Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 184: Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc
Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Băng Sương nhìn về phía môn chủ Thiên Văn Môn đang bị thương nặng, khiêu khích nói: "Ông còn có bản lĩnh gì không?" Môn chủ Thiền Văn Môn tức muốn nổ đ đóm mắt. "Đồ ranh con ngu ngốc, vừa rồi tôi không có sự chuẩn bị trước nên mới bị cô đánh lén.
Môn chủ Thiên Văn Môn chưa kịp dứt lời, Băng Sương lại đến trước mặt ông ta và quệt dao qua một lần nữa. "A!" Môn chủ Thiên Văn Môn hét lên một tiếng thảm thiết, cơ thể lại bay lên, ngã vào đám người phía xa, hất ngã cả chục người xuống đất.
Cánh tay còn lại của ông ta cũng đã bị chặt đứt. Ông ta đã mất cả hai cánh tay. "Vừa rồi ông nói tôi đánh lén?" Băng Sương nhẹ giọng nói: "Lần này thì sao? Không phải là tôi lại đánh lén ông đấy chứ? Chẳng lẽ ông vẫn chưa kịp chuẩn bị gì ư?"
Hai nhất dao, trong mắt người khác hai nhát dao này của
Băng Sương là vô cùng bình thường, ấy vậy mà đã chặt đứt hai cánh tay của môn chủ Thiên Văn Môn. Môn chủ Thiên Văn Môn căn bản chưa kịp sử dụng đến sức mạnh thì đã bị chặt đứt rồi. Đây chính xác là sự tra tấn.
Nơi đây, mọi thứ đột nhiên chìm vào sự tĩnh lặng. Các đệ tử của Thiên Văn Môn đều sợ hãi ngây ngốc cả người.
Môn chủ Thiên Văn Môn luôn cao cao tại thượng, lúc này đang nằm trên mặt đất như một con chó chết, toàn thân rỉ máu. "Tôi muốn cô phải chết! Tôi muốn cô phải chết!"
Môn chủ Thiên Văn Môn đạp hai chân, lại đứng dậy lần nữa.
Toàn thân ông ta toát ra lửa giận bùng bùng, trán nổi gân xanh, sắc mặt dữ tợn, đôi mắt đột nhiên đỏ như máu.
Máu bản ra từ vết thương trên cả hai cánh tay, sau khi máu rời khỏi cơ thể, nó biến thành hơi sương màu đen nhàn nhạt.
Những đường gân mờ nhạt bắt đầu xuất hiện trên khuôn mặt và cơ thể ông ta, những đường gân màu xanh đen Giống như những con giun đất nằm sâu dưới lớp da, rất đáng sợ. “Tôi muốn giết cô!" Giọng nói của môn chủ Thiên Văn Môn rất lạnh lùng, giống như giọng nói từ địa ngục vọng tới. Bằng Sương đi về phía trước: "Ồ? Hai cánh tay đều không còn, ông còn có năng lực gì để giết tôi?" "Ông biến thành bộ dạng ma quỷ như này, có phải là vì ông đã luyện loại võ công tà đạo nào hay không?" Băng Sương lại xông đến trước mặt môn chủ Thiên Văn
Môn lần nữa. Đột nhiên, môn chủ Thiên Văn Môn hả miệng, từ miệng phun ra từng đợt sương mù đen kịt, kéo tới trước mặt Băng Sương.
Trong màn sương đen, có một con rắn đen nhỏ đang cần vào cổ Băng Sương với tốc độ cực nhanh khiến cô khó có thể đề phòng.
Rắn độc? Băng Sương không hề né tránh, ngược lại, trong mắt hiện lên một tia hưng phấn.
Con rắn độc cắn vào cổ Băng Sương. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Trong một giây, Băng Sương ngã xuống đất, độc tố đáng sợ lan tràn trong cơ thể Băng Sương! "Ha ha, tôi đã nuôi con rắn đen này mười lăm năm rồi!" "Với độc tố của nó, ngay cả một con voi cũng có thể bị giết người trong chớp mắt"
Vẻ mặt của môn chủ Thiên Văn Môn trở nên u ám, da toàn thân bắt đầu xám xịt, đôi mắt chuyển từ đỏ như máu thành đỏ sầm, giống như một bóng ma trong địa ngục
Toàn thân ông ta bị bao phủ bởi lớp sương đen.
Sương đen lướt qua đến đâu, cỏ xanh trên mặt đất bằng chốc đen lại, khô héo mà chết. Các đệ tử xung quanh nhìn thấy sức mạnh của môn chủ, vẻ mặt kinh hãi lập tức biến mất, tâm trạng lo lắng cuối cùng cũng trở lại bình tĩnh, đổi lại là sự phấn khích.
Bọn họ vốn tưởng rằng tay môn chủ đã bị phế, thậm chí họ còn muốn nhân lúc hỗn loạn mà chạy thoát thân, lại thấy môn chủ đột nhiên giết được một người, đây là tình thế chuyển bại thành tháng! "Đây là độc công của môn chủ!" "Môn chủ quyền uy "Môn chủ, hãy giết chết Tiêu Hào!"
Các đệ tử xung quanh hò hét, họ cổ vũ cho môn chủ, họ tin rằng độc công của môn chủ cực kỳ mạnh mẽ, bất cứ ai bị nhiễm độc sẽ chết bất đắc kì tử.
Tiêu Hào không chút sợ hãi: "Nuôi chất độc trong người, so với nhà họ Đường thì ông còn hiểm độc hơn nhiều. Ông muốn giết tôi bằng chất độc, nhưng tiếc rằng ông không thể làm tôi bị thương, cũng không thể làm bạn tôi bị thương." "Ông nuôi độc trong người là dùng máu huyết làm vật dẫn. Mỗi lần dùng chất độc này đều sẽ gây tổn hại cực lớn đối với cơ thể. Qua vài năm ông sẽ cạn kiệt máu mà chết"
Tiêu Hào nói: "Chỉ cần tôi không sử dụng độc công thì không có vấn đề gì. Đây là do cô cậu dồn ép tôi." sẽ "Bạn của cậu đã bị tôi giết. Bây giờ đến lượt cậu rồi. Tôi muốn hai người trở thành thức ăn cho rắn độc. Đây chính là kết cục của hai người!" “Ngu xuẩn!” Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc xuất hiện ở bên cạnh môn chủ Thiên Văn Môn. Là Băng Sương.
Băng Sương không hề bị trúng độc, thậm chí gương mặt còn trở nên ứng hồng, sắc mặt hồng hào. Cô ấy nấc một cái rồi ném xác con rắn đen vào môn chủ Thiên Văn Môn. Môn chủ Thiên Văn Môn cầm lấy con rắn đen, khi thấy con rắn đen trên tay đã bị mổ bụng ông ta vô cùng hoảng sợ. "Rần đen, rận đen... Tôi đã nuôi nó mười lăm năm!" "Cô đã giết chết răn đen của tôi!" Bằng Sương đã ăn mật của con rắn đen. Băng Sương hào hứng nói: "Con rắn này ngon quá, còn nữa không? Cho thêm vài con nữa đi".
Gương mặt của các đệ tử Thiên Văn Môn lại một lần nữa kinh hãi tột độ, sâu trong con tim họ đã vỡ vụn. Họ cho rằng môn chủ đã thắng, nhưng kết quả là con rắn mạnh nhất của môn chủ cũng đã bị ăn thịt. Các đệ tử đều biết rần đen là độc nhất trong số các loại độc mà môn chủ luyện chế, nếu bị rần đen cần chắc chăn sẽ chết. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Nhưng cô gái trước mặt họ đây đã bị rắn đen cần mà vẫn sinh khí dồi dào. Tất cả những chuyện này đều nằm ngoài phạm vi hiểu biết của họ. “Sao cô không chết!” Môn chủ Thiên Văn Môn nhìn Băng Sương như nhìn thấy ma, không thể tin được mọi thứ trước mắt, trán lấm tấm mồ hôi lạnh: “Đây là chất độc được tôi luyện hơn mười năm rồi. Cô đã bị cắn vào cổ, tại sao lại không chết? Không thể nào, không thể nào!"
Đây là chiêu cuối, là chiêu cuối cùng của ông ta, vậy mà không có tác dụng gì đối với người con gái trước mắt. “Tôi muốn cô chết! Tôi muốn cô chết!" Môn chủ Thiên Văn
Môn không cam tâm, liên tục hét lớn.
Băng Sương nhìn về phía môn chủ Thiên Văn Môn với bộ dạng như ác quỷ: "Ồ? Ông đã trở thành bộ dạng này rồi, chỉ còn có nửa cái mạng. Ông còn quân át chủ bài gì không?" “Ha ha, tôi muốn cùng các người đi đến chỗ chết!" Môn chủ
Thiên Văn Môn giận quá hóa cười. "Ta muốn tất cả các người chết sạch! Ta muốn các người chôn cùng với ta!"
