• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Chiến Thần Sở Bắc - Lạc Mai - Sơn Tiếu (3 Viewers)

  • Chương 46-49

Chương 46: Thấp kém thì chấp nhận, bị đánh thì cũng phải đứng im thôi

“Tôi đưa con gái đến đi học, có vấn đề gì sao?”

Sở Bắc nắm tay Tiểu Vũ Tâm giải thích.

“Đi học? Con gái cậu tên gì?”

Bảo vệ nhíu mày, cả người chắn trước mặt hai bố con Sở Bắc.

“Bác ơi, cháu tên Lạc Vũ Tâm, xin nghỉ học một tháng rồi, hôm nay lần đầu đến học á!”

Tiểu Vũ Tâm mặt ửng hồng nở nụ cười, chủ động giải thích.

Thế nhưng nghe đến ba chữ Lạc Vũ Tâm, bảo vệ híp mắt lắc đầu.

“Trường chúng tôi không có học sinh tên Lạc Vũ Tâm, đi mau đi, đừng chắn đường của người khác”.

Hử? Không có?

Sở Bắc nhíu mày.

Tiểu Vũ Tâm cũng trợn to mắt: “Bác ơi, cháu học ở đây nửa năm rồi, sao lại không có tên? Chắc chắn là bác nhớ nhầm rồi”.

“Tôi nói không có là không có, không nghe hiểu tiếng người à?”

Ai mà ngờ bảo vệ đó lớn tiếng mắng, giọng điệu hơi mất kiên nhẫn.

“Đi mau, còn lải nhải nữa tôi đuổi đi đấy”.

Nói rồi ông ta vung cây gậy trong tay vài cái trong không trung khiến Tiểu Vũ Tâm sợ hãi trốn sau lưng bố, bĩu môi oan ức nhìn bảo vệ.

“Sao lại không có? Trước đó con tôi vẫn đi học ở đây mà”.

Sở Bắc xoay người nhìn bảo vệ, ánh mắt thêm vài phần lạnh lùng.

“Ông chắc chắn là không có sao? E là lời ông chẳng có giá trị gì đâu!”

Nói rồi, anh chống cây gậy trong tay muốn tiếp tục đi vào trong.

“Này, cậu kia, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ à? Không hiểu tiếng người sao?”

Bảo vệ cười mỉa, giọng điệu càng không tốt, càng thể hiện rõ ý tứ đe dọa hơn.

“Thấy cậu bị mù nên tôi cũng không muốn làm khó cậu”.

“Bây giờ cút đi cho ông đây, sau này đừng đến đây nữa”.

“Nếu không đừng nói con gái cậu không được đi học, ông đây sẽ khiến cậu trở thành người què luôn đấy”.

Bảo vệ hung hăng nhìn Sở Bắc, Sở Bắc vẫn không có cảm xúc gì, không hề động đậy.

Ngược lại, Lạc Vũ Tâm kiên định đứng trước mặt Sở Bắc.

“Bác… bác không được đánh bố cháu, nếu không, nếu không…”

“Nếu không thì sao?”, bảo vệ khinh thường liếc nhìn cô bé.

“Nếu hai người không đi, đừng nói là bố mày, tao cũng đánh cả mày nữa đấy”.

“Bác… sao bác lại vô lý thế chứ!”, Tiểu Vũ Tâm bĩu môi, mắt đỏ ửng, ngân ngấn nước.

“Ha ha ha, buồn cười chết mất, nói lý với tao á?”

Thấy dáng vẻ tức anh ách của Tiểu Vũ Tâm, bảo vệ đó lại cười ngặt nghẽo.

“Ranh con, hôm nay ông đây dạy cho mày một bài học, đạo lý không phải dùng để nói chuyện”.

“Ai có quyền lớn hơn, có nhiều tiền hơn thì mới là đạo lý”.

“Ngay cả cái này cũng không hiểu thì đáng đời làm một tên mù! Mau cút đi, cút đi”.

Bảo vệ mất kiên nhẫn khoát tay, giọng điệu lộ ra vẻ khinh thường.

“Có lý!”

Tiểu Vũ Tâm tức khịt mũi, mấy lần muốn bật khóc.

Ngược lại Sở Bắc cũng vô cùng đồng ý mà gật đầu.

“Nhưng sao ông biết quyền thế của tôi có lớn hay không, có nhiều tiền hay không?”

Anh đã có thể nhận thấy được chút manh mối từ cuộc trò chuyện vừa rồi.

Chắc chắn không phải anh đi nhầm nhà trẻ mà bên trong ẩn chứa bí ẩn.

“Chỉ dựa vào cậu? Nhìn bộ dạng này đi, còn dám nói thế à? Tôi cũng thấy xấu hổ thay cậu”.

Bảo vệ tỏ ra xem thường.

Nơi này là trường quý tộc đứng đầu Tân Hải.

Ông ta đã làm bảo vệ ở đây nhiều năm rồi, không biết đã gặp biết bao nhân vật lớn nhỏ, từ lâu đã luyện đôi mắt hỏa nhãn kim tinh từ lâu.

Chỉ cần liếc nhìn bộ dạng của Sở Bắc, ông ta đã biết thân phận anh như thế nào.

Người như ông ta cả người từ trên xuống dưới cộng lại chưa đến mấy trăm đồng, chắc chắn là người tầm thường thôi.

“Ông chắc chứ?”

Thấy dáng vẻ tự tin của ông ta, Sở Bắc chỉ cười.

Bây giờ con người đều thích đeo kính nhìn người khác à?

Thật không có có lúc đôi mắt vẫn sẽ gạt người.

“Đó là đương nhiên, Triệu Hà tôi nhìn người chưa bao giờ sai, cậu… mau tránh ra, đừng chặn xe của sếp Lý”.

Đang nói thì sắc mặt Triệu Hà bỗng thay đổi, vội vã khoát tay với Sở Bắc.

Vẻ khinh thường ban đầu lập tức đổi thành nụ cười nịnh nọt.

Tiếng phanh gấp chói tai vang lên, Sở Bắc kéo Tiểu Vũ Tâm lảo đảo tránh ra.

Vừa lúc tránh được chiếc xe BMW đang phóng nhanh đến.

Tiếng gió vút qua, Tiểu Vũ Tâm sợ hãi tới mức sắc mặt trắng bệch.

Nếu Sở Bắc chậm một giây nữa thôi, chiếc BMW đó sẽ có thể cán qua người cô bé.

“Mẹ kiếp, mày mù sao? Làm tao giật mình”.

Chiếc xe dừng lại, một người trung niên thò đầu ra ngoài cửa xe, lớn tiếng mắng Sở Bắc.

Sở Bắc không đáp lại, nhưng sắc mặt anh sầm xuống.

Mắng người khác là tên mù, nhưng mình lại lái xe trong khi nhắm mắt à?

Vừa rồi nếu anh phản ứng chậm một giây hoặc đổi lại là Lạc Tuyết và Lạc Vũ Tâm, hậu quả không thể lường được!

“Sếp Lý, ông bớt giận, tên đó bị mù, dù có bị đụng chết cũng đáng đời”.

Triệu Hà mỉm cười mở cửa xe cho người đàn ông.

“Hừ, thảo nào, nếu là tên mù thì cút ra ra một chút, ảnh hưởng tâm trạng quá”.

Sếp Lý trợn mắt nhìn Sở Bắc, mở cửa xe ghế sau ra dẫn một cậu nhóc khoảng bốn, năm tuổi bước xuống xe.

Cậu bé mặc dù còn nhỏ nhưng cả người đều được mặc đồ hiệu, toát lên khí chất quý tộc.

Chỉ là bộ dạng tự đại của ông ta khiến người khác vô thức cảm thấy không vui.

“Triệu Hà, mọi thứ đã sắp xếp xong rồi chứ?”

Sếp Lý ôm con trai liếc mắt hỏi.

“Dĩ nhiên rồi, sếp Lý đã nói thì đảm bảo không thành vấn đề. Con trai ông có thể nhập học bất cứ lúc nào”.

“Hiệu trưởng cố ý bảo tôi ở đây đợi ông”.

Triệu Hà mỉm cười nói, hệt như một con chó nịnh hót.

Nếu có một cái đuôi đằng sau chỉ sợ đã quất lên tận trời.

“Tốt lắm, tôi sẽ nói với hiệu trưởng về vị trí đội trưởng bảo vệ của ông”.

Sếp Lý hài lòng cười, ngoài miệng thì nói thế nhưng đáy mắt lại hiện lên vẻ xem thường không hề che giấu.

“Cảm ơn sếp Lý, đây đều là việc tôi nên làm, mời ông đi bên này”.

Vừa nghe thế Triệu Hà mắt híp thành một đường thẳng.

Vội vàng cúi thấp người xuống làm động tác mời.

Sếp Lý ưỡn cao ngực, trong lúc đắc ý còn không quên nhìn người đàn ông.

“Hai người quê mùa này ở đâu ra thế? Đây là trường quý tộc, không phải nơi thu nhận vô gia cư, mau đuổi đi”.

“Cái loại nghèo kiết hủ lâu thế này nhìn thấy là mệt”.

Triệu Hà liên tục gật đầu, đáp ứng hết tất cả yêu cầu của sếp Lý.

“Vâng vâng, ông yên tâm, lát nữa tôi sẽ đuổi họ đi, chắc chắn sẽ không làm chướng mắt ông”.

“Ừ!”

Sếp Lý hài lòng gật đầu, nhấc chân lên định vào trong.

Thế nhưng đúng lúc này, cuối cùng Sở Bắc cũng lên tiếng.

“Đứng lại!”

Chỉ hai chữ, giọng anh rất bình thản nhưng lại cực kỳ nghiêm nghị.

Sếp Lý dừng bước, quay đầu lại nhìn Sở Bắc.

“Sao vậy, nói cậu có hai câu mà cậu không vui à? Thấp kém thì chấp nhận, chịu đòn cũng phải đứng im, đạo lý đơn giản như thế không cần tôi dạy cậu chứ?”

Sếp Lý giễu cợt, vẻ mặt càng thêm vẻ khinh thường.

“Này cậu, tôi đã cho cậu mặt mũi rồi nhỉ? Còn lải nhải nữa, có tin tôi đánh chết cậu không?”

Triệu Hà bên cạnh không vui, nổi giận trợn mắt nhìn Sở Bắc.
Chương 47: Hay cho một màn kịch

“Cho cậu một cơ hội cuối, mau cút đi nếu không ông đây sẽ không khách sáo mà ném anh ra ngoài đâu”.

Triệu Hà vung cây gậy trong tay nghiến răng nói.

“Câm miệng!”

Cộc!

Sở Bắc nghiêm giọng nói, cây gậy trúc trong tay cũng gõ nhẹ xuống như đang gõ vào đầu tim Triệu Hà.

Cộc cộc cộc!

Tim Triệu Hà đập dữ dội, trán toát đầy mồ hôi lạnh.

Mấp máy môi nhưng lời nói đến cổ họng lại nuốt ngược trở lại.

Ngay cả sếp Lý đó cũng nhíu mày.

Cái tên mù này khí thế mạnh quá.

Sở Bắc tiến lên trước một bước, đôi mắt bên dưới kính râm như có độ sâu nhìn thẳng vào hai người.

“Nói đi, con trai ông ta có thể nhập học, tại sao con gái tôi lại không thể?”

“Tôi cần một lời giải thích cho chuyện này”.

“Nếu không tự gánh lấy hậu quả”.

Từng câu từng chữ của Sở Bắc rất khí phách.

Giọng điệu còn đầy vẻ không cho phép nghi ngờ.

“Giải thích? Cậu muốn giải thích cái gì cơ?”

Triệu Hà hừ một tiếng, ông ta lần nữa làm con tốt thí chỉ vì muốn nịnh bợ sếp Lý.

“Vị này là cậu hai nhà họ Lý, tổng giám đốc tập đoàn Lý Thị - Lý Hải Bắc, có khối tài sản mấy trăm tỉ, chỉ một câu nói thôi cũng đã có thể khiến cả Tân Hải xoay chuyển”.

“Cậu là cái thá gì mà cũng xứng so sánh với sếp Lý?”

Lý Hải Bắc ngửa đầu lên, ánh mắt hiện lên vẻ kiêu ngạo.

Dường như nghĩ đến điều gì, mắt lộ ra tia chế giễu.

“Nói như thế chẳng phải con gái cậu là cái con ranh xui xẻo họ Lạc kia sao?”

Vừa nghe nói thế, Triệu Hà cũng phản ứng lại, nhếch môi cười mỉa.

“Tôi nói rồi mà, thì ra là thế…”

“Tôi còn tưởng các người sẽ không đến chứ, đúng là trùng hợp”.

Hai người nói chuyện cứ không rõ đầu đuôi, Tiểu Vũ Tâm trợn to mắt, mắt hơi đỏ ửng.

Sở Bắc không cảm xúc khẽ gật đầu.

“Nói tiếp đi!”

“Hơ, còn gì để nói nữa đây! Một câu thôi, tôi muốn vị trí trong danh sách học sinh của con gái cậu”.

“Nói như thế cậu có hiểu không?”

Lý Hải Bắc chống hai tay lên hông kiêu ngạo nói.

Triệu Hà vội vã nịnh hót theo: “Đúng thế, này, cũng không sợ nói cho anh biết. Con gái anh xin nghỉ học một tháng đã không còn hợp đi học ở trường mẫu giáo chúng tôi nữa rồi”.

“Còn vị trí trong lớp của con cậu dĩ nhiên là thuộc về quý tử nhà sếp Lý rồi, các ngươi vẫn nên cút khỏi đây đi”.

Hóa ra là thế!

Sở Bắc khẽ gật đầu, nụ cười bên môi lập tức biến mất.

Lạc Tuyết đã dành hết tâm huyết vào việc học của Tiểu Tâm Vũ.

Để có tên trong danh sách ở trường mẫu giáo mà cô đã nộp không ít tiền.

Thế nhưng tên vốn dĩ nằm trong danh sách hai năm lại chỉ trụ được hai tháng.

Bởi vì lý do xin nghỉ một tháng mà đã bị người khác chiếm mất?

Hay cho thủ đoạn bịp bợm!

“Hình như không phù hợp với quy tắc nhỉ?”

Sở Bắc khẽ nói, giọng điệu đã lạnh lùng đi mấy phần.

“Quy tắc? Lời nói của ông đây chính là quy tắc đấy”.

“Một câu thôi, tôi muốn vị trí trong danh sách của con gái cậu”.

Lý Hải Bắc ưỡn cao ngực tỏ vẻ rất đắc ý.

Từ đầu đến cuối không hề xem Sở Bắc ra gì.

Sở Bắc không nói gì chỉ khẽ lắc đầu, không nhìn ra là tức giận hay vui mừng.

“Gọi hiệu trưởng của các người ra đây, tôi muốn ông ta giải thích cho tôi”.

Con gái còn ở bên cạnh, Sở Bắc không muốn động tay động chân.

Vậy thì cho trường mẫu giáo này một cơ hội đi.

Anh cũng muốn xem đây là ý của Lý Hải Bắc hay ý của trường học.

“Dựa vào cậu mà cũng muốn gặp hiệu trưởng à? Nghĩ mình là cái thá gì? Nếu còn không đi, có tin tôi…”

Bảo vệ cười mỉa nói nhưng chưa nói hết câu đã thấy một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi, mặc một bộ vest màu đen vội vã chạy ra từ trong khuôn viên trưởng.

“Sếp Lý, ông đến rồi, thật sự là làm cho trường chúng tôi cảm thấy vinh hạnh quá”.

Người trung niên xem Sở Bắc như không khí, nhìn về phía Lý Hải Bắc nhiệt tình giơ tay ra, trong đó còn mang theo vẻ khiêm tốn và cung kính.

“Hiệu trưởng Trương khách sáo rồi, hình như tôi đến không đúng lúc lắm”.

