Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 157: Để anh giúp!
“Ông chủ Tống, tôi đã trả tiền rồi, mau bảo người của ông làm thủ tục xe cho tôi đi!”
Vốn Tống Sơn đang nhăn mặt, nhưng khi nghe Sở Bắc nói vậy thì càng bực dọc thêm.
Chiếc Bentley đó rất có giá trị, dù bán theo giá thị trường thì ông ấy cũng có thể lời ít nhất là một đến hai trăm nghìn.
Nếu bây giờ mà bán giảm giá hai mươi phần trăm thì chẳng những ông ấy không kiếm được một đồng nào, trái lại còn lỗ kha khá.
Nhưng chính miệng ông ta đã nói rồi, hơn nữa người ta cũng đã trả tiền, giờ có muốn hội hận cũng không kịp nữa rồi.
“Haizz, coi như mất tiền mua một bài học vậy”.
Tống Sơn tự an ủi mình một câu, sau đó ảo não gật đầu với Sở Bắc.
“Cậu Sở, xin cậu chờ một lát, tôi sẽ bảo người đi làm thủ tục cho cậu ngay”.
Dứt lời, Tống Sơn nháy mắt với nhân viên tên là Tiểu Ngô, bảo cậu ra dẫn Sở Bắc đi làm thủ tục.
Sau đó, Sở Bắc và Thanh Vũ đã đi theo Tiểu Ngô.
Lúc này, Tống Sơn mới giận dữ lườm Tống Y Nhiên.
“Nhìn đi, nhờ phúc của con đấy, giờ đã biết mình sai ở đâu chưa?”
Nghe Tống Sơn trách mắng như vậy, Tống Y Nhiên hừ lạnh một tiếng rồi vẫn ráo hoảnh: “Tự bố đòi giảm giá cho người ta đấy chứ, con có làm gì sai đâu”.
Tống Sơn nghe thấy thế thì tức phát điên, ông ấy chỉ tay vào Tống Y Nhiên, nhưng không nói được gì.
Một lát sau, Tiểu Ngô đã dẫn Sở Bắc và Thanh Vũ quay lại.
“Thưa sếp, làm thủ tục xong rồi ạ.”
Tống Sơn gật đầu, ván đã đóng thuyền, dù ông ấy có tiếc đến mấy thì chuyện cũng đã vậy rồi thì phải chấp nhận thôi.
Hơn nữa, ông ấy cũng biết Sở Bắc có nhiều tiền như vậy trong thẻ, chứng tỏ cũng có thân phận cao quý.
Anh chỉ đến mua xe, chứ không gây phiền phức gì cả, như vậy là nể mặt ông ấy lắm rồi.
Coi như ông ấy bỏ tiền ra để chuộc tai hoạ do con gái mình gây ra vậy.
“Cậu Sở, giờ cậu định tự lái xe đi hay để tôi cho người lái giúp?”
Bình thường, Tống Sơn không bao giờ nói như vậy, vì người đến mua xe kiểu gì cũng biết lái.
Các khách hàng làm thủ tục xong thì sẽ tự lái xe đi ngay.
Nhưng ông ấy hỏi vậy là muốn lưu lại ấn tượng tốt với Sở Bắc.
Chẳng may ông ấy mà khiến Sở Bắc phận ý là hỏng ăn ngay.
“Chúng tôi tự lái được”.
Sở Bắc mỉm cười rồi ngỏ ý cảm ơn Tống Sơn.
Sau đó, anh ngoảnh lại nhìn Tống Y Nhiên rồi nói: “Cô Tống, bây giờ cô còn nghĩ tôi không mua nổi xe nữa không?”
Tống Y Nhiên có vẻ lúng túng, cô ta hừ lạnh một tiếng ngoảnh đầu đi, không nói gì hết.
Với tính cách của cô ta thì dù Sở Bắc có tiền thì cô ta cũng chẳng coi anh ra gì.
Nhưng bây giờ thì cô ta không dám nữa rồi.
Vì cô ta có tính cách ngay thẳng, chứ không phải kẻ ngốc.
Sở Bắc có nhiều tiền như vậy, chắc chắn thân phận của anh không tầm thường. Nếu cô ta mà đắc tội với anh thì chưa cần Sở Bắc làm gì cô ta.
Chắc chắn bố cô ta sẽ xử cô ta đầu nước.
Vì nể mặt Tống Sơn nên Sở Bắc không gây khó dễ cho Tống Y Nhiên, anh ngoảnh sang nói với Thanh Vũ: “Cô đi bấm biển đi!”
Sở Bắc định để Thanh Vũ đi bấm biển xong thì sẽ lái xe về làm Lạc Tuyết bất ngờ.
Thanh Vũ gật đầu rồi lái xe đi ngay.
Sau khi Thanh Vũ đi rồi, Sở Bắc nói với Tống Sơn: “Ông chủ Tống, tôi không làm phiền nữa, tạm biệt!”
Dứt lời, anh chống gậy trúc rời đi.
Tống Sơn như được đại xá, cung kính đưa mắt tiễn Sở Bắc về.
Chờ Sở Bắc đi rồi, ông ấy mới quay sang nhìn Tống Y Nhiên.
“Đúng là bố chiều con quá rồi, con có biết mình đã gây tổn thất bao nhiêu tiền không?”
Tống Y Nhiên vẫn còn chưa hoàn hồn nên không dám cãi dù chỉ một câu.
Nghe Tống Sơn trách mắng, cô ta cúi đầu xuống cắn môi dưới mà không nói gì.
Tống Sơn thấy thế thì cũng bớt giận phần nào, sau đó hừ lạnh một tiếng.
“Con tiếp tục thử việc ở bộ phận tiêu thụ đi, khi nào đạt yêu cầu của bố thì mới được làm việc khác”.
Nói rồi, ông ấy còn nhắc nhở thêm một câu nữa: “Nếu con còn gây ra chuyện giống hôm nay nữa thì đừng trách bố là ác!”
Dứt lời, Tống Sơn quay đi, chỉ còn lại một mình Tống Y Nhiên thẫn thờ ở lại.
Sau khi rời khỏi cửa hàng xe hơi, Sở Bắc bắt xe rồi đến cửa hàng của Lạc Tuyết.
Khi anh tới thì Lạc Tuyết đang bận rộn sắp xếp đồ.
Sở Bắc có thể cảm nhận được hàng hoá mà Lạc Tuyết nhập đều là đồ chơi.
Có lẽ vì quá tập trung nên khi Sở Bắc đến gần rồi thì Lạc Tuyết mới phát hiện ra anh.
“Sao anh lại đến đây?”
Lạc Tuyết nhìn Sở Bắc rồi hiếu kỳ hỏi.
Sở Bắc mỉm cười rồi đáp: “Anh đến cửa hàng xem có gì cần giúp không!”
Lạc Tuyết khẽ lắc đầu.
“Toàn đồ chơi thôi mà, hôm nay hàng cũng không nhiều, một mình em làm được”.
Sở Bắc trầm mặc một lát rồi hỏi: “Bà xã, sao em toàn nhập đồ chơi thế, em định mở cửa hàng bán đồ chơi à?”
Lạc Tuyết gật đầu, trong ánh mắt loé lên tia hào hứng.
“Ừm, mở một cửa hàng đồ chơi là ước mơ hồi nhỏ của em, cuối cùng thì em cũng thực hiện được rồi”.
Nói đến đây, Lạc Tuyết mỉm cười.
“Hơn nữa, em tin là Vũ Tâm cũng sẽ rất thích”.
Khi nhắc tới con gái, ánh mắt Lạc Tuyết ngập tràn hạnh phúc.
Sở Bắc cũng mỉm cười.
Thật ra Lạc Tuyết muốn mở cửa hàng gì anh cũng không quan tâm, anh cũng không mong cửa hàng này có thể kiếm được nhiều tiền.
Anh là thần tương trấn quốc thì thiếu gì tiền đâu.
Điều duy nhất anh muốn là Lạc Tuyết và con gái của họ được vui vẻ mỗi ngày.
“Để anh giúp em!”
Nghe thấy tiếng Lạc Tuyết lại sắp xếp đồ chơi, Sở Bắc tiến lên định giúp.
“Xin hỏi, ở đây có bán đồ chơi không ạ?”
Lúc Lạc Tuyết đang xếp đồ thì chợt có một cô gái ăn mặc thời thượng bước vào cửa hàng.
“Xin lỗi, chúng tôi chưa khai trương, nếu cô muốn mua đồ chơi thì đến cửa hàng khác vậy ạ”.
Chưa sắp xếp hàng hoá xong, nên Lạc Tuyết chưa thể đón khách được.
Nhưng cô vừa nói dứt lời thì chợt sững người khi nhìn thấy cô gái đó.
Ngay sau đó, Lạc Tuyết tỏ vẻ mừng rỡ.
“Uyển Uyển, là cậu à?”
Cô gái nhìn chằm chằm vào Lạc Tuyết một lúc rồi cũng có vẻ mừng rỡ.
“Tiểu Tuyết?”
Cô ấy nhìn Lạc Tuyết rồi mỉm cười.
Lạc Tuyết gật đầu, sau đó bước nhanh tới nắm tay Uyển Uyển.
“Uyển Uyển, mấy năm qua cậu đi đâu vậy?”
Uyển Uyển là bạn đại học của Lạc Tuyết, cũng là người bạn thân thiết nhất của cô.
Vốn Tống Sơn đang nhăn mặt, nhưng khi nghe Sở Bắc nói vậy thì càng bực dọc thêm.
Chiếc Bentley đó rất có giá trị, dù bán theo giá thị trường thì ông ấy cũng có thể lời ít nhất là một đến hai trăm nghìn.
Nếu bây giờ mà bán giảm giá hai mươi phần trăm thì chẳng những ông ấy không kiếm được một đồng nào, trái lại còn lỗ kha khá.
Nhưng chính miệng ông ta đã nói rồi, hơn nữa người ta cũng đã trả tiền, giờ có muốn hội hận cũng không kịp nữa rồi.
“Haizz, coi như mất tiền mua một bài học vậy”.
Tống Sơn tự an ủi mình một câu, sau đó ảo não gật đầu với Sở Bắc.
“Cậu Sở, xin cậu chờ một lát, tôi sẽ bảo người đi làm thủ tục cho cậu ngay”.
Dứt lời, Tống Sơn nháy mắt với nhân viên tên là Tiểu Ngô, bảo cậu ra dẫn Sở Bắc đi làm thủ tục.
Sau đó, Sở Bắc và Thanh Vũ đã đi theo Tiểu Ngô.
Lúc này, Tống Sơn mới giận dữ lườm Tống Y Nhiên.
“Nhìn đi, nhờ phúc của con đấy, giờ đã biết mình sai ở đâu chưa?”
Nghe Tống Sơn trách mắng như vậy, Tống Y Nhiên hừ lạnh một tiếng rồi vẫn ráo hoảnh: “Tự bố đòi giảm giá cho người ta đấy chứ, con có làm gì sai đâu”.
Tống Sơn nghe thấy thế thì tức phát điên, ông ấy chỉ tay vào Tống Y Nhiên, nhưng không nói được gì.
Một lát sau, Tiểu Ngô đã dẫn Sở Bắc và Thanh Vũ quay lại.
“Thưa sếp, làm thủ tục xong rồi ạ.”
Tống Sơn gật đầu, ván đã đóng thuyền, dù ông ấy có tiếc đến mấy thì chuyện cũng đã vậy rồi thì phải chấp nhận thôi.
Hơn nữa, ông ấy cũng biết Sở Bắc có nhiều tiền như vậy trong thẻ, chứng tỏ cũng có thân phận cao quý.
Anh chỉ đến mua xe, chứ không gây phiền phức gì cả, như vậy là nể mặt ông ấy lắm rồi.
Coi như ông ấy bỏ tiền ra để chuộc tai hoạ do con gái mình gây ra vậy.
“Cậu Sở, giờ cậu định tự lái xe đi hay để tôi cho người lái giúp?”
Bình thường, Tống Sơn không bao giờ nói như vậy, vì người đến mua xe kiểu gì cũng biết lái.
Các khách hàng làm thủ tục xong thì sẽ tự lái xe đi ngay.
Nhưng ông ấy hỏi vậy là muốn lưu lại ấn tượng tốt với Sở Bắc.
Chẳng may ông ấy mà khiến Sở Bắc phận ý là hỏng ăn ngay.
“Chúng tôi tự lái được”.
Sở Bắc mỉm cười rồi ngỏ ý cảm ơn Tống Sơn.
Sau đó, anh ngoảnh lại nhìn Tống Y Nhiên rồi nói: “Cô Tống, bây giờ cô còn nghĩ tôi không mua nổi xe nữa không?”
Tống Y Nhiên có vẻ lúng túng, cô ta hừ lạnh một tiếng ngoảnh đầu đi, không nói gì hết.
Với tính cách của cô ta thì dù Sở Bắc có tiền thì cô ta cũng chẳng coi anh ra gì.
Nhưng bây giờ thì cô ta không dám nữa rồi.
Vì cô ta có tính cách ngay thẳng, chứ không phải kẻ ngốc.
Sở Bắc có nhiều tiền như vậy, chắc chắn thân phận của anh không tầm thường. Nếu cô ta mà đắc tội với anh thì chưa cần Sở Bắc làm gì cô ta.
Chắc chắn bố cô ta sẽ xử cô ta đầu nước.
Vì nể mặt Tống Sơn nên Sở Bắc không gây khó dễ cho Tống Y Nhiên, anh ngoảnh sang nói với Thanh Vũ: “Cô đi bấm biển đi!”
Sở Bắc định để Thanh Vũ đi bấm biển xong thì sẽ lái xe về làm Lạc Tuyết bất ngờ.
Thanh Vũ gật đầu rồi lái xe đi ngay.
Sau khi Thanh Vũ đi rồi, Sở Bắc nói với Tống Sơn: “Ông chủ Tống, tôi không làm phiền nữa, tạm biệt!”
Dứt lời, anh chống gậy trúc rời đi.
Tống Sơn như được đại xá, cung kính đưa mắt tiễn Sở Bắc về.
Chờ Sở Bắc đi rồi, ông ấy mới quay sang nhìn Tống Y Nhiên.
“Đúng là bố chiều con quá rồi, con có biết mình đã gây tổn thất bao nhiêu tiền không?”
Tống Y Nhiên vẫn còn chưa hoàn hồn nên không dám cãi dù chỉ một câu.
Nghe Tống Sơn trách mắng, cô ta cúi đầu xuống cắn môi dưới mà không nói gì.
Tống Sơn thấy thế thì cũng bớt giận phần nào, sau đó hừ lạnh một tiếng.
“Con tiếp tục thử việc ở bộ phận tiêu thụ đi, khi nào đạt yêu cầu của bố thì mới được làm việc khác”.
Nói rồi, ông ấy còn nhắc nhở thêm một câu nữa: “Nếu con còn gây ra chuyện giống hôm nay nữa thì đừng trách bố là ác!”
Dứt lời, Tống Sơn quay đi, chỉ còn lại một mình Tống Y Nhiên thẫn thờ ở lại.
Sau khi rời khỏi cửa hàng xe hơi, Sở Bắc bắt xe rồi đến cửa hàng của Lạc Tuyết.
Khi anh tới thì Lạc Tuyết đang bận rộn sắp xếp đồ.
Sở Bắc có thể cảm nhận được hàng hoá mà Lạc Tuyết nhập đều là đồ chơi.
Có lẽ vì quá tập trung nên khi Sở Bắc đến gần rồi thì Lạc Tuyết mới phát hiện ra anh.
“Sao anh lại đến đây?”
Lạc Tuyết nhìn Sở Bắc rồi hiếu kỳ hỏi.
Sở Bắc mỉm cười rồi đáp: “Anh đến cửa hàng xem có gì cần giúp không!”
Lạc Tuyết khẽ lắc đầu.
“Toàn đồ chơi thôi mà, hôm nay hàng cũng không nhiều, một mình em làm được”.
Sở Bắc trầm mặc một lát rồi hỏi: “Bà xã, sao em toàn nhập đồ chơi thế, em định mở cửa hàng bán đồ chơi à?”
Lạc Tuyết gật đầu, trong ánh mắt loé lên tia hào hứng.
“Ừm, mở một cửa hàng đồ chơi là ước mơ hồi nhỏ của em, cuối cùng thì em cũng thực hiện được rồi”.
Nói đến đây, Lạc Tuyết mỉm cười.
“Hơn nữa, em tin là Vũ Tâm cũng sẽ rất thích”.
Khi nhắc tới con gái, ánh mắt Lạc Tuyết ngập tràn hạnh phúc.
Sở Bắc cũng mỉm cười.
Thật ra Lạc Tuyết muốn mở cửa hàng gì anh cũng không quan tâm, anh cũng không mong cửa hàng này có thể kiếm được nhiều tiền.
Anh là thần tương trấn quốc thì thiếu gì tiền đâu.
Điều duy nhất anh muốn là Lạc Tuyết và con gái của họ được vui vẻ mỗi ngày.
“Để anh giúp em!”
Nghe thấy tiếng Lạc Tuyết lại sắp xếp đồ chơi, Sở Bắc tiến lên định giúp.
“Xin hỏi, ở đây có bán đồ chơi không ạ?”
Lúc Lạc Tuyết đang xếp đồ thì chợt có một cô gái ăn mặc thời thượng bước vào cửa hàng.
“Xin lỗi, chúng tôi chưa khai trương, nếu cô muốn mua đồ chơi thì đến cửa hàng khác vậy ạ”.
Chưa sắp xếp hàng hoá xong, nên Lạc Tuyết chưa thể đón khách được.
Nhưng cô vừa nói dứt lời thì chợt sững người khi nhìn thấy cô gái đó.
Ngay sau đó, Lạc Tuyết tỏ vẻ mừng rỡ.
“Uyển Uyển, là cậu à?”
Cô gái nhìn chằm chằm vào Lạc Tuyết một lúc rồi cũng có vẻ mừng rỡ.
“Tiểu Tuyết?”
Cô ấy nhìn Lạc Tuyết rồi mỉm cười.
Lạc Tuyết gật đầu, sau đó bước nhanh tới nắm tay Uyển Uyển.
“Uyển Uyển, mấy năm qua cậu đi đâu vậy?”
Uyển Uyển là bạn đại học của Lạc Tuyết, cũng là người bạn thân thiết nhất của cô.
Bình luận facebook