Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70-72
Chương 70: Ngậm máu phun người!
Thoáng cái, Sở Bắc đã như kẻ lạc loài.
Không ít người thầm cười trộm rồi bàn tán về anh.
Dẫu sao ban đầu thì Lạc Tuyết không chồng mà chửa, sau thì qua lại với Sở Bắc - người vốn là anh rể của mình.
Ai có thể bỏ qua tình tiết cẩu huyết thế này được.
“Sở Bắc, tôi khuyên cậu tốt nhất nên về xét nghiệm ADN đi!”
“Có trời mới biết được con bé này có phải con gái cậu hay không, cẩn thận lại nuôi con thằng khác đấy”.
Thấy Sở Bắc trở thành mục tiêu bị mọi người công kích, Lạc Mai mỉm cười với vẻ đắc ý rồi nói ra những câu rất khó nghe.
“Haizz, cũng không thể nói thế được!”
Lạc Viễn Hà lắc đầu với vẻ suy ngẫm.
“Sở Bắc là người rộng lượng nên nuôi con người cũng không sao cả, giờ hiếm có ai tốt bụng được như cậu ấy lắm”.
Nghe thấy vậy, mọi người đều cười ồ lên.
Ai chẳng hiểu ông ta đang ám chỉ điều gì.
Nhưng Sở Bắc đang bị làn sóng dư luận hướng tới thì vẫn bình thản như không.
Chỉ có ánh mắt anh thì lạnh như băng.
“Các người nói xong chưa?”
Sở Bắc chầm chậm quay lại, câu nói của anh khiến tiếng cười của mọi người ngừng hẳn.
Giọng nói lạnh lùng khiến bầu không khí như đóng băng.
“Nếu nói xong rồi thì lên đường đi thôi!”
Lên đường?
Lạc Mai mỉm cười khinh bỉ với vẻ coi thường.
“Sao cơ? Ý mày là định đánh bọn tao à?”
Lạc Viễn Hà sầm mặt xuống rồi cất bước nhìn chằm chằm vào Sở Bắc với vẻ bặm trợn.
“Có giỏi cậu thử động vào tôi xem nào? Xem đến lúc đó… hự…”
Nhưng Lạc Viễn Hà còn chưa nói hết câu, chỉ thấy Sở Bắc giơ hai tay lên rồi hướng về phía Lạc Hà Viễn rồi khẽ quặp tay vào không khí.
Lạc Viễn Hà trợn tròn mắt, cổ như bị ai bóp chặt.
Đừng nói là lên tiếng, đến hít thở còn khó khăn.
“Bố, bố có sao không?”
Lạc Mai cau mày khi chứng kiến cảnh này.
“Sở Bắc, thằng khốn này, mày làm gì với bố tao thế hả?”
Song, Sở Bắc không hề để ý đến ả ta, vẫn chỉ hướng về phía Lạc Viễn Hà.
“Nói sai thì phải bị báo ứng”.
Dứt lời, không thấy Sở Bắc có hành động gì, nhưng Lạc Viễn Hà thì trợn trừng mắt.
Ông ta vùng vẫy, còn mặt thì tái mét, lưỡi thì thè ra ngoài thì sắp tắt thở đến nơi.
Đừng nói là Lạc Mai, đến công nhân viên ở xung quanh cũng sợ chết khiếp khi thấy cảnh này.
Họ thầm thắc mắc không biết Lạc Viễn Hà bị làm sao.
Sao bỗng dưng ông ta có biểu cảm như bị người ta bóp cổ thế kia?
Dù Sở Bắc có ra tay với ông ta, nhưng hai người vẫn đứng cách nhau những ba mét cơ mà.
Sao có thể do Sở Bắc gây ra được?
Chỉ có Lạc Mai là nhăn nhó mặt mày.
Ả ta biết chắc chắn chuyện này là do Sở Bắc làm.
“Sở Bắc, mày, mày dừng tay lại ngay!”
Soạt!
Nghe thấy vậy, Sở Bắc quay phắt lại.
Ánh mắt vô hồn nhìn thẳng vào Lạc Mai.
Lạc Mai bỗng thấy toàn thân lạnh toát, ả ta liên tục lùi lại rồi ngồi phịch xuống đất.
Không gian yên lặng như tờ.
Chỉ có Lạc Viễn Hà vẫn không ngừng vùng vẫy với gương mặt không còn chút huyết sắc nào.
Như thể chỉ một lúc nữa thôi là ông ta sẽ tắt thở.
“Mọi người sao vậy? Sở Bắc? Sao anh lại ở đây?”
Một giọng nói nghi hoặc vang lên phá tan bầu không khí im lặng.
Giọng nói quen thuộc ấy khiến Sở Bắc lập tức buông lỏng tay.
Bụp!
Lạc Viễn Hà ngã mạnh xuống đất, gương mặt trắng bệch dần trở nên hồng hào.
Ông ta thở hổn hển với vẻ sợ hãi.
Vừa mới đây thôi, ông ta đã thấy mình cận kề với cái chết rồi.
Chắc chỉ chậm một phút nữa là ông ta sẽ tắt thở.
“Bác cả, mọi người sao vậy?”
Lạc Tuyết vội vã quay lại công ty, lập tức cảm thấy bầu không khí có gì đó là lạ.
“Làm gì? Cô hỏi ông chồng quý hoá của mình ấy, nó suýt nữa đã bóp chết bố tôi rồi!”
“Lạc Tuyết, cô nói thật đi, có phải cô sai anh ta làm vậy không?”
“Cái gì?”
Thấy Lạc Mai quy chụp tội lỗi sang cho mình, mặt Lạc Tuyết nghệt ra.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Sở Bắc.
“Sở Bắc, anh đến đây làm gì? Anh vừa đánh bác cả đấy à?”
“Anh tiện đường qua đây thôi, còn đánh ông ta thì…”
Sở Bắc giải thích qua loa rồi mỉm cười.
“Em có thể hỏi mọi người xem, anh có động tay vào người ông ta hay không”.
Lạc Tuyết ngẩn ra rồi nghi hoặc nhìn nhân viên ở xung quanh.
“Sở Bắc, mày còn định nguỵ biện nữa à? Các người nói xem có phải nó đánh bố tôi không?”
Lạc Mai nghiến chặt răng, giọng nói còn có vẻ uy hiếp.
“Chuyện này…”
Đám nhân viên ngơ ngác nhìn nhau.
Dù khả năng cao chuyện này có liên quan đến Sở Bắc, nhưng họ thật sự không thấy anh làm gì cả.
Thế sao họ làm chứng cho được?
Không lẽ bắt họ nói dối sao?
“Các người, điên thật mà…”
Thấy không ai nói gì, Lạc Mai tức đến run người.
Ả ta không thể làm gì Sở Bắc được.
Thấy vậy, Lạc Tuyết đã hiểu ra mọi chuyện.
Cô khẽ lắc đầu rồi bất đắc dĩ nhìn Sở Bắc.
“Tự nhiên anh đến đây làm gì? Về trước đi!”
Song, Sở Bắc chưa nói gì thì Lạc Viễn Hà mãi mới hít thở được lập tức sửng cồ lên.
“Đi đâu mà đi? Nghĩ hay quá nhỉ! Sở Bắc, hôm nay cậu phải nói cho rõ với tôi”.
“Đúng vậy!”
Lạc Mai có vẻ không cam tâm nên lập tức phụ hoạ.
“Còn cháu nữa đấy Lạc Tuyết, cháu đã làm chuyện xấu xa gì thì trong lòng cháu tự biết rõ nhất”.
“Loại người như cô đúng là mối nhục của nhà họ Lạc chúng tôi!”
Nghe thấy vậy, Lạc Tuyết lập tức cau mày.
“Lạc Mai, tôi đã làm gì sai trái? Nếu chị không giải thích rõ ràng thì tôi sẽ kiện chị tội vu khống đấy!”
Lạc Mai liên tục sỉ nhục Lạc Tuyết, giờ còn nói ngay trước mặt Sở Bắc.
Vì vậy, Lạc Tuyết không thể nhịn được nữa.
“Kiện tôi á? Nực cười!”
Lạc Mai bĩu môi rồi cười với vẻ khinh khỉnh.
“Cô vừa đến khách sạn Tân Hải làm gì? Lẽ nào còn cần tôi nói hộ à?”
“Đừng tưởng cô leo lên được giường của giám đốc Lý thì có thể lên mặt được với tôi, cô chưa đủ trình đâu!”
“Chị…”
Nghe Lạc Mai nói vậy, Lạc Tuyết tức đến tái mặt.
Lồng ngực cô phập phồng.
“Chị đừng có mà ngậm máu phun người, tôi…”
“Cô làm sao?”
Lạc Mai không hề cho Lạc Tuyết cơ hội giải thích, lập tức ngắt lời.
“Nếu không thì cô đến khách sạn Tân Hải làm gì?”
“Đừng bảo giám đốc Lý mời cô đến uống trà nhé! Không ai tin đâu!”
Lạc Mai nói rành rọt từng chữ.
Lạc Tuyết nghiến chặt hàm răng, trong lòng thấy rất tủi thân nhưng không thể nói ra được.
Đúng là chuyện này có nhiều điểm đáng ngờ, dễ khiến người ta hiểu lầm thật.
Nhưng cô và giám đốc Lý nào có quan hệ mờ ám gì đâu.
“Tôi, tôi và giám đốc Lý chỉ bàn chuyện hợp tác thôi, không hề giống như chị nói”.
Lạc Tuyết cắn răng, cố gắng giải thích.
Nhưng tiếc là nghe xong, Lạc Mai càng có vẻ coi thường.
“Bàn chuyện hợp tác? Thiếu gì chỗ, sao lại đến khách sạn?”
“Úi dào, phải kiếm cái cứ nào hợp lý một chút chứ, bảo đến khách sạn bàn chuyện hợp tác thì ai tin cho nổi?”
“Đúng đấy!”
Lạc Viễn Hà hừ một tiếng rồi nhìn Sở Bắc như sắp phóng lửa.
“Tóm lại là hôm nay hai người không cho chúng tôi một lời giải thích rõ ràng thì chuyện này chưa dừng ở đây đâu!”
Chương 71: Làm lời!
“Giải thích? Bố con ông muốn chúng tôi giải thích thế nào?”
Sở Bắc ngoảnh lại rồi cất giọng điềm nhiên.
“Sở Bắc, anh đừng kích động”.
Lạc Tuyết giật nảy mình, vội vành cản Sở Bắc lại.
Do dự một lát, cô vẫn quyết định lấy bản hợp đồng ban nãy ra.
“Bác cả, cháu đi bàn chuyện hợp tác với giám đốc Lý thật mà, hợp đồng đây”.
“Có hợp đồng này là tập đoàn mình có thể cải tử hoàn sinh rồi!”
Thật ra, Lạc Tuyết vốn định xác định rõ ý của Lý Hải Đông rồi mới khoe hợp đồng với mọi người.
Nhưng bây giờ, cô không còn nghĩ được nhiều nữa rồi.
“Hợp đồng? Tôi nhổ vào! Cô tưởng lấy mấy tờ giấy vụn ra là có thể lừa được tôi à? Nghĩ hay quá nhỉ!”
Lạc Viễn Hà bực tức hậm hừ rồi tiện tay nhận lấy bản hợp đồng.
Một Lạc Tuyết cỏn con mà đòi hợp tác được với tập đoàn Lý Thị ư?
Đúng là nực cười!
Song, Lạc Viễn Hà vừa liếc nhìn nội dung trong bản hợp đồng một cái là đã nghệt mặt ra ngay.
Ông ta trợn tròn mắt, sau đó mặt mũi nhăn nhó như nhìn thấy ma quỷ.
“Bố, bố sao thế?”
Lạc Tuyết cau mày rồi nghi hoặc nhìn Lạc Viễn Hà.
Thấy ông ta không trả lời, bấy giờ ả ta mơi ngước lên nhìn vào bản hợp đồng trong tay bố mình.
Tương tự như Lạc Viễn Hà, Lạc Tuyết vừa đọc một lát thì cũng trố mắt ra.
Bất kể là nội dung hay chữ ký của Lạc Tuyết và Lý Hải Đông trong hợp đồng đều không ngừng đánh mạnh vào thần kinh của hai bố con ả ta.
Hợp đồng này là thật!
Số tiền lên đến một tỷ đồng.
Mọi thứ khó tin đã trở thành hiện thực.
“Sao, sao lại thế này?”
Hai bố con ả ta thừ người ra, mắt thì trợn tròn với vẻ kinh ngạc!
Họ còn định nói gì đó, nhưng lưỡi cứ cứng lại không nói được gì.
“Giờ hai người tin chưa?”
Thấy thế, Lạc Tuyết thở phào một hơi.
“Có bản hợp đồng này thì nguy cơ của tập đoàn sẽ được giải trừ rồi, nhiệm vụ của cháu coi như hoàn thành”.
Dứt lời, Lạc Tuyết thở dài một hơi.
Dù mọi thứ rất khó hiểu, nhưng cô đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Ngoài Sở Bắc ra thì tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Bởi chính anh sắp xếp chuyện này mà.
Nếu Lạc Tuyết không ký được hợp đồng mới là lạ.
“Hừ! Thế này thì sao? Dùng thân xác để đánh đổi thôi mà nói cứ như vinh quang lắm ấy”.
Lạc Mai định thần lại rồi bĩu môi với vẻ coi thường.
Giọng điệu của ả ta có vẻ hâm mộ và ghen ghét rõ rệt.
Với thân phận của Lý Hải Đông, có không biết bao nhiêu cô gái ở Tân Hải muốn bám vào ông ta.
Nhưng Lạc Tuyết đã có con thì dựa vào đâu mà leo được lên giường của ông ta chứ?
Không công bằng!
Hợp đồng gì đó đã bị Lạc Mai quẳng ra khỏi đầu.
Trong lòng ả ta chỉ còn cảm giác đố ký, rốt cuộc mình thua Lạc Tuyết ở điểm nào.
“Đúng đấy! Bán thân để đối lấy lợi ích, sao nhà họ Lạc mình lại nảy nòi ra một đứa không biết xấu hổ như mày chứ!”
Lạc Viễn Hà phụ hoạ theo với giọng điều đầy vẻ khinh rẻ.
“Các người…”
Lúc này, Lạc Tuyết hoàn toàn muốn bùng nổ!
“Tôi với giám đốc Lý không có gì với nhau thật mà!”
“Ô hay, cô bảo không có là không có à?”
Lạc Mai hừ một tiếng, vẫn quyết đeo bám đến cùng.
“Nếu cô không bán thân mà giám đốc Lý lại đồng ý ký hợp đồng à? Đúng là nực cười!”
Lạc Viễn Hà nhướn mày, sau đó nhìn Lạc Tuyết với vẻ khinh miệt.
“Hừ, đúng là loại hèn mọn! Bác mà là mày thì không dám vác mặt về nữa đâu, mày làm nhà họ Lạc mất hết sạch thể diện rồi!”
Lạc Viễn Hà vừa nói dứt câu, bầu không khí lập tức lắng xuống.
Sở Bắc chầm chậm ngẩng đầu lên, gương mặt đã tối sầm.
Đôi mắt lạnh băng của anh xẹt qua tia sát khí.
Cảm nhận được sự thay đổi của Sở Bắc, Lạc Viễn Hà và Lạc Tuyết giật nảy mình.
Hai bố con họ nhanh chóng lùi lại với vẻ sợ hãi.
Nhất là Lạc Viễn Hà, ông ta thấy hoảng loạn.
Tên này rất kỳ quái, ông ta không bao giờ muốn trải nghiệm lại cảm giác tuyệt vọng ban nãy nữa.
Hai bố con nhà này luôn khiêu chiến giới hạn cuối của Sở Bắc, họ tưởng anh là người dễ bị bắt nạt ư?
Anh đã quyết định sẽ dạy cho hai bố con nhà này một bài học cả đời khó quên.
Lúc này, Lạc Tuyết như vô cùng chán nản, cô bất đắc dĩ lắc đầu.
“Nếu vậy thì bác trả hợp đồng cho cháu, để cháu bảo với giám đốc Lý huỷ bỏ hợp tác”.
“Còn khó khăn của tập đoàn thì cháu lực bất tòng tâm rồi”.
Thời gian qua, cô đã nhẫn nhịn đủ rồi.
Hiện giờ, để bảo vệ danh dự của mình, cô đồng ý từ bỏ hợp tác với nhà họ Lý.
Thậm chí, cô sẽ không quan tâm đến sự sống chết của tập đoàn Lạc Thị nữa.
“Lạc Tuyết, cô nói vậy là sao? Không phục chứ gì?”
Lạc Mai nghe thấy thế thì bốc hoả.
Ả ta vừa định lên tiếng chửi bới thì bị Lạc Viễn Hà giơ tay cản lại.
“Được rồi, đừng nói nữa”.
“Lạc Tuyết, không phải bác cả không tin cháu, nhưng chuyện này quá quan trọng, chúng ta phải làm rõ mới được!”
Lạc Viễn Hà đảo mắt rồi khẽ mỉm cười.
“Thế này đi, cháu cứ về nhà chờ tin, bác sẽ mang hợp đồng này cho ông cháu xem, đợi xác định thật giả và giải quyết vấn đề của tập đoàn xong, đương nhiên cháu cũng sẽ có công trong vụ này”.
“Đến lúc đó, cháu cũng sẽ được chứng minh sự trong sạch, được không?”
Nghe thấy thế, Lạc Tuyết hơi ngẩn ra.
Cô ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu.
Chung quy thì vẫn phải chờ ông nội cô xem bản hợp đồng này.
Mà để bác cả đưa cho ông cũng được.
“Vâng, thế cháu về nghỉ đây, bác đừng để cháu chờ lâu quá đấy!”
Lạc Viễn Hà cười nói: “Yên tâm, chỉ cần bản hợp đồng này không có vấn đề gì thì trong hôm nay sẽ được giải quyết ngay”.
Thấy thế, Lạc Tuyết cũng không nghĩ ngợi nhiều mà đồng ý luôn.
“Sở Bắc, chúng ta về thôi!”
Nói rồi, Lạc Tuyết quay người, đi ra khỏi tập đoàn trước.
Cô thật sự rất mệt, không phải thể xác mà là tinh thần.
Bây giờ, cô chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh nào đó để ngủ ngon một giấc thôi.
Thấy thế, Sở Bắc khẽ thở dài.
Tiểu Tuyết ngây thơ quá!
Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng liếc nhìn hai bố con nhà kia.
Sau đó, anh quay người đi theo Lạc Tuyết.
Thấy Lạc Tuyết và Sở Bắc đi rồi, mọi người đều thở phào một hơi.
Đến Lạc Viễn Hà và Lạc Mai cũng như trút được gánh nặng.
“Bố, sao ban nãy bố tha cho hai đứa nó dễ dàng thế? Nếu để nó lập công lớn thì sau mình phải làm sao?”
Lạc Mai vẫn trông theo bóng Sở Bắc và Lạc Tuyết rời đi.
Lạc Mai mím môi, hậm hực nói.
“Hừ! Con vội cái gì? Lạc Tuyết mà đòi lập công à? Chờ kiếp sau đi!”
“Nhưng bản hợp đồng này là thật, hơn nữa bên trên còn ký tên của nó…”
Lạc Mai nhíu mày, thầm thấy rất nghi hoặc.
“Ký tên của nó thì sao? Giờ hợp đồng đang nằm trong tay chúng ta cơ mà!”
Lạc Viễn Hà nhếch miệng cười với vẻ đắc ý và nham hiểm.
“Ý của bố là…”
Lạc Tuyết ngẩn ra như được khai sáng, ánh mắt lấp lánh.
Lạc Viễn Hà cười lớn với vẻ đầy đắc ý.
“Hừ! Không cần biết Lạc Tuyết dùng cách gì để ký được hợp đồng này, nhưng nó chỉ làm lời cho bố con mình thôi”.
Chương 72: Vô tình vô nghĩa
“Nghe nói Vũ Tâm đổi nhà trẻ rồi?”
Trên xe taxi, im lặng một lúc, cuối cùng vẫn là Lạc Tuyết phá tan sự tĩnh lặng này trước!
Sở Bắc cười khẽ gật đầu.
“Đổi sang nhà trẻ tốt hơn chút, Tâm Vũ có thể được dạy dỗ tốt hơn!”
Thế nhưng, Lạc Tuyết lại nhíu mày!
“Nhưng tôi thấy nhà trẻ trước đó cũng khá tốt, đổi tới đổi lui không chỉ phiền phức mà học phí cũng không rẻ nữa, đúng chứ!”
Sở Bắc khẽ lắc đầu, khẽ vỗ vai cô an ủi.
“Yên tâm, những chuyện này cứ giao cho anh là được!”
Nghe đến lời này, dù trong lòng bất đắc dĩ nhưng Lạc Tuyết cũng không nói gì dù miệng rất muốn thốt ra gì đó.
Mặc dù cô rất nghi ngờ năng lực của Sở Bắc, nhưng chuyện phiền lòng cũng đã rất nhiều rồi.
Nếu Sở Bắc đã tự tin như vậy thì cứ để anh giải quyết đi.
…
Cả đoạn đường không ai nói gì, ngay sau đó, hai người đã quay về khu nhà.
Chỉ là, vừa đến lầu ba, chỉ nhìn thấy một bóng người hơi mập, mặc quần dài màu đỏ, là một người phụ nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi đang đứng trước cửa!
Đang định gõ cửa, nhìn thấy Lạc Tuyết và Sở Bắc thì lại rút tay về!
“Chị Ngô, sao chị lại đến vậy?”
Nhìn thấy người phụ nữ ấy, Lạc Tuyết khẽ sững người, vẻ mặt không tốt mấy mà chào hỏi!
“À, nói ra thì… mà đây là nhà của tôi, tại sao tôi lại không thể đến?”
Chị Ngô chống nạnh hai tay, liếc nhìn Sở Bắc, lập tức xem thường, tầm mắt dừng trên người Sở Bắc!
Giọng nói có chút khàn trầm giống như vịt đực vậy, cũng khá hợp với thân hình mập mạp của chị ta!
“Lại nói nữa, tôi đến làm gì, trong lòng cô không nghĩ ra sao?”
Nghe thấy lời này, Lạc Tuyết cười khổ gật đầu.
Sắc mặt lại càng khó coi hơn.
“Chị Ngô, còn cách ba ngày nữa mới đến ngày đóng tiền nhà, chị thương lòng thư thả chút cho tôi được không?”
Lạc Tuyết dè dặt cẩn thận hỏi, lại cúi đầu, không dám nhìn mắt chị Ngô!
Tiền của cô đều dùng làm tiền phẫu thuật cho con gái hết rồi.
Bây giờ cô thật sự không bỏ tiền ra được!
“Chậc chậc, nếu mấy người thuê nhà đều giống cô hết thì nhà của tôi cứ cho không mấy người ở luôn cho rồi!”
Chị Ngô chép miệng, giọng điệu khinh thường.
“Lạc Tuyết, tôi biết nhà cô có khó khăn, nhưng cô làm như vậy cũng chẳng phải lần một, lần hai!”
“Mấy lần trước tôi còn có thể thư thả, nhưng lần này, chỉ sợ là không được rồi!”
Nghe thấy vậy, sắc mặt Lạc Tuyết càng trở nên khó coi hơn.
“Chị Ngô, bây giờ tôi thật sự không lấy ra được tiền nữa, hay là chị đợi thêm chút, trong vòng ba ngày, tôi đảm bảo sẽ đưa tiền cho chị!”
Thế nhưng, chị Ngô lại liếc cô một cái, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ!
“Đảm bảo? Cô cam đoan thế nào?”
“Mà này, phòng chúng tôi cũng có không ít người đợi thuê đây, nếu thực sự không trả nổi tiền thì sẵn dịp bây giờ cô mau dọn ra đi!”
“Có thể cho mấy người ở đến bây giờ, tôi cũng đã rất nhân từ rồi, còn tiếp tục như vậy, tôi cũng phải hít gió tây bắc mà sống rồi!”
Nghe chị ta nói một hơi, Lạc Tuyết thở dài trong lòng, vẻ mặt lại càng bất đắc dĩ.
Từ sau khi sinh con gái, cô và mẹ vẫn luôn ở đây.
Tuy cuộc sống túng quẫn, tiền thuê nhà thi thoảng đưa trễ một hai ngày, nhưng chưa từng đến mức không có một đồng nào.
Hơn nữa, nhiều nhất cũng chỉ trễ một ngày mà thôi!
Bây giờ chị Ngô nói như vậy, ít nhiều cũng có chút làm tổn thương người khác!
“Chị Ngô, chị cho thư thả thêm vài ngày đi ạ, chẳng phải còn ba ngày nữa sao? Trong vòng ba ngày, chúng tôi chắc chắn sẽ nộp đủ tiền!”
Lạc Tuyết cắn răng, vẫn cố sức vớt vát!
Dù sao, đột nhiên bị đuổi đi như vậy, cô cũng không thể đưa cả nhà đi lang thang ngoài đường được?
“Ba ngày? Nhỡ đâu vẫn chưa giao đủ thì sao?”
Chị Ngô hừ một tiếng, giọng vịt đực lại nghe càng cay nghiệt!
“Nếu khiến tôi trễ nải cho thuê lại, cô có biết phải đền bao nhiêu tiền không?”
“Nói nghe hay hơn cả hát, cô với mẹ cô y hệt nhau, cũng chỉ có thể mỗi nói miệng được thôi!”
Lạc Tuyết cúi đầu, vẻ mặt chua xót.
Trong lòng dù cảm thấy cực kỳ tủi hờn, nhưng một câu cũng không nói ra lời!
Không dễ gì mới nhẹ lòng được một chút, lúc này, thoáng chốc đã ngã xuống đáy vực!
Ở sau lưng, Sở Bắc khẽ nhíu mày.
Thấy Lạc Tuyết không muốn chuyển đi, anh lập tức muốn tiến lên, định mua đứt căn nhà này.
Dù sao, trong tay của Sở Bắc còn có tập đoàn Bắc Dã!
Cho dù mua cả khu nhà này, đó cũng chỉ chuyện cỏn con mà thôi.
Chỉ là, chưa đợi anh lên tiếng thì chị Ngô đột nhiên khẽ cười, con ngươi xoay chuyển, nhìn Lạc Tuyết.
“Tiểu Lạc à, không phải chị không hợp tình hợp lý, chỉ là chị còn phải nuôi gia đình nữa, cũng hết cách rồi!”
“Như vậy đi, nếu cô thật sự muốn ở tiếp, tôi còn có một cách”.
“Cách gì?”
Lạc Tuyết lập tức ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên chút hy vọng.
Ngược lại Sở Bắc nhíu mày, mơ hồ cảm nhận được gì đó.
Quả nhiên, chỉ thấy chị Ngô nhếch miệng, vẻ mặt đầy ẩn ý lên tiếng.
“Tiểu Lạc à, chị nói thật với cô câu này, nhà cửa bây giờ đúng là rất khó tìm! Chỗ của chị đây tuy tầng gác cũ một chút nhưng trang hoàng bên trong chẳng tệ chút nào, không biết có bao nhiêu người bỏ giá cao muốn giành thuê kìa!”
“Nhưng mà, thấy cả nhà cô cũng không dễ dàng gì, hơn nữa, chúng ta cũng quen lâu rồi! Như vậy đi, chi bằng cô thêm một chút tiền nhà, tôi sẽ thư thả thêm vài ngày, mấy người muốn ở bao lâu thì cứ ở bấy lâu!”
“Thế nào, cách này cũng không tệ chứ?”
Nói xong, vẻ mặt chị Ngô dương dương đắc ý, quan sát Lạc Tuyết.
Nhưng Lạc Tuyết lại nhíu mày, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
“Chị Ngô, năm ngoái không phải đã tăng một lần rồi sao? Bây giờ còn tăng nữa, như vậy không tốt đâu?”
Bốn năm trước, ban đầu khi bọn họ dọn đến, tiền thuê là hai nghìn tệ một tháng!
Chỉ là, phòng này chỉ hơn năm mươi mét vuông mà thôi.
Hơn nữa còn là khu cũ, cơ sở vật chất cũng không theo kịp.
Như vậy cũng được vậy, trong nhà ngoài cửa và tường chịu lực, thì không có gì cả.
Giá như vậy quả thực khá cao!
Nhưng đến bước đường cùng, thì Lạc Tuyết vẫn phải thuê!
Một năm trước chính là lúc con gái phát bệnh, chị Ngô cũng từng đến đuổi một lần.
Vốn dĩ Lạc Tuyết muốn chuyển đi, nhưng bởi vì con gái nên không thể không tăng thêm tiền nhà một nghìn tệ.
Nên mới ở lại được!
Không ngờ, mới qua một năm mà lại tăng giá thuê rồi!
Tăng thêm là đã bốn năm nghìn tệ rồi, cô còn thuê thế nào được?
Lại nói, căn nhà này thật sự không xứng giá đó!
Phía sau Lạc Tuyết, Sở Bắc khẽ lắc đầu, vẻ mặt thản nhiên.
Quả nhiên, nói nhiều như vậy, đây mới là mục đích thật sự của chị Ngô!
“Tiểu Lạc à, nếu không phải nể tình cảm chúng ta quen biết nhiều năm vậy, cô nghĩ tôi sẽ nói ra lời như vậy sao?”
Chị Ngô lắc đầu, vẫn bộ dạng khuyên bảo như cũ!
“Vừa nãy có người gọi điện cho tôi, đồng ý bỏ ra giá thuê bồn nghìn tệ một tháng, cũng bị tôi từ chối rồi”.
“Nếu không phải vì chúng ta biết nhau, chị đây sớm đã đuổi các người đi rồi”.
“Cô tin hay không, cho dù cô có bỏ nhiều tiền hơn, muốn tìm căn nhà như chỗ chị đây, gần như là không thể!”
“Nếu không tin thì cô có thể đi xem thử, đừng trách chị không nhắc cô, đi qua thôn này thì không còn trọ nào nữa đâu!”
“Đến lúc đó lang thang đầu đường xó chợ, đừng nói là chị Ngô vô tình vô nghĩa!”
Nói xong, chị ta vung tay quay đầu đi.
Cũng không nhìn Lạc Tuyết, vẻ mặt như thể đang nói cô có thuê hay không thì tùy!
Thoáng cái, Sở Bắc đã như kẻ lạc loài.
Không ít người thầm cười trộm rồi bàn tán về anh.
Dẫu sao ban đầu thì Lạc Tuyết không chồng mà chửa, sau thì qua lại với Sở Bắc - người vốn là anh rể của mình.
Ai có thể bỏ qua tình tiết cẩu huyết thế này được.
“Sở Bắc, tôi khuyên cậu tốt nhất nên về xét nghiệm ADN đi!”
“Có trời mới biết được con bé này có phải con gái cậu hay không, cẩn thận lại nuôi con thằng khác đấy”.
Thấy Sở Bắc trở thành mục tiêu bị mọi người công kích, Lạc Mai mỉm cười với vẻ đắc ý rồi nói ra những câu rất khó nghe.
“Haizz, cũng không thể nói thế được!”
Lạc Viễn Hà lắc đầu với vẻ suy ngẫm.
“Sở Bắc là người rộng lượng nên nuôi con người cũng không sao cả, giờ hiếm có ai tốt bụng được như cậu ấy lắm”.
Nghe thấy vậy, mọi người đều cười ồ lên.
Ai chẳng hiểu ông ta đang ám chỉ điều gì.
Nhưng Sở Bắc đang bị làn sóng dư luận hướng tới thì vẫn bình thản như không.
Chỉ có ánh mắt anh thì lạnh như băng.
“Các người nói xong chưa?”
Sở Bắc chầm chậm quay lại, câu nói của anh khiến tiếng cười của mọi người ngừng hẳn.
Giọng nói lạnh lùng khiến bầu không khí như đóng băng.
“Nếu nói xong rồi thì lên đường đi thôi!”
Lên đường?
Lạc Mai mỉm cười khinh bỉ với vẻ coi thường.
“Sao cơ? Ý mày là định đánh bọn tao à?”
Lạc Viễn Hà sầm mặt xuống rồi cất bước nhìn chằm chằm vào Sở Bắc với vẻ bặm trợn.
“Có giỏi cậu thử động vào tôi xem nào? Xem đến lúc đó… hự…”
Nhưng Lạc Viễn Hà còn chưa nói hết câu, chỉ thấy Sở Bắc giơ hai tay lên rồi hướng về phía Lạc Hà Viễn rồi khẽ quặp tay vào không khí.
Lạc Viễn Hà trợn tròn mắt, cổ như bị ai bóp chặt.
Đừng nói là lên tiếng, đến hít thở còn khó khăn.
“Bố, bố có sao không?”
Lạc Mai cau mày khi chứng kiến cảnh này.
“Sở Bắc, thằng khốn này, mày làm gì với bố tao thế hả?”
Song, Sở Bắc không hề để ý đến ả ta, vẫn chỉ hướng về phía Lạc Viễn Hà.
“Nói sai thì phải bị báo ứng”.
Dứt lời, không thấy Sở Bắc có hành động gì, nhưng Lạc Viễn Hà thì trợn trừng mắt.
Ông ta vùng vẫy, còn mặt thì tái mét, lưỡi thì thè ra ngoài thì sắp tắt thở đến nơi.
Đừng nói là Lạc Mai, đến công nhân viên ở xung quanh cũng sợ chết khiếp khi thấy cảnh này.
Họ thầm thắc mắc không biết Lạc Viễn Hà bị làm sao.
Sao bỗng dưng ông ta có biểu cảm như bị người ta bóp cổ thế kia?
Dù Sở Bắc có ra tay với ông ta, nhưng hai người vẫn đứng cách nhau những ba mét cơ mà.
Sao có thể do Sở Bắc gây ra được?
Chỉ có Lạc Mai là nhăn nhó mặt mày.
Ả ta biết chắc chắn chuyện này là do Sở Bắc làm.
“Sở Bắc, mày, mày dừng tay lại ngay!”
Soạt!
Nghe thấy vậy, Sở Bắc quay phắt lại.
Ánh mắt vô hồn nhìn thẳng vào Lạc Mai.
Lạc Mai bỗng thấy toàn thân lạnh toát, ả ta liên tục lùi lại rồi ngồi phịch xuống đất.
Không gian yên lặng như tờ.
Chỉ có Lạc Viễn Hà vẫn không ngừng vùng vẫy với gương mặt không còn chút huyết sắc nào.
Như thể chỉ một lúc nữa thôi là ông ta sẽ tắt thở.
“Mọi người sao vậy? Sở Bắc? Sao anh lại ở đây?”
Một giọng nói nghi hoặc vang lên phá tan bầu không khí im lặng.
Giọng nói quen thuộc ấy khiến Sở Bắc lập tức buông lỏng tay.
Bụp!
Lạc Viễn Hà ngã mạnh xuống đất, gương mặt trắng bệch dần trở nên hồng hào.
Ông ta thở hổn hển với vẻ sợ hãi.
Vừa mới đây thôi, ông ta đã thấy mình cận kề với cái chết rồi.
Chắc chỉ chậm một phút nữa là ông ta sẽ tắt thở.
“Bác cả, mọi người sao vậy?”
Lạc Tuyết vội vã quay lại công ty, lập tức cảm thấy bầu không khí có gì đó là lạ.
“Làm gì? Cô hỏi ông chồng quý hoá của mình ấy, nó suýt nữa đã bóp chết bố tôi rồi!”
“Lạc Tuyết, cô nói thật đi, có phải cô sai anh ta làm vậy không?”
“Cái gì?”
Thấy Lạc Mai quy chụp tội lỗi sang cho mình, mặt Lạc Tuyết nghệt ra.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Sở Bắc.
“Sở Bắc, anh đến đây làm gì? Anh vừa đánh bác cả đấy à?”
“Anh tiện đường qua đây thôi, còn đánh ông ta thì…”
Sở Bắc giải thích qua loa rồi mỉm cười.
“Em có thể hỏi mọi người xem, anh có động tay vào người ông ta hay không”.
Lạc Tuyết ngẩn ra rồi nghi hoặc nhìn nhân viên ở xung quanh.
“Sở Bắc, mày còn định nguỵ biện nữa à? Các người nói xem có phải nó đánh bố tôi không?”
Lạc Mai nghiến chặt răng, giọng nói còn có vẻ uy hiếp.
“Chuyện này…”
Đám nhân viên ngơ ngác nhìn nhau.
Dù khả năng cao chuyện này có liên quan đến Sở Bắc, nhưng họ thật sự không thấy anh làm gì cả.
Thế sao họ làm chứng cho được?
Không lẽ bắt họ nói dối sao?
“Các người, điên thật mà…”
Thấy không ai nói gì, Lạc Mai tức đến run người.
Ả ta không thể làm gì Sở Bắc được.
Thấy vậy, Lạc Tuyết đã hiểu ra mọi chuyện.
Cô khẽ lắc đầu rồi bất đắc dĩ nhìn Sở Bắc.
“Tự nhiên anh đến đây làm gì? Về trước đi!”
Song, Sở Bắc chưa nói gì thì Lạc Viễn Hà mãi mới hít thở được lập tức sửng cồ lên.
“Đi đâu mà đi? Nghĩ hay quá nhỉ! Sở Bắc, hôm nay cậu phải nói cho rõ với tôi”.
“Đúng vậy!”
Lạc Mai có vẻ không cam tâm nên lập tức phụ hoạ.
“Còn cháu nữa đấy Lạc Tuyết, cháu đã làm chuyện xấu xa gì thì trong lòng cháu tự biết rõ nhất”.
“Loại người như cô đúng là mối nhục của nhà họ Lạc chúng tôi!”
Nghe thấy vậy, Lạc Tuyết lập tức cau mày.
“Lạc Mai, tôi đã làm gì sai trái? Nếu chị không giải thích rõ ràng thì tôi sẽ kiện chị tội vu khống đấy!”
Lạc Mai liên tục sỉ nhục Lạc Tuyết, giờ còn nói ngay trước mặt Sở Bắc.
Vì vậy, Lạc Tuyết không thể nhịn được nữa.
“Kiện tôi á? Nực cười!”
Lạc Mai bĩu môi rồi cười với vẻ khinh khỉnh.
“Cô vừa đến khách sạn Tân Hải làm gì? Lẽ nào còn cần tôi nói hộ à?”
“Đừng tưởng cô leo lên được giường của giám đốc Lý thì có thể lên mặt được với tôi, cô chưa đủ trình đâu!”
“Chị…”
Nghe Lạc Mai nói vậy, Lạc Tuyết tức đến tái mặt.
Lồng ngực cô phập phồng.
“Chị đừng có mà ngậm máu phun người, tôi…”
“Cô làm sao?”
Lạc Mai không hề cho Lạc Tuyết cơ hội giải thích, lập tức ngắt lời.
“Nếu không thì cô đến khách sạn Tân Hải làm gì?”
“Đừng bảo giám đốc Lý mời cô đến uống trà nhé! Không ai tin đâu!”
Lạc Mai nói rành rọt từng chữ.
Lạc Tuyết nghiến chặt hàm răng, trong lòng thấy rất tủi thân nhưng không thể nói ra được.
Đúng là chuyện này có nhiều điểm đáng ngờ, dễ khiến người ta hiểu lầm thật.
Nhưng cô và giám đốc Lý nào có quan hệ mờ ám gì đâu.
“Tôi, tôi và giám đốc Lý chỉ bàn chuyện hợp tác thôi, không hề giống như chị nói”.
Lạc Tuyết cắn răng, cố gắng giải thích.
Nhưng tiếc là nghe xong, Lạc Mai càng có vẻ coi thường.
“Bàn chuyện hợp tác? Thiếu gì chỗ, sao lại đến khách sạn?”
“Úi dào, phải kiếm cái cứ nào hợp lý một chút chứ, bảo đến khách sạn bàn chuyện hợp tác thì ai tin cho nổi?”
“Đúng đấy!”
Lạc Viễn Hà hừ một tiếng rồi nhìn Sở Bắc như sắp phóng lửa.
“Tóm lại là hôm nay hai người không cho chúng tôi một lời giải thích rõ ràng thì chuyện này chưa dừng ở đây đâu!”
Chương 71: Làm lời!
“Giải thích? Bố con ông muốn chúng tôi giải thích thế nào?”
Sở Bắc ngoảnh lại rồi cất giọng điềm nhiên.
“Sở Bắc, anh đừng kích động”.
Lạc Tuyết giật nảy mình, vội vành cản Sở Bắc lại.
Do dự một lát, cô vẫn quyết định lấy bản hợp đồng ban nãy ra.
“Bác cả, cháu đi bàn chuyện hợp tác với giám đốc Lý thật mà, hợp đồng đây”.
“Có hợp đồng này là tập đoàn mình có thể cải tử hoàn sinh rồi!”
Thật ra, Lạc Tuyết vốn định xác định rõ ý của Lý Hải Đông rồi mới khoe hợp đồng với mọi người.
Nhưng bây giờ, cô không còn nghĩ được nhiều nữa rồi.
“Hợp đồng? Tôi nhổ vào! Cô tưởng lấy mấy tờ giấy vụn ra là có thể lừa được tôi à? Nghĩ hay quá nhỉ!”
Lạc Viễn Hà bực tức hậm hừ rồi tiện tay nhận lấy bản hợp đồng.
Một Lạc Tuyết cỏn con mà đòi hợp tác được với tập đoàn Lý Thị ư?
Đúng là nực cười!
Song, Lạc Viễn Hà vừa liếc nhìn nội dung trong bản hợp đồng một cái là đã nghệt mặt ra ngay.
Ông ta trợn tròn mắt, sau đó mặt mũi nhăn nhó như nhìn thấy ma quỷ.
“Bố, bố sao thế?”
Lạc Tuyết cau mày rồi nghi hoặc nhìn Lạc Viễn Hà.
Thấy ông ta không trả lời, bấy giờ ả ta mơi ngước lên nhìn vào bản hợp đồng trong tay bố mình.
Tương tự như Lạc Viễn Hà, Lạc Tuyết vừa đọc một lát thì cũng trố mắt ra.
Bất kể là nội dung hay chữ ký của Lạc Tuyết và Lý Hải Đông trong hợp đồng đều không ngừng đánh mạnh vào thần kinh của hai bố con ả ta.
Hợp đồng này là thật!
Số tiền lên đến một tỷ đồng.
Mọi thứ khó tin đã trở thành hiện thực.
“Sao, sao lại thế này?”
Hai bố con ả ta thừ người ra, mắt thì trợn tròn với vẻ kinh ngạc!
Họ còn định nói gì đó, nhưng lưỡi cứ cứng lại không nói được gì.
“Giờ hai người tin chưa?”
Thấy thế, Lạc Tuyết thở phào một hơi.
“Có bản hợp đồng này thì nguy cơ của tập đoàn sẽ được giải trừ rồi, nhiệm vụ của cháu coi như hoàn thành”.
Dứt lời, Lạc Tuyết thở dài một hơi.
Dù mọi thứ rất khó hiểu, nhưng cô đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Ngoài Sở Bắc ra thì tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Bởi chính anh sắp xếp chuyện này mà.
Nếu Lạc Tuyết không ký được hợp đồng mới là lạ.
“Hừ! Thế này thì sao? Dùng thân xác để đánh đổi thôi mà nói cứ như vinh quang lắm ấy”.
Lạc Mai định thần lại rồi bĩu môi với vẻ coi thường.
Giọng điệu của ả ta có vẻ hâm mộ và ghen ghét rõ rệt.
Với thân phận của Lý Hải Đông, có không biết bao nhiêu cô gái ở Tân Hải muốn bám vào ông ta.
Nhưng Lạc Tuyết đã có con thì dựa vào đâu mà leo được lên giường của ông ta chứ?
Không công bằng!
Hợp đồng gì đó đã bị Lạc Mai quẳng ra khỏi đầu.
Trong lòng ả ta chỉ còn cảm giác đố ký, rốt cuộc mình thua Lạc Tuyết ở điểm nào.
“Đúng đấy! Bán thân để đối lấy lợi ích, sao nhà họ Lạc mình lại nảy nòi ra một đứa không biết xấu hổ như mày chứ!”
Lạc Viễn Hà phụ hoạ theo với giọng điều đầy vẻ khinh rẻ.
“Các người…”
Lúc này, Lạc Tuyết hoàn toàn muốn bùng nổ!
“Tôi với giám đốc Lý không có gì với nhau thật mà!”
“Ô hay, cô bảo không có là không có à?”
Lạc Mai hừ một tiếng, vẫn quyết đeo bám đến cùng.
“Nếu cô không bán thân mà giám đốc Lý lại đồng ý ký hợp đồng à? Đúng là nực cười!”
Lạc Viễn Hà nhướn mày, sau đó nhìn Lạc Tuyết với vẻ khinh miệt.
“Hừ, đúng là loại hèn mọn! Bác mà là mày thì không dám vác mặt về nữa đâu, mày làm nhà họ Lạc mất hết sạch thể diện rồi!”
Lạc Viễn Hà vừa nói dứt câu, bầu không khí lập tức lắng xuống.
Sở Bắc chầm chậm ngẩng đầu lên, gương mặt đã tối sầm.
Đôi mắt lạnh băng của anh xẹt qua tia sát khí.
Cảm nhận được sự thay đổi của Sở Bắc, Lạc Viễn Hà và Lạc Tuyết giật nảy mình.
Hai bố con họ nhanh chóng lùi lại với vẻ sợ hãi.
Nhất là Lạc Viễn Hà, ông ta thấy hoảng loạn.
Tên này rất kỳ quái, ông ta không bao giờ muốn trải nghiệm lại cảm giác tuyệt vọng ban nãy nữa.
Hai bố con nhà này luôn khiêu chiến giới hạn cuối của Sở Bắc, họ tưởng anh là người dễ bị bắt nạt ư?
Anh đã quyết định sẽ dạy cho hai bố con nhà này một bài học cả đời khó quên.
Lúc này, Lạc Tuyết như vô cùng chán nản, cô bất đắc dĩ lắc đầu.
“Nếu vậy thì bác trả hợp đồng cho cháu, để cháu bảo với giám đốc Lý huỷ bỏ hợp tác”.
“Còn khó khăn của tập đoàn thì cháu lực bất tòng tâm rồi”.
Thời gian qua, cô đã nhẫn nhịn đủ rồi.
Hiện giờ, để bảo vệ danh dự của mình, cô đồng ý từ bỏ hợp tác với nhà họ Lý.
Thậm chí, cô sẽ không quan tâm đến sự sống chết của tập đoàn Lạc Thị nữa.
“Lạc Tuyết, cô nói vậy là sao? Không phục chứ gì?”
Lạc Mai nghe thấy thế thì bốc hoả.
Ả ta vừa định lên tiếng chửi bới thì bị Lạc Viễn Hà giơ tay cản lại.
“Được rồi, đừng nói nữa”.
“Lạc Tuyết, không phải bác cả không tin cháu, nhưng chuyện này quá quan trọng, chúng ta phải làm rõ mới được!”
Lạc Viễn Hà đảo mắt rồi khẽ mỉm cười.
“Thế này đi, cháu cứ về nhà chờ tin, bác sẽ mang hợp đồng này cho ông cháu xem, đợi xác định thật giả và giải quyết vấn đề của tập đoàn xong, đương nhiên cháu cũng sẽ có công trong vụ này”.
“Đến lúc đó, cháu cũng sẽ được chứng minh sự trong sạch, được không?”
Nghe thấy thế, Lạc Tuyết hơi ngẩn ra.
Cô ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu.
Chung quy thì vẫn phải chờ ông nội cô xem bản hợp đồng này.
Mà để bác cả đưa cho ông cũng được.
“Vâng, thế cháu về nghỉ đây, bác đừng để cháu chờ lâu quá đấy!”
Lạc Viễn Hà cười nói: “Yên tâm, chỉ cần bản hợp đồng này không có vấn đề gì thì trong hôm nay sẽ được giải quyết ngay”.
Thấy thế, Lạc Tuyết cũng không nghĩ ngợi nhiều mà đồng ý luôn.
“Sở Bắc, chúng ta về thôi!”
Nói rồi, Lạc Tuyết quay người, đi ra khỏi tập đoàn trước.
Cô thật sự rất mệt, không phải thể xác mà là tinh thần.
Bây giờ, cô chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh nào đó để ngủ ngon một giấc thôi.
Thấy thế, Sở Bắc khẽ thở dài.
Tiểu Tuyết ngây thơ quá!
Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng liếc nhìn hai bố con nhà kia.
Sau đó, anh quay người đi theo Lạc Tuyết.
Thấy Lạc Tuyết và Sở Bắc đi rồi, mọi người đều thở phào một hơi.
Đến Lạc Viễn Hà và Lạc Mai cũng như trút được gánh nặng.
“Bố, sao ban nãy bố tha cho hai đứa nó dễ dàng thế? Nếu để nó lập công lớn thì sau mình phải làm sao?”
Lạc Mai vẫn trông theo bóng Sở Bắc và Lạc Tuyết rời đi.
Lạc Mai mím môi, hậm hực nói.
“Hừ! Con vội cái gì? Lạc Tuyết mà đòi lập công à? Chờ kiếp sau đi!”
“Nhưng bản hợp đồng này là thật, hơn nữa bên trên còn ký tên của nó…”
Lạc Mai nhíu mày, thầm thấy rất nghi hoặc.
“Ký tên của nó thì sao? Giờ hợp đồng đang nằm trong tay chúng ta cơ mà!”
Lạc Viễn Hà nhếch miệng cười với vẻ đắc ý và nham hiểm.
“Ý của bố là…”
Lạc Tuyết ngẩn ra như được khai sáng, ánh mắt lấp lánh.
Lạc Viễn Hà cười lớn với vẻ đầy đắc ý.
“Hừ! Không cần biết Lạc Tuyết dùng cách gì để ký được hợp đồng này, nhưng nó chỉ làm lời cho bố con mình thôi”.
Chương 72: Vô tình vô nghĩa
“Nghe nói Vũ Tâm đổi nhà trẻ rồi?”
Trên xe taxi, im lặng một lúc, cuối cùng vẫn là Lạc Tuyết phá tan sự tĩnh lặng này trước!
Sở Bắc cười khẽ gật đầu.
“Đổi sang nhà trẻ tốt hơn chút, Tâm Vũ có thể được dạy dỗ tốt hơn!”
Thế nhưng, Lạc Tuyết lại nhíu mày!
“Nhưng tôi thấy nhà trẻ trước đó cũng khá tốt, đổi tới đổi lui không chỉ phiền phức mà học phí cũng không rẻ nữa, đúng chứ!”
Sở Bắc khẽ lắc đầu, khẽ vỗ vai cô an ủi.
“Yên tâm, những chuyện này cứ giao cho anh là được!”
Nghe đến lời này, dù trong lòng bất đắc dĩ nhưng Lạc Tuyết cũng không nói gì dù miệng rất muốn thốt ra gì đó.
Mặc dù cô rất nghi ngờ năng lực của Sở Bắc, nhưng chuyện phiền lòng cũng đã rất nhiều rồi.
Nếu Sở Bắc đã tự tin như vậy thì cứ để anh giải quyết đi.
…
Cả đoạn đường không ai nói gì, ngay sau đó, hai người đã quay về khu nhà.
Chỉ là, vừa đến lầu ba, chỉ nhìn thấy một bóng người hơi mập, mặc quần dài màu đỏ, là một người phụ nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi đang đứng trước cửa!
Đang định gõ cửa, nhìn thấy Lạc Tuyết và Sở Bắc thì lại rút tay về!
“Chị Ngô, sao chị lại đến vậy?”
Nhìn thấy người phụ nữ ấy, Lạc Tuyết khẽ sững người, vẻ mặt không tốt mấy mà chào hỏi!
“À, nói ra thì… mà đây là nhà của tôi, tại sao tôi lại không thể đến?”
Chị Ngô chống nạnh hai tay, liếc nhìn Sở Bắc, lập tức xem thường, tầm mắt dừng trên người Sở Bắc!
Giọng nói có chút khàn trầm giống như vịt đực vậy, cũng khá hợp với thân hình mập mạp của chị ta!
“Lại nói nữa, tôi đến làm gì, trong lòng cô không nghĩ ra sao?”
Nghe thấy lời này, Lạc Tuyết cười khổ gật đầu.
Sắc mặt lại càng khó coi hơn.
“Chị Ngô, còn cách ba ngày nữa mới đến ngày đóng tiền nhà, chị thương lòng thư thả chút cho tôi được không?”
Lạc Tuyết dè dặt cẩn thận hỏi, lại cúi đầu, không dám nhìn mắt chị Ngô!
Tiền của cô đều dùng làm tiền phẫu thuật cho con gái hết rồi.
Bây giờ cô thật sự không bỏ tiền ra được!
“Chậc chậc, nếu mấy người thuê nhà đều giống cô hết thì nhà của tôi cứ cho không mấy người ở luôn cho rồi!”
Chị Ngô chép miệng, giọng điệu khinh thường.
“Lạc Tuyết, tôi biết nhà cô có khó khăn, nhưng cô làm như vậy cũng chẳng phải lần một, lần hai!”
“Mấy lần trước tôi còn có thể thư thả, nhưng lần này, chỉ sợ là không được rồi!”
Nghe thấy vậy, sắc mặt Lạc Tuyết càng trở nên khó coi hơn.
“Chị Ngô, bây giờ tôi thật sự không lấy ra được tiền nữa, hay là chị đợi thêm chút, trong vòng ba ngày, tôi đảm bảo sẽ đưa tiền cho chị!”
Thế nhưng, chị Ngô lại liếc cô một cái, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ!
“Đảm bảo? Cô cam đoan thế nào?”
“Mà này, phòng chúng tôi cũng có không ít người đợi thuê đây, nếu thực sự không trả nổi tiền thì sẵn dịp bây giờ cô mau dọn ra đi!”
“Có thể cho mấy người ở đến bây giờ, tôi cũng đã rất nhân từ rồi, còn tiếp tục như vậy, tôi cũng phải hít gió tây bắc mà sống rồi!”
Nghe chị ta nói một hơi, Lạc Tuyết thở dài trong lòng, vẻ mặt lại càng bất đắc dĩ.
Từ sau khi sinh con gái, cô và mẹ vẫn luôn ở đây.
Tuy cuộc sống túng quẫn, tiền thuê nhà thi thoảng đưa trễ một hai ngày, nhưng chưa từng đến mức không có một đồng nào.
Hơn nữa, nhiều nhất cũng chỉ trễ một ngày mà thôi!
Bây giờ chị Ngô nói như vậy, ít nhiều cũng có chút làm tổn thương người khác!
“Chị Ngô, chị cho thư thả thêm vài ngày đi ạ, chẳng phải còn ba ngày nữa sao? Trong vòng ba ngày, chúng tôi chắc chắn sẽ nộp đủ tiền!”
Lạc Tuyết cắn răng, vẫn cố sức vớt vát!
Dù sao, đột nhiên bị đuổi đi như vậy, cô cũng không thể đưa cả nhà đi lang thang ngoài đường được?
“Ba ngày? Nhỡ đâu vẫn chưa giao đủ thì sao?”
Chị Ngô hừ một tiếng, giọng vịt đực lại nghe càng cay nghiệt!
“Nếu khiến tôi trễ nải cho thuê lại, cô có biết phải đền bao nhiêu tiền không?”
“Nói nghe hay hơn cả hát, cô với mẹ cô y hệt nhau, cũng chỉ có thể mỗi nói miệng được thôi!”
Lạc Tuyết cúi đầu, vẻ mặt chua xót.
Trong lòng dù cảm thấy cực kỳ tủi hờn, nhưng một câu cũng không nói ra lời!
Không dễ gì mới nhẹ lòng được một chút, lúc này, thoáng chốc đã ngã xuống đáy vực!
Ở sau lưng, Sở Bắc khẽ nhíu mày.
Thấy Lạc Tuyết không muốn chuyển đi, anh lập tức muốn tiến lên, định mua đứt căn nhà này.
Dù sao, trong tay của Sở Bắc còn có tập đoàn Bắc Dã!
Cho dù mua cả khu nhà này, đó cũng chỉ chuyện cỏn con mà thôi.
Chỉ là, chưa đợi anh lên tiếng thì chị Ngô đột nhiên khẽ cười, con ngươi xoay chuyển, nhìn Lạc Tuyết.
“Tiểu Lạc à, không phải chị không hợp tình hợp lý, chỉ là chị còn phải nuôi gia đình nữa, cũng hết cách rồi!”
“Như vậy đi, nếu cô thật sự muốn ở tiếp, tôi còn có một cách”.
“Cách gì?”
Lạc Tuyết lập tức ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên chút hy vọng.
Ngược lại Sở Bắc nhíu mày, mơ hồ cảm nhận được gì đó.
Quả nhiên, chỉ thấy chị Ngô nhếch miệng, vẻ mặt đầy ẩn ý lên tiếng.
“Tiểu Lạc à, chị nói thật với cô câu này, nhà cửa bây giờ đúng là rất khó tìm! Chỗ của chị đây tuy tầng gác cũ một chút nhưng trang hoàng bên trong chẳng tệ chút nào, không biết có bao nhiêu người bỏ giá cao muốn giành thuê kìa!”
“Nhưng mà, thấy cả nhà cô cũng không dễ dàng gì, hơn nữa, chúng ta cũng quen lâu rồi! Như vậy đi, chi bằng cô thêm một chút tiền nhà, tôi sẽ thư thả thêm vài ngày, mấy người muốn ở bao lâu thì cứ ở bấy lâu!”
“Thế nào, cách này cũng không tệ chứ?”
Nói xong, vẻ mặt chị Ngô dương dương đắc ý, quan sát Lạc Tuyết.
Nhưng Lạc Tuyết lại nhíu mày, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
“Chị Ngô, năm ngoái không phải đã tăng một lần rồi sao? Bây giờ còn tăng nữa, như vậy không tốt đâu?”
Bốn năm trước, ban đầu khi bọn họ dọn đến, tiền thuê là hai nghìn tệ một tháng!
Chỉ là, phòng này chỉ hơn năm mươi mét vuông mà thôi.
Hơn nữa còn là khu cũ, cơ sở vật chất cũng không theo kịp.
Như vậy cũng được vậy, trong nhà ngoài cửa và tường chịu lực, thì không có gì cả.
Giá như vậy quả thực khá cao!
Nhưng đến bước đường cùng, thì Lạc Tuyết vẫn phải thuê!
Một năm trước chính là lúc con gái phát bệnh, chị Ngô cũng từng đến đuổi một lần.
Vốn dĩ Lạc Tuyết muốn chuyển đi, nhưng bởi vì con gái nên không thể không tăng thêm tiền nhà một nghìn tệ.
Nên mới ở lại được!
Không ngờ, mới qua một năm mà lại tăng giá thuê rồi!
Tăng thêm là đã bốn năm nghìn tệ rồi, cô còn thuê thế nào được?
Lại nói, căn nhà này thật sự không xứng giá đó!
Phía sau Lạc Tuyết, Sở Bắc khẽ lắc đầu, vẻ mặt thản nhiên.
Quả nhiên, nói nhiều như vậy, đây mới là mục đích thật sự của chị Ngô!
“Tiểu Lạc à, nếu không phải nể tình cảm chúng ta quen biết nhiều năm vậy, cô nghĩ tôi sẽ nói ra lời như vậy sao?”
Chị Ngô lắc đầu, vẫn bộ dạng khuyên bảo như cũ!
“Vừa nãy có người gọi điện cho tôi, đồng ý bỏ ra giá thuê bồn nghìn tệ một tháng, cũng bị tôi từ chối rồi”.
“Nếu không phải vì chúng ta biết nhau, chị đây sớm đã đuổi các người đi rồi”.
“Cô tin hay không, cho dù cô có bỏ nhiều tiền hơn, muốn tìm căn nhà như chỗ chị đây, gần như là không thể!”
“Nếu không tin thì cô có thể đi xem thử, đừng trách chị không nhắc cô, đi qua thôn này thì không còn trọ nào nữa đâu!”
“Đến lúc đó lang thang đầu đường xó chợ, đừng nói là chị Ngô vô tình vô nghĩa!”
Nói xong, chị ta vung tay quay đầu đi.
Cũng không nhìn Lạc Tuyết, vẻ mặt như thể đang nói cô có thuê hay không thì tùy!
Bình luận facebook