• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh (8 Viewers)

  • Chương 456-460

Chương 456: Tụ Linh Thanh Tâm Trận

Anh không ngờ mắt xuyên thấu lại có công dụng như vậy. Anh chắc chắn là lần này mắt xuyên thấu của mình đã được thăng cấp thì mới có công dụng được như vậy, lúc trước tuyệt đối không có được như thế.

Trần Thanh mở mắt xuyên thấu, nhanh chóng nhìn lướt qua.

“Tìm thấy rồi”, cách nhìn này đúng là nhanh quá đi, anh đã tìm thấy nội dung mình cần mà không hề tốn nhiều công sức.

“Quả nhiên là Thanh Tâm Trận, ơ, không đúng, cái này vốn dĩ nên gọi là Tụ Linh Thanh Tâm Trận”, lúc Trần Thanh nhìn thấy bản ghi chép liên quan về trận pháp của nhà họ Hạ thì liền vui mừng khôn xiết.

Sau khi anh xem kỹ qua bản ghi chép một lượt thì đột nhiên lại cảm thấy thất vọng.

Vì bản ghi chép này chỉ nói trận pháp này có tác dụng gì, nhưng lại không nói cách bố trí ra sao.

“Cũng không biết, ban đầu lão già kia bảo mình học thuộc trận pháp trong những cuốn sách đó thật ra có tác dụng hay không nữa?”, Trần Thanh nhớ lại lúc mới đi theo thầy của mình, ngày nào lão già kia cũng ép anh phải học thuộc mấy cuốn sách khó hiểu kia, cho đến bây giờ anh vẫn không nhịn được mà chiến tranh lạnh với ông ấy.

Lúc trước, Trần Thanh còn tưởng rằng, ông ấy ép mình học thuộc những thứ này đều là chuyện vô nghĩa, anh đều không tin, không ngờ những thứ này đều thật.

“Lão già, ông rốt cuộc là người thế nào vậy?”, lúc này Trần Thanh khá nghi ngờ về thân phận của ông ấy. Theo những gì lão già kia dạy cho mình thì ông ấy tuyệt đối không phải là cao thủ võ đạo bình thường.

Tuy không tìm được cách bố trí trận pháp này trong bản ghi chép của gia tộc nhà họ Hạ, nhưng nó cũng khiến anh xác định được rằng tất cả trận pháp mà mình đã học thuộc đều là thật.

Hơn nữa trong đầu anh còn có rất nhiều thứ còn tuyệt vời hơn cả trận pháp này, nhưng lúc đầu anh cảm thấy nó rất vớ vẩn, vốn không coi ra gì.

Bây giờ, ngược lại anh có thể thử cách bố trí, biết đâu thật sự có tác dụng thì sao.

Trần Thanh nhìn thời gian, thấy mình đã ở trong từ đường hơn nửa tiếng đồng hồ rồi thì nhanh chóng bước ra.

Sau khi đi ra, Trần Thanh lại thấy Nam Cung Yến và Hạ Hiểu Vũ vừa nói vừa cười, nhìn có vẻ rất vui.

Anh cũng không ngờ, Nam Cung Yến bình thường lạnh như băng, nay có thể kết thân với Hạ Hiểu Vũ, đây vẫn là nữ hoàng băng giá nổi tiếng của Nam Hải ư?

“Trần Thanh, anh xem xong rồi hả?”, thấy Trần Thanh đi tới, Nam Cung Yến lập tức dừng cuộc trò chuyện với Hạ Hiểu Vũ và nhanh chóng tiến về phía anh.

“Thế nào? Ghi chép của nhà họ Hạ chúng tôi có giúp ích gì cho anh không?”, Hạ Hiểu Vũ thấy Trần Thanh đi tới, đôi mắt chợt bừng sáng, cũng bước theo về phía trước.

Thấy Hạ Hiểu Vũ đi tới, Nam Cung Yến bất giác chủ động ôm lấy cánh tay của Trần Thanh, dáng vẻ vô cùng thân mật.

“Hai vị, lúc nãy ông tôi có nhắn tin đến, nói tôi mời hai vị đến phòng khách nhà chúng tôi dùng bữa”, thấy Nam Cung Yến khoác lên cánh tay của Trần Thanh, đôi mắt của Hạ Hiểu Vũ đột nhiên trở nên ảm đạm, sau đó tỏ vẻ không có gì mà nhẹ giọng nói.

“Được thôi, vừa rồi xem sách hết nửa tiếng đồng hồ, đúng lúc cũng đói rồi”, Trần Thanh vội nói.

Lúc đến phòng khách, Trần Thanh nhất thời không nói nên lời. Đây làm gì phải phòng khách chứ. Đây rõ ràng là sân bóng rổ, chính giữa phòng khách có đặt một bộ bàn ghế.

“Đúng là đại gia có khác. Nơi lớn thế này mà chỉ để làm phòng khách, nhà ăn thôi à”, nhìn thấy nhà ăn này, Trần Thanh không khỏi cảm thán.

“Thật ra với nguồn tài chính của anh thì muốn như thế này cũng không thành vấn đề gì mà”, nghe Trần Thanh nói vậy, Nam Cung Yến không mấy vui vẻ nói.

“Thôi bỏ đi, anh chịu không nổi một cuộc sống xa hoa như vậy”, nghe Nam Cung Yến nói vậy, Trần Thanh lại sờ mũi và bất lực nói.

“Cậu Trần Thanh, mau ngồi xuống đã”, thấy Trần Thanh đi tới, Hạ Thanh Minh lập tức nhiệt tình chào hỏi và mời anh vào chỗ ngồi.

Vào lúc Trần Thanh chuẩn bị qua đó, điện thoại của anh đột nhiên reo lên.

Vừa mở máy lên xem thì đồng tử anh lập tức co rút lại.

Vì trên đó là một chuỗi mã lộn xộn, chứ không phải số điện thoại bình thường.

“Nói cho tôi biết vị trí, được, cố chống đỡ”, nhận điện thoại xong, trong mắt của Trần Thanh chợt dấy lên một tia sát khí rợn người, rồi cất điện thoại đi.

“Tiểu Yến, Tuyên Hoàng, hai người ở đây đi, đừng rời đi, anh đi chút rồi về”, Trần Thanh nói với hai người họ, sau đó nhìn sang Hạ Thanh Minh và nói: “Làm phiền ông chủ Hạ chăm sóc hai người họ giúp tôi, tôi có chút chuyện phải làm”.

“Yên tâm đi, chỉ cần nhà họ Hạ vẫn còn đây thì hai người họ sẽ không sao đâu”, thấy dáng vẻ của Trần Thanh, Hạ Thanh Minh rất tinh tường liền nhận ra được đã có chuyện xảy ra, ông ta không do dự mà lên tiếng.

“Cảm ơn”, Trần Thanh nói xong, không chờ Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng hỏi thêm gì thì trực tiếp xoay người nhanh chóng rời khỏi đó.

Khi đến bên ngoài trang viên, Trần Thanh trực tiếp khởi động xe phóng đi với tốc độ nhanh nhất, điên cuồng lái về phía Thành Đông.

Thấy bộ dạng của anh, Nam Cung Yến đột nhiên rất lo lắng, dáng vẻ như muốn ăn thịt người của anh thì e là chuyện này không đơn giản.

Tuy Hạ Thanh Minh không biết xảy ra chuyện gì, nhưng ông ta biết đây là cơ hội tuyệt vời để lôi kéo Trần Thanh. Nếu lúc này có thể giúp anh, vậy tuyệt đối sẽ khiến anh ghi sâu trong lòng.

“Mọi người cứ ở đây dùng bữa trước đi. Tôi ra ngoài một chút”, Hạ Thanh Minh nói một câu, sau đó ra ngoài sắp xếp một chút.

“Cô đừng lo. Cô phải tin anh Trần”, Hạ Hiểu Vũ thấy dáng vẻ lo lắng của Nam Cung Yến thì khẽ an ủi.

Trần gia, không ngờ Trần gia trong truyền thuyết là như vậy.

Nếu là người khác, có lẽ Hạ Hiểu Vũ vẫn thấy hơi lo, nhưng Trần Thanh là vương giả tuyệt đối của ba thành phố Nam Hải, Vân Hải, Long Hải. Người như vậy còn không thể giải quyết được sự việc thì tin chắc là không ai có thể giải quyết nổi.

Không sai, kể từ lần trước gặp Trần Thanh tại văn phòng kinh doanh ở Thiên Sướng Viên, cô ta đã tìm người điều tra Trần Thanh.

Cuộc điều tra này không quan trọng, nhưng lại doạ cô ta một phen. Không ngờ chàng trai trẻ nhìn có vẻ ôn hoà này lại là nhân vật tầm cỡ như vậy, đúng là vượt xa dự đoán của cô ta.

Cho nên, Hạ Hiểu Vũ vốn không hề lo lắng gì khi nhìn thấy anh rời đi với dáng vẻ hùng hùng hổ hổ như vậy.

Điều cô ta nên lo là người chọc giận phải Trần Thanh, cô ta rất đồng cảm cho họ, chọc ai không chọc, cứ phải chọc vào người khủng khiếp như vậy.

Trần Thanh phóng như bay trên đường. Vốn dĩ từ nhà Hạ Thanh Minh tới Thành Đông cần đến một tiếng đồng hồ, nhưng với kỹ thuật lái xe của anh thì chỉ mất có 20 phút.

Bến tàu Thành Đông, đây là bến tàu đã bị bỏ hoang, khắp nơi đều là thuyền bị hỏng, lưới cá rách, cột buồm, còn có dụng cụ bắt cá, nhà kho lộn xộn và túp lều của ngư dân.

Sau khi tới đây, Trần Thanh trực tiếp thi triển mắt xuyên thấu, mà phạm vi khả năng xuyên thấu của anh bây giờ đã đạt đến bán kính 200m. Đây đã là một trị số rất đáng sợ. Nếu anh tập trung quét xuyên thấu ở một phương diện, phạm vi của mắt xuyên thấu có thể đạt đến 700-800m. Đây đơn giản là một radar bằng mắt thường.

Chương 457: Trắng bệch như tờ giấy trắng

Lúc mắt xuyên thấu quét được nửa vòng, vốn không hề phát hiện được gì, Trần Thanh lập tức triển khai Tiêu Dao Bộ, tốc độ nhanh như chớp, nhưng lại lặng lẽ vụt về phía trước.

Trong quá trình chạy, mắt xuyên thấu của anh vốn không ngừng quét khắp mọi nơi, hy vọng có thể nhìn thấy một vài bóng dáng mà mình muốn thấy.

Nhưng đã quét qua một nửa bến tàu mà vẫn chưa thấy gì.

“Hả?”, lúc Trần Thanh thấy vết máu ở trên bến tàu gần bờ biển nhất, còn có một số vỏ đạn, thì đồng tử của anh đột nhiên co rút lại.

Tốc độ bỗng nhiên trở nên nhanh hơn hẳn, anh không ẩn thân hình nữa, tăng tốc độ nhanh nhất phóng về phía trước.

Lúc Trần Thanh đang tìm kiếm, dưới vách núi cạnh bến tàu cách anh không xa, bốn bóng người nhếch nhác đang ngâm mình trong nước biển, hai tay ôm vào vách núi.

Sắc mặt của một người trong số họ trắng bệch như tờ giấy trắng, tay bám lấy vách núi hơi run rẩy, nhưng cậu ta liều mình che đi, không muốn cho đồng đội nhìn thấy.

“Đúng là xui xẻo, thực lực của những người này quá mạnh. Đạn cũng không làm gì được họ. Nếu không phải chúng ta quen với các trận dã chiến, e là đã sớm bị đám người này đuổi kịp”, chàng trai có làn da ngăm khẽ nói.

“Quả nhiên, nhân tài ẩn dật ở Hoa Hạ, người có thân thủ như vậy nếu lăn lộn trong thế giới ngầm, e là rất nhanh có thể nổi tiếng rồi”, vẻ mặt của Hắc Kiện khá kinh ngạc lên tiếng.

“Nếu những thế lực này cả sức lực và quân sự dều mạnh như thế thì còn có chỗ cho chúng ta lăn lộn không chứ?”, Tật Phong lại bĩu môi, vẻ mặt ấm ức lên tiếng.

“Ưng Chuẩn, cậu sao vậy?”, chính ngay lúc này, Tật Phong phát hiện Ưng Chuẩn có gì đó không ổn, cậu ta vội vàng hỏi ngay.

“Tôi… tôi không sao, còn chịu nổi”, Ưng Chuẩn từ từ mở mắt, sau đó lắc đầu.

“Sao Huyết Lang vẫn chưa tới? Giờ là lúc nào rồi?”, nhìn thấy cảnh này, mọi người đều sốt sắng, chờ Trần Thanh có thể nhanh chóng tới đây.

“Đám người kia e là đang ở gần đây. Thật ra tôi cũng không hy vọng Huyết Lang tới, tuy thực lực anh ấy mạnh hơn chúng ta, nhưng đối mặt với những võ giả kia, e là cũng không có kế hay”, Ưng Chuẩn là tay bắn tỉa, tuy bị thương nhưng đầu óc của cậu ta vẫn tỉnh táo như thường.

“Sao cậu không nói là mình bị thương sớm hơn? Nếu không, chúng ta cũng sẽ không trốn tới đây. Nước biển này sẽ khiến vết thương thêm nghiêm trọng”, Hắc Kiện đỡ kính trên sống mũi, cậu ta có chút bực bội nói.

“Không được, tôi không thể trơ mắt nhìn Ưng Chuẩn như vậy. Các người đưa Ưng Chuẩn đi trước đi, tôi sẽ đánh lừa bọn họ”, vẻ mặt của Tật Phong vô cùng kiên quyết, không chờ ba người họ lên tiếng, hai tay cậu ta bỗng dưng dùng sức, cả người xông ra khỏi mặt nước rồi leo lên vách đá.

Thực lực của Tật Phong là mạnh nhất, đợi tới lúc họ muốn ngăn cản thì Tật Phong đã trèo lên đỉnh, có muốn ngăn cản cũng không kịp.

“Chết tiệt, đi, nhanh chóng đưa Ưng Tử rút trước, tôi đi tiếp ứng cho Tật Phong”, Cẩu Tử bèn vỗ vai của Hắc Kiện và nói.

“Yên tâm đi. Cho dù liều cái mạng này, tôi cũng đưa Ưng Tử ra ngoài”, Hắc Kiện vẫn chưa khôi phục lại sự bình tĩnh và nhã nhặn vốn có, ánh mắt khát máu khủng khiếp, ảm đạm nói.

Lúc này Ưng Chuẩn đã ngất, hiển nhiên, việc liều mạng che giấu vừa rồi khiến cậu ta tiêu hao tinh lực cuối cùng.

“Giao cho cậu đó”, thấy Ưng Chuẩn đã ngất, Cẩu Tử gật đầu với Hắc Kiện, sau đó học theo Tật Phong, bay nhanh lên trên.

“Phát hiện một chú chuột nhắt ở đây, mau tới đây đi”, sau khi Tật Phong trèo lên đỉnh, vốn không ẩn mình, nhanh chóng thu hút sự chú ý của truy binh.

Lúc Tật Phong thấy những người này đã bị thu hút thì bèn triển khai tốc độ lao về phía xa.

Vừa chạy, cậu ta vừa quan sát những người này có bị mình đánh lừa qua đây hay không. Chờ tới lúc xác định được những người này đều đang đuổi theo mình, Tật Phong mới triển khai tốc độ lần nữa.

Ở bến tàu bị bỏ hoang này, đám thuyền cá hỏng kia, căn nhà nhỏ thấp bé, còn có nhiều thứ lộn xộn đã thành chướng ngại vật tốt nhất, khiến cậu ta như cá gặp nước ở đây vậy.

Nhưng điều cậu ta dự tính sai nhầm là tốc độ của đám võ giả này, tưởng tằng đống chướng ngại vật này có thể trì hoãn tốc độ của họ.

Tốc độ của tên võ giả trung niên với chiếc mũi đỏ dẫn đầu nhanh nhất, trực tiếp nhảy lên trên những chướng ngại vật này, tốc độ nhanh hơn Cẩu Tử rất nhiều.

Tốc độ của đám võ giả đi theo phía sau tên mũi đỏ cũng không chậm, bám sát phía sau, kêu la muốn giết đám người Tật Phong.

“Tên nhãi, đừng có chạy. Mày chạy không thoát đâu”, tốc độ của tên võ giả mũi đỏ lại nhanh hơn một chút, cách Tật Phong chưa tới 10m, ông ta lập tức gào lên với Tật Phong.

Tật Phong vốn không đáp lại, chỉ liều mạng chạy về phía trước. Mục đích của cậu ta chính là muốn đánh lừa đám truy binh chết tiệt này, cho nên cố chạy càng xa càng tốt.

“Mau dừng lại cho tao”, thấy tên nhãi này không trả lời, còn liều mạng bỏ chạy, tên võ giả mũi đỏ đột nhiên tức lên, tung một cước vào mái chèo, đá văng mái chèo về phía Tật Phong.

Tật Phong vốn không ngờ người phía sau lại hành động như vậy, cảm nhận được tiếng gió rít phía sau, cậu ta liều mình né sang một bên, nhưng vẫn bị đánh trúng nửa người.

“Hừ!”, Tật Phong gào lên một tiếng, cả người bị va đập vào chiếc thuyền đánh cá đổ nát, đến mức khiến chiếc thuyền đánh cá thủng một lỗ.

“Tên nhãi, mày còn chạy à, lúc nãy không phải chạy nhanh lắm sao, sao bây giờ không chạy nữa rồi?”, tên võ giả mũi đỏ thấy mình đập trúng đối phương rồi thì chợt cười nhạo, một bóng dáng vụt qua trước mặt Tật Phong. Ông ta từ trên cao nhìn xuống thấy Tật Phong đang vật vã liều mạng muốn đứng lên.

“Phụt…”, Tật Phong phun ra ngụm máu tươi, vẻ mặt trở nên trắng bệch, rõ ràng cú đá lúc nãy đã khiến cậu ta bị thương rất nghiêm trọng.

“Hồng gia, lợi hại thật”, thấy Hồng Thịnh đánh ngã đối phương, tên võ giả phía sau đuổi kịp tới rồi không ngừng nịnh hót Hồng Thịnh.

“Hừ, chỉ là một tên bình thường nhỏ bé, có gì đáng tự hào chứ”, tên võ giả mũi đỏ Hồng Thịnh rất đắc ý với lời nịnh bợ này, nhưng miệng lại thốt ra lời vô cùng khiêm tốn.

“Nhưng, Hồng gia, sao chỉ có một tên vậy? Còn ba tên kia đâu?”, có người nghi ngờ hỏi.

“Chết tiệt, chúng ta trúng kế rồi. Tên này chính là tên chạy nhanh nhất lúc trước, một mình hắn lừa chúng ta tới đây, để những người khác chạy thoát”, tuy Hồng Thịnh tự cao, nhưng cũng không ngốc, thấy vậy thì vẻ mặt của ông ta trầm xuống.

“Ba người kia đâu rồi?”, vẻ mặt của Hồng Thịnh rất khó coi, biết mình bị gạt thì lập tức tung một cước đá vào người của Tật Phong khiến cậu ta lăn quay ra xa vài mét, sau đó ông ta hung dữ nói.

“Ha ha … Các người giết tôi đi. Yên tâm, mấy người anh em của tôi sẽ báo thù cho tôi. Các người cùng lắm chỉ có thể lấy được một triệu. Nhiều người như vậy thì làm sao chia chứ? Đúng là vấn đề đau đầu thật. Khụ khụ …”, Tật Phong cười lớn, sau đó cậu ta hả hê lên tiếng.

Chương 458: Ngơ ngác nhìn nhau

“Đồ khốn, mày muốn chết à”, đôi mắt của Hồng Thịnh loé lên tia hung ác, sau đó túm lấy Tật Phong lên, điên cuồng gào thét.

“Đúng vậy, tôi muốn chết đấy, giết tôi đi. Nhưng cuộc sống sau này của các người phải cẩn thận một chút, không chừng ngày nào sẽ đó có viên đạn bắn tỉa sẽ xuyên qua đầu các người đấy”, Tật Phong ho ra một ngụm máu tươi, sau đó ánh mắt dữ tợn nói với ông ta.

Nghe Tật Phong nói vậy, mười mấy tên võ giả có mặt tại đó đều ngơ ngác nhìn nhau.

Nghĩ tới trước đó, hàng chục tên võ giả bọn họ bao vây tiêu diệt bốn người này, kết quả chết hết mười mấy tên võ giả. Đa phần đều là chết do súng bắn tỉa, nếu không phải họ phòng bị, e là cũng chẳng còn lại bao nhiêu người.

Tuy võ giả không mặn mà với vũ khí nóng, nhưng là người hiện đại, dĩ nhiên biết sự lợi hại của vũ khí nóng, nhất là loại súng bắn tỉa, đây chính là khắc tinh của đám võ giả này.

Một viên đạn cách đó vài trăm mét đã giải quyết được họ.

Tuy đám võ giả cao cấp này có dự đoán trước sự nguy hiểm nhưng cũng không thể ngày nào cũng đề phòng, vậy làm sao họ sinh hoạt được chứ?

Nghĩ tới đây, đám võ giả có mặt nảy sinh tâm lý sợ hãi, vẻ mặt của ai nấy cũng u ám.

“Tên nhãi ranh, tới lúc này rồi mà còn cứng miệng nữa”, Hồng Thịnh cũng khá sợ hãi, nhưng là người mạnh nhất trong đám võ giả này, ông ta không thể rụt rè, lập tức hung hãn lên tiếng.

“Tìm một lưới đánh cá tới cho tôi”, đột nhiên trong mắt của Hồng Thịnh loé lên tia mang rợ, ông ta bèn dặn dò người đi tìm lưới đánh cá.

“Hồng gia, ông xem cái này có được không?”, lập tức có tên võ giả muốn lấy lòng Hồng Thịnh nên nhanh chóng kéo lưới đánh cá từ bên cạnh tới nịnh hót nói với ông ta.

“Không sai, tên nhóc này rất có tiền đồ”, thấy lưới đánh cá được đưa tới, Hồng Thịnh liền khen ngợi.

Nghe ông ta khen như vậy, tên kia đột nhiên vui mừng hẳn ra.

Còn những tên võ giả khác thì cảm thấy khó chịu, sớm biết vậy thì động tác nhanh nhẹn hơn một chút rồi.

“Tên nhãi ranh, xem ra mày chịu đau cũng giỏi đấy. Nếu tao kêu mày nói ra đồng bọn của mình đang ở đâu, chắc chắn mày sẽ không nói đúng không?”, Hồng Thịnh cúi người xuống, cười híp mắt nhìn sang Tật Phong và hỏi.

“Ông muốn biết chiến hữu của tôi ở đâu từ miệng tôi à, đi mà nằm mơ đi”, Tật Phong hừ lạnh, sau đó mắt nhìn sang chỗ khác.

“Rất tốt. Tao chính là thích vẻ cứng đầu này của mày. Tao có một thói quen không tốt, chính là thích giày vò tên cứng đầu cho đến khi xương cốt nhũn ra, hy vọng mày có thể chịu được sự tra tấn của tao, nếu không thì không còn gì thú vị nữa”, vẻ bệnh hoạn hiện lên trong mắt của Hồng Thịnh, ông ta liếm môi của mình, dáng vẻ mong mỏi lên tiếng.

“Có bản lĩnh thì cứ nhắm vào ông đây. Nếu ông đây có kêu lên một tiếng thì chính là kêu ông nội của ông”, thấy dáng vẻ biến thái của Hồng Thịnh, Tật Phong lại cười lạnh lùng, không hề chịu thiệt thòi.

“Ha ha … rất tốt, nhất định phải duy trì trạng thái này. Nếu không thì không còn gì thú vị nữa”, Hồng Thịnh cười lớn và nói.

“Không biết mày có từng nghe tùng xẻo chưa? Cách tùng xẻo của tao hơi không giống người khác cho lắm. Nơi này, có một lưới đánh cá, trên lưới đánh cá có nhiều lỗ nhỏ, chút nữa tao sẽ cởi hết đồ của mày ra, sau đó dùng lưới đánh cá trói lại”.

Nói tới đây, trong mắt của Hồng Thịnh loé lên một tia lạnh lùng khát máu.

“Mấy cái lỗ nhỏ trên lưới đánh cá sẽ ghìm thịt của mày lại, chỗ tao đúng lúc có một con dao nhỏ, lóc từng miếng thịt của mày trong từng lỗ nhỏ trên lưới đánh cá ra, mày cảm thấy mình có thể chịu được mấy dao?”

Sau khi nói xong, Hồng Thịnh lại cất tiếng cười u ám.

Đám võ giả phía sau nghe Hồng Thịnh nói vậy, tất cả đều bị doạ đến run cả người, nhìn thấy ánh mắt của ông ta trở nên không giống bình thường.

Cách tra tấn người khác như vậy, nghĩ thôi cũng đã không chịu nổi. Cũng may người chịu đựng không phải bọn họ.

Ngay lập tức, bọn họ nhìn sang Tật Phong đang nằm trên mặt đất với vẻ thông cảm.

Đắc tội ai không đắc tội, cứ phải đắc tội với tên biến thái Hồng Thịnh. Như vậy thì xong rồi, muốn chết cũng khó.

Nghe Hồng Thịnh nói vậy, trong lòng Tật Phong loé lên sự kinh bỉ, cậu ta lạnh lùng nói: “Ồ, đây chính là cực hình mà ông nói hả? Đúng là tàn khốc quá à”.

“Haiz, vốn dĩ tôi còn tưởng có chiêu gì mới. Cực hình thuộc kiểu trẻ con này thì lúc tôi vừa mới xuất đạo đã thử qua rồi, đúng là ấu trĩ rồi. Lẽ nào bản lĩnh của các người chỉ có nhiêu đây thôi sao?”

Tuy Tật Phong biết loại tra tấn này không hề dễ chịu, nhưng cậu ta biết, mình ở đây kéo dài thời gian, bọn người Cẩu Tử càng có thêm phần an toàn.

Nghe Tật Phong nói vậy, mọi người đều trừng to mắt, ánh mắt không dám tin nhìn sang Tật Phong.

Tuy hơi nghi ngờ những gì Tật Phong nói, nhưng thấy ánh mắt của cậu ta như vậy, họ biết là đối phương không nói dối.

Liên tưởng đến việc huấn luyện hàng ngày của bốn người này chắc sẽ rất cao, chắc không phải là người của chính phủ chứ?

Nghĩ tới đây, trong lòng đám người này bắt đầu muốn bỏ cuộc giữa chừng.

Tuy địa vị thân phận võ giả của họ cách biệt nhưng đó cũng phải coi là đi theo ai. Nếu phải đắc tội với chính phủ, vậy bọn họ tuyệt đối không dám làm.

Chưa nói đến việc chính phủ sở hữu vũ khí nóng, chỉ riêng Long Tổ cũng đủ khiến đám người bọn họ không xong rồi.

“Thằng nhãi, các người rốt cuộc là ai vậy? Nói ra lai lịch đi, nếu như dây vào người không nên dây vào thì bọn tao xin lỗi, sẽ thả mày đi”, người khác có thể nghĩ, Hồng Thịnh dĩ nhiên cũng có nghĩ tới. Ông ta lập tức nghi ngờ hỏi lại.

“Yên tâm đi. Chúng tôi không phải người của chính phủ. Nếu chúng tôi thật sự là người của chính phủ, e là người thưởng cho chúng tôi cũng không dám treo giải thưởng rồi. Muốn ra tay thì tuỳ ý, đừng có kiêng dè”, Tật Phong hừ lạnh, trực tiếp xoá tan sự nghi ngờ của đám người này.

Đám người của Hồng Thịnh sau khi nghe xong thì đột nhiên thở phào.

“Mày đúng là cứng đầu. Nếu mày nói mày là người của chính phủ, cho dù là nói dối, bọn tạo ắt sẽ lo lắng, không dám làm gì mày. Còn mày nói vậy, nếu bọn tao không làm gì đó, há chẳng phải có lỗi với sự thành thật của mày sao”.

Hồng Thịnh sau khi khôi phục lại trạng thái như trước, ông ta tỏ ra lạnh lùng và lên tiếng.

“Nói nhảm cũng nhiều quá rồi đó. Mau lên đi, nếu còn không ra tay thì không đuổi kịp chuyến xe buýt số 12 đâu”, Tật Phong đột nhiên lên tiếng thúc giục.

Vì lúc này cậu ta phát hiện có người chuẩn bị lặng lẽ rút lui, chắc là muốn đi tìm đám người Cẩu Tử. Cậu ta không thể để cho bọn người này đi được.

Cách tốt nhất chính là gây chuyện ở đây khiến bọn họ thấy hứng thú, còn mình bị tùng xẻo thì quả đúng là chuyện khiến bọn họ thấy thú vị nhất.

“Thật là chưa từng thấy qua ai như mày, tao thật có chút không nỡ giết mày. Nhưng nếu mày đã xin được ra tay, tao còn không ra tay thì há chẳng phải khiến mày càng thêm thất vọng sao”, Hồng Thịnh hơi đơ ra, sau đó ông ta lạnh lùng nói.

“Cởi đồ hắn ra đi, dùng lưới đánh cá trói lại”, sau đó Hồng Thịnh trực tiếp kêu đám tay sai của mình ra tay. Còn ông ta giả bộ như đang mài dao, rõ ràng muốn tăng áp lực tâm lý cho Tật Phong.

Đám tay sai của Hồng Thịnh lập tức cởi đồ của Tật Phong ra.

Chương 459: Hai mắt đỏ ngầu

“Mau dừng tay lại cho tôi, một đám đàn ông các người không biết xấu hổ à, còn tôi thấy gớm lắm rồi đây, mau tránh ra cho tôi, để tôi tự làm”, Tật Phong biết, đối mặt với những võ giả này, cậu ta vốn không thể nào chạy thoát, chỉ đành chuẩn bị kéo dài thời gian.

Nghe Tật Phong nói vậy, động tác của đám người kia ra đột nhiên tỏ ra vụng về.

Đàn ông cởi quần áo của đàn ông, đây đúng là biến thái quá.

Tật Phong khá khó khăn khi bắt đầu cởi đồ trên người mình. Dù gì cậu ta cũng bị thương, động tác không được nhanh cho lắm.

Nhưng mà, Tật Phong thấy đám võ giả kia chuẩn bị đi khỏi rồi quay về chỗ ngồi, lúc này mới khiến cậu ta thở phào.

Cách nơi này không xa, Cẩu Tử bèn dùng ống nhòm thấy Tật Phong bị bắt, nhưng đối mặt với đám võ giả này, cậu ta lại không thể xông lên như vậy được.

Cậu ta biết, nếu cứ xông lên thì e là không những không cứu được Tật Phong, ngược lại còn khiến bản thân bị vào tròng nữa.

Ông ta muốn xem thử đám người này sẽ làm gì?

Lúc ông ta thấy Tật Phong tự cởi đồ của mình, đột nhiên ông ta nghi ngờ, lẽ nào đám người này đều là biến thái?

Thích nhìn đàn ông cởi đồ!

Lúc Tật Phong bắt đầu cởi đồ của mình xong, đám võ giả có mặt đột nhiên đều hít một hơi thật sâu.

Vì trên người của Tật Phong, có những vết sẹo không bình thường. Những vết sẹo này có vết thương do dao, do súng, còn có vết thương xuyên thấu rất nguy hiểm.

Có thể nói, trên người của Tật Phong không chỗ nào mà không có vết thương.

Nhìn tới đây, mọi người đều im lặng một lúc. Nghĩ tới người này đã chịu nhiều đau khổ như vậy, vết sẹo như thế, mức độ đau đớn chắc cũng không thua việc tùng xẻo trong lưới cá.

Trong mắt của Hồng Thịnh loé lên một tia kinh ngạc. Trước đó tên nhãi này nói với mình là không sợ hình phạt tùng xẻo, ông ta không hề tin.

Nhưng sau khi thấy những vết sẹo trên người của Tật Phong, ông ta bèn biết rằng tên này nói không sợ quả đúng là sự thật.

“Khâm phục, mày đúng là đàn ông”, Hồng Thịnh kiềm chế hồi lâu và thốt ra một câu như vậy.

“Nhưng hôm nay mày cũng khó thoát khỏi số mệnh bị tra tấn này. Nếu bây giờ mày nói tao biết, tao sẽ cho mày được chết một cách đàng hoàng”, sau đó Hồng Thịnh nói với giọng ảm đạm.

“Đừng có nhiều lời nữa. Ông không thể bớt nói đi mấy câu này sao? Muốn ra tay thì cứ ra tay, càm ràm chẳng ra đàn ông chút nào”, Tật Phong hừ lạnh một cái và nói.

“Được, đây là do mày tự chọn đấy”, Hồng Thịnh xụ mặt xuống, lập tức vẫy tay, những người kia trực tiếp trói Tật Phong vào lướt đánh cá.

“Tên nhãi, mày nói xem, tao nên cắt miếng thịt ở chỗ nào trước đây?”, Hồng Thịnh rút ra một con dao găm sắc bén, liếm lưỡi dao rồi điên cuồng lên tiếng.

“Mau ra tay đi. Nếu còn không ra tay thì ông chính là cháu trai của tôi đấy”, Tật Phong cười lớn tiếng. Cậu ta tiếp tục chọc tức ông ta.

“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, tao sẽ thành toàn cho mày”, Hồng Thịnh cười gằn một cái, sau đó vung con dao găm trong tay, trực tiếp cứa vào miếng thịt trên người của Tật Phong, miếng thịt dính máu rơi xuống đất.

Trong mắt của Tật Phong lộ ra vẻ đau đớn nhưng cậu ta cũng không nhíu mày.

“Tiếp tục đi cháu trai, nếu hôm nay không cắt thịt của ông đây thì ông đây quay lại, chắc chắn sẽ từng dao lóc thịt ông đó”, Tật Phong cười khẩy và nói tiếp.

“Được lắm, tao thích tính cứng đầu của mày, nhất định phải duy trì đó, đừng khiến tao thất vọng nha”, Hồng Thịnh tức tối rồi cười, tên khốn này cứ luôn miệng gọi ông ta là cháu trai thì sao mà không tức giận được chứ.

“Ặc…”

Lại một dao vung lên và một miếng da rơi xuống.

Cẩu Tử đứng từ xa nhìn cảnh này cũng thấy đau đớn, cậu ta cắn chặt răng mình, không để bản thân lộ ra tiếng kêu phẫn nộ.

Sau khi Hồng Thịnh cứa 7 8 nhát dao, đám võ giả xung quanh cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, có vẻ không dám nhìn tiếp, đúng là khủng khiếp quá đi, chỉ nghĩ thôi là đã cảm thấy không chịu nổi cơn đau đớn này rồi.

“Đúng là có khí phách. Bỏ đi, tao cũng không muốn chơi nữa, kiếm tiền quan trọng. Chờ bắt được đám đồng bọn kia của mày thì tao lần lượt tính sổ với từng người bọn mày”, Hồng Thịnh đột nhiên thay đổi, sau đó nghiêm nghị nói.

“Tiếp tục đi, ông còn chưa khiến tôi kêu lên một tiếng mà, sao đã dừng lại rồi?”, Tật Phong nghe Hồng Thịnh nói vậy thì đột nhiên trong lòng dân lên cảm giác bất an. Cậu ta tiếp tục chọc tức ông ta.

“Mày không cần dùng chiêu khích tướng. Tao tỉnh táo rồi, đối phó với hạng người như mày, cứng rắn là không được. Mày lại trọng tình trọng nghĩa như vậy, chờ sau khi tao bắt được đám đồng bọn kia của mày, tao lại giày vò bọn mày, để bòn mày cùng nhau kiên cường tới cùng”.

“Dù sao bây giờ mày cũng là cừu non gánh tội thay, chạy không thoát, giày vò mày khi nào mà chẳng được chứ”.

Hồng Thịnh nói xong thì thu con dao găm lại.

“Nhớ canh chừng hắn cho chặt chẽ, tao đi bắt chuột nhắt đây”, ánh mắt của Hồng Thịnh lộ ra một tia gian xảo, sau đó bóng dáng ông ta di chuyển với tốc độ nhanh rồi phóng ra ngoài.

Tật Phong thấy hành động này của Hồng Thịnh thì đột nhiên trong lòng dâng lên cảm giác bất an, cậu ta vội nhìn theo.

Những tên võ giả kia dĩ nhiên cũng đơ ra và nhanh chóng nhìn theo

“Không xong rồi”, Cẩu Tử đang quan sát bọn họ từ xa thì bỗng hét lên, nhanh chóng chạy ra phía sau.

Cậu ta biết, mình đã bị phát hiện rồi.

Dĩ nhiên Tật Phong cũng nhìn thấy Cẩu Tử. Điều này khiến cậu ta nhất thời hơi tức tối, tên khốn này, không đưa Ưng Chuẩn và Hắc Kiện đi khỏi cho yên lành, còn chạy tới đây làm gì.

Cậu ta biết, Cẩu Tử tiêu rồi, chắc chắn sẽ bị đuổi kịp.

Phải biết là cậu ta có biệt hiệu Tật Phong, chính là vì tốc độ cậu ta nhanh, tốc độ nhanh nhất mà còn không chạy thoát chứ đừng nói cái tên Cẩu Tử này.

Quả nhiên, một lúc sau, Hồng Thịnh đã lôi Cẩu Tử tới trước mặt của Tật Phong và ném sang bên cạnh cậu ta.

“Trọng tình trọng nghĩ ha, không biết tao giày vò người anh em tốt của mày một trận, mày còn có thể chịu được không?”, sau đó Hồng Thịnh cho người cởi đồ của Cẩu Tử ra.

Lúc họ thấy những vết sẹo trên người Cẩu Tử cũng không ít hơn Tật Phong là bao. Hơn nữa nhiều vết sẹo nhìn thì thấy rất là nguy hiểm, tuyệt đối là vết thương chí mạng, thật không biết làm sao mà họ có thể sống sót nổi sau khi đã bị chấn thương nghiêm trọng như vậy nữa.

“Thật là thú vị, đúng là rất muốn biết các người rốt cuộc là ai? Nhưng, thôi đi, dù sao cũng là người chết, không quan trọng nữa”, sau đó Hồng Thịnh bịt miệng của Cẩu Tử, rồi lấy một lưới đánh cá khác nhốt cậu ta vào.

“Tiếp theo tao hỏi, mày trả lời. Nếu không trả lời, hoặc tao cảm thấy mày trả lời sai, vậy thì đừng trách tao, có lẽ cần phải cứa thêm nữa rồi?”, Hồng Thịnh nở nụ cười mang rợ và nói.

“Ông đúng là tên khốn nạn”, nghe Hồng Thịnh nói vậy, Tật Phong bình tĩnh nãy giờ bỗng nhiên hai mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi nói.

Còn Cẩu Tử vừa bị nhốt, vừa bị nhét vào miệng thì thấy hối hận. Cậu ta biết, nếu mình không ra, có lẽ Tật Phong sẽ không như vậy.

“Ông đáng chết”, lúc Hồng Thịnh nở nụ cười mang rợ cứa một dao trên người Cẩu Tử, Tật Phong điên cuồng gào lên.

Chương 460: Mày vừa nói cái gì?

“Đương nhiên là tao đáng chết rồi, chỉ có điều tao sẽ chỉ cắt ba nhát, nếu như sau ba nhát mày vẫn cứng miệng không nói, thế thì xin lỗi nhé, sợ là nhát thứ tư sẽ cắt vào cổ họng của nó đấy”, Hồng Thịnh cười tủm tỉm nói.

“Hộc… hộc…”, nghe Hồng Thịnh nói như vậy, hai mắt Tật Phong lập tức đỏ bừng như máu, vô cùng căm hận.

“Nhát thứ hai”, Hồng Thịnh cười hai tiếng đầy âm hiểm, sau đó cắt hai miếng da trên người Cẩu Tử xuống.

“Úi da, trượt tay rồi, hi vọng lần sau không bị trượt tay như thế này nữa, lỡ như cắt phải thứ gì đó không nên cắt thì sao? Đúng là chẳng dễ chơi tí nào”, lúc Hồng Thịnh đang nói chuyện, con dao găm trong tay Hồng Thịnh khua khua hai lần trước hạ bộ của Cẩu Tử.

“Xùy…”

“Ấy chà, quên nhắc nhở mày”, đang nói chuyện, con dao trong tay Hồng Thịnh lại một lần nữa cắt hai miếng da của Cẩu Tử ra, máu tươi ướt đẫm quần áo của Cẩu Tử. Tật Phong ở bên cạnh cũng thế, không chỉ đơn thuần là bị thương bên ngoài, còn bị cả nội thương.

“Xem ra là mày chọn không nói à, tốt thôi, vậy thì tiễn nó lên đường đi”, con dao găm trong tay Hồng Thịnh hung hăng đâm về phía yết hầu của Cẩu Tử.

“Đợi chút đã, tôi nói, tôi nói, dừng tay lại cho tôi”, ngay vào lúc con dao găm trong tay Hồng Thịnh chỉ cách yết hầu của Cẩu Tử chưa đến năm xen-ti-mét, Tật Phong đột nhiên mở miệng, mở miệng điên cuồng hét lên.

“Muốn tìm cái chết ư, không dễ dàng như vậy đâu”, trong nháy mắt Tật Phong nói ra mấy câu này, Cẩu Tử lại đột nhiên rướn người về phía trước, hướng yết hầu của mình lại gần lưỡi dao của Hồng Thịnh. Chỉ có điều là trước mặt một người luyện võ như Hồng Thịnh, thì cũng chẳng là gì cả.

“Được rồi, nói đi”, Hồng Thịnh gật đầu, đi tới trước mặt Tật Phong.

“Ông lại gần đây một chút, nếu như tin tức này bị người khác nghe thấy được, thì sợ là sẽ gây bất lợi cho lợi ích của ông. Dù sao thì số tiền cũng chỉ có đến mức đó, nhưng nếu như bị chia ra cho tất cả mọi người, thì sợ là sẽ chẳng còn lại nhiều. Tôi sẽ chỉ nói cho một mình ông thôi”.

Tật Phong dường như đang cân nhắc thay Hồng Thịnh, mở miệng nói.

“Tốt lắm, thằng nhóc mày cũng có chút tương lai đấy”, nghe thấy Tật Phong nhỏ giọng nói mấy câu này, Hồng Thịnh lập tức đảo mắt một cái, ngồi xổm xuống rồi tới gần Tật Phong.

“A…”

Ngay tại lúc Hồng Thịnh chuẩn bị nghe thì Tật Phong lại làm ra một chuyện vô cùng điên cuồng, cắn luôn một phát lên tai Hồng Thịnh.

Hồng Thịnh muốn thoát ra nhưng căn bản là không thể nào thoát nổi, sợ cậu ta dùng sức quá lớn, sẽ cắn rơi luôn cái tai của ông ta.

Tật Phong lại làm như suy nghĩ của ông ta, cắn rơi luôn cái tai ấy.

“Phụt… Mau lau đi”, có người nhìn thấy tình trạng thê thảm của Hồng Thịnh bèn nhanh chóng bước tới giúp ông ta.

“Phì, ha ha… Đúng là sảng khoái quá”, Tật Phong cắn rơi luôn cái tai kia trên mặt đất, sau đó điên cuồng quát to lên.

“Mày muốn chết”, Hồng Thịnh nhìn Tật Phong đang chìm đắm trong sự vui sướng, bộ não mất đi sự khống chế, con dao găm trong tay ông ta hung hăng chém về phía yết hầu của Tật Phong.

“Ưm ưm…”, Cẩu Tử nhìn thấy cảnh này lập tức lo lắng, nhưng bây giờ cậu ta đang bị trói lại, miệng còn bị bịt kín, cậu ta căn bản là không thể động đậy được.

“Đại ca, kiếp sau gặp lại”, Tật Phong nhìn con dao găm đang hướng về phía cổ họng của mình, lập tức nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói.

“Rầm…”

Đúng lúc này, cơ thể Hồng Thịnh giống như một viên đạn pháo, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, đụng vỡ mấy chiếc thuyền đánh cá cũ nát, rồi cuối cùng mới dừng lại.

“Thằng nhóc thối, tôi cũng không muốn kiếp sau phải gặp lại cậu nữa đâu. Là anh em, có kiếp này, không có kiếp sau, cậu đừng có nghĩ đến chuyện vứt bỏ bọn tôi”, Tật Phong đang chờ sinh mệnh của mình kết thúc thì đột nhiên nghe được một giọng nói vô cùng quen thuộc.

Cẩu Tử ở bên cạnh đang hối hận muốn chết cũng nghe thấy giọng nói này.

Sau đó hai người cùng nhau nhìn qua, đúng lúc trông thấy Trần Thanh đang từng bước từng bước đi về phía bên này.

Những võ giả đứng xung quanh nhìn thấy Hồng Thịnh có thực lực mạnh nhất còn chưa kịp phản ứng đã bị người ta đánh bay ra ngoài, mà thứ đánh bay Hồng Thịnh ra ngoài lại chính là một miếng bọt biển có thể nhìn thấy được ở khắp nơi trên bến tàu.

Bọt biển là một thứ vô cùng nhẹ, thế mà lại được người ta sử dụng như một ám khí, hơn nữa còn có uy lực lớn như thế, thật sự là quá kinh khủng.

Sau khi nhìn thấy Trần Thanh, ánh mắt hai người kia lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ, nhưng ngay sau đó lại bắt đầu lo lắng.

“Ai là anh em với anh? Mau xéo đi, chúng tôi không biết anh”, trong mắt Tật Phong lúc này là vẻ mất kiên nhẫn, mở miệng nói thẳng.

“Ấy chà, thằng nhóc thối này, gan to hơn rồi, lại dám bảo không quen biết đại ca này của cậu à. Xem ra lát nữa tôi phải cho các cậu một trận ra trò mới được”, đương nhiên là Trần Thanh biết bọn họ đang lo lắng điều gì, anh mới tức giận đáp.

“Thằng khốn nào thế? Dám đánh lén ông đây, có tin là ông đây sẽ chém chết mày không”, Hồng Thịnh nhanh chóng quay trở về, tức giận đùng đùng quát.

Đám võ giả kia sau khi nghe thấy Hồng Thịnh nói như vậy thì đều âm thầm cười khổ một tiếng.

Đúng là đánh lén, thế nhưng thực lực của người ta vẫn còn đang rõ rành rành ra đấy kìa.

Đến cả nhìn Hồng Thịnh một cái mà Trần Thanh cũng chẳng thèm nhìn, chỉ lo cầm máu giúp hai đàn em.

“Thằng khốn kia, mày dám không thèm nhìn tao à, có tin là tao sẽ chém mày ra thành trăm mảnh không”, Hồng Thịnh thấy Trần Thanh không để ý đến mình thì tức điên lên, giận dữ hét.

“Tất cả quỳ xuống, tự chặt một tay của mình rồi rời đi”, Trần Thanh căn bản cũng không thèm để ý đến Hồng Thịnh, lạnh lùng nhìn về phía những võ giả kia.

Nghe Trần Thanh nói như vậy, những võ giả kia lập tức sững người ra. Sau đó, ánh mắt của từng người bọn họ đều tràn ngập sự lạnh lùng nhìn về phía Trần Thanh.

Nếu như một võ giả bị thiếu mất một cánh tay, vậy thì người đó cũng chẳng khác một tên vô dụng là mấy. Đọc thêm ch mới nhất tại nhóm zalo : https://zalo.me/g/zivpdz264

Cho nên, đối với yêu cầu của Trần Thanh, bọn họ không thể nào chấp nhận nổi.

“Ông vừa nói cái gì?”, Trần Thanh đột nhiên nhìn về phía Hồng Thịnh, vẻ bình thản hỏi.

“Tao…”, đối với câu hỏi của Trần Thanh, không biết vì sao, Hồng Thịnh lại cảm thấy chột dạ, không dám đối mặt với Trần Thanh.

“Hình như ông vừa mới nói là sẽ chém tôi ra thành trăm mảnh sao? Ông thích tra tấn người khác như thế, vậy thì hôm nay để tôi cho ông nếm thử mùi vị bị chém thành trăm mảnh nhé”.

Ánh mắt nhìn thẳng vào Hồng Thịnh của Trần Thanh lập tức hiện lên sát khí điên cuồng.

Anh không ngờ rằng tên khốn này chính là một kẻ biến thái, dùng thủ đoạn kinh khủng như thế này để tra tấn anh em của mình. Mặc dù anh đã kịp thời ra tay để chặn chuyện này lại…

Nhưng mà anh em của mình đã bị cắt rất nhiều đao, cho nên mối thù này anh không thể không báo.

Không chỉ mỗi chuyện này, mà còn cả những người anh em của mình đã từng bị đuổi giết nữa. Anh rất muốn xem xem, là ai đã đuổi giết các anh em của anh?

Là ai đã treo thưởng cho cuộc đi săn này?

Đối với những kẻ đó, anh sẽ không bao giờ buông tha cho chúng.

Trong từ điển của Trần Thanh, chỉ có bênh người của mình một cách vô lý, chứ không có kiểu giúp người không thân vì người ta có lý.

Nhìn thấy sát khí trong mắt Trần Thanh, Hồng Thịnh lập tức cảm thấy cả người lạnh lẽo.

Sát khí đó rất chân thật, xuyên vào tận đáy lòng ông ta, khiến ông ta không thể phản kháng nổi.

Cần phải giết bao nhiêu người mới có thể ngưng tụ lại được sát khí như thế này đây?

“Mày không thể giết tao được, sư phụ tao là tông sư võ đạo đấy. nếu như mày giết tao thì nhất định sư phụ tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu”, Hồng Thịnh nhìn thấy sát ý trong mắt Trần Thanh, ông ta biết rằng đối phương đã có ý định giết mình, nên lấy sư phụ mình ra để uy hiếp đối phương.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ác Ma Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Thiết Soái Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Giang Long chiến thần
Giang Long chiến thần
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom