Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1782: Chết hơn phân nửa
Cảm nhận được sát khí mạnh mẽ của Dương Thanh, Khương Nham lập tức hoảng hồn.
Ông ta vốn bị thương nặng, còn bị kiếm máu do Dương Thanh phun ra chọc mù mắt, thực lực giảm hẳn, nếu Dương Thanh muốn giết ông ta, ông ta không thể đánh trả nổi.
“Dương Thanh, mày định làm gì? Tao là dòng chính của gia tộc Cổ Võ họ Khương, sau này có tư cách trở thành người thừa kế nhà họ Khương, nếu mày dám giết tao, chắc chắn nhà họ Khương sẽ không bỏ qua cho mày”.
Khương Nham run rẩy nói, vừa nói vừa liên tục lùi ra sau.
Sát khí trên người Dương Thanh ngày càng mạnh, anh nhìn chằm chằm vào Khương Nham: “Ngay cả cao thủ Thiên Cảnh của nhà họ Khương cũng đã bị sư phụ tôi giết, ông nghĩ ân oán giữa tôi và nhà họ Khương có thể chấm dứt ư?”
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Khương Nham sợ thật, liên tục run rẩy, cầu xin: “Dương Thanh, cậu đừng giết tôi, linh kiếm của tôi là linh kiếm cực phẩm, bây giờ tôi sẽ đưa cho cậu, xin cậu cho tôi con đường sống”.
Khương Nham nói rồi ném luôn bội kiếm bên hông cho Dương Thanh.
Dương Thanh cũng không từ chối, đón lấy kiếm.
Tuy anh không dùng được, nhưng chắc Mã Siêu cần.
“Giết!”
Dương Thanh quát, lập tức tới trước mặt Khương Nham, đấm vào vị trí trái tim ông ta.
“Rầm!”
Tiếng va chạm nặng nề vang lên, Khương Nham bay ra xa mười mấy mét, hộc máu rồi lập tức tử vong.
Tuy ông ta là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ nhưng cũng không chịu nổi khi tim bị đánh nát.
Cao thủ của Mục phủ đều sững sờ, không ngờ Dương Thanh lại giết Khương Nham thật.
“Anh Thanh!”
Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam vội chạy tới.
Phùng Tiểu Uyển lập tức lấy một viên thuốc ra, đút vào miệng Dương Thanh, Dương Thanh biết đây là đan dược chữa thương nên nuốt luôn.
Viên thuốc vừa vào miệng đã tan ra, hóa thành một dòng nước ấm chảy xuống bụng anh.
Lúc này Dương Thanh mới cảm thấy dễ chịu hơn, cuộc chiến với cường độ cao trước đó đã khiến anh mất rất nhiều sức, nếu anh không đột phá Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, có lẽ đã không chịu nổi từ lâu rồi.
Hoài Lam căng thẳng hỏi: “Anh Thanh, anh thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
Dương Thanh gật nhẹ đầu, mỉm cười nhìn hai cô gái: “Đỡ hơn nhiều rồi, hai người cứ yên tâm”.
Anh nói rồi nhìn quanh, Mục phủ vốn hùng vĩ hết sức bừa bộn, trong không khí tràn ngập mùi máu.
Thi thể nằm ở khắp nơi, còn có người bị thương nặng.
Trong trận chiến này, Mục phủ đã bị thiệt hại nặng nề, may mà mọi chuyện đã qua, một cao thủ Thiên Cảnh của gia tộc Cổ Võ họ Khương bị giết, ngay cả Khương Nham cũng đi đời.
Về phần thành chủ Hoài Thành, Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử đã đuổi theo để giết lão ta.
Lần này, cho dù thành chủ Hoài Thành còn sống thì có lẽ cũng bị thương nặng.
Dương Thanh nói: “Tiểu Uyển, Hoài Lam, hai người không cần quan tâm đến tôi, cứ nghĩ cách cứu chữa cao thủ của Mục phủ!”
“Được!”
Hai cô gái xác nhận Dương Thanh không sao, lúc này mới chạy đi giúp cao thủ của Mục phủ.
Lúc này, Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử đã biến mất tăm hơi, thành chủ Hoài Thành cũng thế.
Khi tìm kiếm bằng lực tinh thần, Dương Thanh không thấy chút manh mối nào. Rõ ràng họ đã đi quá xa, nên anh mới không cảm nhận được.
Nghĩ đến việc Mục thành chủ dùng bí pháp hết sức mạnh mẽ để tăng thực lực lên trước đó, Dương Thanh càng lo lắng hơn.
Cả lời dặn dò của kiếm khách Ảnh Tử trước khi đi cũng khiến Dương Thanh thấy hết sức áp lực.
Từng giây từng phút trôi đi, mãi vẫn chưa có tin gì về Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử.
Xung quanh Mục phủ vẫn còn một số cao thủ Siêu Phàm Cảnh đang ẩn náu, nhưng họ cũng không ra tay, rõ ràng đang chờ Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử.
Một khi hai người này sống sót quay lại Mục phủ, sau này Mục phủ sẽ rất kiên cố, trừ gia tộc Cổ Võ ra, không thế lực nào ở thế tục có thể làm gì được Mục phủ.
Còn nếu họ không thể quay về, có lẽ hôm nay sẽ là ngày Mục phủ diệt vong.
Cùng lúc đó, ở phủ Hoài Thành.
Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử đuổi giết thành chủ Hoài Thành đến tận phủ Hoài Thành, trong quá trình này, song phương cũng đã giao chiến với nhau, sau cùng thành chủ Hoài Thành bị thương nặng, phải tháo chạy.
“Thành chủ, ông sao rồi?”
Kiếm khách Ảnh Tử nhìn Mục thành chủ với vẻ lo lắng.
Lúc này, hơi thở của Mục thành chủ rất bất ổn, lúc mạnh lúc yếu.
Mục thành chủ khẽ lắc đầu, kiên định nói: “Dù có chết, tôi cũng phải giết thành chủ Hoài Thành”.
Rõ ràng bây giờ ông lão đang chống chọi bằng sức mạnh của ý chí.
Khí thế của kiếm khách Ảnh Tử cũng không bằng lúc trước, sự mạnh mẽ của thành chủ Hoài Thành đã nằm ngoài tưởng tượng của họ, nếu kiếm khách Ảnh Tử không đến kịp, có lẽ Mục thành chủ đã bị thành chủ Hoài Thành giết rồi.
Kiếm khách Ảnh Tử nghiến răng nghiến lợi: “Chắc chắn tên khốn này biết thời hạn mà ông dùng bí pháp sắp hết, nên cố tình trốn đi để chúng ta không tìm thấy, ông ta đang kéo dài thời gian!”
Mục thành chủ gật đầu, nghiêm nghị nói: “Tìm tiếp! Nếu ông ta không chết thì sẽ là tận thế của Mục phủ!”
“Ừm!”
Kiếm khách Ảnh Tử nói rồi lao thẳng vào sâu trong phủ Hoài Thành.
“Kẻ địch tập kích, tất cả mọi người cùng ra tay!”
Lúc này, một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ bỗng quát lớn.
Trong lúc nhất thời, trong phủ Hoài Thành, mười mấy cao thủ Siêu Phàm Cảnh bỗng xuất hiện, bao vây Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử.
Ánh mắt Mục thành chủ lạnh tanh, ông lão tức giận nói: “Không muốn chết thì cút ngay cho tôi! Hôm nay tôi chỉ đến đây để lấy mạng thành chủ Hoài Thành!”
Kiếm khách Ảnh Tử cũng lạnh lùng nói: “Tôi biết trong số các người, có rất nhiều người bị thành chủ Hoài Thành uy hiếp, bất đắc dĩ lắm mới gia nhập phủ Hoài Thành. Nếu rời đi bây giờ, các người vẫn còn đường sống, bằng không chỉ có chết mà thôi”.
Sau khi ông ta nói xong, kiếm ý khủng khiếp của ông ta cũng bao phủ đám cao thủ Siêu Phàm Cảnh này.
Đúng như kiếm khách Ảnh Tử nói, phần lớn cao thủ Siêu Phàm Cảnh ở phủ Hoài Thành đều bị thành chủ Hoài Thành ép gia nhập.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt của đám cao thủ này hết sức khó coi, đều có vẻ đấu tranh.
Họ cũng không muốn chịu sự uy hiếp của thành chủ Hoài Thành, nhưng bây giờ họ không dám rời đi, nhỡ sau khi họ đi, thành chủ Hoài Thành vẫn còn sống thì có lẽ họ sẽ chết rất thảm.
Mục thành chủ chợt nói: “Tôi chỉ cho các người mười giây, nếu vẫn chưa cút, giết không tha đấy!”
Cao thủ của phủ Hoài Thành càng căng thẳng hơn, nhưng vẫn không có ai lui ra sau.
Vừa hết mười giây, Mục thành chủ lập tức quát lên: “Giết!”
Ông lão nói rồi xông tới, vung linh đao về phía trước.
“Rầm rầm rầm!”
Mấy cao thủ ở phía trước nhất lập tức đi đời nhà ma.
Đúng lúc Mục thành chủ di chuyển, kiếm khách Ảnh Tử cũng hành động. Ông ta băng qua đám cao thủ, điên cuồng vung linh kiếm.
Sau mấy giây ngắn ngủi, cao thủ Siêu Phàm Cảnh của phủ Hoài Thành đã chết hơn phân nửa.
Ông ta vốn bị thương nặng, còn bị kiếm máu do Dương Thanh phun ra chọc mù mắt, thực lực giảm hẳn, nếu Dương Thanh muốn giết ông ta, ông ta không thể đánh trả nổi.
“Dương Thanh, mày định làm gì? Tao là dòng chính của gia tộc Cổ Võ họ Khương, sau này có tư cách trở thành người thừa kế nhà họ Khương, nếu mày dám giết tao, chắc chắn nhà họ Khương sẽ không bỏ qua cho mày”.
Khương Nham run rẩy nói, vừa nói vừa liên tục lùi ra sau.
Sát khí trên người Dương Thanh ngày càng mạnh, anh nhìn chằm chằm vào Khương Nham: “Ngay cả cao thủ Thiên Cảnh của nhà họ Khương cũng đã bị sư phụ tôi giết, ông nghĩ ân oán giữa tôi và nhà họ Khương có thể chấm dứt ư?”
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Khương Nham sợ thật, liên tục run rẩy, cầu xin: “Dương Thanh, cậu đừng giết tôi, linh kiếm của tôi là linh kiếm cực phẩm, bây giờ tôi sẽ đưa cho cậu, xin cậu cho tôi con đường sống”.
Khương Nham nói rồi ném luôn bội kiếm bên hông cho Dương Thanh.
Dương Thanh cũng không từ chối, đón lấy kiếm.
Tuy anh không dùng được, nhưng chắc Mã Siêu cần.
“Giết!”
Dương Thanh quát, lập tức tới trước mặt Khương Nham, đấm vào vị trí trái tim ông ta.
“Rầm!”
Tiếng va chạm nặng nề vang lên, Khương Nham bay ra xa mười mấy mét, hộc máu rồi lập tức tử vong.
Tuy ông ta là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ nhưng cũng không chịu nổi khi tim bị đánh nát.
Cao thủ của Mục phủ đều sững sờ, không ngờ Dương Thanh lại giết Khương Nham thật.
“Anh Thanh!”
Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam vội chạy tới.
Phùng Tiểu Uyển lập tức lấy một viên thuốc ra, đút vào miệng Dương Thanh, Dương Thanh biết đây là đan dược chữa thương nên nuốt luôn.
Viên thuốc vừa vào miệng đã tan ra, hóa thành một dòng nước ấm chảy xuống bụng anh.
Lúc này Dương Thanh mới cảm thấy dễ chịu hơn, cuộc chiến với cường độ cao trước đó đã khiến anh mất rất nhiều sức, nếu anh không đột phá Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, có lẽ đã không chịu nổi từ lâu rồi.
Hoài Lam căng thẳng hỏi: “Anh Thanh, anh thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
Dương Thanh gật nhẹ đầu, mỉm cười nhìn hai cô gái: “Đỡ hơn nhiều rồi, hai người cứ yên tâm”.
Anh nói rồi nhìn quanh, Mục phủ vốn hùng vĩ hết sức bừa bộn, trong không khí tràn ngập mùi máu.
Thi thể nằm ở khắp nơi, còn có người bị thương nặng.
Trong trận chiến này, Mục phủ đã bị thiệt hại nặng nề, may mà mọi chuyện đã qua, một cao thủ Thiên Cảnh của gia tộc Cổ Võ họ Khương bị giết, ngay cả Khương Nham cũng đi đời.
Về phần thành chủ Hoài Thành, Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử đã đuổi theo để giết lão ta.
Lần này, cho dù thành chủ Hoài Thành còn sống thì có lẽ cũng bị thương nặng.
Dương Thanh nói: “Tiểu Uyển, Hoài Lam, hai người không cần quan tâm đến tôi, cứ nghĩ cách cứu chữa cao thủ của Mục phủ!”
“Được!”
Hai cô gái xác nhận Dương Thanh không sao, lúc này mới chạy đi giúp cao thủ của Mục phủ.
Lúc này, Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử đã biến mất tăm hơi, thành chủ Hoài Thành cũng thế.
Khi tìm kiếm bằng lực tinh thần, Dương Thanh không thấy chút manh mối nào. Rõ ràng họ đã đi quá xa, nên anh mới không cảm nhận được.
Nghĩ đến việc Mục thành chủ dùng bí pháp hết sức mạnh mẽ để tăng thực lực lên trước đó, Dương Thanh càng lo lắng hơn.
Cả lời dặn dò của kiếm khách Ảnh Tử trước khi đi cũng khiến Dương Thanh thấy hết sức áp lực.
Từng giây từng phút trôi đi, mãi vẫn chưa có tin gì về Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử.
Xung quanh Mục phủ vẫn còn một số cao thủ Siêu Phàm Cảnh đang ẩn náu, nhưng họ cũng không ra tay, rõ ràng đang chờ Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử.
Một khi hai người này sống sót quay lại Mục phủ, sau này Mục phủ sẽ rất kiên cố, trừ gia tộc Cổ Võ ra, không thế lực nào ở thế tục có thể làm gì được Mục phủ.
Còn nếu họ không thể quay về, có lẽ hôm nay sẽ là ngày Mục phủ diệt vong.
Cùng lúc đó, ở phủ Hoài Thành.
Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử đuổi giết thành chủ Hoài Thành đến tận phủ Hoài Thành, trong quá trình này, song phương cũng đã giao chiến với nhau, sau cùng thành chủ Hoài Thành bị thương nặng, phải tháo chạy.
“Thành chủ, ông sao rồi?”
Kiếm khách Ảnh Tử nhìn Mục thành chủ với vẻ lo lắng.
Lúc này, hơi thở của Mục thành chủ rất bất ổn, lúc mạnh lúc yếu.
Mục thành chủ khẽ lắc đầu, kiên định nói: “Dù có chết, tôi cũng phải giết thành chủ Hoài Thành”.
Rõ ràng bây giờ ông lão đang chống chọi bằng sức mạnh của ý chí.
Khí thế của kiếm khách Ảnh Tử cũng không bằng lúc trước, sự mạnh mẽ của thành chủ Hoài Thành đã nằm ngoài tưởng tượng của họ, nếu kiếm khách Ảnh Tử không đến kịp, có lẽ Mục thành chủ đã bị thành chủ Hoài Thành giết rồi.
Kiếm khách Ảnh Tử nghiến răng nghiến lợi: “Chắc chắn tên khốn này biết thời hạn mà ông dùng bí pháp sắp hết, nên cố tình trốn đi để chúng ta không tìm thấy, ông ta đang kéo dài thời gian!”
Mục thành chủ gật đầu, nghiêm nghị nói: “Tìm tiếp! Nếu ông ta không chết thì sẽ là tận thế của Mục phủ!”
“Ừm!”
Kiếm khách Ảnh Tử nói rồi lao thẳng vào sâu trong phủ Hoài Thành.
“Kẻ địch tập kích, tất cả mọi người cùng ra tay!”
Lúc này, một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ bỗng quát lớn.
Trong lúc nhất thời, trong phủ Hoài Thành, mười mấy cao thủ Siêu Phàm Cảnh bỗng xuất hiện, bao vây Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử.
Ánh mắt Mục thành chủ lạnh tanh, ông lão tức giận nói: “Không muốn chết thì cút ngay cho tôi! Hôm nay tôi chỉ đến đây để lấy mạng thành chủ Hoài Thành!”
Kiếm khách Ảnh Tử cũng lạnh lùng nói: “Tôi biết trong số các người, có rất nhiều người bị thành chủ Hoài Thành uy hiếp, bất đắc dĩ lắm mới gia nhập phủ Hoài Thành. Nếu rời đi bây giờ, các người vẫn còn đường sống, bằng không chỉ có chết mà thôi”.
Sau khi ông ta nói xong, kiếm ý khủng khiếp của ông ta cũng bao phủ đám cao thủ Siêu Phàm Cảnh này.
Đúng như kiếm khách Ảnh Tử nói, phần lớn cao thủ Siêu Phàm Cảnh ở phủ Hoài Thành đều bị thành chủ Hoài Thành ép gia nhập.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt của đám cao thủ này hết sức khó coi, đều có vẻ đấu tranh.
Họ cũng không muốn chịu sự uy hiếp của thành chủ Hoài Thành, nhưng bây giờ họ không dám rời đi, nhỡ sau khi họ đi, thành chủ Hoài Thành vẫn còn sống thì có lẽ họ sẽ chết rất thảm.
Mục thành chủ chợt nói: “Tôi chỉ cho các người mười giây, nếu vẫn chưa cút, giết không tha đấy!”
Cao thủ của phủ Hoài Thành càng căng thẳng hơn, nhưng vẫn không có ai lui ra sau.
Vừa hết mười giây, Mục thành chủ lập tức quát lên: “Giết!”
Ông lão nói rồi xông tới, vung linh đao về phía trước.
“Rầm rầm rầm!”
Mấy cao thủ ở phía trước nhất lập tức đi đời nhà ma.
Đúng lúc Mục thành chủ di chuyển, kiếm khách Ảnh Tử cũng hành động. Ông ta băng qua đám cao thủ, điên cuồng vung linh kiếm.
Sau mấy giây ngắn ngủi, cao thủ Siêu Phàm Cảnh của phủ Hoài Thành đã chết hơn phân nửa.
Bình luận facebook