Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 185: Đại tiệc giết người
Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Chương 185: Đại tiệc giết người
"Nhanh lên một chút!" "Nhanh lên!"
Đại trưởng lão của Thiên Văn Môn cống Tam thiếu gia trên lưng, chạy trốn theo con đường bí mật của Thiên Văn Môn.
Khi môn chủ Thiên Văn Môn bị chặt đứt cánh tay thứ hai, Tam thiếu gia liền cảm thấy tuyệt vọng rồi.
Anh ta biết Tiêu Hào rất tài giỏi, nhưng anh ta lại càng biết sức mạnh của bố mình. Anh ta biết rằng bố mình không thể giết Tiêu Hào.
Vì vậy, Tam thiếu gia và đại trưởng lão đã âm mưu bỏ trốn, sau này nghĩ cách trả thù sau.
Mười lăm phút sau, hai người chui ra khỏi đường hầm bí mật một cách suôn sẻ.
Đây là một cái động được giấu kín, chỉ có những người cấp cao của Thiên Văn Môn mới biết được.
Cả hai thở phào nhẹ nhõm. Đại trưởng lão thả Tam thiếu gia trên lưng xuống, hai người nghỉ ngơi một lúc. Đại trưởng lão trong mắt hiện lên vẻ buồn bã, đau lòng: "Những năm qua Thiên Văn Môn chúng ta đã làm rất nhiều chuyện sai trái. Mọi người đều biết sớm muộn sẽ có một ngày như vậy. Tôi chỉ không ngờ rằng mọi thứ đến quá nhanh. Lần này, Thiên Văn Môn của chúng ta có thể sẽ phải chịu thảm họa diệt vong." Tam thiếu gia vẻ mặt phẫn hận: "Hôm nay Thiên Văn Môn chạy trốn khỏi kiếp nạn này, chỉ cần chúng ta chạy thoát được thì chắc chắn sẽ có một ngày chúng ta có cơ hội ngóc đầu trở lại!" "Ngóc đầu trở lại? E là anh không còn cơ hội này nữa đâu." Một giọng nói lạnh lùng xuất hiện bên người Tam thiếu gia. Là Băng Sương.
Cả hai vô cùng sửng sốt, không ngờ Băng Sương lại đuổi theo đến đây, không ngờ lại nhanh đến vậy.
Tam thiếu gia lui về phía sau theo bản năng: "Làm sao cô biết đường bí mật ở đây?" Băng Sương không trả lời, vung một nhát dao lao vút tới phía Tam thiếu gia. Đầu của Tam thiếu gia bay lên, mất mạng chỉ với một nhát dao.
Đại trưởng lão thấy thế liền quỳ xuống trước mặt Băng Sương, ông ta đã nhìn thấy sức mạnh của Băng Sương, hiện tại một chút dũng khí để chiến đấu cũng không có. "Xin cô hãy tha cho tôi, tôi còn có mẹ già con thơ, cô không thể giết chết tôi được...
Băng Sương nghiến răng nghiến lợi: "Những tên độc ác như các ông giết chết một vạn lần cũng không đáng tiếc!" Băng Sương vung một nhát dao về phía ông ta...
Tiêu Hào chăm sóc cho Ôn Linh Anh, còn Băng Sương đi đuổi giết những người ở Thiên Văn Môn.
Các đệ tử của Thiên Văn Môn bắt đầu bỏ chạy thục mạng khắp tứ phía. Thậm còn kêu gọi cả viện trợ từ bên ngoài.
Nhưng họ phát hiện ra bọn họ không thể kết nối cuộc gọi được, ngay từ những giây đầu đã không có tín hiệu kết nối.
Những đệ tử chạy đến khu vực bên ngoài của Thiên Văn Môn phát hiện toàn bộ Thiên Văn Môn đã bị bao vây bởi người của bộ quân sự.
Hơn nửa tiếng sau, Băng Sương quay lại và báo cáo tình hình. "Thiên Văn Môn đã được dọn dẹp sạch sẽ, tổng cộng có 163 người. Chúng tôi đã cứu hơn một trăm cô gái. Những cô gái này bị người của Thiên Văn Môn cướp về để cung cấp cho các đệ tử của Thiên Văn Môn... "Ngoài ra, chúng tôi đã thu được tất cả sổ sách và tất cả bằng chứng phạm tội của Thiên Văn Môn trong những năm qua. Thiên Văn Môn đã giết rất nhiều người trong những năm qua, thậm chí họ còn bắt những người đang sống sờ sờ về để luyện chế thuốc độc... "Những việc làm xấu xa của họ còn nhiều hơn so với những gì mà chúng ta tưởng tượng ra... "Giết họ lần này thật quá là nhẹ nhàng, để họ chết như vậy là quá thoải mái cho họ rồi!" Tiêu Hào cũng không ngờ rằng Thiên Văn Môn lại đầy rẫy tội ác như vậy, đặc biệt là dùng người sống để luyện chế thuốc độc, thật là kinh khủng! Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Tiêu Hào ra lệnh: "Giết chết tất cả những đệ tử đã rời khỏi Thiên Văn Môn. Điều tra ra những thế lực có liên hệ mật thiết với Thiên Văn Môn, nếu có chứng cứ thì trực tiếp thi hành lệnh giết người. Nhớ phải hành động bí mật, không được tiết lộ hoặc để lộ bất kỳ thông tin nào."
Băng Sương chính là đang chờ lệnh này của Tiêu Hào: "Tôi nhất định sẽ làm cho thỏa đáng!" “Còn nữa.” Tiêu Hào tiếp tục ra lệnh: “Ngày mai, chúng ta sẽ tung ra tin tức rằng môn chủ Thiên Văn Môn đã tự nổ tung vì trúng độc, sương độc quét qua Thiên Văn Môn nên không một đệ tử nào còn sống sót..."
Sự sắp xếp này là sự lựa chọn tốt nhất. Tin tức này chắc chắn sẽ được thực hiện và Băng Sương sẽ thu xếp mọi thứ.
Tất cả mọi chuyện ở đây đều do Tiêu Hào làm, nhưng
Tiêu Hào chắc chắn sẽ không để thông tin lộ ra ngoài.
Tiêu Hào nói: "Đưa Ôn Linh Anh đến văn đội Chấp Quản. Đừng để văn đội Chấp Quản can thiệp vào chuyện này. Tôi có sự sắp xếp của riêng mình."
Băng Sương dẫn đầu.
Tối nay Lương Thế Khoan có tâm trạng rất tốt. Ông ta đã tổ chức một bữa tiệc đặc biệt trong khu vườn riêng. Một bữa tiệc ăn mừng việc giết Tiêu Hào.
Ông ta mời hơn chục cô gái nóng bỏng từ một hộp đêm hàng đầu nào đó để cảm ơn Tam thiếu gia, mời một đầu bếp từ một khách sạn năm sao trong thành phố.
Trong phòng khách rộng rãi, Lương Thế Khoan ôm trái ấp phải hai cô gái xinh đẹp trong tay. Bên cạnh là con trai ông ta, Lương Thái Huy.
Lương Thái Huy năm nay 30 tuổi, trông dáng vẻ lịch sự nhã nhặn, biết bố bị thương nên mới từ nước ngoài về được mấy ngày.
Kế hoạch lần này là do Lương Thái Huy tự mình lên kế hoạch, bỏ tiền ra thuê Thiên Văn Môn để đối phó với Tiêu Hào. "Huy à, lần này con xử lý mọi việc rất tốt. Tiêu Hào rất cuộc đã chết, chúng ta có thể vô tư không cần lo lắng rồi.
Bước tiếp theo, chúng ta có thể dốc toàn lực để tham gia vào dự án hợp nhất Tam thành và nuốt chửng tất cả những gia tộc nhỏ đó!" "Bố nhất định phải khiến bác cả của con nhìn bố mà ngưỡng mộ, nhất định phải để ông ấy thấy, con trai của ông ấy là Lương Thiếu Thu thật là vô dụng!" Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Lương Thái Huy mỉm cười và rót cho bố một ly rượu. "Tiêu Hào đã xúc phạm không biết bao nhiêu thế lực ở thành Danh Nam. Chúng ta giết Tiêu Hào lần này, đồng nghĩa với việc tạo được mối quan hệ tốt với nhà họ Đường, nhà họ Trương, còn cả Cửu Dạ không theo con đường chính nghĩa nữa." "Quan trọng hơn là, nhà họ Châu cũng đã biết hành động lần này của chúng ta. Chỉ cần chúng ta có quan hệ với nhà họ Châu, tất cả những gì tốt đẹp của việc hợp nhất Tam thành cả hai gia tộc đều sẽ có phần " "Ừm." Lương Thế Khoan ánh mắt rạng rỡ: "Chúng ta giết Tiêu Hào trước, sau đó giết bố mẹ vợ của Tiêu Hào. Bố muốn giết chết hết tất cả những người có quan hệ tốt với Tiêu Hào!"
Lương Thái Huy nói: "Những việc này, chúng ta không cần tự mình làm mà để người của Thiên Văn Môn làm. Giống như giết chết Tiêu Hào, cũng là do người của Thiên Văn Môn làm. Cho dù sự việc có vỡ lở thì chúng ta cũng có thể phủi tay mặc kệ, đem toàn bộ tội lỗi đổ cho Thiên Văn Môn " "Ha ha......"
Lương Khoan ngẩn ra: "Huy à, Thiên Văn Môn là một môn phái tu võ rất mạnh ở thành Danh Nam, nếu như sự việc vỡ lở, chúng ta không thể chỉ biết lo cho bản thân. Con ngàn vạn lần đừng có bày mưu tính kế với Thiên Văn môn biết chưa?" “Bố” Lương Thái Huy vẻ mặt tự tin nói: “Việc do con xử lý bố còn không yên tâm hay sao? Con có quen một cường giả tiên thiên cấp tám. Có người như vậy làm chỗ dựa cho chúng ta, chúng ta còn phải lo lắng nhiều làm gì nữa."
Lương Thế Khoan nghe xong rất kinh ngạc, sau đó vui mừng khôn xiết: "Thật sao?" “Đương nhiên là thật.” Lương Thái Huy nhấp một ngụm rượu nói: “Chỉ cần có người có thể lực như vậy chống đỡ, con nghĩ vị trí người đứng đầu nhà họ Lương sẽ sớm rơi vào tay của bố”
Lương Thế Khoan trông có vẻ phấn khích, đang định nói chuyện cụ thể hơn thì một người hầu bước vào. "Giám đốc Lương, cậu chủ, khách đến rồi."
Sắc mặt của người hầu có chút không bình thường.
Lương Thế Khoan vội vàng đứng dậy: "Mau lên, mau lên, Huy con, cùng bố đi đón khách nào, Tam thiếu gia đến rồi, chúng ta không thể sơ suất được."
Ngoài phòng khách, có hai người đi tới, một nam một nữ.
Chàng trai rất đẹp trai và bảnh bao, trong bộ vest và giày da, còn cô gái mặc sườn xám, quyến rũ và gợi cảm. Cô gái khoác tay chàng trai và đi về phía cửa trước của phòng khách. "Ha ha, Tam thiếu gia, cậu tới rồi... Tôi cứ chờ đợi trông ngóng mãi. Cuối cùng thì cậu cũng đến rồi..." Lương Thế Khoan rất vui mừng, sau khi biết tin Tiêu
Hào đã chết, ông ta cứ chìm đắm trong trạng thái phấn khích suốt cả ngày hôm nay.
Tuy nhiên, khi ông ta mở cửa phòng khách ra...
Sự phấn khích trên gương mặt ông ta ngay lập tức chuyển thành nổi tuyệt vọng, nét mặt ông ta đông cứng lại. Người trước mặt ông ta không phải Tam thiếu gia mà là... Tiêu Hào,
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Chương 185: Đại tiệc giết người
"Nhanh lên một chút!" "Nhanh lên!"
Đại trưởng lão của Thiên Văn Môn cống Tam thiếu gia trên lưng, chạy trốn theo con đường bí mật của Thiên Văn Môn.
Khi môn chủ Thiên Văn Môn bị chặt đứt cánh tay thứ hai, Tam thiếu gia liền cảm thấy tuyệt vọng rồi.
Anh ta biết Tiêu Hào rất tài giỏi, nhưng anh ta lại càng biết sức mạnh của bố mình. Anh ta biết rằng bố mình không thể giết Tiêu Hào.
Vì vậy, Tam thiếu gia và đại trưởng lão đã âm mưu bỏ trốn, sau này nghĩ cách trả thù sau.
Mười lăm phút sau, hai người chui ra khỏi đường hầm bí mật một cách suôn sẻ.
Đây là một cái động được giấu kín, chỉ có những người cấp cao của Thiên Văn Môn mới biết được.
Cả hai thở phào nhẹ nhõm. Đại trưởng lão thả Tam thiếu gia trên lưng xuống, hai người nghỉ ngơi một lúc. Đại trưởng lão trong mắt hiện lên vẻ buồn bã, đau lòng: "Những năm qua Thiên Văn Môn chúng ta đã làm rất nhiều chuyện sai trái. Mọi người đều biết sớm muộn sẽ có một ngày như vậy. Tôi chỉ không ngờ rằng mọi thứ đến quá nhanh. Lần này, Thiên Văn Môn của chúng ta có thể sẽ phải chịu thảm họa diệt vong." Tam thiếu gia vẻ mặt phẫn hận: "Hôm nay Thiên Văn Môn chạy trốn khỏi kiếp nạn này, chỉ cần chúng ta chạy thoát được thì chắc chắn sẽ có một ngày chúng ta có cơ hội ngóc đầu trở lại!" "Ngóc đầu trở lại? E là anh không còn cơ hội này nữa đâu." Một giọng nói lạnh lùng xuất hiện bên người Tam thiếu gia. Là Băng Sương.
Cả hai vô cùng sửng sốt, không ngờ Băng Sương lại đuổi theo đến đây, không ngờ lại nhanh đến vậy.
Tam thiếu gia lui về phía sau theo bản năng: "Làm sao cô biết đường bí mật ở đây?" Băng Sương không trả lời, vung một nhát dao lao vút tới phía Tam thiếu gia. Đầu của Tam thiếu gia bay lên, mất mạng chỉ với một nhát dao.
Đại trưởng lão thấy thế liền quỳ xuống trước mặt Băng Sương, ông ta đã nhìn thấy sức mạnh của Băng Sương, hiện tại một chút dũng khí để chiến đấu cũng không có. "Xin cô hãy tha cho tôi, tôi còn có mẹ già con thơ, cô không thể giết chết tôi được...
Băng Sương nghiến răng nghiến lợi: "Những tên độc ác như các ông giết chết một vạn lần cũng không đáng tiếc!" Băng Sương vung một nhát dao về phía ông ta...
Tiêu Hào chăm sóc cho Ôn Linh Anh, còn Băng Sương đi đuổi giết những người ở Thiên Văn Môn.
Các đệ tử của Thiên Văn Môn bắt đầu bỏ chạy thục mạng khắp tứ phía. Thậm còn kêu gọi cả viện trợ từ bên ngoài.
Nhưng họ phát hiện ra bọn họ không thể kết nối cuộc gọi được, ngay từ những giây đầu đã không có tín hiệu kết nối.
Những đệ tử chạy đến khu vực bên ngoài của Thiên Văn Môn phát hiện toàn bộ Thiên Văn Môn đã bị bao vây bởi người của bộ quân sự.
Hơn nửa tiếng sau, Băng Sương quay lại và báo cáo tình hình. "Thiên Văn Môn đã được dọn dẹp sạch sẽ, tổng cộng có 163 người. Chúng tôi đã cứu hơn một trăm cô gái. Những cô gái này bị người của Thiên Văn Môn cướp về để cung cấp cho các đệ tử của Thiên Văn Môn... "Ngoài ra, chúng tôi đã thu được tất cả sổ sách và tất cả bằng chứng phạm tội của Thiên Văn Môn trong những năm qua. Thiên Văn Môn đã giết rất nhiều người trong những năm qua, thậm chí họ còn bắt những người đang sống sờ sờ về để luyện chế thuốc độc... "Những việc làm xấu xa của họ còn nhiều hơn so với những gì mà chúng ta tưởng tượng ra... "Giết họ lần này thật quá là nhẹ nhàng, để họ chết như vậy là quá thoải mái cho họ rồi!" Tiêu Hào cũng không ngờ rằng Thiên Văn Môn lại đầy rẫy tội ác như vậy, đặc biệt là dùng người sống để luyện chế thuốc độc, thật là kinh khủng! Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Tiêu Hào ra lệnh: "Giết chết tất cả những đệ tử đã rời khỏi Thiên Văn Môn. Điều tra ra những thế lực có liên hệ mật thiết với Thiên Văn Môn, nếu có chứng cứ thì trực tiếp thi hành lệnh giết người. Nhớ phải hành động bí mật, không được tiết lộ hoặc để lộ bất kỳ thông tin nào."
Băng Sương chính là đang chờ lệnh này của Tiêu Hào: "Tôi nhất định sẽ làm cho thỏa đáng!" “Còn nữa.” Tiêu Hào tiếp tục ra lệnh: “Ngày mai, chúng ta sẽ tung ra tin tức rằng môn chủ Thiên Văn Môn đã tự nổ tung vì trúng độc, sương độc quét qua Thiên Văn Môn nên không một đệ tử nào còn sống sót..."
Sự sắp xếp này là sự lựa chọn tốt nhất. Tin tức này chắc chắn sẽ được thực hiện và Băng Sương sẽ thu xếp mọi thứ.
Tất cả mọi chuyện ở đây đều do Tiêu Hào làm, nhưng
Tiêu Hào chắc chắn sẽ không để thông tin lộ ra ngoài.
Tiêu Hào nói: "Đưa Ôn Linh Anh đến văn đội Chấp Quản. Đừng để văn đội Chấp Quản can thiệp vào chuyện này. Tôi có sự sắp xếp của riêng mình."
Băng Sương dẫn đầu.
Tối nay Lương Thế Khoan có tâm trạng rất tốt. Ông ta đã tổ chức một bữa tiệc đặc biệt trong khu vườn riêng. Một bữa tiệc ăn mừng việc giết Tiêu Hào.
Ông ta mời hơn chục cô gái nóng bỏng từ một hộp đêm hàng đầu nào đó để cảm ơn Tam thiếu gia, mời một đầu bếp từ một khách sạn năm sao trong thành phố.
Trong phòng khách rộng rãi, Lương Thế Khoan ôm trái ấp phải hai cô gái xinh đẹp trong tay. Bên cạnh là con trai ông ta, Lương Thái Huy.
Lương Thái Huy năm nay 30 tuổi, trông dáng vẻ lịch sự nhã nhặn, biết bố bị thương nên mới từ nước ngoài về được mấy ngày.
Kế hoạch lần này là do Lương Thái Huy tự mình lên kế hoạch, bỏ tiền ra thuê Thiên Văn Môn để đối phó với Tiêu Hào. "Huy à, lần này con xử lý mọi việc rất tốt. Tiêu Hào rất cuộc đã chết, chúng ta có thể vô tư không cần lo lắng rồi.
Bước tiếp theo, chúng ta có thể dốc toàn lực để tham gia vào dự án hợp nhất Tam thành và nuốt chửng tất cả những gia tộc nhỏ đó!" "Bố nhất định phải khiến bác cả của con nhìn bố mà ngưỡng mộ, nhất định phải để ông ấy thấy, con trai của ông ấy là Lương Thiếu Thu thật là vô dụng!" Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Lương Thái Huy mỉm cười và rót cho bố một ly rượu. "Tiêu Hào đã xúc phạm không biết bao nhiêu thế lực ở thành Danh Nam. Chúng ta giết Tiêu Hào lần này, đồng nghĩa với việc tạo được mối quan hệ tốt với nhà họ Đường, nhà họ Trương, còn cả Cửu Dạ không theo con đường chính nghĩa nữa." "Quan trọng hơn là, nhà họ Châu cũng đã biết hành động lần này của chúng ta. Chỉ cần chúng ta có quan hệ với nhà họ Châu, tất cả những gì tốt đẹp của việc hợp nhất Tam thành cả hai gia tộc đều sẽ có phần " "Ừm." Lương Thế Khoan ánh mắt rạng rỡ: "Chúng ta giết Tiêu Hào trước, sau đó giết bố mẹ vợ của Tiêu Hào. Bố muốn giết chết hết tất cả những người có quan hệ tốt với Tiêu Hào!"
Lương Thái Huy nói: "Những việc này, chúng ta không cần tự mình làm mà để người của Thiên Văn Môn làm. Giống như giết chết Tiêu Hào, cũng là do người của Thiên Văn Môn làm. Cho dù sự việc có vỡ lở thì chúng ta cũng có thể phủi tay mặc kệ, đem toàn bộ tội lỗi đổ cho Thiên Văn Môn " "Ha ha......"
Lương Khoan ngẩn ra: "Huy à, Thiên Văn Môn là một môn phái tu võ rất mạnh ở thành Danh Nam, nếu như sự việc vỡ lở, chúng ta không thể chỉ biết lo cho bản thân. Con ngàn vạn lần đừng có bày mưu tính kế với Thiên Văn môn biết chưa?" “Bố” Lương Thái Huy vẻ mặt tự tin nói: “Việc do con xử lý bố còn không yên tâm hay sao? Con có quen một cường giả tiên thiên cấp tám. Có người như vậy làm chỗ dựa cho chúng ta, chúng ta còn phải lo lắng nhiều làm gì nữa."
Lương Thế Khoan nghe xong rất kinh ngạc, sau đó vui mừng khôn xiết: "Thật sao?" “Đương nhiên là thật.” Lương Thái Huy nhấp một ngụm rượu nói: “Chỉ cần có người có thể lực như vậy chống đỡ, con nghĩ vị trí người đứng đầu nhà họ Lương sẽ sớm rơi vào tay của bố”
Lương Thế Khoan trông có vẻ phấn khích, đang định nói chuyện cụ thể hơn thì một người hầu bước vào. "Giám đốc Lương, cậu chủ, khách đến rồi."
Sắc mặt của người hầu có chút không bình thường.
Lương Thế Khoan vội vàng đứng dậy: "Mau lên, mau lên, Huy con, cùng bố đi đón khách nào, Tam thiếu gia đến rồi, chúng ta không thể sơ suất được."
Ngoài phòng khách, có hai người đi tới, một nam một nữ.
Chàng trai rất đẹp trai và bảnh bao, trong bộ vest và giày da, còn cô gái mặc sườn xám, quyến rũ và gợi cảm. Cô gái khoác tay chàng trai và đi về phía cửa trước của phòng khách. "Ha ha, Tam thiếu gia, cậu tới rồi... Tôi cứ chờ đợi trông ngóng mãi. Cuối cùng thì cậu cũng đến rồi..." Lương Thế Khoan rất vui mừng, sau khi biết tin Tiêu
Hào đã chết, ông ta cứ chìm đắm trong trạng thái phấn khích suốt cả ngày hôm nay.
Tuy nhiên, khi ông ta mở cửa phòng khách ra...
Sự phấn khích trên gương mặt ông ta ngay lập tức chuyển thành nổi tuyệt vọng, nét mặt ông ta đông cứng lại. Người trước mặt ông ta không phải Tam thiếu gia mà là... Tiêu Hào,
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Bình luận facebook