Lý Hải Bắc lạnh nhạt cười, tùy ý bắt tay với ông ta.

“Sếp Lý nói thế là sao? Mọi thứ đã được chuẩn bị xong hết rồi, chỉ đợi ông đến nữa thôi”.

“Vị này là cậu chủ nhỏ phải không? Tuổi còn nhỏ thế này mà đã có khí chất cỡ đó, tương lai chắc chắn sẽ là trụ cột của quốc gia, ha ha!”

Hiệu trưởng Trương không biết đã xảy ra chuyện gì, thành thục cười đùa.

Bên cạnh Triệu Hà lại đang bội phục ông ta.

Không hổ là hiệu trưởng, lời nói cũng có văn hóa đến thế.

Nhưng Lý Hải Bắc chỉ lạnh nhạt cười, quay đầu đi như không muốn quan tâm.

Nịnh bợ đến mức đấy mà vẫn thế, hiệu trưởng Trương nhíu mày, lúc này mới nhận ra bầu không khí hơi không đúng lắm.

“Triệu Hà, chuyện gì thế? Chẳng lẽ cậu làm sếp Lý phật lòng?”

Vừa nghe thế Triệu Hà hoảng sợ nói: “Hiệu trưởng Trương, tôi nào dám chứ, là họ…”

Hiệu trưởng Trương nhìn theo ánh mắt của Triệu Hà mới phát hiện ra Sở Bắc và Lạc Tuyết ở cách đó không xa.

“Họ là ai, đến đây làm gì?”

Triệu Hà bước đến giải thích: “Hiệu trưởng Trương, cô bé kia là Lạc Vũ Tâm, còn tên mù đó là bố của cô bé”.

“Lạc Vũ Tâm?”

Hiệu trưởng Trương nhíu mày, dường như nhớ đến điều gì, không cảm xúc xua tay.

“Lạc Vũ Tâm, trò xin nghỉ học một tháng là đã vi phạm quy tắc của nhà trường, trò đã bị đuổi, nhanh chóng đi khỏi đây đi”.

Hiệu trưởng Trương không kiên nhẫn xua tay, đến khi nhìn sang Lý Hải Bắc thì lại đổi sang một bộ mặt khác.

“Sếp Lý, mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi, con trai ông có thể nhập học bất kỳ lúc nào, đừng để ý đến đám người quê mùa này”.

Lý Hải Bắc cũng xem như hài lòng với thái độ này của ông ta.

Nhưng không vội đi vào trong mà thích thú nhìn Sở Bắc.

“Nói như thế hình như tên mù này có ý kiến đấy, vừa rồi còn đe dọa tôi nữa kìa”.

Hiệu trưởng Trương sửng sốt, vội vàng cười xua tay.

“Chỉ là một đứa con hoang mà thôi, sếp Lý đừng so đo với chúng”.

Ban đầu nếu không phải nể mặt nhà họ Lạc và “chi phí quản lý” cao ngất ngưởng của Lạc Tuyết, ông ta chắc chắn sẽ không cho Lạc Vũ Tâm vào học ở trường.

Bây giờ phải lựa chọn giữa Lạc Vũ Tâm và Lý Hải Bắc quả thật chỉ như một đề thi tặng điểm thôi.

Chỉ là ông ta vừa dứt lời…

Bốp bốp bốp!

Một tràng tiếng vỗ tay vang lên hơi chói tay.

“Hay, hay cho một màn kịch diễn quá đạt!”

Sở Bắc tiến đến trước đứng đối diện với hiệu trưởng Trương.

Không nhìn ra cảm xúc gì trên mặt anh nhưng lại cảm thấy lạnh sống lưng đến mức bức người.

“Hay cho một câu con hoang, ông sẽ phải trả giá vì đã nói hai chữ này”.

“Sao nào, chẳng lẽ cậu còn muốn đánh tôi sao?”

Hiệu trưởng Trương híp mắt, giọng điệu không tốt lắm.

“Rõ như ban ngày rồi, đe dọa hiệu trưởng của một trường là phạm pháp”.

“Cậu có xin chỉ cần một câu nói của tôi cũng có thể khiến cậu ngồi tù rục xương không?”

Nghe ông ta nói thế, Sở Bắc khẽ cười.

Trong đó còn chứa sự giễu cợt.

Hay cho một câu ngồi tù mục xương!

Ông vô duyên vô cớ hủy hợp đồng, đuổi học Tiểu Vũ Tâm chỉ vì muốn nịnh hót lấy quyền quý.

Điều này chẳng lẽ không phạm pháp à?

Không hổ là hiệu trưởng, tài ăn nói đúng là tốt lắm!

“Tôi không tin thật!”

Sở Bắc lắc đầu, tay gõ nhẹ cây gậy xuống đất, giọng nói trở lên lạnh lùng.

“Nhưng, ông chỉ có một cơ hội giải thích rõ ràng chuyện này”.

“Tốt nhất đừng khiến tôi thất vọng”.

Vừa dứt lời, nhiệt độ không khí xung quanh bỗng giảm xuống.

Sở Bắc đã không còn kiên nhẫn nữa rồi.
Chương 48: Không phải chơi như vậy!

“A, người trẻ tuổi tác không lớn, mà khẩu khí lại không nhỏ chút nào!”

Giọng điệu Sở Bắc như ra lệnh khiến hiệu trưởng Trương rất khó chịu.

