Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1709: Thực sự xong đời rồi
Nghe Đinh Xương nói thế, lão Cửu lập tức thay đổi sắc mặt, vội quát lớn: "Dương Thanh, giết ông ta ngay!"
Ông lão biết rất rõ sức hút của một linh khí lớn thế nào, trên thực tế, ngay cả những gia tộc Cổ Võ hàng đầu cũng chưa chắc đã có được một thanh linh khí.
Nhưng giờ đây, Dương Thanh lại đang sở hữu một con dao găm linh khí, không khó hình dung ra, một khi tin tức này bị truyền ra ngoài, Dương Thanh sẽ gặp phải phiền toái lớn cỡ nào.
Nếu Đinh Xương đã nhận ra binh khí trong tay Dương Thanh là linh khí, người này buộc phải chết.
"Quả đúng thật rồi! Không ngờ tên Siêu Phàm Thất Cảnh tép riu như mày lại sở hữu một bảo vật như vậy".
Ánh mắt Đinh Xương lóe lên đầy tham lam, lão ta nhìn chòng chọc vào con dao trên tay Dương Thanh không rời mắt.
Tuy cảnh giới võ thuật của lão ta mới tới Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ nhưng cũng đã cách Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong không xa, hơn nữa, lão ta còn có bí pháp Kim Chung Tráo của nhà họ Đinh.
Có thể nói, khi các cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh không ra tay, tất cả các thủ khác đều không phải đối thủ của lão ta nếu lão ta dốc toàn lực.
Nếu lão ta có thể lấy được linh khí trong tay Dương Thanh nữa thì dù đấu với cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, lão ta cảm thấy mình vẫn có rất nhiều khả năng giết chết được đối phương.
Đợi khi thực lực của lão ta tăng lên tới Siêu Phàm Cửu Cảnh, có lẽ ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, lão ta cũng không cần e ngại.
Hoài Lam lớn tiếng hét lên: "Anh Thanh, phải giết bằng được ông ta!"
Dĩ nhiên Dương Thanh cũng hiểu rõ điều này, từ khi anh lấy con dao ra thì đã nghĩ tới hậu quả, hoặc giết Đinh Xương, hoặc bị Đinh Xương giết chết và cướp linh khí.
Đã thế, chắc chắn anh sẽ không khoanh tay chịu chết.
Lúc này, thân thể anh đã rách toạc, trên người chằng chịt những vết nứt, như thể sắp sửa vỡ tung, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.
Không chỉ có vậy, anh còn đang phải chịu một áp lực cực kì lớn lao.
Sức mạnh trong con dao này quá lớn, lớn đến độ khiến anh khó có thể chống cự lại nổi.
"Giết!"
Anh nhấc chân bước lên một bước, thân mình lao vút về phía Đinh Xương.
Cùng lúc này, lão Cửu cũng hành động, ông lão bám sát Dương Thanh, xông về phía Đinh Xương.
Tuy ông lão đã gãy một cánh tay nhưng một tay khác vẫn còn nguyên vẹn, mặc dù ông lão biết mình lúc này không phải là đối thủ của Đinh Xương nhưng vẫn dồn sức xông lên, muốn giúp Dương Thanh một tay.
Đinh Xương không dám coi thường, thấy Dương Thanh xông lại, lão ta vội vàng di chuyển, nhanh chóng biến mất khỏi vị trí.
Ngay sau đó, đòn tấn công của Dương Thanh đã hạ xuống đúng vị trí cũ của Đinh Xương.
Lão Cửu đã đoán trước rằng Đinh Xương không dám đỡ đòn tấn công của Dương Thanh, ngay khi Dương Thanh đánh trượt, bóng ông lão đã xuất hiện trước mặt Đinh Xương, vung tay đánh ra một chưởng.
"Uỳnh!"
Đinh Xương vừa xuất hiện ở vị trí mới đã bị lão Cửu đánh trúng một đòn, lập tức bị đẩy lùi lại phía sau.
Chỉ có điều, bí pháp Kim Chung Tráo của lão ta vẫn còn tác dụng, đòn tấn công của lão Cửu chỉ đánh lùi lão ta chứ chưa hề gây thương tổn nặng nề cho Đinh Xương.
"Giết!"
Chiêu đầu thất bại, Dương Thanh lại một lần nữa vung dao, xông về phía Đinh Xương.
Đinh Xương vừa bị lão Cửu đánh lùi, còn chưa kịp đứng vững đã mãnh liệt cảm nhận được một mối nguy cực lớn đang tới, sắc mặt lão ta lập tức tái đi, dồn hết sức đạp mạnh xuống đất, thân mình lui bắn về sau.
"Phụt!"
Nhưng đã muộn, con dao găm linh khí trong tay Dương Thanh lại vẽ một đường máu trên người lão ta, lần này, vết thương sâu hơn hai lần trước.
Cũng vào lúc này, lão Cửu lại tấn công Đinh Xương một lần nữa.
"Uỳnh!"
Đinh Xương bị đánh trúng, lảo đảo lui lại.
Dương Thanh vung tay, xông lên đâm con dao về phía lão ta.
"Phụt!"
Vết đâm thứ tư!
Lão Cửu và Dương Thanh phối hợp nhịp nhàng, hai người thay phiên nhau tấn công, một người đánh lui Đinh Xương, ngay khi lão ta còn chưa định thần lại, người kia liền đánh tiếp.
Đòn tấn công của lão Cửu vẫn không thể tạo nên vết thương trí mạng cho Đinh Xương nhưng con dao linh khí của Dương Thanh đã rạch nên bốn vết máu dài trên ngực lão ta.
Cho tới lúc này, Đinh Xương mới ý thức được, mình đã thực sự rơi vào tình thế nguy hiểm, những vết rách do linh khí của Dương Thanh tạo thành không hề đơn thuần, đó thực sự là những vết thương cực kì nghiêm trọng.
Lão ta chợt có một dự cảm, những thương tổn mà linh khí gây cho lão ta sẽ rất khó hồi phục.
"Dương Thanh, tao sẽ không bỏ qua cho mày!"
Đinh Xương bỗng quay sang nhìn Dương Thanh, hung hãn quát lớn. Dứt lời, lão ta lao nhanh chạy trốn.
Dương Thanh vừa định đuổi theo, lại nghe thấy lão Cửu gọi: "Không cần đuổi theo, chúng ta phải rời khỏi đây ngay!"
Dương Thanh thoáng do dự, một khi thả Đinh Xương sống sót rời khỏi nơi này, chuyện anh sở hữu linh khí sẽ bị bại lộ, khi đó, có lẽ số lượng người đuổi giết anh sẽ lại tăng cao.
Dường như đã đọc được suy nghĩ của Dương Thanh, lão Cửu nghiêm nghị nói: "Nơi này là Thiện Thành, chúng ta muốn đuổi giết Đinh Xương sẽ rất khó, dù thực sự đuổi kịp cũng sẽ rơi vào vòng vây của nhà họ Đinh, khi ấy chúng ta thực sự không còn đường trốn nữa rồi".
"Hiện giờ chúng ta phải rời khỏi đây ngay, bằng không, nếu Đinh Xương dẫn viện binh tới thì sẽ rất nguy hiểm, mặt khác, chỉ sợ vẫn còn rất nhiều cao thủ của Hoài Thành đang trên đường đuổi giết chúng ta đấy".
"Cậu không cần quá lo đến chuyện Đinh Xương sẽ tiết lộ tin tức về linh khí trong tay cậu, bởi vì Đinh Xương cũng muốn có được nó, cho nên ông ta sẽ không ngu ngốc đến độ tiết lộ tin này ra ngoài, bởi vì như thế sẽ có thêm rất nhiều cao thủ muốn cướp đoạt linh khí, dựa vào thực lực của nhà họ Đinh, e là không có cơ hội cướp nổi".
Hoài Lam lái xe tới, nghe lão Cửu nói xong cũng gật đầu đồng tình: "Ông Cửu nói đúng đấy, anh Thanh, anh không cần lo Đinh Xương sẽ tiết lộ tin tức về linh khí trong tay anh đâu, việc chúng ta cần làm lúc này là lên đường ngay".
Màu đỏ máu trong mắt Dương Thanh tan biến dần, anh cất con dao vào túi.
Ngay khi con dao được thu lại, một cơn đau như xé toạc cơ thể lan khắp người anh.
Mặt anh vặn vẹo đi vì đau đớn, toàn thân cứ run lên.
Lão Cửu lập tức biến sắc: "Linh khí phản phệ!"
Nói xong, ông lão vội đẩy Dương Thanh lên xe, Hoài Lam nhanh nhẹn nổ máy, đạp chân ga, xe lao vút đi.
Dương Thanh nằm trong xe, mặt mũi vặn vẹo đi vì đau, anh cắn chặt khớp hàm, từng cơn đau đớn dữ dội như thể thân mình đang bị xé toạc khiến anh có cảm giác sống không bằng chết.
Lão Cửu vô cùng lo lắng, hấp tấp nói: "Cậu có thể lấy thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong để khống chế linh khí đã là một chuyện vượt ngoài tưởng tượng, lại liên tiếp sử dụng linh khí hai lần trong một khoảng thời gian ngắn, việc này sẽ gây tác hại cực lớn cho thân thể cậu, phản phệ cũng sẽ càng mạnh hơn".
Hoài Lam vừa lái xe vừa lo âu nói: "Anh Thanh, anh nhất định phải cố gắng chịu đựng! Chúng ta sắp rời khỏi địa giới Thiện Thành rồi".
"A..."
Cổ họng Dương Thanh thoát ra một âm thanh nghe như tiếng dã thú gầm gừ, anh siết chặt nắm tay, cánh tay nổi gân xanh chằng chịt.
Anh đang có cảm giác thân thể của chính mình đang liên tục bị một sức mạnh cực kì cuồng bạo giằng xé.
Thời gian thong thả trôi đi, cơn đau vẫn dùng dằng kéo dài.
Ngay lúc này, trên đoạn đường trước mặt, chợt có mấy chiếc xe tải lớn xuất hiện, chúng nằm quay ngang, chắn giữa đường.
Thấy lối đi phía trước đã bị chặn, Hoài Lam đạp mạnh phanh, tuyệt vọng nói: "Lần này, chúng ta thực sự xong đời rồi!"
Ông lão biết rất rõ sức hút của một linh khí lớn thế nào, trên thực tế, ngay cả những gia tộc Cổ Võ hàng đầu cũng chưa chắc đã có được một thanh linh khí.
Nhưng giờ đây, Dương Thanh lại đang sở hữu một con dao găm linh khí, không khó hình dung ra, một khi tin tức này bị truyền ra ngoài, Dương Thanh sẽ gặp phải phiền toái lớn cỡ nào.
Nếu Đinh Xương đã nhận ra binh khí trong tay Dương Thanh là linh khí, người này buộc phải chết.
"Quả đúng thật rồi! Không ngờ tên Siêu Phàm Thất Cảnh tép riu như mày lại sở hữu một bảo vật như vậy".
Ánh mắt Đinh Xương lóe lên đầy tham lam, lão ta nhìn chòng chọc vào con dao trên tay Dương Thanh không rời mắt.
Tuy cảnh giới võ thuật của lão ta mới tới Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ nhưng cũng đã cách Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong không xa, hơn nữa, lão ta còn có bí pháp Kim Chung Tráo của nhà họ Đinh.
Có thể nói, khi các cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh không ra tay, tất cả các thủ khác đều không phải đối thủ của lão ta nếu lão ta dốc toàn lực.
Nếu lão ta có thể lấy được linh khí trong tay Dương Thanh nữa thì dù đấu với cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, lão ta cảm thấy mình vẫn có rất nhiều khả năng giết chết được đối phương.
Đợi khi thực lực của lão ta tăng lên tới Siêu Phàm Cửu Cảnh, có lẽ ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, lão ta cũng không cần e ngại.
Hoài Lam lớn tiếng hét lên: "Anh Thanh, phải giết bằng được ông ta!"
Dĩ nhiên Dương Thanh cũng hiểu rõ điều này, từ khi anh lấy con dao ra thì đã nghĩ tới hậu quả, hoặc giết Đinh Xương, hoặc bị Đinh Xương giết chết và cướp linh khí.
Đã thế, chắc chắn anh sẽ không khoanh tay chịu chết.
Lúc này, thân thể anh đã rách toạc, trên người chằng chịt những vết nứt, như thể sắp sửa vỡ tung, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.
Không chỉ có vậy, anh còn đang phải chịu một áp lực cực kì lớn lao.
Sức mạnh trong con dao này quá lớn, lớn đến độ khiến anh khó có thể chống cự lại nổi.
"Giết!"
Anh nhấc chân bước lên một bước, thân mình lao vút về phía Đinh Xương.
Cùng lúc này, lão Cửu cũng hành động, ông lão bám sát Dương Thanh, xông về phía Đinh Xương.
Tuy ông lão đã gãy một cánh tay nhưng một tay khác vẫn còn nguyên vẹn, mặc dù ông lão biết mình lúc này không phải là đối thủ của Đinh Xương nhưng vẫn dồn sức xông lên, muốn giúp Dương Thanh một tay.
Đinh Xương không dám coi thường, thấy Dương Thanh xông lại, lão ta vội vàng di chuyển, nhanh chóng biến mất khỏi vị trí.
Ngay sau đó, đòn tấn công của Dương Thanh đã hạ xuống đúng vị trí cũ của Đinh Xương.
Lão Cửu đã đoán trước rằng Đinh Xương không dám đỡ đòn tấn công của Dương Thanh, ngay khi Dương Thanh đánh trượt, bóng ông lão đã xuất hiện trước mặt Đinh Xương, vung tay đánh ra một chưởng.
"Uỳnh!"
Đinh Xương vừa xuất hiện ở vị trí mới đã bị lão Cửu đánh trúng một đòn, lập tức bị đẩy lùi lại phía sau.
Chỉ có điều, bí pháp Kim Chung Tráo của lão ta vẫn còn tác dụng, đòn tấn công của lão Cửu chỉ đánh lùi lão ta chứ chưa hề gây thương tổn nặng nề cho Đinh Xương.
"Giết!"
Chiêu đầu thất bại, Dương Thanh lại một lần nữa vung dao, xông về phía Đinh Xương.
Đinh Xương vừa bị lão Cửu đánh lùi, còn chưa kịp đứng vững đã mãnh liệt cảm nhận được một mối nguy cực lớn đang tới, sắc mặt lão ta lập tức tái đi, dồn hết sức đạp mạnh xuống đất, thân mình lui bắn về sau.
"Phụt!"
Nhưng đã muộn, con dao găm linh khí trong tay Dương Thanh lại vẽ một đường máu trên người lão ta, lần này, vết thương sâu hơn hai lần trước.
Cũng vào lúc này, lão Cửu lại tấn công Đinh Xương một lần nữa.
"Uỳnh!"
Đinh Xương bị đánh trúng, lảo đảo lui lại.
Dương Thanh vung tay, xông lên đâm con dao về phía lão ta.
"Phụt!"
Vết đâm thứ tư!
Lão Cửu và Dương Thanh phối hợp nhịp nhàng, hai người thay phiên nhau tấn công, một người đánh lui Đinh Xương, ngay khi lão ta còn chưa định thần lại, người kia liền đánh tiếp.
Đòn tấn công của lão Cửu vẫn không thể tạo nên vết thương trí mạng cho Đinh Xương nhưng con dao linh khí của Dương Thanh đã rạch nên bốn vết máu dài trên ngực lão ta.
Cho tới lúc này, Đinh Xương mới ý thức được, mình đã thực sự rơi vào tình thế nguy hiểm, những vết rách do linh khí của Dương Thanh tạo thành không hề đơn thuần, đó thực sự là những vết thương cực kì nghiêm trọng.
Lão ta chợt có một dự cảm, những thương tổn mà linh khí gây cho lão ta sẽ rất khó hồi phục.
"Dương Thanh, tao sẽ không bỏ qua cho mày!"
Đinh Xương bỗng quay sang nhìn Dương Thanh, hung hãn quát lớn. Dứt lời, lão ta lao nhanh chạy trốn.
Dương Thanh vừa định đuổi theo, lại nghe thấy lão Cửu gọi: "Không cần đuổi theo, chúng ta phải rời khỏi đây ngay!"
Dương Thanh thoáng do dự, một khi thả Đinh Xương sống sót rời khỏi nơi này, chuyện anh sở hữu linh khí sẽ bị bại lộ, khi đó, có lẽ số lượng người đuổi giết anh sẽ lại tăng cao.
Dường như đã đọc được suy nghĩ của Dương Thanh, lão Cửu nghiêm nghị nói: "Nơi này là Thiện Thành, chúng ta muốn đuổi giết Đinh Xương sẽ rất khó, dù thực sự đuổi kịp cũng sẽ rơi vào vòng vây của nhà họ Đinh, khi ấy chúng ta thực sự không còn đường trốn nữa rồi".
"Hiện giờ chúng ta phải rời khỏi đây ngay, bằng không, nếu Đinh Xương dẫn viện binh tới thì sẽ rất nguy hiểm, mặt khác, chỉ sợ vẫn còn rất nhiều cao thủ của Hoài Thành đang trên đường đuổi giết chúng ta đấy".
"Cậu không cần quá lo đến chuyện Đinh Xương sẽ tiết lộ tin tức về linh khí trong tay cậu, bởi vì Đinh Xương cũng muốn có được nó, cho nên ông ta sẽ không ngu ngốc đến độ tiết lộ tin này ra ngoài, bởi vì như thế sẽ có thêm rất nhiều cao thủ muốn cướp đoạt linh khí, dựa vào thực lực của nhà họ Đinh, e là không có cơ hội cướp nổi".
Hoài Lam lái xe tới, nghe lão Cửu nói xong cũng gật đầu đồng tình: "Ông Cửu nói đúng đấy, anh Thanh, anh không cần lo Đinh Xương sẽ tiết lộ tin tức về linh khí trong tay anh đâu, việc chúng ta cần làm lúc này là lên đường ngay".
Màu đỏ máu trong mắt Dương Thanh tan biến dần, anh cất con dao vào túi.
Ngay khi con dao được thu lại, một cơn đau như xé toạc cơ thể lan khắp người anh.
Mặt anh vặn vẹo đi vì đau đớn, toàn thân cứ run lên.
Lão Cửu lập tức biến sắc: "Linh khí phản phệ!"
Nói xong, ông lão vội đẩy Dương Thanh lên xe, Hoài Lam nhanh nhẹn nổ máy, đạp chân ga, xe lao vút đi.
Dương Thanh nằm trong xe, mặt mũi vặn vẹo đi vì đau, anh cắn chặt khớp hàm, từng cơn đau đớn dữ dội như thể thân mình đang bị xé toạc khiến anh có cảm giác sống không bằng chết.
Lão Cửu vô cùng lo lắng, hấp tấp nói: "Cậu có thể lấy thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong để khống chế linh khí đã là một chuyện vượt ngoài tưởng tượng, lại liên tiếp sử dụng linh khí hai lần trong một khoảng thời gian ngắn, việc này sẽ gây tác hại cực lớn cho thân thể cậu, phản phệ cũng sẽ càng mạnh hơn".
Hoài Lam vừa lái xe vừa lo âu nói: "Anh Thanh, anh nhất định phải cố gắng chịu đựng! Chúng ta sắp rời khỏi địa giới Thiện Thành rồi".
"A..."
Cổ họng Dương Thanh thoát ra một âm thanh nghe như tiếng dã thú gầm gừ, anh siết chặt nắm tay, cánh tay nổi gân xanh chằng chịt.
Anh đang có cảm giác thân thể của chính mình đang liên tục bị một sức mạnh cực kì cuồng bạo giằng xé.
Thời gian thong thả trôi đi, cơn đau vẫn dùng dằng kéo dài.
Ngay lúc này, trên đoạn đường trước mặt, chợt có mấy chiếc xe tải lớn xuất hiện, chúng nằm quay ngang, chắn giữa đường.
Thấy lối đi phía trước đã bị chặn, Hoài Lam đạp mạnh phanh, tuyệt vọng nói: "Lần này, chúng ta thực sự xong đời rồi!"
Bình luận facebook