Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 182: Môn chủ của Thiên Văn Môn
Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Một giây sau, bầu không khi chết chóc vô tận đã trực tiếp được cụ thể hóa.
Rùng mình.
Một cơn ớn lạnh vô tận chợt xuất hiện trong lòng mỗi người, giống như trong nháy mắt họ đã bị rơi vào hầm băng mãi mãi. Từ trong đáy lòng họ đang run rẩy.
Bầu không khí chết chóc bao trùm, hướng vào đám học viên của Thiên Văn Môn đang lao vào từ từ phía. Hơn năm mươi người, không ai trong số họ kịp phản ứng lại, không ai có thể ngăn cản được bầu không khí chết chóc trải dài vô tận này. "Giết chết hết
Con dao trong tay Băng Sương lóe sáng. Một lưỡi dao đáng sợ lóe lên trước mắt mọi kẻ thù
Đầu tiên là khoảng mười mấy người ở phía đông, lồng ngực của họ ngay lập tức bị đâm thủng, tiếp theo là phía nam, rồi đến phía tây, cuối cùng, là phía bắc nhưng cả hơn năm mươi người đó đều là rơi xuống đất cùng một lúc.
Sức mạnh của họ thật vô cùng yếu ớt trước lưỡi dao và sự nổi giận của Băng Sương, tất cả đều chết với một trái tim vỡ nát.
Băng Sương đóng con dao lại, nhét vào thắt lưng, quay người lại, nhìn Tiêu Hào một cách kính cẩn và cúi đầu.
Tam thiếu gia sợ hãi đến ngây ngốc cả người. Vừa rồi anh ta còn định nhân lúc hỗn loạn mà chạy thoát thân.
Bây giờ mới biết đối phương không phải mạnh bình thường, cho dù có là người có tài năng tiên đoán bẩm sinh thì cũng không thể nào ngăn cản nổi một nhát dao vừa rồi.
Chỉ một nhát dao đó đã giết chết hơn năm mươi người.
Nhìn thi thể ngắn ngang trên mặt đất, Tam thiếu gia trong lòng nguội như tro tàn, lúc này trong ruột gan đều là sự hối hận.
Trong lòng anh ta thầm chửi rủa, nhà họ Lương chết tiệt, rốt cuộc bọn họ đã đắc tội với người như thế nào?
Điều khiển Tam thiếu gia kinh hãi hơn nữa chính là sau khi giết nhiều người như vậy, hai người lại bình tĩnh vô cùng, vẻ mặt không chút thay đổi, giống như vừa làm một chuyện không đáng để tâm chút nào vậy
Đặc biệt là người con gái này, trên khuôn mặt cô ta có sự phần khích, có cảm giác như đang rất thoải mái, sảng khoái, tràn trề niềm vui.
Ác quỷ! Hai người này đều là ác quỷ
Bản thân Tam thiếu gia là một tên độc ác, thường ngày không việc xấu xa, độc ác nào mà anh ta không làm, nhưng hiện tại anh ta thật sự rất sợ hãi. "Hai người rốt cuộc là ai! Sao hai người lại có thể lòng dạ độc ác đến vậy!"
Băng Sương lạnh lùng nói: "Lòng dạ độc ác? So với Thiên Văn Môn của anh thì còn kém xa. Thiên Văn Môn các anh cưỡng ép, chiếm đoạt gái nhà lành. Trong những năm qua đã giết hại hơn ba trăm người, lại còn điều chế thuốc độc để hại người. Còn cả giết người cướp của, cướp đoạt rất nhiều tiền bạc của các thế lực và còn cấu kết với một số thế lực khác để cùng nhau làm chuyện xấu, không có chuyện xấu xa độc ác nào mà không làm!"
Tất cả những chuyện này đều là do Băng Sương điều tra được.
Tiêu Hào cũng tiếp lời: "Lần trước, các anh đối phó với Đại độ đốc Cao, sau khi tôi bắt được hung thủ đã không tìm các anh để kiếm chuyện. Dù sao các anh cũng chỉ là người được nhà họ Lương thuế, người mà tôi muốn đối phó chỉ có một mình Lương Thế Khoan. Đáng tiếc là các anh không biết trân trọng cơ hội mà tôi cho, lại dặm bắt vợ và bạn của tôi. Hôm nay, tôi bắt buộc phải phá hủy Thiên Văn Môn của anh, diệt trừ mối nguy hại cho người dân!" Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Vào lúc này, một tiếng hét giận dữ vang lên từ thung lũng "Rốt cuộc là ai mà dám đến Thiên Văn Môn của chúng ta để phía xa. giết
Ngay sau đó, phía xa xa có một bóng người nhanh chóng lại đây, xa hơn chút nữa là hơn trăm người đang lao về hướng này.
Người phía trước là một người đàn ông trung niên, tóc dài, mặc áo choàng màu đen, khắp người từ trên xuống dưới đều phát ra hơi thở mạnh mẽ. Sau khi ông ta lao tới, nhìn thấy hơn năm mươi xác chết trước lửa giận phun “Bố!” Tam thiếu gia hét lớn: “Bố, hai người này đều bị điện rồi, bọn họ là những cường giả tiên thiên, có thể bọn họ đều là tài năng bẩm sinh cấp năm trở lên! "Bọn họ đã đánh con bị thương và đe dọa sẽ phá hủy Thiên Văn Môn của chúng
Người này chính là môn chủ của Thiên Văn Môn.
Môn chủ của Thiên Văn Môn nghe xong, trong mắt lộ ra tia máu: "Hai người là người của môn phái nào? Thiên Văn Môn chúng tôi rốt cuộc đã tội hai vị chỗ nào? Tại sao các người lại giết nhiều người của chúng tôi như vậy?"
Tài năng bẩm sinh cấp năm, lại còn là hai người.
Môn chủ của Thiên Văn Môn không ra tay ngay, ông ta muốn tìm hiểu rõ ngọn ngành chân tướng câu chuyện trước. Tiêu Hào lạnh lùng nói: "Con trai ông bắt cóc vợ và bạn của tôi, còn muốn giết chết tôi, muốn giết bố mẹ vợ tôi, xúc phạm ha ha. " "Giết chút người của ông như vậy cũng không đủ để trút hận!"
Môn chủ của Thiên Văn Môn hoàn toàn không biết những chuyện này, hoặc có thể nói hầu hết những người trong Môn phải đều không biết về những chuyện này, những việc này là do Tam thiếu gia bày ra.
Ông ta trừng mắt nhìn Tam thiếu gia: "Con rốt cuộc đã làm gì? Lại dám gây sự với cường giả tiên thiên? Thường ngày bố dạy con làm việc phải như thế nào?" Tam thiếu gia giải thích: "Người này là Tiêu Hào, con là hợp tác với người nhà họ Lương. Tiêu Hào đã khiến cho Lương Thế
Khoan tàn phế, cho nên Lương Thế Khoan đã nhờ con giết Tiêu
Hào." "Bố, Lương Thế Khoan đã từng luyện võ ở Thiên Văn Môn của chúng ta trong mười năm. Con không thể nào từ chối được.
Môn chủ của Thiên Văn Môn đã từng nghe nói đến Tiêu Hào, dẫu sao thì chuyện xảy ra ở Danh Nam thành trước đây quá lớn, đều có liên quan đến Tiêu Hào, môn chủ của Thiên Văn Môn cũng đã từng nghe qua.
Ông vốn tưởng rằng Tiêu Hào vẫn luôn có người của bộ quân sự chống lưng trợ giúp, không ngờ được rằng bản thân Tiêu Hào lại mạnh mẽ như vậy. “Người ở đâu?” Môn chủ Thiên Văn Môn tức giận nói: "Con bắt người của Tiêu Hào, vậy giờ người ở đâu?"
Tam thiếu gia nói: "Vợ của Tiêu Hào đã bị Tiêu Hào đi rồi, còn bạn của anh ta thì bị đưa về trụ sở." “Còn không mau giao người ra đây!” Môn chủ Thiên Văn Môn tức giận nói. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Môn chủ Thiên Văn Môn không muốn đối đầu trực diện với Tiêu Hào, cho dù có hơn năm mươi người đệ tử bị giết, ông ta cũng chỉ có thể chịu đựng bởi vì ... ông ta hiểu con trai mình.
Nhiều năm qua, Tam thiếu gia chưa từng thất bại trong bất cứ việc gì, nhưng lần này lại thất bại.
Hai người trước mặt dám đuổi giết đến tận trụ sở chính của
Thiên Văn Môn, hắn là đã có sự chuẩn bị, một thanh niên trẻ như vậy đã là cấp năm trở lên, vậy thì phía sau nhất định phải có một thế lực mạnh hơn.
Vì vậy, môn chủ Thiên Văn Môn đành cam chịu ngậm đắng nuốt cay.
Mấy phút sau, hai người từ Thiên Văn Môn đưa Ôn Linh Anh đang trong tình trạng hôn mê tới.
Ôn Linh Anh không bị thương tổn gì, cô ấy là người mà Tam thiếu gia muốn nên những người khác cũng không dám động tới
Môn chủ Thiên Văn Môn nhìn về phía Tiêu Hào: "Cậu Tiêu, bạn của cậu tôi đã đưa tới. Xảy ra chuyện lần này là Thiên Văn Môn chúng tôi không đúng, tôi xin lỗi cậu ngay tại đây. Chỉ cần cậu hứa với tôi sẽ để cho Thiên Văn món chúng tôi một con đường sống thì cậu có thể đưa bạn của cậu đi."
Môn chủ của Thiên Văn Môn đã cúi đầu. Ông ta đã cúi đầu trước toàn thể đệ tử. Mặc dù không muốn, nhưng ông ta bắt buộc phải làm như vậy.
Thiên Văn Môn mấy năm nay đã làm vô vàn chuyện xấu mà vẫn luôn đứng vững sừng sững, không hề bị sụp đổ, chính là bởi vì môn chủ và những người cấp cao của Thiên Văn Môn đều rất thận trọng.
Gặp kẻ yếu hơn thì bắt nạt, còn gặp kẻ mạnh hơn thì đương nhiên phải biết cúi đầu nhận thua. Cái mức độ mất mặt như vậy, Thiên Văn Môn đã chơi vô cùng nhuần nhuyễn rồi.
Những người của Thiên Văn Môn nhìn thấy sư phụ của môn phải cúi đầu trước Tiêu Hào, họ rất tức giận, nhưng không có cách nào, họ tin vào quyết định của sư phụ môn phái.
Tiêu Hào liếc nhìn môn chủ của Thiên Văn môn: "Tôi chấp nhận lời xin lỗi của ông. Thả bạn tôi ra, mọi ân oán giữa tôi và Thiện Văn Môn các ông coi như bỏ qua.
Đám người không ai ngờ được Tiêu Hào lại dễ dàng đồng ý như vậy:
Môn chủ Thiên Văn Môn cũng rất kinh ngạc, ông ta vốn tưởng Tiêu Hào muốn ra điều kiện gì đó.
Tam thiếu gia vội nói: "Đừng tin lời Tiêu Hào, anh ta không đáng tin!" "Ha ha ... Tiêu Hào lạnh lùng cười: "Môn chủ Thiên Văn Môn, ông tin thì tin, không tin cũng phải tin. Ông thử nghĩ xem, là mạng sống của bạn tôi quan trọng hay mạng sống của con trai ông quan trọng?" "Mau thả bạn tôi ra, nếu không tôi sẽ giết chết con trai ông!" Vào lúc này, tất cả những cường giả tiên thiên của Thiên
Văn Môn đều đã có mặt.
Hai ông lão đứng cạnh môn chủ Thiên Văn Môn đều là cường giả tiên thiên “Tôi tin cậu.” Môn chủ Thiên Văn Môn không sợ Tiêu Hào sẽ giở trò bịp bợm gì, nói: "Cường giả tiên thiên một lời nói ra rất có trọng lượng. Cậu nói lời nhất định phải giữ lấy lời. "Chúng ta trao đổi con tin!"
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Một giây sau, bầu không khi chết chóc vô tận đã trực tiếp được cụ thể hóa.
Rùng mình.
Một cơn ớn lạnh vô tận chợt xuất hiện trong lòng mỗi người, giống như trong nháy mắt họ đã bị rơi vào hầm băng mãi mãi. Từ trong đáy lòng họ đang run rẩy.
Bầu không khí chết chóc bao trùm, hướng vào đám học viên của Thiên Văn Môn đang lao vào từ từ phía. Hơn năm mươi người, không ai trong số họ kịp phản ứng lại, không ai có thể ngăn cản được bầu không khí chết chóc trải dài vô tận này. "Giết chết hết
Con dao trong tay Băng Sương lóe sáng. Một lưỡi dao đáng sợ lóe lên trước mắt mọi kẻ thù
Đầu tiên là khoảng mười mấy người ở phía đông, lồng ngực của họ ngay lập tức bị đâm thủng, tiếp theo là phía nam, rồi đến phía tây, cuối cùng, là phía bắc nhưng cả hơn năm mươi người đó đều là rơi xuống đất cùng một lúc.
Sức mạnh của họ thật vô cùng yếu ớt trước lưỡi dao và sự nổi giận của Băng Sương, tất cả đều chết với một trái tim vỡ nát.
Băng Sương đóng con dao lại, nhét vào thắt lưng, quay người lại, nhìn Tiêu Hào một cách kính cẩn và cúi đầu.
Tam thiếu gia sợ hãi đến ngây ngốc cả người. Vừa rồi anh ta còn định nhân lúc hỗn loạn mà chạy thoát thân.
Bây giờ mới biết đối phương không phải mạnh bình thường, cho dù có là người có tài năng tiên đoán bẩm sinh thì cũng không thể nào ngăn cản nổi một nhát dao vừa rồi.
Chỉ một nhát dao đó đã giết chết hơn năm mươi người.
Nhìn thi thể ngắn ngang trên mặt đất, Tam thiếu gia trong lòng nguội như tro tàn, lúc này trong ruột gan đều là sự hối hận.
Trong lòng anh ta thầm chửi rủa, nhà họ Lương chết tiệt, rốt cuộc bọn họ đã đắc tội với người như thế nào?
Điều khiển Tam thiếu gia kinh hãi hơn nữa chính là sau khi giết nhiều người như vậy, hai người lại bình tĩnh vô cùng, vẻ mặt không chút thay đổi, giống như vừa làm một chuyện không đáng để tâm chút nào vậy
Đặc biệt là người con gái này, trên khuôn mặt cô ta có sự phần khích, có cảm giác như đang rất thoải mái, sảng khoái, tràn trề niềm vui.
Ác quỷ! Hai người này đều là ác quỷ
Bản thân Tam thiếu gia là một tên độc ác, thường ngày không việc xấu xa, độc ác nào mà anh ta không làm, nhưng hiện tại anh ta thật sự rất sợ hãi. "Hai người rốt cuộc là ai! Sao hai người lại có thể lòng dạ độc ác đến vậy!"
Băng Sương lạnh lùng nói: "Lòng dạ độc ác? So với Thiên Văn Môn của anh thì còn kém xa. Thiên Văn Môn các anh cưỡng ép, chiếm đoạt gái nhà lành. Trong những năm qua đã giết hại hơn ba trăm người, lại còn điều chế thuốc độc để hại người. Còn cả giết người cướp của, cướp đoạt rất nhiều tiền bạc của các thế lực và còn cấu kết với một số thế lực khác để cùng nhau làm chuyện xấu, không có chuyện xấu xa độc ác nào mà không làm!"
Tất cả những chuyện này đều là do Băng Sương điều tra được.
Tiêu Hào cũng tiếp lời: "Lần trước, các anh đối phó với Đại độ đốc Cao, sau khi tôi bắt được hung thủ đã không tìm các anh để kiếm chuyện. Dù sao các anh cũng chỉ là người được nhà họ Lương thuế, người mà tôi muốn đối phó chỉ có một mình Lương Thế Khoan. Đáng tiếc là các anh không biết trân trọng cơ hội mà tôi cho, lại dặm bắt vợ và bạn của tôi. Hôm nay, tôi bắt buộc phải phá hủy Thiên Văn Môn của anh, diệt trừ mối nguy hại cho người dân!" Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Vào lúc này, một tiếng hét giận dữ vang lên từ thung lũng "Rốt cuộc là ai mà dám đến Thiên Văn Môn của chúng ta để phía xa. giết
Ngay sau đó, phía xa xa có một bóng người nhanh chóng lại đây, xa hơn chút nữa là hơn trăm người đang lao về hướng này.
Người phía trước là một người đàn ông trung niên, tóc dài, mặc áo choàng màu đen, khắp người từ trên xuống dưới đều phát ra hơi thở mạnh mẽ. Sau khi ông ta lao tới, nhìn thấy hơn năm mươi xác chết trước lửa giận phun “Bố!” Tam thiếu gia hét lớn: “Bố, hai người này đều bị điện rồi, bọn họ là những cường giả tiên thiên, có thể bọn họ đều là tài năng bẩm sinh cấp năm trở lên! "Bọn họ đã đánh con bị thương và đe dọa sẽ phá hủy Thiên Văn Môn của chúng
Người này chính là môn chủ của Thiên Văn Môn.
Môn chủ của Thiên Văn Môn nghe xong, trong mắt lộ ra tia máu: "Hai người là người của môn phái nào? Thiên Văn Môn chúng tôi rốt cuộc đã tội hai vị chỗ nào? Tại sao các người lại giết nhiều người của chúng tôi như vậy?"
Tài năng bẩm sinh cấp năm, lại còn là hai người.
Môn chủ của Thiên Văn Môn không ra tay ngay, ông ta muốn tìm hiểu rõ ngọn ngành chân tướng câu chuyện trước. Tiêu Hào lạnh lùng nói: "Con trai ông bắt cóc vợ và bạn của tôi, còn muốn giết chết tôi, muốn giết bố mẹ vợ tôi, xúc phạm ha ha. " "Giết chút người của ông như vậy cũng không đủ để trút hận!"
Môn chủ của Thiên Văn Môn hoàn toàn không biết những chuyện này, hoặc có thể nói hầu hết những người trong Môn phải đều không biết về những chuyện này, những việc này là do Tam thiếu gia bày ra.
Ông ta trừng mắt nhìn Tam thiếu gia: "Con rốt cuộc đã làm gì? Lại dám gây sự với cường giả tiên thiên? Thường ngày bố dạy con làm việc phải như thế nào?" Tam thiếu gia giải thích: "Người này là Tiêu Hào, con là hợp tác với người nhà họ Lương. Tiêu Hào đã khiến cho Lương Thế
Khoan tàn phế, cho nên Lương Thế Khoan đã nhờ con giết Tiêu
Hào." "Bố, Lương Thế Khoan đã từng luyện võ ở Thiên Văn Môn của chúng ta trong mười năm. Con không thể nào từ chối được.
Môn chủ của Thiên Văn Môn đã từng nghe nói đến Tiêu Hào, dẫu sao thì chuyện xảy ra ở Danh Nam thành trước đây quá lớn, đều có liên quan đến Tiêu Hào, môn chủ của Thiên Văn Môn cũng đã từng nghe qua.
Ông vốn tưởng rằng Tiêu Hào vẫn luôn có người của bộ quân sự chống lưng trợ giúp, không ngờ được rằng bản thân Tiêu Hào lại mạnh mẽ như vậy. “Người ở đâu?” Môn chủ Thiên Văn Môn tức giận nói: "Con bắt người của Tiêu Hào, vậy giờ người ở đâu?"
Tam thiếu gia nói: "Vợ của Tiêu Hào đã bị Tiêu Hào đi rồi, còn bạn của anh ta thì bị đưa về trụ sở." “Còn không mau giao người ra đây!” Môn chủ Thiên Văn Môn tức giận nói. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Môn chủ Thiên Văn Môn không muốn đối đầu trực diện với Tiêu Hào, cho dù có hơn năm mươi người đệ tử bị giết, ông ta cũng chỉ có thể chịu đựng bởi vì ... ông ta hiểu con trai mình.
Nhiều năm qua, Tam thiếu gia chưa từng thất bại trong bất cứ việc gì, nhưng lần này lại thất bại.
Hai người trước mặt dám đuổi giết đến tận trụ sở chính của
Thiên Văn Môn, hắn là đã có sự chuẩn bị, một thanh niên trẻ như vậy đã là cấp năm trở lên, vậy thì phía sau nhất định phải có một thế lực mạnh hơn.
Vì vậy, môn chủ Thiên Văn Môn đành cam chịu ngậm đắng nuốt cay.
Mấy phút sau, hai người từ Thiên Văn Môn đưa Ôn Linh Anh đang trong tình trạng hôn mê tới.
Ôn Linh Anh không bị thương tổn gì, cô ấy là người mà Tam thiếu gia muốn nên những người khác cũng không dám động tới
Môn chủ Thiên Văn Môn nhìn về phía Tiêu Hào: "Cậu Tiêu, bạn của cậu tôi đã đưa tới. Xảy ra chuyện lần này là Thiên Văn Môn chúng tôi không đúng, tôi xin lỗi cậu ngay tại đây. Chỉ cần cậu hứa với tôi sẽ để cho Thiên Văn món chúng tôi một con đường sống thì cậu có thể đưa bạn của cậu đi."
Môn chủ của Thiên Văn Môn đã cúi đầu. Ông ta đã cúi đầu trước toàn thể đệ tử. Mặc dù không muốn, nhưng ông ta bắt buộc phải làm như vậy.
Thiên Văn Môn mấy năm nay đã làm vô vàn chuyện xấu mà vẫn luôn đứng vững sừng sững, không hề bị sụp đổ, chính là bởi vì môn chủ và những người cấp cao của Thiên Văn Môn đều rất thận trọng.
Gặp kẻ yếu hơn thì bắt nạt, còn gặp kẻ mạnh hơn thì đương nhiên phải biết cúi đầu nhận thua. Cái mức độ mất mặt như vậy, Thiên Văn Môn đã chơi vô cùng nhuần nhuyễn rồi.
Những người của Thiên Văn Môn nhìn thấy sư phụ của môn phải cúi đầu trước Tiêu Hào, họ rất tức giận, nhưng không có cách nào, họ tin vào quyết định của sư phụ môn phái.
Tiêu Hào liếc nhìn môn chủ của Thiên Văn môn: "Tôi chấp nhận lời xin lỗi của ông. Thả bạn tôi ra, mọi ân oán giữa tôi và Thiện Văn Môn các ông coi như bỏ qua.
Đám người không ai ngờ được Tiêu Hào lại dễ dàng đồng ý như vậy:
Môn chủ Thiên Văn Môn cũng rất kinh ngạc, ông ta vốn tưởng Tiêu Hào muốn ra điều kiện gì đó.
Tam thiếu gia vội nói: "Đừng tin lời Tiêu Hào, anh ta không đáng tin!" "Ha ha ... Tiêu Hào lạnh lùng cười: "Môn chủ Thiên Văn Môn, ông tin thì tin, không tin cũng phải tin. Ông thử nghĩ xem, là mạng sống của bạn tôi quan trọng hay mạng sống của con trai ông quan trọng?" "Mau thả bạn tôi ra, nếu không tôi sẽ giết chết con trai ông!" Vào lúc này, tất cả những cường giả tiên thiên của Thiên
Văn Môn đều đã có mặt.
Hai ông lão đứng cạnh môn chủ Thiên Văn Môn đều là cường giả tiên thiên “Tôi tin cậu.” Môn chủ Thiên Văn Môn không sợ Tiêu Hào sẽ giở trò bịp bợm gì, nói: "Cường giả tiên thiên một lời nói ra rất có trọng lượng. Cậu nói lời nhất định phải giữ lấy lời. "Chúng ta trao đổi con tin!"
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Bình luận facebook