế này.

Hơn nữa, gần đây thành phố Nam Hải rất yên bình, không có chút gợn sóng nào cả, chuyện này không bình thường chút nào.

Mỗi khi báo cáo những chuyện về thế giới ngầm cho anh, Tô Hồng Mị chỉ nói những tin tốt chứ không đả động gì tới tin xấu.

"Hứa Thiệu Phong, giúp tôi điều tra một vài tin tức về thành phố Nam Hải này", Trần Thanh đi ra ngoài biệt thự, gọi điện thoại cho Hứa Thiệu Phong.

Anh không sợ phiền phức, chỉ sợ Tô Hồng Mị cố tỏ ra kiên cường, chuyện gì cũng không nói với anh.

Huống chi, có thể chuyện lần trước đã khiến cô ta buồn lòng rồi.

"Cậu Trần, cậu chờ một lát, tôi sẽ sai người gửi tin tức tới cho tôi ngay. Kể từ khi theo cậu, tôi luôn theo dõi sát sao mọi tin tức của thành phố Nam Hải, vậy nên cậu yên tâm đi, chỉ cần thành phố Nam Hải này có bất cứ một động tĩnh gì thì đều không thể qua mắt hệ thống tình báo của tôi được", thấy Trần Thanh tìm mình, Hứa Thiệu Phong lập tức nói ngay.

"Hứ? Anh có hệ thống tình báo riêng hả?", nghe thấy những gì Hứa Thiệu Phong nói, Trần Thanh ngạc nhiên không thôi. Hứa Thiệu Phong kinh doanh sòng bạc ngầm mà cũng thành lập một hệ thống tình báo riêng cơ đấy.

"Hết cách rồi, với những người như chúng tôi, nếu tin tức quá chậm thì e là chết như thế nào cũng không biết ấy chứ", Hứa Thiệu Phong bất đắc dĩ nói, trong giọng nói mang theo nỗi xót xa.

"Được, vậy anh tiện thể điều tra xem những kẻ đã tới biệt thự của tôi là ai, và tay súng bắn tỉa đã chạy thoát thì đang ở đâu", giọng nói của Trần Thanh mang theo sát khí.

"Được, cậu Trần, cậu đừng tắt máy", sau đó Hứa Thiệu Phong không lên tiếng nữa, nhưng chỉ một lát sau là hắn đã quay lại.

"Cậu Trần, tôi nói chuyện quan trọng nhất trước nhé, bây giờ tay súng bắn tỉa đã chạy thoát ấy đang ở thôn Thành Trung của thành phố, còn về thân phận của những kẻ đó thì tạm thời vẫn chưa có nhiều thông tin. Lát nữa tôi sẽ biên soạn thành một bản báo cáo ngắn gọn rồi gửi vào điện thoại của cậu", Hứa Thiệu Phong làm việc rất nhanh gọn, chẳng mấy chốc đã tìm ra tin tình báo mà Trần Thanh cần.

"Được, anh tới biệt thự đón tôi đi", Trần Thanh rất hài lòng, bèn gọi Hứa Thiệu Phong tới.

"Vâng, cậu Trần", kể từ khi theo Trần Thanh, Hứa Thiệu Phong vẫn luôn muốn lập công, rốt cuộc bây giờ cũng có cơ hội.

Trần Thanh tắt máy rồi gọi cho chị em nhà họ Cận, bảo bọn họ tới bảo vệ Nam Cung Yến.

"Vợ à, anh có chuyện cần đi ra ngoài, có được không?", Trần Thanh lên tầng hai xin phép Nam Cung Yến.

"Anh định đi đâu? Có nguy hiểm không?", nghe thấy câu ấy của Trần Thanh, phản ứng đầu tiên của Nam Cung Yến là hỏi chuyện này, sau đó lại cảm thấy lưu luyến, đây là lần đầu tiên cô có tâm trạng như vậy.

Nếu là trước kia, e rằng cô đã lạnh lùng nhìn anh rồi nói câu gì đó làm anh nghẹn họng rồi.

Nhưng những ngày qua sớm tối có nhau, cô đã bắt đầu ỷ lại Trần Thanh rồi.

"Vợ cứ yên tâm đi, không có nguy hiểm gì hết, anh cần xử lý một vài chuyện ấy mà, lát nữa anh sẽ bảo chị em nhà họ Cận đưa em đi làm", Trần Thanh lắc đầu nói.

"Được rồi, vậy anh chú ý an toàn đấy nhé", Nam Cung Yến gật đầu, không hỏi Trần Thanh điều gì nữa. Cô là một cô gái thông minh, vậy nên cô biết nếu có thể nói với cô thì chắc chắn anh sẽ nói.

Chỉ một lát sau, Hứa Thiệu Phong đã lái xe tới, Trần Thanh tạm biệt Nam Cung Yến rồi lên xe của Hứa Thiệu Phong.

Lúc này, chị em nhà họ Cận cũng tới nơi, khiến Trần Thanh yên tâm hơn nhiều.

"Hử? Gần đây thành phố Nam Hải yên bình như thế thật hả?", sau khi đọc bản tình báo vắn tắt, Trần Thanh cũng thấy không có tin tình báo gì đáng chú ý cả.

"Cậu Trần, tuy rằng mặt ngoài trông thì có vẻ như không có chuyện gì to tát, nhưng tôi phát hiện ra một hiện tượng thú vị lắm nhé", nghe thấy câu nói của Trần Thanh, Hứa Thiệu Phong nói chen vào.

"Ồ? Nói tôi nghe xem nào", Trần Thanh không chuyên về mảng tình báo, báo cáo viết thế nào thì anh biết thế ấy thôi.

"Gần đây ở thành phố Nam Hải có không ít công ty được thành lập, ngành nghề nào cũng có, hơn nữa còn rất nổi trội, nếu nhìn vào thì không thấy có vấn đề gì cả".

"Nhưng thời gian thành lập của các công ty ấy lại gần sát nhau, hơn nữa tất cả đều kiếm được lợi nhuận".

"Đương nhiên, điều quan trọng nhất là ít nhiều gì những công ty ấy cũng có quan hệ với người thuộc thế lực ngầm, những thế lực ngầm ấy cũng mới nổi lên trong khoảng thời gian gần đây mà thôi".

Sau khi Hứa Thiệu Phong phân tích từng điểm một, Trần Thanh cũng nhìn ra được sự khác thường.

"Đúng thế thật, vậy anh có kết luận gì rồi?", Trần Thanh gật đầu, bày tỏ sự công nhận về năng lực của Hứa Thiệu Phong.

"Tôi cảm thấy có một thế lực khổng lồ nào đó định xâm nhập vào thế giới ngầm của thành phố Nam Hải. Mục đích của chúng rất có thể là mạch máu kinh tế của thành phố Nam Hải".

Hứa Thiệu Phong suy đoán rất mạnh bạo, nhưng Trần Thanh lại cảm thấy có lý.

"Xem ra thế lực định nhắm tới Nam Hải này cũng lớn mạnh đó, nếu không sẽ chẳng thể rầm rộ về mọi mảng như thế được", Trần Thanh gật đầu, sau đó lại sinh lòng nghi ngờ.

"Nhưng nếu thực sự là một thế lực lớn thật thì cần gì để mắt đến cái thành phố Nam Hải này? E rằng mục đích của bọn họ không đơn giản thế đâu, chắc chắn là có ý đồ khác", mặc dù Trần Thanh không có chứng cứ xác thực, nhưng trong lòng anh lại có cảm giác ấy.

"Đây cũng là điều khiến tôi cảm thấy khó hiểu, nếu chỉ đơn giản là vì kiếm tiền thì việc tung lưới ra mọi phương diện như vậy không phải là cách tốt nhất, bởi vì nó rất chậm", Hứa Thiệu Phong cũng hơi nghi hoặc.

"Thôi được rồi, tạm thời đừng nghĩ nữa, chỉ cần đối phương không chọc tới chúng ta là được", Trần Thanh lắc đầu, không nghĩ tới những chuyện ấy nữa.

"Cậu Trần, chúng ta xuống xe rồi đi bộ vào đi, lái xe ở đây không tiện ra vào", Hứa Thiệu Phong dừng xe lại rồi quay đầu nói với Trần Thanh.

Chương 317: Đừng có ý đồ nói dối

Đây là một nơi tồi tàn, toàn những căn nhà cũ rích, cách đó không xa là một tòa văn phòng khang trang, những người ra vào nơi đó đều là kiểu người thành phố ăn mặc chỉnh tề.

"Không cần, nói vị trí cho tôi đi, để tôi tự vào", Trần Thanh từ chối thẳng thừng, dù sao Hứa Thiệu Phong cũng chỉ là một thương nhân, không có sức chiến đấu gì cả, nếu đối phương đông người thì e rằng anh sẽ không rảnh mà đảm bảo sự an toàn cho hắn.

"Chuyện đó... Thôi được rồi, nếu có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi nhé, tôi sẽ gọi người tới giúp", Hứa Thiệu Phong gật đầu, hắn biết, dù hắn có đi cùng thì cũng chỉ làm vướng tay vướng chân Trần Thanh mà thôi, không những không giúp được gì mà còn làm liên lụy đến anh nữa.

Thế là Hứa Thiệu Phong nói vị trí cụ thể cho Trần Thanh, Trần Thanh đi thẳng tới phương hướng đó.

Anh ăn mặc rất bình thường, không khác những người ở đây là bao, chỉ có điều nước da anh quá đẹp nên không phù hợp với nơi này cho lắm.

Thế nhưng, không ai chú ý tới anh khi anh vào trong đó.

Dựa theo phương hướng mà Hứa Thiệu Phong chỉ, Trần Thanh nhanh chóng tới nơi cần tìm. Anh dùng mắt nhìn xuyên thấu, rốt cuộc cũng phát hiện ra một nơi khác thường.

Đó là một căn nhà ngói cũ nát, nếu anh không có mắt xuyên thấu thì không thể phát hiện ra tình hình trong đó được.

Một người đàn ông ăn mặc rách rưới đang phơi nắng trong sân, trông thì chẳng khác gì những cư dân ở đây.

Nhưng hiện giờ đang là cuối hè, tuy rằng không quá nóng, nhưng cũng không phải lúc để phơi nắng.

Mắt xuyên thấu đảo quanh một lượt, Trần Thanh phát hiện ra đúng là căn nhà này có điều bất thường, trong đó có một cái hộp hình chữ nhật, đựng một cây súng bắn tỉa đã được tháo ra rồi.

Khi đã xác định được thân phận của đối phương, Trần Thanh leo tường vào trong.

Người đàn ông đang nằm phơi nắng trên ghế phản ứng rất nhanh nhạy. Ngay khi Trần Thanh nhảy từ trên tường xuống, gã lập tức lăn xuống ghế, một cây súng lục xuất hiện trong tay, xả đạn về phía Trần Thanh.

Không cần biết kết quả thế nào, người đàn ông đó lại lấy ra một quả lựu đạn, giật dây rồi ném về phía anh.

Sau khi làm xong những chuyện đó, người đàn ông ấy nhanh chóng chạy vào phòng.

Dù sao thì đối với một tay súng bắn tỉa, súng bắn tỉa là sinh mạng thứ hai của bọn họ, có súng thì bọn họ mới không sợ gì cả.

Nhưng điều khiến gã cảm thấy nghi hoặc là sau khi gã vào nhà, ngoài tiếng lựu đạn nổ ra thì bên ngoài không còn tiếng động gì nữa.

Chẳng lẽ tên đó đã bị lựu đạn hoặc là súng lục của gã xử lý rồi hả?

Nhưng tay súng bắn tỉa rất cẩn thận, gã không có hành động gì bộp chộp, mà là nhanh chóng lắp ráp súng bắn tỉa, sau đó mở cửa ra, chuẩn bị lên mái nhà.

"Mày định đi đâu?", ngay lúc gã định leo lên mái nhà, một giọng nói cợt nhả vang lên.

Tay súng bắn tỉa nhanh chóng xoay người lại, bắn bừa một phát về phía đã phát ra tiếng nói, sau đó lại leo lên mái nhà.

"Đúng là một tên phiền phức", Trần Thanh bỗng bật người lên, đạp tay súng bắn tỉa xuống dưới, sau đó giẫm chân lên lồng ngực gã, chân còn lại thì đá bay cây súng bắn tỉa của gã đi.

"Chúng ta tâm sự chứ nhỉ?", Trần Thanh nhìn khắp người gã một lượt, tịch thu vũ khí và tất cả những thứ mà gã có thể dùng để tự sát lại.

"Giết tao đi!", tay súng bắn tỉa đó bày ra vẻ mặt lạnh lùng, sẵn sàng đón nhận cái chết.

"Giết mày thì có gì khó? Nhưng đến lúc tao cho mày chết thì mày mới được chết! Tao là thần y đó, cũng có nghĩa là dù mày tự sát bằng cách nào thì tao cũng sẽ cứu được", Trần Thanh tươi cười nhìn tay súng bắn tỉa này.

Trông tay súng bắn tỉa này thực sự rất bình thường, nếu hòa vào đám đông thì có lẽ người ta sẽ không nhìn gã đến lần thứ hai. Nhưng Trần Thanh biết, càng là những người như vậy thì lại càng đáng sợ.

Một người trông rất bình thường mà ra tay thì người ta sẽ không phòng bị, tỉ lệ thành công cũng cao hơn.

"Nói đi, chúng mày là ai? Vì sao lại muốn giết vợ tao?", Trần Thanh không vòng vo gì hết, anh trực tiếp hỏi luôn.

"Mày sai rồi, người mà bọn tao muốn giết không phải là Nam Cung Yến, mà là mày", nghe vậy, đôi mắt của tên sát thủ lóe lên, sau đó mở miệng nói.

"Ha ha, được, vậy cứ coi như là muốn giết tao đi, thế thì vì sao chúng mày lại muốn giết tao?", Trần Thanh cười ha ha, anh không tranh cãi gì cả, chỉ tiếp tục đưa ra câu hỏi.

"Đương nhiên là bởi vì có người phát lệnh truy nã mày trên Dark web, vậy nên bọn tao mới nhận nhiệm vụ này, nhưng bọn tao không hề biết tin tức về chủ thuê", trông tay súng bắn tỉa ấy có vẻ rất phối hợp, hỏi câu nào là gã trả lời câu đó.

"Haizz, nếu mày ngoan ngoãn phối hợp thì có thể tao sẽ cho mày ra đi thanh thản, tiếc là mày không được thành thật cho lắm", Trần Thanh thở dài một tiếng, không đợi tay súng bắn tỉa biện giải điều gì, anh đã rút kim bạc ra đâm vào nhiều vị trí trên người gã.

"Ợ...", lúc đầu tay súng bắn tỉa rất khinh thường khi thấy Trần Thanh dùng kim bạc để đối phó với mình. Ngay cả cực hình gã còn không sợ, lẽ nào lại sợ mấy cây kim hay sao?

Nhưng rồi gã nhanh chóng rút lại suy nghĩ ấy. Cơn đau quằn quại truyền tới từ khắp các bộ phận trên cơ thể, không những đau mà còn ngứa, khiến gã không nhịn được giơ tay gãi.

Nhưng ngón tay gã mới đụng vào làn da thì cơn đau kịch liệt đã truyền tới, khiến gã muốn ngất xỉu luôn cho rồi.

"Ợ... Hự...", gã muốn hô lên để xoa dịu cơn đau, nhưng lại không phát ra được một âm thanh nào, chỉ có tiếng thở hổn hển.

Trần Thanh cứ thế lạnh lùng nhìn gã, trong mắt không có một cảm xúc nào khác.

Dám ám sát vợ anh thì phải hứng chịu hậu quả.

Nếu đêm ấy anh không ở đó thì có thể lũ người này đã thành công rồi.

"Chịu nói rồi à?", nhìn thấy ánh mắt cầu xin của tay súng bắn tỉa, Trần Thanh không giải trừ cơn đau cho gã ngay, mà là để gã chịu đau thêm hai phút nữa rồi mới rút kim ra.

Lúc này, tay súng bắn tỉa như vừa được vớt từ trong nước lên, mồ hôi đầm đìa khắp người.

"Nói đi, đừng có ý đồ nói dối, không dễ qua mặt tao đâu", Trần Thanh hờ hững nói.

"Được, tao nói", trong lòng tay súng bắn tỉa chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng. Gã không ngờ rằng trên đời này lại có thủ đoạn tra tấn như thế, gã không bị thương chút nào, nhưng lại phải hứng chịu cơn ác mộng vô cùng vô tận.

"Thủ đô...", tay súng bắn tỉa vừa nói ra hai chữ thì khuôn mặt bỗng biến thành màu đen, sau đó gã run rẩy khắp người.

"Hử? Không hay rồi!", nhìn thấy bộ dạng ấy của tay súng bắn tỉa, Trần Thanh thay đổi sắc mặt. Anh chộp lấy tay gã, tia sáng màu vàng trong đôi mắt tuôn vào cơ thể gã.

Thế nhưng anh vẫn cảm nhận được rằng tay súng bắn tỉa không còn dấu hiệu của sự sống nữa, khiến sắc mặt của anh khó coi tột độ.

"Chết tiệt, bị hạ cổ trùng rồi!", lúc này Trần Thanh mới nhìn thấy một loại độc trùng với đôi cánh mỏng và hình thù gớm ghiếc bay ra.

Anh lập tức giơ chân đạp chết con cổ trùng ấy. Vốn dĩ với tốc độ của cổ trùng thì đến cả đạn cũng không đuổi kịp, nhưng gặp phải Trần Thanh thì nó hết đường trốn rồi.

Chương 318: Kỹ thuật lái xe

Bên trong một căn nhà tứ hợp viện, cách thủ đô hàng ngàn dặm, một ông lão đột nhiên nôn ra một ngụm máu, sắc mặt trở nên nhợt nhạt.

“Kẻ nào? Ai đã giết chết cổ trùng yêu quý của ta!”, sắc mặt ông lão tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi giận dữ hét lên.

“Không ổn, xem ra nhiệm vụ thất bại rồi, phải báo cho cậu chủ một tiếng”, ông lão đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nhanh chóng đứng lên.

Trần Thanh đương nhiên không hề biết, có người cách hàng ngàn dặm đang nghĩ đến mình.

Trần Thanh không ngờ lại có chiêu cổ trùng này, khi anh dùng đôi mắt xuyên thấu quét qua một lượt, không nhìn xuyên thấu cơ thể của đối phương, nếu không chắc chắn sẽ phát hiện ra.

Người cũng đã chết rồi, có nhìn cũng chẳng có ích gì.

Trần Thanh rời đi ngay lập tức, về phần tay súng bắn tỉa, anh không hề định đi xử lý, ngược lại anh muốn xem xem, người đứng đằng sau sẽ che đậy chuyện này như thế nào.

Trần Thanh nhanh chóng rời khỏi nơi này, đồng thời xóa sạch dấu vết của mình.

“Cậu Trần, sao rồi? Giải quyết được chưa?”, Hứa Thiệu Phong nhìn thấy Trần Thanh lên xe, lập tức hỏi.

“Tôi đã giải quyết rồi, nhưng không hỏi ra được kẻ chủ mưu đứng sau là ai, nhưng tôi có thể chắc chắn rằng, là người đến từ thủ đô”, ánh mắt của Trần Thanh có chút lạnh lùng, anh không ngờ kẻ chủ mưu đứng sau chuyện này lại là người từ thủ đô.

Thế nhưng, thủ đô rất rộng lớn, lại có nhiều thế lực, hoàn toàn không có cách nào tra xét, chỉ có thể từ từ đợi cơ hội điều tra mà thôi.

“Đi thôi, trở về!”, Trần Thanh không nói gì nhiều, bảo Hứa Thiệu Phong đưa mình trở về.

Giải quyết được tay súng bắn tỉa, ít nhất là trong khoảng thời gian này, Nam Cung Yến sẽ an toàn.

“Lão Hứa, sắp tới anh bí mật để ý những người từ nơi khác vào thành phố Nam Hải giúp tôi, tôi không muốn bị ám sát một lần nữa!”, Trần Thanh nghĩ hệ thống tình báo của Hứa Thiệu Phong tốt hơn Tô Hồng Mị, anh lại muốn bồi dưỡng một chút, dù sao thì, dù là trước kia hay hiện tại, tình báo luôn luôn là khâu quan trọng nhất.

“Yên tâm đi, cậu Trần, tôi không dám nói những chuyện khác, nhưng về khâu tình báo, ở thành phố Nam Hải này, thật sự không có ai có thể sánh bằng tôi đâu”, nghe thấy lời dặn dò của Trần Thanh, Hứa Thiệu Phong lập tức vỗ ngực cam đoan.

Hai người rất nhanh đã trở về biệt thự, sau khi Trần Thanh xuống xe, Hứa Thiệu Phong liền rời đi.

Trần Thanh suy nghĩ một chút, định trở lại Hồ Lộc Minh, thế nhưng, anh còn chưa kịp tiến vào biệt thự thì đã bị một chiếc xe chặn lại.

“Anh Thanh, lâu lắm rồi anh không đến thăm người ta, người ta nhớ anh lắm đó”, vốn dĩ Trần Thanh còn đang suy nghĩ, ai mà to gan thế, dám chặn đường của anh, hóa ra là Giang Uyển Quân.

Một thời gian không gặp mà Giang Uyển Quân ngày càng xinh đẹp, mái tóc đen dài xõa ngang vai, làn da trắng mịn, đôi mắt hoạt bát như biết nói.

“Uyển Quân đó à, sao em lại đến Nam Hải?”, thấy Giang Uyển Quân xuất hiện, Trần Thanh vẫn cảm thấy hơi khó hiểu, cô tiểu thư Giang Uyển Quân này nhàn nhã như vậy sao? Không ở thành phố của mình mà lại chạy đến đây.

“Anh Thanh, anh không đến thành phố thăm em, em chỉ có thể đến đây tìm anh thôi, sao hả? Anh không chào đón em sao?”, Giang Uyển Quân nũng nịu nói.

Trần Thanh đột nhiên đau đầu, từ sau khi chữa khỏi bệnh cho Giang Uyển Quân, Trần Thanh có chút sợ cô ấy, anh vốn còn nghĩ rằng thời gian có thể xóa nhòa tất cả, nhưng không ngờ, dường như Giang Uyển Quân không hề thay đổi chút nào.

“Hoan nghênh chứ, đương nhiên là rất hoan nghênh em rồi”, Trần Thanh ngượng ngùng cười, sau đó trái với lương tâm nói.

Cô nàng Giang Uyển Quân này xinh thì xinh thật đấy, nhưng cửa nhà họ Giang thì không dễ vào như vậy đâu, đừng để đến đó mà bị cảnh cáo một phen thì mất hứng lắm.

“Anh Thanh, đây là nơi ở của anh sao, sao anh không mời em vào ngồi một chút nhỉ?”, Giang Uyển Quân nhanh chóng bước đến trước mặt Trần Thanh, ôm tay của anh, cực kỳ thân thiết nói.

Trần Thanh cảm nhận được sự mềm mại từ cánh tay, vội vàng rút tay ra, kết quả Giang Uyển Quân giống như không hề để ý đến, lại ôm lấy cánh tay Trần Thanh, hơn nữa còn ôm rất chặt, điều này khiến Trần Thanh không thể làm gì được.

“Anh vẫn còn chút việc, em lái xe về đi!”, Trần Thanh không muốn người phụ nữ khác vào biệt thự, vì thế anh lập tức tìm một cái cớ.

“Em cũng không để ý đâu, em sẽ đi theo anh, nếu như có chuyện gì, không chừng em còn có thể giúp ấy”, Giang Uyển Quân không hề ngượng ngùng chút nào, thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình.

“Nơi anh đến, không hợp với em đâu”, Trần Thanh hơi bối rối, ấp úng nói.

“Á... anh Thanh, anh... không ngờ anh lại đến nơi như thế, có phải vợ của anh không thể thỏa mãn anh không? Có lẽ, chúng ta có thể thử một chút!”, Giang Uyển Quân nghe xong, lập tức mở to mắt, sau đó bẽn lẽn nói.

“Khụ khụ...”

Trần Thanh sao có thể ngờ Giang Uyển Quân lại nói ra những lời như vậy được, suýt nữa thì anh bị nghẹn chết rồi.

Lượng thông tin ở đây thật sự quá lớn rồi, không ngờ cô ấy lại biết mình có vợ, nhưng Trần Thanh cũng nghĩ đến bố của cô ấy là ai, cũng không cảm thấy kỳ lạ nữa.

Đương nhiên, điều quan trọng nhất, chính là cô ấy tỏ tình với anh, điều này quá đáng sợ.

“Uyển Quân, trong lòng anh, em là em gái, em vẫn còn nhỏ, sau này không được nói những lời như thế, biết chưa?”, Trần Thanh giả bộ nghiêm túc nói với Giang Uyển Quân.

“Người ta không thèm làm em gái của anh đâu, hơn nữa, người ta nhỏ chỗ nào? Anh xem đi!”, nói xong, Giang Uyển Quân bĩu môi, đứng thẳng người.

“Được rồi, anh bị em đánh bại rồi, nếu em đã đi xe, thì anh sẽ không lái xe nữa, đến Hồ Lộc Minh thôi”, Trần Thanh bị Giang Uyển Quân đánh bại hoàn toàn, chỉ có thể giơ tay đầu hàng.

“Hồ Lộc Minh, woa, nơi tốt đó, non xanh nước biếc, không có bóng người. Hóa ra, anh Thanh thích kiểu này à!”, Giang Uyển Quân ngượng ngùng, nhìn Trần Thanh.

“Lái xe đi!”, Trần Thanh vội vàng ngồi vào xe, anh định ngồi ghế sau, nhưng nghĩ đến kỹ năng lái xe của Giang Uyển Quân không biết có ổn không, đừng có lái xuống khe núi là được.

“OK”, Giang Uyển Quân lập tức nhảy cẫng lên, nhanh chóng ngồi lên ghế lái, khởi động xe.

Quả nhiên, sau khi xe bắt đầu di chuyển, Trần Thanh cảm thấy hơi hãi hùng khiếp vía, cô gái này lái xe cũng mạnh mẽ quá đi, nếu như ở đây không phải ngoại ô mà là đô thị, không biết sẽ tông vào bao nhiêu cái xe nữa.

“Anh Thanh, kỹ năng lái xe của em không tệ chứ, em nói cho anh biết, kỹ năng lái xe của em đã từng được huấn luyện đó, tuyệt đối đáng tin cậy!”, Giang Uyển Quân đắc ý nói.

“Đúng, đúng là rất tốt!”, Trần Thanh bất lực, cô nàng Giang Uyển Quân này đúng là kiêu ngạo.

Đúng lúc này, điện thoại của Giang Uyển Quân đột nhiên vang lên.

“Em lái xe đi, đừng nhận điện thoại, anh nhận giúp em, anh sẽ bật chế độ loa ngoài, em nói chuyện là được”, nghe thấy chuông điện thoại của Giang Uyển Quân vang lên, Trần Thanh vội vàng nói, sau đó nhanh chóng nhận cuộc gọi, ấn nút loa.

“Uyển Quân, ở đâu thế? Hôm nay có một sự kiện trong câu lạc bộ, em không tham gia sao?”, ở đầu dây bên kia vang lên tiếng của một người đàn ông, nhưng giọng nói vẫn có chút nữ tính, Trần Thanh nghe được liền nổi cả da gà.

Chương 319: Thần đua xe

“Tên họ Chu kia, gọi tôi là Giang Uyển Quân, anh mà còn gọi tôi như thế nữa, có tin tôi đập nát con xe yêu quý của anh không hả?”, Giang Uyển Quân nghe thấy giọng nói của phía bên kia, đột nhiên tức giận.

Từ sau khi Trần Thanh cứu cô ấy, “em Uyển Quân” là cái nickname chỉ Trần Thanh mới có thể gọi, nếu những người khác gọi, cô ấy sẽ nổi nóng với người ta, huống hồ Trần Thanh còn đang nghe ở bên cạnh.

“Được rồi, cô Giang, chúng tôi đang đua xe trên đường núi Hồ Lộc Minh, cậu có đến không?”, người đầu dây bên kia biết Giang Uyển Quân rất kiêng kị cách gọi ấy, lập tức đổi giọng.

“Không có hứng thú, không đi!”, Giang Uyển Quân thẳng thừng từ chối.

Trần Thanh ở bên cạnh lại híp mắt lại, mảnh đất gần Hồ Lộc Minh là mảnh đất tư nhân của anh, bây giờ có người ngang nhiên đua xe trên đất của anh, anh phải đi xem.

“Đừng mà, cô Giang, lần này tôi mời cả Lạc Thu - thần đua xe đến đấy, cô thật sự không đến sao?”, người đầu dây bên kia vẫn muốn dây dưa một chút.

“Đồng ý với cậu ta đi!”, Trần Thanh nói.

“Được, tôi đồng ý, gửi địa chỉ cho tôi”, Giang Uyển Quân nghe thấy lời của Trần Thanh, lập tức đồng ý.

“Ai đang nói thế? Sao lại còn có giọng của một người đàn ông thế?”, người phía bên kia đương nhiên cũng nghe thấy giọng nói của Trần Thanh, lập tức hung hăng chất vấn.

“Liên quan gì đến anh!”, Giang Uyển Quân mắng một câu, tiện tay cúp điện thoại.

“Anh Thanh, có phải vừa rồi người ta rất thô lỗ không?”, sau khi cúp điện thoại, Giang Uyển Quân mới nhớ đến, Trần Thanh vẫn còn đang ở bên cạnh, đột nhiên lo lắng hỏi.

“Không thô lỗ, đối phó với người như vậy, nếu như cậu ta ở trước mặt anh, đã bị ăn tát từ lâu rồi!”, Trần Thanh cười rồi lắc đầu.

“Thế Lạc Thu là ai?”, Trần Thanh có chút tò mò hỏi.

“Lạc Thu là vua đường đua ngầm ở Giang Nam, anh ta đua xe rất xuất sắc, rất lợi hại”, Giang Uyển Quân nghe thấy cái tên này, hơi ngưỡng mộ nói.

“Ồ? Vậy sao? Vậy thì anh phải đi làm quen một chút rồi”, Trần Thanh gật đầu, anh không thèm quan tâm tên Lạc Thu này rốt cuộc là ai, dám đến đua xe trên đất của anh thì anh phải dạy dỗ cách làm người một chút.

Lối vào đường núi Hồ Lộc Minh đã được viết biển cảnh báo, thuộc địa phận tư nhân, cấm không cho xe bên ngoài vào.

Thế nhưng, những người này không chỉ ngang ngược tiến vào, bây giờ còn muốn đua xe trên đường núi Hồ Lộc Minh, nếu như không dạy dỗ bọn họ một chút, e rằng sau này Hồ Lộc Minh sẽ không còn bình yên nữa.

“Nghe nói, tên thật của Lạc Thu không phải là Lạc Thu, chẳng qua sau này đua xe rất giỏi, mới được đặt tên như vậy”, Giang Uyển Quân nói đến đây, đột nhiên cười khúc khích.

“Ồ? Thế tên thật của cậu ta là gì?”, Trần Thanh thấy bộ dạng của Giang Uyển Quân, tò mò hỏi.

“Là Lạc Oa, phụt...”, nói đến đây, Giang Uyển Quân cười lớn.

“Khi bố mẹ anh ta đặt cái tên này cho anh ta có lẽ đã quên mất, anh ta sẽ trưởng thành!”, nghe đến cái tên này, Trần Thanh cũng không nhịn được nở nụ cười.

“Nhưng mà, bây giờ không có ai dám gọi cái tên ấy, đây chính là điều mà Lạc Thu kiêng kị, nếu như có ai dám nhắc đến cái tên này trước mặt anh ta, e rằng sẽ bị anh ta trả thù một cách điên cuồng”, Giang Uyển Quân lo Trần Thanh sẽ nhắc đến tên thật của Lạc Thu ở trước mặt hắn ta, vội vàng nhắc nhở.

“Yên tâm đi, chỉ cần cậu ta không đắc tội với anh, anh cũng không muốn quan tâm tới cậu ta đâu, dù cậu ta có tên là Cẩu Đản, anh cũng không quan tâm”, Trần Thanh lại nhếch miệng, cái tên Lạc Thu gì đó thực sự không khiến anh phải để ý đến.

Chiếc xe nhanh chóng đi đến lối vào của đường núi Hồ Lộc Minh, giao lộ vốn được phong tỏa, bây giờ bị người khác cưỡng chế phá hủy, đến biển cảnh báo cũng bị giật ra, bên trên giẫm đầy dấu chân, việc này khiến Trần Thanh híp mắt lại.

“Nghe nói mấy chục km gần Hồ Lộc Minh được một người đàn ông giàu có mua lại, không phải ở đây không thể tùy ý ra vào sao?”, Giang Uyển Quân đương nhiên biết Hồ Lộc Minh nổi tiếng, lập tức nói.

“Ở đó có biển cảnh báo, những người này không có chút nhận thức nào về lãnh thổ cả, coi đây là vườn hoa sau nhà mình”, Trần Thanh lắc đầu, giơ tay ra, chỉ vào biển cảnh báo.

“Đúng thật là, chẳng lẽ đám người này không sợ chủ đất báo cảnh sát sao?”, nhìn thấy biển cảnh báo bị kéo xuống, giẫm trên mặt đất, rào chắn đường bị phá hủy một cách bạo lực, rõ ràng đám người này là những kẻ coi trời bằng vung.

“Một đám con nhà giàu, mạng lưới quan hệ phức tạp, sao có thể sợ cảnh sát được. Được rồi, đi thôi, đi vào xem sao!”, Trần Thanh lắc đầu, đám người này, thật đúng là coi trời bằng vung, xem ra phải cho bọn họ biết, cái gì gọi là coi trời bằng vung thật sự.

“Vâng!”, Giang Uyển Quân gật đầu, chiếc xe cũng được quẹo vào, lái theo con đường núi ngoằn ngoèo.

Ngay sau đó, chiếc xe của Giang Uyển Quân đã đến bãi đất trống ở phía trước đường cao tốc trên núi.

Hiện tại, có rất nhiều chiếc xe được dừng ở đây, mỗi chiếc đều đã được cải tạo lại, mặc dù trang thiết bị chưa chắc đã hoàn hảo nhưng tính năng chắc chắn sẽ mạnh hơn những chiếc xe bình thường.

Ban ngày ban mặt, lại còn đốt một đống lửa trong thùng dầu lớn, đám người này thật sự tưởng đây là nơi đua xe sao.

Một nhóm nam nữ thanh niên ăn mặc hở hang, lộ liễu, mang hơi hướng điên loạn, mở nhạc Heavy mental, tạo cảm giác vô cùng phóng túng.

Đường lên núi đầy rác rưởi, còn có đôi nam nữ không ngừng lắc lư trên xe, làm mấy trò bậy bạ, Trần Thanh nhìn thấy liền nhíu mày.

“Còn dám coi Hồ Lộc Minh của tôi là nơi để phóng túng à, xem ra đã đến lúc để mấy đứa sống buông thả này biết, Hồ Lộc Minh là địa bàn của ai”. Trần Thanh nheo mắt, nhẹ giọng nói.

“Anh nhìn thấy chiếc xe màu đen được cải tạo có logo tia chớp kia không? Chiếc xe đó là xe đua của Lạc Thu, không ngờ hôm nay thật sự có thể nhìn thấy cảnh Lạc Thu đua xe rồi”, Giang Uyển Quân phấn khích chỉ vào chiếc xe thể thao màu đen.

“Ừm!”, Trần Thanh gật đầu, đôi mắt xuyên thấu quét qua một lượt, anh vốn muốn xem xem Lạc Thu rốt cuộc là thần thánh phương nào, kết quả, nhìn thấy một đôi nam nữ quấn quýt lấy nhau ở trong xe, Trần Thanh vội thu lại đôi mắt xuyên thấu.

Nhưng vừa nhìn qua một chút, Trần Thanh liền nhận ra, tên Lạc Thu được gọi là thần đua xe, hóa ra lại là một người đàn ông nhỏ bé trong có vẻ rất hèn hạ, mái tóc nhuộm màu đỏ rất kiêu ngạo, cơ thể gầy gò, không ngờ còn có thể chạy trước xe thể thao ngọa nghễ như thế.

“Cô Giang, đến rồi à, Lạc Thần hôm nay sẽ đích thân đua, cô có thể sùng bái thần tượng của cô ở cự ly gần rồi”, khi Giang Uyển Quân và Trần Thanh đang nhỏ giọng nói chuyện, đột nhiên một thanh niên mặc quần áo sặc sỡ đi cùng vài đôi nam nữ bước đến.

“Sùng bái cái gì? Tôi chỉ nghĩ anh ta đua xe giỏi thôi, anh ta không phải thần tượng của tôi”, Giang Uyển Quân nghe thấy Chu Hán Khanh nói, lập tức phản bác.

“Được, được, tôi sai rồi!” Chu Hán Khanh vừa nghe thấy Giang Uyển Quân khó chịu, vội vàng nhận sai, hắn không thể đắc tội với Giang Uyển Quân được, mặc dù hắn luôn theo đuổi Giang Uyển Quân, nhưng Giang Uyển Quân không hề có chút hứng thú nào với mình.

Chương 320: Không có áp lực

"Cậu Chu, thằng đó là ai?", lúc này, một chàng trai trẻ bên cạnh Chu Hán Khanh lên tiếng hỏi.

Lúc này Chu Hán Khanh mới nhìn thấy Trần Thanh. Ngay lập tức, đôi mắt của hắn đỏ ngầu lên.

Bởi vì hắn nhận ra rằng đó chính là người đàn ông đã quăng mình ra khỏi văn phòng của Nam Cung Yến!

Sau vụ đó, hắn đã hỏi thăm về Trần Thanh, biết anh chỉ là một bảo vệ, sau này mới được vào bộ phận quan hệ xã hội làm một nhân viên quèn, thế là hắn vẫn luôn muốn tới gây sự với Trần Thanh, không ngờ hôm nay lại gặp nhau.

"Thằng ranh, mày còn dám xuất hiện trước mặt tao cơ đấy! Thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không cửa mày lại xông tới", Chu Hán Khanh chỉ vào Trần Thanh rồi quát tháo với vẻ mặt phẫn nộ.

"Hử? Anh Thanh, anh biết Chu Hán Khanh à? Sao anh lại đắc tội với anh ta vậy?", nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của Chu Hán Khanh, Giang Uyển Quân tò mò hỏi ngay, còn sợ hãi ấy hả? Trong cái đất Giang Nam này, Giang Uyển Quân chưa từng sợ ai hết.

"Không có gì, chỉ là nện cho hắn một trận rồi quăng đi như rác rưởi thôi mà", nhìn thấy Chu Hán Khanh, Trần Thanh nói với vẻ mặt lạnh nhạt, không hề cảm thấy hoảng hốt vì phe hắn người đông thế mạnh.

Những người đi theo Chu Hán Khanh nghe vậy đều trố mắt ra.

Phải biết rằng gia tộc của Chu Hán Khanh có thể nói là gia tộc giàu nhất thành phố Long Hải, không ai dám đắc tội với Chu Hán Khanh, huống chi là đánh hắn, bởi vì làm như thế là chuốc lấy mối thù sống còn rồi.

"Ha ha, thì ra là thế. Nhóc Chu, sao anh đen thế? Đắc tội với anh Thanh, bị đánh còn là nhẹ đó", Giang Uyển Quân vừa cười vừa nói.

"Cô gọi thằng đó là gì cơ?", Chu Hán Khanh đang bị hận thù che mờ đôi mắt, nghe thấy cách xưng hô của Giang Uyển Quân với Trần Thanh, trái tim hắn run lên, hỏi với vẻ không dám tin.

"Đương nhiên là anh Thanh rồi, người tôi thích đó", Giang Uyển Quân lập tức nói ngay, sau đó cô ấy ôm lấy cánh tay của Trần Thanh, dáng vẻ vô cùng thân thiết.

"Cô... Sao cô lại thích hắn được? Hắn chỉ là một thằng bảo vệ chó chết mà thôi, dựa vào đàn bà mới vào được bộ phận quan hệ xã hội, hắn có tư cách gì mà lại lọt vào được mắt xanh của cô?", nghe thấy câu nói của Giang Uyển Quân, rồi lại nhìn thấy dáng vẻ thân thiết của Giang Uyển Quân với Trần Thanh, Chu Hán Khanh lập tức nổi cơn thịnh nộ, hắn điên cuồng gào thét.

"Anh là cái thá gì? Chuyện giữa tôi và anh Thanh liên quan gì tới anh? Còn nữa, anh dám nói anh Thanh của tôi như thế, anh chết chắc rồi!", nghe thấy Chu Hán Khanh nói vậy, Giang Uyển Quân tức điên lên, chỉ vào Chu Hán Khanh rồi nghiến răng nghiến lợi mắng.

"Đừng nổi giận, chỉ là một con chó dại mà thôi, vì một con chó dại mà làm mình tức như thế thì không đáng đâu!", Trần Thanh chỉ thờ ơ trước sự điên loạn của Chu Hán Khanh, anh hững hờ nói.

"Phụt... Anh Thanh, anh nói đúng quá đi mất, anh ta là một con chó dại, nhìn thấy ai là cắn người đó, tuyệt đối đừng để mắc bệnh dại", nghe thấy câu nói lạnh nhạt của Trần Thanh, Giang Uyển Quân lập tức nở nụ cười, cảm thấy hả hê vô cùng.

"Thằng ranh, núp sau phụ nữ thì là loại đàn ông gì đây? Có gan thì thi đấu một trận với tao, tao sẽ dạy mày cách làm người", dù sao Chu Hán Khanh cũng là loại người âm hiểm, Giang Uyển Quân bảo vệ Trần Thanh như thế, nếu hắn cứ quấn lấy thì e rằng Giang Uyển Quân sẽ càng thêm chán ghét, hắn không muốn đắc tội với Giang Uyển Quân.

"Mày là cái thá gì mà đòi dạy tao làm người? Chán sống rồi hả?", điều tối kỵ của Trần Thanh là người khác nói thế với mình. Sát khí trong lòng anh dâng lên, nói với vẻ âm trầm.

"Xì, không dám thì nói là không dám, đừng có ba hoa", bắt gặp ánh mắt ngập tràn sát khí của Trần Thanh, Chu Hán Khanh sợ thót tim, vội vàng nhìn sang chỗ khác, sau đó nói bằng giọng khinh thường.

"Được, mày nói đi, định đấu thế nào? Có quy tắc gì?", Trần Thanh hít sâu một hơi, kìm nén sát ý trong lòng, đồng thời lạnh lùng nói.

Nghe thấy Trần Thanh nói vậy, Chu Hán Khanh mừng thầm.

Tuy rằng hắn là con nhà giàu, nhưng lại cực kỳ thích đua xe và cải tiến xe, chiếc xe thể thao của hắn cũng được chuyên gia cải tạo rồi. Hơn nữa, tuy rằng trình đua xe của hắn không bằng Lạc Thu, nhưng cũng thuộc dạng đỉnh trong giới đua xe của thành phố Long Hải.

"Anh Thanh, đừng! Tên Chu Hán Khanh này thường xuyên đua xe, anh đừng đồng ý với hắn", nghe thấy câu ấy của Trần Thanh, Giang Uyển Quân lập tức cuống lên.

Mặc dù Chu Hán Khanh rất đáng ghét, nhưng cô ấy vẫn phải thừa nhận rằng kỹ thuật đua xe của hắn rất tốt.

"Cô Giang, đây là cuộc đọ sức giữa đàn ông chúng tôi, cô can thiệp vào thì không hay đâu, nếu không thì người ta sẽ nói là không phải đàn ông mất", nghe thấy Giang Uyển Quân nói vậy, Chu Hán Khanh vội vàng chen miệng vào sỉ nhục Trần Thanh.

"Anh...", Chu Hán Khanh nói thế khiến Giang Uyển Quân nghẹn lời, cô ấy sợ mình nói thêm gì nữa thì sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của Trần Thanh.

"Yên tâm đi, đối phó với một tên bị dương hư thì có áp lực gì cơ chứ", đối mặt với sự khinh thường của Chu Hán Khanh, Trần Thanh chỉ nói bâng quơ.

Tuy rằng giọng anh không lớn, nhưng tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy rõ ràng, khiến ánh mắt của mọi người khi nhìn Chu Hán Khanh bắt đầu trở nên khác thường.

Cũng chẳng trách được, đám con nhà giàu này suốt ngày cờ bạc rượu chè gái gú, đủ để làm suy kiệt sức khỏe của bọn họ rồi, dương hư là chuyện rất bình thường.

Sắc mặt của Chu Hán Khanh biến đổi hẳn, hắn run rẩy khắp người, chỉ vào Trần Thanh rồi giận dữ hét lên: "Vớ vẩn, mày nói ai bị dương hư? Mày mới dương hư thì có, cả nhà mày đều bị dương hư".

Dứt lời, hắn thở hổn hển mấy cái rồi nói tiếp: "Nếu không dám thì cứ nói thẳng ra, tao sẽ không cười mày đâu".

"Đủ rồi đó, mày lảm nhảm nhiều quá đấy. Nói đi, thi đấu thế nào?", Trần Thanh không để ý tới hắn, chỉ lên tiếng hỏi thẳng luôn.

"Được lắm! Đua xe thì đương nhiên là ai nhanh người đó thắng rồi. Lát nữa chúng ta tới trường đua, thực lực của chúng ta không thể sánh bằng Lạc Thần được, vậy nên sẽ so xem ai cách Lạc Thần gần nhất, thấy sao?", Chu Hán Khanh mở miệng nói, không những thế còn tiện thể lấy lòng Lạc Thu.

"Vậy nếu có người vượt qua tên họ Lạc đó thì sao?", Trần Thanh tò mò hỏi.

"Ha ha... Hắn vừa nói gì cơ? Vượt qua Lạc Thần á? Bị khùng hả?"

"Tôi thấy hắn khùng nặng phết đó, nếu không thì sao lại đắc tội với thần tài Chu được".

"Còn nằm mơ đua xe thắng Lạc Thần nữa chứ, đúng là mơ mộng hão huyền".

Chu Hán Khanh còn chưa nói gì thì đám người xung quanh đã xôn xao lên. Bao nhiêu người tới đây vì Lạc Thu, bây giờ có người nói muốn thắng Lạc Thu ngay trước mặt bọn họ, thế chẳng phải là giỡn mặt sao?

Vậy nên có thể nói là Trần Thanh đã khơi dậy sự tức giận của nhiều người rồi.

Lúc này Giang Uyển Quân cũng hơi luống cuống, cô ấy không ngờ là Trần Thanh lại không biết lựa lời như thế, đắc tội tất cả những người ở đây mất rồi.

Trần Thanh chẳng hề cảm thấy căng thẳng, ngược lại còn thấy điều mình vừa nói chỉ là chuyện đương nhiên.

Đám người đó chỉ đơn giản là sùng bái kẻ mạnh thôi, chỉ cần anh thắng thì sẽ chẳng còn áp lực gì nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ác Ma Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Thiết Soái Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Giang Long chiến thần
Giang Long chiến thần
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom