• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần (40 Viewers)

  • Chương 1781: Dám giết ông ta

Dương Thanh nhìn chằm chằm vào chiến trường, cảm thấy vô cùng kích động, thì ra sư phụ anh lợi hại đến thế.

Rõ ràng Thanh Phong đã dốc toàn lực đối phó, nhưng vẫn liên tục lùi lại trước sự áp đảo của Vô Danh.

“Rầm!”

Rốt cuộc, Thanh Phong cũng không chịu nổi những cú va chạm liên tiếp từ tấm bia, bị hất bay ra xa mấy chục mét, hộc máu mồm, khí thế yếu ớt tới cực điểm.

Sau đó, Vô Danh cũng không định ngừng tay, tấm bia lại đột ngột trồi lên từ dưới đất, đập vào đầu Thanh Phong.

Dương Thanh sững sờ, sư phụ đang định giết cả cao thủ của Thủ Hộ Minh hả?

“Xin đế sư nương tay!”

Đúng lúc này, một ông lão mặc áo bào xanh khác bỗng xuất hiện trước mặt Thanh Phong, tung chưởng về phía tấm bia đang giáng xuống đầu lão ta.

“Rầm!”

Trước ánh mắt khiếp sợ của Dương Thanh, ông lão đánh trúng tấm bia, tấm bia bị ngăn lại, xoay mấy chục vòng trong tay lão ta rồi dừng hẳn.

Có vẻ Vô Danh không hề bất ngờ, ông cụ cười lạnh, nhìn về phía đối phương: “Thiết Thủ, ông định hợp sức với ông ta để đối phó tôi à?”

Ông lão được gọi là Thiết Thủ vội lắc đầu, cười nói: “Đế sư nói quá rồi! Tôi chỉ xin đế sư nể mặt minh chủ, tha cho Thanh Phong lần này thôi!”

Thanh Phong nghiến răng nghiến lợi: “Thiết Thủ, Vô Danh không quan tâm đến quy định của Thủ Hộ Minh, giết một cao thủ Thiên Cảnh, còn ra tay với người chấp pháp của Thủ Hộ Minh, đây là tội nặng, ông hãy bắt ông ta với tôi đi!”

Thiết Thủ nhíu mày, lạnh lùng quát: “Im miệng!”

Thanh Phong đang định nói gì đó, nhưng thấy ánh mắt lạnh lùng của Thiết Thủ, lão ta ngậm miệng ngay, chỉ tức giận nhìn về phía Vô Danh.

Khi nhìn về phía Vô Danh, Thiết Thủ lại tươi cười. Lão ta bỗng quay sang Dương Thanh, tiếp đến lại nhìn Vô Danh, rồi ném một vỏ dao bằng vàng khảm ngọc qua đó.

Vô Danh đón lấy vỏ dao, cười híp mắt, nhìn chằm chằm vào Thiết Thủ.

Thiết Thủ cười nói: “Vỏ dao bằng vàng khảm ngọc này là vỏ bội đao của tôi năm đó, nhưng về sau đao gãy mất, nên nó không chứa vũ khí gì”.

“Tôi đã thấy dao găm linh khí trong tay đệ tử ông, chắc là báu vật Huyết Chủy của gia tộc cuồng hóa trong truyền thuyết, xem ra vỏ của Huyết Chủy đã mất, nếu không có vỏ dao thích hợp thì nó cũng không được tính là báu vật”.

“Vỏ dao này của tôi vừa hay có thể trấn áp sát khí trong dao găm, sau này đệ tử ông sẽ không bị tổn thương quá nhiều khi dùng Huyết Chủy nữa”.

Nghe thấy Thiết Thủ nói thế, Dương Thanh lập tức giật mình.

Đây là lần đầu tiên anh nghe về tên của dao găm linh khí trong tay mình, thì ra nó tên Huyết Chủy.

Thanh Phong nghe thấy Thiết Thủ nói thế, lập tức biến sắc, vội nói: “Đó là thứ mà ông luôn mang theo, sao ông lại đưa cho người khác chứ?”

Thiết Thủ cười nhạt, nói: “Trên đường học võ, sau cùng vẫn phải dựa vào tu vi của bản thân. Nếu đã gặp được người có duyên, tặng món đồ đã vô dụng với tôi cho người ta thì sao chứ?”

Lão ta nói rồi nhìn về phía Dương Thanh, cười ha hả: “Chàng trai, sau này vỏ dao này sẽ là của cậu, cậu phải giữ gìn cẩn thận nhé”.

Vô Danh cầm vỏ dao lên quan sát, xác nhận không có vấn đề gì, bèn ném cho Dương Thanh rồi nói: “Nếu người ta muốn tặng thì con cứ nhận đi”.

Sau khi đón lấy vỏ dao kia, Dương Thanh chỉ thấy cảm giác ấm áp lan khắp cánh tay mình.

Bên ngoài vỏ dao bằng vàng khảm rất nhiều ngọc quý, chế tác rất tinh xảo.

Dương Thanh vội tra Huyết Chủy vào vỏ dao bằng vàng, điều khiến anh vui mừng chính là vỏ dao này rất vừa vặn, Huyết Chủy cắm vừa khít, như thể nó được làm riêng cho Huyết Chủy.

Sau khi Huyết Chủy được cắm vào vỏ dao, sát khí của nó lập tức biến mất.

Mỗi khi Dương Thanh dùng Huyết Chủy, cánh tay anh sẽ bị sát khí cắn trả, bây giờ có vỏ dao này rồi, sau này anh không cần lo cánh tay sẽ bị tổn thương vì dùng Huyết Chủy nữa.

“Cảm ơn tiền bối đã tặng vỏ dao ạ!”

Dương Thanh vội chắp tay nói cảm ơn.

Thiết Thủ mỉm cười ôn hòa: “Không cần khách sáo!”

Lão ta nói rồi nhìn về phía Vô Danh: “Nếu đế sư không còn việc khác, tôi xin đưa Thanh Phong đi trước”.

Vô Danh lạnh nhạt nhìn Thanh Phong, nói: “Lần này, nể mặt Thiết Thủ, tôi tha cho ông một lần, nếu dám tái phạm, tôi cam đoan sẽ đích thân giết ông đấy!”

Nghe thấy thế, Thanh Phong hết sức tức giận, đang định lên tiếng, Thiết Thủ chợt nói: “Thanh Phong, không xin lỗi đế sư đi à?”

Thanh Phong hít sâu, cố nén giận, nói với vẻ không cam lòng: “Xin lỗi!”

“Mau cút đi!”

Vô Danh lạnh lùng nói.

“Vô Danh, tạm biệt!”

Thiết Thủ chắp tay chào rồi lập tức đưa Thanh Phong đi.

Dương Thanh đang chìm trong niềm vui vì đạt được vỏ dao, cũng không phát hiện chuyện Vô Danh nhìn theo hướng Thiết Thủ rời đi với vẻ nghiêm nghị.

Dương Thanh bỗng lo lắng hỏi: “Sư phụ, suýt chút nữa người đã giết cao thủ của Thủ Hộ Minh kia, người sẽ không gặp nguy hiểm gì chứ?”

Vô Danh cười nhạt, hỏi ngược lại: “Nếu ta gặp nguy hiểm thật, con nghĩ Thiết Thủ sẽ tặng bảo vật của mình cho con ư?”

Dương Thanh thoáng sững sờ rồi hiểu ngay, cười nói: “Chỉ cần Thủ Hộ Minh không truy cứu trách nhiệm của người vì chuyện hôm nay, con cũng yên tâm rồi”.

Vô Danh vỗ vai Dương Thanh, cười nói: “Cứ yên tâm, Thủ Hộ Minh không làm gì được ta đâu!”

Dương Thanh lại hỏi: “Đúng rồi, hồi nãy tiền bối Thiết Thủ gọi người là đế sư, từ đó có ý nghĩa gì thế?”

Vô Danhmỉm cười: “Sau khi bước vào Thiên Cảnh, con sẽ biết thôi”.

Ông cụ nói rồi nhìn giờ, mở miệng nói: “Đến lúc ta nên đi rồi!”

Nghe thấy thế, Dương Thanh có vẻ không nỡ.

Khó khăn lắm mới được gặp sư phụ một lần, chưa gì đã phải chia xa ư?

Từ sau khi từ biệt sư phụ năm đó, cơ hội gặp mặt giữa hai người cứ ít dần, đây là lần thứ hai họ gặp.

Hai người còn chưa kịp ôn chuyện cũ thì đã phải chia xa.

Nhưng Dương Thanh cũng hiểu Vô Danhcòn bận nhiều việc, tuy anh không biết thân phận của Vô Danh, nhưng cũng biết ông cụ có việc thật, hết sức bận rộn.

“Sư phụ, người phải giữ gìn sức khỏe nhé!”

Dương Thanh nhìn về phía Vô Danh, nói với vẻ lưu luyến.

Vô Danh tươi cười nhìn chằm chằm vào Dương Thanh mấy giây rồi nói: “Không tệ, sắp bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh rồi, không khiến ta mất mặt, ta đi đây!”

Ông cụ nói rồi quay người rời đi.

Dương Thanh cũng không ngăn cản, nhìn bóng lưng của Vô Danh dần biến mất trong tầm mắt mình.

“Dương Thanh, nhà họ Khương sẽ không bỏ qua cho mày đâu! Chắc chắn mày sẽ chết rất thê thảm đấy!”

Đúng lúc này, một giọng nói đằng đằng sát khí bỗng vang lên.

Dương Thanh không nhìn nữa, quay sang Khương Nham, lúc này Khương Nham đã bị kiếm máu mà anh phun ra chọc mù mắt.

Trong mắt Dương Thanh lóe lên sát khí mãnh liệt, anh lạnh lùng nhìn Khương Nham: “Người bảo vệ ông đã chết rồi, ông vẫn dám hống hách như thế, cho dù sau này tôi sẽ chết rất thê thảm, ông cũng không nhìn thấy đâu”.

Sau khi anh dứt lời, khí thế mạnh mẽ cũng lan ra từ người anh.

Khương Nham lập tức có vẻ hoảng sợ, đến giờ ông ta mới nhận ra, Dương Thanh thực sự dám giết mình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chiến Thần Ở Rể Convert
  • Dương Thần Tần Tích
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Chương 1-5
Chiến thần điện hạ
Ác Ma Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Chương 16-20
Thiết Soái Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Chương 151-155

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom