Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74: Âm hồn không tan
Giọng điệu khinh thường của chị Ngô vừa dứt.
Đừng nói là Chu Cầm, ngay cả Lạc Tuyết cũng có vẻ mặt cũng không hề dễ nhìn.
Chỉ thấy cô khẽ cắn răng nhìn Sở Bắc, vẻ mặt bất đắc dĩ cực độ.
Vốn dĩ, cô còn ôm một chút ảo tưởng.
Không chừng Sở Bắc thật sự có cách sao?
Nhưng bây giờ, mọi thứ đều tan biến rồi.
Liên Hoa Tuấn Viên, đương nhiên cô từng nghe đến cái tên này.
Với tài chính hiện tại, chỉ sợ ngay cả một miếng gạch vụn, cô cũng không mua nổi!
Sở Bắc lại dõng dạc nói muốn đi đến chỗ đó xem nhà?
Đây chẳng phải là muốn trêu đùa cô sao?
“Sở Bắc, cậu có ý gì, coi chúng tôi là đồ ngốc sao?”
Lạc Tuyết còn chừa đường lui, nhưng Chu Cầm thì đã mở miệng mắng chửi.
Ánh mắt bà ta hung dữ như muốn ăn thịt người vậy!
“Cậu… cậu thật sự ném sạch mặt mũi cả nhà chúng ta rồi! Mau cút đi, cút đi cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa!”
Chu Cầm tức đến thở dốc, như thể Sở Bắc đã làm ra chuyện tội ác tày trời vậy!
Bà ta vốn đã rất sĩ diện, muốn để Sở Bắc giúp mình lấy lại chút mặt mũi.
Nhưng bây giờ, anh lại vứt sạch mặt mũi bà ta xuống đất để chà đạp giày vò.
Chu Cầm sao chịu đựng nổi?
“Đừng vậy chứ, tôi còn muốn đi Liên Hoa Tuấn Viên xem thử đấy!”
Chỉ có chị Ngô thì lúc này lại tươi cười rạng rỡ.
Giọng điệu nói chuyện rất bỡn cợt.
“Sở Bắc đúng không, không phải muốn đi xem nhà sao? Bây giờ chúng ta đi thôi!”
“Tôi tùy ý đi vài vòng, không sao chứ?”
Chị Ngô vẫn cười tươi, nói thì nói vậy, nhưng cũng không có ý muốn đi.
Rõ ràng là đổi cách khác hủy hoại cả nhà họ!
Sắc mặt mẹ con Chu Cầm và Lạc Tuyết tái nhợt.
Hôm nay, thể diện của bọn họ mất sạch rồi!
Chỉ có Sở Bắc vẫn nhàn nhã bất định, nhìn về phía Lạc Tuyết.
“Tiểu Tuyết, đi thôi, đi xem nhà, nếu thích thì hôm nay chuyển qua!”
Thế nhưng, anh vừa nói ra thì vẻ mặt Lạc Tuyết lại càng khó nhìn hơn.
“Sở Bắc, xem như tôi cầu xin anh đi, anh đừng làm loạn nữa được không?”
Giọng điệu Lạc Tuyết gần như là cầu xin, đối với Sở Bắc, cô chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng vô hạn!
Bây giờ cô chỉ muốn an ổn qua ngày.
Cho dù mắt Sở Bắc không nhìn thấy, nhưng chỉ cần an phận thủ thường, Lạc Tuyết cũng sẽ không chê bỏ anh!
Chỉ là, Lạc Tuyết lại không chấp nhận được Sở Bắc lừa gạt cô!
Một chút thôi cũng không thể!
“Tiểu Tuyết, tin anh!”
Sở Bắc lắc đầu, không giải thích gì!
Giọng điệu chân thành, như có một loại ma lực khiến ba người đều kinh ngạc!
“Sở Bắc, rốt cuộc cậu muốn chơi trò gì? Tôi cảnh cáo cậu, đừng có lừa gạt tôi, bà đây cả đời cũng sẽ không tha cho cậu đâu!”
Chu Cầm nghiến răng nghiến lợi, không còn chút sắc mặt nào danh cho Sở Bắc cả.
Còn Lạc Tuyết thì nhìn anh phức tạp, trong lòng trăm mối tơ vò!
“Đi thôi, tin anh! Không chừng lại có bất ngờ đó!”
Sở Bắc không quan tâm Chu Cầm, chỉ khẽ cười với Lạc Tuyết.
Anh kéo tay Lạc Tuyết, không phân bua gì mà đã kéo đi thẳng ra ngoài!
“Đợi đã, không biết lớn nhỏ, bà đây muốn đi xem cùng các người!”
Chu Cầm đảo mắt, như sợ Sở Bắc chạy đi, hùng hùng hổ hổ đi theo.
“Đi thật sao?”
Nhìn thấy vậy, chị Ngô trợn trừng mắt, có chút bất ngờ.
Vốn nghĩ Sở Bắc chỉ là nói bừa, không ngờ lại đi thật rồi!
“Hừ, để tôi xem các người muốn chơi trò gì!”
Chị Ngô khẽ hừ, giẫm giày cao gót, theo sát mấy người Sở Bắc.
Xe taxi đi thẳng tới trung tâm thành phố!
Cuối cùng, xe dừng lại ở một góc yên tĩnh hiếm có của trung tâm thành phố.
Sở Bắc dẫn Lạc Tuyết, Chu Cầm theo sau, lần lượt xuống xe.
Nhìn bốn chữ Liên Hoa Tuấn Viên to lớn trước mặt mấy người, vẻ mặt Lạc Tuyết có chút sửng sốt, có chút chua xót.
Trên đường đi, trong lòng cô vô cùng bối rối.
Không biết nên nghe theo lời của Sở Bắc hay là ngăn cản hành động như điên cuồng của anh lại.
Nhưng ma xui quỷ thế nào mà cả đường đi cô lại không nói một câu nào.
Trong lòng ít nhiều vẫn còn chút hy vọng!
Biết đâu, thật sự sẽ có kỳ tích thì sao?
Ngay cả Chu Cầm, bà ta cũng nghĩ như thế
Nhưng ngay khi đến được nơi này thì họ lại có chút sợ hãi.
Liên Hoa Tuấn Viên - khu biệt thự xa hoa mà bình thường nghĩ cũng chẳng dám nghĩ.
Nhưng nếu lát nữa bị người ta đuổi ra thì quá ư là bẽ mặt!
Cạch!
Tiếng phanh xe vang lên, đưa hai mẹ con quay về thực tại!
Cửa xe taxi mở ra, bước xuống lại là chị Ngô!
Chị ta cũng không lại gần, mà chỉ là ở phía xa nhìn bọn họ.
Ánh mắt khinh thường lại có chút khiêu khích.
“Sao cô ta cũng đi theo? Đúng là âm hồn không tan mà!”
Nhìn thấy chị Ngô, sắc mặt Chu Cầm lại càng khó coi.
Nếu thật sự bị người ta đuổi đi, sau này bà ta chẳng còn mặt mũi mà sống nữa.
Chỉ có Sở Bắc, từ đầu đến cuối đều thản nhiên, gương mặt khẽ cười đầy tự tin.
“Đi, đi vào đi!”
Nói xong, thì nhấc chân phải lên dẫn đầu đi vào phòng bán hàng!
Hai mẹ con đưa mắt nhìn nhau, nghiến răng rồi cũng đi theo!
“Mau đứng nghiêm hết cho tôi, sắp có khách đến rồi! Là khách vip trong khách quý, các anh các chị đều phải thể hiện vẻ ngoài, tinh thần tốt nhất cho tôi!”
Ở trước cửa phòng bán hàng!
Gần hai mươi nam nữ trẻ tuổi, mặc đồ vest đơn màu đứng xếp thành hai hàng, cẩn trọng dè dặt!
Đứng chính giữa, vẻ mặt giám đốc phòng bán hàng La Toàn nghiêm túc dặn dò mọi chuyện!
Dáng vẻ rất uy nghiêm!
“Giám đốc La, khách quý khi nào đến vậy? Chúng ta đứng đây cả tiếng đồng hồ rồi!”
Đứng phía trên, một thanh niên lau mồ hôi trên trán, mất kiên nhẫn hỏi một câu!
Bây giờ đang là lúc mặt trời lên cao, mặc đồ vest đứng dưới mặt trời chói chang thế này chẳng khác gì cực hình cả.
Một tiếng đồng hồ này, quần áo bọn họ đều ướt đẫm.
Đôi chân đứng cũng run rẩy cả rồi!
Trong lòng lại càng không hiểu, rốt cuộc là nhân vật lớn thế nào, mà phải phô trương đến vậy!
Ngay cả tuần trước, người đứng đầu thành phố đến thị sát, cũng không quan trọng đến vậy nữa?
“Cậu thì hiểu cái gì?”
Ai ngờ, La Toàn lại liếc nhìn anh ta!
“Vị khách lát nữa đến chính là nhân vật cực lớn, đừng nói chúng ta, ngay cả mấy vị bên trong kia, cũng không chọc nổi!”
“Nói chung chỉ một câu thôi, hôm nay nhất định phải khiến khách hài lòng!”
“Nếu không, tất cả đều thu dọn đồ đạc cút hết cho tôi!”
Lời này vừa thốt ra, hơn hai mươi người đều đứng thẳng người!
Trong lòng vô cùng kinh ngạc, cũng muốn xem xem, rốt cuộc là nhân vật thế nào giá lâm đến Tân Hải!
Cũng chính vào lúc này, Sở Bắc chống gậy, dẫn theo Lạc Tuyết và Chu Cầm, chậm rãi đi đến.
Các nhân viên phòng bán hàng nào dám chậm trễ, vội vàng khom người, giọng điệu vô cùng kính cẩn!
“Hoan nghênh quý khách đến Liên Hoa Tuấn Viên!”
Hơn hai mươi người đồng loạt lên tiếng, đỗng tĩnh không hề nhỏ.
Lạc Tuyết và Chu Cầm vốn đang thấp thỏm lo âu cũng giật mình.
Đợi định thần lại thì đều ngẩng đầu nhìn Sở Bắc.
Ánh mất rất kỳ lạ!
Mấy người đó đang chào đón bọn họ sao?
Chẳng lẽ Sở Bắc nói là thật sao?
Thoáng chốc, hai mẹ con cảm giác như đang nằm mơ vậy, trong lòng có vô số suy nghĩ.
Nhất là Lạc Tuyết, khẽ há miệng, vô cùng khó tin!
Trừ phi, Sở Bắc còn có chuyện gì giấu mình?
Chẳng lẽ, ban đầu ông nội đoán không sai, thân phận của Sở Bắc không đơn giản sao?
Đừng nói là Chu Cầm, ngay cả Lạc Tuyết cũng có vẻ mặt cũng không hề dễ nhìn.
Chỉ thấy cô khẽ cắn răng nhìn Sở Bắc, vẻ mặt bất đắc dĩ cực độ.
Vốn dĩ, cô còn ôm một chút ảo tưởng.
Không chừng Sở Bắc thật sự có cách sao?
Nhưng bây giờ, mọi thứ đều tan biến rồi.
Liên Hoa Tuấn Viên, đương nhiên cô từng nghe đến cái tên này.
Với tài chính hiện tại, chỉ sợ ngay cả một miếng gạch vụn, cô cũng không mua nổi!
Sở Bắc lại dõng dạc nói muốn đi đến chỗ đó xem nhà?
Đây chẳng phải là muốn trêu đùa cô sao?
“Sở Bắc, cậu có ý gì, coi chúng tôi là đồ ngốc sao?”
Lạc Tuyết còn chừa đường lui, nhưng Chu Cầm thì đã mở miệng mắng chửi.
Ánh mắt bà ta hung dữ như muốn ăn thịt người vậy!
“Cậu… cậu thật sự ném sạch mặt mũi cả nhà chúng ta rồi! Mau cút đi, cút đi cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa!”
Chu Cầm tức đến thở dốc, như thể Sở Bắc đã làm ra chuyện tội ác tày trời vậy!
Bà ta vốn đã rất sĩ diện, muốn để Sở Bắc giúp mình lấy lại chút mặt mũi.
Nhưng bây giờ, anh lại vứt sạch mặt mũi bà ta xuống đất để chà đạp giày vò.
Chu Cầm sao chịu đựng nổi?
“Đừng vậy chứ, tôi còn muốn đi Liên Hoa Tuấn Viên xem thử đấy!”
Chỉ có chị Ngô thì lúc này lại tươi cười rạng rỡ.
Giọng điệu nói chuyện rất bỡn cợt.
“Sở Bắc đúng không, không phải muốn đi xem nhà sao? Bây giờ chúng ta đi thôi!”
“Tôi tùy ý đi vài vòng, không sao chứ?”
Chị Ngô vẫn cười tươi, nói thì nói vậy, nhưng cũng không có ý muốn đi.
Rõ ràng là đổi cách khác hủy hoại cả nhà họ!
Sắc mặt mẹ con Chu Cầm và Lạc Tuyết tái nhợt.
Hôm nay, thể diện của bọn họ mất sạch rồi!
Chỉ có Sở Bắc vẫn nhàn nhã bất định, nhìn về phía Lạc Tuyết.
“Tiểu Tuyết, đi thôi, đi xem nhà, nếu thích thì hôm nay chuyển qua!”
Thế nhưng, anh vừa nói ra thì vẻ mặt Lạc Tuyết lại càng khó nhìn hơn.
“Sở Bắc, xem như tôi cầu xin anh đi, anh đừng làm loạn nữa được không?”
Giọng điệu Lạc Tuyết gần như là cầu xin, đối với Sở Bắc, cô chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng vô hạn!
Bây giờ cô chỉ muốn an ổn qua ngày.
Cho dù mắt Sở Bắc không nhìn thấy, nhưng chỉ cần an phận thủ thường, Lạc Tuyết cũng sẽ không chê bỏ anh!
Chỉ là, Lạc Tuyết lại không chấp nhận được Sở Bắc lừa gạt cô!
Một chút thôi cũng không thể!
“Tiểu Tuyết, tin anh!”
Sở Bắc lắc đầu, không giải thích gì!
Giọng điệu chân thành, như có một loại ma lực khiến ba người đều kinh ngạc!
“Sở Bắc, rốt cuộc cậu muốn chơi trò gì? Tôi cảnh cáo cậu, đừng có lừa gạt tôi, bà đây cả đời cũng sẽ không tha cho cậu đâu!”
Chu Cầm nghiến răng nghiến lợi, không còn chút sắc mặt nào danh cho Sở Bắc cả.
Còn Lạc Tuyết thì nhìn anh phức tạp, trong lòng trăm mối tơ vò!
“Đi thôi, tin anh! Không chừng lại có bất ngờ đó!”
Sở Bắc không quan tâm Chu Cầm, chỉ khẽ cười với Lạc Tuyết.
Anh kéo tay Lạc Tuyết, không phân bua gì mà đã kéo đi thẳng ra ngoài!
“Đợi đã, không biết lớn nhỏ, bà đây muốn đi xem cùng các người!”
Chu Cầm đảo mắt, như sợ Sở Bắc chạy đi, hùng hùng hổ hổ đi theo.
“Đi thật sao?”
Nhìn thấy vậy, chị Ngô trợn trừng mắt, có chút bất ngờ.
Vốn nghĩ Sở Bắc chỉ là nói bừa, không ngờ lại đi thật rồi!
“Hừ, để tôi xem các người muốn chơi trò gì!”
Chị Ngô khẽ hừ, giẫm giày cao gót, theo sát mấy người Sở Bắc.
Xe taxi đi thẳng tới trung tâm thành phố!
Cuối cùng, xe dừng lại ở một góc yên tĩnh hiếm có của trung tâm thành phố.
Sở Bắc dẫn Lạc Tuyết, Chu Cầm theo sau, lần lượt xuống xe.
Nhìn bốn chữ Liên Hoa Tuấn Viên to lớn trước mặt mấy người, vẻ mặt Lạc Tuyết có chút sửng sốt, có chút chua xót.
Trên đường đi, trong lòng cô vô cùng bối rối.
Không biết nên nghe theo lời của Sở Bắc hay là ngăn cản hành động như điên cuồng của anh lại.
Nhưng ma xui quỷ thế nào mà cả đường đi cô lại không nói một câu nào.
Trong lòng ít nhiều vẫn còn chút hy vọng!
Biết đâu, thật sự sẽ có kỳ tích thì sao?
Ngay cả Chu Cầm, bà ta cũng nghĩ như thế
Nhưng ngay khi đến được nơi này thì họ lại có chút sợ hãi.
Liên Hoa Tuấn Viên - khu biệt thự xa hoa mà bình thường nghĩ cũng chẳng dám nghĩ.
Nhưng nếu lát nữa bị người ta đuổi ra thì quá ư là bẽ mặt!
Cạch!
Tiếng phanh xe vang lên, đưa hai mẹ con quay về thực tại!
Cửa xe taxi mở ra, bước xuống lại là chị Ngô!
Chị ta cũng không lại gần, mà chỉ là ở phía xa nhìn bọn họ.
Ánh mắt khinh thường lại có chút khiêu khích.
“Sao cô ta cũng đi theo? Đúng là âm hồn không tan mà!”
Nhìn thấy chị Ngô, sắc mặt Chu Cầm lại càng khó coi.
Nếu thật sự bị người ta đuổi đi, sau này bà ta chẳng còn mặt mũi mà sống nữa.
Chỉ có Sở Bắc, từ đầu đến cuối đều thản nhiên, gương mặt khẽ cười đầy tự tin.
“Đi, đi vào đi!”
Nói xong, thì nhấc chân phải lên dẫn đầu đi vào phòng bán hàng!
Hai mẹ con đưa mắt nhìn nhau, nghiến răng rồi cũng đi theo!
“Mau đứng nghiêm hết cho tôi, sắp có khách đến rồi! Là khách vip trong khách quý, các anh các chị đều phải thể hiện vẻ ngoài, tinh thần tốt nhất cho tôi!”
Ở trước cửa phòng bán hàng!
Gần hai mươi nam nữ trẻ tuổi, mặc đồ vest đơn màu đứng xếp thành hai hàng, cẩn trọng dè dặt!
Đứng chính giữa, vẻ mặt giám đốc phòng bán hàng La Toàn nghiêm túc dặn dò mọi chuyện!
Dáng vẻ rất uy nghiêm!
“Giám đốc La, khách quý khi nào đến vậy? Chúng ta đứng đây cả tiếng đồng hồ rồi!”
Đứng phía trên, một thanh niên lau mồ hôi trên trán, mất kiên nhẫn hỏi một câu!
Bây giờ đang là lúc mặt trời lên cao, mặc đồ vest đứng dưới mặt trời chói chang thế này chẳng khác gì cực hình cả.
Một tiếng đồng hồ này, quần áo bọn họ đều ướt đẫm.
Đôi chân đứng cũng run rẩy cả rồi!
Trong lòng lại càng không hiểu, rốt cuộc là nhân vật lớn thế nào, mà phải phô trương đến vậy!
Ngay cả tuần trước, người đứng đầu thành phố đến thị sát, cũng không quan trọng đến vậy nữa?
“Cậu thì hiểu cái gì?”
Ai ngờ, La Toàn lại liếc nhìn anh ta!
“Vị khách lát nữa đến chính là nhân vật cực lớn, đừng nói chúng ta, ngay cả mấy vị bên trong kia, cũng không chọc nổi!”
“Nói chung chỉ một câu thôi, hôm nay nhất định phải khiến khách hài lòng!”
“Nếu không, tất cả đều thu dọn đồ đạc cút hết cho tôi!”
Lời này vừa thốt ra, hơn hai mươi người đều đứng thẳng người!
Trong lòng vô cùng kinh ngạc, cũng muốn xem xem, rốt cuộc là nhân vật thế nào giá lâm đến Tân Hải!
Cũng chính vào lúc này, Sở Bắc chống gậy, dẫn theo Lạc Tuyết và Chu Cầm, chậm rãi đi đến.
Các nhân viên phòng bán hàng nào dám chậm trễ, vội vàng khom người, giọng điệu vô cùng kính cẩn!
“Hoan nghênh quý khách đến Liên Hoa Tuấn Viên!”
Hơn hai mươi người đồng loạt lên tiếng, đỗng tĩnh không hề nhỏ.
Lạc Tuyết và Chu Cầm vốn đang thấp thỏm lo âu cũng giật mình.
Đợi định thần lại thì đều ngẩng đầu nhìn Sở Bắc.
Ánh mất rất kỳ lạ!
Mấy người đó đang chào đón bọn họ sao?
Chẳng lẽ Sở Bắc nói là thật sao?
Thoáng chốc, hai mẹ con cảm giác như đang nằm mơ vậy, trong lòng có vô số suy nghĩ.
Nhất là Lạc Tuyết, khẽ há miệng, vô cùng khó tin!
Trừ phi, Sở Bắc còn có chuyện gì giấu mình?
Chẳng lẽ, ban đầu ông nội đoán không sai, thân phận của Sở Bắc không đơn giản sao?
Bình luận facebook