Hơn nữa còn ở trước mặt Lý Hải Bắc, sao có thể rơi vào thế yếu chứ?

“Tôi cũng cho cậu một cơ hội, bây giờ rời đi, tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ, nếu không…”

Hiệu trưởng Trương nheo mắt, ánh mắt đầy cay độc.

“Nếu không, đừng nói là nhà trẻ chúng tôi không cần con gái cậu, mà cả Tân Hải này cũng không có nhà trẻ nào muốn con gái của cậu đâu!”

Đe dọa, đe dọa một cách trắng trợn.

Ông ta có thể đi đến bây giờ, đâu chỉ dựa vào mỗi năng lực bản thân…

Mà còn cả thủ đoạn!

Đối phó với một tên nhà quê, chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?

Ông ta vừa nói xong, Lý Hải Bắc tiến lên trước một bước, ánh mắt khinh thường.

“Được rồi, nói nhiều như vậy, chẳng phải là vì cậu muốn kiếm chút lợi lộc thôi sao?”

Lúc nói chuyện, Lý Hải Bắc lấy từ trong ví tiền một xấp tiền lớn, nhìn khoảng chừng một hai vạn.

Đứng từ phía xa, ném thẳng xuống chân Sở Bắc.

“Ông đây cả đời xem thường nhất là cái loại rác rưởi như cậu, cứ bám víu ở đây như chó chết vậy, chẳng phải là muốn tiền thôi sao?”

“Ông đây cái gì không có, nhưng tiền thì đầy! Cầm tiền rồi mau đi đi”.

“Nếu không, ông đây dùng tiền đập chết cậu!”

Lý Hải Bắc kiêu ngạo vênh váo, tự cho mình là thượng đế nhìn xuống chúng sinh.

Tiền, chính là chỗ dựa của ông ta.

Có tiền thì sai khiến đước cả ma quỷ, trước giờ câu không chỉ là nói ngoa!

“Đây, chính là lời giải thích của các ông sao!”

Sở Bắc nắm tay con gái, giọng điệu bình tĩnh.

Thậm chí bĩnh tĩnh đến mức không bình thường.

“Thôi vậy!”

Sở Bắc lắc đầu, như có chút tiếc nuối.

“Nói lý là chuyện của nhà Nho, còn tôi, dù sao cũng chỉ là kẻ lỗ mãng!”

Nói xong, cũng không quan tâm đến ba người trước mặt, lấy điện thoại ra bấm số của Thanh Vũ.

“Quan niệm giáo dục của nhà trẻ Hải Thiên hình như có hơi vặn vẹo, cô đưa người đến chỉnh lại đi!”

“Vâng, cậu chủ!”

Thanh Vũ không hỏi thêm, lập tức đồng ý.

Còn về việc dùng cách gì uốn nắn, thì cũng không nói rõ.

“Thuận tiện nói với Lý Hải Đông, nếu không muốn em trai ông ta chết, không muốn nhà họ Lý sụp đổ, thì tốt nhất giải thích đàng hoàng cho tôi!”

“Năm phút, quá giờ không đợi!”

Nói xong, Sở Bắc lập tức cúp máy, nắm tay con gái, đến chỗ đình nghỉ mát gần đó ngồi xuống.

Mắt nhìn phía xa, lạnh nhạt bình tĩnh.

“Một tên mù mà nói chuyện còn ra vẻ nho nhã, thùng rỗng kêu to, còn ra vẻ cái gì!”

Lý Hải Bắc vừa nghe đã không vui.

“Cậu thì là cái thá gì mà dám gọi thẳng tên anh trai tôi? Còn muốn diệt nhà họ Lý tôi, đúng là nực cười”.

“Tổng giám đốc Lý, loại người này không thể để quen thói được, chuyện này giao cho tôi, cam đoan khiến ông hài lòng!

Hiệu trưởng Trương cười theo, nói xong thì nhìn Triệu Hà bên cạnh.

“Triệu Hà, còn ngây ra đó làm gì? Mau đuổi cái tên quê mùa này đi đi!”

“Nếu dám chống đối thì cứ đánh cho tôi!”

“Dạy dỗ tên mù này làm người thế nào! Sau này vị trí đội trưởng đội bảo vệ là của cậu rồi”.

“Thật sao? Cảm ơn hiệu trưởng Trương, cảm ơn tổng giám đốc Lý!”

Vẻ mặt Triệu Hà vui mừng, liên tục cúi đầu khom lưng.

Đến khi nhìn sang Sở Bắc, ánh mắt lập tức khó chịu.

“Nhóc con, đây là do cậu tự kiếm chuyện đấy! Nếu cậu đã không muốn đi, thì tôi chỉ có thể giúp một tay”.

Lúc nói chuyện, Triệu Hà còn huơ gậy, tàn nhẫn đi về phía Sở Bắc.

“Bố ơi, chúng ta nên đi thôi, Tâm Nhi không đi học nữa!”

Cô nhóc nào đã thấy trường hợp thế này bao giờ?

Lúc này cô bé đỏ mắt, ánh mắt thất vọng hoàn toàn không thể che giấu.

“Có bố ở đây, không ai có thể ức hiếp con!”

Sở Bắc cưng chiều sờ đầu con gái, bình tĩnh thản nhiên.

“Tên mù, cậu lo cho bản thân mình trước đi!”

Triệu Hà cười lạnh, cây gậy trong tay tàn nhẫn đập về phía Sở Bắc.

Trong mắt của Lý Hải Bắc và hiệu trưởng Trương, Sở Bắc chỉ yếu ớt như đám kiến.

Sắp tới, hoặc là bị đánh nửa sống nửa chết vứt ra ngoài, hoặc là quỳ xuống dập đầu xin tha!

“Tổng giám đốc Lý, cảnh tượng sắp tới chỉ sợ là không nên xem thêm, chi bằng chúng ta đi vào trong trước!”

Vẻ mặt hiệu trưởng Trương nịnh nọt, lại làm ra tư thế mời.

“Cũng được, chuyện con trai tôi, cám ơn ông rồi!”

“Đều là chuyện tôi nên làm, đứa con hoang kia cũng không xứng đi học ở trường tôi, có thể để dành vị trí cho cậu chủ cũng là phúc phận của tôi!”

Hiệu trưởng Trương vừa khen nịnh đã khiến Lý Hải Bắc rất hưởng thụ, ông ta dẫn theo con trai, nghênh ngang đi vào trong nhà trẻ!

Đinh!

Âm thanh giòn tan đột nhiên vang lên, như đâm vào tai.

Cũng không phải âm thanh gậy đánh vào người, mà lại giống như hai cây gậy va vào nhau vậy.

Hiệu trưởng Trương và Lý Hải Bắc cảm thấy kỳ lạ, đều quay đầu lại, lập tức đã nhíu mày!

Chỉ thấy Sở Bắc giơ cao tay phải, ôm lấy Tiểu Vũ Tâm trong lòng.

Còn Triệu Hà đứng đối diện anh, giữ nguyên tư thế đánh người không hề động đậy.

Nhưng cây gậy sắt trong tay thì đã cong lại.

Chuyện này…

Hiệu trưởng Trương và Lý Hải Bắc đều ngây người.

Bọn họ không nhìn thấy rốt cuộc vừa nãy xảy ra chuyện gì,

Càng không biết được, cây gậy sắt kia sao lại bị cong như vậy.

Không đến nỗi là bị tay Sở Bắc làm cong chứ?

Hình ảnh tựa như đang dừng lại, bầu không khí dần dần kỳ lạ!

Tách tách!

Một giọt mồ hôi, chảy từ trán Triệu Hà rơi xuống.

Đôi mắt Triệu Hà trừng to giống như chuông đồng, nhìn Sở Bắc như thể nhìn thấy ma vậy.

Vừa nãy, Triệu Hà gần như là dùng hết sức mình, hung hăng đánh Sở Bắc.

Mà Sở Bắc lại như trứng chọi đá, muốn dùng thân thể để ngăn gậy của ông ta lại.

Đúng là nực cười!

Thế nhưng, kết quả lại ngược lại!

Vốn nghĩ rằng cánh tay này của Sở Bắc chắc chắn nát rồi.

Nhưng thứ bị đánh nát lại là cây gậy trong tay.

Cạch!

Tiếng cây gậy trong tay rơi xuống.

Cả người Triệu Hà run rẩy, trong lòng chỉ còn lại sợ hãi.

Tên mù này, rốt cuộc là người hay quỷ?

“Gậy, không phải chơi như vậy!”

Sở Bắc đứng dậy, giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ.

Trông rất thản nhiên nhặt cây gậy lên, lúc nói chuyện tay cũng khẽ dùng lực.

Rắc!

Âm thanh khiến người ta sởn gai ốc, giống như xương cốt bị bóp nát vậy.

Cây gậy sắt như ống nước ở trong tay Sở Bắc, lại giống như kẹo bông gòn.

Không thấy dùng lực, nhưng thoáng chốc đã bị vò thành khối sắt!

Đôi mắt Triệu Hà trợn tròng, lạnh cả sóng lưng.

Sức mạnh của con người thật sự có thể làm được như vậy sao?

“Nói chuyện không được đã động tay động chân, như vậy không tốt!”

Sở Bắc tiện tay ném khối sắt đi, khẽ lắc đầu.

“Phạt quỳ xuống tự kiểm điểm ba ngày, có ý kiến gì không?”

“Tôi…”

Triệu Hà lắp bắp, nhưng vừa mới thốt ra một chữ…

Ầm!

Trên vai, bỗng chốc như bị một tảng núi đè xuống.

Triệu Hà gần như không thể phản kháng, lập tức quỳ xuống đất.

Đầu gối đập mạnh xuống đất, đau đến nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng hai chân giống như mọc dưới đất vậy, dù có giãy giụa thế nào cũng không thể chuyển động được nửa bước.

Muốn xin tha nhưng lời đến bên miệng cũng không thể nào nói ra.

Trong lòng chỉ còn lại nỗi sợ!

Lúc này, cuối cùng kẻ này cũng hiểu.

Người đàn ông trước mặt, chắc chắn không phải là người mà mình có thể dây vào.

“Nếu đã không có ý kiến, thì cứ quỳ đi!”

Sở Bắc định thần lại, ngồi xuống ghế đá.

Vẻ mặt bình tĩnh, như thể chẳng có gì xảy ra.

“Tên vô dụng này, đến thằng mù cũng không đuổi đi được, bây giờ còn quỳ xuống?”

Hiệu trưởng Trương không biết nguyên do, nhìn thấy vậy vẻ mặt lập tức u ám.
Chương 49: Dùng sai chỗ rồi

“Đứng dậy cho tôi, nếu ngay cả tên mù cũng không đuổi đi được thì đừng làm đội trưởng bảo vệ nữa, anh cũng phải cút khỏi nơi này!”

Hiệu trưởng Trương mặt nặng mày nhẹ, tên nhóc này lại làm rơi gậy lúc quan trọng, đây chẳng phải là tát vào mặt ông ta sao?

Thế nhưng, cho dù ông ta có mắng chửi thế nào thì Triệu Hà chung quy cũng không đáp lời.

Nếu không phải toàn thân người này đang khẽ run thì sợ rằng tưởng đó chỉ là một bức tượng!

“Triệu Hà, mẹ nó…”

Mặc kệ hiệu trưởng Trương có nhẫn nhịn thế nào thì cũng bị lửa giận này bùng phát trong lòng.

Nhưng ngay khi những lời mắng chửi vừa thốt ra thì tiếng động cơ đột nhiên vang lên cắt lời ông ta.

Chỉ nhìn thấy một chiếc Maybach màu đen nhanh như chớp phóng tới, tiếng phanh thắng gấp rồi dừng lại vững vàng trước cửa nhà trẻ.

Biển số xe là một dãy số sáu liên tiếp, rất chói mắt!

“Đây chẳng phải là xe anh trai tôi sao? Sao anh ấy lại đến?”

Lý Hải Bắc nhìn thấy vậy, lập tức trợn trừng mắt.

Trong lòng đột nhiên có dự cảm không lành!

Mà hiệu trưởng Trương vừa nghe thấy là xe của Lý Hải Đông, sắc mặt lập tức thay đổi.

Vội vàng đi về phía trước, đi trước một bước mở cửa sau Maybach.

“Chủ tịch Lý, ông muốn đến cũng không nói trước một tiếng để tôi đến tiếp đón ông, mời vào mời vào!”

Lý Hải Bắc thì cúi đầu khom lưng, bộ dạng lúc trước so với lúc ở trước mặt Lý Hải Đông, cung kính hơn hẳn.

Dù sao, người này mới là người cầm quyền nhà họ Lý thật sự.

Cửa xe mở ra, một người trung niên tầm năm mươi tuổi, bước ra.

Lý Hải Đông mặc vest, tóc tai chải gọn gàng.

Chỉ là sắc mặt lại không tốt lắm.

“Anh, sao anh lại đến đây?”

Lý Hải Bắc dắt con trai đi lên, thái độ kiêu ngạo lập tức đã không còn.

Thế nhưng, Lý Hải Đông còn chẳng buồn liếc nhìn hai người.

Chân bước đi như bay, hai ba bước đã đến đình nghỉ mát.

Nhìn thấy Sở Bắc bên bàn đá thì khẽ khom người.

Dáng vẻ thận trọng, giống như học sinh phạm lỗi vậy.

“Cậu Sở, thực xin lỗi, là tôi tới muộn!”

Giọng điệu vô cùng khiêm nhường.

Sở Bắc không lên tiếng, thoáng chốc anh cũng không ngẩng đầu!

Ầm!

Chỉ một câu ngắn ngủi, lại giống như sấm sét giáng vào đầu Lý Hải Bắc và hiệu trưởng Trương.

Lý Hải Đông, người cầm quyền gia tộc thượng lưu nhà họ Lý, chủ tịch tập đoàn Lý Thị, mà lại cúi đầu xin lỗi tên mù này?

Đây, đây là chuyện gì vậy?

Hai người ngơ ngác nhìn nhau, họ đều nhìn thấy vẻ sợ sệt và kinh ngạc trong mắt đối phương!

Nghĩ đến hành động lúc trước của Sở Bắc, hai người nuốt nước bọt, toàn thân cứng đờ như hóa đá.

Đừng nói Lý Hải Đông, thật sự đến vì tên mù này vừa gọi điện nhé?

Xong rồi, lần này rắc rối rồi!

“Chín phút hai mươi sáu giây, ông rất may mắn!”

Sở Bắc nhìn đối diện, giọng điệu không nghe ra được vui giận.

“Trễ hơn ba mươi bốn giây, nhà họ Lý đã hóa thành tro bụi rồi!”

Soạt!

Lý Hải Đông cúi đầu, giọt mồ hôi to bằng hạt đậu đột nhiên chảy xuống.

Thần Tướng Trấn Quốc, chiến thần Bắc Dã!

Anh muốn diệt nhà họ Lý, chỉ cần một câu nói mà thôi.

“Cảm ơn cậu Sở giơ cao đánh khẽ!”

Thế nhưng, Sở Bắc lại khẽ lắc đầu.

“Ông đừng vội cảm ơn tôi, là sống hay chết, vẫn còn chưa biết!”

Bịch bịch!

Lý Hải Đông vừa mới nhẹ lòng, lập tức lại lo lắng.

Khi ngẩng đầu nhìn sang Lý Hải Bắc và hiệu trưởng Trương, gương mặt già nua như muốn khóc tới nơi.

“Hai tên ngu ngốc, qua đây cho tôi!”

Một câu nói khiến hai người đều giật mình lạnh run.

Từ khi Lý Hải Đông xuất hiện, bọn họ đã cảm thấy không đúng rồi.

Lúc này, cảm giác sợ hãi thoáng chốc đã ngập tràn trong lòng.

Nhưng… cho dù không tình nguyện cũng chỉ có thể từng bước từng bước đi về phía Lý Hải Đông!

“Nói gì đi, rốt cuộc là chuyện gì? Nếu không nói rõ, anh đây lột da chú mày!”

Lý Hải Đông trước giờ luôn lịch sự, hiếm khi lại nói tục một câu.

“Anh, chuyện này… Em em…”

Lý Hải Bắc cúi đầu, tìm cả nửa ngày cũng không tìm được nguyên do.

“Nói không được thì câm mõm đi, đúng là vô dụng!”

Lý Hải Đông tức giận la mắng, lập tức cắt ngang lời thằng em rắc rối.

Sau đó, ánh mắt chuyển sang bên cạnh: “Trương Phục Hưng, ông nói đi!”

Tách tách!

Từng giọt mồ hôi chảy trên trán hiệu trưởng Trương.

Lý Hải Đông chính là cổ đông lớn nhất của nhà trẻ.

Chỉ một câu của ông ta, đến bản thân hiệu trưởng như ông cũng phải vỗ mông rời đi.

“Chủ tịch Lý, đây là hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi…”

“Thôi vậy, để tôi nói vậy!”

Sở Bắc đứng dậy, gậy trúc gõ nhẹ xuống đất, cả đình nghỉ mát tựa như đầu rung chuyển.

“Ông ỷ vào chức vụ hiệu trưởng, lại ỷ con gái tôi yếu thế, chiếm đoạt vị trí của con gái tôi, chuyển cho con trai ông ta, có đúng hay không?”

Giọng điệu Sở Bắc lạnh nhạt, lời ít ý nhiều, lại chân thật đáng tin.

Đối mặt với chất vấn, Trương Phục Hưng cúi đầu, hoàn toàn không nói nên lời.

Gương mặt không còn chút máu.

Sở Bắc không hỏi thêm, mà quay sang Lý Hải Bắc bên cạnh.

“Còn ông, không những cướp vị trí con gái tôi, còn mắng con gái tôi là con hoang, nói đi, ông nên trách phạt thế nào?”

“Tôi, tôi… Chuyện này… Tôi…”

Mặt Lý Hải Bắc như đưa đám, nói cũng chẳng nên lời.

Tuy không biết thân phận chính xác của Sở Bắc, nhưng dựa vào thái độ Lý Hải Đông thì ai cũng có thể đoán được ít nhiều.

Phải biết rằng, dù là người đứng đầu thành phố - Chu Minh Hạo cũng không thể khiến Lý Hải Đông kính trọng như vậy!

Thân phận của Sở Bắc, chắc chắn còn cao hơn người đứng đầu thành phố?

“Chú mày, cái thằng vô dụng, chú mày lại, lại dám…”

Còn Lý Hải Đông ở bên cạnh nghe thấy lời này, kinh sợ đến cả mặt cũng trắng nhợt.

Nhìn em trai không ra hồn kia, nếu ánh mắt có thể giết người thì e rằng Lý Hải Bắc đã bị đâm nghìn đao rồi.

Bốp!

Một cái tát thật mạnh, không hề báo trước đã đánh vào mặt Lý Hải Bắc.

Khi ông ta ngã xuống đất, dấu tay đỏ như máu nhìn thấy rất rõ.

“Cái thằng vô dụng này, súc sinh! Sao mày không đi chết đi…”

Lý Hải Đông thật sự bị dọa sợ rồi.

Tên khốn này to gan đến thế nào, không những cướp vị trí của con gái Thần Tướng Trấn Quốc.

Mà còn dám mắng con gái thần tướng là con hoang nữa á?

Muốn chết thì cũng đừng liên lụy đến nhà họ Lý chứ!

“Anh, em… cậu ta…”

Sờ gương mặt nóng rát, Lý Hải Bắc lập tức ngây người.

Trong lòng lại có chút không phục.

Ông ta muốn biết, Sở Bắc là ai!

Ông ta không muốn bị tát vô cớ, trong tình trạng không hiểu nổi như vậy!

“Câm miệng!”

Lý Hải Đông gầm lên, ngắt lời, ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Tên vô dụng này, tao đang cứu chú mày đấy, có hiểu không?

Nói xong, quay người qua, khẽ khom người với Sở Bắc.

“Cậu Sở, hai ngươi này xử lý thế nào, chỉ cần cậu nói, giết hay đánh, tôi tuyệt đối không lên tiếng can thiệp!”

Lý Hải Đông vừa dứt lời, Lý Hải Bắc và Trương Phục Hưng đã trừng to mắt, đầu óc trống rỗng.

Để nịnh nọt Sở Bắc, mà lý Hải Đông lại không tiếc giết bọn họ?

Giờ hai ngươi họ mới thật sự ý thức được lần này chỉ sợ đã gây ra họa lớn rồi.

“A, cách ông dùng hay đấy, chỉ tiếc là dùng nhầm nơi rồi”.

Sở Bắc cười như không cười, chỉ liếc một cái là đã nhìn thấu mánh lới của Lý Hải Đông.

Khổ nhục kế, không dùng được với anh!

“Cậu Sở, tôi tuyệt đối không có ý này!”

“Thằng em trai không ra hồn này của tôi, nếu đã không có mắt, thì cậu cứ giết nó, tôi cũng sẽ không đau lòng, đỡ gây rắc rối cho tôi cả ngày!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chiến thần Sở Bắc
Chiến Thần Sở Khanh
  • Đang cập nhật..
Link FULL
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom