Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22: Khiếp sợ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Nhưng hiện tại không có cách nào vào được!"
“Người anh em, nếu không tin thì cậu gọi chủ tịch Vương của các cậu ra ngoài hỏi xem, thiệp mời của tôi không thể là giả được!” Triệu Hoàng Hải không còn cách nào khác, chỉ có thể xin người anh em này.
“Xin lỗi, chủ tịch Vương của chúng tôi không phải là ai muốn gặp đều có thể gặp được.” Anh chàng bảo vệ vẻ mặt khinh thường, giống như loại người trước mặt, anh ta đã thấy nhiều rồi.
Bất cứ nơi nào có các nhân vật nổi tiếng quyền quý tụ họp, những người không đủ tư cách đều muốn đến thử vận may của mình, lời chỉ trích của anh ta chính là để lọc ra những người này.
“Thật sự thiệp mời của tôi không phải là giả. Hay là cậu gọi điện cho chủ tịch Vương hỏi xem?” Triệu Hoàng Hải vẫn không chịu thua.
“Ông đùa gì vậy?” Kết quả vẻ mặt anh chàng nhỏ xem thường, bĩu môi nói: “Tôi có số điện thoại của chủ tịch Vương à? Tôi nói cho các người biết, đừng có gây chuyện với tôi, mau chóng đi đi, đừng để tôi ra tay."
Cuộc cãi vã bên này đã thu hút sự chú ý của không ít người.
Một số người đã bắt đầu bàn tán. "Tôi nhớ người kia không phải là Triệu Hoàng Hải, hình như là lãnh đạo của một cơ quan." "Còn ông cụ kia hình như là người đứng đầu nhà họ Hứa, Hứa Đức Minh."
"Một bữa tiệc như thế này, bọn họ hắn là không đủ tư cách. Tôi đã thấy rất nhiều người như vậy muốn thử vận may, trà trộn vào hội trường để kết giao với những người giỏi hơn bọn họ.".
"Cũng không sợ xấu hổ. Vào giới không vào được, cần gì phải cố chen chúc như vậy, nếu có tâm tư, thì hãy làm cho dòng họ mạnh hơn, nâng cao địa vị của mình không phải tốt rồi sao."
... Những âm thanh này, giống như gai nhọn, đâm thẳng vào trái tim của đám người Hứa Đức Minh.
Bọn họ bình thường cũng được coi là những người thành công, rất nhiều người phải ăn nói khép nép với bọn họ, từ khi nào thì phải chịu loại tức giận chỉ chỉ trỏ trỏ như thế này, từ lúc nào bị coi như những con khỉ bị mọi người trêu đùa giống như bây giờ.
Biểu cảm trên khuôn mặt của mấy người bây giờ, đừng nói có bao nhiêu tức cười bao nhiêu khó coi.
Mà lúc này, Hứa Khinh Tử bước vào hội trường khách sạn, ngây người trước những vật xa xỉ được bày biện ở đây.
"Dương Kiến Nghiêm, chúng ta vào như thế này, sẽ không bị đuổi ra ngoài chứ? Em còn chưa thay lễ phục, không tốt lắm đâu?"
So với những mỹ nữ mặc lễ phục lộng lẫy trong hội trường, Hứa Khinh Tử có chút tự ti.
"Không đâu, bữa tiệc này là dành cho em. Em chính là người phụ nữ đẹp nhất hôm nay, ít nhất là ở trong trái tim anh."
"Đáng ghét!"
Khuôn mặt nhỏ của Hứa Khinh Tử ửng đỏ.
“Anh Dương, anh đến rồi” Vương Kim Siêng từ cầu thang bước xuống, giống như một quản gia đi tới trước mặt Dương Kiển Nghiêm, khom lưng cúi chào
“Mợ Dương, xin chào” Ông ta chào Hứa Khinh Tử. "Xin chào xin chào!"
Hứa Khinh Tử nhận ra người này, lúc ở trong bệnh viện, người đàn ông mập này đã xuất hiện cùng với Dương Kiến Nghiêm.
Khi đó, Dương Kiển Nghiêm còn nói người này là Vương Kim Siêng.
“Mợ Dương, có thể thay lễ phục” Vương Kim Siêng vẫy vẫy tay, cô gái lễ phép đi theo sau, bê một bộ váy lụa màu trắng xuất hiện.
Hứa Khinh Tử nhìn Dương Kiển Nghiêm, hỏi dò phải làm sao. “Đi thay đi” Dương Kiến Nghiêm gật đầu. Hứa Khinh Tử đi vào theo, mười phút sau, cô bước ra khỏi phòng khách VIP.
Váy lụa màu trắng, tôn lên cơ thể uyển chuyển thướt tha vô cùng của người phụ nữ, màu trắng tinh khiết giống như một con thiên nga trắng kiêu ngạo động lòng người.
Làn gió nhẹ thổi qua, làn váy khẽ rung, bước đi chậm rãi như thể bước ra từ trong tranh.
Những người bên dưới hội trường đều sững sờ, nhao nhao ngẩng đầu nhìn Hứa Khinh Tử đi ra từ phòng khách VIP trên tầng hai.
Mà đúng lúc này, cửa phòng khách VIP lại lần nữa mở ra.
Một cô công chúa nhỏ cũng mặc chiếc váy màu trắng giống vậy có chút thận trọng và nhút nhát bước ra.
“Mẹ” Dương Lam Linh cẩn thận đi đến bên cạnh Hứa Khinh Tử, xấu hổ trốn sau lưng cô.
“Lam Linh" Nhìn thấy Lam Linh, mắt Hứa Khinh Tử đã đỏ hoe, cô nhìn xuống dưới, nhưng phát hiện ra Dương Kiến Nghiêm không có ở đó.
Đợi khi cô kịp phản ứng lại lần nữa, Dương Kiến Nghiêm đã mặc vest đứng cạnh cô. “Vợ” Dương Kiến Nghiêm nở một nụ cười rạng rỡ. "Cảm ơn em!"
Hứa Khinh Tử đột nhiên nhào vào lòng Dương Kiến Nghiêm, cảm động khóc ào lên. Năm năm chờ đợi, vào giờ khắc này, tất cả đều đáng giá. "Anh không chuẩn bị quà sinh nhật, bởi vì anh là quà của em"
Dương Kiến Nghiêm nhẹ nhàng nói. “Cảm ơn!” Hứa Khinh Tử khóc không thành tiếng.
"Bố" Lam Linh sợ hãi gọi, giống như có chút ghen tị, nhưng có nhiều người quá, cô bé không dám lớn. tiếng nói chuyện.
“Con gái ngoan” Dương Kiển Nghiêm ôm Lam Linh vào lòng, hôn một cái.
Khoảnh khắc này như bị đóng băng.
Giờ khắc này một nhà ba người thật đẹp và hạnh phúc. Lúc này, trước cửa khách sạn.
Đám người Hứa Đức Minh vò đầu bứt tai, bây giờ bữa tiệc đã bắt đầu, bọn họ còn chưa vào, đợi lát nữa sẽ kết thúc mất.
Bỏ lỡ cơ hội kết giao với những đại nhân vật này, không biết lần sau khi nào mới cơ hội. “Ông nội, ông nhìn xem” Đúng lúc này, Hứa Thu Hân đột nhiên kêu lên.
Mấy người nhìn về phía Hứa Thu Hấn, thấy cô ta đang nhìn lên màn hình trên tường của tòa nhà.
Trên màn hình, bây giờ đang phát trực tiếp hình ảnh của bữa tiệc.
Trong màn hình.
Dương Kiển Nghiêm ôm Lam Linh và Hứa Khinh Tử, hạnh phúc như vậy, ấm áp như vậy.
Trong video, ánh mắt của mọi người đều đang dõi theo họ, Vương Kim Siêng ở bên cạnh, giống như người chủ trì nói những lời thoại đã chuẩn bị từ trước.
"Đó là chủ tịch Vương." Vẻ mặt Hứa Thu Hân thay đổi. "Bữa tiệc sinh nhật này không phải là Vương Kim Siêng chuẩn bị cho Hứa Khinh Tử chứ?"
Đột nhiên, mấy người bừng tỉnh.
Hứa Khinh Tử nói mừng sinh nhật, tình cờ là Vương Kim Siêng cũng chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật cho vợ của lão đại thần bí.
Hứa Khinh Tử đến đây nói là tổ chức sinh nhật, vừa lúc bên trong cũng có người tổ chức sinh nhật.... Một lát sau, mới bừng tỉnh hiểu ra. Thì ra Dương Kiển Nghiêm chính là cái người được gọi là nhân vật lớn thần bí đó! Khuôn mặt của vài người đột nhiên trở nên khó chịu. Điều nực cười là trước đó, Dương Kiến Nghiêm và Hứa Khinh Tử còn đích thân đến mời bọn họ dự tiệc.
Bọn họ lại từ chối một cách ngu ngốc. Ban đầu, bọn họ có thể dùng tư cách người nhà để vào, tận hưởng đãi ngộ của tất cả mọi người.
Nhưng bây giờ, bọn họ lại bị chặn ở bên ngoài, bị coi là những kẻ thấp kém muốn trèo cao, khiến người ta nhìn thấy mà chê cười.
Cái gì là tự giễu.
Bây giờ đám người Hứa Đức Minh hẳn là phải rơi vào sự tự giễu sâu sắc. Nực cười, thật là quá nực cười. "Chết tiệt, chết tiệt!". Biểu cảm trên mặt Hứa Thu Hân vẫn vặn vẹo như trước.
Cô ta chửi ầm lên: "Cái thứ gì vậy, giả heo ăn thịt hổ? Nếu đã lợi hại như vậy, tại sao ngay từ đầu không nói với chúng ta, hai chúng ta trông giống những kẻ ngốc”
“Dương Kiến Nghiêm sao lại chưa từng nói” Hứa Đức Minh cười khổ tự giễu, “Dương Kiến nghiêm luôn nói, cậu ta có một công ty ở nước ngoài, tài sản hàng trăm tỷ đô la, nhưng chúng ta, không phải luôn không tin sao”
"Đều là báo ứng." Sau khi bữa tiệc kết thúc, Dương Kiến Nghiêm đưa Lam Linh trở lại bệnh viện trước.
Ra ngoài một lát, đã được sự đồng ý đặc biệt của bác sĩ, nếu không nhanh chóng đưa về bệnh viện, sẽ không tốt cho sức khỏe.
Lúc này, Hứa Khinh Tử nhận được điện thoại của nhà họ Hứa. Là Hứa Đức Minh gọi.
Sau khi tắt điện thoại, Hứa Khinh Tử nói với Dương Kiến Nghiêm: "Ông nội kêu chúng ta về nhà một chuyến, nói hôm nay là sinh nhật em, còn chưa chúc mừng em."
"Phải về sao?"
Dương Kiển Nghiêm đương nhiên biết gia đình này có chủ ý gì, nhưng quyền quyết định vẫn ở Hứa Khinh Tử.
"Về một chuyến đi." Vì vậy, Dương Kiển Nghiệm lái xe đưa Hứa Khinh Tử đến nhà họ Hứa. Trên đường đi, vẻ mặt Hứa Khinh Tử đầy nghi ngờ. Nhiều người ở bữa tiệc, cô đều nhìn thấy họ trên TV. Họ đều là những người quyền quý ở Hải Kinh.
"Nhưng hiện tại không có cách nào vào được!"
“Người anh em, nếu không tin thì cậu gọi chủ tịch Vương của các cậu ra ngoài hỏi xem, thiệp mời của tôi không thể là giả được!” Triệu Hoàng Hải không còn cách nào khác, chỉ có thể xin người anh em này.
“Xin lỗi, chủ tịch Vương của chúng tôi không phải là ai muốn gặp đều có thể gặp được.” Anh chàng bảo vệ vẻ mặt khinh thường, giống như loại người trước mặt, anh ta đã thấy nhiều rồi.
Bất cứ nơi nào có các nhân vật nổi tiếng quyền quý tụ họp, những người không đủ tư cách đều muốn đến thử vận may của mình, lời chỉ trích của anh ta chính là để lọc ra những người này.
“Thật sự thiệp mời của tôi không phải là giả. Hay là cậu gọi điện cho chủ tịch Vương hỏi xem?” Triệu Hoàng Hải vẫn không chịu thua.
“Ông đùa gì vậy?” Kết quả vẻ mặt anh chàng nhỏ xem thường, bĩu môi nói: “Tôi có số điện thoại của chủ tịch Vương à? Tôi nói cho các người biết, đừng có gây chuyện với tôi, mau chóng đi đi, đừng để tôi ra tay."
Cuộc cãi vã bên này đã thu hút sự chú ý của không ít người.
Một số người đã bắt đầu bàn tán. "Tôi nhớ người kia không phải là Triệu Hoàng Hải, hình như là lãnh đạo của một cơ quan." "Còn ông cụ kia hình như là người đứng đầu nhà họ Hứa, Hứa Đức Minh."
"Một bữa tiệc như thế này, bọn họ hắn là không đủ tư cách. Tôi đã thấy rất nhiều người như vậy muốn thử vận may, trà trộn vào hội trường để kết giao với những người giỏi hơn bọn họ.".
"Cũng không sợ xấu hổ. Vào giới không vào được, cần gì phải cố chen chúc như vậy, nếu có tâm tư, thì hãy làm cho dòng họ mạnh hơn, nâng cao địa vị của mình không phải tốt rồi sao."
... Những âm thanh này, giống như gai nhọn, đâm thẳng vào trái tim của đám người Hứa Đức Minh.
Bọn họ bình thường cũng được coi là những người thành công, rất nhiều người phải ăn nói khép nép với bọn họ, từ khi nào thì phải chịu loại tức giận chỉ chỉ trỏ trỏ như thế này, từ lúc nào bị coi như những con khỉ bị mọi người trêu đùa giống như bây giờ.
Biểu cảm trên khuôn mặt của mấy người bây giờ, đừng nói có bao nhiêu tức cười bao nhiêu khó coi.
Mà lúc này, Hứa Khinh Tử bước vào hội trường khách sạn, ngây người trước những vật xa xỉ được bày biện ở đây.
"Dương Kiến Nghiêm, chúng ta vào như thế này, sẽ không bị đuổi ra ngoài chứ? Em còn chưa thay lễ phục, không tốt lắm đâu?"
So với những mỹ nữ mặc lễ phục lộng lẫy trong hội trường, Hứa Khinh Tử có chút tự ti.
"Không đâu, bữa tiệc này là dành cho em. Em chính là người phụ nữ đẹp nhất hôm nay, ít nhất là ở trong trái tim anh."
"Đáng ghét!"
Khuôn mặt nhỏ của Hứa Khinh Tử ửng đỏ.
“Anh Dương, anh đến rồi” Vương Kim Siêng từ cầu thang bước xuống, giống như một quản gia đi tới trước mặt Dương Kiển Nghiêm, khom lưng cúi chào
“Mợ Dương, xin chào” Ông ta chào Hứa Khinh Tử. "Xin chào xin chào!"
Hứa Khinh Tử nhận ra người này, lúc ở trong bệnh viện, người đàn ông mập này đã xuất hiện cùng với Dương Kiến Nghiêm.
Khi đó, Dương Kiển Nghiêm còn nói người này là Vương Kim Siêng.
“Mợ Dương, có thể thay lễ phục” Vương Kim Siêng vẫy vẫy tay, cô gái lễ phép đi theo sau, bê một bộ váy lụa màu trắng xuất hiện.
Hứa Khinh Tử nhìn Dương Kiển Nghiêm, hỏi dò phải làm sao. “Đi thay đi” Dương Kiến Nghiêm gật đầu. Hứa Khinh Tử đi vào theo, mười phút sau, cô bước ra khỏi phòng khách VIP.
Váy lụa màu trắng, tôn lên cơ thể uyển chuyển thướt tha vô cùng của người phụ nữ, màu trắng tinh khiết giống như một con thiên nga trắng kiêu ngạo động lòng người.
Làn gió nhẹ thổi qua, làn váy khẽ rung, bước đi chậm rãi như thể bước ra từ trong tranh.
Những người bên dưới hội trường đều sững sờ, nhao nhao ngẩng đầu nhìn Hứa Khinh Tử đi ra từ phòng khách VIP trên tầng hai.
Mà đúng lúc này, cửa phòng khách VIP lại lần nữa mở ra.
Một cô công chúa nhỏ cũng mặc chiếc váy màu trắng giống vậy có chút thận trọng và nhút nhát bước ra.
“Mẹ” Dương Lam Linh cẩn thận đi đến bên cạnh Hứa Khinh Tử, xấu hổ trốn sau lưng cô.
“Lam Linh" Nhìn thấy Lam Linh, mắt Hứa Khinh Tử đã đỏ hoe, cô nhìn xuống dưới, nhưng phát hiện ra Dương Kiến Nghiêm không có ở đó.
Đợi khi cô kịp phản ứng lại lần nữa, Dương Kiến Nghiêm đã mặc vest đứng cạnh cô. “Vợ” Dương Kiến Nghiêm nở một nụ cười rạng rỡ. "Cảm ơn em!"
Hứa Khinh Tử đột nhiên nhào vào lòng Dương Kiến Nghiêm, cảm động khóc ào lên. Năm năm chờ đợi, vào giờ khắc này, tất cả đều đáng giá. "Anh không chuẩn bị quà sinh nhật, bởi vì anh là quà của em"
Dương Kiến Nghiêm nhẹ nhàng nói. “Cảm ơn!” Hứa Khinh Tử khóc không thành tiếng.
"Bố" Lam Linh sợ hãi gọi, giống như có chút ghen tị, nhưng có nhiều người quá, cô bé không dám lớn. tiếng nói chuyện.
“Con gái ngoan” Dương Kiển Nghiêm ôm Lam Linh vào lòng, hôn một cái.
Khoảnh khắc này như bị đóng băng.
Giờ khắc này một nhà ba người thật đẹp và hạnh phúc. Lúc này, trước cửa khách sạn.
Đám người Hứa Đức Minh vò đầu bứt tai, bây giờ bữa tiệc đã bắt đầu, bọn họ còn chưa vào, đợi lát nữa sẽ kết thúc mất.
Bỏ lỡ cơ hội kết giao với những đại nhân vật này, không biết lần sau khi nào mới cơ hội. “Ông nội, ông nhìn xem” Đúng lúc này, Hứa Thu Hân đột nhiên kêu lên.
Mấy người nhìn về phía Hứa Thu Hấn, thấy cô ta đang nhìn lên màn hình trên tường của tòa nhà.
Trên màn hình, bây giờ đang phát trực tiếp hình ảnh của bữa tiệc.
Trong màn hình.
Dương Kiển Nghiêm ôm Lam Linh và Hứa Khinh Tử, hạnh phúc như vậy, ấm áp như vậy.
Trong video, ánh mắt của mọi người đều đang dõi theo họ, Vương Kim Siêng ở bên cạnh, giống như người chủ trì nói những lời thoại đã chuẩn bị từ trước.
"Đó là chủ tịch Vương." Vẻ mặt Hứa Thu Hân thay đổi. "Bữa tiệc sinh nhật này không phải là Vương Kim Siêng chuẩn bị cho Hứa Khinh Tử chứ?"
Đột nhiên, mấy người bừng tỉnh.
Hứa Khinh Tử nói mừng sinh nhật, tình cờ là Vương Kim Siêng cũng chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật cho vợ của lão đại thần bí.
Hứa Khinh Tử đến đây nói là tổ chức sinh nhật, vừa lúc bên trong cũng có người tổ chức sinh nhật.... Một lát sau, mới bừng tỉnh hiểu ra. Thì ra Dương Kiển Nghiêm chính là cái người được gọi là nhân vật lớn thần bí đó! Khuôn mặt của vài người đột nhiên trở nên khó chịu. Điều nực cười là trước đó, Dương Kiến Nghiêm và Hứa Khinh Tử còn đích thân đến mời bọn họ dự tiệc.
Bọn họ lại từ chối một cách ngu ngốc. Ban đầu, bọn họ có thể dùng tư cách người nhà để vào, tận hưởng đãi ngộ của tất cả mọi người.
Nhưng bây giờ, bọn họ lại bị chặn ở bên ngoài, bị coi là những kẻ thấp kém muốn trèo cao, khiến người ta nhìn thấy mà chê cười.
Cái gì là tự giễu.
Bây giờ đám người Hứa Đức Minh hẳn là phải rơi vào sự tự giễu sâu sắc. Nực cười, thật là quá nực cười. "Chết tiệt, chết tiệt!". Biểu cảm trên mặt Hứa Thu Hân vẫn vặn vẹo như trước.
Cô ta chửi ầm lên: "Cái thứ gì vậy, giả heo ăn thịt hổ? Nếu đã lợi hại như vậy, tại sao ngay từ đầu không nói với chúng ta, hai chúng ta trông giống những kẻ ngốc”
“Dương Kiến Nghiêm sao lại chưa từng nói” Hứa Đức Minh cười khổ tự giễu, “Dương Kiến nghiêm luôn nói, cậu ta có một công ty ở nước ngoài, tài sản hàng trăm tỷ đô la, nhưng chúng ta, không phải luôn không tin sao”
"Đều là báo ứng." Sau khi bữa tiệc kết thúc, Dương Kiến Nghiêm đưa Lam Linh trở lại bệnh viện trước.
Ra ngoài một lát, đã được sự đồng ý đặc biệt của bác sĩ, nếu không nhanh chóng đưa về bệnh viện, sẽ không tốt cho sức khỏe.
Lúc này, Hứa Khinh Tử nhận được điện thoại của nhà họ Hứa. Là Hứa Đức Minh gọi.
Sau khi tắt điện thoại, Hứa Khinh Tử nói với Dương Kiến Nghiêm: "Ông nội kêu chúng ta về nhà một chuyến, nói hôm nay là sinh nhật em, còn chưa chúc mừng em."
"Phải về sao?"
Dương Kiển Nghiêm đương nhiên biết gia đình này có chủ ý gì, nhưng quyền quyết định vẫn ở Hứa Khinh Tử.
"Về một chuyến đi." Vì vậy, Dương Kiển Nghiệm lái xe đưa Hứa Khinh Tử đến nhà họ Hứa. Trên đường đi, vẻ mặt Hứa Khinh Tử đầy nghi ngờ. Nhiều người ở bữa tiệc, cô đều nhìn thấy họ trên TV. Họ đều là những người quyền quý ở Hải Kinh.
Bình luận facebook