Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20: Mời
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Rạng sáng ngày hôm sau. Hứa Khinh Tử ở trong phòng bệnh cho Lam Linh ăn cháo, cửa phòng bệnh liền mở ra.
Một đôi vợ chồng đi tới. "Thím hai, chú hai?" Nhìn thấy người tới là ai, Hứa Khinh Tử cực kỳ kinh ngạc. "Linh Lam đỡ hơn nhiều chưa?"
Thím hai đặt hoa quả lên bàn, còn mỉm cười nhìn Lam Linh, khích lệ nói: "Con bé thật là xinh đẹp"
"Mẹ ơi, bọn họ là ai?". Lam Linh hoang mang hỏi. "Không có gì, con tự ăn cháo nhé" Nghe câu hỏi của Lam Linh, Hứa Khinh Tử cũng cảm thấy buồn cười.
Từ khi Lam Linh sinh ra đến giờ, chưa có một người nhà họ Hứa nào đến thăm bọn họ. Chú thím hại trên danh nghĩa, bé Lam Linh đã năm tuổi rồi mà chưa được một lần gặp mặt.
"Hai người tới làm gì? Ra ngoài rồi nói" Hứa Khinh Tử dẫn hai người đến hành lang trong bệnh viện.
"Khinh Tử này, hôm qua ông nội cháu nói chuyện không dễ nghe, hôm nay thím và chủ hai tới là đặc biệt mời cháu về đấy."
"Mời cháu về làm gì?" Hứa Khinh Tử vẫn còn tức, nói chuyện cũng không dễ nghe.
"Cháu xem cháu nói gì kia, ông nội cháu nghĩ thông rồi, hợp đồng vẫn do cháu phụ trách. Cháu sẽ phụ trách toàn bộ việc kiến thiết và khai phá mảnh đất kia có yêu cầu gì, cháu cứ nói với mọi người trong nhà là được"
"Thật sao?" Hứa Khinh Tử lập tức vui mừng. Thậm chí có thể nói là kinh ngạc.
"Đương nhiên là thật rồi" Ngoài mặt thì thím hai cười ha ha, nhưng trong lòng đã bắt đầu bĩu môi khinh thường. Dựa theo giải pháp của ông cụ, trước lừa Hứa Khinh Tử làm xong, sau đó mới từ từ cho đi tàu bay giấy.
"Cháu chuẩn bị một chút." Hứa Khinh Tử lên tiếng đồng ý. "Chuẩn bị con khỉ khô" Dương Kiến Nghiêm cầm theo bánh bao, đi từ chỗ thang lầu tới. "Dương Kiển Nghiêm, cậu nói cái gì đó?" Thím hai tức giận hỏi. "Muốn vợ tôi về cũng được, không phải hôm qua tôi nói rồi sao, nếu có mời thì cũng không thể mời như vậy."
"Cậu nói điều kiện của cậu đi"
Chỉ có một điều kiện, bảo Hứa Đức Minh tự mình tới mời" Dương Kiến Nghiêm cắn một miếng bánh bao, nhai xong mới nói.
"Bảo một ông lão đến bệnh viện mời? Cậu bị điên à?" Thím hai kinh ngạc nói.
Gia đình bình thường thì không sao, nhưng phàm là thế gia thì làm gì có chuyện trưởng bối phải mời vẫn nói đến nói chuyện chứ?"
"Vậy khỏi bàn" Dương Kiển Nghiêm bĩu môi: "Giả vờ cái quỷ gì chứ, thích thì tới, không thì thôi." "Dương Kiển Nghiêm, chú ý cách ăn nói của anh một chút."
Hứa Khinh Tử trừng mắt với Dương Kiến Nghiêm, có điều sau khi cô ngẫm lại thì cũng gật đầu, nói với thím hai: "Ông nội đến mời thì cháu sẽ về"
"Cô.."
Bà ta trừng mắt, tức giận hồi lâu mới trả lời: "Được, cô chờ đấy!"
Thế là bắt đầu gọi điện cho nhà họ Hứa.
Mà Hứa Đức Minh nghe tin này xong thì mặt đều muốn tái đi rồi.
Trong giới, ai mà không biết trước đây Hứa Khinh Tử không để ý gia đình phản đối, gả cho một tên phế vật. Chuyện này đúng là một sự sỉ nhục cho nhà họ Hứa. Bây giờ bảo một ông già đã hơn tám mươi như ông ta đến mời vãn bối, cái mặt mo này liệu có còn không. "Hứa Khinh Tử đúng là không ra gì, sao có thể nói ra yêu cầu quá đáng như vậy chứ?" "Đúng đấy, quá không ra gì, đúng là loại ăn cháo đá bát"
"Ông nội, không được thì thôi, chúng ta còn chơi không lại cô ta và Dương Kiển Nghiêm chắc? Chúng ta có thời gian chơi với hai kẻ đó mà".
... "Đi".
Sắc mặt Hứa Đức Minh tối sầm, giống như già đi mấy tuổi, ông cụ thở dài: "Cũng không trách nó, chúng ta năm. lần bảy lượt đuổi người ta ra ngoài, bây giờ lại cần người ta trợ giúp, đúng là đủ buồn cười.
"Có điều, mảnh đất này nhất định phải tiến hành thuận lợi, như vậy nhà họ Hứa mới có thể tiến thêm một bước. Chuẩn bị xe cho tôi!"
Ông cụ hạ quyết tâm. Tài xế lái xe tới, ba mươi phút sau liền tới bệnh viện. Mà Hứa Khinh Tử nhìn ông cụ trước mặt, hốc mắt không khỏi đỏ lên. Cô không ngờ ông nội là một người trong sĩ diện vậy mà lại đích thân tới. "Ông nội"
"Khinh Tử, về với ông phụ trách mảnh đất kia đi. Nhà họ Hứa cần cháu."
"Vâng!" Hứa Khinh Tử lập tức đồng ý. Lòng người đều là thịt mềm, dù sao ông cụ cũng là ông nội cô. Dương Kiến Nghiêm ở trên lầu nhìn thấy hết cả, âm thầm thở dài.
Vợ mình đúng là người đơn giản, mặc dù lần này nhìn qua rất có mặt mũi, nhưng anh biết, người nhà họ Hứa chắc chắn càng thêm căm giận hai người họ.
Nhưng mà không quan trọng. Chỉ cần cô vợ vui mới là quan trọng nhất.
Lúc chiều, Hứa Khinh Tử liền theo người nhà họ Hứa đi lấy giấy tờ, cực kỳ thuận lợi.
Vẻn vẹn một ngày, tất cả giấy tờ đều được thông qua, thuận lợi một cách kỳ lạ.
Điều này càng làm cho người nhà họ Hứa cảm thấy, có phải sau lưng Hứa Khinh Tử có người ủng hộ cô. Nhưng tương tự cũng làm cho nhà họ Hứa càng căm hận cô.
Chẳng phải sao, ngày hôm sau vừa dọn dẹp chỗ làm việc mới, người nhà họ Hứa trong công ty không ai báo cáo công tác với Hứa Khinh Tử.
Loại hành vi lạnh nhạt này đúng là dễ dàng làm cho một người mất đi quyền lực. Buổi tối, Hứa Khinh Tử nói chuyện này cho Dương Kiến Nghiêm.
"Sao bọn họ lại khốn nạn như vậy. Mặc dù đúng trong dự liệu, nhưng Dương Kiến Nghiêm vẫn làm bộ phụ họa một chút.
"Có lẽ từ đầu đến cuối bọn họ không cách nào chấp nhận em, nhưng mà bọn họ không báo cáo thì em sẽ đi hỏi, hỏi từng người một, dù sao cũng không có gì đáng ngại.
"Vợ là giỏi nhất" "Ít nịnh nọt thôi" Hứa Khinh Tử liếc một cái.
"Phải rồi" Hứa Khinh Tử đang vội vàng sửa soạn tài liệu thì đột nhiên nhớ ra cái gì, ngẩng đầu nhìn Dương KiếnNghiêm nói: "Ngày kia là sinh nhật em, anh có nhớ không đấy?"
"Đương nhiên nhớ kỹ"
Hứa Khinh Tử cúi đầu, dường như có chút mất mát: "Nhiều năm rồi em không có đón sinh nhật, năm nay anh về thì làm một lần đi, thuận tiện mời vài người thân, cũng nhận cơ hội này hòa hoãn quan hệ với họ một chút."
"Được."
Sao Dương Kiển Nghiêm có thể quên sinh nhật của Hứa Khinh Tử chứ. Sở dĩ không nói là muốn cho cô một bất ngờ. Ngày hôm qua, anh đã bàn chuyện tiệc sinh nhật với Vương Kim Siêng rồi.
Anh định tổ chức cho Hứa Khinh Tử một bữa tiệc sinh nhật thật lớn, cũng coi như đền bù một chút cho mấy năm này.
Buổi tối, Hứa Khinh Tử tan làm, liền gọi Dương Kiển Nghiêm cũng nhau đến nhà họ Hứa. Lúc đến, trong phòng khách lớn nhà họ Hứa, ông cụ đang bàn bạc với mấy dòng bên chuyện gì đó. "Ông nội, cơ hội lần này nhất định phải nắm bắt tốt." Người nói chính là Triệu Kính Vũ.
"Xác định là thật sao?"
"Xác định! Vương Kim Siêng tổ chức tiệc ở khách sạn Thiên Huyễn, là tiệc sinh nhật cho một ông chủ thần bí. Cháu bảo bố cháu lấy được mấy tấm giấy mời, người ở bên trong không phú thì quý, nếu may mắn kết giao được với nhân vật thần bí kia thì chính là cơ hội ngàn năm có một"
"Tốt lắm!"
Trong mắt Hứa Đức Minh như lóe sáng. Hôm qua ở cổng Thuận Nghiệp, ông cụ biết có một nhân vật lớn đến Hải Kinh.
Bây giờ Vương Kim Siêng vì sinh nhật vợ của ông chủ thần bí mà tổ chức tiệc, vậy khả năng lớn nhất là ông chủ thần bí này chính là nhân vật lớn mà binh vương Chu Hạo đi tìm.
Đây là nhân vật cấp bậc gì mới có thể khiến cho binh vương Chu Hạo đích thân mời chứ. Bây giờ vất vả lắm mới có được cơ hội, nhất định phải nắm chặt.
"Thu Hân, trong nhà có ai chưa lập gia đình mà có gương mặt xinh đẹp không? Chọn hai đứa xinh nhất đi cùng chúng ta"
"Vâng thưa ông!" Hứa Thu Hân gật đầu. Lúc này, Dương Kiến Nghiêm và Hứa Khinh Tử vừa hay tới. Hứa Khinh Tử liền nói ra mục đích tới.
Rạng sáng ngày hôm sau. Hứa Khinh Tử ở trong phòng bệnh cho Lam Linh ăn cháo, cửa phòng bệnh liền mở ra.
Một đôi vợ chồng đi tới. "Thím hai, chú hai?" Nhìn thấy người tới là ai, Hứa Khinh Tử cực kỳ kinh ngạc. "Linh Lam đỡ hơn nhiều chưa?"
Thím hai đặt hoa quả lên bàn, còn mỉm cười nhìn Lam Linh, khích lệ nói: "Con bé thật là xinh đẹp"
"Mẹ ơi, bọn họ là ai?". Lam Linh hoang mang hỏi. "Không có gì, con tự ăn cháo nhé" Nghe câu hỏi của Lam Linh, Hứa Khinh Tử cũng cảm thấy buồn cười.
Từ khi Lam Linh sinh ra đến giờ, chưa có một người nhà họ Hứa nào đến thăm bọn họ. Chú thím hại trên danh nghĩa, bé Lam Linh đã năm tuổi rồi mà chưa được một lần gặp mặt.
"Hai người tới làm gì? Ra ngoài rồi nói" Hứa Khinh Tử dẫn hai người đến hành lang trong bệnh viện.
"Khinh Tử này, hôm qua ông nội cháu nói chuyện không dễ nghe, hôm nay thím và chủ hai tới là đặc biệt mời cháu về đấy."
"Mời cháu về làm gì?" Hứa Khinh Tử vẫn còn tức, nói chuyện cũng không dễ nghe.
"Cháu xem cháu nói gì kia, ông nội cháu nghĩ thông rồi, hợp đồng vẫn do cháu phụ trách. Cháu sẽ phụ trách toàn bộ việc kiến thiết và khai phá mảnh đất kia có yêu cầu gì, cháu cứ nói với mọi người trong nhà là được"
"Thật sao?" Hứa Khinh Tử lập tức vui mừng. Thậm chí có thể nói là kinh ngạc.
"Đương nhiên là thật rồi" Ngoài mặt thì thím hai cười ha ha, nhưng trong lòng đã bắt đầu bĩu môi khinh thường. Dựa theo giải pháp của ông cụ, trước lừa Hứa Khinh Tử làm xong, sau đó mới từ từ cho đi tàu bay giấy.
"Cháu chuẩn bị một chút." Hứa Khinh Tử lên tiếng đồng ý. "Chuẩn bị con khỉ khô" Dương Kiến Nghiêm cầm theo bánh bao, đi từ chỗ thang lầu tới. "Dương Kiển Nghiêm, cậu nói cái gì đó?" Thím hai tức giận hỏi. "Muốn vợ tôi về cũng được, không phải hôm qua tôi nói rồi sao, nếu có mời thì cũng không thể mời như vậy."
"Cậu nói điều kiện của cậu đi"
Chỉ có một điều kiện, bảo Hứa Đức Minh tự mình tới mời" Dương Kiến Nghiêm cắn một miếng bánh bao, nhai xong mới nói.
"Bảo một ông lão đến bệnh viện mời? Cậu bị điên à?" Thím hai kinh ngạc nói.
Gia đình bình thường thì không sao, nhưng phàm là thế gia thì làm gì có chuyện trưởng bối phải mời vẫn nói đến nói chuyện chứ?"
"Vậy khỏi bàn" Dương Kiển Nghiêm bĩu môi: "Giả vờ cái quỷ gì chứ, thích thì tới, không thì thôi." "Dương Kiển Nghiêm, chú ý cách ăn nói của anh một chút."
Hứa Khinh Tử trừng mắt với Dương Kiến Nghiêm, có điều sau khi cô ngẫm lại thì cũng gật đầu, nói với thím hai: "Ông nội đến mời thì cháu sẽ về"
"Cô.."
Bà ta trừng mắt, tức giận hồi lâu mới trả lời: "Được, cô chờ đấy!"
Thế là bắt đầu gọi điện cho nhà họ Hứa.
Mà Hứa Đức Minh nghe tin này xong thì mặt đều muốn tái đi rồi.
Trong giới, ai mà không biết trước đây Hứa Khinh Tử không để ý gia đình phản đối, gả cho một tên phế vật. Chuyện này đúng là một sự sỉ nhục cho nhà họ Hứa. Bây giờ bảo một ông già đã hơn tám mươi như ông ta đến mời vãn bối, cái mặt mo này liệu có còn không. "Hứa Khinh Tử đúng là không ra gì, sao có thể nói ra yêu cầu quá đáng như vậy chứ?" "Đúng đấy, quá không ra gì, đúng là loại ăn cháo đá bát"
"Ông nội, không được thì thôi, chúng ta còn chơi không lại cô ta và Dương Kiển Nghiêm chắc? Chúng ta có thời gian chơi với hai kẻ đó mà".
... "Đi".
Sắc mặt Hứa Đức Minh tối sầm, giống như già đi mấy tuổi, ông cụ thở dài: "Cũng không trách nó, chúng ta năm. lần bảy lượt đuổi người ta ra ngoài, bây giờ lại cần người ta trợ giúp, đúng là đủ buồn cười.
"Có điều, mảnh đất này nhất định phải tiến hành thuận lợi, như vậy nhà họ Hứa mới có thể tiến thêm một bước. Chuẩn bị xe cho tôi!"
Ông cụ hạ quyết tâm. Tài xế lái xe tới, ba mươi phút sau liền tới bệnh viện. Mà Hứa Khinh Tử nhìn ông cụ trước mặt, hốc mắt không khỏi đỏ lên. Cô không ngờ ông nội là một người trong sĩ diện vậy mà lại đích thân tới. "Ông nội"
"Khinh Tử, về với ông phụ trách mảnh đất kia đi. Nhà họ Hứa cần cháu."
"Vâng!" Hứa Khinh Tử lập tức đồng ý. Lòng người đều là thịt mềm, dù sao ông cụ cũng là ông nội cô. Dương Kiến Nghiêm ở trên lầu nhìn thấy hết cả, âm thầm thở dài.
Vợ mình đúng là người đơn giản, mặc dù lần này nhìn qua rất có mặt mũi, nhưng anh biết, người nhà họ Hứa chắc chắn càng thêm căm giận hai người họ.
Nhưng mà không quan trọng. Chỉ cần cô vợ vui mới là quan trọng nhất.
Lúc chiều, Hứa Khinh Tử liền theo người nhà họ Hứa đi lấy giấy tờ, cực kỳ thuận lợi.
Vẻn vẹn một ngày, tất cả giấy tờ đều được thông qua, thuận lợi một cách kỳ lạ.
Điều này càng làm cho người nhà họ Hứa cảm thấy, có phải sau lưng Hứa Khinh Tử có người ủng hộ cô. Nhưng tương tự cũng làm cho nhà họ Hứa càng căm hận cô.
Chẳng phải sao, ngày hôm sau vừa dọn dẹp chỗ làm việc mới, người nhà họ Hứa trong công ty không ai báo cáo công tác với Hứa Khinh Tử.
Loại hành vi lạnh nhạt này đúng là dễ dàng làm cho một người mất đi quyền lực. Buổi tối, Hứa Khinh Tử nói chuyện này cho Dương Kiến Nghiêm.
"Sao bọn họ lại khốn nạn như vậy. Mặc dù đúng trong dự liệu, nhưng Dương Kiến Nghiêm vẫn làm bộ phụ họa một chút.
"Có lẽ từ đầu đến cuối bọn họ không cách nào chấp nhận em, nhưng mà bọn họ không báo cáo thì em sẽ đi hỏi, hỏi từng người một, dù sao cũng không có gì đáng ngại.
"Vợ là giỏi nhất" "Ít nịnh nọt thôi" Hứa Khinh Tử liếc một cái.
"Phải rồi" Hứa Khinh Tử đang vội vàng sửa soạn tài liệu thì đột nhiên nhớ ra cái gì, ngẩng đầu nhìn Dương KiếnNghiêm nói: "Ngày kia là sinh nhật em, anh có nhớ không đấy?"
"Đương nhiên nhớ kỹ"
Hứa Khinh Tử cúi đầu, dường như có chút mất mát: "Nhiều năm rồi em không có đón sinh nhật, năm nay anh về thì làm một lần đi, thuận tiện mời vài người thân, cũng nhận cơ hội này hòa hoãn quan hệ với họ một chút."
"Được."
Sao Dương Kiển Nghiêm có thể quên sinh nhật của Hứa Khinh Tử chứ. Sở dĩ không nói là muốn cho cô một bất ngờ. Ngày hôm qua, anh đã bàn chuyện tiệc sinh nhật với Vương Kim Siêng rồi.
Anh định tổ chức cho Hứa Khinh Tử một bữa tiệc sinh nhật thật lớn, cũng coi như đền bù một chút cho mấy năm này.
Buổi tối, Hứa Khinh Tử tan làm, liền gọi Dương Kiển Nghiêm cũng nhau đến nhà họ Hứa. Lúc đến, trong phòng khách lớn nhà họ Hứa, ông cụ đang bàn bạc với mấy dòng bên chuyện gì đó. "Ông nội, cơ hội lần này nhất định phải nắm bắt tốt." Người nói chính là Triệu Kính Vũ.
"Xác định là thật sao?"
"Xác định! Vương Kim Siêng tổ chức tiệc ở khách sạn Thiên Huyễn, là tiệc sinh nhật cho một ông chủ thần bí. Cháu bảo bố cháu lấy được mấy tấm giấy mời, người ở bên trong không phú thì quý, nếu may mắn kết giao được với nhân vật thần bí kia thì chính là cơ hội ngàn năm có một"
"Tốt lắm!"
Trong mắt Hứa Đức Minh như lóe sáng. Hôm qua ở cổng Thuận Nghiệp, ông cụ biết có một nhân vật lớn đến Hải Kinh.
Bây giờ Vương Kim Siêng vì sinh nhật vợ của ông chủ thần bí mà tổ chức tiệc, vậy khả năng lớn nhất là ông chủ thần bí này chính là nhân vật lớn mà binh vương Chu Hạo đi tìm.
Đây là nhân vật cấp bậc gì mới có thể khiến cho binh vương Chu Hạo đích thân mời chứ. Bây giờ vất vả lắm mới có được cơ hội, nhất định phải nắm chặt.
"Thu Hân, trong nhà có ai chưa lập gia đình mà có gương mặt xinh đẹp không? Chọn hai đứa xinh nhất đi cùng chúng ta"
"Vâng thưa ông!" Hứa Thu Hân gật đầu. Lúc này, Dương Kiến Nghiêm và Hứa Khinh Tử vừa hay tới. Hứa Khinh Tử liền nói ra mục đích tới.
Bình luận facebook