• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Chiến Thần Sở Bắc - Lạc Mai - Sơn Tiếu (4 Viewers)

  • Chương 41-44

Chương 41: Sở Bắc, tôi hận anh!

Cộc cộc cộc!

Tiếng gậy trúc dần xa, lúc này âm u mù mịt bao phủ người nhà họ La mới chậm rãi tan đi.

Loại cảm giác áp bách khiến người ta run sợ kia cũng dần dần tiêu tán.

“Nhà họ La, tự giải quyết cho tốt!”

Ánh mắt Thanh Vũ lạnh lẽo như băng liếc nhìn mọi người, để lại bảy chữ rồi cũng quay người rời đi!

Toàn bộ phòng khách lặng ngắt như như tờ.

Trên lên tới La Vạn Sơn, dưới xuống tới bảo vệ của nhà họ La, mặc dù thở phào nhẹ nhõm, nhưng tảng đá trong lòng vẫn chưa rơi xuống.

Mặc dù Sở Bắc không ra tay, nhưng muốn tiêu diệt nhà họ La, cũng chỉ trong một suy nghĩ của anh mà thôi.

Ngày mai, còn một ngày, nhất định phải khiến Lạc Tuyết tha thứ cho nhà họ La mới được!



Ánh nắng chiếu rọi, vốn là giờ nghỉ trưa, nhưng Lạc Tuyết lại luôn thấp thỏm không yên!

Cô làm việc cả buổi sáng, một phút cũng không nhàn rỗi!

Tập đoàn tài chính nào có thể liên hệ thì đều liên hệ, ngân hàng nào có hợp tác cũng liên hệ hết một lượt.

Vốn muốn vay một khoản tiền, giúp công ty vượt qua nguy cơ trước mắt rồi tính tiếp.

Nhưng kết quả…

Cho dù là các tập đoàn hợp tác trước kia hay là các ngân hàng đang hợp tác.

Dường như chỉ trong vòng một đêm đã thi nhau trở mặt!

Tất cả đều chỉ trả lời bốn chữ, không có cửa đâu!

Cũng có không ít người vừa nghe thấy là nhà họ Lạc đã lập tức cúp máy, không một lý do!

Cả buổi sáng vừa rồi, Lạc Tuyết trải qua trong một lần lại một lần thất vọng.

Sau đó, chậm rãi rơi xuống vực sâu tuyệt vọng!

Rõ ràng, nhà họ Lạc bị nhằm vào rồi!

Nhưng mà, ngay cả người động tay động chân là ai cô cũng không biết!

Nhà họ La! Chỉ sợ không có bản lĩnh lớn đến như vậy.

Vậy còn có thể là ai chứ?

Lạc Tuyết mê mang!

Nhưng cô cũng biết, nếu như không giải quyết tất cả chuyện này thì sẽ bị Lạc Mai chụp tất cả oan uổng lên trên đầu cô!

Hồn bay phách lạc rời khỏi công ty, Lạc Tuyết lái xe chạy đến bệnh viện.

Giây phút này, cũng chỉ có con gái mới có thể an ủi cô phần nào!

Chỉ là, khi cô đẩy cửa phòng bệnh ra, lại lập tức sửng sốt.

Con gái không có ở bên trong?

Chẳng lẽ đi làm kiểm tra rồi?

Lạc Tuyết cũng không nghĩ nhiều, dọn dẹp giường chiếu gọn gàng sạch sẽ.

Chỉ là, chờ một lúc mà vẫn không thấy bóng dáng con gái đâu, trong lòng cô không khỏi cảm thấy lo lắng.

Chẳng lẽ được Sở Bắc dẫn ra ngoài rồi?

Suy nghĩ này vừa nảy ra, đã bị y tá do viện trưởng Phương Chính Quân đặc biệt sắp xếp chăm sóc con gái đẩy cửa vào cắt ngang!

“Tiểu Vũ Tâm, nên đi làm kiểm tra rồi, hả?”

Nhìn thấy giường bệnh rỗng tuếch, y tá cũng mờ mịt!

“Cô Lạc, con gái cô đâu? Nên đi làm kiểm tra rồi!”

Cái gì?

Đối mặt với hỏi thăm, Lạc Tuyết giật mình thon thót, bỗng nhiên có dự cảm xấu.

“Con gái của tôi không đi cùng cô sao? Sở Bắc đâu? Anh ta ở đâu?”

Vừa hỏi câu này ra, y tá lại càng mờ mịt không hiểu!

“Sáng sớm anh Sở đã đi ra ngoài rồi, đến giờ vẫn chưa trở về! Nhưng nửa tiếng trước, Tiểu Vũ Tâm vẫn đang ngủ…”

Ầm ầm!

Một câu nói giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang trên đỉnh đầu Lạc Tuyết!

Không thấy con gái đâu!

Tất cả bận lòng và ràng buộc trong lòng cô lập tức biến mất không còn!

“Tại sao có thể như vậy? Còn không mau đi tìm?”

Lạc Tuyết lập tức cuống cuồng, tông cửa xông ra, nước mắt không thể khống chế mà chảy xuống!

Y tá cũng hoảng hồn, vội vàng tìm kiếm khắp nơi!

Nhưng mà…

Nhà vệ sinh, không có!

Hành lang, không có!

Vườn hoa dưới tầng, cũng không có!

Nơi có thể tìm thì đều tìm cả rồi, nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng của Lạc Vũ Tâm!

“Tiểu Vũ, rốt cuộc con đang ở đâu, con đừng dọa mẹ được không!”

“Cầu xin con, Tiểu Vũ, đợi lát nữa mẹ chơi trốn tìm với con, con đi ra được không!”

Lạc Tuyết ngây người tại chỗ, đã không nhìn ra chút hồng hào nào trên mặt.

Trong tiếng nghẹn ngào, cơ thể lung lay sắp đổ.

Giống như lá liễu cuối thu, chỉ cần khẽ thổi một cái thôi là sẽ bị gió cuốn đi!

Con gái là tất cả của cô!

Nếu như không có con gái bầu bạn, cô thật sự không biết còn có lý do nào để sống tiếp!

Mà y tá kia cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của chuyện này.

Hoàn toàn không dám chậm trễ, vội vàng gọi điện thoại cho viện trưởng!

“Cái gì? Hôm qua ông đây dặn dò cô như thế nào? Y tá chăm sóc đặc biệt như cô làm ăn kiểu gì vậy?”

Phương Chính Quân đang chợp mắt nghỉ ngơi, biết được tin tức, lập tức xù lông.

“Còn phí lời làm gì? Còn không mau chóng đi tìm? Gọi phòng bảo vệ, y tá trực… tất cả những người không có việc gì trong bệnh viện đến cho tôi! Điều tra tất cả camera giám sát cho ông đây!”

“Trong vòng nửa tiếng, nếu không tìm thấy đứa bé thì cút hết đi cho tôi!”

Cúp điện thoại, Phương Chính Quân tỉnh cả ngủ, cực kỳ sốt ruột!

Mặc dù không biết thân phận của Sở Bắc, nhưng chỉ dựa vào thái độ kính nể của lão tiên sinh Triệu Hồi Xuân đối với anh là có thể thấy được rõ ràng!

Nếu không phải như vậy, ông ta cũng không để ý đến một cô bé như vậy.

Nhưng chỉ có thế thôi mà vẫn xảy ra chuyện!

Nếu Sở Bắc tức giận, chắc chắn ông ta không chịu nổi!

Còn bây giờ, chỉ có thể cầu nguyện đứa bé kia không xảy ra chuyện gì!

Chỉ thoáng chốc, Phương Chính Quân vừa ra lệnh, toàn bộ bệnh viện đều tìm kiếm!

Bắt đầu tìm kiếm mỗi một vị trí bên trong phạm vi bệnh viện.

Mà Lạc Tuyết vẫn cứ ngơ ngác ngồi trên giường bệnh, hai mắt trống rỗng.

Chỉ còn nước mắt không thể khống chế được mà tuôn trào!

Đương nhiên, còn chưa đến giây phút cuối cùng, cô vẫn chờ!

Chỉ là, khi một tin tức lại một tin tức xấu truyền đến, cô đã hoàn toàn tuyệt vọng!

Xung quanh bệnh viện, hoàn toàn không thấy tung tích của con gái!

Camera mấu chốt cũng đã bị xử lý, không thu hoạch được gì!

Rất rõ ràng, con gái xảy ra chuyện rồi!

Giống như có một cái búa nặng nện vào trong lòng cô.

Khiến trái tim vốn đã rách nát không chịu nổi vụn vỡ.

Trong tuyệt vọng, thậm chí cô còn không biết tìm ai dốc bầu tâm sự, cũng không có ai an ủi!

Nhưng cuối cùng vẫn bấm số điện thoại của Sở Bắc!

Dù sao Sở Bắc cũng là bố của Tiểu Vũ, anh có quyền biết sự thật!

“Tiểu Tuyết, sao vậy?”

Rất nhanh điện thoại đã kết nối, giọng nói dịu dàng của Sở Bắc truyền đến!

“Anh ở đâu? Tiểu Vũ xảy ra chuyện rồi, anh có biết hay không?”

Giọng điệu của Lạc Tuyết rất bình tĩnh, thậm chí bình tĩnh đến mức quá đáng!

“Tiểu Tuyết, anh ở bên ngoài, em đừng vội, anh…”

“Tiểu Vũ không rõ sống chết, sao tôi có thể không vội?”

Sở Bắc muốn giải thích, nhưng dường như đã đốt cháy kiềm nén trong đáy lòng Lạc Tuyết.

Thông qua ống nghe điện thoại di động, giọng nói cuồng loạn trở lên khàn khàn.

“Anh biết những năm này tôi sống như thế nào không? Anh biết Tiểu Vũ có ý nghĩa gì đối với tôi không?”

“Anh không biết, anh cái gì cũng không biết!”

“Anh chính là kẻ hèn nhát, anh chính là đồ vô dụng!”

“Anh không xứng làm bố của Tiểu Vũ, anh không xứng!”

“Năm năm trước tôi không nên cứu anh!”

“Sở Bắc, tôi hận anh!”

Giờ phút này, căm giận và tuyệt vọng vô tận hoàn toàn bộc phát!

Lạc Tuyết giống như sư tử cái đánh mất con non, đang cất những tiếng gầm cuối cùng.

Đau thương đến tê liệt!

Lòng của cô đã dần dần chết đi!

“Tiểu Tuyết, em nghe anh giải thích…”

Tút tút tút!

Nhìn điện thoại bị cúp ngang, Sở Bắc hơi ngẩn ra, vẻ mặt phức tạp.

Muốn gọi lại để giải thích, nhưng trong lòng giãy giụa, bối rối phức tạp.

Ngón tay đặt trên màn hình, nhưng cuối cùng cũng không ấn xuống.

Đây mới là lời nói từ đáy lòng Lạc Tuyết, năm năm yêu nhầm, cô đã phải chịu đựng quá nhiều.

Mà Sở Bắc cũng nợ cô quá nhiều!

Là Thần Tướng Trấn Quốc, trên vai Sở Bắc gánh vác an nguy của cả quốc gia!

Gánh vác tính mạng sống chết của hàng triệu đại quân dưới trướng!

Gánh vác mạch máu quan trọng của Long Quốc!

Mà trên vai Lạc Tuyết gánh vác con gái, gánh vác cái nhà này!

Chẳng lẽ thứ Sở Bắc phải gánh vác nhiều hơn Lạc Tuyết sao?

Có lẽ chưa hẳn là vậy!

Bởi vì con gái và gia đình chính là tất cả của cô!

Mà trong nháy mắt, tất cả những điều này đã sụp đổ!
Chương 42: Lột da hắn ra

"Bố, mẹ bị sao vậy? Tại sao mẹ lại mắng bố?"

Trong vòng tay của anh, đôi mắt ngấn nước của Tâm Nhi phản chiếu khuôn mặt của Sở Bắc.

Cô bé vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, hỏi một cách rụt rè.

"Tâm Nhi nghe lầm rồi. Mẹ không mắng bố! Mẹ là người tốt nhất trên đời, sao có thể mắng bố được?"

Sở Bắc lắc đầu, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái với vẻ mặt chua xót.

"Vâng, mẹ là người tốt nhất trên đời!"

Cô gái nhỏ cười gật đầu, vòng tay qua cổ Sở Bắc: "Bố cũng vậy!"

...

Chỉ trong thời gian mười mấy phút ngắn ngủi, toàn bộ bệnh viện đã nổ tung!

Ngay cả Phương Chính Quân cũng không thể ngồi yên.

Đích thân đưa người tìm kiếm khắp nơi!

Chỉ có Lạc Tuyết ngồi một mình trên giường bệnh, sững sờ nhìn món đồ chơi kỳ lân của con gái.

Nước mắt làm nhòe đi lớp trang điểm của cô, nhưng cô chẳng hề quan tâm.

Đau đớn đến tan nát cõi lòng!

Mọi động lực và sự chống đỡ của cô ấy đã sụp đổ!

Cót két ...

Cánh cửa nhẹ nhàng được đẩy ra!

Cô ngẩng phắt đầu lên, trong tim hy vọng người đẩy cửa bước vào là con gái.

Sau đó lao vào vòng tay của cô nũng nịu!

Chỉ tiếc là, cô đã thất vọng khi nhìn thấy chiếc gậy trúc sau cánh cửa!

"Sở Bắc, anh còn tới đây làm gì? Đến xem chuyện cười của tôi à? Anh mau..."

"Mẹ? Mẹ bị sao vậy? Tại sao mẹ lại khóc?"

Giọng nói trẻ thơ khiến lời nói của Lạc Tuyết đột ngột dừng lại!

Phía sau chiếc nạng, Tâm Nhi nắm tay Sở Bắc tung tăng bước vào.

Thấy mẹ đang khóc, đột nhiên cô bé mở to mắt ngạc nhiên hỏi.

"Tâm Nhi?"

Lạc Tuyết sững sờ, lúc này, cô còn tưởng rằng mình đã nhìn nhầm!

Sau khi định thần lại, cô lao tới ôm con gái vào lòng.

"Con đã đi đâu vậy? Mẹ lo chết đi được con có biết không?"

Ôm con gái trong tay, Lạc Tuyết khóc vì sung sướng.

Từ thiên đường đến địa ngục, và từ địa ngục, trở lại thế giới loài người.

Sự chênh lệch như vậy không phải ai cũng có thể chịu đựng được.

"Mẹ đừng khóc!"

Tâm Nhi dùng tay khẽ lau nước mắt cho Lạc Tuyết, mắt cô vẫn đỏ hoe!

"Anh dẫn Tâm Nhi đi dạo, anh không nói trước với em, thật xin lỗi!"

Giọng điệu Sở Bắc nhẹ nhàng vang lên, nhưng anh vẫn che giấu sự thực.

Anh không muốn Lạc Tuyết lo lắng.

"Thật sao?"

Lạc Tuyết cau mày, thấy con gái cúi đầu liền hướng ánh mắt về phía Sở Bắc!

Dựa vào tình hình lúc trước, con gái chắc chắn đã gặp nạn.

Nhưng Sở Bắc nói họ chỉ ra ngoài đi dạo sao?

Có thể là do mình suy nghĩ quá nhiều chăng?

Không đúng, không thể đơn giản như vậy được!

"Dù chuyện có thế nào, Tâm Nhi không sao là được rồi!"

Thấy Sở Bắc không nói, Lạc Tuyết ôm con gái và lẩm bẩm một mình.

Mất rồi lại tìm được, đó là sự phù hộ của ông trời.

Cô không bao giờ muốn trải qua cảm giác này một lần nữa.

"Cô Lạc Tuyết, chúng tôi đã tìm khắp bệnh viện nhưng vẫn không tìm được con gái cô, hay là báo..."

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra.

Khuôn mặt của Phương Chính Quân rất khó coi, ông ta vừa thở hổn hển vừa bước vào phòng.

Tuy nhiên, từ ‘’cảnh sát’’ vẫn chưa được nói ra mà lại dừng đột ngột.

Ông ta không ngờ rằng Sở Bắc đã quay lại.

Bất ngờ hơn nữa, ngay cả Lạc Vũ Tâm đã mất tích cũng ở đó.

Chuyện này…

"Cảm ơn ông, viện trưởng Phương, con gái tôi đã trở lại rồi, đã gây phiền phức cho ông rồi!"

Lạc Tuyết vội ôm con gái đứng dậy bày tỏ lòng biết ơn.

Phương Chính Quân gật đầu đáp lại, nhưng mắt lại nhìn về phía Sở Bắc.

"Sở tiên sinh, chuyện này..."

Sở Bắc nhẹ nhàng vẫy vẫy tay ngắt lời và hướng về phía Lạc Tuyết.

"Tiểu Tuyết, em đưa Tâm Nhi nghỉ ngơi một chút đi, phần còn lại giao cho anh!"

Nói xong, không đợi Lạc Tuyết trả lời, Anh đã quay người bước lên phòng giám sát trên lầu!

Thấy vậy, Phương Chính Quân vội đi theo!

"Tiên sinh, video giám sát quả thực đã bị thao túng!"

Tầng năm, phòng giám sát!

Thanh Vũ đột nhiên xuất hiện như một bóng ma, khiến các kỹ thuật viên trong bệnh viện giật mình!

Nếu không có Sở Bắc và Phương Chính Quân đi cùng phía sau, e rằng bọn họ đã gọi cảnh sát rồi!

"Năm phút, khôi phục tập tin!"

Sở Bắc gật đầu, ngồi xuống đối diện Thanh Vũ.

Những lời vừa nói ra khiến các kỹ thuật viên có mặt phải nhíu mày kinh ngạc.

Vừa rồi, bọn họ đã cố gắng hai tiếng đồng hồ, nhưng không có kết quả.

Mà giờ lại muốn khôi phục video sau năm phút?

Đó thật là điều viển vông!

"Sở tiên sinh, vừa nãy con gái cậu đã trở về rồi, cậu xem..."

Phương Chính Quân nói một cách thận trọng.

Vì danh tiếng của bệnh viện, đương nhiên ông ta không muốn làm to chuyện.

"Ông sẽ biết ngay thôi!"

Sở Bắc không giải thích, và luôn điềm tĩnh.

Giọng điệu của Phương Chính Quân ngưng lại, không nói thêm lời nào nữa!

"Tiên sinh, xong rồi!"

Rất nhanh, chỉ trong vòng hai ba phút, Thanh Vũ đột nhiên đứng lên!

Còn các tệp video giám sát đã nguyên vẹn như cũ!

"Chuyện này, sao có thể như vậy được?"

Bên cạnh, nhiều kỹ thuật viên sững sờ và lẩm bẩm không thể tin được!

Video giám sát, rõ ràng có người đã cố tình xóa đi một phần.

Mặc dù đĩa cứng không bị hỏng, nhưng rõ ràng khôi phục được là một quá trình phức tạp và khó khăn.

Nhưng chỉ mất một vài phút đã làm xong?

Cô gái này nhìn mới ngoài hai mươi tuổi, mà đã có bản lĩnh như vậy?

Sở Bắc gật đầu hài lòng!

Thanh Vũ không chỉ là một trong mười hai vệ quân của Bắc Dã.

Cô cũng là hacker hàng đầu trên thế giới.

Vấn đề nhỏ này không thể làm khó cô được!

"Viện trưởngPhương, nhìn đi!"

Sở Bắc không đứng dậy, nhưng ra hiệu với Phương Chính Quân.

Phương Chính Quân cau mày và nghiêng người về phía trước.

Chỉ sau một vài cái nhìn, ông ta ngay lập tức hiểu ý của Sở Bắc.

"Khốn kiếp, làm sao có thể?"

Đoạn video rất rõ ràng, đối diện với cánh cửa phòng bệnh của Lạc Vũ Tâm!

9 giờ 20 phút sáng, một bác sĩ trung niên mặc áo choàng trắng đẩy cửa bước vào!

Không biết hắn đã làm gì với Lạc Vũ Tâm, Lạc Vũ Tâm nhanh chóng hôn mê.

Cô bé bị bác sĩ trung niên bế ra khỏi phòng bệnh.

Mọi thứ đều tự nhiên và suôn sẻ!

Ngay cả khi có nhiều y tá và bệnh nhân đi ngang qua thì cũng không có gì bất thường cả!

Rõ ràng nó đã được lên kế hoạch từ trước.

Thanh Vũ liền gõ phím, trên màn hình xuất hiện một đoạn video khác!

Hiện trường, rõ ràng là cửa sau của bệnh viện!

Tên bác sĩ trung niên nhanh chóng xuất hiện và trao Lạc Vũ Tâm cho một người đàn ông khác!

Và người đàn ông đó là Vương Hổ đã chết!

Vương Hổ nhanh chóng lái xe rời đi, tên bác sĩ trung niên nhìn chiếc phong bì căng phồng trên tay.

Hắn cởi áo blouse trắng, vẫy một chiếc taxi rồi nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt!

"Đi, gọi Trương Khải đến đây cho tôi, hôm nay tôi phải lột da hắn!"

Sau khi xem xong màn giám sát, Phương Chính Quân vỗ bàn, mặt mày tái đi.

Lồng ngực ông ta phập phồng lên xuống vì tức giận, và những đường gân trên trán ông ta nổi rõ như muốn bật ra.

Thảo nào, thảo nào Sở Bắc muốn xem camera giám sát!

Bởi vì người đưa Lạc Vũ Tâm đi là một bác sĩ trực trong khoa phẫu thuật của bệnh viện, Trương Khải!

Đây không phải là một vụ mất tích, rõ ràng là một vụ bắt cóc!

Một vụ bắt cóc do người trong bệnh viện cấu kết với người ngoài!

Nghĩ đến đây, Phương Chính Quân trên trán lập tức đổ đầy mồ hôi lạnh.

"Sở, Sở tiên sinh, cậu yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ cho cậu một lời giải thích!"

Đáp lại điều này, vẻ mặt Sở Bắc không có biểu hiện vui mừng hay tức giận mà chỉ khẽ xua tay.

"Tìm ra người đó trước, sau đó nói chuyện sau!"
Chương 43: Tiễn ông đi gặp hắn

Hử?



Phương Chính Quân ngay lập tức cảm thấy có điều gì đó không đúng!



Cũng chính lúc này tên kỹ thuật viên vừa đi gọi người cũng quay trở lại.



Chỉ có điều, sắc mặt rõ ràng hơi khó coi!



"Viện trưởng, Trương Khải...hôm nay ông ta không đến làm việc, cũng không xin nghỉ phép, điện thoại cũng tắt luôn!"



"Bác sĩ Vương cùng khoa nói hôm qua Trương Khải đã đặt chuyến bay ra nước ngoài, e rằng giờ này đã lên máy bay rồi!"



"Cái gì?"



Phương Chính Quân mở to mắt, đầu óc trống rỗng.



Trương Khải bỏ chạy rồi!



Đã lên máy bay ra nước ngoài rồi làm sao bắt được nữa?



Mọi hậu quả sẽ do bệnh viện gánh chịu!



Xong thật rồi, bây giờ mới thực sự là kết thúc.



"Thật sao? Chút phiền phức này còn chưa đến mức khiến ông ta phải tha hương đất khách đâu!”



Giọng nói của Sở Bắc vang lên, giọng điệu bình tĩnh khiến Phương Chính Quân lập tức nhìn thấy một tia hy vọng.



"Sở tiên sinh, ý cậu là......"



Sở Bắc không trả lời, mà chỉ nhìn Thanh Vũ!



Thanh vũ ngay lập tức hiểu ý, ngón tay cô lướt trên bàn phím một lúc.



Màn hình máy tính chuyển màu tối lại.



Có vẻ là một trang web tìm kiếm, nhưng trang toàn bằng tiếng Anh, khiến người khác hoa mắt chóng mặt!



"Số ID của Trương Khải!"



Thanh Vũ nhìn sang Phương Chính Quân, Phương Chính Quân vội vàng yêu cầu đám nhân viên báo số ID của Trương Khải cho cô!



Sau khi thông tin được nhập vào, một bản đồ sẽ xuất hiện trên màn hình.



Một đốm sáng nhẹ nhàng nhảy múa trên bản đồ, dường như ở cách chỗ họ không xa!



"Đây là tung tích của Trương Khải sao? Chẳng lẽ ông ta không ra nước ngoài sao?"



Phương Chính Quân nhìn cảnh này, kinh ngạc không nói nên lời.



Thanh Vũ không ngừng phóng to vị trí điểm sáng, sau đó gọi một cuộc điện thoại!



" Trương Khải, ở quán bar đêm! Mười phút nữa đưa tới bệnh viện thành phố!"



Nói rồi liền cúp điện thoại!



Bầu không khí lập tức im lặng!



Động tác của Thanh Vũ khiến cả đám nhân viên đều ngẩn ra!



Chỉ bằng tên và số chứng minh thư mà có thể nhanh chóng tìm được vị trí của một người như vậy sao?



Kỹ năng như vậy thật là đáng sợ!



Mồ hôi lạnh trên trán Phương Chính Quân túa ra từng đợt!



Ý nghĩ đó lại hiện lên trong đầu!



Người trẻ tuổi này rốt cuộc là ai?



Thời gian chờ đợi luôn mang lại cảm giác dài đằng đẵng.



Suy nghĩ của mỗi người đều khác nhau, chỉ có Sở Bắc ngồi bình thản yên lặng, cũng không có vẻ gì là vội vàng!



Ngay sau đó, một tiếng gõ cửa đột ngột phá vỡ sự yên lặng!



Không đợi Phương Chính Quân mở cửa, cửa phòng giám sát đã bị đẩy ra một cách thô bạo.



Chỉ nhìn thấy bốn người đàn ông lực lưỡng trong bộ vest đen.



Mang theo một chiếc bao tải, bước vào với vẻ mặt vô cảm!



Nhìn chiếc bao tải vẫn vặn vẹo và có tiếng rên rỉ bên trong, ai cũng choáng váng.



Không nói nhưng tất cả đều nghĩ về một khả năng!



Mới chỉ có mấy phút mà Trương Khải đã bị bắt rồi sao?



Đây. . . . . .



"Thưa tiên sinh, người đã được đưa tới!"



Bốn người đứng trước mặt Sở Bắc và kính cẩn báo cáo!



"Cảm ơn!"



Sở Bắc vẫy vẫy tay, khi bao tải được mở ra, khuôn mặt sợ hãi của một người đàn ông trung niên lộ ra.



Không ai khác mà chính là Trương Khải.



Lúc này, ông ta kinh hãi trợn trừng mắt mủi, nhưng miệng bị bịt, chỉ có thể phát ra tiếng thút thít!



Và mùi rượu, lẫn với mùi nước hoa kém chất lượng, rất hăng.



Chắc là tên này vẫn còn điên cuồng ăn chơi trước khi bị bắt đi.



"Trương Khải, cậu được lắm, bệnh viện đối xử với cậu đâu có tệ? Đúng là nuôi ong tay áo! Gọi cảnh sát tới đưa tên khốn này đến đồn !"



"Cả đời này, anh chuẩn bị ăn cơm tù đi!"



Trong khi Phương Chính Quân thở phào nhẹ nhõm, thì sự tức giận lại dâng lên trong mắt ông ta.



Mà tất cả những điều này rõ ràng để thể hiện cho Sở Bắc thấy.



"Vâng vâng. . . . . ."



Những người khác không dám chậm trễ, vừa định làm thì Sở Bắc liền đứng dậy vẫy tay ngăn cản!



"Có vẻ như ông ta không phục, thử nghe xem ông ta nói sao!"



Giọng nói Sở Bắc nghe không rõ là mừng hay là giận!



Lời nói vừa dứt, Thanh Vũ đích thân bước tới và tháo bịt miệng Trương Khải xuống.



"Các người là ai? Các người thế này là bắt cóc, là phạm tội, tôi phải đi kiện các người!"



Miếng giẻ vừa lôi ra, Trương Khải đột nhiên hét lớn một tràng.



Chỉ là lương tâm cắn rứt cùng hoảng sợ trong mắt hắn không thể qua được mắt của Thanh Vũ!



"Viện trưởng, anh phải làm chủ cho tôi. Mấy người này vô cớ trói tôi lại đây. Rõ ràng là bắt cóc, rõ ràng không coi anh ra gì!"



Trương Khải thể hiện vẻ bị xúc phạm!



Chỉ lo nịnh bợ, mà không thấy sắc mặt Phương Chính Quân nặng nề, mồ hôi chảy ròng ròng.



"Viện trưởng, anh phải....."



"Im miệng!"



Phương Chính Quân không chịu nổi nữa, tức giận hét lên!



Trương Khải sửng sốt và làm bộ mặt oan uổng!



"Viện trưởng, anh, anh làm sao vậy?"



"Làm sao ư? Cậu còn mặt mũi hỏi tôi có chuyện gì sao?"



Phương Chính Quân nổi điên, thậm chí còn muốn bóp chết ông ta.



"Trương Khải, với tư cách là bác sĩ phụ trách, cậu đã hợp tác với Vương Hổ để đục khoét tài sản và bắt cóc bệnh nhân trong bệnh viện! Cậu, cậu không được chết dễ dàng đâu......"



Ngay khi những lời này nói ra, sắc mặt của Trương Khải lập tức tái nhợt.



Nhưng ông ta vẫn nghiến răng, tự biện bạch cho mình.



"Viện trưởng, tôi bị oan, tôi bị oan mà! Là bọn họ, bọn họ nhất định đã vu oan cho tôi!"



Trương Khải đột nhiên chỉ vào Sở Bắc và nhấn mạnh!



"Viện trưởng, hôm nay tôi đi uống rượu ở bên ngoài, càng không biết Vương Hổ, Chu Hổ gì cả, làm sao có thể bắt cóc bệnh nhân trong bệnh viện?"



"Tôi bị người ta vu oan!"



"Cậu. . . . . ."



Thấy vậy, phổi của Phương Chính Quân như muốn nổ tung.



Video giám sát rõ ràng, ông ta vẫn còn muốn ngụy biện?



"Tự mình xem đi, đây không phải là cậu thì là ai? Sở tiên sinh làm sao có thể vô duyên vô cớ vu oan cho cậu được?"



Trương Khải nghiến răng nhìn theo hướng ngón tay của Phương Chính Quân.



Vừa nhìn thấy hình ảnh trên màn hình, mắt ông ta lập tức mở to, mồ hôi túa ra trên trán.



"Không thể nào, rõ ràng tôi đã ..."



Trương Khải trong tiềm thức sắp tự nói ra chân tướng, đột nhiên dừng lại.



Ông ta đảo mắt, nhưng vẫn không chịu thừa nhận.



"Viện Trưởng, chắc chắn là có kẻ mạo danh tôi! Tôi thật sự không quen biết Vương Hổ nào cả!"



Trương Khải nói xong, trừng mắt nhìn Sở Bắc, nói một cách kiên quyết.



"Cậu nhóc, có giỏi thì gọi Vương Hổ ra đây đối chất với tôi".



"Bằng không, cậu đang vu khống tôi!"



Phương Chính Quân rối lên, định ngăn cản, nhưng Sở Bắc lại phất tay, ngữ khí kỳ lạ!



"Có thực là ông muốn gặp ông ta?"



"Đương nhiên!"



Ánh mắt Trương Khải lóe lên, khẳng định nói!



Vương Hổ là kẻ nào, làm sao có thể nói gọi tới là tới được?



Chỉ cần đánh chết cũng không thừa nhận, mới có thể có cơ hội xoay chuyển tình thế!



"Cũng được!"



Sở Bắc lắc đầu và quay người đi!



"Thanh Vũ, giúp ông ta đi!"



"Rõ!"



Thanh Vũ đáp lời, lướt tới trước mặt Trương Khải với bóng hình đầy ma mị.



Sát khí trong mắt cô ấy hiện rõ không chút che giấu.



"Cô, cô muốn làm gì?"



Đối diện với ánh mắt của Thanh Vũ, Trương Khải cảm thấy toàn thân ớn lạnh, hít thở cũng vô cùng khó khăn!



Cảm giác Thanh Vũ như một con rắn độc, nếu bị nó cắn một nhát, chắc chắn sẽ chết!



"Đương nhiên là đưa ông đi gặp Vương Hổ!"



Thanh Vũ từng bước tới gần, giọng điệu lạnh như băng.



"Chỉ là Vương Hổ đã chết, cho nên tôi chỉ có thể đưa ông đi gặp ông ta thôi!"



Nói rồi, tay phải làm thành hình con dao, chém nhẹ một phát.
Chương 44: Đổi căn nhà khác lớn hơn!

"Đừng, Đừng! Tôi nói, tôi....."

Nhận ra Thanh Vũ định làm gì, Trương Khải liền hoảng sợ !

Tuy nhiên, chưa kịp dứt lời thì ông ta đột ngột ngừng lại.

Có một vết thương hiện ra trên cổ ông ta!

Rất mỏng, rất nhỏ, nhưng xuyên suốt!

Nếu không phải có vết máu chảy ra, e rằng thực sự không thể nhìn ra được.

"Khụ khụ....."

Đồng tử của Trương Khải giãn ra nhanh chóng, dường như không còn phản ứng.

Ông ta muốn nói gì đó, nhưng chỉ có thể phát ra một tiếng ho yếu ớt.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, sự hối hận và sợ hãi tràn ngập trong lòng.

Từ lúc bị bắt đi, ông ta vẫn còn ôm chút hi vọng.

Thậm chí, mới chỉ một phút trước, ông ta còn tưởng rằng chỉ cần mình không thừa nhận, những người này sẽ không có cách nào làm gì được ông ta.

Nhưng bây giờ . . . . . .

Tất cả đã quá muộn!

Rầm!

Trương Khải đổ nhào xuống đất bằng một tiếng đổ mạnh, đôi mắt không cam tâm hồi lâu vẫn mở trừng trừng.

Máu tuôn xối xả trên mặt đất.

Không khí im lặng chết chóc.

Phương Chính Quân và những người trong bệnh viện đều choáng váng, đến hít thở cũng cảm thấy khó nhọc!

Chỉ có mồ hôi lạnh, chảy ròng ròng không kiểm soát được!

Tí tách, tí tách!

"Làm sai, thì cuối cùng sẽ phải trả giá!"

"Cứng đầu cứng cổ không phải là thói quen tốt!"

Sở Bắc lắc đầu, mặt không biến sắc!

Nói rồi, anh quay người rời đi!

Thanh Vũ và bốn người đàn ông mặc vest không nói một lời, chỉ theo sau.

Sở Bắc rời đi một lúc rồi Phương Chính Quân mới định thần lại.

Nhìn xác chết dưới đất mà lòng sợ hãi run rẩy!

"Viện, viện trưởng, phải làm sao bây giờ? Có nên gọi cảnh sát không?"

Một kỹ thuật viên run lên bần bật, nhưng vừa dứt lời liền bị một tát vào mặt!

"Gọi cảnh sát, cậu muốn chết à?"

Phương Chính Quân trừng mắt nhìn anh ta và hít một hơi dài!

"Mang cái xác xử lý đi, sau đó thông báo cho gia đình ông ta, đảm bảo phải giải quyết chuyện này một cách hoàn hảo!"

"Còn nữa, về chuyện hôm nay, kẻ nào dám nói lời nào ra ngoài, tôi sẽ xử lý kẻ đó!”

...

Khi Sở Bắc trở lại phòng bệnh, Lạc Tuyết đã thu dọn đồ đạc và hoàn thành thủ tục xuất viện.

Tình trạng của Lạc Vũ Tâm đã được cải thiện, tuy không chữa được tận gốc, nhưng có nằm viện nữa cũng không có tác dụng gì!

Hơn nữa, cô gái nhỏ muốn bố mình đưa đi học.

Cho dù Lạc Tuyết vẫn còn rất nhiều oán hận với Sở Bắc, nhưng làm sao cô có thể nhẫn tâm để con gái mình thất vọng?

Chẳng mấy chốc, gia đình ba người đã trên taxi, nhưng không đi đến nhà họ Lạc!

Thay vào đó, họ lại đến một ngôi nhà cũ, một tòa nhà với tầng dưới đổ nát.

"Bố, Tâm Nhi dắt bố nhé, chúng ta về nhà thôi!"

Trên đường đi, Tâm Nhi nắm chặt tay Sở Bắc, cứ như sợ rằng Sở Bắc sẽ biến mất vậy!

"Được, chúng ta về nhà thôi!"

Sở Bắc bật cười!

Có lẽ anh đã sớm quen với cuộc sống chinh chiến bao năm, bốn bể là nhà!

Nhưng vào lúc này, hai chữ này nói ra từ miệng con gái, khiến trong lòng Sở Bắc lại ấm áp hơn bao giờ hết!

Về nhà!

Thật là một lời ngọt ngào!

Nhìn hai cha con một trước một sau đi trước mặt, nhất là cái dáng vẻ tung tăng của Tâm Nhi.

Lạc Tuyết đột nhiên sững sờ trong chốc lát!

Bốn năm qua, cô dồn hết tình yêu thương và sự quan tâm chăm sóc cho con gái.

Nhưng có một số thứ cô ấy không có cách nào có thể cho con gái.

Có điều những gì Sở Bắc mang lại cho cô và con gái có thực sự là điều tốt không?

Nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua và hôm nay, Lạc Tuyết cảm thấy bối rối!

...

"Bà ngoại ơi, Tâm Nhi đưa bố về rồi này!"

Trên tầng ba, ngay khi Tâm nhi mở cửa, cô bé đã hét lên sung sướng!

Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, bàn tay nắm chặt Sở Bắc không hề buông!

Giọng điệu vui mừng, như thể khoe một món đồ chơi yêu thích!

Cuối cùng thì cô bé cũng có bố rồi!

"Kêu la gì vậy, ồn ào quá!"

Bên trong, Chu Cầm lầm bầm chửi ra!

Nhìn thấy Sở Bắc, sắc mặt bà hoàn toàn sầm xuống.

"Thằng mù đáng ghét, ai bảo mày đến nhà tao? Mau cút ngay! Nhìn thấy mày tao lại thấy khó chịu!"

Ai ngờ, không đợi Sở Bắc phản ứng, thân hình nhỏ bé của Tâm Nhi đã đứng ra trước mặt Sở Bắc.

Cô bé bĩu môi, dũng cảm nhìn Chu Cầm!

"Bà ngoại, bố là bố của Tâm Nhi, tại sao lại không vào được!"

"Á à? Con nhóc, sao lại dám nói thay hắn ta? Có tin bà đánh vào mông không?"

Chu Cầm nghiến răng, làm điệu bộ đòi đánh!

Tâm Nhi sợ tới mức mặt tái mét và mắt đỏ hoe.

Nhưng cơ thể cô bé như bất động!

Cuối cùng cô bé cũng có bố, và cô bé muốn bảo vệ cô bố!

"Mẹ, mẹ bớt nói vài câu đi!"

Chính vào lúc này, Lạc Tuyết từ sau bước tới, cố gắng dàn hòa!

"Hừ, nếu không nghe lời người lớn, sau này sẽ có lúc phải hối hận!"

Chu Cầm hừ lên một tiếng, liếc Sở Bắc một cái rồi xoay người trở về phòng ngủ!

"Mẹ tôi là như vậy đó, anh đừng quá bận tâm".

Lạc Tuyết nhìn Sở Bắc, do dự một chút, mới giải thích một câu.

"Không sao, anh không để bụng đâu".

Sở Bắc cười lắc đầu, nói cho cùng rốt cuộc vẫn là anh nợ Chu Cầm!

Chỉ cần không có gì quá đáng, anh đều có thể nhẫn nhịn được.

Lạc Tuyết thở dài một tiếng: "Anh nghỉ ngơi một lát đi, tôi đi nấu cơm!"

Lạc Tuyết đi vào bếp và bắt đầu bận rộn, trong khi Tâm Nhi kéo bố đi.

Kể cái này, xem cái kia.

Hai bố con hạnh phúc bên nhau.

Và dường như nụ cười trên khóe miệng Sở Bắc không bao giờ tắt.

Cái gì mà Điện thần Bắc Dã, cái gì mà thần tướng trấn quốc.

Vào lúc này, tất cả đều bỏ lại phía sau hết.

Có con gái là có tất cả, vậy thôi!

Lạc Tuyết tự tay nấu, ba món và một tô canh, nhanh chóng bày biện lên bàn.

Những món ăn quê nhà đơn giản nhưng vào tay Lạc Tuyết nấu lại rất ngon.

Đó là lần đầu tiên anh ấy cảm thấy như ở nhà, trái tim của Sở Bắc không biết đang là cảm giác gì.

Chỉ là, bữa tối gia đình đầu tiên nên cảm giác thật lạ lẫm!

Từ đầu chí cuối, Lạc Tuyết chỉ cúi đầu, không nói gì cả.

Chu Cầm mặc dù không nói gì, nhưng chỉ trong mấy phút đồng hồ, không biết đã trừng mắt nhìn Sở Bắc bao nhiêu lần.

Chỉ có Tâm Nhi là liên tục gắp thức ăn cho Sở Bắc, nói chung là khá hòa thuận.

Sau bữa ăn, Sở Bắc là người đầu tiên đặt bát đũa xuống và lau miệng.

"Ngôi nhà này hơi cũ và nhỏ, lúc nào chúng ta hãy mua một ngôi nhà lớn hơn nhé!"

Sở Bắc tuy rằng không nhìn thấy, nhưng vừa vào cửa liền ngửi được mùi ẩm mốc phảng phất.

Anh cũng có thể cảm nhận rằng không gian bên trong không lớn.

Sau này, khi bốn người ở chung, khó tránh được sự chật chội!

"Mua nhà mới? Mày nói nhẹ nhàng nhỉ!"

Vừa mở miệng, Chu Cầm liền hừ lạnh một tiếng, lập tức chế nhạo.

"Mày có biết giá nhà ở Tân Hải bao nhiêu không? Mày có biết bây giờ thuê nhà đã vất vả như thế nào rồi không?"

"Đã không biết gì cả lại còn nói chuyện vớ vẩn!"

"Không có tiền lại mù, lại luôn nói lời đao to búa lớn, sao nhà tao lại dính vào hạng sao chổi như mày kia chứ!"

"Không ăn nữa, tức đến no cả bụng rồi!"

Chu Cầm nói liền một hơi, bỏ bát đũa xuống, tức giận rời đi!

Lạc Tuyết thở dài, trừng mắt nhìn Sở Bắc!

"Anh biết tất cả những điều này, nhưng ... thôi bỏ đi, cứ tạm ở đây đã, sau này sẽ nói sau!"

"Tốt nhất anh nên bớt nói vài câu đi, tôi không muốn Tâm Nhi sau này giống như anh!"

Nói xong, Lạc Tuyết tủi thân cúi đầu, hai mắt không khỏi đỏ lên.

Rõ ràng, cô ấy cũng cảm thấy rằng Sở Bắc đang nói khoác!

Giá nhà ở ven biển cao một cách kinh khủng.

Cô ấy cũng muốn sống trong một ngôi nhà lớn, nhưng trước tiên cô ấy phải có khả năng mua nó!

Bầu không khí im lặng khiến vẻ mặt Sở Bắc trầm tư .

Anh xoa đầu con gái, nhưng cuối cùng cũng không giải thích.

Có rất nhiều điều cần phải có những hành động thực tế để chứng minh!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chiến thần Sở Bắc
Chiến Thần Sở Khanh
  • Đang cập nhật..
Link FULL
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom