Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1783: Con rối
Sau khi chứng kiến thực lực mạnh mẽ của Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử, rốt cuộc đám cao thủ Siêu Phàm Cảnh cũng biết nên lựa chọn thế nào.
“Xin Mục thành chủ tha mạng, chúng tôi biết sai rồi, chúng tôi sẽ đi ngay”.
Một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ hoảng sợ cầu xin.
Ông ta nói rồi quay người bỏ chạy.
Có người mở đầu, những người khác cũng thi nhau tháo chạy nốt.
Kiếm khách Ảnh Tử đang định đuổi theo thì bị Mục thành chủ ngăn lại: “Giữ thực lực, còn phải đối phó với thành chủ Hoài Thành”.
Kiếm khách Ảnh Tử vội đáp: “Vâng!”
Không bị ai ngăn cản nữa nên Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử di chuyển rất thuận lợi, họ nhanh chóng ra phía sau ngọn núi của phủ Hoài Thành.
Mục thành chủ nghiêm nghị nói: “Tôi đã tìm khắp phủ Hoài Thành bằng lực tinh thần, nhưng vẫn không thấy thành chủ Hoài Thành đâu, nếu ở đây vẫn không có, có lẽ hôm nay không giết ông ta được”.
Sắc mặt của kiếm khách Ảnh Tử hết sức khó coi, Mục thành chủ đã dùng bí pháp Hoàn Đồng để tăng thực lực trên diện rộng, nếu vẫn không thấy thành chủ Hoài Thành, cho dù Mục thành chủ còn sống thì sau này cũng sẽ trở thành kẻ tàn phế.
Chỉ mình ông ta không thể là đối thủ của thành chủ Hoài Thành, Mục phủ cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Mục thành chủ chỉ tay ra sau núi, mở miệng nói: “Ở đó có hang động, chúng ta vào đi! “
Hai người vội xông tới chỗ hang động.
Họ nhanh chóng tiến vào hang động sau núi.
“Cẩn thận!”
Vừa vào hang, Mục thành chủ đã vội lùi lại, đồng thời lớn tiếng nhắc nhở.
Khi nghe thấy Mục thành chủ nhắc nhở, kiếm khách Ảnh Tử cũng đã cảm nhận được nguy hiểm, vội vung linh kiếm lên.
“Keng keng keng!”
Tiếng kim loại va chạm vang lên, một đống mũi tên sắt rơi xuống đất.
Kiếm khách Ảnh Tử nghiêm nghị nói: “Trong hang núi này có ám khí, chắc chắn thành chủ Hoài Thành đang trốn trong này, ông ta định dùng ám khí để tiêu hao hết thể lực của chúng ta, sau đó mới ra tay với chúng ta”.
Đương nhiên Mục thành chủ cũng nhận ra chuyện này, bèn nói với vào hang núi: “Thành chủ Hoài Thành, tốt xấu gì ông cũng là chủ của Hoài Thành, không ngờ lại hèn hạ vô sỉ đến thế, nếu chuyện hôm nay được truyền ra ngoài, ông không sợ trở thành trò cười của người khác ư?”
Không có ai đáp lại.
Mục thành chủ nhíu mày, im lặng một lát rồi trầm giọng nói: “Để tôi vào, ông chờ bên ngoài đi!”
Nghe thấy thế, kiếm khách Ảnh Tử biến sắc, vội nói: “Thành chủ, tôi vào với ông!”
“Có ông ở đây, Mục phủ vẫn còn hy vọng tồn tại, nếu ông và tôi chết ở nơi này, chẳng mấy chốc Mục phủ sẽ chìm vào dĩ vãng mất”.
Mục thành chủ nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào kiếm khách Ảnh Tử, dặn dò: “Nếu tôi gặp bất trắc, không cần quan tâm đến tôi, phải nghĩ cách quay lại Mục phủ rồi dẫn cao thủ của Mục phủ rời đi”.
“Khi nào mọi người đủ thực lực báo thù thì giành lại tất cả những gì đã mất là được”.
Mắt kiếm khách Ảnh Tử lập tức đỏ hoe, ông ta nhìn chằm chằm vào Mục thành chủ: “Chỉ cần còn sống là còn hy vọng!”
Mục thành chủ gật đầu, vỗ vai kiếm khách Ảnh Tử rồi cất bước đi vào sâu trong hang.
Kiếm khách Ảnh Tử không vào, ông ta biết, cho dù ông ta tiến vào, nếu Mục thành chủ chết, ông ta cũng không sống nổi.
Đúng như Mục thành chủ vừa nói, chỉ cần kiếm khách Ảnh Tử còn sống, Mục phủ sẽ có hy vọng.
Sau khi Mục thành chủ vào hang, không có ám khí bắn tới nữa. Lần này ông lão đi được mười mấy mét, sau đó có một luồng sát khí mãnh liệt ập tới chỗ ông lão.
Mục thành chủ vội vung linh đao lên.
“Keng!”
Một tiếng động lớn bỗng vang lên, linh đao trong tay Mục thành chủ chém thẳng vào một cây trường mâu.
Lúc này Mục thành chủ mới kinh ngạc phát hiện, đó là một cao thủ mặc áo giáp.
Nhưng ông lão không cảm nhận được sức sống trên người đối phương, đối phương chẳng khác gì một cái xác.
Ông lão không nghĩ nhiều, vội vung đại đao trong tay.
“Keng keng keng!”
Cao thủ mặc áo giáp liên tục vung trường mâu trong tay, đòn tấn công nào cũng ẩn chứa khí thế đáng sợ.
Mục thành chủ vốn là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm, sau khi sử dụng bí pháp Hoàn Đồng, thực lực của ông lão lại tăng mạnh, có lẽ đã đạt đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm.
Nhưng bây giờ, khi ở trước mặt cao thủ mặc áo giáp này, Mục thành chủ lại không thể thắng nổi đối phương, chẳng lẽ đối phương cũng là cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm chắc?
Nghĩ tới đây, Mục thành chủ càng kinh hãi hơn, liên tục vung đại đao.
Đòn tấn công nào cũng tạo ra tiếng kim loại va chạm chói tai.
Mục thành chủ bỗng có ảo giác, hình như đối phương đã đoán trước được từng đòn tấn công của ông lão, lần nào đối phương cũng đỡ rất chuẩn.
Sau khi chém mấy chục đao, Mục thành chủ cảm thấy thể lực của mình đã tiêu hao rất nhiều.
Nếu cứ tiếp tục, có lẽ chẳng mấy chốc, ông lão sẽ kiệt sức.
Ông lão cắn chặt răng, nhìn chằm chằm vào cao thủ mặc áo giáp, đến giờ, ông lão còn không thể xác định đối phương có phải người sống không.
Đúng lúc ông lão đang quan sát cao thủ mặc áo giáp, đối phương bỗng hành động, đâm trường mâu trong tay về phía Mục thành chủ.
Mục thành chủ bỗng vung đại đao lên, sau tiếng “keng”, đại đao đã đánh văng trường mâu.
Hai người lại chiến đấu kịch liệt.
Mục thành chủ chỉ có thể liều mạng chiến đấu, ông lão có thể cảm nhận được thể lực của mình đang cạn kiệt dần, sắp tới lúc kiệt sức.
Đúng lúc này, ông lão bỗng phát hiện mỗi khi cao thủ mặc áo giáp tấn công, ở phần nách bên tay cầm trường mâu sẽ không được áo giáp bảo vệ.
Phát hiện này khiến ông lão hết sức mừng rỡ.
Đến giờ ông lão vẫn không thể giết cao thủ mặc áo giáp vì đối phương trang bị toàn linh khí, linh đao của ông lão không thể tổn thương đối phương.
“Giết!”
Mục thành chủ lại vung đại đao, đúng lúc cao thủ mặc áo giáp giơ trường mâu lên, Mục thành chủ lập tức biến mất.
“Phập!”
Ông lão chém thẳng đại đao vào tay của cao thủ mặc áo giáp.
Ngay sau đó, cả cánh tay lẫn trường mâu của đối phương đều rơi xuống đất.
Trong mắt Mục thành chủ lóe lên sát khí đáng sợ, ông lão hơi nhích chân, lại xông tới chỗ cao thủ mặc áo giáp.
“Phập!”
Ông lão lại chém thêm, cánh tay còn lại của cao thủ mặc áo giáp cũng rơi xuống đất.
“Rầm!”
Mục thành chủ thuận thế đá một phát vào ngực cao thủ mặc áo giáp, cao thủ mặc áo giáp bay xa mười mấy mét, ngã xuống đất, không còn động tĩnh gì.
Mục thành chủ há miệng thở dốc, cuộc chiến vừa rồi đã khiến ông lão mất rất nhiều sức.
Đúng lúc Mục thành chủ đang chuẩn bị nghỉ ngơi, kiếm ý mạnh mẽ bỗng ập tới chỗ ông lão.
Ông lão vội từ bỏ việc nghỉ ngơi, vung đao chắn trước ngực mình.
“Keng!”
Một thanh kiếm sắc bén đập mạnh lên bề mặt đại đao, phản lực khổng lồ khiến Mục thành chủ lùi về sau mười mấy mét.
“Rốt cuộc ông cũng dám đánh một trận chính diện với tôi!”
Mục thành chủ lau vết máu ở khóe miệng, nhìn chằm chằm vào thành chủ Hoài Thành đang cầm kiếm ở trước mặt.
Nhưng không hiểu sao, ông lão lại thấy thành chủ Hoài Thành hơi khác thường, mắt lão ta trống rỗng, như con rối mặc cho người khác điều khiển.
“Xin Mục thành chủ tha mạng, chúng tôi biết sai rồi, chúng tôi sẽ đi ngay”.
Một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ hoảng sợ cầu xin.
Ông ta nói rồi quay người bỏ chạy.
Có người mở đầu, những người khác cũng thi nhau tháo chạy nốt.
Kiếm khách Ảnh Tử đang định đuổi theo thì bị Mục thành chủ ngăn lại: “Giữ thực lực, còn phải đối phó với thành chủ Hoài Thành”.
Kiếm khách Ảnh Tử vội đáp: “Vâng!”
Không bị ai ngăn cản nữa nên Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử di chuyển rất thuận lợi, họ nhanh chóng ra phía sau ngọn núi của phủ Hoài Thành.
Mục thành chủ nghiêm nghị nói: “Tôi đã tìm khắp phủ Hoài Thành bằng lực tinh thần, nhưng vẫn không thấy thành chủ Hoài Thành đâu, nếu ở đây vẫn không có, có lẽ hôm nay không giết ông ta được”.
Sắc mặt của kiếm khách Ảnh Tử hết sức khó coi, Mục thành chủ đã dùng bí pháp Hoàn Đồng để tăng thực lực trên diện rộng, nếu vẫn không thấy thành chủ Hoài Thành, cho dù Mục thành chủ còn sống thì sau này cũng sẽ trở thành kẻ tàn phế.
Chỉ mình ông ta không thể là đối thủ của thành chủ Hoài Thành, Mục phủ cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Mục thành chủ chỉ tay ra sau núi, mở miệng nói: “Ở đó có hang động, chúng ta vào đi! “
Hai người vội xông tới chỗ hang động.
Họ nhanh chóng tiến vào hang động sau núi.
“Cẩn thận!”
Vừa vào hang, Mục thành chủ đã vội lùi lại, đồng thời lớn tiếng nhắc nhở.
Khi nghe thấy Mục thành chủ nhắc nhở, kiếm khách Ảnh Tử cũng đã cảm nhận được nguy hiểm, vội vung linh kiếm lên.
“Keng keng keng!”
Tiếng kim loại va chạm vang lên, một đống mũi tên sắt rơi xuống đất.
Kiếm khách Ảnh Tử nghiêm nghị nói: “Trong hang núi này có ám khí, chắc chắn thành chủ Hoài Thành đang trốn trong này, ông ta định dùng ám khí để tiêu hao hết thể lực của chúng ta, sau đó mới ra tay với chúng ta”.
Đương nhiên Mục thành chủ cũng nhận ra chuyện này, bèn nói với vào hang núi: “Thành chủ Hoài Thành, tốt xấu gì ông cũng là chủ của Hoài Thành, không ngờ lại hèn hạ vô sỉ đến thế, nếu chuyện hôm nay được truyền ra ngoài, ông không sợ trở thành trò cười của người khác ư?”
Không có ai đáp lại.
Mục thành chủ nhíu mày, im lặng một lát rồi trầm giọng nói: “Để tôi vào, ông chờ bên ngoài đi!”
Nghe thấy thế, kiếm khách Ảnh Tử biến sắc, vội nói: “Thành chủ, tôi vào với ông!”
“Có ông ở đây, Mục phủ vẫn còn hy vọng tồn tại, nếu ông và tôi chết ở nơi này, chẳng mấy chốc Mục phủ sẽ chìm vào dĩ vãng mất”.
Mục thành chủ nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào kiếm khách Ảnh Tử, dặn dò: “Nếu tôi gặp bất trắc, không cần quan tâm đến tôi, phải nghĩ cách quay lại Mục phủ rồi dẫn cao thủ của Mục phủ rời đi”.
“Khi nào mọi người đủ thực lực báo thù thì giành lại tất cả những gì đã mất là được”.
Mắt kiếm khách Ảnh Tử lập tức đỏ hoe, ông ta nhìn chằm chằm vào Mục thành chủ: “Chỉ cần còn sống là còn hy vọng!”
Mục thành chủ gật đầu, vỗ vai kiếm khách Ảnh Tử rồi cất bước đi vào sâu trong hang.
Kiếm khách Ảnh Tử không vào, ông ta biết, cho dù ông ta tiến vào, nếu Mục thành chủ chết, ông ta cũng không sống nổi.
Đúng như Mục thành chủ vừa nói, chỉ cần kiếm khách Ảnh Tử còn sống, Mục phủ sẽ có hy vọng.
Sau khi Mục thành chủ vào hang, không có ám khí bắn tới nữa. Lần này ông lão đi được mười mấy mét, sau đó có một luồng sát khí mãnh liệt ập tới chỗ ông lão.
Mục thành chủ vội vung linh đao lên.
“Keng!”
Một tiếng động lớn bỗng vang lên, linh đao trong tay Mục thành chủ chém thẳng vào một cây trường mâu.
Lúc này Mục thành chủ mới kinh ngạc phát hiện, đó là một cao thủ mặc áo giáp.
Nhưng ông lão không cảm nhận được sức sống trên người đối phương, đối phương chẳng khác gì một cái xác.
Ông lão không nghĩ nhiều, vội vung đại đao trong tay.
“Keng keng keng!”
Cao thủ mặc áo giáp liên tục vung trường mâu trong tay, đòn tấn công nào cũng ẩn chứa khí thế đáng sợ.
Mục thành chủ vốn là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm, sau khi sử dụng bí pháp Hoàn Đồng, thực lực của ông lão lại tăng mạnh, có lẽ đã đạt đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm.
Nhưng bây giờ, khi ở trước mặt cao thủ mặc áo giáp này, Mục thành chủ lại không thể thắng nổi đối phương, chẳng lẽ đối phương cũng là cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm chắc?
Nghĩ tới đây, Mục thành chủ càng kinh hãi hơn, liên tục vung đại đao.
Đòn tấn công nào cũng tạo ra tiếng kim loại va chạm chói tai.
Mục thành chủ bỗng có ảo giác, hình như đối phương đã đoán trước được từng đòn tấn công của ông lão, lần nào đối phương cũng đỡ rất chuẩn.
Sau khi chém mấy chục đao, Mục thành chủ cảm thấy thể lực của mình đã tiêu hao rất nhiều.
Nếu cứ tiếp tục, có lẽ chẳng mấy chốc, ông lão sẽ kiệt sức.
Ông lão cắn chặt răng, nhìn chằm chằm vào cao thủ mặc áo giáp, đến giờ, ông lão còn không thể xác định đối phương có phải người sống không.
Đúng lúc ông lão đang quan sát cao thủ mặc áo giáp, đối phương bỗng hành động, đâm trường mâu trong tay về phía Mục thành chủ.
Mục thành chủ bỗng vung đại đao lên, sau tiếng “keng”, đại đao đã đánh văng trường mâu.
Hai người lại chiến đấu kịch liệt.
Mục thành chủ chỉ có thể liều mạng chiến đấu, ông lão có thể cảm nhận được thể lực của mình đang cạn kiệt dần, sắp tới lúc kiệt sức.
Đúng lúc này, ông lão bỗng phát hiện mỗi khi cao thủ mặc áo giáp tấn công, ở phần nách bên tay cầm trường mâu sẽ không được áo giáp bảo vệ.
Phát hiện này khiến ông lão hết sức mừng rỡ.
Đến giờ ông lão vẫn không thể giết cao thủ mặc áo giáp vì đối phương trang bị toàn linh khí, linh đao của ông lão không thể tổn thương đối phương.
“Giết!”
Mục thành chủ lại vung đại đao, đúng lúc cao thủ mặc áo giáp giơ trường mâu lên, Mục thành chủ lập tức biến mất.
“Phập!”
Ông lão chém thẳng đại đao vào tay của cao thủ mặc áo giáp.
Ngay sau đó, cả cánh tay lẫn trường mâu của đối phương đều rơi xuống đất.
Trong mắt Mục thành chủ lóe lên sát khí đáng sợ, ông lão hơi nhích chân, lại xông tới chỗ cao thủ mặc áo giáp.
“Phập!”
Ông lão lại chém thêm, cánh tay còn lại của cao thủ mặc áo giáp cũng rơi xuống đất.
“Rầm!”
Mục thành chủ thuận thế đá một phát vào ngực cao thủ mặc áo giáp, cao thủ mặc áo giáp bay xa mười mấy mét, ngã xuống đất, không còn động tĩnh gì.
Mục thành chủ há miệng thở dốc, cuộc chiến vừa rồi đã khiến ông lão mất rất nhiều sức.
Đúng lúc Mục thành chủ đang chuẩn bị nghỉ ngơi, kiếm ý mạnh mẽ bỗng ập tới chỗ ông lão.
Ông lão vội từ bỏ việc nghỉ ngơi, vung đao chắn trước ngực mình.
“Keng!”
Một thanh kiếm sắc bén đập mạnh lên bề mặt đại đao, phản lực khổng lồ khiến Mục thành chủ lùi về sau mười mấy mét.
“Rốt cuộc ông cũng dám đánh một trận chính diện với tôi!”
Mục thành chủ lau vết máu ở khóe miệng, nhìn chằm chằm vào thành chủ Hoài Thành đang cầm kiếm ở trước mặt.
Nhưng không hiểu sao, ông lão lại thấy thành chủ Hoài Thành hơi khác thường, mắt lão ta trống rỗng, như con rối mặc cho người khác điều khiển.
Bình luận facebook