Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 192: Báo cảnh sát bắt người
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Chương 192: Báo cảnh sát bắt người
"A... Mắt của tôi, thằng khốn kiếp, mày dám đánh vào mắt tao! Tao muốn giết chết mày, a!"
Chủ nhiệm Châu cầm điện thoại nhìn mình trong camera, vừa khóc vừa hú lên: "A a a, mặt tôi bị hủy hoại rồi, mặt tôi bị hủy hoại rồi! Thằng khốn, tao phải làm thịt mày!"
Tiêu Hào không ngờ chủ nhiệm Châu lại phản ứng mạnh như vậy. Loại người này kiêu ngạo và hống hách, lúc gặp chút chuyện nhỏ liền hoảng hốt lo sợ, cứ hở một tí là lại lôi gia tộc ra, không coi bất kì ai ra gì, không thể tạo nên thời cuộc.
Trước đó, chủ nhiệm Châu nói anh ta là anh họ của Long thiếu gia. Long thiếu gia là cháu trai của gia chủ nhà họ Châu, còn chủ nhiệm Châu trước mặt là con trai của gia chủ nhà họ Châu, là cậu ẩm không nên thân của nhà họ Châu, Châu Thiên Bắc. Ai cũng biết, nhà họ Châu là một gia tộc số một, nhưng đáng tiếc là con trai duy nhất của nhà họ Châu không ra hồn gì, từ nhỏ đã được nuôi chiều, lớn lên không thích làm ăn. Cả ngày tụ tập với đám bạn xấu đi sinh sự gây rắc rối.
Châu Thiên Bắc đã mắc rất nhiều sai lầm lớn, đều là do người nhà họ Châu theo sau dọn dẹp xóa dấu vết cho.
Người nhà họ Châu ra sức vun đắp Châu Thiên Bắc, nhưng đáng tiếc Châu Thiên Bắc lại bị những mưu mô trong lĩnh vực kinh doanh lừa gạt.
Sau đó, nhà họ Châu đã sắp xếp Châu Thiên Bắc đến đây làm việc, Châu Thiên Bắc cũng vui vẻ làm ở đây một cách nhàn nhã.
Tiêu Hào nắm chặt tay, vẻ mặt thách thức: "Lại đây, không phải nói muốn làm thịt tôi sao? Đến đây, để tôi xem ai làm thịt ai."
Châu Thiên Bắc ôm mặt hét lên vài tiếng, nhưng cũng không dám ra tay nữa mà lùi lại sau vài bước, hung ác nói: "Hai người rốt cuộc là ai? Mau khai ra thân phận của hai người, thế lực của hai người."
Châu Thiên Bắc suy nghĩ một lát, hai người này hoàn toàn không coi anh ta ra gì, lẽ nào họ có lai lịch rất lớn sao? Nhưng em họ từng nói hai người này chỉ là những người bình thường.
Tiêu Hào mỉm cười: "Vậy để bây giờ tôi long trọng giới thiệu một chút, tôi là Tiêu Hào, đây là vợ tôi Liễu Nguyệt “Ồ, Tiêu Hào, hình như tôi đã từng nghe đến.” Châu Thiên Bắc nhớ lại, “Chính là Tiêu Hào cách đây không lâu rất nổi trên các trang tin tức. Cậu chỉ là đồ bỏ đi, là đồ rác rưởi mà thôi. Cậu tưởng rằng cậu có khả năng đối phó với mấy tên cặn bã nhà họ Trương kia là có thể cưỡi lên đầu tôi mà thải phân hay sao?"
Hì hì... Liễu Nguyệt Hân không nhịn cười được nữa, cái tên Đường Thiên bảo này thật là nói mà không biết nghĩ. “Cô còn có thể cười ư!” Châu Thiên Bắc lạnh lùng nói: “Tôi sẽ gọi báo cảnh sát ngay bây giờ để bắt nhốt hai người lại. Tôi muốn hai người vào tù, ngồi tù mọt gông. Để xem đến lúc đó hai người còn cười nổi hay không. Nếu như là người khác đắc tội với Châu Thiên Bắc thì chắc chắn sẽ không kết cục tốt đẹp. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Nhưng Tiêu Hào hoàn toàn không để ý đến nhà họ Châu, anh đã biết nhà họ Châu có tham gia vào vụ thảm án giết nhà họ Tiêu sáu năm trước. Vậy thì, việc đối phó với nhà họ Châu bắt đầu từ hôm nay!
Ngay khi lời nói của Châu Thiên Bắc vừa dứt khỏi mồm, bên ngoài có tiếng bước chân vội vã vọng đến. Ba người của đội Chấp Quản bước vào. Người dẫn đầu là ... một cô gái xinh đẹp. Hóa ra là Ôn Linh Anh. “Sao lại nhanh như vậy?” Châu Thiên Bắc kinh ngạc, còn chưa kịp gọi người của đội Chấp Quản đã tới. Nhưng mà đến rất đúng lúc. Tiêu Hào cũng ngạc nhiên.
Bên ngoài văn phòng, Long thiếu gia đang đứng ở cửa để hóng chuyện với vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác. Chính Long thiếu gia đã gọi cảnh sát.
Long thiếu gia cố tình kéo Châu Thiên Bắc xuống nước, để Châu Thiên Bắc dạy dỗ Tiêu Hào một cách tàn nhẫn. Long thiếu gia hiểu rõ bác mình nhất, bác chỉ có một người con trai duy nhất này, tuy không phải là người tốt nhưng vẫn luôn là con trai duy nhất của nhà họ Châu. Cho dù Châu Thiên Bắc có phạm sai lầm gì đi chăng nữa, thì nhà họ Châu đều có thể giải quyết ổn thỏa. Lần này, Tiêu Hào đã đắc tội với Châu Thiên Bắc, cuối cùng chắc chắn là một kết cục thê lương.
Ôn Linh Anh lúc này đã được thăng chức đội trưởng, người gọi điện nói rằng chủ nhiệm Châu bị đánh, còn chủ nhiệm Châu này chính là Châu Thiên Bắc, con trai của gia chủ nhà họ Châu.
Nhà họ Châu, là gia tộc giàu có bậc nhất Danh Nam. Cho nên, chuyện này rất quan trọng, Ôn Linh Anh đích thân đưa người tới. Khi cô ta bước vào, nhìn thấy Tiêu Hào và
Liễu Nguyệt Hân, cô ta ngây người.
Người bảo cảnh sát không hề nhắc đến Tiêu Hào, giờ cô ta mới hiểu những chuyện ở đây đều là cạm bẫy, có người muốn đối phó với Tiêu Hào. Nhìn thấy vết thương trên mặt của chủ nhiệm Châu, cô ta biết là do Tiêu Hào gây ra. "Thật là xinh đẹp..." Châu Thiên Bắc sau khi nhìn thấy Ôn Linh Anh, liền nhìn chằm chằm vào cơ thể Ôn Linh Anh, từ trên mặt xuống đến ngực, sau đó nhìn xuống đùi cô ta. Trong phút chốc, anh ta thậm chí quên mất cả sự đau đớn trên mặt mình.
Ôn Linh Anh quả thực rất đẹp, đặc biệt là hai đỉnh núi trên ngực cô ta, cho dù cô ta đi đến đâu cũng đều thu hút ánh mắt của mọi người.
Ôn Linh Anh nhìn thấy ánh mắt thèm khát của Châu Thiên Bắc, tức giận nói: "Chủ nhiệm Châu, xin hãy để ý đến hình tượng của anh!" "Ngắm một tí thì có làm sao? Gái đẹp không phải là để cho đàn ông ngắm hay sao?" Châu Thiên Bắc không hề thu ánh mắt lại, thậm chí còn trêu chọc: "Hóa ra trong đội Chấp Quản lại có em gái xinh đẹp như vậy. Đã có bạn trai chưa? Có muốn cân nhắc làm người yêu anh không?" Châu Thiên Bắc chưa bao giờ thiếu phụ nữ, chỉ cần anh ta nói một lời sẽ có rất nhiều cô gái đổ gục và đeo bám lấy anh ta, dù sao anh ta cũng là con trai của nhà họ Châu. Nhưng anh ta nhìn thấy trong đội Chấp Quản có cô gái xinh đẹp như vậy thì đây là lần đầu tiên, trong lòng liền nảy sinh ý nghĩ đó. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Ôn Linh Anh rất tức giận, nếu là người khác thì cô ta đã tát cho một cái rồi, nhưng cô ta biết không thể động đến người trước mặt này được. "Chủ nhiệm Châu, anh đang nói nhảm gì vậy? Là tôi nhận tin báo án nên đến đây để xử lý!"
Châu Thiên Bắc lúc này vẫn chưa ngừng suy tư liên thu ánh mắt lại, chỉ vào Tiêu Hào: "Mau bắt thằng khốn này đi cho tôi! Nhất cậu ta lại sau đó đánh thật nặng cho tôi, đánh gãy hết chân tay cậu ta, đánh cho đến khi tôi hài lòng mới thôi."
Châu Thiên Bắc nhìn Tiêu Hào vẻ mặt đắc ý: "Tiêu Hào à Tiêu Hào, bây giờ tôi sẽ cho cậu biết sự lợi hại của tôi!" “Chủ nhiệm Châu.” Ôn Linh Anh thái độ giải quyết việc chung, nói: “Chúng tôi làm việc theo pháp luật, bây giờ chúng tôi phải điều tra rõ chân tướng sự việc. Nếu chuyện này là lỗi của Tiêu Hào, chúng tôi sẽ xử lý theo pháp luật" Ôn Linh Anh miệng thì nói như vậy, nhưng cho dù có là lỗi của Tiêu Hào thì cổ ta cũng sẽ dốc toàn sức để bảo bệ cho Tiêu Hào. Chưa bàn đến chuyện cô ta và Liễu Nguyệt Hân là bạn thân thì Tiêu Hào cũng đã từng cứu cô ta. "Cô đang nói cái gì vậy? Điều tra?" Châu Thiên Bắc tức giận nói: "Chấp Quản trưởng của cô có gặp tôi cũng không dám nói với tôi như vậy. Có cái gì để mà điều tra? Tôi bảo cô bắt ai thì cô phải bắt người đó, tôi bảo cô đánh ai thì cô phải đánh người đó, nghe rõ chưa hả?" Châu Thiên Bắc hoàn toàn là đang dùng giọng điệu ra lệnh.
Ôn Linh Anh không quen nhìn nhất chính là những người giàu có và quyền lực này muốn làm gì thì làm. Vừa nãy là trêu ghẹo cô ta, giờ lại ra lệnh cho cô ta, cô ta làm sao mà chịu được. “Đồ khốn kiếp!” Ôn Linh Anh không chịu được liền mắng to. “Chúng tôi làm sao có thể bắt người bừa bãi được?" “Cô dám mắng tôi!” Châu Thiên Bắc sắc mặt tái nhợt vì tức giận. “Cô dám mảng tôi?" Các người đều phản rồi, một người dám đánh tôi, người còn lại dám mắng tôi, các người biết tôi là ai không? Tôi người nhà họ Châu, còn bố tôi là gia chủ nhà họ Châu! Dám đắc tội với tôi, các người sẽ phải chết thảm!"
Châu Thiên Bắc này cử động một tỉ là lại nhắc đến việc bố mình là ai, nếu lúc này để gia chủ nhà họ Châu biết tính cách đó của con trai mình, có lẽ sẽ tức muốn chết đi được.
Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Chương 192: Báo cảnh sát bắt người
"A... Mắt của tôi, thằng khốn kiếp, mày dám đánh vào mắt tao! Tao muốn giết chết mày, a!"
Chủ nhiệm Châu cầm điện thoại nhìn mình trong camera, vừa khóc vừa hú lên: "A a a, mặt tôi bị hủy hoại rồi, mặt tôi bị hủy hoại rồi! Thằng khốn, tao phải làm thịt mày!"
Tiêu Hào không ngờ chủ nhiệm Châu lại phản ứng mạnh như vậy. Loại người này kiêu ngạo và hống hách, lúc gặp chút chuyện nhỏ liền hoảng hốt lo sợ, cứ hở một tí là lại lôi gia tộc ra, không coi bất kì ai ra gì, không thể tạo nên thời cuộc.
Trước đó, chủ nhiệm Châu nói anh ta là anh họ của Long thiếu gia. Long thiếu gia là cháu trai của gia chủ nhà họ Châu, còn chủ nhiệm Châu trước mặt là con trai của gia chủ nhà họ Châu, là cậu ẩm không nên thân của nhà họ Châu, Châu Thiên Bắc. Ai cũng biết, nhà họ Châu là một gia tộc số một, nhưng đáng tiếc là con trai duy nhất của nhà họ Châu không ra hồn gì, từ nhỏ đã được nuôi chiều, lớn lên không thích làm ăn. Cả ngày tụ tập với đám bạn xấu đi sinh sự gây rắc rối.
Châu Thiên Bắc đã mắc rất nhiều sai lầm lớn, đều là do người nhà họ Châu theo sau dọn dẹp xóa dấu vết cho.
Người nhà họ Châu ra sức vun đắp Châu Thiên Bắc, nhưng đáng tiếc Châu Thiên Bắc lại bị những mưu mô trong lĩnh vực kinh doanh lừa gạt.
Sau đó, nhà họ Châu đã sắp xếp Châu Thiên Bắc đến đây làm việc, Châu Thiên Bắc cũng vui vẻ làm ở đây một cách nhàn nhã.
Tiêu Hào nắm chặt tay, vẻ mặt thách thức: "Lại đây, không phải nói muốn làm thịt tôi sao? Đến đây, để tôi xem ai làm thịt ai."
Châu Thiên Bắc ôm mặt hét lên vài tiếng, nhưng cũng không dám ra tay nữa mà lùi lại sau vài bước, hung ác nói: "Hai người rốt cuộc là ai? Mau khai ra thân phận của hai người, thế lực của hai người."
Châu Thiên Bắc suy nghĩ một lát, hai người này hoàn toàn không coi anh ta ra gì, lẽ nào họ có lai lịch rất lớn sao? Nhưng em họ từng nói hai người này chỉ là những người bình thường.
Tiêu Hào mỉm cười: "Vậy để bây giờ tôi long trọng giới thiệu một chút, tôi là Tiêu Hào, đây là vợ tôi Liễu Nguyệt “Ồ, Tiêu Hào, hình như tôi đã từng nghe đến.” Châu Thiên Bắc nhớ lại, “Chính là Tiêu Hào cách đây không lâu rất nổi trên các trang tin tức. Cậu chỉ là đồ bỏ đi, là đồ rác rưởi mà thôi. Cậu tưởng rằng cậu có khả năng đối phó với mấy tên cặn bã nhà họ Trương kia là có thể cưỡi lên đầu tôi mà thải phân hay sao?"
Hì hì... Liễu Nguyệt Hân không nhịn cười được nữa, cái tên Đường Thiên bảo này thật là nói mà không biết nghĩ. “Cô còn có thể cười ư!” Châu Thiên Bắc lạnh lùng nói: “Tôi sẽ gọi báo cảnh sát ngay bây giờ để bắt nhốt hai người lại. Tôi muốn hai người vào tù, ngồi tù mọt gông. Để xem đến lúc đó hai người còn cười nổi hay không. Nếu như là người khác đắc tội với Châu Thiên Bắc thì chắc chắn sẽ không kết cục tốt đẹp. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Nhưng Tiêu Hào hoàn toàn không để ý đến nhà họ Châu, anh đã biết nhà họ Châu có tham gia vào vụ thảm án giết nhà họ Tiêu sáu năm trước. Vậy thì, việc đối phó với nhà họ Châu bắt đầu từ hôm nay!
Ngay khi lời nói của Châu Thiên Bắc vừa dứt khỏi mồm, bên ngoài có tiếng bước chân vội vã vọng đến. Ba người của đội Chấp Quản bước vào. Người dẫn đầu là ... một cô gái xinh đẹp. Hóa ra là Ôn Linh Anh. “Sao lại nhanh như vậy?” Châu Thiên Bắc kinh ngạc, còn chưa kịp gọi người của đội Chấp Quản đã tới. Nhưng mà đến rất đúng lúc. Tiêu Hào cũng ngạc nhiên.
Bên ngoài văn phòng, Long thiếu gia đang đứng ở cửa để hóng chuyện với vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác. Chính Long thiếu gia đã gọi cảnh sát.
Long thiếu gia cố tình kéo Châu Thiên Bắc xuống nước, để Châu Thiên Bắc dạy dỗ Tiêu Hào một cách tàn nhẫn. Long thiếu gia hiểu rõ bác mình nhất, bác chỉ có một người con trai duy nhất này, tuy không phải là người tốt nhưng vẫn luôn là con trai duy nhất của nhà họ Châu. Cho dù Châu Thiên Bắc có phạm sai lầm gì đi chăng nữa, thì nhà họ Châu đều có thể giải quyết ổn thỏa. Lần này, Tiêu Hào đã đắc tội với Châu Thiên Bắc, cuối cùng chắc chắn là một kết cục thê lương.
Ôn Linh Anh lúc này đã được thăng chức đội trưởng, người gọi điện nói rằng chủ nhiệm Châu bị đánh, còn chủ nhiệm Châu này chính là Châu Thiên Bắc, con trai của gia chủ nhà họ Châu.
Nhà họ Châu, là gia tộc giàu có bậc nhất Danh Nam. Cho nên, chuyện này rất quan trọng, Ôn Linh Anh đích thân đưa người tới. Khi cô ta bước vào, nhìn thấy Tiêu Hào và
Liễu Nguyệt Hân, cô ta ngây người.
Người bảo cảnh sát không hề nhắc đến Tiêu Hào, giờ cô ta mới hiểu những chuyện ở đây đều là cạm bẫy, có người muốn đối phó với Tiêu Hào. Nhìn thấy vết thương trên mặt của chủ nhiệm Châu, cô ta biết là do Tiêu Hào gây ra. "Thật là xinh đẹp..." Châu Thiên Bắc sau khi nhìn thấy Ôn Linh Anh, liền nhìn chằm chằm vào cơ thể Ôn Linh Anh, từ trên mặt xuống đến ngực, sau đó nhìn xuống đùi cô ta. Trong phút chốc, anh ta thậm chí quên mất cả sự đau đớn trên mặt mình.
Ôn Linh Anh quả thực rất đẹp, đặc biệt là hai đỉnh núi trên ngực cô ta, cho dù cô ta đi đến đâu cũng đều thu hút ánh mắt của mọi người.
Ôn Linh Anh nhìn thấy ánh mắt thèm khát của Châu Thiên Bắc, tức giận nói: "Chủ nhiệm Châu, xin hãy để ý đến hình tượng của anh!" "Ngắm một tí thì có làm sao? Gái đẹp không phải là để cho đàn ông ngắm hay sao?" Châu Thiên Bắc không hề thu ánh mắt lại, thậm chí còn trêu chọc: "Hóa ra trong đội Chấp Quản lại có em gái xinh đẹp như vậy. Đã có bạn trai chưa? Có muốn cân nhắc làm người yêu anh không?" Châu Thiên Bắc chưa bao giờ thiếu phụ nữ, chỉ cần anh ta nói một lời sẽ có rất nhiều cô gái đổ gục và đeo bám lấy anh ta, dù sao anh ta cũng là con trai của nhà họ Châu. Nhưng anh ta nhìn thấy trong đội Chấp Quản có cô gái xinh đẹp như vậy thì đây là lần đầu tiên, trong lòng liền nảy sinh ý nghĩ đó. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Ôn Linh Anh rất tức giận, nếu là người khác thì cô ta đã tát cho một cái rồi, nhưng cô ta biết không thể động đến người trước mặt này được. "Chủ nhiệm Châu, anh đang nói nhảm gì vậy? Là tôi nhận tin báo án nên đến đây để xử lý!"
Châu Thiên Bắc lúc này vẫn chưa ngừng suy tư liên thu ánh mắt lại, chỉ vào Tiêu Hào: "Mau bắt thằng khốn này đi cho tôi! Nhất cậu ta lại sau đó đánh thật nặng cho tôi, đánh gãy hết chân tay cậu ta, đánh cho đến khi tôi hài lòng mới thôi."
Châu Thiên Bắc nhìn Tiêu Hào vẻ mặt đắc ý: "Tiêu Hào à Tiêu Hào, bây giờ tôi sẽ cho cậu biết sự lợi hại của tôi!" “Chủ nhiệm Châu.” Ôn Linh Anh thái độ giải quyết việc chung, nói: “Chúng tôi làm việc theo pháp luật, bây giờ chúng tôi phải điều tra rõ chân tướng sự việc. Nếu chuyện này là lỗi của Tiêu Hào, chúng tôi sẽ xử lý theo pháp luật" Ôn Linh Anh miệng thì nói như vậy, nhưng cho dù có là lỗi của Tiêu Hào thì cổ ta cũng sẽ dốc toàn sức để bảo bệ cho Tiêu Hào. Chưa bàn đến chuyện cô ta và Liễu Nguyệt Hân là bạn thân thì Tiêu Hào cũng đã từng cứu cô ta. "Cô đang nói cái gì vậy? Điều tra?" Châu Thiên Bắc tức giận nói: "Chấp Quản trưởng của cô có gặp tôi cũng không dám nói với tôi như vậy. Có cái gì để mà điều tra? Tôi bảo cô bắt ai thì cô phải bắt người đó, tôi bảo cô đánh ai thì cô phải đánh người đó, nghe rõ chưa hả?" Châu Thiên Bắc hoàn toàn là đang dùng giọng điệu ra lệnh.
Ôn Linh Anh không quen nhìn nhất chính là những người giàu có và quyền lực này muốn làm gì thì làm. Vừa nãy là trêu ghẹo cô ta, giờ lại ra lệnh cho cô ta, cô ta làm sao mà chịu được. “Đồ khốn kiếp!” Ôn Linh Anh không chịu được liền mắng to. “Chúng tôi làm sao có thể bắt người bừa bãi được?" “Cô dám mắng tôi!” Châu Thiên Bắc sắc mặt tái nhợt vì tức giận. “Cô dám mảng tôi?" Các người đều phản rồi, một người dám đánh tôi, người còn lại dám mắng tôi, các người biết tôi là ai không? Tôi người nhà họ Châu, còn bố tôi là gia chủ nhà họ Châu! Dám đắc tội với tôi, các người sẽ phải chết thảm!"
Châu Thiên Bắc này cử động một tỉ là lại nhắc đến việc bố mình là ai, nếu lúc này để gia chủ nhà họ Châu biết tính cách đó của con trai mình, có lẽ sẽ tức muốn chết đi được.
Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Bình luận facebook