Cơ thể của môn chủ Thiên Văn Môn bắt đầu phình ra, giống như một quả bóng được bơm căng, ngày càng lớn hơn ...
Mọi bộ phận của cơ thể đều nhanh chóng nở phình ra và biến dạng, sau khi giãn nở hết mức có thể thì...
Bùm! Cơ thể của Thiên Văn Môn nổ rồi, nổ tung rồi.
Làn sương độc vô tận bao trùm Tiêu Hào và Băng Sương. Băng Sương hít hơi sương độc trước mặt cô, bộ dạng trong rất thoải mái, như thể có đang tâm trong ánh mặt trời.
Khi làn sương độc đi qua Tiêu Hào, nó đã bị tách ra bởi một sức mạnh bí ẩn, sương độc bay qua cơ thể của Tiêu Hào và Ông Linh Anh rồi lan dân về phía sau. Sau đó, cách đó không xa, tiếng la hét thảm thiết vang lên không ngớt khắp bốn phương tám hưởng.
Những làn sương độc này thực là đáng sợ, làn sương độc sau khi môn chủ Thiên Văn Môn nổ tung liên giống như thủy triều ùn ùn kéo đến lan tràn khắp bốn phương tám hướng.
Hệ làn sương đi đến đầu là càn quét, giết sạch đến đó. Các đệ tử của Thiên Văn Môn không thể nào chống lại được lần sương độc, lần lượt từng người ngã lăn ra trên mặt đất, trúng độc mà chết.
Môn chủ Thiên Văn Môn thật quá tàn nhẫn, vì muốn giết Tiêu Hào và Băng Sương mà ngay cả đệ tử của môn phái cũng không tha.
Đấng tiếc môn chủ Thiên Văn Môn thất bại rồi.
Sau khi nổ tung, môn chủ Thiên Văn Môn không còn xương cốt, thực sự là chết không có chỗ chôn. Tiêu Hào nói với Băng Sương: "Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, một người cũng không được bỏ sót"
Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Băng Sương nhìn về phía môn chủ Thiên Văn Môn đang bị thương nặng, khiêu khích nói: "Ông còn có bản lĩnh gì không?" Môn chủ Thiền Văn Môn tức muốn nổ đ đóm mắt. "Đồ ranh con ngu ngốc, vừa rồi tôi không có sự chuẩn bị trước nên mới bị cô đánh lén.
Môn chủ Thiên Văn Môn chưa kịp dứt lời, Băng Sương lại đến trước mặt ông ta và quệt dao qua một lần nữa. "A!" Môn chủ Thiên Văn Môn hét lên một tiếng thảm thiết, cơ thể lại bay lên, ngã vào đám người phía xa, hất ngã cả chục người xuống đất.
Cánh tay còn lại của ông ta cũng đã bị chặt đứt. Ông ta đã mất cả hai cánh tay. "Vừa rồi ông nói tôi đánh lén?" Băng Sương nhẹ giọng nói: "Lần này thì sao? Không phải là tôi lại đánh lén ông đấy chứ? Chẳng lẽ ông vẫn chưa kịp chuẩn bị gì ư?"
Hai nhất dao, trong mắt người khác hai nhát dao này của
Băng Sương là vô cùng bình thường, ấy vậy mà đã chặt đứt hai cánh tay của môn chủ Thiên Văn Môn. Môn chủ Thiên Văn Môn căn bản chưa kịp sử dụng đến sức mạnh thì đã bị chặt đứt rồi. Đây chính xác là sự tra tấn.
Nơi đây, mọi thứ đột nhiên chìm vào sự tĩnh lặng. Các đệ tử của Thiên Văn Môn đều sợ hãi ngây ngốc cả người.
Môn chủ Thiên Văn Môn luôn cao cao tại thượng, lúc này đang nằm trên mặt đất như một con chó chết, toàn thân rỉ máu. "Tôi muốn cô phải chết! Tôi muốn cô phải chết!"
Môn chủ Thiên Văn Môn đạp hai chân, lại đứng dậy lần nữa.
Toàn thân ông ta toát ra lửa giận bùng bùng, trán nổi gân xanh, sắc mặt dữ tợn, đôi mắt đột nhiên đỏ như máu.
Máu bản ra từ vết thương trên cả hai cánh tay, sau khi máu rời khỏi cơ thể, nó biến thành hơi sương màu đen nhàn nhạt.
Những đường gân mờ nhạt bắt đầu xuất hiện trên khuôn mặt và cơ thể ông ta, những đường gân màu xanh đen Giống như những con giun đất nằm sâu dưới lớp da, rất đáng sợ. “Tôi muốn giết cô!" Giọng nói của môn chủ Thiên Văn Môn rất lạnh lùng, giống như giọng nói từ địa ngục vọng tới. Bằng Sương đi về phía trước: "Ồ? Hai cánh tay đều không còn, ông còn có năng lực gì để giết tôi?" "Ông biến thành bộ dạng ma quỷ như này, có phải là vì ông đã luyện loại võ công tà đạo nào hay không?" Băng Sương lại xông đến trước mặt môn chủ Thiên Văn
Môn lần nữa. Đột nhiên, môn chủ Thiên Văn Môn hả miệng, từ miệng phun ra từng đợt sương mù đen kịt, kéo tới trước mặt Băng Sương.
Trong màn sương đen, có một con rắn đen nhỏ đang cần vào cổ Băng Sương với tốc độ cực nhanh khiến cô khó có thể đề phòng.
Rắn độc? Băng Sương không hề né tránh, ngược lại, trong mắt hiện lên một tia hưng phấn.
Con rắn độc cắn vào cổ Băng Sương. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Trong một giây, Băng Sương ngã xuống đất, độc tố đáng sợ lan tràn trong cơ thể Băng Sương! "Ha ha, tôi đã nuôi con rắn đen này mười lăm năm rồi!" "Với độc tố của nó, ngay cả một con voi cũng có thể bị giết người trong chớp mắt"
Vẻ mặt của môn chủ Thiên Văn Môn trở nên u ám, da toàn thân bắt đầu xám xịt, đôi mắt chuyển từ đỏ như máu thành đỏ sầm, giống như một bóng ma trong địa ngục
Toàn thân ông ta bị bao phủ bởi lớp sương đen.
Sương đen lướt qua đến đâu, cỏ xanh trên mặt đất bằng chốc đen lại, khô héo mà chết. Các đệ tử xung quanh nhìn thấy sức mạnh của môn chủ, vẻ mặt kinh hãi lập tức biến mất, tâm trạng lo lắng cuối cùng cũng trở lại bình tĩnh, đổi lại là sự phấn khích.
Bọn họ vốn tưởng rằng tay môn chủ đã bị phế, thậm chí họ còn muốn nhân lúc hỗn loạn mà chạy thoát thân, lại thấy môn chủ đột nhiên giết được một người, đây là tình thế chuyển bại thành tháng! "Đây là độc công của môn chủ!" "Môn chủ quyền uy "Môn chủ, hãy giết chết Tiêu Hào!"
Các đệ tử xung quanh hò hét, họ cổ vũ cho môn chủ, họ tin rằng độc công của môn chủ cực kỳ mạnh mẽ, bất cứ ai bị nhiễm độc sẽ chết bất đắc kì tử.
Tiêu Hào không chút sợ hãi: "Nuôi chất độc trong người, so với nhà họ Đường thì ông còn hiểm độc hơn nhiều. Ông muốn giết tôi bằng chất độc, nhưng tiếc rằng ông không thể làm tôi bị thương, cũng không thể làm bạn tôi bị thương." "Ông nuôi độc trong người là dùng máu huyết làm vật dẫn. Mỗi lần dùng chất độc này đều sẽ gây tổn hại cực lớn đối với cơ thể. Qua vài năm ông sẽ cạn kiệt máu mà chết"
Tiêu Hào nói: "Chỉ cần tôi không sử dụng độc công thì không có vấn đề gì. Đây là do cô cậu dồn ép tôi." sẽ "Bạn của cậu đã bị tôi giết. Bây giờ đến lượt cậu rồi. Tôi muốn hai người trở thành thức ăn cho rắn độc. Đây chính là kết cục của hai người!" “Ngu xuẩn!” Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc xuất hiện ở bên cạnh môn chủ Thiên Văn Môn. Là Băng Sương.
Băng Sương không hề bị trúng độc, thậm chí gương mặt còn trở nên ứng hồng, sắc mặt hồng hào. Cô ấy nấc một cái rồi ném xác con rắn đen vào môn chủ Thiên Văn Môn. Môn chủ Thiên Văn Môn cầm lấy con rắn đen, khi thấy con rắn đen trên tay đã bị mổ bụng ông ta vô cùng hoảng sợ. "Rần đen, rận đen... Tôi đã nuôi nó mười lăm năm!" "Cô đã giết chết răn đen của tôi!" Bằng Sương đã ăn mật của con rắn đen. Băng Sương hào hứng nói: "Con rắn này ngon quá, còn nữa không? Cho thêm vài con nữa đi".
Gương mặt của các đệ tử Thiên Văn Môn lại một lần nữa kinh hãi tột độ, sâu trong con tim họ đã vỡ vụn. Họ cho rằng môn chủ đã thắng, nhưng kết quả là con rắn mạnh nhất của môn chủ cũng đã bị ăn thịt. Các đệ tử đều biết rần đen là độc nhất trong số các loại độc mà môn chủ luyện chế, nếu bị rần đen cần chắc chăn sẽ chết. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Nhưng cô gái trước mặt họ đây đã bị rắn đen cần mà vẫn sinh khí dồi dào. Tất cả những chuyện này đều nằm ngoài phạm vi hiểu biết của họ. “Sao cô không chết!” Môn chủ Thiên Văn Môn nhìn Băng Sương như nhìn thấy ma, không thể tin được mọi thứ trước mắt, trán lấm tấm mồ hôi lạnh: “Đây là chất độc được tôi luyện hơn mười năm rồi. Cô đã bị cắn vào cổ, tại sao lại không chết? Không thể nào, không thể nào!"
Đây là chiêu cuối, là chiêu cuối cùng của ông ta, vậy mà không có tác dụng gì đối với người con gái trước mắt. “Tôi muốn cô chết! Tôi muốn cô chết!" Môn chủ Thiên Văn
Môn không cam tâm, liên tục hét lớn.
Băng Sương nhìn về phía môn chủ Thiên Văn Môn với bộ dạng như ác quỷ: "Ồ? Ông đã trở thành bộ dạng này rồi, chỉ còn có nửa cái mạng. Ông còn quân át chủ bài gì không?" “Ha ha, tôi muốn cùng các người đi đến chỗ chết!" Môn chủ
Thiên Văn Môn giận quá hóa cười. "Ta muốn tất cả các người chết sạch! Ta muốn các người chôn cùng với ta!"
Cơ thể của môn chủ Thiên Văn Môn bắt đầu phình ra, giống như một quả bóng được bơm căng, ngày càng lớn hơn ...
Mọi bộ phận của cơ thể đều nhanh chóng nở phình ra và biến dạng, sau khi giãn nở hết mức có thể thì...
Bùm! Cơ thể của Thiên Văn Môn nổ rồi, nổ tung rồi.
Làn sương độc vô tận bao trùm Tiêu Hào và Băng Sương. Băng Sương hít hơi sương độc trước mặt cô, bộ dạng trong rất thoải mái, như thể có đang tâm trong ánh mặt trời.
Khi làn sương độc đi qua Tiêu Hào, nó đã bị tách ra bởi một sức mạnh bí ẩn, sương độc bay qua cơ thể của Tiêu Hào và Ông Linh Anh rồi lan dân về phía sau. Sau đó, cách đó không xa, tiếng la hét thảm thiết vang lên không ngớt khắp bốn phương tám hưởng.
Những làn sương độc này thực là đáng sợ, làn sương độc sau khi môn chủ Thiên Văn Môn nổ tung liên giống như thủy triều ùn ùn kéo đến lan tràn khắp bốn phương tám hướng.
Hệ làn sương đi đến đầu là càn quét, giết sạch đến đó. Các đệ tử của Thiên Văn Môn không thể nào chống lại được lần sương độc, lần lượt từng người ngã lăn ra trên mặt đất, trúng độc mà chết.
Môn chủ Thiên Văn Môn thật quá tàn nhẫn, vì muốn giết Tiêu Hào và Băng Sương mà ngay cả đệ tử của môn phái cũng không tha.
Đấng tiếc môn chủ Thiên Văn Môn thất bại rồi.
Sau khi nổ tung, môn chủ Thiên Văn Môn không còn xương cốt, thực sự là chết không có chỗ chôn. Tiêu Hào nói với Băng Sương: "Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, một người cũng không được bỏ sót"
Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Bình luận facebook