Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1710: Mục đích thật sự
Đoạn đường trước mặt đã bị một đoàn xe tải lớn chắn ngang, chiếc xe thương vụ của nhóm Dương Thanh không cách nào vượt qua được.
Đứng trước xe bọn họ là một bóng người quen thuộc, đó chính là Mục Hoa, người từng đi theo Đinh Xương đuổi giết bọn Dương Thanh.
Có điều lạ lùng là, chiếc xe chắn trước mặt bọn họ chỉ có mình Mục Hoa, mấy chiếc xe tải còn lại kia cũng chỉ có một tài xế trên mỗi chiếc xe mà thôi.
Trông tình huống này không giống như đang muốn liều mạng đánh với bọn Dương Thanh.
Lão Cửu nhìn Hoài Lam, nói: "Ở yên trên xe, đừng có xuống dưới, một khi thấy không ổn, cô phải quay đầu xe đi ngay".
Hoài Lam khó xử liếc nhìn Dương Thanh vẫn còn đang oằn mình trong cơn đau đớn tột cùng vì bị phản phệ, lão Cửu lại nói: "Tôi có thể chết, nhưng cậu ấy thì không, cô hiểu chứ?"
Hoài Lam vội đáp: "Hiểu ạ".
Bấy giờ lão Cửu mới xuống xe, đi về phía Mục Hoa.
Lão Cửu bước tới gần, nhìn chằm chằm Mục Hoa, lạnh lùng hỏi: "Ông làm thế này là định không bỏ qua cho chúng tôi rồi?"
Mục Hoa lắc đầu, cười nói: "Ông hiểu lầm rồi, tôi chờ các vị ở đây là muốn mời các vị tới nhà họ Mục chúng tôi một chuyến".
Lão Cửu cười nhạt: "Tôi thấy không phải mời mà là uy hiếp mới phải nhỉ? Nếu chúng tôi thực sự tới nhà họ Mục các người, liệu còn có thể sống sót rời khỏi đó không?"
Mục Hoa lại nói: "Ông thật sự hiểu lầm rồi, nếu chúng tôi không chịu bỏ qua thì sao chỉ có mình tôi tới tìm các vị thế này? Riêng cậu thanh niên kia thôi là tôi đã không đánh lại được rồi, huống hồ còn thêm người có thực lực mạnh hơn là ông?"
"Nay cao thủ của phủ Hoài Thành đang truy lùng các vị khắp nơi, vừa rồi các vị đã bị Đinh Xương giữ chân lâu như vậy, lúc này hẳn cao thủ của phủ Hoài Thành cũng sắp đuổi tới nơi rồi".
"Tôi có thể nói cho các vị biết điều này, các vị thực sự không có cơ hội chạy thoát khỏi lòng bàn tay phủ Hoài Thành đâu, thực lực của phủ Hoài Thành rất mạnh, chỉ cần đánh tiếng là sẽ có vô số thế lực hàng đầu truy lùng các vị".
"Hiện giờ, ở sân bay và ga tàu hỏa của các thành phố lân cận đều có cao thủ của các thế lực hàng đầu rình rập chờ sẵn. Các vị hoàn toàn không có khả năng rời khỏi đây trót lọt bằng máy bay hay tàu hỏa, nhưng cao thủ của phủ Hoài Thành lại có thể sử dụng bất cứ phương tiện nào để đuổi giết các vị, các vị nghĩ mình có thể chạy thoát được sao?"
Lão Cửu nghe nói thế, lập tức trầm mặt xuống, nheo mắt nhìn chằm chằm Mục Hoa, hỏi: "Nói vậy là chúng tôi hoàn toàn không có khả năng sống sót rời khỏi nơi này?"
Mục Hoa cười cười: "Nếu các vị đồng ý tới nhà họ Mục chúng tôi, chúng tôi tình nguyện hỗ trợ các vị tạm tránh né bọn người đang đuổi giết các vị, đợi khi chuyện này lắng xuống, các vị muốn rời đi, chúng tôi tuyệt đối không ngăn cản".
Lão Cửu nói ngay: "Tôi không tin ông!"
Mục Hoa cười cười, sau đó quay lại phất tay với mấy chiếc xe tải kia.
Ngay lập tức, mấy chiếc xe đang chắn ngang đường lục tục rời khỏi đó.
Mục Hoa nói với lão Cửu: "Nếu thế, tôi cũng không ép buộc các vị, các vị đi đi! Yên tâm, nhà họ Mục chúng tôi tuyệt đối không có ý định đuổi giết các vị, cũng sẽ không tiết lộ tung tích của các vị đâu".
Lão Cửu không nói gì, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Mục Hoa, nhưng trong lòng ông lão đã bắt đầu do dự.
Đúng như Mục Hoa nói, cao thủ của phủ Hoài Thành có thể sử dụng bất cứ phương tiện nào để đuổi giết bọn họ, mà bọn họ lại chỉ có thể chạy trốn bằng xe hơi.
Mấy thành thị quanh đây đều có các thế lực đứng đầu, hiện giờ hẳn các thế lực này đều đã tham gia đuổi giết Dương Thanh, chỉ e bọn họ sẽ khó lòng rời khỏi nơi này bình yên vô sự.
Chỉ một lão Đinh Xương như vừa rồi đã là quá mạnh so với bọn họ, mà đó mới chỉ là một mình lão ta, nếu thêm cả gia tộc sau lưng lão ta nữa thì sẽ thế nào?
Đúng lúc này, một bóng người trẻ tuổi bỗng bước xuống từ chiếc xe sau lưng lão Cửu, nói với Mục Hoa: "Nếu Mục lão đã có lời mời thì chúng tôi sẽ tới nhà họ Mục một chuyến xem sao".
"Dương Thanh!"
Thấy Dương Thanh xuống xe, lão Cửu vui mừng quá đỗi, mới rồi, Dương Thanh còn đang quằn quại gánh chịu cơn đau khủng khiếp từ phản phệ của linh khí, vậy mà chưa được bao lâu đã khỏe lại được rồi?
Lần trước Dương Thanh bị phản phệ hơn một giờ mới qua, lần này mới hơn nửa giờ đã kết thúc.
Nhưng sắc mặt của Dương Thanh vẫn còn rất nhợt nhạt, anh khẽ gật đầu với lão Cửu rồi lại nhìn sang phía Mục Hoa, lên tiếng: "Mục lão, mời dẫn đường!"
Mục Hoa chăm chú nhìn Dương Thanh rồi cười nói: "Không hổ là người trẻ tuổi có thể khiến cả thành chủ Hoài Thành cũng phải sợ hãi, rất quyết đoán!"
Mục Hoa lên xe của nhóm Dương Thanh, chỉ về phía trước, nói: "Ngã rẽ trước mặt, rẽ trái".
Lão Cửu căng thẳng và cảnh giác quan sát xung quanh, nhưng Dương Thanh lại cực kì bình tĩnh, anh chỉ lẳng lặng ngồi đó, có điều, khí thế võ thuật trên người anh không được ổn định, cứ chập chờn lúc cao lúc thấp.
Lão Cửu thoáng lo âu nhìn Dương Thanh, tuy không biết tình hình Dương Thanh ra sao nhưng ông lão hiểu được, tình huống hiện tại của anh nhất định có liên quan tới sự phản phệ sau khi sử dụng linh khí.
Có lẽ khi nãy, Dương Thanh đã dốc sức gắng gượng chống lại cơn đau để xuống xe, bây giờ anh đang phải tiếp tục đối kháng với nó.
Mục Hoa ngồi ở ghế phó lái, tuy không tiện quay đầu quan sát nhưng cũng có thể cảm nhận được hơi thở trên người Dương Thanh cực kì bất ổn, song lão ta vẫn không nói gì thêm.
Hai mươi phút sau, xe đi tới trước cổng một trang viên, trên cổng trang viên có treo một bảng hiệu lớn, trên đó chỉ có hai chữ rồng bay phượng múa "Mục Phủ".
Lão Cửu âm thầm khiếp sợ, vì lúc này ông lão mới nhận ra, Mục Hoa này chính là người nhà họ Mục của phủ thành chủ Thiện Thành.
Xe vừa tới cổng đã bị hai vệ sĩ ngăn lại.
Cửa kính bên ghế phó lái chầm chậm hạ xuống, khuôn mặt Mục Hoa xuất hiện trong tầm nhìn của hai vệ sĩ.
"Hoa trưởng lão!"
Thấy Mục Hoa, hai vệ sĩ vội vàng khom người chào hết sức cung kính.
Không còn trở ngại nào khác, xe thuận lợi tiến vào trong.
Dưới chỉ dẫn của Mục Hoa, xe dừng lại trước một căn biệt thự sang trọng.
"Đến rồi!"
Mục Hoa cười nói.
Hoài Lam dừng xe, lão Cửu và Dương Thanh lần lượt xuống xe.
Lúc này, sắc mặt Dương Thanh đã khá hơn trước, nhưng hơi thở trên người vẫn bất ổn như cũ, quá trình phản phệ của linh khí còn chưa kết thúc.
"Các vị, mời vào trong!"
Mục Hoa cười cười, giơ tay mời.
Đoàn người tiến vào biệt thự.
Khi vừa vào trong biệt thự, bọn họ đã gặp một ông già ngồi trên xe lăn.
"Thành chủ, các vị khách quý của ngài đã tới rồi!"
Mục Hoa đi tới trước mặt ông già kia, khom người thưa.
Sau đó, lão ta lại quay sang phía Dương Thanh, mỉm cười giới thiệu: "Vị này là thành chủ Thiện Thành chúng tôi, Mục thành chủ".
Ba người Dương Thanh đều nhìn về phía Mục thành chủ, Mục thành chủ mỉm cười, lên tiếng: "Xin lỗi, tôi đi đứng không tiện, không thể đứng dậy chào đón, có chỗ nào chưa phải phép mong quý khách châm chước".
Dương Thanh mỉm cười: "Mục thành chủ quá lời rồi!"
Anh rất bất ngờ khi được biết Mục thành chủ lại là một ông lão phải ngồi trên xe lăn, đồng thời cũng thật không ngờ khi Mục thành chủ lại khách sáo với bọn anh đến thế.
Lão Cửu vẫn nghiêm túc đứng sau lưng Dương Thanh, không dám buông lỏng cảnh giác, dù sao nơi này cũng là địa bàn của người khác, và cho đến giờ ông lão vẫn chưa hiểu rõ, người của Mục phủ đưa bọn họ tới đây làm gì.
Đứng trước xe bọn họ là một bóng người quen thuộc, đó chính là Mục Hoa, người từng đi theo Đinh Xương đuổi giết bọn Dương Thanh.
Có điều lạ lùng là, chiếc xe chắn trước mặt bọn họ chỉ có mình Mục Hoa, mấy chiếc xe tải còn lại kia cũng chỉ có một tài xế trên mỗi chiếc xe mà thôi.
Trông tình huống này không giống như đang muốn liều mạng đánh với bọn Dương Thanh.
Lão Cửu nhìn Hoài Lam, nói: "Ở yên trên xe, đừng có xuống dưới, một khi thấy không ổn, cô phải quay đầu xe đi ngay".
Hoài Lam khó xử liếc nhìn Dương Thanh vẫn còn đang oằn mình trong cơn đau đớn tột cùng vì bị phản phệ, lão Cửu lại nói: "Tôi có thể chết, nhưng cậu ấy thì không, cô hiểu chứ?"
Hoài Lam vội đáp: "Hiểu ạ".
Bấy giờ lão Cửu mới xuống xe, đi về phía Mục Hoa.
Lão Cửu bước tới gần, nhìn chằm chằm Mục Hoa, lạnh lùng hỏi: "Ông làm thế này là định không bỏ qua cho chúng tôi rồi?"
Mục Hoa lắc đầu, cười nói: "Ông hiểu lầm rồi, tôi chờ các vị ở đây là muốn mời các vị tới nhà họ Mục chúng tôi một chuyến".
Lão Cửu cười nhạt: "Tôi thấy không phải mời mà là uy hiếp mới phải nhỉ? Nếu chúng tôi thực sự tới nhà họ Mục các người, liệu còn có thể sống sót rời khỏi đó không?"
Mục Hoa lại nói: "Ông thật sự hiểu lầm rồi, nếu chúng tôi không chịu bỏ qua thì sao chỉ có mình tôi tới tìm các vị thế này? Riêng cậu thanh niên kia thôi là tôi đã không đánh lại được rồi, huống hồ còn thêm người có thực lực mạnh hơn là ông?"
"Nay cao thủ của phủ Hoài Thành đang truy lùng các vị khắp nơi, vừa rồi các vị đã bị Đinh Xương giữ chân lâu như vậy, lúc này hẳn cao thủ của phủ Hoài Thành cũng sắp đuổi tới nơi rồi".
"Tôi có thể nói cho các vị biết điều này, các vị thực sự không có cơ hội chạy thoát khỏi lòng bàn tay phủ Hoài Thành đâu, thực lực của phủ Hoài Thành rất mạnh, chỉ cần đánh tiếng là sẽ có vô số thế lực hàng đầu truy lùng các vị".
"Hiện giờ, ở sân bay và ga tàu hỏa của các thành phố lân cận đều có cao thủ của các thế lực hàng đầu rình rập chờ sẵn. Các vị hoàn toàn không có khả năng rời khỏi đây trót lọt bằng máy bay hay tàu hỏa, nhưng cao thủ của phủ Hoài Thành lại có thể sử dụng bất cứ phương tiện nào để đuổi giết các vị, các vị nghĩ mình có thể chạy thoát được sao?"
Lão Cửu nghe nói thế, lập tức trầm mặt xuống, nheo mắt nhìn chằm chằm Mục Hoa, hỏi: "Nói vậy là chúng tôi hoàn toàn không có khả năng sống sót rời khỏi nơi này?"
Mục Hoa cười cười: "Nếu các vị đồng ý tới nhà họ Mục chúng tôi, chúng tôi tình nguyện hỗ trợ các vị tạm tránh né bọn người đang đuổi giết các vị, đợi khi chuyện này lắng xuống, các vị muốn rời đi, chúng tôi tuyệt đối không ngăn cản".
Lão Cửu nói ngay: "Tôi không tin ông!"
Mục Hoa cười cười, sau đó quay lại phất tay với mấy chiếc xe tải kia.
Ngay lập tức, mấy chiếc xe đang chắn ngang đường lục tục rời khỏi đó.
Mục Hoa nói với lão Cửu: "Nếu thế, tôi cũng không ép buộc các vị, các vị đi đi! Yên tâm, nhà họ Mục chúng tôi tuyệt đối không có ý định đuổi giết các vị, cũng sẽ không tiết lộ tung tích của các vị đâu".
Lão Cửu không nói gì, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Mục Hoa, nhưng trong lòng ông lão đã bắt đầu do dự.
Đúng như Mục Hoa nói, cao thủ của phủ Hoài Thành có thể sử dụng bất cứ phương tiện nào để đuổi giết bọn họ, mà bọn họ lại chỉ có thể chạy trốn bằng xe hơi.
Mấy thành thị quanh đây đều có các thế lực đứng đầu, hiện giờ hẳn các thế lực này đều đã tham gia đuổi giết Dương Thanh, chỉ e bọn họ sẽ khó lòng rời khỏi nơi này bình yên vô sự.
Chỉ một lão Đinh Xương như vừa rồi đã là quá mạnh so với bọn họ, mà đó mới chỉ là một mình lão ta, nếu thêm cả gia tộc sau lưng lão ta nữa thì sẽ thế nào?
Đúng lúc này, một bóng người trẻ tuổi bỗng bước xuống từ chiếc xe sau lưng lão Cửu, nói với Mục Hoa: "Nếu Mục lão đã có lời mời thì chúng tôi sẽ tới nhà họ Mục một chuyến xem sao".
"Dương Thanh!"
Thấy Dương Thanh xuống xe, lão Cửu vui mừng quá đỗi, mới rồi, Dương Thanh còn đang quằn quại gánh chịu cơn đau khủng khiếp từ phản phệ của linh khí, vậy mà chưa được bao lâu đã khỏe lại được rồi?
Lần trước Dương Thanh bị phản phệ hơn một giờ mới qua, lần này mới hơn nửa giờ đã kết thúc.
Nhưng sắc mặt của Dương Thanh vẫn còn rất nhợt nhạt, anh khẽ gật đầu với lão Cửu rồi lại nhìn sang phía Mục Hoa, lên tiếng: "Mục lão, mời dẫn đường!"
Mục Hoa chăm chú nhìn Dương Thanh rồi cười nói: "Không hổ là người trẻ tuổi có thể khiến cả thành chủ Hoài Thành cũng phải sợ hãi, rất quyết đoán!"
Mục Hoa lên xe của nhóm Dương Thanh, chỉ về phía trước, nói: "Ngã rẽ trước mặt, rẽ trái".
Lão Cửu căng thẳng và cảnh giác quan sát xung quanh, nhưng Dương Thanh lại cực kì bình tĩnh, anh chỉ lẳng lặng ngồi đó, có điều, khí thế võ thuật trên người anh không được ổn định, cứ chập chờn lúc cao lúc thấp.
Lão Cửu thoáng lo âu nhìn Dương Thanh, tuy không biết tình hình Dương Thanh ra sao nhưng ông lão hiểu được, tình huống hiện tại của anh nhất định có liên quan tới sự phản phệ sau khi sử dụng linh khí.
Có lẽ khi nãy, Dương Thanh đã dốc sức gắng gượng chống lại cơn đau để xuống xe, bây giờ anh đang phải tiếp tục đối kháng với nó.
Mục Hoa ngồi ở ghế phó lái, tuy không tiện quay đầu quan sát nhưng cũng có thể cảm nhận được hơi thở trên người Dương Thanh cực kì bất ổn, song lão ta vẫn không nói gì thêm.
Hai mươi phút sau, xe đi tới trước cổng một trang viên, trên cổng trang viên có treo một bảng hiệu lớn, trên đó chỉ có hai chữ rồng bay phượng múa "Mục Phủ".
Lão Cửu âm thầm khiếp sợ, vì lúc này ông lão mới nhận ra, Mục Hoa này chính là người nhà họ Mục của phủ thành chủ Thiện Thành.
Xe vừa tới cổng đã bị hai vệ sĩ ngăn lại.
Cửa kính bên ghế phó lái chầm chậm hạ xuống, khuôn mặt Mục Hoa xuất hiện trong tầm nhìn của hai vệ sĩ.
"Hoa trưởng lão!"
Thấy Mục Hoa, hai vệ sĩ vội vàng khom người chào hết sức cung kính.
Không còn trở ngại nào khác, xe thuận lợi tiến vào trong.
Dưới chỉ dẫn của Mục Hoa, xe dừng lại trước một căn biệt thự sang trọng.
"Đến rồi!"
Mục Hoa cười nói.
Hoài Lam dừng xe, lão Cửu và Dương Thanh lần lượt xuống xe.
Lúc này, sắc mặt Dương Thanh đã khá hơn trước, nhưng hơi thở trên người vẫn bất ổn như cũ, quá trình phản phệ của linh khí còn chưa kết thúc.
"Các vị, mời vào trong!"
Mục Hoa cười cười, giơ tay mời.
Đoàn người tiến vào biệt thự.
Khi vừa vào trong biệt thự, bọn họ đã gặp một ông già ngồi trên xe lăn.
"Thành chủ, các vị khách quý của ngài đã tới rồi!"
Mục Hoa đi tới trước mặt ông già kia, khom người thưa.
Sau đó, lão ta lại quay sang phía Dương Thanh, mỉm cười giới thiệu: "Vị này là thành chủ Thiện Thành chúng tôi, Mục thành chủ".
Ba người Dương Thanh đều nhìn về phía Mục thành chủ, Mục thành chủ mỉm cười, lên tiếng: "Xin lỗi, tôi đi đứng không tiện, không thể đứng dậy chào đón, có chỗ nào chưa phải phép mong quý khách châm chước".
Dương Thanh mỉm cười: "Mục thành chủ quá lời rồi!"
Anh rất bất ngờ khi được biết Mục thành chủ lại là một ông lão phải ngồi trên xe lăn, đồng thời cũng thật không ngờ khi Mục thành chủ lại khách sáo với bọn anh đến thế.
Lão Cửu vẫn nghiêm túc đứng sau lưng Dương Thanh, không dám buông lỏng cảnh giác, dù sao nơi này cũng là địa bàn của người khác, và cho đến giờ ông lão vẫn chưa hiểu rõ, người của Mục phủ đưa bọn họ tới đây làm gì.
Bình luận facebook