• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh (3 Viewers)

  • Chương 451-455

Chương 451: Nụ cười ngại ngùng

"Trong túi quần của tôi không có gì cả, mọi người có thể nhìn thử xem", mắt thấy mọi người nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt Quý Chiêm Quân rất tự nhiên móc túi quần của mình ra, bộ dạng không còn cách nào khác.

"Ông cho rằng mọi người là đồ đần sao? Nhanh đưa ra đây, có tin tôi đánh ông không", rõ ràng bây giờ Hạ Thanh Minh cảm thấy Quý Chiêm Quân có chuyện đang giấu, cho nên dữ tợn đe dọa.

"Hừ, dựa vào đâu mà cậu ta nói như vậy thì chính là như vậy? Tôi đường đường là gia chủ của nhà họ Quý, sao có thể để cậu ta tùy tiện sỉ nhục, người đâu, đuổi thằng nhóc này ra ngoài cho tôi, nếu như dám phản kháng lại, vậy thì đánh cho chết", Quý Chiêm Quân biết, không thể để cho thằng nhóc này nhảy nhót như vậy, cho nên vung tay lên ra hiệu, mấy người đàn ông phát ra sát khí từ phía sau lưng ông ta lập tức vọt lên phía trước.

Nhìn thấy hành động của Quý Chiêm Quân, Trần Thanh cười lạnh một tiếng, quả nhiên là không dấu được.

Người bình thường sao có thể có loại độc dược như vậy, chỉ sợ độc dược như vậy chỉ có trong tay một số thế lực đặc thù mà thôi, mà phần lớn thế lực đặc thù này đều là thế lực của Võ đạo, bởi vì người bình thường không thể nào giở trò với loại độc dược này được.

"Quý Chiêm Quân, anh muốn làm gì?", thấy mấy người này lên sân khấu, Hạ Thanh Minh đột nhiên quát lớn một tiếng, sau đó đứng chắn ở trước mặt của Trần Thanh.

"Ông Minh, tốt nhất ông nên tránh ra, để cho tôi xử lý thằng nhóc không biết tốt xấu này, thế mà lại dám ở trong bữa tiệc mừng thọ của bố tôi nói linh tinh, âm mưu làm loạn bữa tiệc này, không thể tha cho cậu ta", đối mặt với sự chất vấn của Hạ Thanh Minh, Quý Chiêm Quân cũng không sợ hãi, lạnh lùng nói.

"Nực cười, sự thật là thế nào chẳng lẽ anh còn không biết sao? Anh giả ngu thì cũng thôi đi, lẽ nào khách mời ở đây ai cũng là kẻ ngu sao? Tôi ngược lại muốn nhìn xem anh định giả ngu ngơ thế nào, lời này tôi để ở đây, nếu như anh thật sự dám làm như thế, nhà họ Hạ chúng tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh".

Hạ Thanh Minh chỉ vào Quý Chiêm Quân, tức giận quát lên.

"Ông già kia, câm miệng cho tôi, nếu còn dám nói nửa lời, tôi tát chết ông", Quý Chiêm Quân còn chưa nói gì, một người đàn ông cầm đầu đám người mới vọt ra kia đột nhiên mở miệng, giọng điệu rất bất thiện.

"Cậu... Cậu nói cái gì?", Hạ Thanh Minh không nghĩ tới có người dám nói như vậy với mình, đã qua bao nhiêu năm ông ta không bị người khác chỉ vào mặt mắng như thế, cho nên còn chưa phản ứng lại được.

"Hỗn láo, Quý Chiêm Quân, đây chính là đàn em của anh à? Thế mà lại dám nói chuyện với tôi như vậy, chẳng lẽ cho rằng ông đây không tức giận à?", Hạ Thanh Minh bị chọc tức tới mức cả người phát run, giận dữ hét lên với Quý Chiêm Quân.

"Ông già kia, tôi đã nói rồi, nếu như ông còn nói nữa, tôi sẽ tát chết ông, sao ông lại không tin lời tôi?", người đàn ông cầm đầu kia lắc đầu, sau đó nhìn về phía Hạ Thanh Minh.

“Nếu như cậu có bản lĩnh đó, vậy thì ra tay đi!”, tính khí của Hạ Thanh Minh không được tốt, lập tức cứng cổ nổi trận lôi đình nói.

“Được, như ông mong muốn”, người đàn ông kia cười lạnh một tiếng, sau đó gã ta dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới chỗ Hạ Thanh Minh, tay cũng nâng cao lên, dùng sức hướng về phía mặt của Hạ Thanh Minh.

Mọi người ở đây nhìn thấy một màn như vậy lập tức trợn tròn mắt, bọn họ không hề nghĩ tới đàn em của Quý Chiêm Quân lại có tốc độ và lực lượng lớn như vậy, hơn nữa nói ra tay sẽ ra tay, không hề do dự.

Đó chính là ông Minh, là bố của gia chủ nhà họ Hạ hiện tại, ở Thành phố Long Hải này cũng coi như là một nhân vật vang danh, thế mà người này lại dám xuống tay.

Một cái tát này, cho dù là người không hiểu Võ đạo cũng có thể nhìn ra, ông Minh tuyệt đối không tránh được, chuyện này… Chỉ sợ thành phố Long Hải sắp rối loạn.

“Thân là tôi tớ, thì phải có bộ dạng của tôi tớ, đừng có động một chút là cắn người, người không biết còn tưởng các người là chó”, chính vào lúc bàn tay sắp chạm vào mặt Hạ Thanh Minh, một giọng nói bình tĩnh truyền vào trong tai của mọi người.

“Nếu thích cắn người như vậy, vậy thì sẽ cho mày cắn đủ”, tiếp theo, mọi người lập tức thấy được hình ảnh khiến bọn họ buồn cười.

Chỉ thấy người đàn ông đang lao ra đột nhiên bay ngược lên, mà thứ cản trở gã chỉ là một cây đũa, tiếp đó, cả người gã bị cây đũa này cố định ở trên tường.

“Mời biểu diễn”, Trần Thanh cười lạnh một tiếng, nếu như để cho tên này tự đánh mặt mình thì sẽ thế nào đây?

Quả nhiên, Trần Thanh vừa mới dứt lời, người nọ giống như bị điên, bắt đầu đánh vào mặt của mình.

Mấy cái đánh này không hề nhẹ, khoảng chừng sau mười mấy bàn tay, tới khi gương mặt ban đầu sưng lên giống như đầu lợn, động tác của gã ta cuối cùng gã ta cũng ngừng lại.

Không phải vì gã chủ động ngừng, mà là bởi vì đã ngất rồi.

Nhìn thấy một màn như vậy, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, cái tên này chỉ sợ là điên rồi, tự đánh mình tới mức ngất đi.

Mãi tới khi tên đó ngất xỉu, Hạ Thanh Minh mới hoàn hồn, ông ta suýt chút nữa bị bạt tai trước mặt mọi người.

Nếu không phải Trần Thanh cứu mình, chỉ sợ hôm nay bản thân mình sẽ trở thành trò cười, bị tôi tớ của nhà họ Quý bạt tai.

Những người khác cho rằng người nọ bị động kinh, chỉ có Quý Chiêm Quân và mấy người đàn ông kia biết, gã ta vốn không hề có bệnh, sao có thể tự mình đánh mình?

Chuyện này có lẽ là do Trần Thanh ra tay, nghĩ như vậy, ánh mắt Quý Chiêm Quân nhìn Trần Thanh lập tức tràn ngập sự kiêng kị.

“Tất cả lên cho tôi”, Quý Chiêm Quân sợ đêm dài lắm mộng, lập tức vung tay lên, mấy tên đàn ông đó nhanh chóng vây quanh Trần Thanh.

Không đợi Trần Thanh nói chuyện, mấy người này nhanh chóng bay về phía anh.

Hiển nhiên là chuyện vừa mới xảy ra khiến cho bọn họ sinh lòng cảnh giác với Trần Thanh, cho nên vừa mới vọt lên bọn họ đã sử dụng toàn lực.

“Cút đi”, Trần Thanh hừ lạnh một tiếng, sau đó quét ngang chân một cái.

Chỉ nhìn thấy đám người vốn đã vọt qua chỗ Trần Thanh đụng trúng cái quét này, mấy người kia rên còn chưa rên đã nhanh chóng bị Trần Thanh đá bay ra.

Mấy người bị đá bay ra ngoài lại tiếp tục đè lên cái gã đánh mình tới mức ngất xỉu kia, gã đó lập tức bị đè tới tỉnh lại, chẳng qua lúc tỉnh lại đối mặt đám người này, gã lại tiếp tục ngất đi lần nữa.

“Quý Chiêm Quân, người ông dựa vào đã không có, ông còn cứng miệng không thừa nhận à?”, Trần Thanh cũng không muốn nhiều lời với ông ta, còn chưa đợi Quý Chiêm Quân phản ứng đã nhanh chóng bóp lấy cổ Quý Chiêm Quân.

Ngay sau đó, Trần Thanh dùng tay móc ra một bao giấy từ túi quần phía sau mông của Quý Chiêm Quân.

“Ông Minh, đừng dùng tay đụng vào thứ này”, thân thể Trần Thanh trải qua vài lần rèn luyện cho nên không còn sợ mấy thứ này, thế nhưng Hạ Thanh Minh nhìn thấy thứ này thế mà lại muốn dùng tay lấy, dọa cho Trần Thanh vội vàng cất nó đi.

“Độc tính của thứ này rất lợi hại, đừng dùng tay chạm vào nó”, Trần Thanh lập tức giải thích với ông Minh.

Nghe được lời của Trần Thanh, Hạ Thanh Minh lập tức nở nụ cười ngại ngùng, hôm nay đúng là quá xấu hổ.

Được Trần Thanh cứu nhiều lần, bây giờ còn suýt xảy ra chuyện, có lẽ hôm nay chính là ngày ông ta xấu hổ nhất.

May mà ông ta cũng không phải loại người hẹp hòi, đối với loại chuyện này cũng chỉ cười cho qua.

Chương 452: Phệ tâm cổ

“Cho dù các người biết thì có thể làm gì? Tôi nói cho các người biết, nếu như việc của chúng tôi lộ ra, người gặp chuyện không may chính là các người”, Quý Chiêm Quân nhìn thấy độc dược được tìm thấy trong túi mình, biết lợi thế đã mất, nhưng ông ta vẫn điên cuồng kêu gào.

“Anh đúng là không biết hối cải, người này là bố anh, mà anh còn dám ra tay nặng như vậy”, Hạ Thanh Minh tức giận đến phát run, chỉ vào Quý Chiêm Quân quát lớn.

“Hừ, ông ta là bố tôi thì làm sao? Ông ta có lúc nào coi tôi là gia chủ của nhà họ Quý chưa? Cho dù là người của gia tộc khác, cũng không coi tôi là gia chủ của nhà họ Quý, có chuyện gì cũng muốn hỏi ông ta trước, tôi rất kém cỏi sao?”

Lúc này hai mắt Quý Chiêm Quân đỏ bừng, tức giận nói, sau đó ông ta đột nhiên nhìn về phía bố mình Quý Vân Hải, chỉ thiếu nước đi lên cắn xé ông ta.

“Anh đúng là một tên súc sinh, chỉ vì một chút quyền lợi mà lại làm ra sự việc này, bố anh chỉ có mỗi anh là con trai, sau này nhà họ Quý không dành cho anh thì dành cho ai, sao lại phải so đo khoảng thời gian này?”, Hạ Thanh Minh nghe lời Quý Chiêm Quân nói lập tức nổi giận mắng.

“Tôi cũng đã ngoài năm mươi, đợi tới lúc ông ta để lại cho tôi còn cần thêm bao nhiêu năm nữa? Tôi còn không bằng một con rối, người nào người nấy ai ai cũng cười vẻ hào nhoáng bên ngoài của tôi, đã nhiều năm như vậy, tôi sống dễ dàng à? Tôi không thể đợi thêm một ngày nào nữa, các người không thể hiểu nổi cảm giác này đâu”.

Bộ dạng Quý Chiêm Quân điên cuồng, hung dữ nói.

Nhìn thấy bộ dạng này của Quý Chiêm Quân, đám người Trần Thanh cảm thấy ông ta có chút đáng thương, bị lợi ích che mờ đôi mắt, chẳng những che mờ mắt, mà còn che cả tâm trí, còn mất hết cả lương tâm, có thể nói, ông ta không còn là người bình thường.

Tục ngữ có câu, nếu muốn giết chết một người, đầu tiên phải khiến cho họ phát điên.

Quý Chiêm Quân đã điên rồi!

Hai người Quý Thanh và Quý Hiểu Hiểu nhìn bố mình đang phát điên lập tức cả người ớn lạnh, bọn họ chưa bao giờ thấy bố mình điên dại như vậy bao giờ, bọn họ còn không nhận ra nổi bố mình nữa rồi.

“Mọi người, tiệc mừng thọ nhà họ Quý đến đây là kết thúc, thật sự xin lỗi mọi người”, Hạ Thanh Minh biết mọi chuyện tiếp theo xảy ra không thích hợp để cho nhiều người ở đây nhìn thấy, cho nên lúc này đứng ra, chắp tay nói với các vị khách đang ngồi.

“Ông Minh cũng không cần khách sáo như vậy, chúng tôi lập tức sẽ rời đi”, bọn họ cũng biết, những chuyện như thế này tốt nhất là không nên tham dự, cho nên bọn họ lục tục đứng dậy rời đi.

“Giữ lại những người này cũng là một tai họa”, Trần Thanh nhìn về phía những tên đàn ông đang bò dậy kia, anh đi lên phía trước, nhanh chóng đánh nát đan điền của những người này, về sau những người này sẽ không thể tu luyện được nữa.

“Quý Chiêm Quân, anh hẳn phải biết kết cục của anh cũng không được tốt, nói ra người đứng phía sau anh đi”, lúc này Hạ Thanh Minh nhìn Quý Chiêm Quân hỏi.

“Ha ha... Các người muốn biết người đứng sau tôi là ai à? Nằm mơ đi, tôi sẽ không bao giờ nói”, nghe được lời Hạ Thanh Minh, ánh mắt Quý Chiêm Quân lộ vẻ hoảng sợ, đoạn lại kiên định nói.

Khuôn mặt Hạ Thanh Minh cứng lại, gương mặt bỗng trở nên xám xịt, ông ta cũng cảm thấy không đáng cho người bạn già này của mình.

Mà Trần Thanh lại cảm thấy kỳ lạ, theo lý thuyết Quý Chiêm Quân này không phải đồ đần, tại sao làm đến mức này rồi còn không biết ăn năn?

Đặc biệt là Trần Thanh vừa mới nhận ra trong mắt Quý Chiêm Quân hiện lên một chút hoảng sợ rồi lại biến mất, chắc chắn là có chuyện gì đó khiến ông ta sợ hãi.

Mà điều khiến cho Quý Chiêm Quân cảm thấy sợ hãi, có lẽ là người đứng phía sau ông ta, hay nói cách khác chính là một tổ chức nào đó.

Có khi nào Quý Chiêm Quân có điểm yếu gì bị người ta tóm được không?

Hoặc là...

Nghĩ tới đây, Trần Thanh dùng đôi mắt nhìn xuyên thấu của mình, nhìn cả người Quý Chiêm Quân.

Mãi tới khi anh nhìn thấy một con bọ nhỏ đang ở gần vị trí trái tim của Quý Chiêm Quân, nó có kích thước chỉ bằng một đốt ngón tay người lớn, lúc này anh mới hiểu ra.

Điều mà Quý Chiêm Quân sợ không nằm ở đâu khác, mà chính là cổ trùng ở ngay trong người ông ta.

Đây là loại cổ trùng độc nhất Miêu Cương, tên là Phệ tâm cổ, loại cổ trùng này vô cùng tàn độc, mẫu trùng có một nhưng lại có vô số trùng con, những mầm mống trùng con này chỉ cần dùng một con đã có có thể khống chế được một người.

Một khi người bị khống chế có suy nghĩ phản bội, thì người nắm trong tay mẫu trùng sẽ biết, sau đó để cho mẫu trùng hạ lệnh, khiến trùng con cắn nuốt hết trái tim của người đó.

Mà quá trình ăn hết trái tim không phải ăn một cái là hết, mà là từng chút một, đau đớn trong quá trình bị ăn này cho dù là người khỏe mạnh cứng rắn nhất thế giới này cũng không chịu nổi.

“Nếu như tôi nói, tôi có thể hóa giải phệ tâm cổ cho ông, ông có nói rõ ràng mọi chuyện cho chúng tôi biết không?”, Trần Thanh nhìn chằm chằm vào Quý Chiêm Quân, sau đó nhẹ giọng hỏi.

Nghe được Trần Thanh nói vậy, trong mắt Quý Chiêm Quân lập tức lộ vẻ khiếp sợ, ông ta không ngờ Trần Thanh lại nhìn ra được ông ta trúng phệ tâm cổ.

Nhưng mà đối với sự giúp đỡ của Trần Thanh, ông ta không dám sinh ra tâm tư khác thường gì, bởi ông ta biết, nếu mình có suy nghĩ phản bội, chỉ sợ phệ tâm cổ sẽ lập tức giết chết ông ta.

“Yên tâm đi, chỉ cần ông không nói ra lời phản bội nào, sẽ không bị người kia phát hiện, phệ tâm cổ này không thần kỳ đến thế, nhất định phải có ý định phản bội mãnh liệt, mới có thể kích phát được cơ chế phản vệ của nó”.

Nhìn thấy vẻ mặt kiêng dè của Quý Chiêm Quân, Trần Thanh không nhịn được nói ra.

“Nhóc con Trần Thanh này, cậu nói phệ tâm cổ là ý gì?”, Hạ Thanh Minh bên cạnh nghe được cuộc nói chuyện của Trần Thanh và Quý Chiêm Quân, không nhịn được lòng hiếu kì mở miệng hỏi.

“Phệ tâm cổ chính là...”, úc này Trần Thanh mở miệng giải thích cho bọn họ nghe.

Nghe xong lời giải thích của Trần Thanh, bọn họ lập tức hít sâu một hơi, bọn họ ai cũng không nghĩ tới trên thế giới còn có thứ khủng khiếp như vậy, nếu như thứ này thực sự chui vào bên trong cơ thể con người thì sẽ rất kinh khủng.

“Ông dùng ánh mắt nói cho tôi là được, nếu đồng ý, nháy mắt hai lần, nếu không đồng ý, vậy thì không cần có phản ứng gì”, Trần Thanh không phải là người tốt, việc Quý Chiêm Quân sống hay chết, cũng không liên quan gì tới anh.

Điều anh tò mò là những thứ độc dược này tới từ đâu.

Phải biết rằng dược liệu dùng để tạo nên những độc dược này vô cùng hiếm, mà anh lại muốn dùng Thúy Linh chi để luyện ra Duyên thọ đan, cần có dược liệu hiếm, mà những thứ anh muốn tìm lại có trong thành phần của độc dược này.

Điều này khiến cho Trần Thanh có cảm giác vui sướng đến phát điên, đi mòn gót giày mà không tìm thấy, tới lúc gặp được lại chẳng tốn chút sức lực nào.

Quý Chiêm Quân cũng không phải đồ ngốc, nghe Trần Thanh nói, ông ta biết, đây có lẽ là cơ hội tốt nhất để ông ta thoát khỏi tổ chức thần bí này.

Lúc này Quý Chiêm Quân nhanh chóng nháy mắt hai lần.

“Coi như ông thông minh, chỉ là hiện tại chưa phải lúc để giải phệ tâm cổ cho ông”, Trần Thanh cười lạnh một tiếng, súc sinh như Quý Chiêm Quân, chưa ngay lập tức giết ông ta đã là tử tế, lại còn cứu ông ta, nếu không phải ông ta còn chút tác dụng, Trần Thanh cũng chẳng thèm quan tâm đến ông ta.

Nghe Trần Thanh nói vậy, trong lòng Quý Chiếm Dương run lên, đây là không tin ông ta.

Nhưng mà nghĩ đến lập trường của đối phương, đúng là bản thân ông ta không có cái gì có thể để cho người ta tin tưởng.

Chương 453: Trời sinh số vất vả

“Trần Thanh, cầu xin anh, hãy cứu ông nội thứ hai của em đi”, sau khi đám người do Quý Chiêm Quân dẫn tới được dọn dẹp sạch sẽ xong, Tuyên Hoàng không nhịn được mà cầu xin anh.

“Yên tâm, anh sẽ giúp em cứu ông Quý, chỉ có điều, trước mắt trong tay anh không có bất kì dược liệu nào, anh cần phải thu gom đủ các dược liệu cần thiết đã rồi mới có thể bắt tay vào điều trị được”, Trần Thanh gật đầu với cô ấy, sau đó bất đắc dĩ nói.

“Hiện tại ở chỗ này của nhà họ Quý đúng là không ổn, không bằng dời bước đến nhà họ Hạ của chúng tôi. Ở nhà họ Hạ tôi cũng có quyền quyết định tất cả, cần gì cũng có đủ”, lúc này Hạ Thanh Minh đột nhiên mở miệng nói.

Sở dĩ ông ta nói như vậy là vì ông ta cảm thấy Trần Thanh là một nhân tài hiếm có, ông ta muốn nhà họ Hạ có quan hệ tốt đẹp với Trần Thanh.

“Nếu như ông Hạ đây không chê chúng tôi phiền phức vậy, thì tốt quá rồi”, Trần Thanh đương nhiên có thể nhìn ra được dự định của Hạ Thanh Minh, chỉ có điều, đối với kiểu làm thân như thế này anh cũng không ghét.

“Vậy thì tốt quá, chúng ta đi luôn thôi”, lúc này Tuyên Hoàng chỉ nghĩ làm thế nào để có thể cứu sống được ông nội của mình, căn bản là không suy nghĩ được gì nhiều.

“Ông Hạ, những người này xin ông hãy trông giữ cẩn thận. Để khi nào ông Quý hồi phục rồi thì để cho ông ấy đến xử lý bọn chúng”, Trần Thanh nhìn đám người của Quý Chiêm Quân, nói với Hạ Thanh Minh.

“Đó là điều đương nhiên, yên tâm đi, có binh sĩ của nhà họ Hạ tôi trông coi, nhất định sẽ không có vấn đề gì”, Hạ Thanh Minh gật đầu một cái, tự tin nói.

Trần Thanh nghĩ đến việc những người này đã có được các loại độc đặc biệt như vậy rồi, có lẽ bọn họ còn có thủ đoạn độc ác hơn nữa, anh nói:

“Ông Hạ, phiền ông hãy để người của mình đi mua những thứ đồ này về giúp tôi, chúng rất có ích”, Trần Thanh nhân lúc này nhờ người của nhà họ Hạ đi mua một số dược liệu phổ thông tới.

Đối với chuyện này, dĩ nhiên là ông Hạ sẽ không phản đối, cũng không có dị nghị gì.

Chỉ một chốc lát sau, những khách mời đến dự tiệc mừng thọ ngoài phòng khách đều rời đi, người của nhà họ Hạ cũng đưa tới cho Trần Thanh những thứ anh cần.

“Chờ tôi một chút”, Trần Thanh cầm những thứ đó đến một gian phòng khác, bắt đầu điều chế thuốc giải độc.

Thuốc giải độc cho loại độc này không khó để điều chế, chẳng mấy chốc Trần Thanh đã phối ra được hơn mười bình.

Trần Thanh cầm những bình thuốc giải độc này ra khỏi phòng.

“Ông Hạ, mặc dù những người này đã bị tôi đánh tàn phế, nhưng bọn họ cũng có năng lực dùng độc không tệ, cho nên tôi đã phối ra một ít thuốc giải độc, độc bình thường có thể dùng cái này để giải”, Trần Thanh đặt thuốc giải độc lên bàn, nói với Hạ Thanh Minh.

“Như thế thì tốt quá”, nghe Trần Thanh nói như vậy, hai mắt Hạ Thanh Minh lập tức tỏa sáng. Ông ta không ngờ rằng Trần Thanh này ngoài việc có võ công rất mạnh, còn biết phối thuốc, đúng là một thanh niên toàn tài.

Càng nhìn Trần Thanh, Hạ Thanh Minh càng cảm thấy vừa mắt. Đây đúng là một thằng con rể vàng mà.

Chỉ là không biết Trần Thanh có quan hệ như thế nào với hai cô gái kia?

Nếu giữa bọn họ không có quan hệ gì là tốt nhất!

Sau đó, cả đám người di chuyển khỏi nhà họ Quý, chỉ để lại một đám thế hệ sau của nhà họ Quý, ai nấy đều mang vẻ mặt bi thương. Bọn họ biết, chỉ sợ là nhà họ Quý sắp xong rồi.

Nếu như ông cụ Quý có thể vượt qua được kiếp nạn này thì nhà họ Quý có thể kéo dài được chút hơi tàn thêm một khoảng thời gian nữa. Nhưng nếu như ông cụ Quý không giữ được tính mạng nữa, thì nhà họ Quý sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Mặc dù Quý Thanh và Quý Hiểu Hiểu muốn đứng ra ngăn cản nhưng bọn họ lại không dám, chỉ có thể trơ mắt nhìn bố và ông nội mình bị người ta mang đi.

Một bữa tiệc mừng thọ vui vẻ lại bị phá hoại thành ra như thế này, bọn họ biết nhà họ Quý đã hoàn toàn trở thành chuyện cười khắp thành phố Long Hải này rồi.

Mà người gây ra chuyện này chính là con quỷ khốn nạn đáng chết kia, cùng với người đàn ông do cô ta mang tới. Đương nhiên, trong đó cũng bao gồm cả người nhà họ Hạ.

Hiển nhiên là, nhóm người Trần Thanh cũng chẳng để ý nhà họ Quý đối xử với bọn họ như thế nào, vì họ đã tới nhà họ Hạ rồi. Trước kia Hạ Hiểu Vũ đã từng phát tín hiệu hữu nghị, muốn lôi kéo Trần Thanh anh về phía mình nhưng lại bị anh từ chối.

Không ngờ rằng, quanh đi quẩn lại, cuối cùng anh vẫn bước chân vào phạm vi của nhà họ Hạ.

“Sao em thấy ánh mắt của ông Hạ nhìn anh có gì đó không ổn lắm, sẽ không sao chứ?”, lúc ở trên xe, Nam Cung Yến có hơi lo lắng hỏi.

“Sẽ xảy ra chuyện gì được chứ, em có cảm thấy cái ông Hạ Thanh Minh này là người thông minh không? Nếu như ông ta thật sự thông minh thì chắc chắn sẽ không làm gì chúng ta cả”, Trần Thanh vô cùng tự tin nói.

Đến nhà họ Hạ rồi Trần Thanh mới phát hiện, nhà họ Hạ này đúng là không hổ danh là dòng họ đứng thứ nhất của thành phố Long Hải, nhà chính của dòng họ này lại được xây dựng trên một ngọn núi.

Trần Thanh cẩn thận quan sát một phen, phát hiện ngọn núi này có vị trí phong thủy cực kì tốt, có long mạch bao quanh, khó trách nhà họ Hạ lại có thể trở thành dòng họ đứng đầu ở thành phố Long Hải.

Trừ cái đó ra, Trần Thanh còn thấy được trên đỉnh núi thuộc nhà họ Hạ này còn có luồng linh khí rất nhạt. Phải biết là, trong xã hội này, những nơi có linh khí tồn tại thật sự quá ít.

Lúc này, Trần Thanh sử dụng đôi mắt nhìn xuyên thấu của mình, bắt đầu quét qua một lượt cả ngọn núi. Anh muốn xem xem, luồng linh khí này phát ra từ đâu.

Có lẽ là có báu vật gì đó ở đây.

Khi Trần Thanh đảo mắt qua giữa sườn núi, phạm vi ánh mắt nhìn xuyên thấu được mở ra khắp cả khu biệt thự, anh đột nhiên thấy hoảng hốt.

Bởi vì, nơi ánh mắt của anh mới đi qua, vừa vặn có một căn phòng, mà chủ nhân của căn phòng này lại đang tắm.

Quan trọng là, Trần Thanh còn biết cô ta, đó chính là Hạ Hiểu Vũ lúc trước.

Lúc đầu Trần Thanh còn cho rằng dáng người Hạ Hiểu Vũ gầy như que củi, không ngờ tới khi cởi quần áo ra rồi nhìn cũng có da có thịt.

Trần Thanh vội vàng ép cảm giác ham muốn đang rục rịch trong cơ thể của mình xuống, trong lòng mặc niệm không được phép nhìn, không được phép nhìn.

Trần Thanh không dám nhìn xuyên thấu nữa, anh nhanh chóng thu hồi lại ánh mắt nhìn xuyên thấu của mình, đưa mắt nhìn sang phong cảnh dọc hai bên đường.

“Anh sao thế?”, Nam Cung Yến là người đầu tiên phát hiện ra Trần Thanh đang không được tự nhiên, cô nghi ngờ hỏi.

“Không có… Không có gì, nhà họ Hạ này đúng là biết hưởng thụ quá mà”, Trần Thanh vội vàng nói lảng sang chuyện khác, anh cũng không muốn để cho Nam Cung Yến biết vì sao mình lại khốn đốn như vậy.

“Đúng vậy, nhà họ Hạ này đúng là nhiều tiền quá, chỗ này chẳng khác gì một lãnh địa tư nhân cả. Anh còn đi hâm mộ người khác làm gì, Hồ Lộc Minh của anh có vẻ còn “lãnh địa tư nhân” hơn cả chỗ này ấy”, Nam Cung Yến đột nhiên nghĩ tới Hồ Lộc Minh của Trần Thanh, cô tức giận nói.

“Cái chỗ đó chỉ là do anh may mắn có được thôi, do không ai dám lấy nó cả. Vả lại, anh cũng có được ở nhiều đâu”, Trần Thanh tỏ vẻ rất tủi thân.

Đúng là từ khi lấy được Hồ Lộc Minh, thời gian anh ở đó cũng không nhiều bằng đám người Giang Tử Phong, nếu so về việc được hưởng thụ, thì hình như đám người Giang Tử Phong được hưởng thụ nhiều hơn Trần Thanh nhiều.

“Hì hì… Nói vậy cũng đúng, ai bảo trời sinh anh đã có số khổ chứ”, nhìn thấy dáng vẻ tủi thân đó của Trần Thanh, Nam Cung Yến không nhịn được mà cười duyên một cái, nói.

“Anh bạn Trần Thanh, đây chính là nhà họ Hạ, hoan nghênh anh đến thăm cái nhà rách này”, đợi đến khi xe của Trần Thanh đi vào nhà họ Hạ rồi, Hạ Thanh Minh lập tức tiến lên đón tiếp, gương mặt tươi cười.

“Ông Hạ, sao ông lại nói vậy. Nếu như nhà họ Hạ của ông là cái nhà rách thì chỗ ở của chúng tôi chẳng khác gì chuồng heo mất”, mặc dù vừa nãy khi dùng ánh mắt xuyên thấu, Trần Thanh đã biết được vị trí của nhà họ Hạ cùng với sân vườn của nhà ông ta, thế nhưng anh vẫn muốn giả vờ khiếp sợ như được nhìn thấy lần đầu tiên.

Chương 454: Tay nghề của nhà thiết kế nổi tiếng

Đối với lời khen ngợi của Trần Thanh, Hạ Thanh Minh lại thấy vô cùng vui vẻ, ông ta dẫn ba người Trần Thanh đi vào bên trong trang viên của gia đình mình.

Trên đường đi, Hạ Thanh Minh giống như một đứa trẻ, giới thiệu cho nhóm người Trần Thanh về trang viên của ông ta.

Cứ nhìn trang viên của nhà họ Hạ, mặc dù không có vẻ xa hoa hào nhoáng, thế nhưng lại mang nét cổ điển phóng khoáng, xem ra là được thiết kế từ một nhà thiết kế nổi tiếng nào đó. Vả lại, trong trang viên của nhà họ Hạ mang theo vẻ lắng đọng lịch sử, là thứ mà không một món đồ trang trí xa xỉ nào có thể sánh bằng được.

Sau khi đi ngang qua một vườn hoa được tu bổ và gieo trồng một cách tinh tế, tới trước trang viên, nhóm người Trần Thanh lại ngồi lên một chiếc xe điện chuyên dùng cho việc đi dạo chạy, vào sâu trong trang viên của nhà họ Hạ.

Xe điện đi dạo đi ngang qua những biệt thự và kiến trúc xinh đẹp cỡ nhỏ, trong đó có một căn biệt thự có kiến trúc khác biệt, Trần Thanh chăm chú nhìn nơi đó lâu hơn một chút. Đó chính là căn biệt thự của Hạ Hiểu Vũ, không biết là cô ta đã tắm rửa xong chưa?

Cuối cùng bọn họ cũng đi tới tòa kiến trúc chủ đạo.

Thiết kế bề ngoài của căn biệt thự này nhìn cũng không có vẻ xa hoa, toàn bộ được xây dựng bằng một loại gạch xanh, và luồng linh khí mà Trần Thanh đã cảm nhận được trước đó lại được truyền ra từ chính tòa kiến trúc này.

Nhìn thấy vậy, Trần Thanh lại không kìm được mà dùng mắt xuyên thấu của mình để quét qua nơi này một lượt.

Nơi này cũng là phòng hội nghị của nhà họ Hạ, phòng khách được thiết kế vô cùng rộng, mà luồng linh khí này lại được chia nhỏ ra thành mười bảy vị trí khác nhau.

Lúc đầu Trần Thanh còn tưởng rằng là thứ gì tốt, đến khi anh nhìn rõ được thứ kia rồi thì lại thấy thất vọng vô cùng.

Bởi vì mỗi điểm này chỉ có một mảnh linh thạch vỡ to bằng ngón tay cái, vả lại hàm lượng linh khí chứa trong đó cũng đã tiêu hao sắp hết.

Đây là sự phân bổ theo kiểu trên chín dưới tám, trên trần nhà của phòng khách chính được khảm chín mảnh vỡ của linh thạch, còn dưới tám cây cột chống được chôn tám mảnh linh thạch còn lại.

Những mảnh linh thạch này tạo thành hình dạng của Cửu Cung Bát Quái, dưới sự ảnh hưởng lẫn nhau của chúng, đã giúp cho thần trí của những người bước chân vào đây đều vô cùng tỉnh táo, mạch suy nghĩ cũng được mở mang hơn rất nhiều, trận pháp này chính là bản thô của Thanh Tâm trận.

Không ngờ rằng ở nhà họ Hạ lại bố trí một trận pháp như thế này, mặc dù hiệu quả không được tốt cho lắm, thế nhưng đây cũng là lần đầu tiên Trần Thanh nhìn thấy. Trước đó anh đã từng thấy qua trận pháp này trong những cuốn sách mà lão già kia đã cứng rắn ép anh học thuộc.

“Ông Hạ, biệt thự này của nhà ông hẳn là đã được xây dựng từ lâu rồi nhỉ”, Trần Thanh giả vờ như chỉ tùy tiện hỏi,

“Thực ra nơi này ban đầu đã có một công trình rồi, chỉ có điều vào khoảng thời gian chiến tranh xảy ra thì nơi này bị phá hủy. Sau này nhà họ Hạ chúng tôi chọn kiến tạo lại một lần nữa theo như bố cục ban đầu. Nếu tính thời gian thì đến giờ chắc cũng được sáu bảy mươi năm rồi”, Hạ Thanh Minh không biết vì sao Trần Thanh lại hỏi một câu như thế, nhưng vẫn đáp lời anh.

Trần Thanh gật đầu một cái, việc khiến anh chú ý không phải là ngôi biệt thự này đã được xây dựng ở đây bao nhiêu năm rồi, mà là nền tảng này do ai xây dựng nên.

“Tôi cảm thấy rất hứng thú với lịch sử của nhà họ Hạ ông, nếu như ông không ngại thì có thể nói qua một chút không, hoặc là nhà họ Hạ các ông có ghi chép gì về các câu chuyện lúc trước không, có thể cho tôi đọc được không?”, trong lòng Trần Thanh đã có sự phỏng đoán mơ hồ.

Thế nhưng anh cũng không dám chắc chắn, cho nên đành phải nói như vậy với Hạ Thanh Minh.

“Đương nhiên, mỗi dòng họ có lịch sử lâu đời đều sẽ có những ghi chép lại về lịch sử của dòng họ đó. Thực ra các ghi chép về lịch sử của dòng họ cũng không phải là thứ gì không thể tiết lộ ra được, chủ yếu là ghi lại một số chuyện có liên quan đến dòng họ mà thôi”, Hạ Thanh Minh hơi sửng sốt, sau đó gật đầu đồng ý.

Dù sao thì ông ta thấy những bản ghi chép đó cũng chỉ là lịch sử của dòng họ, mà những ghi chép của dòng họ nhà ông ta được bảo tồn cực kì hoàn chỉnh, lúc trước ông ta đã đọc qua, không có gì lạ cả.

“Vậy thì cảm ơn ông Hạ”, Trần Thanh chắp tay lại cảm ơn.

“Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Vừa nãy ở trên đường đi tôi đã gọi điện cho người làm dựa theo lời dặn dò của cậu để chuẩn bị xong những thứ cậu cần rồi. Không biết chừng nào thì tiện cho cậu làm việc?”, Hạ Thanh Minh xua tay, không quan tâm lắm đáp, nhưng mà khi nhắc đến chuyện chữa trị cho Quý Vân Hải thì lại có hơi sốt ruột.

“Bây giờ có thể làm được rồi”, Trần Thanh gật đầu, sau đó nói: “Để cho người ta đưa ông cụ Quý đến chỗ này đi, mang những thứ mà tôi cần tới luôn”.

“Được”, Hạ Thanh Minh gật đầu đồng ý, sau đó vội vã đi ra ngoài.

“Trần Thanh, anh có dám chắc là mình có thể chữa khỏi cho ông nội hai của em không?”, lúc này, Tuyên Hoàng lo lắng hỏi anh.

“Yên tâm đi, trên đời này chỉ có người anh không muốn cứu, chứ không có người anh không cứu được”, Trần Thanh tự tin đáp lời.

Thực ra anh cũng cảm thấy hơi kì lạ, những thứ mà ông già kia dạy cho mình hình như có vẻ không đơn giản. Nếu không thì sao y thuật của anh lại giỏi hơn nhiều so với những người khác. Thêm vào đó, võ công của anh cũng là mạnh nhất trong số những người cùng cấp bậc, thậm chí anh còn có thể chiến đấu vượt cấp.

Những kĩ thuật võ công ở trong đầu anh đều là những kĩ thuật siêu việt trong giới võ thuật, mang sức mạnh chèn ép tuyệt đối, điều này thật sự quá không bình thường.

Chỉ đáng tiếc là anh không liên lạc được với ông già kia, nếu không thì anh nhất định phải hỏi cho rõ ràng.

Ngay vào lúc Trần Thanh còn đang suy nghĩ lung tung thì người của nhà họ Hạ đã nâng Quý Vân Hải đi vào trong, mà Hạ Thanh Minh cũng dẫn theo người mang những thứ đồ mà Trần Thanh cần tới.

Nhìn thấy chỉ trong một thời gian ngắn mà nhà họ Hạ đã chuẩn bị xong những dược liệu cần thiết, anh cũng đã hiểu rõ hơn một chút về thực lực của nhà họ Hạ.

Phải biết rằng, những dược liệu mà anh chuẩn bị dùng để cứu Quý Vân Hải đều không phải những thứ bình thường có thể thấy được. Thế mà nhà họ Hạ chỉ cần nửa tiếng đồng hồ đã chuẩn bị xong hết được những thứ này, nói rõ rằng nhà họ Hạ thần thông quảng đại đến mức nào.

Ngay lúc này, một người mà Trần Thanh không muốn gặp cho lắm xuất hiện ở cửa ra vào, người đó chính là Hạ Hiểu Vũ.

Cũng là cô gái mà vừa nãy khi Trần Thanh dùng mắt xuyên thấu để xem xét nơi này đã không cẩn thận nhìn thấy.

Sắc mặt Trần Thanh không hề thay đổi, mà Hạ Hiểu Vũ cũng không biết rằng Trần Thanh đã nhìn thấy hết cơ thể của cô ta. Sau khi nhìn thấy Trần Thanh, trong mắt cô ta lập tức lộ ra vẻ sung sướng, bước nhanh vào trong tới trước mặt anh.

“Anh Trần, là anh sao, tôi còn đang tự hỏi ông nội có khách quý tới nhà, không ngờ rằng lại là anh”, trong mắt Hạ Hiểu Vũ mang theo sự mừng rỡ, đi tới trước mặt Trần Thanh nhẹ nhàng nói.

“Xin chào, cô Hạ, chúng ta lại gặp nhau rồi”, Trần Thanh hơi gật đầu, đối mặt với Hạ Hiểu Vũ đang vui vẻ, Trần Thanh lại hơi chột dạ, chỉ có điều trên gương mặt anh vẫn giữ được vẻ bình tĩnh.

“Hiểu Vũ, đừng quấy rầy anh bạn Trần Thanh này, cậu ấy phải chữa bệnh cho ông nội Quý của cháu”, Hạ Thanh Minh để cho cháu gái Hạ Hiểu Vũ của mình tới nơi này đương nhiên là vì muốn xem xem Trần Thanh và cháu gái của mình có thể có chút thiện cảm gì với nhau hay không. Không ngờ rằng Trần Thanh lại quen biết với cháu gái của mình, như vậy thì ông ta không cần phải vội vàng nữa.

“Vâng, ông nội”, hiển nhiên là Hạ Hiểu Vũ đã biết rằng Quý Vân Hải đã gặp chuyện không hay, biết Quý Vân Hải là người bạn tốt nhất của ông nội mình, nên cô ta ngoan ngoãn gật đầu, lui sang một bên.

Còn Nam Cung Yến đứng ở bên cạnh, bằng trực giác của phụ nữ, cô cảm thấy được Trần Thanh có gì đó không bình thường, nhất là khi anh nhìn Hạ Hiểu Vũ, mặc dù vẻ mặt anh rất bình thản, thế nhưng với sự hiểu biết của cô với Trần Thanh thì cô biết anh đang mất tự nhiên.

Thế nhưng mà hai người này cũng không có thời gian nào ở riêng với nhau, sao lại có thể phát sinh ra chuyện gì khác được?

Mặc dù trong lòng có nghi vấn, thế nhưng cô cũng không hỏi.

Dĩ nhiên là Trần Thanh không phản đối Hạ Thanh Minh, cũng vừa lúc anh không muốn tiếp xúc với Hạ Hiểu Vũ, cho nên anh tới trước đống dược liệu kia, bắt đầu chuẩn bị điều chế thuốc trước.

Chương 455: Nước mắt tuôn đầy mặt

Lần này Trần Thanh không tìm một chỗ để một mình điều chế thuốc nữa, mà anh bắt đầu luôn ngay trước mắt mọi người.

Mọi người thấy Trần Thanh nhanh chóng dùng chân khí của mình để biến những dược liệu kia thành bụi phấn, ngay sau đó anh liền bắt đầu điều chế thuốc, loại bỏ những tạp chất vô dụng trong dược liệu ra, chỉ chắt lọc lại những phần tinh hoa.

Dưới sự ảnh hưởng của chân khí, dược liệu đang ở trạng thái bột phấn bị bóc tách ra, tạo thành một vũng chất lỏng dịch thuốc màu xanh biếc, vô cùng đậm đặc.

“Xong rồi”, sau đó, Trần Thanh khống chế dung dịch thuốc kia, đưa nó vào trong một cái bình ngọc rồi đậy nút lại.

“Quá thần kỳ, thật sự là khiến người khác phải bất ngờ”, lần này, nhìn thấy được các bước điều chế thuốc của Trần Thanh, Hạ Thanh Minh và những người có mặt ở đây đều phải trợn tròn mắt lên nhìn.

Bọn họ chưa bao giờ gặp chuyện gì vượt quá sức tưởng tượng như thế này cả, không khác gì đang được xem một màn biểu diễn phép thuật trực tiếp.

“Tuyên Hoàng, đến lúc anh bảo em cho ông Quý uống bình thuốc này thì em hãy cho ông Quý uống luôn, chú ý, không được quá nhanh, cũng không được quá chậm, hiểu không?”, Trần Thanh mở bọc châm của mình ra, bày lên trên bàn, đồng thời nói với Tuyên Hoàng.

“Vâng, anh yên tâm đi, nhất định sẽ chuẩn thời gian”, vẻ mặt Tuyên Hoàng nghiêm túc, gật đầu một cái. Chuyện liên quan tới an nguy của ông nội hai, cô ấy không dám chủ quan một chút nào.

Nhận được lời đảm bảo của Tuyên Hoàng, Trần Thanh bắt đầu châm cứu cho Quý Vân Hải.

Lần này anh châm cứu, thật ra chính là vì để bảo vệ tâm mạch cho Quý Vân Hải, bởi vì lát nữa khi nước thuốc kia tiến vào trong cơ thể của Quý Vân Hải thì chắc chắn sẽ phá vỡ sự cân bằng được tạo nên bởi các độc tố trong cơ thể của ông ta. Nếu như không bảo vệ được tâm mạch của ông ta thì sợ là ông ta sẽ bị trúng độc mà chết trước.

Chỉ có điều, có những độc tố này tồn tại, thời gian Trần Thanh bảo vệ được tâm mạch rất ngắn, nhất định phải cho Quý Vân Hải uống bình thuốc kia trong vòng mấy giây khi anh hoàn thành xong việc châm cứu.

Hai tay Trần Thanh giống như tia chớp, không ngừng cắm những cây châm có tính chất không đồng nhất vào người Quý Vân Hải.

“Ngay lúc này”, khi một cây châm cuối cùng trên tay Trần Thanh được cắm lên người Quý Vân Hải, Trần Thanh đột nhiên quát lớn một tiếng.

Tuyên Hoàng vẫn luôn chờ mệnh lệnh của Trần Thanh, sau khi nghe được tín hiệu của Trần Thanh, cô ta nhanh chóng bóp miệng ông nội hai của mình ra, đổ trực tiếp nước thuốc trong chiếc bình nhỏ vào miệng ông ta, sau đó Tuyên Hoàng nhanh nhẹn khép miệng của Quý Vân Hải lại, nâng người ông ta lên.

Nước thuốc trong miệng Quý Vân Hải chảy thẳng xuống dạ dày, không hề lãng phí một giọt thuốc nào.

Nhìn thấy Tuyên Hoàng cho Quý Vân Hải uống thuốc xong xuôi, lúc này Trần Thanh mới đưa chân khí của mình vào trong cơ thể của Quý Vân Hải, giúp cho cơ thể của ông ta có thể hấp thụ hết bình thuốc kia.

Đợi đến khi Trần Thanh giúp Quý Vân Hải hấp thụ hết bình thuốc kia xong, sắc mặt của Quý Vân Hải đã trở nên bình thường.

Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này Quý Vân Hải chậm rãi mở mắt, ánh mắt không còn vô thần và đờ đẫn như lúc trước nữa, mà rất có thần, rất sáng.

“Ông Hạ, anh bạn Trần Thanh, lần này thật sự cảm ơn mọi người rất nhiều”, Quý Vân Hải nhìn đám người trước mặt mình, trong mắt lộ ra vẻ cảm kích, đương nhiên, còn có chút bi thương mờ nhạt.

“Ông anh, ông… Ông khỏe chứ? Ông biết tất cả mọi chuyện ư?”, nghe thấy Quý Vân Hải nói chuyện, Hạ Thanh Minh lập tức lộ ra vẻ kích động, tiến lên nắm chặt lấy tay Quý Vân Hải, xúc động nói.

“Mặc dù trong khoảng thời gian bị trúng độc, hành động của tôi có bị hạn chế, nhưng đầu óc của tôi thì vẫn tỉnh táo. Chuyện gì xảy ra tôi đều biết hết, haiz, đúng là gia môn bất hạnh, khiến mọi người phải chê cười rồi”, Quý Vân Hải thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói.

“Ông nội hai ơi, tốt quá rồi, ông không sao cả, thật sự là quá tốt”, nhìn thấy ông nội hai của mình đã khôi phục lại, Tuyên Hoàng ngồi xổm xuống trước mặt Quý Vân Hải, run run nói.

“Đứa nhỏ này, mau đứng dậy đi, các cháu vất vả rồi”, nhìn thấy đứa cháu mình yêu thương nhất, nước mắt Quý Vân Hải giàn dụa trên mặt, run rẩy kéo Tuyên Hoàng đứng lên.

Thấy cảnh này, Trần Thanh bèn lùi lại đằng sau, để cho ông cháu bọn họ trò chuyện với nhau.

Đợi đến khi cảm xúc của Tuyên Hoàng và Quý Vân Hải đều ổn định lại rồi, Quý Vân Hải mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trần Thanh.

“Anh bạn Trần Thanh, lần này thật sự may mắn vì được cậu giúp đỡ, bằng không chỉ sợ là cái mạng già này của tôi cũng xong luôn rồi. Tôi chết cũng không quan trọng, nhưng nhà họ Quý sẽ sụp đổ mất. Cho nên, cậu chẳng những đã cứu cái mạng già này của tôi, mà còn cứu cả nhà họ Quý nữa. Xin cậu hãy nhận một vái này của tôi”, Quý Vân Hải vừa nói vừa giùng giằng muốn đứng dậy.

“Ông Quý, ông đừng làm như thế này. Cháu và Tuyên Hoàng là bạn bè, ông gặp chuyện như vậy, cháu không thể nhắm mắt làm ngơ được”, Trần Thanh giật nảy mình, bước nhanh tới nâng Quý Vân Hải dậy.

“Tốt, tốt, tất cả đều là mấy đứa trẻ ngoan”, Quý Vân Hải thở dài một hơi, nghĩ đến đám cháu chắt kia của nhà mình, đúng là vừa so sánh đã cảm thấy không bằng người ta.

Sau đó Trần Thanh cùng với Nam Cung Yến và Hạ Hiểu Vũ đi ra ngoài, để lại không gian cho đám người Hạ Thanh Minh, chắc hẳn là bọn họ có rất nhiều điều muốn nói với nhau.

“Anh Trần, tôi nghe ông nội nói, anh muốn xem qua lịch sử của dòng họ Hạ nhà tôi đúng không?”, đôi mắt Hạ Hiểu Vũ đong đưa, nhẹ giọng hỏi.

“Đúng vậy, không biết có được hay không?”, Trần Thanh gật đầu hỏi lại.

“Đương nhiên là có thể rồi. Chỉ có điều các ghi chép về lịch sử dòng họ của chúng đôi được đặt ở nhà thờ họ của nhà chúng tôi, đàn bà con gái trong dòng họ không được bước chân vào đó, cho nên nếu như anh muốn xem thì đành mời anh tự mình vào đó xem vậy”, Hạ Hiểu Vũ bất đắc dĩ nói.

Dù gì cô ta cũng được coi là hậu bối có tiền đồ nhất của nhà họ Hạ, nhưng cho dù là thế thì xưa nay cô ta cũng không được bước chân vào nhà thờ họ. Có một lần cô ta định lẻn vào trong xem thử một chút thì bị phát hiện, sau đó bị phạt cấm túc một tuần liền.

Từ đó về sau, rốt cuộc cô ta cũng không dám nghĩ đến chuyện lẻn vào nhà thờ họ nữa.

Chỉ có điều, đối với quy định đàn bà con gái không được bước chân vào nhà thờ họ của dòng họ, cô ta lại cực kỳ khinh thường. Thời đại nào rồi, thế mà vẫn còn có tư tưởng cổ hủ như thế này.

Sau đó Hạ Hiểu Vũ dẫn Trần Thanh và Nam Cung Yến đến trước nhà thờ họ, mà Trần Thanh vì đã được Hạ Thanh Minh cho phép nên suốt đoạn đường đi cũng không bị ai ngăn cản.

Còn Hạ Hiểu Vũ và Nam Cung Yến lại ở bên ngoài dạo chơi nhân tiện chờ đợi, để một mình Trần Thanh đi vào trong.

Bước vào nhà thờ họ của nhà họ Hạ, Trần Thanh cũng không đi lung tung khắp nơi, không nhìn linh tinh, mà chỉ đi theo sự chỉ dẫn của người canh cửa, tìm các ghi chép về lịch sử dòng họ nhà họ Hạ. Vào nhóm zalo e Yến đọc thêm chương mới nhất nhé các sếp : https://zalo.me/g/zivpdz264

Đó là một quyển ghi chép cực kì dày, Trần Thanh cũng không cảm thấy kinh ngạc. Với lịch sử của nhà họ Hạ, thì chỉ sợ đây là cuốn ghi chép đã được chỉnh lý qua rồi.

Sau đó Trần Thanh bắt đầu xem xét, chỉ có điều Trần Thanh không đọc kĩ từng chữ một, mà lại lướt nhanh như gió, nhanh chóng đọc lướt qua.

Cho dù là như thế thì mười phút sau Trần Thanh cũng chỉ xem qua được một phần rất nhỏ. Dựa theo tiến độ này thì sợ là muốn xem hết quyển ghi chép này cũng phải mất chừng một ngày. Nhưng anh lại không có nhiều thời gian để ở lại đây như vậy.

Trần Thanh không biết ánh mắt nhìn xuyên thấu liệu có khả năng để giúp mình tìm được điều mình muốn hay không, nên anh muốn thử nghiệm một lần.

Sau khi ánh mắt nhìn xuyên thấu bao phủ lên cả quyển ghi chép về lịch sử dòng họ này, Trần Thanh phát hiện, những văn tự kia dường như sống dậy, không ngừng chui vào đầu anh, để anh có thể trực tiếp biết được nội dung bên trong.

“Không ngờ lại có hiệu quả thật”, khi Trần Thanh có thể ghi lại nội dung của mười trang vào trong đầu mình, anh lập tức cảm thấy rất vui mừng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ác Ma Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Thiết Soái Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Giang Long chiến thần
Giang Long chiến thần
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom