• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh (2 Viewers)

  • Chương 461-465

Chương 461: Có giác ngộ rõ ràng

“Ồ? Tông sư võ đạo, vậy ông nói nghe xem sư phụ ông là ai?”, nghe Hồng Thịnh nói thế, Trần Thanh cười lạnh một tiếng, hỏi.

Tông sư võ đạo à, cũng không phải là anh chưa từng giết bao giờ.

Trần Thanh sơ cứu qua cho hai người kia, quan trọng nhất là chữa khỏi cho nội thương của Tật Phong.

Trước kia ánh sáng vàng từ đôi mắt xuyên thấu của Trần Thanh chỉ có thể trị liệu kinh mạch, mà hiệu quả của việc trị liệu đó cũng không quá tốt, chữa trị xong cho một người cũng đủ làm anh mệt muốn chết.

Mà lần này, sau khi mắt nhìn xuyên thấu đã tiến hóa, thì ánh sáng xanh của nó chẳng những có thể trị liệu kinh mạch, mà còn có thể chữa trị nội thương.

“Hừ, đã là một võ giả thì hẳn là mày cũng đã biết tên tuổi của sư phụ tao. Sư phụ tao chính là thầy Lữ, không đúng, trước kia gọi là thầy Lữ, bây giờ phải gọi là Lữ tông sư mới đúng”, Hồng Thịnh vô cùng ngạo nghễ nói.

“Có phải là đầu óc của ông bị tật gì không? Họ Lữ nhiều như thế, sao tôi biết được sư phụ ông là con lừa nào?”, Trần Thanh cười lạnh, nói.

“Mày… Mày lại dám sỉ nhục thầy của tao, mày xong đời rồi”, Hồng Thịnh nghe lời nói to gan đó của Trần Thanh xong lập tức điên lên.

“Nếu không nói thì ông vĩnh viễn không cần nói nữa”, Trần Thanh không muốn dây dưa với tên điên này nữa, hiện tại anh còn chưa biết Hắc Kiện và Ưng Chuẩn như thế nào, cho nên anh nhất định phải nhanh chóng xử lý cho xong chuyện này.

“Thầy của tao tên là Lữ Đại Vĩ”, Hồng Thịnh ngạo nghễ nói.

“Lữ Đại Vĩ đã đột phá được võ đạo tông sư rồi ư?”, nghe thấy Hồng Thịnh nói vậy, Trần Thanh lập tức kinh ngạc.

Anh không ngờ cái tên Lữ Đại Vĩ đưa cho mình Thiên Sướng Viên số một để nịnh nọt mình, chỉ trong một thời gian ngắn đã đột phá lên được võ đạo tông sư. Xem ra cái tên Lữ Đại Vĩ này có vận may không tệ đâu.

Dù sao thì võ đạo tông sư vốn không dễ đột phá. Hẳn là trong lúc chiến đấu với Vân Hạn Lâm, Lữ Đại Vĩ đã giác ngộ điều gì đó, nên mới đột phá được như vậy.

“Xem ra là mày đã từng nghe đến tên thầy tao rồi. Đã thế thì, thằng nhóc, thức thời thì giao lại hai thằng nhóc kia cho tao, tao có thể xin thầy tao nương tay, tha cho mày một cái mạng chó”, Hồng Thịnh nghe Trần Thanh nói như vậy, nhất thời, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ. Xem ra thằng quỷ này cũng biết thầy của ông ta.

“Ông và thầy ông đúng là có tính cách giống nhau, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”, nghe Hồng Thịnh nói vậy với mình, trong mắt Trần Thanh lập tức xuất hiện sát khí.

“Mày đừng có làm loạn, tao nói cho mày biết, thầy đối xử với tao khá tốt. Nếu mày dám đụng đến một đầu ngón tay của tao thôi, thầy tao nhất định sẽ giết cả nhà mày”, nhìn thấy ý muốn giết người vừa chợt lóe lên trong mắt Trần Thanh, Hồng Thịnh lập tức giật nảy mình.

Ông ta cũng không muốn chết. Cho dù sau đó thầy của ông ta sẽ báo thù cho ông ta, thế nhưng đối với ông ta mà nói thì việc đó cũng chẳng có ích gì cả, bởi vì ông ta đã chết rồi.

“Tuổi tác của ông và ông ta không cách biệt lắm, thế mà ông lại bái Lữ Đại Vĩ làm thầy, ông đúng là một người kỳ lạ”, Trần Thanh căn bản không thèm để những điều Hồng Thịnh vừa nói vào lòng, phỉ nhổ.

“Ai cần mày lo”, nghe Trần Thanh nói mấy lời như vậy, Hồng Thịnh giống như con mèo bị đạp phải đuôi.

Lúc trước, khi ông ta bái người ta làm thầy, cũng đã có lời đồn đại như vậy, dù sao thì độ tuổi của ông ta và Lữ Đại Vĩ không chênh lệch quá nhiều, nhưng lại là thầy trò, quả thật là có hơi quái dị.

“Đưa tin cho Hắc Kiện, để cậu ta đến tập hợp ở đây”, Trần Thanh không tiếp tục nhiều lời với Hồng Thịnh nữa, mà nói thẳng với Cẩu Tử và Tật Phong.

“Đại ca, vì không để bị truy binh đuổi theo, chúng em đã cắt đứt liên lạc với nhau rồi, bây giờ không liên lạc được nữa. Mà Ưng Chuẩn còn đang bị thương”, Tật Phong cười khổ một tiếng, sau đó hơi ngần ngừ nói ra.

“Sao lại không nói sớm? Đi, dẫn tôi đến chỗ mà các cậu đã tách ra”, nghe được câu trả lời của Tật Phong, sắc mặt Trần Thanh lập tức thay đổi, sau đó anh tức giận nói.

“Vâng”, nghe Trần Thanh nói vậy, vẻ mặt Tật Phong và Cẩu Tử lập tức nghiêm túc lại, cúi đầu đáp lại anh.

“Dám xẻo thịt anh em của tôi, thì phải chuẩn bị tốt để bị xẻo thịt lại. Chỉ có điều bây giờ tôi còn đang có việc, chờ đó tôi sẽ trở lại xử lý ông”, Trần Thanh thẳng thừng ra tay, đánh nát đan điền của các võ giả xung quanh, sau đó mới nhìn Hồng Thịnh, nói.

“Mày… Mày muốn làm gì?”, nhìn thấy ánh mắt của Trần Thanh, trong lòng Hồng Thịnh lập tức dâng lên dự cảm bất thường.

“Không phải là ông thích xẻo thịt sao, như ông mong muốn thôi”, Trần Thanh cười lạnh một tiếng, sau đó một phát đánh nát đan điền của Hồng Thịnh, dao găm trong tay vung ra nhanh như chớp giật.

“A…”, bị Trần Thanh đánh nát đan điền, Hồng Thịnh đã sắp phát điên lên rồi, ngay sau đó, con dao găm trong tay Trần Thanh nhanh chóng xẹt qua người ông ta, không biết bao nhiêu nhát, chỉ có vài giây đồng hồ, Hồng Thịnh đã trở thành một người máu.

Chỉ có điều, Trần Thanh cũng không cắt đứt động mạch chủ của ông ta, cho nên mặc dù nhìn rất thê thảm nhưng trong thời gian ngắn tính mạng của ông ta không bị nguy hiểm gì.

“Cho ông thêm chút thời gian”, đối với Hồng Thịnh đang kêu gào thảm thiết, Trần Thanh không hề bị lung lay một chút nào, ánh mắt xuyên thấu đảo qua một lượt, nhanh chóng tìm thấy một chút mật ong đã quá hạn sử dụng.

Sau đó Trần Thanh đổ số mật ong đó lên những vết thương của Hồng Thịnh.

“Mày… Mày là ma quỷ, mày sẽ chết không được yên thân, thầy của tao nhất định sẽ giết mày”, lúc này, Hồng Thịnh đã hoàn toàn chìm trong sự sợ hãi. Mặc dù ông ta thích tra tấn người ta, nhưng lại không thích bị người khác tra tấn.

“Được, tôi rất mong chờ Lữ Đại Vĩ sẽ đến tìm tôi. Tôi đây lại muốn xem xem, sau khi đột phá được võ đạo tông sư rồi, Lữ Đại Vĩ có tiến bộ gì không. Đúng rồi, nếu như ông ta muốn hỏi tôi là ai, thì ông nói cho ông ta biết, tôi là Trần Thanh”, Trần Thanh nói chuyện vô cùng bình tĩnh với Hồng Thịnh, tựa như hai người bạn đang nói chuyện phiếm. Nếu như hình ảnh trước mặt không máu tanh như thế này…

“Mày… Mày là Trần gia”, nghe Trần Thanh nói như vậy, Hồng Thịnh lập tức trợn tròn mắt.

Danh tiếng của Trần Thanh ở thành phố Long Hải có thể nói là như sấm bên tai. Có thể nói, bất kỳ võ giả nào ở đây đều biết đến tên Trần gia.

Ra mắt lúc hơn hai mươi tuổi, đạt đến thiên tiên đại thành, đồng thời còn vượt cấp chém giết võ đạo tông sư, ai dám so với anh?

Còn đám võ giả vừa bị phá nát đan điền ở xung quanh nghe Trần Thanh tự giới thiệu xong, lập tức cảm thấy tuyệt vọng. Kẻ mạnh như thế này, bọn họ làm gì có cơ hội trả thù?

Chỉ có điều, so với những người đang sợ hãi, thì Hồng Thịnh còn đỡ hơn bọn họ nhiều.

“Ha ha…”, Trần Thanh cười lạnh một tiếng, sau đó nhấc hai người đàn em của mình lên, lao nhanh đi.

“Đại ca, anh cũng là võ giả sao?”, thực ra mặc dù hai người bọn họ đã bị cắt cho mấy nhát, nhưng đều là những vết thương ngoài da. Đối với những vết thương như thế này, bọn họ đã cảm thấy bình thường từ lâu rồi, vả lại còn có Trần Thanh xử lý giúp bọn họ, nên đã không còn vấn đề gì nữa.

Khi hai người bọn họ bị Trần Thanh xách đi lên xuống mấy lần đã đến vách đá lúc trước, Tật Phong và Cẩu Tử lập tức phải giật mình.

“Những chuyện đó sẽ kể chi tiết với các cậu sau. Đi thôi, bây giờ chúng ta sẽ đi tìm bọn họ”, Trần Thanh không đi xuống dưới, mắt nhìn xuyên thấu quét qua một cái đã biết hai người kia đã rời đi, nên ngay lập tức mang hai người kia đi truy tìm theo dấu vết con đường của hai người Hắc Kiện.

Lấy sự hiểu rõ của Trần Thanh đối với bọn họ, cộng thêm sự tồn tại của cái ánh mắt nhìn xuyên thấu này, muốn truy tìm một ai đó thật sự rất dễ dàng.

“Đại ca, anh nói là bọn họ ở đây sao?”, khi Trần Thanh truy tìm theo dấu vết của hai người kia đi vào một con đường đang đèn đỏ ở phía đông thành phố, Trần Thanh mang theo hai người kia đứng dưới một căn phòng hắt ra ánh sáng màu đỏ lờ mờ.

“Không ngờ hai người bọn họ còn đang trốn như thế, không biết đây là ý kiến của ai?”, ánh nhìn xuyên thấu của Trần Thanh đã phát hiện ra Hắc Kiện và Ưng Chuẩn.

Mặc dù sắc mặt của Ưng Chuẩn không tốt lắm nhưng có thể thấy được rằng vết thương của cậu ta đã tốt hơn nhiều.

Chương 462: Đổ ập xuống

“Nếu như cậu sợ chết thì cứ đợi ở đây đi, để tôi đi”, Ưng Chuẩn cưỡng ép mình chống tay lên đứng dậy, nhưng lại động phải vết thương, nên lại một lần nữa ngã xuống giường.

“Với tình trạng hiện tại của cậu sao? Còn muốn đi giết địch nữa ư? Tôi thấy cậu muốn đi chịu chết thì đúng hơn. Cẩu Tử và Tật Phong vì để phá vòng vây cho chúng ta thoát ra ngoài đã tự dâng mình tới chỗ đó. Nếu như bây giờ chúng ta cứ ngốc nghếch đi thẳng tới đó thì chẳng phải là sự cố gắng của hai người họ sẽ trở nên vô nghĩa ư?”, Hắc Kiện nghiến răng, tức giận nói.

“Vậy cậu nói xem phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta cứ trơ mắt nhìn bọn họ gặp nguy hiểm sao?”, Ưng Chuẩn hơi tức giận mắng. Lúc trước nếu như mình cẩn thận một chút, sớm phát hiện ra mình bị người khác tiếp cận thì tốt, sẽ không bị thương thành như thế này.

“Thế này đi, tôi lặng lẽ quay lại xem tình hình thế nào trước. Cậu cứ ở đây dưỡng thương đi”, trong mắt Hắc Kiện lóe lên sự kiên định, sau đó cậu ta đứng dậy.

“Tôi đi với cậu”, Ưng Chuẩn nói.

“Cậu đứng lên không nổi thì đi với tôi kiểu gì? Nếu như tôi không về được thì cậu đi tìm đại ca, để anh ấy báo thù cho chúng ta. Cứ quyết định như thế đi, không cho phép phản đối”, Hắc Kiện quyết tâm, lần này bất luận thế nào thì cậu ta cũng đi.

Trước kia vì muốn đưa Ưng Chuẩn đến nơi an toàn cho nên mới tạm thời tách khỏi mọi người. Hiện tại cũng coi như đã an toàn rồi, thế nên cậu ta phải đi.

“Hai vị thật sự không cần phục vụ sao?”, ngay khi hai người bọn họ đang nói chuyện, bên ngoài truyền tới một loạt tiếng gõ cửa, một giọng nói nũng nịu truyền tới.

“Không cần, không đủ tiền à?”, giọng nói của Hắc Kiện vô cùng không thân thiện, rất lạnh lùng.

“Đủ, đủ, vậy tôi sẽ không quấy rầy chuyện tốt của hai vị nữa, hi vọng hai vị kiềm chế một chút”, giọng nói ở bên ngoài có hơi thất vọng.

“Thật sự là kì lạ, hai người đàn ông cao to tìm đến chỗ này mà lại ở riêng trong phòng, sao vậy, có chuyện gì ư?”, giọng nói nũng nịu kia giảm bớt âm lượng, nhỏ giọng thầm thì.

Trong phòng, hai người Hắc Kiện và Ưng Chuẩn đều có thính giác vô cùng nhạy, đương nhiên là cũng nghe thấy những lời này, nhất thời, hai người đều cảm thấy rất tức giận, bọn họ muốn lao ra ngoài để giải thích.

Mà ở bên ngoài, Trần Thanh thông qua ánh mắt xuyên thấu, nhìn thấy khẩu hình khi đang nói của người phụ nữ kia, lập tức không nhịn được mà phá lên cười.

Không ngờ rằng Ưng Chuẩn bình thường lạnh như băng lại bị người khác hiểu lầm thành đồng tính, thật sự là quá tổn thương sự kiêu ngạo của cậu ta.

“Đại ca, anh cười cái gì thế? Hai người bọn họ sẽ không thật sự ở bên trong chứ? Tốt lắm, hai người này lại dám chạy tới nơi như thế này, thật sự là tức chết tôi”, Tật Phong hơi thở hổn hển nói.

“Cậu đúng là ngu hết chỗ nói, ngụy trang đó, quên rồi sao? Nơi như thế này mới là chỗ an toàn nhất”, Cẩu Tử ở bên cạnh lại đập cho Tật Phong một cái, tức giận nói.

“Lại đánh tôi, đầu óc tôi sắp không dùng được nữa rồi đấy”, Tật Phong kêu đau một tiếng, sau đó tức giận đáp.

“Thôi, đừng làm ồn, đi vào bắt hai người bọn họ ra đi”, Trần Thanh vội vàng ngăn cản hai người này. Nếu như không ngăn cản hai người này thì bọn họ có thể cãi nhau cả tiếng đồng hồ liền.

“Đại ca, anh có chắc là để cho bọn em đi vào không? Thế này không tốt lắm đâu? Cho tới bây giờ tôi chưa từng bước chân vào những nơi như thế này”, Tật Phong hơi chần chờ, sau đó cẩn thận nói.

“Bảo cậu đi thì đi, chẳng lẽ cậu còn muốn tôi đi vào sao? Nhanh”, nghe Tật Phong nói vậy, Trần Thanh lập tức trừng mắt, sau đó đá một phát vào mông Tật Phong.

Cẩu Tử ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì vội ngậm miệng lại, nuốt hết những lời định nói xuống.

Sau đó hai người bọn họ đi vào trong, vừa mới vào đã thấy có hai người phụ nữ trang điểm vô cùng đậm bước tới, vây quanh Tật Phong và Cẩu Tử.

“Hai chàng trai này nhìn đúng là đẹp trai quá, các cậu thích chị em nào của chúng tôi rồi?”, trong đó có một người phụ nữ hơi lớn tuổi chút dịu dàng hỏi.

“Cái đó, chúng tôi đến tìm người. Có phải vừa nãy có hai người đàn ông tầm tuổi chúng tôi vừa vào đây không?”, Tật Phong hơi không chịu nổi, vội lùi về sau hai bước, sau đó lúng túng hỏi.

“Chàng trai này, cậu nói chuyện thật thú vị. Nơi này của chúng tôi toàn là đàn ông ra ra vào vào, đều tầm tuổi các cậu. Cậu muốn tìm ai đây?”, một người phụ nữ khác muốn nói cái gì đó, lại bị người lớn tuổi hơn ở bên cạnh kéo một cái, sau đó người ấy lại trêu chọc Tật Phong.

Chỉ có điều, trong mắt bà ta cũng để lộ ra sự cảnh giác.

“Chính là một tên kiểu hay ru rú trong nhà và một tên như khối băng cùng nhau vào đây”, Cẩu Tử ở bên cạnh hơi không kiên nhẫn nói.

“Xin lỗi nhé, chúng tôi chưa từng gặp bọn họ. Nếu hai người không phải tới đây để giúp các chị em mua bán thì xin mời đi cho”, sắc mặt người phụ nữ đột nhiên trở nên lạnh lẽo, sau đó thẳng tay đuổi người.

“Bọn họ ở ngay đây thôi, mau đưa chúng tôi đi tìm bọn họ đi”, Tật Phong hơi sốt ruột, tức giận nói.

“Tôi thấy hẳn là các người tới đây gây chuyện. Được, các người chờ đó cho tôi”, sắc mặt của người phụ nữ hơi lớn tuổi kia thay đổi, hô lên: “Các chị em, ra ngoài đi, có người đến gây sự”.

Bà ta vừa hô lên, ngay sau đó, bốn năm người phụ nữ trong tay mang theo các loại “vũ khí” lao ra.

Tật Phong và Cẩu Tử lập tức ngây người ra, hơi đờ đẫn nhìn vũ khí mà những người phụ nữ này cầm.

Gậy gãi ngứa, chổi, cây lau nhà, còn có người thậm chí còn cầm cả lưới đánh cái, không biết bên trong chứa thứ gì, chỉ sợ là làm thế để dùng như một cái búa.

“Các chị đừng hiểu lầm, chúng tôi không có ác ý. Hai người kia là người quen của chúng tôi, chúng tôi tuyệt đối không đến đây để gây chuyện”, Tật Phong dù gì cũng phản ứng nhanh hơn một chút, nhẹ nhàng nói.

“Rất xin lỗi, ở chỗ này của chúng tôi không có ai khác, chỉ có mấy người phụ nữ mà thôi. Mau đi ra ngoài đi, nếu thật sự không ra ngoài thì chúng tôi sẽ báo cảnh sát”, người phụ nữ hơi lớn tuổi kia lạnh lùng nói, hiển nhiên là không tin lời Tật Phong.

“Ra ngoài”.

“Mau đi ra ngoài đi”.

Những người phụ nữ khác nghe xong cũng xông tới, vũ khí trong tay bọn họ đánh tới tấp xuống người Tật Phong và Cẩu Tử.

Tật Phong và Cẩu Tử là hai kẻ có bản lĩnh, thế nhưng dưới sự tấn công như vậy của những người phụ nữ này, hai người bọn họ đã thua trận, bị đuổi ra ngoài.

“Đại ca, thất bại”, Tật Phong và Cẩu Tử ủ rũ gục đầu, vẻ mặt buồn bực nói.

“Đúng là quá xấu hổ, tránh sang một bên cho tôi”, Trần Thanh nhìn dáng vẻ chật vật của hai người bọn họ, lập tức giận dữ mà không có chỗ xả, đá cho mỗi người một cái, sau đó anh tự mình đi vào trong.

“Ừm?”, Trần Thanh đột nhiên cảm thấy gì đó, quay đầu nhìn về phía góc đường, chỉ phát hiện ra bóng lưng của một người phụ nữ. Trần Thanh vốn định dùng ánh mắt xuyên thấu để kiểm tra xem thế nào, kết quả là từ bên trong đã có hai cánh tay duỗi ra, kéo anh vào.

“Chàng trai này, nhìn đẹp trai quá”, sau khi Trần Thanh bị kéo vào trong, anh phát hiện mình bị một đám phụ nữ vây quanh, anh nhanh chóng trấn tĩnh lại.

“Hắc Tử, Ưng Chuẩn, mau đi ra cho tôi”, Trần Thanh không phản ứng lại với đám người đó, mở miệng hô lên một câu.

Nghe Trần Thanh nói xong, sắc mặt mấy người phụ nữ kia đột nhiên thay đổi, xem ra lại tìm hai người kia.

Chương 463: Ôn lại chuyện cũ

"Hôm nay chúng tôi phải nghỉ ngơi, mời đi cho", sắc mặt của người phụ nữ lớn tuổi đột nhiên tối sầm xuống, bà ta liếc mắt ra hiệu cho mấy chị em đứng cạnh.

Mấy người kia lập tức hiểu ý của bà ta, nhanh chóng đuổi Trần Thanh đi.

Thấy mấy người đàn bà hung dữ như hổ gầm, sói hú, Trần Thanh chỉ biết cười khổ một tiếng, nói: "Xin các cô chờ thêm một chút nữa, tôi là bạn của hai người kia. Bọn họ nghe thấy tôi gọi rồi nên chắc sẽ ra ngay thôi".

Chẳng trách hai người Tật Phong và Cẩu Tử lại thua trận, nếu như mấy người phụ nữ này không nghe mình giải thích, vậy thì e là mình cũng sẽ bị đuổi ra ngoài, đúng là quá mất mặt.

Bà cô cầm đầu nghe xong cũng chẳng tin lời anh nói. Không những thế bà ta còn mạnh miệng, tức giận đuổi anh đi: "Tôi đã bảo là ở đây không có hai người đó rồi, còn không mau cút đi!"

Ngay khi Trần Thanh cho rằng mình bị đuổi đi thì Hắc Kiện cũng bước ra.

“Đại ca! Cuối cùng anh cũng đến rồi”, sau khi nhìn thấy Trần Thanh, Hắc Kiện lao đến ôm chầm lấy anh.

"Được rồi! Lát nữa về rồi ôn chuyện sau. Bây giờ cậu dẫn tôi tới thăm Ưng Chuẩn đi" Trần Thanh thấy Ưng Chuẩn không đến nên đoán là vết thương của cậu ta vẫn chưa bình phục, anh vô cùng lo lắng.

“Được”, Hắc Kiện nghe Trần Thanh nói vậy, rốt cuộc mới thu lại tâm trạng kích động của mình, gật đầu nói.

“Các anh quen biết nhau thật à? Anh trai này, thật lòng xin lỗi anh! Dù sao thì bọn họ cũng đang ở trong địa bàn của chúng tôi nên tất nhiên chúng tôi phải chăm sóc cẩn thận rồi”, nhìn thấy dáng vẻ của hai người, người phụ nữ kia bắt đầu cảm thấy hơi xấu hổ.

“Tôi không có ý trách bà, tôi hiểu mà”, Trần Thanh nhẹ giọng nói.

Người ta thường hay nói, nhiều khi những người coi trọng nghĩa khí cũng xuất thân từ tầng lớp dưới đáy xã hội. Mặc dù những người phụ nữ này đều lưu lạc ở đây nhưng lại không có ý định phản bội Hắc Kiện, điều này khiến Trần Thanh vô cùng biết ơn.

"Tôi phải đi vào thăm mấy người bạn kia trước đã.", Trần Thanh chào hỏi mấy người phụ nữ, rồi đi theo Hắc Kiện vào bên trong.

Khi hai người vừa bước đến cánh cửa, bên trong lập tức vang lên tiếng nói cảnh giác của Ưng Chuẩn: "Ai đấy?"

Hắc Kiện vội vàng lên tiếng: "Là tôi đây".

Sau khi nói xong, Hắc Kiện dẫn Trần Thanh vào trong.

Ưng Chuẩn đứng ngay sau cánh cửa, nhìn phía sau Hắc Kiện có một người đi theo định ra tay nhưng khi nhìn rõ người đó rồi, Ưng Chuẩn bất ngờ lên tiếng rồi ngẩn người: "Đại...Đại ca".

Thấy bộ dạng ngạc nhiên của cậu ta, Trần Thanh bước lên phía trước, tiến gần tới Ưng Chuẩn nói: "Các cậu vất vả rồi!". Nói xong Thanh nắm tay Ưng Chuẩn rồi dùng ánh mắt sắc bén của mình quan sát khắp cơ thể cậu.

Mấy bà cô đứng ở ngoài xì xào bàn tán: "Mấy người thử nói xem, mối quan hệ của bà người này là như nào?".

Bà cô hủ nữ không mấy tốt bụng liền đoán mò: "Theo tôi thấy thì là cái quan hệ đó đó, chứ không thì làm sao mà vừa gặp đã ôm nhau thắm thiết vậy? Nhìn qua thôi đã thấy tình cảm rất sâu đậm rồi!"

Bà cô khác lại buồn bực nó: "Haizz...Sao mà tất cả bọn họ lại đều đẹp trai như vậy cơ chứ?! Đúng là tức chết mà".

Mặc dù Trần Thanh đang ngồi trong phòng trị liệu cho Ưng Chuẩn, nhưng vẫn để ý tới hoàn cảnh xung quanh, tất nhiên có thể nghe thấy mấy người phụ nữ kia đang thảo luận chủ đề gì, mà quan trọng nhất là từ đầu đến cuối bọn họ cũng không có ý định giảm nhỏ âm lượng.

Ban đầu chủ đề của bọn họ vẫn còn bình thường, càng về sau, chủ đề càng lúc càng lệch tông, đến mức mà Trần Thanh dù có nghe được cũng không dám nghe nữa.

"Xong rồi đó! Thử đứng dậy đi lại xem sao.", Trần Thanh điều trị cho Ưng Chuẩn đã xong. Mặc dù không thể chữa khỏi hoàn toàn nhưng như thế này thì cậu ta có thể hoạt động cơ thể bình thường mà không bị đau nhức hay khó khăn gì nhiều.

“Đại ca! Như vậy… Như vậy là được rồi ư?”, sau khi Ưng Chuẩn thử xuống giường đi lại, phát hiện miệng vết thương của mình đã hết đau rồi, vả lại có thể tự đứng lên, điều này khiến cậu ta không thể tin nổi.

Trần Thanh vừa cười vừa nói: "Đương nhiên rồi! Cậu có thể đi lại bình thường rồi đấy. Cũng đừng quên tôi là đại ca của các cậu, chỉ cần các cậu tin tưởng tôi thì mọi chuyện không cần phải lo nghĩ nhiều."

Nghe thấy câu nói quen thuộc đó của Trần Thanh, cả Hắc Kiện và Ưng Chuẩn cùng đồng thành đáp lại: "Vâng thưa đại ca."

“Nếu đã khỏi rồi thì đi thôi, chẳng lẽ định qua đêm ở đây thật à?”, Trần Thanh nói đùa.

Hắc Kiện bất đắc dĩ nói: "Đại ca à! Bọn em cũng đâu còn cách nào khác nữa. Bất đắc dĩ lắm bọn em mới phải ở đây thôi. Chứ không thì bọn em cũng sẽ chẳng bao giờ tìm đến nơi này".

Nghe thấy vậy, Trần Thanh xúc động nói: "Thôi được rồi! Mau đi theo tôi! Dù sao đi nữa thì các cậu cũng đừng bao giờ khinh thường mấy người đây. Mấy người đó đều rất đáng thương, vừa nãy mấy người đó đều không bán đứng các cậu hơn nữa còn tìm đủ mọi cách đuổi tôi đi. Cũng coi như họ là người hiền lành tốt bụng. Trong xã hội này, thường thường thì mọi người sẽ không được như những gì mà mình nghĩ".

“Vâng, bọn em hiểu rồi”, nghe Trần Thanh nói xong, hai người bọn họ lập tức sửa lại thái độ của mình.

Trần Thanh khẽ gật đầu: "Đi thôi!"

Lúc này mới dẫn bọn họ đi ra ngoài.

Mấy bà cô đứng ngoài thấy ba người họ bước ra, liền bảo nhau: "Bọn họ ra rồi đấy, đừng nói nữa", rồi cùng nhau im lặng không hé lời nào.

Trần Thanh nhìn mấy người đó rồi nói: "Tôi xin được thay mặt hai người anh em của mình cảm ơn mọi người đã chăm sóc họ thật tốt. Nếu mọi người có chuyện gì cần giúp đỡ, hãy nói với tôi nhé! Chắc chắn tôi sẽ giúp hết sức mình".

Người đàn bà cầm đầu lúc đầu hơi bất ngờ vì câu nói của Thanh, sau đó lại lạnh lùng nói: "Chúng tôi giúp hai người họ vì thương tình chứ chẳng phải vì muốn mưu tính thứ gì. Các cậu nghĩ chúng tôi là loại người gì vậy? Thôi được rồi, các cậu đã gặp nhau rồi thì mau đi đi!"

Nghe bọn họ nói như vậy, Trần Thanh cảm thấy hơi bất đắc dĩ, hình như mình đã nghĩ người ta quá xem trọng vật chất rồi.

“Tôi không có ý đó! Mà thôi vậy, tôi ra ngoài trước đây, các bà nghĩ cho kỹ đi, người của Huyết Lang chúng tôi không thích mắc nợ ơn nghĩa của người khác!”

Hai người Hắc Kiện và Ưng Chuẩn bị Trần Thanh ép ở bên trong vô cùng xấu hổ.

Tầm năm, sáu phút sau, Hắc Kiện và Ưng Chuẩn mới bước ra với vẻ mặt đầy ngượng ngùng.

Ở ngoài cổng, Trần Thanh và hai người nữa đang đứng chờ. Ba người bọn họ nhìn Hắc Kiện và Ưng Chuẩn bước ra mà buồn cười trước dáng vẻ của hai người họ. Ba người đứng ở ngoài cổng không nhịn nổi nữa mà cười như điên.

Người phụ nữ đứng ở trong nói vọng ra: "Năm anh đẹp trai đứng ở ngoài kia ơi! Sau này nhớ ghé qua đây chơi thường xuyên nhé!".

Lúc đầu ba người kia còn đứng cười trên nỗi đau và sự ngại ngùng của người khác, thì sau khi nghe tiếng gọi ấy lại ngày lập tức bối rối, đứng ngẩn người ra, rồi bà chân bốn cẳng chạy mất.

Ơn nghĩa của phụ nữ đúng là khó nuốt nhất!

Trần Thanh nghĩ đến đây, liền lấy điện thoại ra gọi ngay cho Tăng Kim Lai, bảo với Tăng Kim Lai rằng sau khi đối phó với người Giang Môn xong thì lập tức quay về Thành phố Long Hải.

Không quên dặn dò anh ta đi xe tới đón nhóm bọn anh, sau đó còn bảo anh ra âm thầm ra tay giúp đỡ mấy người phụ nữ này.

Trần Thanh nhìn vẻ ngoài của bốn người bọn họ, nhịn không được liền trêu chọc: "Rốt cuộc là mấy cậu gặp phải chuyện gì vậy? Sao trông ai cũng ốm yếu, chật vật thế này? Khi mấy người chúng ta trà trộn vào thế giới ngầm cũng chưa bao giờ thê thảm tới nỗi này. Chẳng lẽ, trong lúc không có tôi, các cậu bỏ bê không luyện tập, cho nên sức lực bị giảm đi à?"

Tật Phong nghe xong liền kêu lên chối cãi, giải thích: "Làm sao mà có chuyện đó được! Bọn em vẫn luôn duy trì danh tiếng của Huyết Lang đấy. Nếu bọn em không chịu tập luyện thì vị trí của Huyết Lang đã sớm văng ra khỏi bảng xếp hạng rồi!"

Chương 464: Thiên Sướng Viên

“Ban đầu khi xông xáo vào trong thế giới ngầm, chúng ta còn tự cho là mình hơn người, coi là chỉ cần dựa vào khả năng của chúng ta thì dù thế giới to đến thế nào cũng có thể xông xáo, nào ngờ vừa quay về Hoa Hạ thì lại thiệt hại nặng như vậy, đúng là một cú đánh nặng nề!”, năng lực của Cẩu Tử vốn không tồi, thế nhưng từ đầu đến cuối lại không chống đỡ được mấy chiêu dưới tay những võ giả này, điều này khiến cậu ta bị đả kích.

“Đúng vậy, tôi đã muốn rửa tay gác kiếm rồi!”, Tật Phong cũng không nhịn được mà chửi bậy.

“Đại ca này, điểm quan trọng là tất cả những người này có thể tránh được cả viên đạn, tất cả chúng ta đều dựa vào vũ khí nóng, nếu như ngay cả đạn cũng không có tác dụng, vậy thì chúng ta không có đất dụng võ rồi!”, lúc này Ưng Chuẩn cũng không nhịn được, xen vào nói.

Nghe bọn họ cứ tôi một câu anh một câu chửi bậy, Trần Thanh không nói nữa, để bọn họ xả hết những buồn bực trong lòng.

“Xong chưa? Nếu như xả xong rồi, vậy thì nói cho tôi nghe dự định tiếp theo của các cậu đi”, Trần Thanh không vội vàng khuyên bọn họ mà hỏi dự định của bọn họ.

“Còn tính toán gì được nữa, từ khi anh rời khỏi Huyết Lang thì nó chỉ còn trên danh nghĩa, không phải chúng em đang định tới nhờ cậy anh sao! Anh sẽ không ghét bỏ chúng em vô dụng mà không muốn thu nhận chúng em đấy chứ?”, Hắc Kiện nhún vai, sau đó nói đùa.

“Nếu như trong vòng nửa năm nữa mà các cậu đạt tới cảnh giới võ giả thiên tiên, tôi sẽ cho các cậu tiếp tục đi theo tôi, bằng không các cậu rửa tay gác kiếm đi là vừa”, Trần Thanh cười tủm tỉm nói.

Lúc đầu còn đang thảnh thơi nói chuyện, sau khi nghe Trần Thanh nói xong, bọn họ lập tức trở nên yên lặng.

Mặc dù bọn họ không biết cái gì gọi là võ giả thiên tiên, nhưng bọn họ biết đây là ranh giới cuối cùng của Trần Thanh.

Ở chung với Trần Thanh nhiều năm như vậy, bọn họ đã hiểu Trần Thanh rất rõ.

Chắc chắn những lời nói này của Trần Thanh không phải lời nói đùa mà rất nghiêm túc.

Mặc dù không biết vì sao Trần Thanh vừa gặp đã phũ phàng như vậy, nhưng bọn họ biết, bọn họ đã từng là chiến hữu, bọn họ có thể giao toàn bộ phần sau lưng cho người anh em từng trải qua ranh giới giữa sự sống và cái chết như đối phương, chắc chắn Trần Thanh sẽ không bao giờ hại bọn họ.

“Không thành vấn đề, chỉ là võ giả thiên tiên thôi mà”, bản thân Cẩu Tử là một kẻ điên cuồng với việc đánh đấm nên tất nhiên là đồng ý ngay.

“Võ giả thiên tiên có thể đánh bại được cái tên mũi đỏ kia sao?”, Tật Phong nghĩ đến trước đó thậm chí mình không hề có năng lực đánh trả cái tên mũi đỏ Hồng Thịnh, lúc này nghiêm túc hỏi.

“Một tay là có thể đánh ngã ông ta”, Trần Thanh nói một cách chắc nịch.

“Thế thì không thành vấn đề”, Tật Phong nhìn Cẩu Tử rồi sau đó nói một cách hết sức khẳng định.

“Nếu bọn họ đã không có ý kiến gì, tất nhiên em cũng không có ý kiến. Em cũng không muốn lần sau lúc đối chọi với võ giả sẽ bị đánh thành như vậy”, Ưng Chuẩn cũng lên tiếng.

Ba người bọn họ đều đã tỏ rõ thái độ, chỉ còn lại mình Hắc Kiện.

“Các cậu nhìn tôi làm gì? Các cậu đều đã đồng ý rồi, tôi còn chối được sao? Tôi cũng đồng ý, không phải chỉ là võ giả thiên tiên thôi sao, không cần nửa năm, chỉ cần hai tháng là đủ rồi”, Hắc Kiện tỏ vẻ không thèm quan tâm chuyện cỏn con này.

Nghe Hắc Kiện nói thế, Trần Thanh cũng vui vẻ hẳn lên.

Cái tên này là một cao thủ trong giới hacker, cho tới nay vẫn là một kẻ tự cao tự đại, nếu như cậu ta biết võ giả thiên tiên là cái gì, chỉ sợ cậu ta sẽ không còn tự tin một cách mù quáng như thế nữa.

Trần Thanh có thể bước vào cảnh giới võ giả thiên tiên chỉ trong nửa năm là do anh có nơi chứa đựng linh khí phong phú như hồ Lộc Minh, lại có thêm công pháp trong đầu mình, tất nhiên chủ yếu là do anh tự mày mò ra.

Mà sau khi đoạt được lò luyện đan kia, anh vẫn chưa từng luyện chế đan dược. Anh có được nhiều linh dược như vậy cũng không phải chỉ để trưng bày, cho dù dùng linh dược chồng chất lên cũng có thể tạo ra mấy võ giả thiên tiên.

Sau đó Trần Thanh lại giảng cho bọn họ một ít chuyện liên quan tới giới võ đạo.

Đối với chuyện trong giới võ đạo và võ giả, mấy người Tật Phong vẫn chưa từng tiếp xúc qua cho nên nghe tới mức say sưa.

Năm người bọn họ đứng ở góc tường, ngoại trừ Trần Thanh, quần áo trên người mấy tên còn lại đều tả tơi và loang lổ vết máu, mấy người qua đường đều xem đây là mấy người này như là ăn mày bị thần kinh, ai cũng tránh thật xa.

Năm người bọn họ đều chẳng thèm để ý đến những ánh mắt và lời bàn tán như vậy.

Ngay khi nhóm năm người Trần Thanh đang trò chuyện vui vẻ thì có mấy chiếc xe sang trọng dừng trước mặt bọn họ.

Dưới ánh mắt ngạc nhiên của người qua đường, năm người Trần Thanh trèo lên một chiếc xe, sau đó đoàn xe nhanh chóng rời đi.

Mà những người đi đường vừa rồi còn mắng chửi đám người Trần Thanh đều trợn tròn mắt, đây là tình huống gì?

Đến cả mấy tên ăn mày thần kinh cũng được đi xe sang trọng thế ư?

“Cậu Trần!”, Tăng Kim Lai cũng ngồi trong xe, mặc dù không biết bốn người này có quan hệ gì với Trần Thanh, nhưng Tăng Kim Lai không hề dám chủ quan, luôn duy trì thái độ cung kính.

“Lão Tăng! Thời gian này anh vất vả rồi, giới thiệu cho anh, đây là bốn anh em từng trải qua sống chết với tôi”, bây giờ Trần Thanh mới giới thiệu bốn người Tật Phong cho Tăng Kim Lai.

Tăng Kim Lai biết những người khiến những công ty kia của Giang Môn lay chuyển là bốn vị trước mắt này, anh ta lập tức trợn tròn mắt, sau đó tỏ vẻ kính nể.

“Đại ca, không phải anh ở chỗ này chứ?”, khi Trần Thanh dẫn mấy người kia tới biệt thự số một của Thiên Sướng Viên, thấy tòa biệt thự với lối kiến trúc sang trọng này, bọn họ ngạc nhiên không thôi.

“Đại ca! Anh sa đọa quá, vậy mà suốt ngày khuyên nhủ bọn em rằng xa hoa là mồ chôn kẻ mạnh, ngày nào anh cũng ở trong cái mộ này có sướng không?”, Tật Phong là kẻ châm chọc dữ dội nhất, nói huỵch toẹt ra không hề khách khí.

“Cậu mới ở trong mộ đấy, đây là người khác tặng cho tôi! Mà thôi được rồi, đừng nói nhảm nữa, tranh thủ thời gian đi vào tắm rửa đi! Chờ các cậu sửa soạn xong, tôi sẽ dạy các cậu tu luyện”, Trần Thanh đảo mắt, hận không thể đạp cho tên này một cái.

“Đi thôi! Chúng ta vào hưởng thụ cái mộ này nào!”, bốn người bọn họ nhanh chóng chạy vào trong biệt thự.

Sau đó Trần Thanh sắp xếp chỗ ở cho bọn họ, đợi đến khi bọn họ đều rửa mặt xong, lúc này anh mới mang quần áo đến cho bọn họ để bọn họ đi thay quần áo .

Về phần quần áo ở đâu ra thì đó là do Tăng Kim Lai dẫn một người thợ may tới, người đó có ánh mắt hơn người, chỉ cần nhìn lướt qua là biết kích thước quần áo của bốn người bọn họ.

Sau đó Tăng Kim Lai lại sai người đưa tất cả quần áo, mũ, bít tất, quần áo lót, đồ vest vân vân… Phù hợp với kích cỡ của bọn họ, kiểu cách nào cũng có, hơn nữa còn là hàng hiệu.

“Con mẹ nó! Lão Tăng làm gì thế này? Mấy người các cậu có quần áo mới mà tôi không có, đúng là đại ca không đáng một đồng mà!”, nhìn thấy bốn người bọn họ thay quần áo xong, hình tượng và khí chất ban đầu lập tức thay đổi trong chớp mắt, Trần Thanh vô cùng hài lòng, càng lúc càng thích năng lực làm việc của Tăng Kim Lai.

“Ha ha… Đại ca à, anh cũng đã có chị dâu rồi, tất nhiên anh Tăng không dám mua quần áo giúp anh. Mà khi nào bọn em mới được gặp chị dâu đây?” Đám người Tật Phong cười vang, sau đó lập tức đưa ra yêu cầu này.

“Các cậu chờ chút, để tôi gọi điện thoại cho cô ấy”, lúc này tâm trạng này của Trần Thanh rất tốt nên lập tức gọi điện cho Nam Cung Yến.

Thế nhưng điều khiến Trần Thanh Ngạc nhiên là anh gọi sang nhưng lại bị Nam Cung Yến cúp máy, gọi mấy lần đều bị như thế.

Chương 465: Cố gắng giữ tỉnh táo

“Không hay rồi, xảy ra chuyện rồi”, sắc mặt Trần Thanh trở nên vô cùng khó nhìn, phải biết rằng từ trước đến giờ Nam Cung Yến chưa từng cúp điện thoại của anh, vậy mà bây giờ gọi một lần thì bị cúp, mà gọi mấy lần thì cũng như vậy. Trần Thanh thầm suy đoán rằng chắc chắn đã xảy ra chuyện.

“Đại ca, đã xảy ra chuyện gì rồi?”, nghe thấy lời nói của Trần Thanh, sắc mặt của cả đám người Tật Phong đều trở nên nghiêm trọng, cậu ta hỏi.

“Điện thoại của chị dâu mấy người không gọi được, tôi đoán rằng có người đã ra tay với cô ấy, tôi phải đi xem xem”, sắc mặt Trần Thanh vô cùng khó coi, lúc này anh lao ra bên ngoài.

“Đại ca, chờ bọn em một chút, bọn em đi với anh”, đương nhiên mấy người bọn họ cũng không thể chậm trễ được. Lúc này, mấy người bọn họ và Trần Thanh cùng nhau lên xe, mà Tăng Kim Lai biết được chuyện này không phải là chuyện nhỏ nên nhường lại vị trí ghế lái.

“Đại ca, để em lái xe, anh để những người khác gọi điện thoại lại thử xem, xem xem rốt cuộc là như thế nào?”, Ưng Chuẩn có thành tích sử dụng súng ngắm rất tốt nên đầu óc luôn luôn duy trì sự tỉnh táo. Cậu ta biết rõ rằng Trần Thanh đã có chút rối tung lên rồi nên trực tiếp ngồi vào chỗ ghế lái.

“Được rồi, đi đến trang viên nhà họ Hạ”, Trần Thanh có linh cảm rằng nếu xảy ra chuyện gì thì chắc chắn là gặp chuyện không may ở nhà họ Hạ nên lập tức yêu cầu Ưng Chuẩn lái xe đến đó.

Mà Trần Thanh thì trực tiếp gọi điện thoại cho Tuyên Hoàng, dù sao thì hai người bọn họ vẫn luôn ở cùng một chỗ.

Nhưng khi Trần Thanh gọi mấy cuộc liền, Tuyên Hoàng cũng không nghe máy, hơn nữa đến cuối cùng còn dứt khoát tắt luôn máy. Tâm trạng của Trần Thanh càng trở nên tồi tệ hơn, bởi vì anh cảm thấy chắc chắn đã xảy ra chuyện.

“Đại ca, đừng gấp, nếu chị dâu ở trang viên nhà họ Hạ thì em sẽ kiểm tra camera theo dõi của trang viên nhà họ Hạ một lần”, Hắc Kiện trực tiếp tháo cái đồng hồ trên tay mình ra. Sau đó nhanh chóng thay đổi cái đồng hồ đeo tay thành một chiếc máy vi tính, màn hình là một hình chiếu nhỏ.

Tăng Kim Lai ở bên cạnh nhìn những thao tác như nghịch thiên của Hắc Kiện thì lập tức sợ hết hồn. Anh ta không ngờ rằng tên nhóc thoạt nhìn giống như trạch nam này lại còn có thủ đoạn như vậy.

Mà đám người Tật Phong tập mãi thành quen, dù sao thì Hắc Kiện cũng là một hacker hàng đầu rồi, những thao tác này đều thuộc loại thao tác bình thường.

“Đại ca, không phát hiện ra có cái gì đó không đúng ở nơi này, tuy nhiên có một cô gái đã đi vào trang viên nhà họ Hạ”, Hắc Kiện nhanh chóng kiểm tra toàn bộ camera giám sát ở xung quanh trang viên nhà họ Hạ một lần, nhưng cũng không phát hiện ra có điều gì bất thường.

“Đưa tôi xem xem”, Trần Thanh lập tức quay xuống nhìn. Khi anh nhìn thấy bóng lưng của người đang xuất hiện trên màn hình thì hơi sửng sốt.

Người phụ nữ ở trên màn hình không phải người xa lạ gì mà chính là chị họ của Nam Cung Yến, Triệu Diễm Linh.

“Người phụ nữ này tới đây để làm gì?”, Trần Thanh thật sự không thể nghĩ ra. Nên biết rằng sau chuyện lúc trước thì chị em họ hai người này đã hoàn toàn trở mặt nhau rồi, tại sao người phụ nữ này vẫn còn mặt mũi đến tìm Nam Cung Yến?

“Ngoài trừ người này ra thì không còn ai khác sao? Chị dâu của cậu có đi ra ngoài không?”, Trần Thanh không thèm để ý đến việc người phụ nữ này đến tìm Nam Cung Yến làm gì, vẻ mặt của anh lúc này vô cùng khó coi.

“Không phát hiện ra những người khác, chị dâu cũng không đi ra ngoài. Để em kiểm tra một lần nữa”, Hắc Kiện lắc đầu, sau đó quyết định kiểm tra lại một lần nữa.

“Không cần, lập tức đi tới đó”, Trần Thanh lắc đầu. Anh cũng muốn đi hỏi ông già Hạ Thanh Minh kia một chút, anh yên tâm để vợ ở đó mà lại xảy ra chuyện này?

Rất nhanh, chiếc xe đã tới bên ngoài trang viên nhà họ Hạ, chỉ là nơi này không cho xe đi vào cửa nên Trần Thanh trực tiếp xuống xe.

Người gác cổng nhìn thấy là Trần Thanh thì vội vàng mời anh vào. Mặc dù nhiều người như vậy nhưng anh ta lại biết Trần Thanh là khách quý của ông cụ nhà bọn họ, những người gác cổng như bọn họ cũng không dám đắc tội.

Tuy nhiên, để làm tròn chức trách, anh ta vẫn gọi báo vào bên trong.

Đôi mắt xuyên thấu của Trần Thanh quét qua, đúng lúc thấy được Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng, còn có cả Hạ Hiểu Vũ và chị họ Triệu Diễm Linh của Nam Cung Yến.

Nhìn thấy Nam Cung Yến không có chuyện gì, Trần Thanh lập tức thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không có chuyện gì là tốt rồi, lửa giận trong lòng anh cũng tiêu tan ngay trong nháy mắt, đầu óc cũng trở nên tỉnh táo hơn.

Hai người Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng đều không nghe điện thoại, mà hiện tại Triệu Diễm Linh lại xuất hiện vô cùng không đúng lúc, không phải bởi vì người phụ nữ này, nên Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng không nghe điện thoại của chứ?

Nghĩ đến đây, Trần Thanh chăm chú nghe xem bốn người đang nói cái gì.

Chỉ là dường như họ đã nói xong rồi, còn dư lại ba người đang luân phiên nhau an ủi Nam Cung Yến, còn dáng vẻ của Nam Cung Yến thì vô cùng đau thương.

Điều khiến cho Trần Thanh bực bội nhất chính là Triệu Diễm Linh còn nói xấu anh, nói anh như thế nào cũng không đủ, còn đi ra bên ngoài tìm loại phụ nữ kia.

Sau khi Trần Thanh nghe thấy điều này, anh lập tức nhớ tới lúc bản thân tiến vào cửa hàng kia tìm Hắc Kiện và Ưng Chuẩn, hình như bị ai đó theo dõi. Lúc ấy anh thấy được bóng lưng của một cô gái, chẳng qua là lúc đó anh bị những cô gái kia kéo vào trong nên chưa kịp đi ra nhìn xem là ai.

Nếu đã như vậy thì cô gái kia chính là Triệu Diễm Linh rồi.

Trần Thanh lập tức nghĩ thông suốt, cuối cùng cũng đã biết rõ lý do vì sao Nam Cung Yến tức giận, chỉ sợ rằng cô gái kia phát hiện ra anh đi đến nơi nào đó cho nên đã chạy tới đây tố cáo anh.

Sau khi nghĩ thông suốt, Trần Thanh lập tức đau đầu, những cái khác còn nói được chứ làm sao có thể giải thích việc anh tới nơi mẫn cảm kia?

Trong lúc tự hỏi tự trả lời, đám người Trần Thanh đã đi vào phòng tiếp khách của nhà họ Hạ, mà hai người Hạ Thanh Minh và Quý Vân Hải đã được người gác cổng thông báo trước nên biết rõ Trần Thanh đằng đằng sát khí dẫn người tới đây.

“Cậu nhóc Trần Thanh này, đây là thế nào? Đã xảy ra chuyện gì rồi?”, nhìn thấy vẻ mặt Trần Thanh vẫn bình thường nhưng vẻ mặt của những người Trần Thanh đưa đến không được tốt cho lắm, Hạ Thanh Minh mở miệng hỏi.

“Ông Hạ, không có chuyện gì”, Trần Thanh cười khổ một tiếng, lúc này quay lại nói với đám người Tật Phong: “Đây là ông Hạ, đây là ông Quý, đừng trưng vẻ mặt này ra nữa, bình thường một chút cho tôi”.

Vốn đang cho rằng đã xảy ra chuyện gì nên đám người Tật Phong mới như thế, giờ nghe thấy lời nói của Trần Thanh rồi lại nhìn dáng vẻ của anh thì lập tức biết rõ hẳn là không sao rồi. Mặc dù không biết tại sao Trần Thanh lại biết rõ mọi chuyện, tuy nhiên bọn họ cũng không tiếp tục trưng ra dáng vẻ hung ác nữa.

“Nhóc con Trần Thanh, mấy người này chắc là những nhân vật chính được trao thưởng à, tôi đã để cho người ta sửa lại các thông tin liên quan rồi, đợi một chút nữa là có thể đưa tới đây”, Hạ Thanh Minh lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi cơn thịnh nộ của Trần Thanh biến mất, Hạ Thanh Minh lập tức vận dụng sức mạnh của nhà họ Hạ, điều tra xem có chuyện gì xảy ra. Chuyện như vậy cũng không phải là bí mật cho nên ông ta rất nhanh đã điều tra ra được.

Trong mắt của ông ta, sở dĩ Trần Thanh và những người anh em của anh đằng đằng sát khí là do chuyện trước kia, cho nên sau khi biết rõ chuyện gì đã xảy ra thì ông ta lập tức tìm người bắt tay vào điều tra tư liệu của người đăng bài treo giải thưởng.

“Cảm ơn ông Hạ đã có lòng”, mặc dù Trần Thanh không thích việc người khác điều tra mình nhưng dù sao ông Hạ cũng là vì tốt cho anh.

“Ông Hạ, vợ tôi đâu?”, Trần Thanh giả vờ nhưng không biết mấy người Nam Cung Yến đang ở nơi nào nên lúc này anh mở miệng hỏi.

“Trần Thanh, các cô ấy đang nghỉ mát ở trong chòi trong sân sau ở trang viên. Không ngờ rằng tên nhóc Trần Thanh này vậy mà đã kết hôn rồi, thực sự là có phúc lớn”, sau khi biết rõ chuyện này, trong lòng Hạ Thanh Minh cảm thấy vô cùng không cam lòng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ác Ma Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Thiết Soái Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Giang Long chiến thần
Giang Long chiến thần
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom