Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19: Đi tìm Hứa Khinh Tử
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiếng cười của Dương Kiến Nghiêm, so với tiếng mấy người kia đang bàn luận, hiển nhiên là đặc biệt chói tai.
Cũng thu hút sự chú ý của mọi người.
"Dương Kiến Nghiêm, cậu đang cười cái gì, có gì mà đáng cười sao?" Tiếng quở mắng chói tai của thím hai, chứa đầy sự bực bội và chán ghét. "Cậu còn mặt mũi cười sao?"
Hứa Thu Hân nhếch môi chế nhạo: "Nếu không phải vì anh ra tay đánh cậu Hà, thì có chuyện xảy ra như hôm nay sao?"
"Đúng vậy, chị Hân, chị không nói tôi cũng quên mất, vừa rồi Dương Kiển Nghiêm nói, binh vương người ta là đến bảo vệ cậu ta mà."
"Ồ, nếu theo như cậu nói, vừa rồi chị Hân và ông nội nói có một nhân vật lớn từ Hải Kinh tới, thế nhân vật lớn đó há chẳng phải là Dương Kiển Nghiêm sao?"
"Ha ha, cũng có thể chứ, hôm qua không phải Dương Kiến Nghiêm còn nói là có công ty ở nước ngoài, trị giá hàng trăm tỷ đô, hàng trăm tỷ đỏ"
Đối tượng bàn tán của mọi người đột nhiên trở thành Dương Kiến Nghiêm.
Và những lời này, nghe có vẻ như là một lời khen, nhưng người nào sáng mắt cũng có thể thấy rõ, bọn họ lấy nó ra làm trò vui để tảm chuyện.
"Em đã nói với anh, đừng ăn nói lung tung trước mặt người khác."
Mấy ánh mắt chỉ chỉ liếc liếc khiến Hứa Khinh Tử rất gượng gạo, cô hờn trách trừng Dương Kiến Nghiêm một cái.
"Được rồi, im lặng hết đi”
Hứa Đức Minh họ một tiếng làm gián đoạn cuộc thảo luận của mọi người, sau đó, ánh mắt điềm tĩnh của ông ta rơi vào Dương Kiển Nghiêm, giọng điệu dạy đời chỉ trích, nói: "Dương Kiến Nghiêm, vì cậu ra tay đánh cậu Hà, xém chút liên lụy đến nhà họ Hà, nếu không phải binh vương Chu Hào vừa hay có chuyện đi ngang qua đây, tình cờ cứu được cậu, nếu không ngay cả cậu chết thế nào cũng không biết.".
"Cậu chết cũng không sao, còn liên lụy đến chúng tôi, ở nhà họ Hứa, phạm sai thì phải nhận.
Hứa Đức Minh chỉnh lại thái độ, trầm ngâm một lát mới nói tiếp: "Trước đây tôi từng nói, ai có thể giúp nhà họ Hứa lấy được hợp đồng này, tôi sẽ giao năm mươi phần trăm cổ phần của nhà họ Hứa cho người đó, nhưng bởi vì
Dương Kiển Nghiêm phạm lỗi, chắc chắn phải bị phạt, năm mươi phần trăm cổ phần, sẽ đổi thành mười phần trăm.
"Tôi nói..."
“Được, cảm ơn ông nội” Dương Kiển Nghiêm muốn phản bác, nhưng Hứa Khinh Tử lại ngăn Dương Kiến Nghiêm lại.
Cô chỉ muốn chứng minh bản thân, còn những cổ phần này, cô không có ham muốn chiếm nó, có lẽ trong lòng cô, mong muốn hơn cả chính là được quay lại hòa nhập với gia đình này. Cho nên đôi khi phải chịu thiệt, nhường nhịn một chút, cô cũng phải nhịn.
Nhìn thấy biểu hiện của Hứa Khinh Tử, Dương Kiển Nghiêm thở dài, cũng không nói gì thêm. Nhưng ai ngờ Hứa Đức Minh càng lúc càng quá đáng.
Vừa nói xong mấy lời kia, ông ta lại tiếp tục nói với Hứa Khinh Tử: "Cháu đồng ý là được, cũng không phải là nhắm vào cháu, suy cho cùng làm sai thì phải chịu phạt không phải sao"
Ông lão giả bộ nghiêm túc, giống như đang dạy dỗ: "Ông nhớ năm năm nay, cháu vẫn chưa bao giờ làm công việc nghiêm túc đúng không, để cháu nhận lấy một dự án lớn như thế, cũng không thích hợp. Như thế này, người chấp hành hợp đồng vẫn là cháu, còn mọi việc khác sẽ do Thu Hân và nhà họ Hứa xử lý. Nếu cháu không bận tâm, đến lúc đó sau khi dự án thành lập, cháu có thể làm một nhân viên văn phòng, nhân viên tư liệu chẳng hạn".
"Ông nội, cái này làm sao được?"
Vừa nghe thấy yêu cầu này, Hứa Khinh Tử lập tức nổi giận. Cổ phần không phân đúng như ban đầu thì thôi đi, nhưng bây giờ còn như vậy, sao được chứ?
Giống như cô chỉ ký tên lên hợp đồng mà thôi, há chẳng phải cô không chứng minh được bản thân sao, cô còn chuẩn bị thực hiện cho mọi người thấy mà.
"Có gì mà không được chứ? Tiền lương cũng phát theo ý cháu, cháu còn không cần làm việc." "Không giống nhau!" Hứa Khinh Tử lắc đầu.
Hoàn thành xong dự án này, dù là kinh nghiệm hay bằng cấp, cũng có thể coi như đắp thêm một lớp vàng lên. người cô, quả là một cơ hội hiếm có.
"Các người thật là buồn cười."
Giờ phút này, Dương Kiển Nghiêm rốt cục không nhịn được nói ra. "Dương Kiến Nghiêm, ở đây đến lượt cậu nói chuyện sao?"
"Đám người không biết xấu hổ như các người, cũng không biết là ai, vừa rồi Hà Hình Lương còn ở đây đã nói bản thân sẽ không dính líu tới hợp đồng, đều sẽ do tôi và Khinh Tử lo liệu hết, bây giờ chuyện của Hà Hình Lương đã giải quyết xong rồi thì lại mò tới, sắc mặt các người cũng biến đổi nhanh thật đấy. " Nụ cười trên mặt Dương Kiến Nghiêm đầy vẻ mỉa mai.
“Cái đó... Đó là bởi vì hoàn cảnh khác nhau” Sắc mặt Hứa Đức Minh đột nhiên khó chịu, ho khan vài tiếng, úp úp mở mở.
Nhưng người khác cũng lập tức đánh trống lảng.
"Đúng rồi Khinh Tử, cô cũng không nghĩ thử xem trước đây cô sống như thế nào, bây giờ nhà họ Hứa có thể cho cô mười phần trăm cổ phần, còn có thể lấy được tiền lương mà không cần làm việc nữa"
"Đúng vậy, suy nghĩ một chút đi, nhà họ Hứa cũng đâu cầu xin cô cảm ơn, chí ít, đừng làm kẻ vong ơn bội nghĩa" Người này một câu người kia một câu, đến cuối cùng, xem Hứa Khinh Tử như một kẻ vong ân bội nghĩa. Cô tức đến phát khóc, bỏ chạy ra ngoài.
"Chỉ biết khóc lóc, còn ra thể thống gì nữa, như vậy mà còn muốn phụ trách mảnh đất này?" Không ít người trong đám người trợn mắt khinh thường.
“Đợi anh với, bà xã” Dương Kiến Nghiêm vội vàng đi theo ra ngoài.
Trước khi đi, anh còn quay lại nhìn đám người nhà họ Hứa.
"Đợi khi các người hối hận, vợ của tôi không còn dễ chịu như thế nữa đâu"
Dương Kiến Nghiêm nói xong cũng đi theo ra ngoài. Để lại cho đám người kia một trận cười sảng khoái. "Hối hận? Hai người này thật đúng là buồn cười, coi bản thân là cái gì chứ."
Đúng lúc này, Dương Kiến Nghiêm đuổi theo ra ngoài, thấy Hứa Khinh Tử đang ngồi xổm bên đường khóc lóc. Dương Kiển Nghiêm bước tới ngồi xuống bên cạnh cô, nhưng cũng chẳng hề lên tiếng.
Anh biết trong lòng người phụ nữ đó cảm thấy không thoải mái, cô chỉ muốn được công nhận, nhưng cho dù cô có làm gì đi chăng nữa, cô cũng sẽ không bao giờ trở lại được ngôi nhà đó, cô chỉ là người ngoài.
Cần phải trút bỏ những cảm xúc tiêu cực như than phiền, thất vọng và bất lực. Khóc một hồi lâu, cô mới ngẩng đầu nhìn Dương Kiến Nghiêm. “Khóc bầy nhầy hết cả mặt rồi” Dương Kiển Nghiêm mỉm cười nói. "Em thấy khó chịu"
"Không sao, quay về ngủ một giấc, chuyện còn lại anh sẽ giúp em giải quyết"
Hứa Khinh Tử tâm trạng không tốt, suốt chặng đường chẳng nói gì, Dương Kiến Nghiêm đưa cô về nhà, rồi tự mình đi tới bệnh viện chăm sóc Lam Linh.
Nhưng trên đường đi, Dương Kiển Nghiêm đã liên hệ với Ngụy Trung Dân, nhà họ Hứa ăn hiếp vợ anh như thế, anh đương nhiên cũng sẽ không để yên cho bọn họ.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Thu Hân bắt đầu chuẩn bị hồ sơ, miễn là hồ sơ được chấp thuận, bước tiếp theo sẽ là thu hút đầu tư nước ngoài, sau đó là xây dựng, và mọi thứ có thể tiến lên một cách ổn định.
Tuy nhiên, bước đầu tiên của việc xét duyệt hồ sơ đã gặp phải một vấn đề. Nhân viên xử lý nói phải bắt buộc cho người ký tên hợp đồng đến tiến hành làm việc.
Những chuyện này bọn họ đều biết, cho nên đã sớm chuẩn bị đi cửa sau, nhưng lại phát hiện cửa sau không đi được?
Ứng dụng của tiêu chuẩn đầu tiên đã bị chặn. Bước đầu tiên của hồ sơ bị kẹt rồi.
Tiếng cười của Dương Kiến Nghiêm, so với tiếng mấy người kia đang bàn luận, hiển nhiên là đặc biệt chói tai.
Cũng thu hút sự chú ý của mọi người.
"Dương Kiến Nghiêm, cậu đang cười cái gì, có gì mà đáng cười sao?" Tiếng quở mắng chói tai của thím hai, chứa đầy sự bực bội và chán ghét. "Cậu còn mặt mũi cười sao?"
Hứa Thu Hân nhếch môi chế nhạo: "Nếu không phải vì anh ra tay đánh cậu Hà, thì có chuyện xảy ra như hôm nay sao?"
"Đúng vậy, chị Hân, chị không nói tôi cũng quên mất, vừa rồi Dương Kiển Nghiêm nói, binh vương người ta là đến bảo vệ cậu ta mà."
"Ồ, nếu theo như cậu nói, vừa rồi chị Hân và ông nội nói có một nhân vật lớn từ Hải Kinh tới, thế nhân vật lớn đó há chẳng phải là Dương Kiển Nghiêm sao?"
"Ha ha, cũng có thể chứ, hôm qua không phải Dương Kiến Nghiêm còn nói là có công ty ở nước ngoài, trị giá hàng trăm tỷ đô, hàng trăm tỷ đỏ"
Đối tượng bàn tán của mọi người đột nhiên trở thành Dương Kiến Nghiêm.
Và những lời này, nghe có vẻ như là một lời khen, nhưng người nào sáng mắt cũng có thể thấy rõ, bọn họ lấy nó ra làm trò vui để tảm chuyện.
"Em đã nói với anh, đừng ăn nói lung tung trước mặt người khác."
Mấy ánh mắt chỉ chỉ liếc liếc khiến Hứa Khinh Tử rất gượng gạo, cô hờn trách trừng Dương Kiến Nghiêm một cái.
"Được rồi, im lặng hết đi”
Hứa Đức Minh họ một tiếng làm gián đoạn cuộc thảo luận của mọi người, sau đó, ánh mắt điềm tĩnh của ông ta rơi vào Dương Kiển Nghiêm, giọng điệu dạy đời chỉ trích, nói: "Dương Kiến Nghiêm, vì cậu ra tay đánh cậu Hà, xém chút liên lụy đến nhà họ Hà, nếu không phải binh vương Chu Hào vừa hay có chuyện đi ngang qua đây, tình cờ cứu được cậu, nếu không ngay cả cậu chết thế nào cũng không biết.".
"Cậu chết cũng không sao, còn liên lụy đến chúng tôi, ở nhà họ Hứa, phạm sai thì phải nhận.
Hứa Đức Minh chỉnh lại thái độ, trầm ngâm một lát mới nói tiếp: "Trước đây tôi từng nói, ai có thể giúp nhà họ Hứa lấy được hợp đồng này, tôi sẽ giao năm mươi phần trăm cổ phần của nhà họ Hứa cho người đó, nhưng bởi vì
Dương Kiển Nghiêm phạm lỗi, chắc chắn phải bị phạt, năm mươi phần trăm cổ phần, sẽ đổi thành mười phần trăm.
"Tôi nói..."
“Được, cảm ơn ông nội” Dương Kiển Nghiêm muốn phản bác, nhưng Hứa Khinh Tử lại ngăn Dương Kiến Nghiêm lại.
Cô chỉ muốn chứng minh bản thân, còn những cổ phần này, cô không có ham muốn chiếm nó, có lẽ trong lòng cô, mong muốn hơn cả chính là được quay lại hòa nhập với gia đình này. Cho nên đôi khi phải chịu thiệt, nhường nhịn một chút, cô cũng phải nhịn.
Nhìn thấy biểu hiện của Hứa Khinh Tử, Dương Kiển Nghiêm thở dài, cũng không nói gì thêm. Nhưng ai ngờ Hứa Đức Minh càng lúc càng quá đáng.
Vừa nói xong mấy lời kia, ông ta lại tiếp tục nói với Hứa Khinh Tử: "Cháu đồng ý là được, cũng không phải là nhắm vào cháu, suy cho cùng làm sai thì phải chịu phạt không phải sao"
Ông lão giả bộ nghiêm túc, giống như đang dạy dỗ: "Ông nhớ năm năm nay, cháu vẫn chưa bao giờ làm công việc nghiêm túc đúng không, để cháu nhận lấy một dự án lớn như thế, cũng không thích hợp. Như thế này, người chấp hành hợp đồng vẫn là cháu, còn mọi việc khác sẽ do Thu Hân và nhà họ Hứa xử lý. Nếu cháu không bận tâm, đến lúc đó sau khi dự án thành lập, cháu có thể làm một nhân viên văn phòng, nhân viên tư liệu chẳng hạn".
"Ông nội, cái này làm sao được?"
Vừa nghe thấy yêu cầu này, Hứa Khinh Tử lập tức nổi giận. Cổ phần không phân đúng như ban đầu thì thôi đi, nhưng bây giờ còn như vậy, sao được chứ?
Giống như cô chỉ ký tên lên hợp đồng mà thôi, há chẳng phải cô không chứng minh được bản thân sao, cô còn chuẩn bị thực hiện cho mọi người thấy mà.
"Có gì mà không được chứ? Tiền lương cũng phát theo ý cháu, cháu còn không cần làm việc." "Không giống nhau!" Hứa Khinh Tử lắc đầu.
Hoàn thành xong dự án này, dù là kinh nghiệm hay bằng cấp, cũng có thể coi như đắp thêm một lớp vàng lên. người cô, quả là một cơ hội hiếm có.
"Các người thật là buồn cười."
Giờ phút này, Dương Kiển Nghiêm rốt cục không nhịn được nói ra. "Dương Kiến Nghiêm, ở đây đến lượt cậu nói chuyện sao?"
"Đám người không biết xấu hổ như các người, cũng không biết là ai, vừa rồi Hà Hình Lương còn ở đây đã nói bản thân sẽ không dính líu tới hợp đồng, đều sẽ do tôi và Khinh Tử lo liệu hết, bây giờ chuyện của Hà Hình Lương đã giải quyết xong rồi thì lại mò tới, sắc mặt các người cũng biến đổi nhanh thật đấy. " Nụ cười trên mặt Dương Kiến Nghiêm đầy vẻ mỉa mai.
“Cái đó... Đó là bởi vì hoàn cảnh khác nhau” Sắc mặt Hứa Đức Minh đột nhiên khó chịu, ho khan vài tiếng, úp úp mở mở.
Nhưng người khác cũng lập tức đánh trống lảng.
"Đúng rồi Khinh Tử, cô cũng không nghĩ thử xem trước đây cô sống như thế nào, bây giờ nhà họ Hứa có thể cho cô mười phần trăm cổ phần, còn có thể lấy được tiền lương mà không cần làm việc nữa"
"Đúng vậy, suy nghĩ một chút đi, nhà họ Hứa cũng đâu cầu xin cô cảm ơn, chí ít, đừng làm kẻ vong ơn bội nghĩa" Người này một câu người kia một câu, đến cuối cùng, xem Hứa Khinh Tử như một kẻ vong ân bội nghĩa. Cô tức đến phát khóc, bỏ chạy ra ngoài.
"Chỉ biết khóc lóc, còn ra thể thống gì nữa, như vậy mà còn muốn phụ trách mảnh đất này?" Không ít người trong đám người trợn mắt khinh thường.
“Đợi anh với, bà xã” Dương Kiến Nghiêm vội vàng đi theo ra ngoài.
Trước khi đi, anh còn quay lại nhìn đám người nhà họ Hứa.
"Đợi khi các người hối hận, vợ của tôi không còn dễ chịu như thế nữa đâu"
Dương Kiến Nghiêm nói xong cũng đi theo ra ngoài. Để lại cho đám người kia một trận cười sảng khoái. "Hối hận? Hai người này thật đúng là buồn cười, coi bản thân là cái gì chứ."
Đúng lúc này, Dương Kiến Nghiêm đuổi theo ra ngoài, thấy Hứa Khinh Tử đang ngồi xổm bên đường khóc lóc. Dương Kiển Nghiêm bước tới ngồi xuống bên cạnh cô, nhưng cũng chẳng hề lên tiếng.
Anh biết trong lòng người phụ nữ đó cảm thấy không thoải mái, cô chỉ muốn được công nhận, nhưng cho dù cô có làm gì đi chăng nữa, cô cũng sẽ không bao giờ trở lại được ngôi nhà đó, cô chỉ là người ngoài.
Cần phải trút bỏ những cảm xúc tiêu cực như than phiền, thất vọng và bất lực. Khóc một hồi lâu, cô mới ngẩng đầu nhìn Dương Kiến Nghiêm. “Khóc bầy nhầy hết cả mặt rồi” Dương Kiển Nghiêm mỉm cười nói. "Em thấy khó chịu"
"Không sao, quay về ngủ một giấc, chuyện còn lại anh sẽ giúp em giải quyết"
Hứa Khinh Tử tâm trạng không tốt, suốt chặng đường chẳng nói gì, Dương Kiến Nghiêm đưa cô về nhà, rồi tự mình đi tới bệnh viện chăm sóc Lam Linh.
Nhưng trên đường đi, Dương Kiển Nghiêm đã liên hệ với Ngụy Trung Dân, nhà họ Hứa ăn hiếp vợ anh như thế, anh đương nhiên cũng sẽ không để yên cho bọn họ.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Thu Hân bắt đầu chuẩn bị hồ sơ, miễn là hồ sơ được chấp thuận, bước tiếp theo sẽ là thu hút đầu tư nước ngoài, sau đó là xây dựng, và mọi thứ có thể tiến lên một cách ổn định.
Tuy nhiên, bước đầu tiên của việc xét duyệt hồ sơ đã gặp phải một vấn đề. Nhân viên xử lý nói phải bắt buộc cho người ký tên hợp đồng đến tiến hành làm việc.
Những chuyện này bọn họ đều biết, cho nên đã sớm chuẩn bị đi cửa sau, nhưng lại phát hiện cửa sau không đi được?
Ứng dụng của tiêu chuẩn đầu tiên đã bị chặn. Bước đầu tiên của hồ sơ bị kẹt rồi.
Bình luận facebook