Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 183: Xuống dao giết người
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Hai bên giao hẹn sẽ thả người cùng lúc.
Băng Sương nằm lấy cổ áo của Tam thiếu gia rồi ném anh ta đi như ném một đống rác.
Môn chủ Thiên Văn Môn nhướn người, nhảy lên đỡ lấy con trai trong tay.
Những người của Thiên Văn Môn thành thật bước tới dẫn theo Ôn Linh Anh và giao trả Ôn Linh Anh lại cho Tiêu Hào. Tiêu Hào ẩn vào tĩnh mạch của Ôn Linh Anh để kiểm tra qua, trên người cô ấy không có gì khác thường, trong lòng Tiêu Hào hoàn toàn yên tâm.
Tam thiếu gia vẻ mặt oan ức nhìn về phía bố: "Hãy bảo thủ cho con, đừng giảng hòa với Tiêu Hào. Nếu bố thả cho Tiêu Hào đi thì chẳng khác nào thả hổ về rừng. Con đã điều tra rất kĩ rồi, nhất định phải giết chết anh ta, nếu không sau này sẽ hậu họa khôn lường."
Môn chủ Thiên Văn Môn ẩn vào bàn chân bị thương của con trai mình và nói: "Con hãy chữa lành vết thương trước, chuyện này bố tự có tính toán riêng. Người đầu, đưa cậu chủ đi chữa trị vết thương!"
Tam thiếu gia được người đưa đi chữa trị vết thương, lúc rời đi còn lo lắng nói: "Bố ... nhất định phải giết Tiêu Hào"
Một người lớn tuổi đứng bên cạnh nói: "Ông chủ, hôm nay Tiêu Hào đã phá hoại cổng tòa nhà của chúng ta, giết chết mấy chục đệ tử, chúng ta tuyệt đối không được để Tiêu Hào trở về!"
Những người khác cũng nhao nhao lên thuyết phục môn chủ giết Tiêu Hào. Môn chủ Thiên Văn Môn lạnh lùng nói: "Tôi đã quyết định rồi, nếu như Tiêu Hào đã hứa sẽ không làm kẻ thù của chúng ta, tại sao còn phải dây dưa thêm nữa!"
Môn chủ Thiên Văn Môn thân là môn chủ của môn phái mấy chục năm, rất hiếm khi phạm sai lầm, nhất là đối mặt với loại chuyện cần phân biệt phải trải rõ ràng, đối mặt với mấy chục mạng người, ông ta càng phải cẩn trọng hơn.
Nếu thực sự sau này phải giết Tiêu Hào thì tại sao phải nóng lòng trong phút chốc chứ?
Hôm nay mất hết thể diện thì đã làm sao? Người đàn ông trưởng thành phải biết ứng phó thích hợp với tình hình cụ thể, đợi một ngày khác nhặt lại thể diện đã đánh mất là được! Môn chủ Thiên Văn Môn nhìn Tiêu Hào và nói: "Người đã được trao đổi rồi, mời hai người rời khỏi Thiên Văn Môn ngay lập tức!"
Tiêu Hào cười khẩy: "Tôi nói sẽ rời đi ư?"
Môn chủ Thiên Văn Môn cảm thấy có gì đó không ổn: "Vừa rồi các người đã đồng ý không làm kẻ thù của Thiên Văn Môn chúng tôi!" "Đúng vậy, không hề sai, tôi đã đồng ý. Tôi nhất định sẽ không làm kẻ thù của các ông. Tôi nói lời sẽ giữ lời." Tiêu Hào cười nói: "Nhưng mà, người bạn này của tôi không đồng ý, đúng không?"
Tiêu Hào nhìn Băng Sương, mặt Băng Sương lộ rõ ý định muốn giết người.
Thiên Văn Môn đã làm rất nhiều điều ác, Tiêu Hào đã từng có lần chứng kiến, làm sao có thể bỏ qua cho bọn họ được. Trừ hại cho dân, bảo vệ người dân chính là trách nhiệm cao cả của những người chiến sĩ làm việc chính nghĩa. Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Môn chủ Thiên Văn Môn hét lên: "Rốt cuộc cậu có ý gì?"
Tiêu Hào điểm nhiên nói: "Tôi không có ý gì cả, chỉ là người bạn này của tôi từ lâu đã không vừa mắt với Thiên Văn Môn các ông, cho nên muốn giết chết hết người của Thiên Văn Môn ấy mà." “Hỗn láo!” Môn chủ Thiên Văn Môn hiểu được đối phương không có ý định muốn làm hòa với mình.
Ông ta đã chịu đựng nhục nhã, cúi đầu nhận lỗi, xin lỗi Tiêu
Hào, kh lưng uốn gối mất hết thể diện đến như vậy, đối phương vẫn không nể tình "Tiêu Hào, Thiên Văn Môn của chúng tôi không tính toán chuyện cũ, đã hạ thấp thân phận muốn làm hòa với cậu, vậy mà cậu lại không biết tốt xấu là gì. Cậu cho rằng chúng tôi thật sự sợ cậu hay sao? Cho dù cậu có tài năng thiên bẩm cấp năm, thi trong mắt tôi cậu cũng chẳng là cái thá gì đâu. Cậu phải suy nghĩ cho kỹ, hôm nay cậu dám trở mặt với tôi, tôi sẽ cho cậu chết không có chỗ
Ở sâu trong nội tâm, môn chủ Thiên Văn Môn không hề sợ Tiêu Hào chút nào.
Ông ta có thể trở thành môn chủ môn là nhờ từng bước từ cấp bậc thấp leo lên, tu vi cực kỳ dũng mãnh.
Trong nhiều năm qua, ông ta đã quen biết vô số người. Điều mà ông ta lo lắng là có những thế lực mạnh hơn chống lưng phía sau cho Tiêu Hào.
Ông ta lo Thiên Văn Môn sẽ thực sự bị tiêu diệt "Môn chủ Văn Môn, ông có bản lĩnh đó sao?” Tiêu Hào nhìn lướt qua đám người. "Hôm nay, tôi sẽ tiêu diệt Thiên Văn Môn của các ông. Tất cả người của Thiên Văn Môn không một ai có thể chạy thoát!"
Các đệ tử của Thiên Văn Môn ai nấy đều lửa giận bừng bừng.
Vừa rồi môn chủ của bọn họ cúi đầu nhận lỗi, bọn họ đã sớm không chịu nổi rồi, bây giờ Tiêu Hào không những không tình mà ngược lại còn khiêu khích khiến cho đệ tử của Thiên
Văn Môn thực sự tức giận muốn lên.
Ai nấy đều muốn xé nát hai con người trước mặt. "Môn chủ, giết chết bọn họ!" "Môn chủ, chúng con chịu không nổi rồi!" "Môn chủ, hai kẻ có sức mạnh thiên bẩm này đã xông vào
Thiên Văn Môn của chúng ta, giết chết mười mấy đệ tử của chúng ta. Chuyện này mà đồn ra ngoài thì Thiên Văn Môn chúng ta làm gì còn chút mặt mũi nào nữa!" "Môn chủ, hãy giết bọn họ để bảo thù cho các anh em khác!"
Mọi người đều là hết muốn giết chết hai người Tiêu Hào. Họ đang đợi mòn chủ ra lệnh. Môn chủ Thiên Văn Môn sắc mặt thay đổi rõ rệt.
Mọi chuyện xảy ra đến mức độ này có muốn tránh cũng không thể tránh. Tiêu Hào cũng không muốn kéo dài thời gian, nhìn Băng Sương, nhẹ giọng nói: "Giết không tha "Vâng!"
Sau khi Băng Sương nhận lệnh, cô ấy rút con dao từ thất lưng của mình bằng tay trái và đi về phía môn chủ Thiên Văn Môn.
Vẻ mặt của môn chủ Thiên Văn Môn nhanh chóng trở lại bình thường, sắc mặt bình tĩnh, trong mắt lộ ra vẻ muốn giết người.
Chuyện đã đến nước này thì phải ra tay thôi. "Hai kẻ ngu xuẩn này, tôi hết lần này tới lần khác tha cho hai người, không muốn làm kẻ thù của hai người. Hai người lại hết lần này đến lần khác muốn tìm cái chết. Đã vậy, tôi sẽ cho hai người được toại nguyên!" Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Một giây tiếp theo, Băng Sương bắt đầu hành động. Vốn dĩ, cô ấy từ từ đi về phía môn chủ Thiên Văn Môn, đột nhiên tốc độ tăng lên vài lần, trở thành một dự ảnh.
Một giây sau, một con dao xuất hiện trước mặt môn chủ Thiên Văn Môn. Con dao này rất trực tiếp, rất bình thường, chính là cầm dao quệt qua cổ đối phương, không hề có chút mảnh khỏe gì, không có chút sức mạnh gì.
Chỉ giống như là một người bình thường, sử dụng một con dao bình thường, quệt vào cổ của môn chủ Thiên Văn Môn. Nhưng, đây là cách mà người khác cảm nhận.
Còn môn chủ Thiên Văn Môn sắc mặt thay đổi rõ rệt. Ông ta cảm thấy toàn thân bị một loại sức mạnh khống chế khiến ông ta không thể nào chống lại được. Giống như chỉ trong chốc lát đã bị đi tới nam cực hoặc bắc cực, xung quanh đều là luồng không khí lạnh vô tận. Những luồng khí lạnh này đang xuyên vào trong người ông ta, khiến cho cơ thể ông ta đông cứng lại.
Môn chủ Thiền Văn Môn căn bản không thể nào tránh né được nhát dao này, ông ta giơ tay lên chân theo bản năng. Cảnh tay chắc khỏe của ông ta đang chống lại con dao của
Băng Sương.
Xoet!
Năng lượng bùng nổ trong nháy mắt, cánh tay phải của môn chủ Thiên Văn Môn đã bị chặt đứt một cách xiên xẹo. Máu phun ra.
Cú va chạm cực mạnh trực tiếp xông thẳng vào môn chủ
Thiên Văn Môn
Trong không trung môn chủ Thiên Văn Môn nôn ra máu từ trong miệng, tạo nên một đường máu tuyệt đẹp.
Sau đó, ông ta rơi xuống đất cái rầm và văng ra xa hai mươi mét, ngay trước mặt hàng chục đệ tử.
Tất cả người của Thiên Văn Môn trong lòng đều dâng trào một nỗi sợ hãi vô cùng.
Ở trong mặt bọn họ, môn chủ Thiên Văn Môn gần như bất khả chiến bại, hơn 20 năm chưa từng thua ai.
Trong những năm này, tất cả những người thách thức môn chủ Thiên Văn Môn đều bị đánh bại
Bây giờ, cô gái xinh đẹp trước mắt đây chỉ với một dao đã chặt đứt cánh tay của môn chủ Thiên Văn Môn
Cô gái trước mắt bọn họ đây rốt cuộc mạnh đến mức độ nào?
Sức mạnh thiên bẩm cấp độ năm? Cao thủ của môn phải họ là sức mạnh thiên bẩm cấp độ bảy
Băng Sương cau mày. Đã rất lâu rồi không đánh nhau, nhát dao này có để sẩy tay mất rồi.
Đúng vậy, với sức mạnh của Băng Sương, chỉ cần một dao là có thể giết chết môn chủ Thiên Văn Môn trong nháy mắt. Vừa rồi quả thực là có chút sẩy tay. "Môn chủ!" "Môn chủ!"
Mấy đệ tử ở trước mặt muốn chạy lại đỡ môn chủ Thiên Văn
Môn. “Cút đi!” Môn chủ Thiên Văn Môn không muốn bất kì ai đỡ ông ta.
Ông ta lật người để đứng dậy, phong bế vết thương trên cánh tay phải để cầm máu và làm dịu cơn đau. "Hơn hai mươi năm rồi tôi chưa từng bị thương. hôm nay, tôi muốn xuống dao giết người."
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Hai bên giao hẹn sẽ thả người cùng lúc.
Băng Sương nằm lấy cổ áo của Tam thiếu gia rồi ném anh ta đi như ném một đống rác.
Môn chủ Thiên Văn Môn nhướn người, nhảy lên đỡ lấy con trai trong tay.
Những người của Thiên Văn Môn thành thật bước tới dẫn theo Ôn Linh Anh và giao trả Ôn Linh Anh lại cho Tiêu Hào. Tiêu Hào ẩn vào tĩnh mạch của Ôn Linh Anh để kiểm tra qua, trên người cô ấy không có gì khác thường, trong lòng Tiêu Hào hoàn toàn yên tâm.
Tam thiếu gia vẻ mặt oan ức nhìn về phía bố: "Hãy bảo thủ cho con, đừng giảng hòa với Tiêu Hào. Nếu bố thả cho Tiêu Hào đi thì chẳng khác nào thả hổ về rừng. Con đã điều tra rất kĩ rồi, nhất định phải giết chết anh ta, nếu không sau này sẽ hậu họa khôn lường."
Môn chủ Thiên Văn Môn ẩn vào bàn chân bị thương của con trai mình và nói: "Con hãy chữa lành vết thương trước, chuyện này bố tự có tính toán riêng. Người đầu, đưa cậu chủ đi chữa trị vết thương!"
Tam thiếu gia được người đưa đi chữa trị vết thương, lúc rời đi còn lo lắng nói: "Bố ... nhất định phải giết Tiêu Hào"
Một người lớn tuổi đứng bên cạnh nói: "Ông chủ, hôm nay Tiêu Hào đã phá hoại cổng tòa nhà của chúng ta, giết chết mấy chục đệ tử, chúng ta tuyệt đối không được để Tiêu Hào trở về!"
Những người khác cũng nhao nhao lên thuyết phục môn chủ giết Tiêu Hào. Môn chủ Thiên Văn Môn lạnh lùng nói: "Tôi đã quyết định rồi, nếu như Tiêu Hào đã hứa sẽ không làm kẻ thù của chúng ta, tại sao còn phải dây dưa thêm nữa!"
Môn chủ Thiên Văn Môn thân là môn chủ của môn phái mấy chục năm, rất hiếm khi phạm sai lầm, nhất là đối mặt với loại chuyện cần phân biệt phải trải rõ ràng, đối mặt với mấy chục mạng người, ông ta càng phải cẩn trọng hơn.
Nếu thực sự sau này phải giết Tiêu Hào thì tại sao phải nóng lòng trong phút chốc chứ?
Hôm nay mất hết thể diện thì đã làm sao? Người đàn ông trưởng thành phải biết ứng phó thích hợp với tình hình cụ thể, đợi một ngày khác nhặt lại thể diện đã đánh mất là được! Môn chủ Thiên Văn Môn nhìn Tiêu Hào và nói: "Người đã được trao đổi rồi, mời hai người rời khỏi Thiên Văn Môn ngay lập tức!"
Tiêu Hào cười khẩy: "Tôi nói sẽ rời đi ư?"
Môn chủ Thiên Văn Môn cảm thấy có gì đó không ổn: "Vừa rồi các người đã đồng ý không làm kẻ thù của Thiên Văn Môn chúng tôi!" "Đúng vậy, không hề sai, tôi đã đồng ý. Tôi nhất định sẽ không làm kẻ thù của các ông. Tôi nói lời sẽ giữ lời." Tiêu Hào cười nói: "Nhưng mà, người bạn này của tôi không đồng ý, đúng không?"
Tiêu Hào nhìn Băng Sương, mặt Băng Sương lộ rõ ý định muốn giết người.
Thiên Văn Môn đã làm rất nhiều điều ác, Tiêu Hào đã từng có lần chứng kiến, làm sao có thể bỏ qua cho bọn họ được. Trừ hại cho dân, bảo vệ người dân chính là trách nhiệm cao cả của những người chiến sĩ làm việc chính nghĩa. Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Môn chủ Thiên Văn Môn hét lên: "Rốt cuộc cậu có ý gì?"
Tiêu Hào điểm nhiên nói: "Tôi không có ý gì cả, chỉ là người bạn này của tôi từ lâu đã không vừa mắt với Thiên Văn Môn các ông, cho nên muốn giết chết hết người của Thiên Văn Môn ấy mà." “Hỗn láo!” Môn chủ Thiên Văn Môn hiểu được đối phương không có ý định muốn làm hòa với mình.
Ông ta đã chịu đựng nhục nhã, cúi đầu nhận lỗi, xin lỗi Tiêu
Hào, kh lưng uốn gối mất hết thể diện đến như vậy, đối phương vẫn không nể tình "Tiêu Hào, Thiên Văn Môn của chúng tôi không tính toán chuyện cũ, đã hạ thấp thân phận muốn làm hòa với cậu, vậy mà cậu lại không biết tốt xấu là gì. Cậu cho rằng chúng tôi thật sự sợ cậu hay sao? Cho dù cậu có tài năng thiên bẩm cấp năm, thi trong mắt tôi cậu cũng chẳng là cái thá gì đâu. Cậu phải suy nghĩ cho kỹ, hôm nay cậu dám trở mặt với tôi, tôi sẽ cho cậu chết không có chỗ
Ở sâu trong nội tâm, môn chủ Thiên Văn Môn không hề sợ Tiêu Hào chút nào.
Ông ta có thể trở thành môn chủ môn là nhờ từng bước từ cấp bậc thấp leo lên, tu vi cực kỳ dũng mãnh.
Trong nhiều năm qua, ông ta đã quen biết vô số người. Điều mà ông ta lo lắng là có những thế lực mạnh hơn chống lưng phía sau cho Tiêu Hào.
Ông ta lo Thiên Văn Môn sẽ thực sự bị tiêu diệt "Môn chủ Văn Môn, ông có bản lĩnh đó sao?” Tiêu Hào nhìn lướt qua đám người. "Hôm nay, tôi sẽ tiêu diệt Thiên Văn Môn của các ông. Tất cả người của Thiên Văn Môn không một ai có thể chạy thoát!"
Các đệ tử của Thiên Văn Môn ai nấy đều lửa giận bừng bừng.
Vừa rồi môn chủ của bọn họ cúi đầu nhận lỗi, bọn họ đã sớm không chịu nổi rồi, bây giờ Tiêu Hào không những không tình mà ngược lại còn khiêu khích khiến cho đệ tử của Thiên
Văn Môn thực sự tức giận muốn lên.
Ai nấy đều muốn xé nát hai con người trước mặt. "Môn chủ, giết chết bọn họ!" "Môn chủ, chúng con chịu không nổi rồi!" "Môn chủ, hai kẻ có sức mạnh thiên bẩm này đã xông vào
Thiên Văn Môn của chúng ta, giết chết mười mấy đệ tử của chúng ta. Chuyện này mà đồn ra ngoài thì Thiên Văn Môn chúng ta làm gì còn chút mặt mũi nào nữa!" "Môn chủ, hãy giết bọn họ để bảo thù cho các anh em khác!"
Mọi người đều là hết muốn giết chết hai người Tiêu Hào. Họ đang đợi mòn chủ ra lệnh. Môn chủ Thiên Văn Môn sắc mặt thay đổi rõ rệt.
Mọi chuyện xảy ra đến mức độ này có muốn tránh cũng không thể tránh. Tiêu Hào cũng không muốn kéo dài thời gian, nhìn Băng Sương, nhẹ giọng nói: "Giết không tha "Vâng!"
Sau khi Băng Sương nhận lệnh, cô ấy rút con dao từ thất lưng của mình bằng tay trái và đi về phía môn chủ Thiên Văn Môn.
Vẻ mặt của môn chủ Thiên Văn Môn nhanh chóng trở lại bình thường, sắc mặt bình tĩnh, trong mắt lộ ra vẻ muốn giết người.
Chuyện đã đến nước này thì phải ra tay thôi. "Hai kẻ ngu xuẩn này, tôi hết lần này tới lần khác tha cho hai người, không muốn làm kẻ thù của hai người. Hai người lại hết lần này đến lần khác muốn tìm cái chết. Đã vậy, tôi sẽ cho hai người được toại nguyên!" Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Một giây tiếp theo, Băng Sương bắt đầu hành động. Vốn dĩ, cô ấy từ từ đi về phía môn chủ Thiên Văn Môn, đột nhiên tốc độ tăng lên vài lần, trở thành một dự ảnh.
Một giây sau, một con dao xuất hiện trước mặt môn chủ Thiên Văn Môn. Con dao này rất trực tiếp, rất bình thường, chính là cầm dao quệt qua cổ đối phương, không hề có chút mảnh khỏe gì, không có chút sức mạnh gì.
Chỉ giống như là một người bình thường, sử dụng một con dao bình thường, quệt vào cổ của môn chủ Thiên Văn Môn. Nhưng, đây là cách mà người khác cảm nhận.
Còn môn chủ Thiên Văn Môn sắc mặt thay đổi rõ rệt. Ông ta cảm thấy toàn thân bị một loại sức mạnh khống chế khiến ông ta không thể nào chống lại được. Giống như chỉ trong chốc lát đã bị đi tới nam cực hoặc bắc cực, xung quanh đều là luồng không khí lạnh vô tận. Những luồng khí lạnh này đang xuyên vào trong người ông ta, khiến cho cơ thể ông ta đông cứng lại.
Môn chủ Thiền Văn Môn căn bản không thể nào tránh né được nhát dao này, ông ta giơ tay lên chân theo bản năng. Cảnh tay chắc khỏe của ông ta đang chống lại con dao của
Băng Sương.
Xoet!
Năng lượng bùng nổ trong nháy mắt, cánh tay phải của môn chủ Thiên Văn Môn đã bị chặt đứt một cách xiên xẹo. Máu phun ra.
Cú va chạm cực mạnh trực tiếp xông thẳng vào môn chủ
Thiên Văn Môn
Trong không trung môn chủ Thiên Văn Môn nôn ra máu từ trong miệng, tạo nên một đường máu tuyệt đẹp.
Sau đó, ông ta rơi xuống đất cái rầm và văng ra xa hai mươi mét, ngay trước mặt hàng chục đệ tử.
Tất cả người của Thiên Văn Môn trong lòng đều dâng trào một nỗi sợ hãi vô cùng.
Ở trong mặt bọn họ, môn chủ Thiên Văn Môn gần như bất khả chiến bại, hơn 20 năm chưa từng thua ai.
Trong những năm này, tất cả những người thách thức môn chủ Thiên Văn Môn đều bị đánh bại
Bây giờ, cô gái xinh đẹp trước mắt đây chỉ với một dao đã chặt đứt cánh tay của môn chủ Thiên Văn Môn
Cô gái trước mắt bọn họ đây rốt cuộc mạnh đến mức độ nào?
Sức mạnh thiên bẩm cấp độ năm? Cao thủ của môn phải họ là sức mạnh thiên bẩm cấp độ bảy
Băng Sương cau mày. Đã rất lâu rồi không đánh nhau, nhát dao này có để sẩy tay mất rồi.
Đúng vậy, với sức mạnh của Băng Sương, chỉ cần một dao là có thể giết chết môn chủ Thiên Văn Môn trong nháy mắt. Vừa rồi quả thực là có chút sẩy tay. "Môn chủ!" "Môn chủ!"
Mấy đệ tử ở trước mặt muốn chạy lại đỡ môn chủ Thiên Văn
Môn. “Cút đi!” Môn chủ Thiên Văn Môn không muốn bất kì ai đỡ ông ta.
Ông ta lật người để đứng dậy, phong bế vết thương trên cánh tay phải để cầm máu và làm dịu cơn đau. "Hơn hai mươi năm rồi tôi chưa từng bị thương. hôm nay, tôi muốn xuống dao giết người."
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Bình luận facebook